Khoét Vách Trèo Tường, Leo Giường "đẽo" Em
Chương 1: Phải chăng dây tơ hồng?
Erly
03/02/2023
Đầu tháng Mười, bóng chiều tà dần buông xuống, những ngọn gió từ ngoài sông lớn thổi vào đất liền trên bến cảng.
Ngư Tranh mặc một chiếc áo thun tay dài ôm sát cơ thể, phối cùng chân váy suông cao trên mắt cá, chân mang giày boot da cùng tông màu đen.
Mặc dù không sở hữu nhan sắc nổi trội như mỹ nhân, bù lại phong thái của Ngư Tranh vẫn toát lên cốt cách của tiểu thư giàu có.
Từng bước chân của Ngư Tranh vô cùng điềm tĩnh nhẹ nhàng, mái tóc dài buông xoã được vén một bên tai thi thoảng lại theo gió bay lên, làm nổi bật khí chất không dễ tìm ở thiếu nữ độ tuổi mười bảy.
Hiện tại đã là chiều thứ bảy, vì cha Ngư Tranh vừa nhập hàng về nên vẫn còn tăng ca cuối tuần. Công ty của ông chuyên xuất nhập khẩu các loại hàng hoá tại sàn giao dịch điện tử, theo xu hướng hiện đại tỷ lệ mua sắm trực tuyến ngày càng tăng, việc làm ăn kinh doanh của ông cũng khá phát đạt.
Ngư Tranh không thường đến nơi cha làm việc bởi dị ứng với khói bụi, mỗi lần hít phải cô đều gặp vấn đề về hô hấp suốt nhiều ngày.
Nếu nói Ngư Tranh là bông hoa quen sống trong lồng kín, không thể sinh tồn trong tự nhiên cũng không sai.
Theo lối cũ đến văn phòng của cha, từ xa Ngư Tranh vô tình phát hiện giữa những người đang tụ tập ăn cơm hộp bên ven bến cảng, một thanh niên cao lớn với mái tóc cắt ngắn gọn gàng vô cùng quen mắt.
Dù là ở một khoảng cách tương đối xa, nhưng góc mặt rõ ràng cùng sống mũi cao, bắp tay to khỏe lộ ra dưới tay áo được vén lên cao của người thanh niên kia vẫn vô cùng nổi bật.
Ngư Tranh bất giác dừng khoảng vài giây quan sát, sau đó không tiến tới mà tiếp tục đi tìm cha.
Bước vào văn phòng nằm gần bên bến đậu của tàu lớn, Ngư Tranh vừa thấy người bên trong đã nhanh chóng cất tiếng gọi: “Cha.”
Ngồi ở phía trong bàn làm việc là một người đàn ông trung niên mặc sơ mi đóng thùng lịch sự, thấy Ngư Tranh đến ông liền niềm nở chào đón.
Tuy nhiên không giống như những thiếu nữ khác dùng nụ cười thể hiện sự lễ phép, Ngư Tranh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc quá mức bước đến gần.
“Con giúp mẹ mang cơm cho cha.”
Nuôi con từ lúc lọt lòng, ông Ngư đã quá quen với thái độ "không thích vui vẻ" của Ngư Tranh nên chẳng mấy làm lạ. Ông chậm rãi đứng dậy, cùng cô đến bàn trà ngồi xuống.
Ngư Tranh bước theo sau nhìn vào gáy ông chằm chằm, mấy giây trôi qua cô mới lên tiếng hỏi: “Cha, chẳng phải chỗ của cha chỉ nhận người đủ mười tám tuổi thôi sao?”
Ông Ngư nghe thấy bỗng sững người, nhưng rất nhanh đã mở lời đáp: “Thanh niên vào đây đều đã đủ tuổi, hôm thứ hai có một cậu cũng vừa đủ, không có ai dưới mười tám cả.”
Lúc này, trên gương mặt của Ngư Tranh thoáng lên sự nghi hoặc. Cô đặt hộp giữ nhiệt bốn ngăn xuống bàn, bản thân cũng ngồi xuống ghế đơn bên tay trái của ông Ngư.
Ngư Tranh suy nghĩ đăm chiêu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dò xét của cha. Chần chừ thêm một hồi, cô mới hỏi tiếp: “Người mới vào, lớn hơn con một tuổi sao cha?”
“Ừ, cha có kiểm tra cả căn cước gốc, không giả được đâu.” Ông Ngư sớm nhận ra sự khác thường của con gái, không nhanh không chậm hỏi vào: “Có chuyện gì thế con?”
Ngư Tranh nhìn sang ông Ngư ngồi ở đầu bàn, thành thật trả lời: “Cậu ấy là bạn học với con suốt hai năm rồi, năm nay vì chia ban tách lớp nên lớp bọn con đối diện nhau. Có điều cả tuần nay không thấy cậu ấy đến trường, hoá ra là đến đây làm.”
Nói rồi Ngư Tranh khẽ thở ra một hơi, thẳng thắn bày tỏ ý muốn: “Cha, con có việc muốn nhờ cha giúp.”
Song song cùng lúc, nhóm thanh niên phụ trách bốc vác của công ty vẫn còn vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Nửa chừng, quản lý giám sát là một người đàn ông lớn tuổi bỗng dưng đi tới, hạ giọng gọi: “Cảnh Vũ, sếp lớn tìm.”
Không gian đang náo nhiệt bỗng nhiên im bặt, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Cảnh Vũ. Ai cũng biết, một khi để đích thân sếp lớn gọi, tức là sắp được phát lương đuổi việc.
Tiêu Cảnh Vũ bỏ lại phần cơm đang ăn dở, đứng dậy theo quản lý giám sát đến văn phòng của sếp.
Tới nơi, ông ta để anh tự vào trong. Một chút e dè Tiêu Cảnh Vũ cũng không có, anh gõ cửa rồi trực tiếp đi vào.
Phía sau cánh cửa, điều đầu tiên đập vào mắt Tiêu Cảnh Vũ là bóng dáng của Ngư Tranh. Cô ngồi vắt chéo chân chăm chú xem giấy tờ, dường như không để ý đến xung quanh.
Nhận được cái ngoắt tay của ông Ngư, Tiêu Cảnh Vũ nhấc chân căng thẳng bước đến. Ngư Tranh hiện giờ đã chuyển vào ghế dài sát vách tường ngồi, chỗ ghế đơn được ông Ngư phẩy tay cho anh ngồi xuống.
Trái với Ngư Tranh ngó lơ Tiêu Cảnh Vũ, ông Ngư lại cực kỳ nhiệt tình hỏi han: “Cậu ăn cơm chưa?”
Tiêu Cảnh Vũ cứng nhắc gật đầu: “Đang ăn ạ.”
Ông Ngư chuyển người nhích qua phía rìa ghế, vươn tay vỗ lên vai áo lấm bụi bẩn của Tiêu Cảnh Vũ, lời nói thể hiện rõ sự bất lực: “Đồng tiền quả thật rất quan trọng, nhưng có trong tay bằng đại học thì chí ít con đường tương lai rộng mở hơn nhiều. Cậu nói xem, đã cố gắng lên đến lớp mười hai rồi, bỏ dở đi làm có phải lãng phí thời gian học hành không?”
Tiêu Cảnh Vũ bất an nhìn thẳng vào ông Ngư, rồi lại không nhịn được mà liếc nhanh qua chỗ Ngư Tranh ở đối diện. Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn tỏ ra không quan tâm lẫn không quen biết, giống như không có ý xen vào cuộc trò chuyện đang diễn ra.
Trông thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Vũ gượng gạo đi vài phần, ông Ngư đột nhiên bật cười lớn, vỗ bốp bốp vào vai anh.
“Đừng lo, tôi không có ý đuổi việc cậu, tôi chỉ muốn đổi vị trí làm việc để cậu có thể vừa đi học vừa kiếm được tiền.”
Tiêu Cảnh Vũ hít thở không thông, thận trọng dò hỏi: “Công việc gì vậy ông chủ?”
Ông Ngư quay đầu nhìn về phía Ngư Tranh, dùng chất giọng to rõ nói: “Đưa đón con gái tôi đi học, bảo vệ nó ở trường, làm theo tất cả những gì nó yêu cầu.”
Biểu cảm Tiêu Cảnh Vũ trở nên kinh ngạc, ngay khi vừa thấy anh có ý định muốn từ chối, bàn tay của ông Ngư ở vai anh lặng lẽ bóp chặt, ngoài mặt ông vẫn tươi cười hỏi: “Thế nào? Tiền lương gấp đôi, tính cả tiền tăng ca ngoài giờ.”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tiêu Cảnh Vũ cảm nhận được lực tay của ông Ngư ở vai mình chặt đến mức đau lên. Anh hiểu, đây là một lời ép buộc.
Chỉ là, khi Tiêu Cảnh Vũ nhìn sang Ngư Tranh một lần nữa, lần này lại chạm phải ánh mắt bình tĩnh như không của cô đang nhìn về phía anh.
Ngư Tranh mặc một chiếc áo thun tay dài ôm sát cơ thể, phối cùng chân váy suông cao trên mắt cá, chân mang giày boot da cùng tông màu đen.
Mặc dù không sở hữu nhan sắc nổi trội như mỹ nhân, bù lại phong thái của Ngư Tranh vẫn toát lên cốt cách của tiểu thư giàu có.
Từng bước chân của Ngư Tranh vô cùng điềm tĩnh nhẹ nhàng, mái tóc dài buông xoã được vén một bên tai thi thoảng lại theo gió bay lên, làm nổi bật khí chất không dễ tìm ở thiếu nữ độ tuổi mười bảy.
Hiện tại đã là chiều thứ bảy, vì cha Ngư Tranh vừa nhập hàng về nên vẫn còn tăng ca cuối tuần. Công ty của ông chuyên xuất nhập khẩu các loại hàng hoá tại sàn giao dịch điện tử, theo xu hướng hiện đại tỷ lệ mua sắm trực tuyến ngày càng tăng, việc làm ăn kinh doanh của ông cũng khá phát đạt.
Ngư Tranh không thường đến nơi cha làm việc bởi dị ứng với khói bụi, mỗi lần hít phải cô đều gặp vấn đề về hô hấp suốt nhiều ngày.
Nếu nói Ngư Tranh là bông hoa quen sống trong lồng kín, không thể sinh tồn trong tự nhiên cũng không sai.
Theo lối cũ đến văn phòng của cha, từ xa Ngư Tranh vô tình phát hiện giữa những người đang tụ tập ăn cơm hộp bên ven bến cảng, một thanh niên cao lớn với mái tóc cắt ngắn gọn gàng vô cùng quen mắt.
Dù là ở một khoảng cách tương đối xa, nhưng góc mặt rõ ràng cùng sống mũi cao, bắp tay to khỏe lộ ra dưới tay áo được vén lên cao của người thanh niên kia vẫn vô cùng nổi bật.
Ngư Tranh bất giác dừng khoảng vài giây quan sát, sau đó không tiến tới mà tiếp tục đi tìm cha.
Bước vào văn phòng nằm gần bên bến đậu của tàu lớn, Ngư Tranh vừa thấy người bên trong đã nhanh chóng cất tiếng gọi: “Cha.”
Ngồi ở phía trong bàn làm việc là một người đàn ông trung niên mặc sơ mi đóng thùng lịch sự, thấy Ngư Tranh đến ông liền niềm nở chào đón.
Tuy nhiên không giống như những thiếu nữ khác dùng nụ cười thể hiện sự lễ phép, Ngư Tranh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc quá mức bước đến gần.
“Con giúp mẹ mang cơm cho cha.”
Nuôi con từ lúc lọt lòng, ông Ngư đã quá quen với thái độ "không thích vui vẻ" của Ngư Tranh nên chẳng mấy làm lạ. Ông chậm rãi đứng dậy, cùng cô đến bàn trà ngồi xuống.
Ngư Tranh bước theo sau nhìn vào gáy ông chằm chằm, mấy giây trôi qua cô mới lên tiếng hỏi: “Cha, chẳng phải chỗ của cha chỉ nhận người đủ mười tám tuổi thôi sao?”
Ông Ngư nghe thấy bỗng sững người, nhưng rất nhanh đã mở lời đáp: “Thanh niên vào đây đều đã đủ tuổi, hôm thứ hai có một cậu cũng vừa đủ, không có ai dưới mười tám cả.”
Lúc này, trên gương mặt của Ngư Tranh thoáng lên sự nghi hoặc. Cô đặt hộp giữ nhiệt bốn ngăn xuống bàn, bản thân cũng ngồi xuống ghế đơn bên tay trái của ông Ngư.
Ngư Tranh suy nghĩ đăm chiêu, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dò xét của cha. Chần chừ thêm một hồi, cô mới hỏi tiếp: “Người mới vào, lớn hơn con một tuổi sao cha?”
“Ừ, cha có kiểm tra cả căn cước gốc, không giả được đâu.” Ông Ngư sớm nhận ra sự khác thường của con gái, không nhanh không chậm hỏi vào: “Có chuyện gì thế con?”
Ngư Tranh nhìn sang ông Ngư ngồi ở đầu bàn, thành thật trả lời: “Cậu ấy là bạn học với con suốt hai năm rồi, năm nay vì chia ban tách lớp nên lớp bọn con đối diện nhau. Có điều cả tuần nay không thấy cậu ấy đến trường, hoá ra là đến đây làm.”
Nói rồi Ngư Tranh khẽ thở ra một hơi, thẳng thắn bày tỏ ý muốn: “Cha, con có việc muốn nhờ cha giúp.”
Song song cùng lúc, nhóm thanh niên phụ trách bốc vác của công ty vẫn còn vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Nửa chừng, quản lý giám sát là một người đàn ông lớn tuổi bỗng dưng đi tới, hạ giọng gọi: “Cảnh Vũ, sếp lớn tìm.”
Không gian đang náo nhiệt bỗng nhiên im bặt, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Cảnh Vũ. Ai cũng biết, một khi để đích thân sếp lớn gọi, tức là sắp được phát lương đuổi việc.
Tiêu Cảnh Vũ bỏ lại phần cơm đang ăn dở, đứng dậy theo quản lý giám sát đến văn phòng của sếp.
Tới nơi, ông ta để anh tự vào trong. Một chút e dè Tiêu Cảnh Vũ cũng không có, anh gõ cửa rồi trực tiếp đi vào.
Phía sau cánh cửa, điều đầu tiên đập vào mắt Tiêu Cảnh Vũ là bóng dáng của Ngư Tranh. Cô ngồi vắt chéo chân chăm chú xem giấy tờ, dường như không để ý đến xung quanh.
Nhận được cái ngoắt tay của ông Ngư, Tiêu Cảnh Vũ nhấc chân căng thẳng bước đến. Ngư Tranh hiện giờ đã chuyển vào ghế dài sát vách tường ngồi, chỗ ghế đơn được ông Ngư phẩy tay cho anh ngồi xuống.
Trái với Ngư Tranh ngó lơ Tiêu Cảnh Vũ, ông Ngư lại cực kỳ nhiệt tình hỏi han: “Cậu ăn cơm chưa?”
Tiêu Cảnh Vũ cứng nhắc gật đầu: “Đang ăn ạ.”
Ông Ngư chuyển người nhích qua phía rìa ghế, vươn tay vỗ lên vai áo lấm bụi bẩn của Tiêu Cảnh Vũ, lời nói thể hiện rõ sự bất lực: “Đồng tiền quả thật rất quan trọng, nhưng có trong tay bằng đại học thì chí ít con đường tương lai rộng mở hơn nhiều. Cậu nói xem, đã cố gắng lên đến lớp mười hai rồi, bỏ dở đi làm có phải lãng phí thời gian học hành không?”
Tiêu Cảnh Vũ bất an nhìn thẳng vào ông Ngư, rồi lại không nhịn được mà liếc nhanh qua chỗ Ngư Tranh ở đối diện. Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn tỏ ra không quan tâm lẫn không quen biết, giống như không có ý xen vào cuộc trò chuyện đang diễn ra.
Trông thấy sắc mặt Tiêu Cảnh Vũ gượng gạo đi vài phần, ông Ngư đột nhiên bật cười lớn, vỗ bốp bốp vào vai anh.
“Đừng lo, tôi không có ý đuổi việc cậu, tôi chỉ muốn đổi vị trí làm việc để cậu có thể vừa đi học vừa kiếm được tiền.”
Tiêu Cảnh Vũ hít thở không thông, thận trọng dò hỏi: “Công việc gì vậy ông chủ?”
Ông Ngư quay đầu nhìn về phía Ngư Tranh, dùng chất giọng to rõ nói: “Đưa đón con gái tôi đi học, bảo vệ nó ở trường, làm theo tất cả những gì nó yêu cầu.”
Biểu cảm Tiêu Cảnh Vũ trở nên kinh ngạc, ngay khi vừa thấy anh có ý định muốn từ chối, bàn tay của ông Ngư ở vai anh lặng lẽ bóp chặt, ngoài mặt ông vẫn tươi cười hỏi: “Thế nào? Tiền lương gấp đôi, tính cả tiền tăng ca ngoài giờ.”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tiêu Cảnh Vũ cảm nhận được lực tay của ông Ngư ở vai mình chặt đến mức đau lên. Anh hiểu, đây là một lời ép buộc.
Chỉ là, khi Tiêu Cảnh Vũ nhìn sang Ngư Tranh một lần nữa, lần này lại chạm phải ánh mắt bình tĩnh như không của cô đang nhìn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.