Chương 77: 14.Ngự điêu tình (3)
Mạc Nhạ Thị Phi
21/08/2017
Hai người sóng vai đi ở trên thảo nguyên, trăng treo nghiêng phía chân trời, hình như cũng ở
trong tay. Lều nỉ nhà Tái Hãn 12 tấm vách đang ở trước mắt, Xích Na phất tay một cái với nàng, "Ta đi về, nhớ mai tới lều lớn tìm ta."
"Xích Na."
"Cái gì?"
"Ngươi trở về giải thích thế nào?"
Hắn sờ sờ loan đao trong ngực, nghiêng đầu, "Không biết, nếu không ngươi tạm thời thay ta bảo quản một chút là được."
Mai Bạn nhận lấy cây loan đao kia, "Nếu mà ta không trả?"
Xích Na buông lỏng tay cười nói: "Ngươi muốn nó có thể có tác dụng gì, đao này vừa nhỏ vừa cùn, chỉ là vỏ đao đẹp mắt một chút, đến cả cắt thịt bò cũng không cắt được."
Mai Bạn không nói gì nữa, Xích Na khoát khoát tay rời đi, còn đang suy nghĩ đá vân mây trong nhà đã nhét vào chỗ nào rồi. Vừa về tới lều nỉ thì bắt đầu lục lung tung, cho đến khi lục ra một khối đá vân mây hoàn chỉnh lúc này mới đặt nó ở lông cừu bên cạnh, bắt đầu ngủ, cả đêm ngon giấc.
"Xích Na, có một người phụ nữ Trung Nguyên ở bên ngoài nói là tìm. . ."
Ngoài lều nỉ truyền tới tiếng Tát Nhân, Xích Na cầm đá vân mây chạy đi, quả nhiên thấy nàng đứng ở cách đó không xa, dắt ngựa, vẫn là cả người áo trắng sạch sẽ như cũ.
Có phải lấy đá vân mây đến tay thì nàng sẽ trở về Trung Nguyên hay không? Xích Na đột nhiên cảm thấy không thoải mái, có chút khó chịu, có chút không nỡ, đột nhiên không muốn đưa đá vân mây cho nàng, nhưng nàng nói người nhà nàng bị bệnh, cần đá vân mây. Hắn thả chậm bước chân, vốn là đang chạy, hiện tại đổi thành đi, không biết là người nhà gì của nàng có thể khiến nàng ngàn dặm xa xôi đi tới thảo nguyên, có phải người nhà rất quan trọng hay không, có phải là người đàn ông của nàng hay không?
Lòng hắn không yên mà đi tới phía nàng, trước người truyền đến tiếng mấy người phụ nữ, "Cẩn thận, công tử Xích Na." Hắn vừa nhấc mắt, thấy mấy người phụ nữ khiêng mấy rương cứng đi tới lều nỉ tân hôn hôm qua, chắc là đồ cưới. Hắn chợt tránh ra nhường đường, ai ngờ một chân mình không đứng vững, mắt cá chân trẹo một cái, ngã ở trên mặt đất.
"Sao thế?" Không biết từ lúc nào, nàng đã đến trước người, Xích Na nhặt đá vân mây lên, "Cho ngươi."
Nàng không nhận, chỉ là một tay nâng mắt cá chân của của hắn, "Trẹo rồi?"
"Hình như vậy."
"Ta xem một chút." Nàng xoay chuyển mắt cá chân của hắn, hắn thở nhẹ một tiếng, "Đau."
"Nhịn một chút, lập tức sẽ tốt."
Xích Na khẽ quay đầu đi, nhìn gò má của nàng, nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí thay mình xoa mắt cá chân, "Còn đau không?"
Thật ra đã khá nhiều rồi, đây căn bản không tính là cái gì so với đau đớn rớt xuống từ trên lưng ngựa, nhưng hắn đột nhiên không nhịn được muốn làm nũng, "Ừ."
Nàng thở ra, đôi tay đồng thời xoa ấn cho hắn, xoa nhẹ một lúc, có một ngón tay chọt bả vai của mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao thế?"
"Đá vân mây của ngươi là muốn cho ai?"
"Đường muội của ta."
"Là đường muội của ngươi bị bệnh?" Không biết vì sao, nghe được đáp án này, hắn cảm giác trong lòng mình buông lỏng một nửa.
"Phu quân đường muội của ta bị bệnh."
"Đường muội ngươi đã có phu quân rồi, vậy không phải là ngươi cũng cưới gả rồi?" Hắn hỏi rất khẽ.
"Không có."
Lần này là buông lỏng ra toàn bộ. Xích Na thu chân lại, "Được rồi, không đau."
Hắn đứng lên, nàng thay hắn phủi rơi cỏ dính vào trên người. Xích Na nghiêng đầu sang chỗ khác tự mình nghĩ tâm sự, Mai Bạn nhìn hắn, "Đá vân mây."
"À?"
"Trong tay ngươi."
Hắn hình như có chút không tình nguyện đưa cho nàng, "Vậy ngươi phải về rồi?"
"Ừ." Nàng nhận lấy đá vân mây, "Ngày mai ta đi."
Xích Na và nàng trở lại trước mặt ngựa của nàng, thấy phía trên treo túi hầu bao, lập tức lại biến thành bé cưng tò mò, hỏi: "Trong này là cái gì?"
Mai Bạn kéo túi ra cho chính hắn nhìn, hắn móc ra, có mấy quyển sách, còn có bút mực nghiên với rất nhiều sách nhỏ đóng lỏng lẻo, còn có ít ỏi mấy tờ giấy, chồng lên nhau, trên đó viết chữ rậm rạp chằng chịt, đều là viết tay. Hắn tò mò mở ra xem mấy tờ, "Đây là, là ngươi viết sao?"
"Ừ."
"Ngươi đi qua nhiều địa phương như vậy? Đây là du ký sao? Có phải ngươi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, sau đó viết xuống tất cả những phong cảnh này, còn có dân tộc hay không?" Hắn hỏi rất gấp, một ít quyển sách nhỏ còn chưa dùng hết, lật tới một nửa viết chính là thảo nguyên Xích Na.
"Phải."
"Xích Na, ngươi làm sao vậy?" Tát Nhân ngồi vào bên cạnh Xích Na, hắn đang ôm hai đầu gối ngồi ở trước mặt lều nỉ của mình, ngẩn người.
"Nàng sắp đi rồi."
"Cái gì, ai sắp đi?"
"Chính là người phụ nữ Trung Nguyên cầm loan đao của ta đó."
"Không phải là ngươi nói cây loan đao kia là nàng nhặt được, không phải là ngươi đưa sao?"
"Ta cho nàng rồi."
"Cái gì?" Tát Nhân giống như là không hiểu, "Là ngươi cho nàng? Vậy ngươi muốn gả cho nàng?"
"Ta không biết."
"Cái này thì có gì mà không biết?"
"Nàng rất tốt, chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?"
"Ta vẫn đang nghĩ, dáng vẻ nàng luôn là một chút nóng nảy cũng không có, có phải cũng dịu dàng như vậy đối với những người đàn ông khác hay không?"
Bản thân Xích Na không biết, Tát Nhân lại càng không biết, hai người cùng ngồi ở trước mặt lều nỉ, đột nhiên, Tát Nhân chọt hắn, "A, đó không phải là người phụ nữ Trung Nguyên đó?"
Xích Na ngước mắt nhìn lên, quả nhiên là Mai Bạn, nàng đang đi tới phía hắn. Đi tới một nửa lại bị người chặn lại đường đi, Xích Na trợn tròn mắt, làm sao Nặc Mẫn tìm được nàng? Muốn nói gì với nàng?
Hắn ngồi ở trước lều nỉ, chỉ nhìn được bóng lưng Nặc Mẫn, nói một lúc, Nặc Mẫn khẽ nhún người với nàng, Xích Na vẫn nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Mai Bạn hình như lại bắt đầu cất bước muốn đi tới đây, Nặc Mẫn đột nhiên giống như là đau chân ngã xuống về phía trước, ngã xuống đất, một tay nắm cổ chân của mình.
Một tay Xích Na nắm chặt cỏ trong tay mình, nhổ lên, lại nắm, lại rút.
Mai Bạn vẫn đứng, gọi lại một người đi qua, người nọ phát hiện chính quân của thiếu tộc trưởng ngã xuống đất, lập tức chạy đi kêu người tới hầu hạ.
Mai Bạn nhìn người nọ chạy đi gọi người, mình cũng muốn tiếp tục đi, đột nhiên một cơn gió thổi qua, một cơ thể đụng tới, một tay nắm cánh tay của nàng, nắm đến đau đớn, thiếu niên trước người ra oai nhìn chằm chằm chàng trai trên đất, "Tỷ phu, sao một mình ngươi ở chỗ này?"
"Xích Na." Hắn yếu ớt cười cười, Xích Na kéo Mai Bạn rời đi, chất vấn: "Hôm nay không phải ngươi muốn đi sao?"
"Ta đi ngay."
"Vậy ngươi còn qua đây làm cái gì?"
Trong tay Mai Bạn hơi dùng sức, Xích Na cũng dừng bước, đứng ở trước người của nàng, nàng móc ra loan đao trong ngực, "Ta đi gặp ngạch khách của ngươi."
"Cái gì?"
Nàng nắm chặt tay hắn buông lỏng cánh tay nàng ra, "Cái này, chắc chắn không?"
Mặt Xích Na đỏ lên, trên gò má màu mật ong lập tức lộ ra hai vệt đỏ ửng, "Ta quyết định rồi."
"Xích Na."
"Ừ."
"Bằng lòng cùng ta trở về Trung Nguyên không?"
Hắn nhìn đôi mắt màu hổ phách dịu dàng của nàng, rốt cuộc gật đầu một cái, "Ta vừa nãy rất sợ."
"Sợ cái gì?"
"Sợ nàng cũng đối tốt với người khác, cũng sẽ xoa bóp chân cho hắn."
Mai Bạn cười cười, kéo hắn cùng nhau đi tới phía lều nỉ của tộc trưởng, "Kể chuyện xưa cho chàng."
"Nàng biết kể chuyện xưa?" Xích Na dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi nhìn nghiêng nàng, dấu chấm cũng ngắt không bình thường, cũng may sức hiểu của hắn đủ tốt.
"Từ từ kể."
"Được, ta từ từ nghe, câu chuyện gì?"
"Chuyện xưa của nương ta và phụ thân ta."
"Nàng có mấy phụ thân? Ta có mười bảy người. Phụ thân ruột của nàng chính là người nuôi đại bàng kia đúng không?"
Mai Bạn xoa đầu của hắn, "Một người, chỉ có một người."
----
Ngựa cao to màu đỏ thẫm chậm rãi đạp lên bụi cỏ tươi tốt ở bờ Tây Hà, trời tháng năm, bông liễu bay đầy trời, Mai Bạn đón lấy mấy cái, gãi Xích Na ngứa ngáy. Xích Na tránh trái tránh phải ở trong lòng nàng, vẫn là vui mừng khôn xiết cười nghiêng ngả ở trước người của nàng.
"Lần sau khi nào chúng ta trở lại?"
"Sao thế?"
"Ta thích nương và phụ thân, còn có Tiểu Nhất, ta thích tất cả thành viên nhà nàng."
"Họ cũng thích chàng."
Xích Na dựa vào trước ngực nàng, "Chẳng qua ta thích nàng nhất."
"Đồ ngốc."
"Ta còn lâu mới ngốc." Trong tay hắn nắm bản nháp du ký của nàng, hắn quen cuộc sống trên lưng ngựa, cho dù đọc sách ở trên lưng ngựa cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Ngựa lớn ra khỏi thôn Tây Hà, hai con bạch kiên điêu bay gần thân ngựa, Xích Na móc ra một miếng thịt bò phơi khô đút bọn nó, nửa nghiêng người sang quay đầu lại nhìn Mai Bạn, "Ta có từng nói chưa, ta vẫn muốn đi khắp thiên hạ Trung Nguyên."
"Nói rồi."
"Vậy kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
"Quê hương trà, dãy núi Lĩnh Nam."
--- ------o Toàn văn hoàn o---- ----
"Xích Na."
"Cái gì?"
"Ngươi trở về giải thích thế nào?"
Hắn sờ sờ loan đao trong ngực, nghiêng đầu, "Không biết, nếu không ngươi tạm thời thay ta bảo quản một chút là được."
Mai Bạn nhận lấy cây loan đao kia, "Nếu mà ta không trả?"
Xích Na buông lỏng tay cười nói: "Ngươi muốn nó có thể có tác dụng gì, đao này vừa nhỏ vừa cùn, chỉ là vỏ đao đẹp mắt một chút, đến cả cắt thịt bò cũng không cắt được."
Mai Bạn không nói gì nữa, Xích Na khoát khoát tay rời đi, còn đang suy nghĩ đá vân mây trong nhà đã nhét vào chỗ nào rồi. Vừa về tới lều nỉ thì bắt đầu lục lung tung, cho đến khi lục ra một khối đá vân mây hoàn chỉnh lúc này mới đặt nó ở lông cừu bên cạnh, bắt đầu ngủ, cả đêm ngon giấc.
"Xích Na, có một người phụ nữ Trung Nguyên ở bên ngoài nói là tìm. . ."
Ngoài lều nỉ truyền tới tiếng Tát Nhân, Xích Na cầm đá vân mây chạy đi, quả nhiên thấy nàng đứng ở cách đó không xa, dắt ngựa, vẫn là cả người áo trắng sạch sẽ như cũ.
Có phải lấy đá vân mây đến tay thì nàng sẽ trở về Trung Nguyên hay không? Xích Na đột nhiên cảm thấy không thoải mái, có chút khó chịu, có chút không nỡ, đột nhiên không muốn đưa đá vân mây cho nàng, nhưng nàng nói người nhà nàng bị bệnh, cần đá vân mây. Hắn thả chậm bước chân, vốn là đang chạy, hiện tại đổi thành đi, không biết là người nhà gì của nàng có thể khiến nàng ngàn dặm xa xôi đi tới thảo nguyên, có phải người nhà rất quan trọng hay không, có phải là người đàn ông của nàng hay không?
Lòng hắn không yên mà đi tới phía nàng, trước người truyền đến tiếng mấy người phụ nữ, "Cẩn thận, công tử Xích Na." Hắn vừa nhấc mắt, thấy mấy người phụ nữ khiêng mấy rương cứng đi tới lều nỉ tân hôn hôm qua, chắc là đồ cưới. Hắn chợt tránh ra nhường đường, ai ngờ một chân mình không đứng vững, mắt cá chân trẹo một cái, ngã ở trên mặt đất.
"Sao thế?" Không biết từ lúc nào, nàng đã đến trước người, Xích Na nhặt đá vân mây lên, "Cho ngươi."
Nàng không nhận, chỉ là một tay nâng mắt cá chân của của hắn, "Trẹo rồi?"
"Hình như vậy."
"Ta xem một chút." Nàng xoay chuyển mắt cá chân của hắn, hắn thở nhẹ một tiếng, "Đau."
"Nhịn một chút, lập tức sẽ tốt."
Xích Na khẽ quay đầu đi, nhìn gò má của nàng, nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí thay mình xoa mắt cá chân, "Còn đau không?"
Thật ra đã khá nhiều rồi, đây căn bản không tính là cái gì so với đau đớn rớt xuống từ trên lưng ngựa, nhưng hắn đột nhiên không nhịn được muốn làm nũng, "Ừ."
Nàng thở ra, đôi tay đồng thời xoa ấn cho hắn, xoa nhẹ một lúc, có một ngón tay chọt bả vai của mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao thế?"
"Đá vân mây của ngươi là muốn cho ai?"
"Đường muội của ta."
"Là đường muội của ngươi bị bệnh?" Không biết vì sao, nghe được đáp án này, hắn cảm giác trong lòng mình buông lỏng một nửa.
"Phu quân đường muội của ta bị bệnh."
"Đường muội ngươi đã có phu quân rồi, vậy không phải là ngươi cũng cưới gả rồi?" Hắn hỏi rất khẽ.
"Không có."
Lần này là buông lỏng ra toàn bộ. Xích Na thu chân lại, "Được rồi, không đau."
Hắn đứng lên, nàng thay hắn phủi rơi cỏ dính vào trên người. Xích Na nghiêng đầu sang chỗ khác tự mình nghĩ tâm sự, Mai Bạn nhìn hắn, "Đá vân mây."
"À?"
"Trong tay ngươi."
Hắn hình như có chút không tình nguyện đưa cho nàng, "Vậy ngươi phải về rồi?"
"Ừ." Nàng nhận lấy đá vân mây, "Ngày mai ta đi."
Xích Na và nàng trở lại trước mặt ngựa của nàng, thấy phía trên treo túi hầu bao, lập tức lại biến thành bé cưng tò mò, hỏi: "Trong này là cái gì?"
Mai Bạn kéo túi ra cho chính hắn nhìn, hắn móc ra, có mấy quyển sách, còn có bút mực nghiên với rất nhiều sách nhỏ đóng lỏng lẻo, còn có ít ỏi mấy tờ giấy, chồng lên nhau, trên đó viết chữ rậm rạp chằng chịt, đều là viết tay. Hắn tò mò mở ra xem mấy tờ, "Đây là, là ngươi viết sao?"
"Ừ."
"Ngươi đi qua nhiều địa phương như vậy? Đây là du ký sao? Có phải ngươi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, sau đó viết xuống tất cả những phong cảnh này, còn có dân tộc hay không?" Hắn hỏi rất gấp, một ít quyển sách nhỏ còn chưa dùng hết, lật tới một nửa viết chính là thảo nguyên Xích Na.
"Phải."
"Xích Na, ngươi làm sao vậy?" Tát Nhân ngồi vào bên cạnh Xích Na, hắn đang ôm hai đầu gối ngồi ở trước mặt lều nỉ của mình, ngẩn người.
"Nàng sắp đi rồi."
"Cái gì, ai sắp đi?"
"Chính là người phụ nữ Trung Nguyên cầm loan đao của ta đó."
"Không phải là ngươi nói cây loan đao kia là nàng nhặt được, không phải là ngươi đưa sao?"
"Ta cho nàng rồi."
"Cái gì?" Tát Nhân giống như là không hiểu, "Là ngươi cho nàng? Vậy ngươi muốn gả cho nàng?"
"Ta không biết."
"Cái này thì có gì mà không biết?"
"Nàng rất tốt, chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?"
"Ta vẫn đang nghĩ, dáng vẻ nàng luôn là một chút nóng nảy cũng không có, có phải cũng dịu dàng như vậy đối với những người đàn ông khác hay không?"
Bản thân Xích Na không biết, Tát Nhân lại càng không biết, hai người cùng ngồi ở trước mặt lều nỉ, đột nhiên, Tát Nhân chọt hắn, "A, đó không phải là người phụ nữ Trung Nguyên đó?"
Xích Na ngước mắt nhìn lên, quả nhiên là Mai Bạn, nàng đang đi tới phía hắn. Đi tới một nửa lại bị người chặn lại đường đi, Xích Na trợn tròn mắt, làm sao Nặc Mẫn tìm được nàng? Muốn nói gì với nàng?
Hắn ngồi ở trước lều nỉ, chỉ nhìn được bóng lưng Nặc Mẫn, nói một lúc, Nặc Mẫn khẽ nhún người với nàng, Xích Na vẫn nhìn chằm chằm không nháy mắt.
Mai Bạn hình như lại bắt đầu cất bước muốn đi tới đây, Nặc Mẫn đột nhiên giống như là đau chân ngã xuống về phía trước, ngã xuống đất, một tay nắm cổ chân của mình.
Một tay Xích Na nắm chặt cỏ trong tay mình, nhổ lên, lại nắm, lại rút.
Mai Bạn vẫn đứng, gọi lại một người đi qua, người nọ phát hiện chính quân của thiếu tộc trưởng ngã xuống đất, lập tức chạy đi kêu người tới hầu hạ.
Mai Bạn nhìn người nọ chạy đi gọi người, mình cũng muốn tiếp tục đi, đột nhiên một cơn gió thổi qua, một cơ thể đụng tới, một tay nắm cánh tay của nàng, nắm đến đau đớn, thiếu niên trước người ra oai nhìn chằm chằm chàng trai trên đất, "Tỷ phu, sao một mình ngươi ở chỗ này?"
"Xích Na." Hắn yếu ớt cười cười, Xích Na kéo Mai Bạn rời đi, chất vấn: "Hôm nay không phải ngươi muốn đi sao?"
"Ta đi ngay."
"Vậy ngươi còn qua đây làm cái gì?"
Trong tay Mai Bạn hơi dùng sức, Xích Na cũng dừng bước, đứng ở trước người của nàng, nàng móc ra loan đao trong ngực, "Ta đi gặp ngạch khách của ngươi."
"Cái gì?"
Nàng nắm chặt tay hắn buông lỏng cánh tay nàng ra, "Cái này, chắc chắn không?"
Mặt Xích Na đỏ lên, trên gò má màu mật ong lập tức lộ ra hai vệt đỏ ửng, "Ta quyết định rồi."
"Xích Na."
"Ừ."
"Bằng lòng cùng ta trở về Trung Nguyên không?"
Hắn nhìn đôi mắt màu hổ phách dịu dàng của nàng, rốt cuộc gật đầu một cái, "Ta vừa nãy rất sợ."
"Sợ cái gì?"
"Sợ nàng cũng đối tốt với người khác, cũng sẽ xoa bóp chân cho hắn."
Mai Bạn cười cười, kéo hắn cùng nhau đi tới phía lều nỉ của tộc trưởng, "Kể chuyện xưa cho chàng."
"Nàng biết kể chuyện xưa?" Xích Na dùng ánh mắt vô cùng hoài nghi nhìn nghiêng nàng, dấu chấm cũng ngắt không bình thường, cũng may sức hiểu của hắn đủ tốt.
"Từ từ kể."
"Được, ta từ từ nghe, câu chuyện gì?"
"Chuyện xưa của nương ta và phụ thân ta."
"Nàng có mấy phụ thân? Ta có mười bảy người. Phụ thân ruột của nàng chính là người nuôi đại bàng kia đúng không?"
Mai Bạn xoa đầu của hắn, "Một người, chỉ có một người."
----
Ngựa cao to màu đỏ thẫm chậm rãi đạp lên bụi cỏ tươi tốt ở bờ Tây Hà, trời tháng năm, bông liễu bay đầy trời, Mai Bạn đón lấy mấy cái, gãi Xích Na ngứa ngáy. Xích Na tránh trái tránh phải ở trong lòng nàng, vẫn là vui mừng khôn xiết cười nghiêng ngả ở trước người của nàng.
"Lần sau khi nào chúng ta trở lại?"
"Sao thế?"
"Ta thích nương và phụ thân, còn có Tiểu Nhất, ta thích tất cả thành viên nhà nàng."
"Họ cũng thích chàng."
Xích Na dựa vào trước ngực nàng, "Chẳng qua ta thích nàng nhất."
"Đồ ngốc."
"Ta còn lâu mới ngốc." Trong tay hắn nắm bản nháp du ký của nàng, hắn quen cuộc sống trên lưng ngựa, cho dù đọc sách ở trên lưng ngựa cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Ngựa lớn ra khỏi thôn Tây Hà, hai con bạch kiên điêu bay gần thân ngựa, Xích Na móc ra một miếng thịt bò phơi khô đút bọn nó, nửa nghiêng người sang quay đầu lại nhìn Mai Bạn, "Ta có từng nói chưa, ta vẫn muốn đi khắp thiên hạ Trung Nguyên."
"Nói rồi."
"Vậy kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
"Quê hương trà, dãy núi Lĩnh Nam."
--- ------o Toàn văn hoàn o---- ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.