Khói Bếp Ven Hồ

Chương 45

Mạc Nhạ Thị Phi

16/05/2017

Lâm Xước đang chờ nàng nói câu tiếp theo, đột nhiên nghe được hai chữ hỉ mạch, sững sờ ngước mắt nhìn nàng, "Hỉ mạch? Ta?"

"Không phải ngươi chẳng lẽ là ta?" Đại phu này tức giận nói.

Hắn cúi đầu, nhìn bụng mình, hỉ mạch, hắn có cục cưng? Trái tim lan tràn qua một trận mừng như điên, hắn đột nhiên hận hiện tại không thể bay ngay trở về nói cho Mai Sóc, hắn có cục cưng.

Vừa quay đầu, Lâm Ảnh cười nhạt lại về phía hắn, "Ngươi cũng mang thai." Không biết vì sao, ánh mắt của hắn có chút ảm đạm, dội một miếng nhỏ vào khoảnh khắc ngây ngất của Lâm Xước.

"Ca ca, ngươi không sao chớ?" Gã sai vặt kia đang cầm hết thuốc tới đây, mười gói thuốc lớn dày cộm, Lâm Xước nhận lấy thay hắn, vẫn nhịn không được hỏi, "Ca ca, ngươi lập gia đình rồi?"

"Chúng ta đi thôi." Lâm Ảnh móc ra bạc vụn trả tiền liền muốn rời khỏi, mới vừa đi ra ngoài mấy bước, Lâm Xước đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Ca ca, ngươi chờ ta một chút." Một tay hắn nắm một chồng lớn gói thuốc, xách theo ngại mệt dứt khoát đôi tay ôm cả, cằm đặt lên, hắn đi trở về trước mặt đại phu kia, "Đại phu, ta muốn hỏi một chút. . . . . ."

"Vấn đề của ngươi thật đúng là nhiều, hỏi đi, cái gì?"

"Ta có cần nên kê thuốc dưỡng thai hay không?"

"Thai vị ngươi ổn định vững vàng, kê thuốc dưỡng thai gì, uống thuốc rất thú vị sao?"

"À, ta đi đây."

Hắn trở lại bên cạnh Lâm Ảnh, ra khỏi y quán này, Lâm Ảnh mới giống như nói lẩm bẩm, "Ta chưa có thành thân."

"Hả?" Ánh mắt hắn mở to, Lâm Ảnh ngước mắt nhìn trời, "Ta chỉ là một người hầu ngủ, căn bản không có tư cách mang thai, trước mỗi lần hầu hạ tiểu thư đều sẽ có người đưa thuốc tới đây, là bản thân ta đổ thuốc không uống." Hắn sờ sờ bụng của mình, "Nếu như, nàng hoàn toàn không muốn đứa bé này, nếu như nàng muốn xoá bỏ đứa bé này."

Hắn đột nhiên tự giễu mà cười, "Làm sao nàng lại muốn chứ? Mới vừa rồi nàng còn phái ta đi tặng đồ cho Khâu công tử kia."

Lâm Xước không hiểu hắn đang nói gì cho lắm, chỉ lắc đầu nói, "Làm sao lại vậy, làm sao nàng lại xoá bỏ đứa bé của mình? Ca ca, ngươi nói cho nàng biết, nàng nhất định sẽ thích con của mình."

"Nhị đệ, đưa thuốc cho ta đi, ta cần phải trở về." Hắn đưa tay tới nhận thuốc, Lâm Xước buông tay ra, đang muốn đưa cho hắn, tay của hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đối diện, Lâm Xước không hiểu quay đầu nhìn lại, cô gái trẻ tuổi áo gấm thắt lưng ngọc, có chút quen mặt, đúng rồi, kia là Tề gia đại tiểu thư, đó không phải là tiểu thư ca ca nói.

"Lâm Ảnh, ngươi ở nơi này, đồ đã đưa đến chưa?" Nàng đến gần mấy bước, hai người hầu đi theo phía sau, Lâm Ảnh nhận lấy thuốc đi lên trước, khẽ khom lưng xuống, "Đưa đến rồi."

"Đây là cái gì, ngươi bị bệnh?"

Hắn cắn răng một cái, "Tiểu thư, đây là thuốc dưỡng thai."

"Cái gì thuốc dưỡng thai? Ngươi...Ngươi. . . ." Ánh mắt nàng trợn to, "Là của ngươi?"

"Vâng." Lâm Ảnh cúi đầu không dám nhìn nàng, nàng đang ngẩn người tại đó, trong nháy mắt trên mặt thay đổi vô số loại dáng vẻ, cuối cùng khẽ nhíu mày lại, "Đi về trước rồi hãy nói."

Lâm Xước đứng ở sau lưng nhìn mấy người đi xa, sao Tề đại tiểu thư kia biết mình sắp làm mẹ là phản ứng này, nàng hình như không vui mừng lắm.

Một tay hắn che bụng của mình, hắn rất vui vẻ có cục cưng này, A Sóc sẽ vui vẻ sao?

***

Mai Sóc đang cạo vảy cá, trên trán ứa ra mồ hôi mỏng, Vu An đang chào hỏi khách, nhân tiện thu tiền, đang đưa một lão già đi, cùi chỏ tay phải khẽ chọt nàng, "Hắc, bảo bối nhà ngươi trở lại."

Nàng giương mắt, thì thấy hắn từ từ đến gần, đôi tay trống trơn, hình như có chút không yên lòng, "Tiểu Xước Nhi." Hắn đi tới bên cạnh nàng, trong tay Mai Sóc không có ngừng, một tay đè thân cá, một tay ở mặt bên tách bong bóng cá ra.

"A Sóc."

"Hả?"

"Ta cái đó, chính là. . . . . ."

"Chính là cái gì?" Một đao cắt ra, đang sắp cắt vào.

"Ta có cục cưng." Hắn cúi đầu, không có phản ứng, lại nghe được một tiếng phốc trầm thấp, trên mặt hắn bị bắn lên chất lỏng lành lạnh, trên môi cũng có, hắn lè lưỡi vừa liếm, thật là đắng.

"Mai Sóc, ngươi có lầm hay không, vỡ túi mật rồi." Vu An liên tục nhận lỗi với người đàn ông trung niên kia, "Đại thúc, chọn một con lần nữa đi, nơi này còn có rất nhiều cá cũng không tệ."

"Ngươi...Ngươi nói gì?" Một tay nàng còn đang nắm đao, mật bắn vào trên mặt còn nhiều hơn so với hắn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ắn, không biết là vẻ mặt gì.

"Ta mang thai, có cục cưng."

Còn chưa đợi đến lúc nàng nói chuyện, chỉ nghe được loảng xoảng boong boong một tiếng, hắn vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy nàng đạp đổ mấy thùng nước đựng cá, cả người ngửa ra sau ngã xuống đất, quần áo ướt đẫm, cá nhảy lên ở trên người. Vu An thật vất vả giành lấy đao trong tay của nàng, đứng ở bên cạnh sắp mắt trợn trắng, nàng hồn nhiên không hay, ánh mắt thẳng tắp theo dõi hắn, "Ngươi...Ngươi nói thật chứ?"

Hắn gật đầu, "Đại phu nói."

Nét mặt của nàng từ ngây ngốc biến thành cuồng nhiệt, khóe miệng càng nhếch càng lớn, một tay nhanh chóng chống đất đứng lên, cũng không quan tâm trên người ướt đẫm, còn dính mùi cá, vồ một phát ôm lấy eo của hắn, "Tiểu Xước Nhi, ta sắp làm nương rồi." Nàng nâng hắn lên thật cao, mặt chôn ở giữa eo hắn, mặt Lâm Xước trở nên đỏ bừng, "A Sóc, ngươi thả ta xuống đi."



Nàng thả hắn xuống, trên mặt cười đến tinh thần phấn khởi, đột nhiên xoay người về phía người mua cá xem náo nhiệt nói, "Cá hôm nay tất cả đều tặng không."

Không chờ Vu An phục hồi tinh thần lại để ngăn cản nàng, cá trong thùng trên đất và nằm trên thớt đều bị tranh giành cả mà trống rỗng, đôi tay nàng đè trên vai của hắn, nhìn chằm chằm hắn đến mức bên tai Lâm Xước toả nhiệt.

"Phá sản." Tiếng Vu An truyền tới, Lâm Xước gật đầu theo không ngừng, nhiều cá như vậy lại tặng cả ra ngoài.

Nàng gãi gãi đầu, "Ta vui mừng chứ sao." Vừa quay người, "Con rễ tương lai của ngươi sắp ra đời, tặng chút lễ ra mắt cũng không chịu?"

"Làm sao ngươi biết chính là bé trai? Cũng có lẽ là bé gái."

"Thai đầu không có thì thai thứ hai, thai thứ hai không có thì thai thứ ba. . . . . ."

Vu An mặc kệ nàng, "Đừng cười giống như là kẻ ngu như thế, vậy thì thu quán về nhà sớm một chút."

Lâm Xước híp mắt, nhếch miệng, nàng quả nhiên là vui vẻ, "A Sóc, ngươi muốn bé trai?"

"Đều tốt." Tay chân nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, "Trước ta chưa trở về, ta lại dẫn hắn đi y quán xem một chút." Nàng kéo Lâm Xước đi ngay, lúc Vu An ngẩng đầu muốn gọi nàng, nàng đã đi xa, "Thiệt là." Nàng lắc đầu liên tục, "Gấp thành cái bộ dáng này, ngươi đúng ra nên đổi bộ quần áo trước chứ."

***

"Vị kế tiếp."

Mai Sóc kéo Lâm Xước ngồi xuống, đại phu này vừa nâng mắt, trước nhìn thấy Mai Sóc, "Là ngươi." Lại nghiêng đầu thấy Lâm Xước, "Làm sao ngươi lại tới?"

Lâm Xước bẹp bẹp môi, sao giống như hắn rất phiền vậy? Mai Sóc nắm tay Lâm Xước ổn định tới gối đầu trên mặt bàn nhỏ, đại phu này lắc đầu cười nói, "Thì ra là ngươi tới học cạo gió chính là vì hắn. Mới vừa cầm qua rồi, thai vị rất ổn, không có vấn đề gì."

"Vậy thường ngày phải chú ý những thứ gì?"

"Ta là đại phu, cũng không phải là ổn công."

"Vậy cần kê chút thuốc an thai dưỡng thai uống không?"

"Miệng hai người các ngươi thật đúng là cùng một dạng, không sao thì uống thuốc gì?"

"Được rồi." Nàng kéo Lâm Xước đứng lên, mới phát hiện ra trên người mình đã ướt đẫm rồi, còn có một mùi cá, nàng có chút xấu hổ cười cười, đại phu này lắc đầu thở dài nói, "Đi đến trong phòng ta đổi bộ quần áo đi."

"Vậy đa tạ rồi."

Mai Sóc thay quần áo xong ra ngoài, trong tay nắm quần áo ướt sũng của mình bao lại, "Mấy ngày nữa giặt sạch ta sẽ trả trở lại."

"Ừ." Đại phu kia đang xem bệnh, cũng không nói gì nhiều, đợi đến không bao lâu sau khi hai người đi, gã sai vặt kia đột nhiên chạy đến, "Đại phu."

"Sao thế?"

"Lúc mới vừa rồi, tiểu thư kia thay quần áo rớt đồ ở trên giường."

"Cái gì? Lấy ra."

Nàng đưa tay nhận lấy, đột nhiên nheo lại mắt, nửa vòng ngọc này, sao lại thấy quen mắt như vậy?

***

Mai Sóc kéo tay của hắn cùng đi trên đường ở trong ruộng, "Cẩn thận hòn đá dưới chân."

"Con đường này đã đi qua bao nhiêu lần rồi, ta mới sẽ không bị vấp ngã." Hắn cười cố ý đá văng ra một hòn đá ngăn ở giữa đường, "Ngươi mua nhiều sách như vậy về làm gì?"

Trong một tay kia của nàng ôm một chồng sách, hơn phân nửa bìa ngoài đều là màu xám đen, còn có mấy quyển màu vàng sẫm nhìn qua cũng có chút cũ. Trên cổ tay còn treo một túi vải, bên trong chứa ô mai khô, sơn tra, cam thảo và một ít đường phèn.

"Trở về từ từ học."

"Học cái gì?"

"Về đến nhà xem một chút tên những quyển sách này ngươi sẽ biết."

Lâm Xước rất kỳ quái, vừa đến nhà nàng vừa để đồ xuống thì không kịp chờ đợi cầm tới từng quyển nhìn bìa ngoài, "Chửa phu cái gì miệng."

"Ăn kiêng."

"Ở cữ như thế nào, sinh hoạt vợ chồng trong lúc mang thai. . . . . ." Âm thanh của hắn thấp xuống, sau tai hiện ra thẹn thùng nhàn nhạt, Mai Sóc nhận lấy, "Làm sao còn có cái này, ta cũng không có phát hiện."

"Ngươi mua những thứ này làm gì, cái này cũng không phải là cho ngươi xem?" Khó trách mới vừa rồi ánh mắt những chưởng quỹ kia cũng kỳ quái thế kia, nào có thê chủ người ta tự xem những thứ này. "Những thứ này nên là ta xem."

"Ngươi xem hiểu?"



"Ta… Ta. . . ." Hắn rốt cuộc không có lời nào để nói.

***

"Nào có chú ý nhiều như vậy, chịu đựng qua chín tháng, mời một ổn công, đau một chút thì đi ra rồi."

"Ai còn trông nom có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, dù sao bình thường như thế nào thì vẫn như thế ấy, chẳng lẽ còn có thể không làm việc nghỉ ngơi ở nhà?"

"Ta lớn bụng rồi thì thê chủ nhà ta chưa từng chạm ta... Làm sao ta biết phải chú ý cái gì?"

"Đã nhiều năm rồi, sớm quên mất, ngược lại thật ra ta nhớ đến lúc sinh sản ấy đau đến chết đi sống lại, a, đúng rồi ta còn từng mất một đứa con, lúc mùa đông bị trượt, té một cái thì không còn rồi."

Mỗi lần hỏi một người, trong lòng Mai Sóc lại rối một phần, càng nói càng thái quá, nàng nhịp đầu ngón tay bắt đầu đếm, xong rồi, Tiểu Xước Nhi sinh sản vừa vặn là vào trời đông giá rét.

"Sanh non, đúng là rất dễ dàng sẽ xảy ra, ta nhớ khi đó trấn trên còn từng xảy ra một vụ án, thị quân bỏ đi đứa bé của chính quân, nghe nói chính là dùng phấn phụ tử gì đó bên trong son, sẽ xảy thai."

"Đương nhiên là từng có người chết, người khó sinh chết có lẽ không nhiều lắm, ngươi không biết ư? Trên thôn chúng ta đã có mấy người."

Mai Sóc cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, hô hấp cực khổ, "Mai Sóc, ngươi sao vậy, sắc mặt khó nhìn như vậy?" Một đại thúc rốt cuộc phát hiện nàng không bình thường lắm, ngưng lời bàn về khó sinh, "Thật ra thì cũng không có gì đáng lo lắng, chủ yếu đến lúc đó phải mời một ổn công giỏi một chút."

"Đa, đa tạ rồi."

Nhìn bóng lưng của nàng, đại thúc kia thở dài nói, "Không phải là sinh đứa bé à, nào có người coi là chuyện to tát như vậy?"

***

Ánh nến sáng hai nơi trong nhà, Lâm Xước nằm ở đầu giường vuốt vuốt Cửu Liên Hoàn, biết chơi thế nào cũng không giải được, cầm lấy khung thêu ghim kim, Mai Sóc đang dựa vào chân giường, trong tay cầm trang sách, bên cạnh còn có một chồng lớn.

Nếu nằm ở một đầu dựa vào tường thì người kia ánh sáng quá mờ, cho nên nàng chuyển đến chân giường, trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng nàng thỉnh thoảng lật trang sách và tự lẩm bẩm như thường lệ, "Không thể dính khí lạnh."

"Trên đất khí lạnh nặng, không thể chân không chạm đất." Nàng trực tiếp không nhìn hai chữ mùa đông phía trước, đột nhiên nghĩ đến trước đó dẫn theo hắn xuống đất hắn còn chân không giẫm ở trên bờ ruộng.

Trong lòng Mai Sóc nghĩ lại mà sợ một trận, kéo chân của hắn qua, cởi quần áo ra đặt ở trên bụng mình.

Lâm Xước rụt lại, kinh ngạc nhìn nàng, "A Sóc, ta... Ta không lạnh."

"Chớ ầm ĩ, ngoan." Một tay nàng bắt lấy mắt cá chân của hắn, một tay tiếp tục lật trang sách, Lâm Xước khó hiểu nhìn nàng một cái, tiếp tục cúi đầu ghim kim, dưới chân ấm áp, trong lòng cũng thế.

***

Lúc đầu xuân thoạt đầu ấm còn lạnh đã qua, *d&d#l@q^d<.com> sau Thanh Minh, người bị mắc phong hàn đã không có nhiều như vậy, y quán cũng rảnh rỗi không ít so với một tháng trước đó.

"Đại phu."

"Hả?" Người phụ nữ trung niên đang cầm ly trà rảnh rang uống trà, mở ra mắt híp nhìn gã sai vặt một cái, "Chuyện gì?"

"Bên ngoài có người tìm ngươi, không phải xem bệnh, nói là tỷ tỷ của ngươi."

"Tỷ tỷ?" Nàng vội vàng đứng lên, đặt ly trà xuống đi ra ngoài, nhìn người tới kinh ngạc há to miệng, "Đại tỷ, làm sao ngươi lại tới nơi này?"

"Xem xem ngươi, như thế không được sao?" Nàng kia cũng lớn không hơn mấy tuổi so với nàng, cười từ từ đến gần, "Thật ra thì Nam Thanh, ngươi biết nàng vốn là phủ đài Phong thành, lần này, nàng điều đến thành Tây Hà."

"Phủ đài thành Tây Hà? Vậy rất tốt, các ngươi cũng sẽ dọn đến đây ở."

"Đúng vậy, đã dọn tới cả rồi."

"Đúng rồi, đại tỷ, ngươi theo ta đi vào, cho ngươi xem đồ tốt."

Nàng kéo Thuỷ Khải Nguyên vào trong phòng, móc ra một nửa vòng ngọc mà Mai Sóc không cẩn thận bỏ lại, "Ngươi nhận ra cái này không?"

"Cái này," Nàng nhận lấy vòng ngọc, tỉ mỉ mơn trớn hoa văn khắc bên trong, "Trước khi Tam đệ mất tích, ta hình như từng thấy ở trong phòng hắn. Có điều quá lâu rồi, đã không nhớ rõ."

Thuỷ Thừa Nguyên thở dài, "Ngươi cũng cảm thấy là Tam đệ."

"Sao thế?"

"Chắc là của hắn, ta còn nhớ, ấy là thứ mà người phụ nữ phụ lòng đi thẳng một mạch hoàn toàn không có tin tức đưa cho hắn."

Trong tay Thuỷ Khải Nguyên siết chặt vòng ngọc, "Đừng nhắc tới người phụ nữ kia, nếu không phải là nàng ta, làm sao Tam đệ lại mất tích. Nửa vòng ngọc này là nơi nào tới?"

"Ta đang đợi nàng trở lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khói Bếp Ven Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook