Khói Bếp Ven Hồ

Chương 12

Mạc Nhạ Thị Phi

06/11/2016

Gió thổi nhè nhẹ, mang theo vài cánh hoa lác đác rơi xuống, Mai Sóc yên lặng nhìn hắn, Lâm Xước cắn môi, hắn vẫn tự nói với mình, gạt nàng, nhất định phải gạt nàng.

Nhưng là, hắn làm sao có thể, vì hạnh phúc của mình mà đẩy nàng vào chỗ chết? Nàng tốt như vậy, đẹp như vậy. Nước mắt theo sườn mặt rơi xuống, chảy đến miệng, vị mằn mặt, vì đôi mắt đẫm nước khiến tầm mắt hắn không rõ lắm, bằng không, hắn sẽ phát hiện trong mắt Mai Sóc tràn đầy đau lòng.

Mai Sóc đi lên từng bước, không để ý sự giãy dụa của hắn, mạnh mẽ ôm lấy hắn, "Về nhà nói sau." Trong bụng còn có chút không khoẻ, nhưng cứ ôm thân thể hắn mà đi, nhưng lại khiến nàng an tâm hơn, thậm chí sự ẩn ẩn khó chịu kia tựa hồ cũng tản đi.

Hôm nay, đúng là càng ngày càng lạnh rồi, đại khái hai ngày nữa tuyết sẽ rơi đi.

Nàng một đường ôm hắn trở về, trên đường gặp phải vài người kỳ quái nhìn qua, Lâm Xước cúi mặt xuống thấp, vài vệt nước mắt còn chưa khô, hai tay núp ở trước người, trong đầu kêu loạn lên, không hiểu nàng là đang muốn làm gì, nàng thật sẽ không cần hắn sao? Sẽ đuổi hắn đi sao?

Nhưng là, trong lòng vẫn mơ hồ có một tia hi vọng nho nhỏ, có lẽ nàng sẽ giữ hắn lại, nàng đối với hắn tốt như vậy, hắn muốn giương mắt nhìn nàng, nhưng là vẫn còn không dám, hắn sợ nhìn thấy sự ghét bỏ của nàng, hoặc không kiên nhẫn, ít nhất đoạn đường này, khiến cho hắn còn có thể ảo tưởng một giấc mộng đi.

Đẩy cửa ra, Lâm Xước chỉ cảm thấy trên người ấm áp, nàng không có buông tay, ôm hắn ngồi xuống trên ghế bên cạnh bàn, hắn vẫn ngồi trên đùi nàng, vẫn cứ cúi đầu, Mai Sóc nâng cằm của hắn lên nói, "Có mấy lời, ta hẳn là sớm nói cho ngươi biết đi."

Hắn khó hiểu, nhưng nhìn trong mắt nàng không có bất kỳ sự ghét bỏ hoặc không kiên nhẫn nào, thậm chí có một loại vẻ mặt hắn cũng không nhận biết được, chưa bao giờ gặp qua trên mặt người nào khác, giống như bụi hoa xinh đẹp nở trong ngày xuân ở thôn Tây Hà, từ đó có thể bay ra một hai chú cò trắng, mà cò trắng xuất hiện chứng tỏ nước rất cạn, từng vòng song nước nhộn nhạo mở ra, thật lâu không ngừng. Trong cặp mắt kia, có thể nhìn thấy hắn, Lâm Xước kinh ngạc nhìn chằm chằm vào, thậm chí nhất thời quên luôn chuyện phía trước.

Nàng cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng mở ra, lúc này mới gọi suy nghĩ của hắn trở về, hai tay hắn cùng co lại phía sau, Mai Sóc cầm lấy tay phải của hắn áp vào bên môi, "Có biết hay không, tướng loại bàn tay này, trong trăm ngàn người tài sẽ chỉ xuất hiện một cái."

"Mà hai tay ngươi đều có, ta cũng không biết trừ ngươi ra còn có cái thứ hai hay không." Nàng ôm hắn vào trong ngực, "Tiểu Xước nhi, ngươi biết ngươi có bao nhiêu đặc biệt không?"

Hắn bị nàng ôm lấy, tựa vào hõm vai nàng, trong lòng xuất hiện muôn vàn suy nghĩ, nàng là có ý tứ gì, nàng thật là không quan tâm, hay là muốn hắn."Hic hic." Hắn hít cái mũi đau xót, nước mắt chảy ra so với trước càng lợi hại hơn.

Môi mỏng rốt cục dán lên gương mặt của hắn, đầu lưỡi liếm một chút nước mắt của hắn, cảm xúc mịn màng khiến nàng muốn ngừng mà không được, hai tay không tự chủ kéo áo bông của hắn ra, một tay dò vào áo lót bên trong, tuy cơ thể hắn gầy yếu cơ hồ có thể đụng đến xương cốt, nhưng mà da thịt bên trong lại trơn láng lạ lùng, nàng nhẹ nhàng mơn trớn, tay dò xét xuống thắt lưng hắn, muốn với vào quần lót.

"Ưm." Lâm Xước bất an phát ra tiếng nói, tay nàng vẫn để tại chỗ, cúi đầu thấy mặt hắn đỏ như sắp chảy ra nước, nàng âm thầm rên rỉ một tiếng, đây thật sự là một khảo nghiệm quá sức chịu đựng rồi.

Da thịt Lâm Xước bởi vì tiếp xúc với không khí lạnh nên nổi lên từng mảng giống như da gà, nàng thầm mắng mình, vội vàng thay hắn kéo quần áo lại, gắt gao ôm vào trong ngực, "Thực xin lỗi." Nàng vừa rồi lại muốn ăn hắn, nhưng tình trạng thân thể hắn bây giờ, sao có thể chịu đựng được sự hoan ái của nàng.

"Ngươi. . ." Lâm Xước bị dọa sợ, nàng rõ ràng mới vừa liếm hắn, còn, còn đưa tay sờ trong người hắn. . .

Nàng làm sao có thể như vậy, như thế này, mặt hắn như sắp bị thiêu cháy nhưng trong lòng lại trải qua một cảm giác thỏa mãn khác thường, xong rồi, sao hắn lại giống như bị yêu tà bám vào người vậy, không phải là hắn rất ghét quan hệ nam nữ phóng đãng hay sao?

Mai Sóc dán cằm trên mép tóc hắn, suy nghĩ của hắn chắc lại bay tới thời điểm hơn hai năm trước rồi.

***



"Lâm Xước, mẹ ngươi đâu?" Ngoài cửa có mấy người nữ nhân đến, nhìn hắn hỏi, hắn thả tay xuống đứng lên, nắm chặt quần áo.

"Nương, nương nói đi Hà gia rồi."

Mấy người nữ nhân kia suồng sã cười tứ phía, "Không có tiền trả nợ, ngược lại còn đi tìm đàn ông rong chơi lêu lổng."

"Ta xem bà nghe, câu nói kia nói như thế nào nhỉ? Hoa quỷ gì gì?"

"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

"Đúng đúng, chính là câu này. Không bằng chúng ta đi nhìn xem này nữ nhân này phong lưu như thế nào."

Những người đó dần dần đi xa, Lâm Xước càng nghĩ càng lo lắng, lúc trước nương còn bị mấy người đến đòi nợ đánh, lần này sẽ không xảy ra chuyện gì đi? Hắn đi ra cửa, xuyên qua con đường nhỏ bên bờ ruộng, nghĩ nên đi trước nhắc nhở Lâm Nguyên né tránh.

"Di, tiểu quỷ này tại sao lại ở chỗ này?" Hắn mới vừa đi tới trước cửa Hà gia, liền gặp được mấy người nữ nhân kia cũng vừa đến, "Không cần phải nói, nghĩ đến nhắc nhở lão nương ngươi có phải hay không?" Một nữ nhân bắt tay hắn, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Dẫn ngươi đi nhìn xem lão nương nhà ngươi cùng nam nhân kia đang làm gì đó, thế nào?" Nữ nhân kia cười cười lộ ra một tia dâm tà, nắm cổ áo của hắn mang hắn đi đến phía trước cửa sổ nhà Hà gia, cửa sổ không có đóng, nhẹ nhàng đẩy liền hở một kẻ hở nhỏ. Đập vào mắt, chính là mẹ ruột của mình cùng người đàn ông kia lúc lên lúc xuống nằm ở trên giường, nửa thân thể không đắp chăn lộ ở bên ngoài, bất kể là mẹ hắn hay là người nam nhân kia, đều không mặc gì.

Tiếng rên rỉ truyền đến, còn có tiếng Lâm Nguyên thở dốc, Lâm Xước chỉ thấy Lâm Nguyên không phủ chăn trên người, còn có quần áo lung tung phía dưới, hắn gắt gao nhắm chặt hai mắt, bên cạnh truyền đến tiếng những nữ nhân kia nói, "Ban ngày ban mặt lại dám làm mấy chuyện mờ ám, thật đúng là một đôi gian phu dâm phụ."

"Tiểu quỷ không được nhìn."

"Quên đi, đi đi, tiểu quỷ đi một bên chơi đi, chúng ta sẽ tìm kế khác."

"Người nói lời này đẩy hắn đi xa ra, khiến nàng ta tâm can ngứa ngáy, chỉ có thể nhìn không thể ăn, xem nàng ta còn dám nói không có tiền hay không?"

"Ha ha, chủ ý này không sai."

Hắn đứng ở một bên, nhìn những nữ nhân kia đá văng cửa Hà gia, trí nhớ lũ lượt kéo về, còn có nương nhìn thấy hắn, sau khi về nhà còn dùng đòn hiểm đánh hắn. Trên cái mông tựa hồ có thể cảm giác được đau đớn lúc đó, hắn nhớ rõ buổi tối đó, hắn đều chỉ có thể nằm úp sấp mà ngủ.

Nếu đây là chuyện ám muội, vì sao nàng còn muốn làm như vậy? Lâm Xước tựa vào trước người nàng, nghĩ đến chính mình vừa rồi đè nén không được mà rên rỉ, còn có cảm giác hơi vui sướng của mình, hắn cắn môi, chẳng lẽ hắn cũng là người không biết xấu hổ như vậy sao?

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói của nàng truyền đến bên tai, Lâm Xước không nói gì, nàng nhìn hắn vẫn là bộ dáng giữ yên lặng, "Lần trước ngươi hầm canh gừng, bây giờ có thể lại hầm cho ta một chén được không?"

"Được." Lâm Xước lập tức nhảy xuống, hướng phòng bếp đi đến, Mai Sóc thản nhiên hé môi cười, đưa tay vuốt vuốt bụng.

Lại là một cơn đau kéo tới, nàng còn tưởng rằng nôn xong sẽ khá hơn chứ.



Lâm Xước đúng lúc cầm bát đi ra, nàng đã cúi người xuống, "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Nàng chính là muốn tiếp nhận chiếc bát trong tay hắn, cảm giác buồn nôn lại xông tới, nhưng nàng mạnh mẽ đè ép nó xuống.

Mai Sóc không biết sắc mặt mình lúc này có bao nhiêu trắng bệch, Lâm Xước buông bát trong tay xuống, rơi trên mặt đất, tiếng vang thanh thúy truyền đến, mảnh sứ rơi đầy đất, nước canh màu đen tràn ra một vũng lớn, vẻ mặt hắn đau khổ, trong ánh mắt đều là hoảng sợ, làm sao có thể lại quên, cho dù nàng quan tâm hắn, cho dù nàng còn muốn hắn, nhưng mệnh đoạn chưởng của hắn cũng sẽ không thay đổi, hắn vẫn là mạng khắc vợ a.

"Cho ta uống nước." Giọng nói nàng có chút suy yếu, Lâm Xước đi vào đổ nước ra, nàng vừa cầm đã uống vài ngụm, Lâm Xước ngồi xổm người xuống, tay chân luống cuống bắt đầu thu dọn mảnh sứ vỡ, Mai Sóc nhìn thấy liền hết hồn, "Đừng đụng." Nàng quýnh lên, đi tới kéo tay hắn lại, sợ hắn bị mảnh sứ đâm chảy máu, mắt hắn chợt lóe, nhưng nàng ngược lại cũng không dừng lại, nhìn tay trái nàng bị mảnh vỡ đâm trúng, máu từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, Lâm Xước cầm lấy tay nàng, "Không, không, đều là lỗi của ta, lại là ta." Trong mắt hắn, phảng phất là vết thương ở cổ nàng, "Đều là ta, ta đem ngươi hại thành cái dạng này."

"Lại nói bậy rồi." Mai Sóc giơ tay lên, đứng lên, "Ngoan, đừng đụng những mảnh vỡ này." Nàng đi đến ngăn tủ ở nhà chính phía trước, "Tiểu Xước nhi, đến mở ra lấy cho ta băng gạc và thuốc trị thương nữa."

***

Tay nàng bị bao thành một cái bánh chưng lớn, bởi vì Lâm Xước lo lắng, quấn một vòng lại một vòng, sau khi hắn bôi thuốc trị thương rồi, Mai Sóc kéo hắn qua nói, "Tiểu Xước nhi, ta cho ngươi biết một bí mật, thế nào?"

Lâm Xước nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu, nàng lại nói, "Là chuyện về nhà của ta, nhưng ta chưa từng nói với người nào khác, bởi vì thật sự nói không nên lời."

"Tất cả những đứa trả nhà chúng ta, vào lúc trăng tròn, sẽ bị ngâm mình ở trong những thùng rượu đầy tràn, ngồi trong đó cả một ngày, bên cạnh còn có vài đạo nhân niệm kinh kỳ Phật, trước khi đến năm tuổi, hàng năm đều phải trải qua một lần như vậy, đợi khi sinh nhật năm tuổi lại đến quỳ trong từ đường một ngày một đêm thì toàn bộ nghi thức mới được coi là hoàn thành."

"Vì sao?" Lâm Xước rốt cục nhịn không được hỏi.

"Bởi vì số mệnh của nhà chúng ta, nhất định đã đắc tội thần Phật, cho nên phải làm như vậy, từ nay về sau, tướng mệnh của chúng ta sẽ không bị phong tục thế gian khống chế, không còn gì kiêng kỵ."

"Cái gì số mệnh?" Lâm Xước bán tín bán nghi hỏi.

Nàng thần thần bí bí giảm thấp thanh âm xuống, "Số mệnh người chết."

Hắn cả kinh, thân mình rõ ràng run lên, Mai Sóc tiếp tục nói, "Nhà chúng ta chính là làm quan tài cho người chết."

"Hòm quan tài, quan tài?"

"Đúng vậy, ngươi cho là vì sao ta lại sinh sống bằng nghề mộc, từ nhỏ làm không biết bao nhiêu cái quan tài, lại còn chà sáng lại còn khắc hoa."

"Vì thế, cho nên. . ."

"Cho nên ngươi nói cái gì mà đoạn chưởng khắc vợ, đối với ta một chút cũng không có ảnh hưởng." Nàng dùng ngón tay sưng tấy như bánh chưng sờ vào đầu hắn, "Ngươi xem, ngươi gả cho ta, vốn chính là ý trời đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khói Bếp Ven Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook