Chương 39
Mạc Nhạ Thị Phi
21/04/2017
Cỗ kiệu cách Mai gia còn có hai con đường, Mai Sóc và Mai Triều bước vào cửa chính thì gặp Tần Mặc dẫn người chờ ở Tiền viện, “Quả nhiên vẫn là
chúng ta tới trước.”
“Hắn đâu?”
“Ta còn muốn hỏi Tam Thiếu ngươi đấy?” Tần Mặc liếc xéo nhìn nàng, “Người đâu? Không phải còn chưa dậy chứ.”
“Tối hôm qua, hắn ăn tuý kê hơi nhiều, có chút mơ màng, không phải thật sự say rồi, lúc này lại không dậy nổi?” Trong tay Mai Sóc cầm hộp hương phấn, nhét vào trong tay Mai Triều, “Ta đi xem một chút.”
“Không cần, hắn tới rồi. Có điều quần áo này, sao kỳ cục như vậy?” Một tay Mai Triều xoay cái hộp, nhìn Lâm Xước vội vã chạy tới, “Dây lưng kia không phải là quấn quanh ở ống tay áo sao?”
“Nguy rồi, ta quên mất. Hắn không biết mặc những quần áo này.”
Tần Mặc kéo Mai Sóc muốn lên trước, “Ngươi chờ ở nơi này, ta dẫn hắn đi mặc lại.”
Mai Sóc nhìn hắn bị Tần Mặc dẫn đi, bộ dạng không hiểu cẩn thận mỗi bước đi, quay người lại than thở, trong tay Mai Triều ném hộp hương phấn, ném lên cao, lại đón lấy, “Không nỡ.”
“Ta thật là muốn dẫn hắn trở về.”
“Hắc, lời như thế nói cho ta nghe cũng thôi đi, bị lão thái bà hoặc là lão đại nghe được, ngươi đều xong rồi.”
“Cái gì bị ta nghe được?”
“Lão đại.” Hai người cùng nhau quay đầu lại, trong tay Mai Triều không đúng mực, ném cái hộp qua đầu, bay thẳng đến đập lên người Mai Kỳ, hương phấn trắng toát đập vào mặt nàng.
“Khụ khụ.” Nàng không ngừng ho khan, một tay che ở ngực, chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, Mai Sóc thấy nàng khom người, tiến lên đỡ lấy nàng, “Lão đại, ngươi vẫn khoẻ chứ?”
Nàng càng ngày càng không thở nổi, ngực phập phồng lên xuống, Mai Sóc hoảng hồn, trước kia nhiều nhất chính là nổi mẩn đỏ, nhảy mũi, chưa từng thấy cái bộ dáng này của nàng, huống chi, cũng không có nam nhân đụng chạm nàng, “Lão đại, ngươi làm sao vậy?”
Mai Triều đưa tay qua phủi hương phấn trước người của nàng, ai ngờ càng phủi hương phấn rơi vãi càng lan rộng, trong không khí trước mặt cũng đều tràn đầy hương phấn dạng bột.
Trên mặt nàng cũng nhanh chóng nổi lên mẩn đỏ, không có sức ngã vào trên người Mai Sóc, Mai Sóc đánh rơi tay Mai Triều lau lung tung, “Còn không đi gọi đại phu.”
“Tam Thiếu, thuộc hạ sẽ đi ngay.” Hai người Mai Bình và Mai Kế nhanh chóng băng qua Tiền viện, xoay người lên ngựa ở cửa lớn, vừa vặn gặp gỡ ngay mặt với cỗ kiệu của Mai An, cũng không đoái hoài đi xuống thỉnh an, nghênh ngang rời đi. Mai An vén màn kiệu lên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại thiếu phát bệnh, đã bất tỉnh rồi.” Người hầu tiến lên đón kê lên ghế gỗ ở phía dưới xe ngựa, dìu đỡ bà xuống xe ngựa.
Mai Sóc đã nửa ôm nửa vác đưa Mai Kỳ về trong phòng, tiền viện có chút rối loạn. Mai An đi tới, đang cau mày không vui nhìn một đám người hầu hốt hoảng, vừa giương mắt đã thấy Tần Mặc dẫn theo một chàng trai tuổi còn trẻ đi ra, nhìn tuổi còn nhỏ hơn một chút so Trình Lăng, cả người áo khoác tơ lụa màu trắng ngà voi, chính là trang phục ống quần lớn lưu hành nhất trong nam giới hiện nay, ống tay dùng sợi tơ buộc lại, cổ áo lật thẳng lên, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, tóc dùng một cây trâm ngọc cố định ở sau ót, trên trán bên trái rơi ra một chút tóc rối, một đôi mắt đen bóng đang nhìn trộm chung quanh, khá giống đang tìm người nào đó.
Bà nheo lại mắt, “Đây là người nào?”
Tần Mặc đang không hiểu sao ba tiểu thư đều không thấy, nghe thấy bà mở miệng hỏi thì vội vàng khom người nói, “Tam công tử Lâm gia Du Châu, tạm thời làm khách ở trong nhà.”
“Lâm gia Du Châu?”
“Không sai, chính là tam công tử Lâm gia. Khuê danh gọi là Lâm Xước.”
Lâm Xước theo Tần Mặc dạy, ngoan ngoãn hơi cúi đầu, rõ ràng lên tiếng nói, “Gặp qua lão chủ tử.” Giọng nói kia, đại khái bởi vì chén tuý kê kia tối hôm qua có mấy phần men say, ngủ một đêm, ở trong mềm dẻo trước sau như một mang theo một chút khàn khàn lờ mờ. Chỉ thấy một tay hắn nắm vạt áo, ở chỗ Mai An không thấy được đang không được tự nhiên xoắn vải áo.
Ở dưới Mai An lý giải, đây chỉ là xa cách của công tử đại gia bình thường, gật đầu không để ý nhiều, “Đi xem một chút Kỳ Nhi như thế nào?”
“Đại thiếu xảy ra chuyện gì?” Tần Mặc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói.
“Nói là phát bệnh.” Bà ra hiệu Trình Lăng sau lưng đuổi theo, nói với Lâm Xước: “Ngươi cũng cùng đi đi.”
Tần Mặc đi ở cuối cùng, âm thầm lau mồ hôi, ấn tượng đầu tiên này coi như là qua ải được rồi.
***
Mai Kỳ đang nằm ở trên giường, trên mặt trong cổ lít nhít mọc đầy mẩn đỏ.
“Nhất định là hộp hương phấn này có vấn đề, đáng chết, ta đi tóm người đàn ông kia tới đây, xem hắn bỏ thứ gì ở bên trong.” Mai Triều dựa vào mép giường, bởi vì không có tiểu thị, Mai Sóc tự mình vắt miếng khăn ướt lau hương phấn trên mặt cho nàng.
“Nàng cũng không phải là bộ dáng này lần đầu tiên, chỉ là lần này tương đối nghiêm trọng, cũng không thở nổi.”
Cửa bị người đẩy ra, một vài người cuồn cuộn hùng dũng tiến vào, Mai Sóc thấy Lâm Xước cẩn thận theo ở phía sau, thở phào nhẹ nhõm, “Nãi nãi, sao ngài cũng tới?”
“Kỳ Nhi sao rồi?”
“Chờ đại phu tới mới biết.”
“Ta vẫn luôn nói, trong nhà tại sao có thể không chuẩn bị đại phu chuyên môn.” Mai An đi tới trước giường, Mai Sóc thối lui đến phía sau bà nháy mắt với Tần Mặc, như thế nào rồi?
Tạm thời không thành vấn đề.
“Nàng là dị ứng phấn hoa sao?” Một giọng nói đột nhiên phá vỡ một vùng yên tĩnh lớn. Mai An quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, cả Trình Lăng kia cũng không dám nhìn Mai Kỳ nữa, chỉ sợ bị bà phát hiện, “Ngươi nói cái gì?”
Lâm Xước không phát hiện ánh mắt của bà biến hóa, nhìn Mai Kỳ tiếp tục nói, “Dị ứng phấn hoa sẽ nổi mẩn đỏ, khó thở. Trước kia, ta đã từng gặp, khi đó. . .”
“Khụ khụ.” Một đợt tiếng ho khan kịch liệt đột nhiên vang lên.
“Lão Tam, ngươi lại làm sao, ngươi cũng thở không nổi?”
“Không có việc gì không có việc gì, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy nơi này rất ngột ngạt.”
“Ngươi nói tiếp, nếu đúng là vậy nên làm như thế nào?” Bà không để ý Mai Sóc nữa, nhìn Lâm Xước, hỏi.
“Để ong mật nấp ở trên huyệt đạo của nàng, còn phải ăn mật ong.”
“Đùa gì thế, tại sao có thể tùy tùy tiện tiện dùng nọc ong.” Mai An cau mày không vui trách mắng. Thân thể Lâm Xước rụt lại, theo bản năng tránh tới sau lưng Mai Sóc, cũng may Mai An quay đầu lại nhìn Mai Kỳ, không phát hiện động tác của hắn.
Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân, Mai Bình đẩy cửa phòng ra, “Đại phu tới rồi.”
***
“Đại phu, tôn nữ của ta như thế nào?”
“Thể chất Đại thiếu rất đặc thù, nhìn dáng vẻ này hẳn là dị ứng với một thứ gì đó gây ra.”
“Là phấn hoa?”
“Rất có thể, trước đó nàng tiếp xúc cái gì?”
“Hương phấn.”
“Vậy thì đúng rồi, đúng là dị ứng phấn hoa.”
Mai An quay đầu lại nhìn Lâm Xước một cái, “Như vậy có thể dùng nọc ong chữa trị sao?”
“Nọc ong? Nọc ong quả thật có thể trị tận gốc loại dị ứng này, nhưng mà tính nguy hiểm cũng rất cao, bởi vì đại thiếu nàng ấy có thể cũng đồng thời dị ứng với nọc ong.”
“Vậy phải làm gì?”
“Vừa rồi gây nên dị ứng của đại thiếu chính là phấn hoa gì? Nếu dùng ong mật thu phấn cho loại hoa đó, nên khả năng thành công sẽ khá cao.”
“Vậy là phấn hoa gì?”
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Mai Sóc nhướn mày lên, “Ta chỉ ngửi mùi vị, làm sao biết là phấn hoa gì?”
“Mai Bình.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi dẫn người điều hương phấn này về. Lão Tam, cùng đi với nàng.”
“Vâng” Mai Sóc khẽ nghiêng đầu về phía Lâm Xước một chút, hắn đi theo phía sau nàng cùng đi ra ngoài. “Mai Bình, ta đi là được rồi, ngươi ở nơi này coi chừng lão đại đi.”
“Tam Thiếu.”
“Yên tâm, ta cũng không phải là cụt tay gãy chân, dẫn một người trở lại còn chưa có vấn đề gì.”
“Tiểu Xước Nhi.” Ra khỏi cửa chính Mai gia, Mai Sóc đột nhiên ôm eo của hắn, chợt nhấc hắn lên lưng ngựa, “A.” Hắn bị dọa đến phát ra một tiếng hét kinh hãi.
“Sợ rồi? Ngươi cũng dọa ta rồi. Không có chuyện làm đột nhiên nói dị ứng phấn hoa gì đó, muốn nói ngươi cũng nói một mình với ta, may nhờ ta ngăn cản nếu không ngươi còn muốn nói gì?”
“Trước kia, tiểu Hổ cách vách cũng từng bị dị ứng phấn hoa, Mã đại thẩm chính là chữa khỏi hắn như vậy, ở trong hoa lau đung đưa tìm được loại ong mật rất lớn kia.”
Nàng xoay người lên lưng ngựa, hời hợt gõ một cái ở trên đầu hắn, những lời này vừa ra vậy thì giả bộ trước kia sẽ thật sự đều toi công.
“Có điều, ta đột nhiên phát hiện thì ra là ngươi ăn mặc một tý, không nói quá nhiều lời ngược lại thật là có chút mùi vị kia. Khó trách đến cả lão thái bà cũng bị lừa gạt.”
“Mùi vị gì?” Hắn nâng cao tay áo ngửi một cái trên người mình, không có mùi mà.
Nàng khẽ cười lắc đầu, giục ngựa nhanh chóng băng qua mấy con phố, có phải là nàng nên rút ra thời gian đi thăm dò một chút nửa vòng ngọc kia, làm sao nhà bình thường lại dám khắc Phượng Hoàng ở trên vòng ngọc.
***
“Gần đây con là làm sao? Nãi nãi của con trở về con lại cũng không đi, còn có vết thương trên tay, đều là từ đâu tới?”
“Phụ thân, người đừng quản con.” Mai Đoan Nguyệt rút tay của mình về.
“Ta mặc kệ con, ta mặc kệ con thì ai để ý tới con, cả ngày chỉ biết thước đo dựng lầu, con muốn tức chết ta phải hay không?” Trình Ly duỗi ra ngón tay chọt đầu của nàng, thì nghe cùm cụp một tiếng, “Ai nha, móng tay của ta gãy rồi.”
“Phụ thân, sớm kêu ngươi đừng để móng tay dài như vậy rồi, lần này thì hay rồi.”
“Đồ bất hiếu nữ, con còn không thay quần áo sạch, cùng đi thăm nãi nãi con với ta.”
“Nãi nãi, thể cốt bà khoẻ mạnh, không bệnh không đau có gì để thăm, con đi về Hoành Chi hiên đây.”
“Mai Đoan Nguyệt, con, con chính là muốn tức chết ta phải hay không?” Ngoài Ngọc Long uyển, mấy tiểu thị quét dọn viện, không cảm thấy kinh ngạc đối với âm thanh này, qua mấy ngày lại sẽ xảy ra thêm một đoạn, đã sớm tập mãi thành quen.
Mai Đoan Nguyệt ra khỏi Mai gia, cỗ kiệu còn dừng ở cửa lớn, nàng cưỡi ngựa trở lại Hoành Chi hiên, mới vừa xuống ngựa đã bị thợ bên trong kéo lấy, hoảng hốt lo sợ hét lên, “Tứ Tiểu Thư, không xong, đã xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì? Ngươi nói chậm một chút.”
“Vật liệu gỗ, vật liệu gỗ trong khố phòng, ngay cả gỗ Tê Phượng cũng gặp chuyện không may rồi, đều bị mọt ăn rồi.”
Nàng xoay người xuống ngựa, cả giận nói, “Các ngươi đều là trông coi như thế nào?”
“Tứ Tiểu Thư, làm sao, làm thế nào bây giờ?”
“Ba nhà xưởng khác như thế nào?”
“Bên Cù Tiên kia dường như cũng bị mọt rồi, Ám Hương và Quỳnh Ba còn chưa có tin tức.”
“Dẫn ta đi xem một chút.”
“Vâng, vâng.”
“Hắn đâu?”
“Ta còn muốn hỏi Tam Thiếu ngươi đấy?” Tần Mặc liếc xéo nhìn nàng, “Người đâu? Không phải còn chưa dậy chứ.”
“Tối hôm qua, hắn ăn tuý kê hơi nhiều, có chút mơ màng, không phải thật sự say rồi, lúc này lại không dậy nổi?” Trong tay Mai Sóc cầm hộp hương phấn, nhét vào trong tay Mai Triều, “Ta đi xem một chút.”
“Không cần, hắn tới rồi. Có điều quần áo này, sao kỳ cục như vậy?” Một tay Mai Triều xoay cái hộp, nhìn Lâm Xước vội vã chạy tới, “Dây lưng kia không phải là quấn quanh ở ống tay áo sao?”
“Nguy rồi, ta quên mất. Hắn không biết mặc những quần áo này.”
Tần Mặc kéo Mai Sóc muốn lên trước, “Ngươi chờ ở nơi này, ta dẫn hắn đi mặc lại.”
Mai Sóc nhìn hắn bị Tần Mặc dẫn đi, bộ dạng không hiểu cẩn thận mỗi bước đi, quay người lại than thở, trong tay Mai Triều ném hộp hương phấn, ném lên cao, lại đón lấy, “Không nỡ.”
“Ta thật là muốn dẫn hắn trở về.”
“Hắc, lời như thế nói cho ta nghe cũng thôi đi, bị lão thái bà hoặc là lão đại nghe được, ngươi đều xong rồi.”
“Cái gì bị ta nghe được?”
“Lão đại.” Hai người cùng nhau quay đầu lại, trong tay Mai Triều không đúng mực, ném cái hộp qua đầu, bay thẳng đến đập lên người Mai Kỳ, hương phấn trắng toát đập vào mặt nàng.
“Khụ khụ.” Nàng không ngừng ho khan, một tay che ở ngực, chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, Mai Sóc thấy nàng khom người, tiến lên đỡ lấy nàng, “Lão đại, ngươi vẫn khoẻ chứ?”
Nàng càng ngày càng không thở nổi, ngực phập phồng lên xuống, Mai Sóc hoảng hồn, trước kia nhiều nhất chính là nổi mẩn đỏ, nhảy mũi, chưa từng thấy cái bộ dáng này của nàng, huống chi, cũng không có nam nhân đụng chạm nàng, “Lão đại, ngươi làm sao vậy?”
Mai Triều đưa tay qua phủi hương phấn trước người của nàng, ai ngờ càng phủi hương phấn rơi vãi càng lan rộng, trong không khí trước mặt cũng đều tràn đầy hương phấn dạng bột.
Trên mặt nàng cũng nhanh chóng nổi lên mẩn đỏ, không có sức ngã vào trên người Mai Sóc, Mai Sóc đánh rơi tay Mai Triều lau lung tung, “Còn không đi gọi đại phu.”
“Tam Thiếu, thuộc hạ sẽ đi ngay.” Hai người Mai Bình và Mai Kế nhanh chóng băng qua Tiền viện, xoay người lên ngựa ở cửa lớn, vừa vặn gặp gỡ ngay mặt với cỗ kiệu của Mai An, cũng không đoái hoài đi xuống thỉnh an, nghênh ngang rời đi. Mai An vén màn kiệu lên, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại thiếu phát bệnh, đã bất tỉnh rồi.” Người hầu tiến lên đón kê lên ghế gỗ ở phía dưới xe ngựa, dìu đỡ bà xuống xe ngựa.
Mai Sóc đã nửa ôm nửa vác đưa Mai Kỳ về trong phòng, tiền viện có chút rối loạn. Mai An đi tới, đang cau mày không vui nhìn một đám người hầu hốt hoảng, vừa giương mắt đã thấy Tần Mặc dẫn theo một chàng trai tuổi còn trẻ đi ra, nhìn tuổi còn nhỏ hơn một chút so Trình Lăng, cả người áo khoác tơ lụa màu trắng ngà voi, chính là trang phục ống quần lớn lưu hành nhất trong nam giới hiện nay, ống tay dùng sợi tơ buộc lại, cổ áo lật thẳng lên, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, tóc dùng một cây trâm ngọc cố định ở sau ót, trên trán bên trái rơi ra một chút tóc rối, một đôi mắt đen bóng đang nhìn trộm chung quanh, khá giống đang tìm người nào đó.
Bà nheo lại mắt, “Đây là người nào?”
Tần Mặc đang không hiểu sao ba tiểu thư đều không thấy, nghe thấy bà mở miệng hỏi thì vội vàng khom người nói, “Tam công tử Lâm gia Du Châu, tạm thời làm khách ở trong nhà.”
“Lâm gia Du Châu?”
“Không sai, chính là tam công tử Lâm gia. Khuê danh gọi là Lâm Xước.”
Lâm Xước theo Tần Mặc dạy, ngoan ngoãn hơi cúi đầu, rõ ràng lên tiếng nói, “Gặp qua lão chủ tử.” Giọng nói kia, đại khái bởi vì chén tuý kê kia tối hôm qua có mấy phần men say, ngủ một đêm, ở trong mềm dẻo trước sau như một mang theo một chút khàn khàn lờ mờ. Chỉ thấy một tay hắn nắm vạt áo, ở chỗ Mai An không thấy được đang không được tự nhiên xoắn vải áo.
Ở dưới Mai An lý giải, đây chỉ là xa cách của công tử đại gia bình thường, gật đầu không để ý nhiều, “Đi xem một chút Kỳ Nhi như thế nào?”
“Đại thiếu xảy ra chuyện gì?” Tần Mặc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói.
“Nói là phát bệnh.” Bà ra hiệu Trình Lăng sau lưng đuổi theo, nói với Lâm Xước: “Ngươi cũng cùng đi đi.”
Tần Mặc đi ở cuối cùng, âm thầm lau mồ hôi, ấn tượng đầu tiên này coi như là qua ải được rồi.
***
Mai Kỳ đang nằm ở trên giường, trên mặt trong cổ lít nhít mọc đầy mẩn đỏ.
“Nhất định là hộp hương phấn này có vấn đề, đáng chết, ta đi tóm người đàn ông kia tới đây, xem hắn bỏ thứ gì ở bên trong.” Mai Triều dựa vào mép giường, bởi vì không có tiểu thị, Mai Sóc tự mình vắt miếng khăn ướt lau hương phấn trên mặt cho nàng.
“Nàng cũng không phải là bộ dáng này lần đầu tiên, chỉ là lần này tương đối nghiêm trọng, cũng không thở nổi.”
Cửa bị người đẩy ra, một vài người cuồn cuộn hùng dũng tiến vào, Mai Sóc thấy Lâm Xước cẩn thận theo ở phía sau, thở phào nhẹ nhõm, “Nãi nãi, sao ngài cũng tới?”
“Kỳ Nhi sao rồi?”
“Chờ đại phu tới mới biết.”
“Ta vẫn luôn nói, trong nhà tại sao có thể không chuẩn bị đại phu chuyên môn.” Mai An đi tới trước giường, Mai Sóc thối lui đến phía sau bà nháy mắt với Tần Mặc, như thế nào rồi?
Tạm thời không thành vấn đề.
“Nàng là dị ứng phấn hoa sao?” Một giọng nói đột nhiên phá vỡ một vùng yên tĩnh lớn. Mai An quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, cả Trình Lăng kia cũng không dám nhìn Mai Kỳ nữa, chỉ sợ bị bà phát hiện, “Ngươi nói cái gì?”
Lâm Xước không phát hiện ánh mắt của bà biến hóa, nhìn Mai Kỳ tiếp tục nói, “Dị ứng phấn hoa sẽ nổi mẩn đỏ, khó thở. Trước kia, ta đã từng gặp, khi đó. . .”
“Khụ khụ.” Một đợt tiếng ho khan kịch liệt đột nhiên vang lên.
“Lão Tam, ngươi lại làm sao, ngươi cũng thở không nổi?”
“Không có việc gì không có việc gì, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy nơi này rất ngột ngạt.”
“Ngươi nói tiếp, nếu đúng là vậy nên làm như thế nào?” Bà không để ý Mai Sóc nữa, nhìn Lâm Xước, hỏi.
“Để ong mật nấp ở trên huyệt đạo của nàng, còn phải ăn mật ong.”
“Đùa gì thế, tại sao có thể tùy tùy tiện tiện dùng nọc ong.” Mai An cau mày không vui trách mắng. Thân thể Lâm Xước rụt lại, theo bản năng tránh tới sau lưng Mai Sóc, cũng may Mai An quay đầu lại nhìn Mai Kỳ, không phát hiện động tác của hắn.
Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân, Mai Bình đẩy cửa phòng ra, “Đại phu tới rồi.”
***
“Đại phu, tôn nữ của ta như thế nào?”
“Thể chất Đại thiếu rất đặc thù, nhìn dáng vẻ này hẳn là dị ứng với một thứ gì đó gây ra.”
“Là phấn hoa?”
“Rất có thể, trước đó nàng tiếp xúc cái gì?”
“Hương phấn.”
“Vậy thì đúng rồi, đúng là dị ứng phấn hoa.”
Mai An quay đầu lại nhìn Lâm Xước một cái, “Như vậy có thể dùng nọc ong chữa trị sao?”
“Nọc ong? Nọc ong quả thật có thể trị tận gốc loại dị ứng này, nhưng mà tính nguy hiểm cũng rất cao, bởi vì đại thiếu nàng ấy có thể cũng đồng thời dị ứng với nọc ong.”
“Vậy phải làm gì?”
“Vừa rồi gây nên dị ứng của đại thiếu chính là phấn hoa gì? Nếu dùng ong mật thu phấn cho loại hoa đó, nên khả năng thành công sẽ khá cao.”
“Vậy là phấn hoa gì?”
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Mai Sóc nhướn mày lên, “Ta chỉ ngửi mùi vị, làm sao biết là phấn hoa gì?”
“Mai Bình.”
“Có thuộc hạ.”
“Đi dẫn người điều hương phấn này về. Lão Tam, cùng đi với nàng.”
“Vâng” Mai Sóc khẽ nghiêng đầu về phía Lâm Xước một chút, hắn đi theo phía sau nàng cùng đi ra ngoài. “Mai Bình, ta đi là được rồi, ngươi ở nơi này coi chừng lão đại đi.”
“Tam Thiếu.”
“Yên tâm, ta cũng không phải là cụt tay gãy chân, dẫn một người trở lại còn chưa có vấn đề gì.”
“Tiểu Xước Nhi.” Ra khỏi cửa chính Mai gia, Mai Sóc đột nhiên ôm eo của hắn, chợt nhấc hắn lên lưng ngựa, “A.” Hắn bị dọa đến phát ra một tiếng hét kinh hãi.
“Sợ rồi? Ngươi cũng dọa ta rồi. Không có chuyện làm đột nhiên nói dị ứng phấn hoa gì đó, muốn nói ngươi cũng nói một mình với ta, may nhờ ta ngăn cản nếu không ngươi còn muốn nói gì?”
“Trước kia, tiểu Hổ cách vách cũng từng bị dị ứng phấn hoa, Mã đại thẩm chính là chữa khỏi hắn như vậy, ở trong hoa lau đung đưa tìm được loại ong mật rất lớn kia.”
Nàng xoay người lên lưng ngựa, hời hợt gõ một cái ở trên đầu hắn, những lời này vừa ra vậy thì giả bộ trước kia sẽ thật sự đều toi công.
“Có điều, ta đột nhiên phát hiện thì ra là ngươi ăn mặc một tý, không nói quá nhiều lời ngược lại thật là có chút mùi vị kia. Khó trách đến cả lão thái bà cũng bị lừa gạt.”
“Mùi vị gì?” Hắn nâng cao tay áo ngửi một cái trên người mình, không có mùi mà.
Nàng khẽ cười lắc đầu, giục ngựa nhanh chóng băng qua mấy con phố, có phải là nàng nên rút ra thời gian đi thăm dò một chút nửa vòng ngọc kia, làm sao nhà bình thường lại dám khắc Phượng Hoàng ở trên vòng ngọc.
***
“Gần đây con là làm sao? Nãi nãi của con trở về con lại cũng không đi, còn có vết thương trên tay, đều là từ đâu tới?”
“Phụ thân, người đừng quản con.” Mai Đoan Nguyệt rút tay của mình về.
“Ta mặc kệ con, ta mặc kệ con thì ai để ý tới con, cả ngày chỉ biết thước đo dựng lầu, con muốn tức chết ta phải hay không?” Trình Ly duỗi ra ngón tay chọt đầu của nàng, thì nghe cùm cụp một tiếng, “Ai nha, móng tay của ta gãy rồi.”
“Phụ thân, sớm kêu ngươi đừng để móng tay dài như vậy rồi, lần này thì hay rồi.”
“Đồ bất hiếu nữ, con còn không thay quần áo sạch, cùng đi thăm nãi nãi con với ta.”
“Nãi nãi, thể cốt bà khoẻ mạnh, không bệnh không đau có gì để thăm, con đi về Hoành Chi hiên đây.”
“Mai Đoan Nguyệt, con, con chính là muốn tức chết ta phải hay không?” Ngoài Ngọc Long uyển, mấy tiểu thị quét dọn viện, không cảm thấy kinh ngạc đối với âm thanh này, qua mấy ngày lại sẽ xảy ra thêm một đoạn, đã sớm tập mãi thành quen.
Mai Đoan Nguyệt ra khỏi Mai gia, cỗ kiệu còn dừng ở cửa lớn, nàng cưỡi ngựa trở lại Hoành Chi hiên, mới vừa xuống ngựa đã bị thợ bên trong kéo lấy, hoảng hốt lo sợ hét lên, “Tứ Tiểu Thư, không xong, đã xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì? Ngươi nói chậm một chút.”
“Vật liệu gỗ, vật liệu gỗ trong khố phòng, ngay cả gỗ Tê Phượng cũng gặp chuyện không may rồi, đều bị mọt ăn rồi.”
Nàng xoay người xuống ngựa, cả giận nói, “Các ngươi đều là trông coi như thế nào?”
“Tứ Tiểu Thư, làm sao, làm thế nào bây giờ?”
“Ba nhà xưởng khác như thế nào?”
“Bên Cù Tiên kia dường như cũng bị mọt rồi, Ám Hương và Quỳnh Ba còn chưa có tin tức.”
“Dẫn ta đi xem một chút.”
“Vâng, vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.