Khoét Vách Trèo Tường, Leo Giường "đẽo" Em
Chương 22: Theo đuổi
Erly
03/02/2023
Theo như dự tính ban đầu, Ngư Tranh sẽ cùng ông Ngư đi chung với Tiêu Cảnh Vũ đến nơi anh thi bằng lái hôm sáng thứ bảy. Nhưng vào ngay buổi tối thứ sáu trước đó, ông ngoại Ngư Tranh gọi điện hẹn ra ngoài ăn cơm, thế nên cô phải thay đổi kế hoạch đi cùng mẹ.
Ngư Tranh là đứa cháu gái duy nhất bên nhà ngoại, cũng là người mà ông ngoại cô đặt hết niềm tin và sự trông cậy dựa vào cuộc hôn nhân được sắp đặt sẵn với Trần Tấn Hào. Kể cả khi biết rõ Ngư Tranh không thích Trần Tấn Hào và biết cậu ta không tử tế, ông ngoại cô vẫn cố chấp ép buộc duy trì.
Bởi lý do rất đơn giản, ông ngoại Ngư Tranh và ông ngoại Trần Tấn Hào là bạn bè thân thiết từ thời trẻ, cả hai bắt tay kinh doanh đồ cổ, cùng nhau xây dựng lên sự nghiệp chung.
Ông ngoại Trần Tấn Hào vốn chẳng có cảm mến với một đứa con gái mặt mũi suốt ngày lạnh lùng khó gần như Ngư Tranh, thứ ông ta thật sự nghĩ đến chính là sau khi cô kết hôn với Trần Tấn Hào, cậu ta có thể quang minh chính đại thâu tóm cơ đồ hợp tác cùng ông ngoại cô.
Tiếc rằng, ông ngoại Trần Tấn Hào có thể lập mưu tính kế cho tương lai, nhưng ông ta không thể quản nổi đứa cháu trai nổi loạn của mình.
Về phía ông ngoại Ngư Tranh, vì không muốn sự nghiệp chung đang trên đỉnh cao bị tan đàn xẻ nghé, thế nên ngoài việc chấp nhận yêu cầu của ông ngoại Trần Tấn Hào là gả Ngư Tranh cho cháu ông ta, ông không còn nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Ông ngoại Ngư Tranh bản tính cũng là một người đàn ông gia trưởng và luôn đặt quyền tài lên hàng đầu, thời trẻ ông còn khiến cho bà ngoại cô không chịu nổi mà ly hôn từ sớm. Thậm chí, việc Ngư Tranh từ một đứa trẻ bình thường trở nên lạnh nhạt vô cảm với mọi thứ xung quanh đều liên quan trực tiếp đến ông.
Lúc Ngư Tranh cùng mẹ đến nhà hàng như đã hẹn, trong phòng ăn riêng đã có mặt ông ngoại cô cùng ông, cha mẹ của Trần Tấn Hào và cậu ta. Thấy Ngư Tranh, bên phía nhà Trần Tấn Hào ngoài mặt niềm nở tiếp đón, đáp lại cô vẫn giữ thái độ cao ngạo chẳng thèm nhếch nhẹ khóe môi.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, trong lúc mọi người bàn nhau gọi món, Ngư Tranh mang theo điện thoại ra ngoài nói chuyện. Ngư Tranh càng lớn, thái độ kiêu ngạo hoặc xem thường người khác cũng càng lúc càng thể hiện rõ, dù cho ông ngoại cô có dùng quyền lực cũng không cách nào chỉnh đốn lại biểu tình của cô, cuối cùng sau ông bà Ngư thì ông ngoại cô đều phải đành mặc kệ.
Bên trong trường thi, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ thi thực hành lái xe, ông Ngư trong khu vực chờ cũng không yên bởi sự quan tâm nhiệt tình của con gái. Cứ cách tầm nửa tiếng, Ngư Tranh lại gọi điện đến cho ông Ngư hỏi tình hình của Tiêu Cảnh Vũ. Sống gần bốn mươi tuổi đời, ông không thể tin có ngày bản thân phải đi ganh tỵ với một thanh niên trẻ.
Khi ông Ngư vừa cúp điện thoại không lâu thì Tiêu Cảnh Vũ cũng thi xong, điểm lý thuyết và thực hành đều đạt tối đa, hiện tại chỉ còn chờ cấp bằng lái thì sẽ được ông Ngư giao xe.
Đợi khi Tiêu Cảnh Vũ vào tới khu vực ông Ngư đang chờ, ông liền lên tiếng nhắc: “Bây giờ chúng ta ghé qua nhà hàng.”
Tối qua Ngư Tranh đã nói rõ lý do không thể đi cùng Tiêu Cảnh Vũ, giờ đây anh đến chỗ cô chẳng khác gì người thừa trong cuộc gặp mặt giữa gia đình của cô và gia đình Trần Tấn Hào. Không vui thì có không vui, nhưng Tiêu Cảnh Vũ không thể không biết điều.
Nghĩ ngợi thật kỹ, Tiêu Cảnh Vũ mở lời từ chối: “Không nên đâu ạ.”
Nghe Tiêu Cảnh Vũ nói thế, ông Ngư chỉ liếc nhìn anh một cái dò xét, ẩn ý nhắc khéo: “Vậy cậu gọi điện tự nói với Ngư Tranh đi.”
Nhắc đến Ngư Tranh, vẻ mặt của Tiêu Cảnh Vũ lập tức lộ ra sự bất lực. Kể từ khi xảy ra cuộc chiến tranh lạnh ở bệnh viện đến nay, hễ mỗi khi anh làm phật ý Ngư Tranh, cô không hờn dỗi cũng chắc chắn sẽ nổi giận.
Hết cách, Tiêu Cảnh Vũ đành theo ông Ngư đến chỗ của cô.
Sau gần hai mươi phút đi xe, Tiêu Cảnh Vũ và ông Ngư cũng đến nhà hàng nằm ở ngã tư sầm uất. Đỗ xe xong, cả hai tiếp tục lên thang máy đến phòng ăn riêng, có điều khi cửa thang máy ở tầng cần đến mở ra, không gian bên ngoài vừa ồn ào vừa nhốn nháo tiếng mắng chửi truyền đến.
Quan trọng hơn, giọng nói giận dữ phát ra từ trong phòng ăn riêng lại là tiếng của Trần Tấn Hào.
Như có linh cảm mách bảo, cả Tiêu Cảnh Vũ và ông Ngư không cần ai nhắc ai cũng nhanh chóng đi về phía phòng đang vang lên âm thanh lộn xộn.
Ngay khi bước đến cửa, Tiêu Cảnh Vũ đã nhận ra người con gái đầu tóc bù xù, máu mũi chảy ròng ròng bị Trần Tấn Hào mạnh tay đẩy vào tường là Lương Mỹ. Anh vội theo phản xạ nhìn vào trong tìm kiếm vị trí của Ngư Tranh, lúc này cô điềm tĩnh ngồi một chỗ dùng khăn giấy lau cổ áo bị ướt, bà Ngư bên cạnh cũng phụ một tay.
Mặc cho Trần Tấn Hào đang ra tay đánh con gái, dù người lớn không thiếu nhưng chẳng có ai can ngăn. Chỉ tới khi thấy mặt Tiêu Cảnh Vũ, nét phẫn nộ trên mặt cậu ta mới giảm bớt, tuy nhiên cũng dần chuyển sang bất mãn.
Tiêu Cảnh Vũ lướt qua chỗ Trần Tấn Hào và Lương Mỹ đi đến chỗ Ngư Tranh đang ngồi, vừa đến gần đã nghe bà Ngư thuật lại chuyện mới xảy ra cho ông Ngư. Hóa ra vì Lương Mỹ phát hiện Trần Tấn Hào đi ăn với Ngư Tranh nên gây sự, chỉ là cô ta vừa tạt cô một nửa ly nước đã bị cậu ta đánh ra bộ dạng thế kia.
Thế nhưng việc Ngư Tranh và bà Ngư vẫn bình thản không nổi giận, cũng không đáp trả là có nguyên nhân.
Giờ đây trước sự xuất hiện của Tiêu Cảnh Vũ, ông ngoại Ngư Tranh lẫn người nhà Trần Tấn Hào đều mở to mắt dõi theo. Thấy anh cởi áo sơ mi khoác bên ngoài cho Ngư Tranh mặc, ông ngoại cô ngạc nhiên trừng mắt, lên giọng hỏi: “Ai đây?”
Không để ai trả lời trước, bà Ngư giơ tay ngăn Tiêu Cảnh Vũ lẫn ông Ngư lên tiếng, sau đó bà nhìn thẳng về phía cha mình, dõng dạc đáp: “Giới thiệu với cha, đây là con rể tương lai của gia đình chúng ta.”
Rầm!
Ông ngoại Ngư Tranh vừa nghe đến liền đập bàn đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng đầy tức giận, cao giọng quát: “Mấy đứa bây dám!”
Bà Ngư hừ lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của ông bà và cha mẹ Trần Tấn Hào mà thẳng thừng nói: “Có mặt người lớn ở đây, cậu ta còn dám ra tay đánh bạn gái đến đổ máu, thử hỏi sau này Ngư Tranh gả cho cậu ta có thể toàn vẹn về tinh thần với thể chất không?”
“Mày không thấy Tấn Hào vì đòi lại công bằng cho Ngư Tranh nên nó mới đánh con nhỏ đó sao?”
Trước tiếng quát tháo của ông ngoại Ngư Tranh, bà Ngư không những không thể chấp nhận, ngược lại còn bày hết sự kinh thường ra mặt: “Cha không cần phải cố chấp nữa, chính trong lòng cha hiểu rõ Ngư Tranh sẽ không bao giờ chịu đến với người mà nó không có cảm tình. Cha chỉ vì sự nghiệp riêng mà ép uổng con cháu theo ý cha muốn, cha vốn chẳng yêu thương gì người trong nhà!”
Càng tranh cãi, ông ngoại Ngư Tranh càng tức đến đỏ mặt, tay liên tục đập bôm bốp lên mặt bàn bằng gỗ, tông giọng cũng vượt quá 70dB: “Tao không xây dựng được sự nghiệp, mày nghĩ bản thân có thể ăn sung mặc sướng đến tận bây giờ không?”
Nhận ra ông ngoại Ngư Tranh kích động quá mức, ông Ngư vội xen vào vuốt giận: “Mỗi người đều có lý lẽ riêng, chuyện gia đình chúng ta về nhà nói được không?”
Ông ngoại Ngư Tranh còn chưa kịp nói gì nữa, bà Ngư đã bất ngờ đứng dậy mặt đối mặt với ông, dụng ý nhắc nhở: “Con không quan tâm cha còn muốn ép buộc Ngư Tranh đến bao giờ, nhưng nếu cha còn cố chấp, con dám khẳng định với cha, cách người thanh niên này bước vào làm rể nhà chúng ta sẽ giống như chồng con năm xưa.”
Lời bà Ngư vừa dứt, ông ngoại Ngư Tranh đã tức đến nỗi không thể thốt lên lời, mà phía bên nhà Trần Tấn Hào chứng kiến cũng mặt nhăn mày nhó không hài lòng.
Giữa bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Tiêu Cảnh Vũ bất giác hạ tầm mắt nhìn xuống Ngư Tranh đang ngồi. Nhớ đến những lời cô từng nói, nhớ về những gì cô chịu đựng, những ngón tay đang buông lỏng của anh vô thức giơ lên chạm vào cánh tay cô như một hành động thay cho lời ngỏ ý.
Ngư Tranh cảm nhận được sự động chạm của Tiêu Cảnh Vũ đứng bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu qua nhưng không ngước lên, tiếp theo sau lại dùng ngón trỏ tự vẽ một chữ X trên bắp đùi mình.
Tiêu Cảnh Vũ có thể không hiểu được tình cảm trong lòng Ngư Tranh, càng không hiểu được cảm xúc của cô khi bị gán ghép với anh hoặc Trần Tấn Hào. Nhưng vào giây phút này Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết, Ngư Tranh chưa từng thích việc bị ép thành đôi với cậu ta.
Sự tin tưởng và dựa dẫm của Ngư Tranh như tiếp cho Tiêu Cảnh Vũ sức mạnh chưa từng có. Trước những ánh mắt mang theo ý vị tiêu cực, anh vẫn đủ dũng cảm ngẩng cao đầu đối mặt với ông ngoại Ngư Tranh, mạch lạc nói ra những lời đầy kiên định.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang, con chỉ muốn nói Trần Tấn Hào đã có bạn gái, con hy vọng ông có thể chấp thuận hủy bỏ hôn ước của Ngư Tranh với cậu ta, để con có thể đường đường chính chính theo đuổi cô ấy.”
Ngư Tranh là đứa cháu gái duy nhất bên nhà ngoại, cũng là người mà ông ngoại cô đặt hết niềm tin và sự trông cậy dựa vào cuộc hôn nhân được sắp đặt sẵn với Trần Tấn Hào. Kể cả khi biết rõ Ngư Tranh không thích Trần Tấn Hào và biết cậu ta không tử tế, ông ngoại cô vẫn cố chấp ép buộc duy trì.
Bởi lý do rất đơn giản, ông ngoại Ngư Tranh và ông ngoại Trần Tấn Hào là bạn bè thân thiết từ thời trẻ, cả hai bắt tay kinh doanh đồ cổ, cùng nhau xây dựng lên sự nghiệp chung.
Ông ngoại Trần Tấn Hào vốn chẳng có cảm mến với một đứa con gái mặt mũi suốt ngày lạnh lùng khó gần như Ngư Tranh, thứ ông ta thật sự nghĩ đến chính là sau khi cô kết hôn với Trần Tấn Hào, cậu ta có thể quang minh chính đại thâu tóm cơ đồ hợp tác cùng ông ngoại cô.
Tiếc rằng, ông ngoại Trần Tấn Hào có thể lập mưu tính kế cho tương lai, nhưng ông ta không thể quản nổi đứa cháu trai nổi loạn của mình.
Về phía ông ngoại Ngư Tranh, vì không muốn sự nghiệp chung đang trên đỉnh cao bị tan đàn xẻ nghé, thế nên ngoài việc chấp nhận yêu cầu của ông ngoại Trần Tấn Hào là gả Ngư Tranh cho cháu ông ta, ông không còn nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Ông ngoại Ngư Tranh bản tính cũng là một người đàn ông gia trưởng và luôn đặt quyền tài lên hàng đầu, thời trẻ ông còn khiến cho bà ngoại cô không chịu nổi mà ly hôn từ sớm. Thậm chí, việc Ngư Tranh từ một đứa trẻ bình thường trở nên lạnh nhạt vô cảm với mọi thứ xung quanh đều liên quan trực tiếp đến ông.
Lúc Ngư Tranh cùng mẹ đến nhà hàng như đã hẹn, trong phòng ăn riêng đã có mặt ông ngoại cô cùng ông, cha mẹ của Trần Tấn Hào và cậu ta. Thấy Ngư Tranh, bên phía nhà Trần Tấn Hào ngoài mặt niềm nở tiếp đón, đáp lại cô vẫn giữ thái độ cao ngạo chẳng thèm nhếch nhẹ khóe môi.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, trong lúc mọi người bàn nhau gọi món, Ngư Tranh mang theo điện thoại ra ngoài nói chuyện. Ngư Tranh càng lớn, thái độ kiêu ngạo hoặc xem thường người khác cũng càng lúc càng thể hiện rõ, dù cho ông ngoại cô có dùng quyền lực cũng không cách nào chỉnh đốn lại biểu tình của cô, cuối cùng sau ông bà Ngư thì ông ngoại cô đều phải đành mặc kệ.
Bên trong trường thi, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ thi thực hành lái xe, ông Ngư trong khu vực chờ cũng không yên bởi sự quan tâm nhiệt tình của con gái. Cứ cách tầm nửa tiếng, Ngư Tranh lại gọi điện đến cho ông Ngư hỏi tình hình của Tiêu Cảnh Vũ. Sống gần bốn mươi tuổi đời, ông không thể tin có ngày bản thân phải đi ganh tỵ với một thanh niên trẻ.
Khi ông Ngư vừa cúp điện thoại không lâu thì Tiêu Cảnh Vũ cũng thi xong, điểm lý thuyết và thực hành đều đạt tối đa, hiện tại chỉ còn chờ cấp bằng lái thì sẽ được ông Ngư giao xe.
Đợi khi Tiêu Cảnh Vũ vào tới khu vực ông Ngư đang chờ, ông liền lên tiếng nhắc: “Bây giờ chúng ta ghé qua nhà hàng.”
Tối qua Ngư Tranh đã nói rõ lý do không thể đi cùng Tiêu Cảnh Vũ, giờ đây anh đến chỗ cô chẳng khác gì người thừa trong cuộc gặp mặt giữa gia đình của cô và gia đình Trần Tấn Hào. Không vui thì có không vui, nhưng Tiêu Cảnh Vũ không thể không biết điều.
Nghĩ ngợi thật kỹ, Tiêu Cảnh Vũ mở lời từ chối: “Không nên đâu ạ.”
Nghe Tiêu Cảnh Vũ nói thế, ông Ngư chỉ liếc nhìn anh một cái dò xét, ẩn ý nhắc khéo: “Vậy cậu gọi điện tự nói với Ngư Tranh đi.”
Nhắc đến Ngư Tranh, vẻ mặt của Tiêu Cảnh Vũ lập tức lộ ra sự bất lực. Kể từ khi xảy ra cuộc chiến tranh lạnh ở bệnh viện đến nay, hễ mỗi khi anh làm phật ý Ngư Tranh, cô không hờn dỗi cũng chắc chắn sẽ nổi giận.
Hết cách, Tiêu Cảnh Vũ đành theo ông Ngư đến chỗ của cô.
Sau gần hai mươi phút đi xe, Tiêu Cảnh Vũ và ông Ngư cũng đến nhà hàng nằm ở ngã tư sầm uất. Đỗ xe xong, cả hai tiếp tục lên thang máy đến phòng ăn riêng, có điều khi cửa thang máy ở tầng cần đến mở ra, không gian bên ngoài vừa ồn ào vừa nhốn nháo tiếng mắng chửi truyền đến.
Quan trọng hơn, giọng nói giận dữ phát ra từ trong phòng ăn riêng lại là tiếng của Trần Tấn Hào.
Như có linh cảm mách bảo, cả Tiêu Cảnh Vũ và ông Ngư không cần ai nhắc ai cũng nhanh chóng đi về phía phòng đang vang lên âm thanh lộn xộn.
Ngay khi bước đến cửa, Tiêu Cảnh Vũ đã nhận ra người con gái đầu tóc bù xù, máu mũi chảy ròng ròng bị Trần Tấn Hào mạnh tay đẩy vào tường là Lương Mỹ. Anh vội theo phản xạ nhìn vào trong tìm kiếm vị trí của Ngư Tranh, lúc này cô điềm tĩnh ngồi một chỗ dùng khăn giấy lau cổ áo bị ướt, bà Ngư bên cạnh cũng phụ một tay.
Mặc cho Trần Tấn Hào đang ra tay đánh con gái, dù người lớn không thiếu nhưng chẳng có ai can ngăn. Chỉ tới khi thấy mặt Tiêu Cảnh Vũ, nét phẫn nộ trên mặt cậu ta mới giảm bớt, tuy nhiên cũng dần chuyển sang bất mãn.
Tiêu Cảnh Vũ lướt qua chỗ Trần Tấn Hào và Lương Mỹ đi đến chỗ Ngư Tranh đang ngồi, vừa đến gần đã nghe bà Ngư thuật lại chuyện mới xảy ra cho ông Ngư. Hóa ra vì Lương Mỹ phát hiện Trần Tấn Hào đi ăn với Ngư Tranh nên gây sự, chỉ là cô ta vừa tạt cô một nửa ly nước đã bị cậu ta đánh ra bộ dạng thế kia.
Thế nhưng việc Ngư Tranh và bà Ngư vẫn bình thản không nổi giận, cũng không đáp trả là có nguyên nhân.
Giờ đây trước sự xuất hiện của Tiêu Cảnh Vũ, ông ngoại Ngư Tranh lẫn người nhà Trần Tấn Hào đều mở to mắt dõi theo. Thấy anh cởi áo sơ mi khoác bên ngoài cho Ngư Tranh mặc, ông ngoại cô ngạc nhiên trừng mắt, lên giọng hỏi: “Ai đây?”
Không để ai trả lời trước, bà Ngư giơ tay ngăn Tiêu Cảnh Vũ lẫn ông Ngư lên tiếng, sau đó bà nhìn thẳng về phía cha mình, dõng dạc đáp: “Giới thiệu với cha, đây là con rể tương lai của gia đình chúng ta.”
Rầm!
Ông ngoại Ngư Tranh vừa nghe đến liền đập bàn đứng bật dậy, hai mắt trợn trừng đầy tức giận, cao giọng quát: “Mấy đứa bây dám!”
Bà Ngư hừ lạnh một tiếng, không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của ông bà và cha mẹ Trần Tấn Hào mà thẳng thừng nói: “Có mặt người lớn ở đây, cậu ta còn dám ra tay đánh bạn gái đến đổ máu, thử hỏi sau này Ngư Tranh gả cho cậu ta có thể toàn vẹn về tinh thần với thể chất không?”
“Mày không thấy Tấn Hào vì đòi lại công bằng cho Ngư Tranh nên nó mới đánh con nhỏ đó sao?”
Trước tiếng quát tháo của ông ngoại Ngư Tranh, bà Ngư không những không thể chấp nhận, ngược lại còn bày hết sự kinh thường ra mặt: “Cha không cần phải cố chấp nữa, chính trong lòng cha hiểu rõ Ngư Tranh sẽ không bao giờ chịu đến với người mà nó không có cảm tình. Cha chỉ vì sự nghiệp riêng mà ép uổng con cháu theo ý cha muốn, cha vốn chẳng yêu thương gì người trong nhà!”
Càng tranh cãi, ông ngoại Ngư Tranh càng tức đến đỏ mặt, tay liên tục đập bôm bốp lên mặt bàn bằng gỗ, tông giọng cũng vượt quá 70dB: “Tao không xây dựng được sự nghiệp, mày nghĩ bản thân có thể ăn sung mặc sướng đến tận bây giờ không?”
Nhận ra ông ngoại Ngư Tranh kích động quá mức, ông Ngư vội xen vào vuốt giận: “Mỗi người đều có lý lẽ riêng, chuyện gia đình chúng ta về nhà nói được không?”
Ông ngoại Ngư Tranh còn chưa kịp nói gì nữa, bà Ngư đã bất ngờ đứng dậy mặt đối mặt với ông, dụng ý nhắc nhở: “Con không quan tâm cha còn muốn ép buộc Ngư Tranh đến bao giờ, nhưng nếu cha còn cố chấp, con dám khẳng định với cha, cách người thanh niên này bước vào làm rể nhà chúng ta sẽ giống như chồng con năm xưa.”
Lời bà Ngư vừa dứt, ông ngoại Ngư Tranh đã tức đến nỗi không thể thốt lên lời, mà phía bên nhà Trần Tấn Hào chứng kiến cũng mặt nhăn mày nhó không hài lòng.
Giữa bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Tiêu Cảnh Vũ bất giác hạ tầm mắt nhìn xuống Ngư Tranh đang ngồi. Nhớ đến những lời cô từng nói, nhớ về những gì cô chịu đựng, những ngón tay đang buông lỏng của anh vô thức giơ lên chạm vào cánh tay cô như một hành động thay cho lời ngỏ ý.
Ngư Tranh cảm nhận được sự động chạm của Tiêu Cảnh Vũ đứng bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu qua nhưng không ngước lên, tiếp theo sau lại dùng ngón trỏ tự vẽ một chữ X trên bắp đùi mình.
Tiêu Cảnh Vũ có thể không hiểu được tình cảm trong lòng Ngư Tranh, càng không hiểu được cảm xúc của cô khi bị gán ghép với anh hoặc Trần Tấn Hào. Nhưng vào giây phút này Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết, Ngư Tranh chưa từng thích việc bị ép thành đôi với cậu ta.
Sự tin tưởng và dựa dẫm của Ngư Tranh như tiếp cho Tiêu Cảnh Vũ sức mạnh chưa từng có. Trước những ánh mắt mang theo ý vị tiêu cực, anh vẫn đủ dũng cảm ngẩng cao đầu đối mặt với ông ngoại Ngư Tranh, mạch lạc nói ra những lời đầy kiên định.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang, con chỉ muốn nói Trần Tấn Hào đã có bạn gái, con hy vọng ông có thể chấp thuận hủy bỏ hôn ước của Ngư Tranh với cậu ta, để con có thể đường đường chính chính theo đuổi cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.