Chương 53: Ngoại truyện
Mạc Nhạ Thị Phi
18/07/2017
1. Triều Dương Như Cẩm (một) (1)
Đình đài thủy tạ giữa hồ, nằm ở trên bình đài (giàn giáo, đài phẳng) bắt ngang mặt nước, hành lang trải ra chằng chịt, trên hành lang đặt bồn cảnh bốn mùa, ngay trên hành lang ở giữa đình bát giác và đình hoa mai, một thiếu niên ngồi ở trên lan can mặt hướng ra bên ngoài, một tay ôm chỗ nhô ra của lan can bên cạnh.
Góc đình của đình hoa mai, trên xà nhà chếch dưới mái cong bố trí ổn thoả một tổ chim én, hôm qua bọn người làm muốn đánh rơi, bị tiểu công tử Tô Cẩm cản trở, vì vậy tổ chim én này ổn định nhà ở trên đình hoa mai Tô gia.
Thiếu niên kia chính là bản thân Tô Cẩm, hắn lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Tô khê đình thượng thảo mạn mạn, thuỳ ỷ Đông Phong thập nhị lan. Yến tử bất quy xuân sự vãn muộn, nhất đinh yên vũ hạnh hoa hàn vô liễu*."
(Trên đình suối tô cỏ mênh mông, ai ỷ gió đông mười hai sắp tàn. Chuyện Én không về xuân muộn, bãi bồi mưa bụi hoa hạnh lạnh lẽo buồn chán)
Truyền đến từ sau lưng một đợt cười nói: "Sao ta không nhớ rõ phía sau bài thơ này còn có hai chữ buồn chán. Cẩm Nhi, chẳng lẽ là ta nhớ sai rồi?"
Tô Cẩm nhảy xuống lan can, quay người lại đi nghênh đón về phía cô gái, lôi kéo tay của nàng, "Tỷ tỷ, ta sắp buồn chết, tỷ hãy để cho ta ra ngoài chơi đi."
Cô gái kia có lẽ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cả người lộ ra một cỗ hơi thở chững chạc an bình, dáng dấp giống đến mấy phần với Tô Cẩm, "Đi ra ngoài cũng có thể."
"Thật sự?"
"Dẫn thêm mấy người."
"Được."
Tô Chức khẽ nghiêng mặt sang bên cạnh, nói với một người trong hai cô gái đi theo phía sau: "Tô Triều, ngươi hãy theo đệ đệ ta, làm người hầu của hắn, sau này phụ trách bảo vệ an toàn của hắn."
Cô gái kia chợt giương mắt, "Đại tiểu thư." Tô Cẩm nhìn nàng, "Trước kia dường như ta chưa từng thấy nàng, nàng là người mới tới?"
"Ừ, hai ngày trước mới vừa mướn vào, công phu của nàng không tệ, đi theo đệ ta cũng yên tâm một chút." Nàng vỗ vỗ vai đệ đệ mình, ý là bảo hắn yên phận một chút, "Đừng đi ra quá lâu, sớm trở lại chút."
"Vâng, ta biết rõ."
Nàng dẫn theo một người hầu khác rời đi, để lại Tô Triều vẫn nhìn bóng lưng của nàng, nhìn qua rất là bất đắc dĩ.
"Ngươi tên là Tô Triều?"
"Dạ, Tô Triều chính là tiểu nhân, tiểu công tử có dặn dò gì?"
Tô Cẩm xoay người, đi tới trước người của nàng, đối diện nàng, "Tỷ tỷ ta đã đi mất bóng rồi, ngươi còn nhìn chằm chằm bên kia làm gì? Ngươi đối với chủ tử đều trung thành như vậy sao?" Nửa câu cuối cùng này mang theo mơ hồ châm chọc, "Thật ra thì ngươi không muốn đi theo ta cũng không có việc gì, ta sẽ đi nói với tỷ tỷ, đổi cho ngươi trở về."
"Không phải không phải, tiểu công tử nói gì vậy, có thể đi theo tiểu công tử, ta đây là mừng rỡ choáng váng rồi." Nàng lau mồ hôi, đây chính là đệ đệ bảo bối của Tô Chức, làm sao nàng đắc tội nổi.
"Được rồi, tạm thời tin ngươi." Hắn từ trên hành lang giữa hồ đi tới bên bờ, đi tới viện của mình, Tô Triều đi theo phía sau hắn, "Tiểu công tử, ngươi muốn ra ngoài, là muốn đi đâu đây?"
"Trấn Dương Lâu."
***
Thành Phượng Dương, lời đồn đãi bởi vì ở trong rừng ngoài thành Phượng Dương ba mươi dặm, từng có Thanh Phượng trì ngự, mỗi ngày giương cánh cho nên được đặt tên này. Mười mấy đời trước có một vị đế vương tuần du đến đây, cho rằng tên thành trì này quá mức bá đạo lại tổn hại hoàng uy, muốn đổi tên cho thành trì này. Nhưng mà truyền thuyết Thanh Phượng bôn nhật đã sớm đi sâu vào lòng người, dân chúng cho rằng hành động lần này sẽ đắc tội Linh Thú, dâng vạn danh thư, vì vậy vị đế vương kia xây trấn Dương Lâu này, ý do trấn này khí phách.
Mấy trăm năm qua trải qua ba lượt tu sửa, trấn Dương Lâu hôm nay có chiều cao bốn tầng, cột nhà toàn bộ lầu đều dựa vào mộng nối tiếp, không cần một đinh, kẹp đóng ở trong mà vững như bàn thạch, mái cong dựng đứng, lưng dựa núi Linh Nguyệt ngoài thành cùng với đình Lâm Nguyệt trong núi xa chiếu rọi lẫn nhau.
Trấn Dương Lâu này cũng không tính là một tòa tửu lâu (quán rượu) thực chất về mặt ý nghĩa. Sau xà nhà, bức tranh trên vách khắc truyền thuyết Phượng Dương, trên ban công tuy rằng sắp đặt các ghế ngồi mẫu mực nhưng mà giá cả của rượu và thức ăn đắt đỏ, không chỉ là gấp mười lần quán rượu bình thường, đa số người đến trấn Dương Lâu chỉ vì dạo chơi thưởng thức, trừ người phú quý, đều sẽ không dùng bữa ở chỗ này.
Có điều hôm nay, trên tầng lầu thứ tư của trấn Dương Lâu ngồi đầy khách khứa, không chỉ có nhã các đều đầy, người đứng ở nội đường cũng đặc biệt chen chúc.
Tô Triều liếc nhìn người phía trước đạp lên trên thang lầu, ngược lại tâm trạng đang thầm than, còn tưởng rằng tiểu công tử này thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, ra ngoài không bao lâu nữa sẽ kêu mệt, không ngờ ba người dùng bước chân thay xe đi tới khoảng một canh giờ, hắn lại đạp lên bậc đài cũng là từng bước có tiếng, ngược lại không nhìn ra thể lực tiểu công tử này rất tốt.
Tô Cẩm kinh ngạc nhìn đầu người đông đúc, "Sao hôm nay lại có nhiều người như vậy? Tiểu Chẩn, ngươi chen vào xem một chút là chuyện gì?"
Tiểu thị này gật đầu chen vào đám người, hắn quay đầu lại, đúng lúc thấy Tô Triều ngước mắt nhìn bức chạm khắc trên vách, "Rất đẹp nhỉ, những điêu vẽ này là sau lần tu sửa ba năm trước đây mới có, lần đầu tiên ta thấy cái này cũng nhìn ngây người, chưa từng thấy điêu vẽ tinh xảo như vậy."
Tô Triều nhếch môi, "Ta là đang hoài niệm." Lần đó lão đại nhận chuyện làm ăn, lão tam biết nàng muốn điêu khắc bức chạm khắc lượn quanh lầu một vòng như vậy, còn tức giận đến dùng đao đập người. Nàng nhớ không lầm, sau lưng cột hành lang bên trái còn có vết trầy bị nàng ấy đập ra.
Hắn đang không hiểu, Tiểu Chẩn chen ra ngoài từ trong đám người, "Tiểu công tử, là có người bao hết tầng lầu thứ tư này."
"Bao hết rồi hả?"
"Đúng, hai tài nữ lớn của thành Phượng Dương chúng ta so tài ở chỗ này, những người này đều là đến xem đấu."
"Thế tỷ......"
"Đại tiểu thư đang ở bên trong, là Triệu Bạch Ba kia bao hết lầu bốn này, hơn nữa đặt chiến thiếp với đại tiểu thư.""Triệu Bạch Ba, hừ, bại tướng dưới tay tỷ tỷ, làm sao còn dám đến?"
"Tiểu công tử, lần này nàng ta nhất định là có chuẩn bị mà đến, báo lại thù lần trước."
"Ta cũng đi xem một chút, Tô Triều."
"Tiểu công tử."
"Dọn ra chỗ cho ta."
"Tiểu công tử, chỗ này tiểu nhân chen chúc, thuộc hạ vừa vặn biết chỗ xem cuộc chiến tuyệt đẹp, chỉ là không biết tiểu công tử có ngại cao hay không?"
"Ta đương nhiên không sợ."
Nàng đưa tay kéo hông của hắn qua, nhẹ nhàng nhảy vọt mấy cái lên xà ngang kia, lặng yên không một tiếng động, giữa điêu vẽ đang có một góc ngã ba cách ngang, nàng buông tay ra, "Đắc tội, tiểu công tử."
Ở phía dưới, Tiểu Chẩn mở lớn mắt, người hầu này lại ôm tiểu công tử chính là đi lên rồi.
Tô Cẩm ngẩn ra, vừa cúi đầu, quả nhiên ở trên cao nhìn xuống cũng thấy được rất rõ ràng hai nhóm đội ngũ tỷ tỷ mình và Triệu Bạch Ba kia, "Tỷ tỷ nói không sai, công phu của ngươi thật là khá."
"Quá khen, cũng chỉ là mượn chút lực, từ nhỏ đã không có tác dụng gì, cho nên cũng chỉ có thể làm hộ vệ cho người ta."
"Tô Triều."
"Hả?"
"Ngươi không cần phải giả bộ ở trước mặt ta, ngươi lừa gạt được tỷ tỷ, lại chưa hẳn lừa gạt được ta."
Nàng cương cứng một chút, "Tiểu công tử cho rằng ta đang giả bộ cái gì?"
"Ngươi vẫn không phải là tính tình như vậy, cần gì giả bộ ngoan ngoãn biết điều?"
"Vậy tiểu công tử cho rằng ta nên là tính tình gì?"
Tô Cẩm lắc lắc đầu, "Ngươi từng nghe nói con chuột trộm dầu?"
"Dĩ nhiên, sát chiêu trong cờ vây cạnh góc, lấy hai điểm chặn đối phương..."
"Ngừng, ngừng, ta không phải là nói cái này với ngươi. Ta chính là nói con chuột đi trộm dầu uống..., kết quả rơi vào trong bình dầu, bốn chân dính đầy dầu, cũng không leo lên nổi nữa, đang sống bị chết chìm ở trong dầu rồi."
"Tiểu công tử nói cái này làm gì?"
Tô Cẩm cười cố ý tiến tới bên tai nàng, "Ngươi có thể còn trơn trượt hơn so với dầu kia."
Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy một giọng cao phía dưới, "Đã như vậy, thế thì mời Tô tiểu thư và Triệu tiểu thư mỗi bên lấy đá làm đề vẽ một bức tranh, hạn thời gian một nén nhang."
Tô Cẩm nghiêng đầu, "Sao tỷ tỷ lại vẽ một vài Sơn Thủy?" Lại quay đầu đi, thở dài, "Tuy rằng tích cách Triệu Bạch Ba này đáng ghét, có điều vẽ kỳ thạch này ta không thể không nói là khá tốt."
"Sẵn có Sơn Thủy, vậy thì có núi đá, thiên nhiên tự sinh, trên ý cảnh chẳng phải là tốt hơn thưởng thức những thứ đá kia?"
"Tô Triều, ngươi xem những người này đều là người nào?"
Nàng giương mắt quét một vòng, "Xem náo nhiệt?"
"Có thế chứ, người nơi này nếu không phải là Nhị Thế Tổ (con ông cháu cha) không lo ăn uống, nếu không phải thứ gọi là mặc khách tự cho mình là phong nhã. Ngươi cảm thấy ở trong mắt bọn họ sẽ là núi đá của tỷ tỷ đẹp, hay là mấy thứ đồi mồi lưu ly mã não gì kia của Triệu Bạch Ba đẹp?"
"Tiểu công tử." Tô Triều nâng lên khóe môi, "Thật ra thì nói riêng về kỹ xảo vẽ tranh, Triệu Bạch Ba chưa chắc thua cho đại tiểu thư."
Tô Cẩm lườm nàng một cái, không nói thêm gì nữa, một nén nhang rất nhanh cháy hết, Tô Chức để bút xuống, lại là một bức ngắm cảnh núi Linh Nguyệt, "Tỷ tỷ lấy cảnh ngay tại chỗ này, núi đá lởm chởm hạ bút thành văn, chẳng lẽ không sánh được nàng ta?"
"Tiểu công tử, ta cũng chưa nói là đại tiểu thư vẽ không đẹp, ta chỉ nói là kỹ xảo vẽ tranh của Triệu Bạch Ba cũng không kém."
Sau một chốc, Triệu Bạch Ba cũng ngừng bút, hai bức vẽ cùng treo lên, nàng ta vẽ lên là hai kỳ thạch, "Đá thứ nhất tên Ngọc Sủng, đá Điền Hoàng, vân da như da thịt mỹ nhân, đỉnh ngậm chu sa, như chu sa Lạc Hà. Đá thứ hai tên Thập Nhai, đá Thọ Sơn, màu sắc như nước trời hợp một, xanh thẳm hơn xanh, giống như nham thạch bay xuống đất nổ tung."
Phía dưới một vùng tiếng khen đẹp, Tô Chức nhếch môi cười yếu ớt, "Bức tranh này của Triệu tiểu thư, quả nhiên không thể bao hàm lời nói và thời gian so với tháng trước, là tại hạ khinh địch, ở chỗ này bái phục chịu thua."
Tô Cẩm bất mãn xùy một tiếng, Tô Triều ổn định thân thể lắc lư của hắn, "Tiểu công tử, chúng ta ở trên xà nhà, ngươi cẩn thận một chút. Lại nói, hai tôn thạch của Triệu Bạch Ba này, một tầng vân da, một tầng hình thái, có thể vẽ cẩn thận tỉ mỉ như thế, giống như đá thật ở trước mặt. Thật sự là hiếm thấy, nhất là màu sắc này, thật sự là xứng đáng hai chữ kinh diễm. Chính ngươi bình tĩnh mà xem xét, cảm giác toàn bộ so với bức tranh kia của tỷ tỷ ngươi," Nàng nho nhỏ giọng, "Đúng là đẹp hơn một chút."
Nàng hơi cúi đầu, nhìn Tô Chức và Triệu Bạch Ba này mỉm cười chắp tay, mời vào nhã các ngồi uống rượu, thua cho người trước lại vẫn có khí phách như vậy, quả nhiên không hổ là người mà nàng xem trọng
Đình đài thủy tạ giữa hồ, nằm ở trên bình đài (giàn giáo, đài phẳng) bắt ngang mặt nước, hành lang trải ra chằng chịt, trên hành lang đặt bồn cảnh bốn mùa, ngay trên hành lang ở giữa đình bát giác và đình hoa mai, một thiếu niên ngồi ở trên lan can mặt hướng ra bên ngoài, một tay ôm chỗ nhô ra của lan can bên cạnh.
Góc đình của đình hoa mai, trên xà nhà chếch dưới mái cong bố trí ổn thoả một tổ chim én, hôm qua bọn người làm muốn đánh rơi, bị tiểu công tử Tô Cẩm cản trở, vì vậy tổ chim én này ổn định nhà ở trên đình hoa mai Tô gia.
Thiếu niên kia chính là bản thân Tô Cẩm, hắn lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Tô khê đình thượng thảo mạn mạn, thuỳ ỷ Đông Phong thập nhị lan. Yến tử bất quy xuân sự vãn muộn, nhất đinh yên vũ hạnh hoa hàn vô liễu*."
(Trên đình suối tô cỏ mênh mông, ai ỷ gió đông mười hai sắp tàn. Chuyện Én không về xuân muộn, bãi bồi mưa bụi hoa hạnh lạnh lẽo buồn chán)
Truyền đến từ sau lưng một đợt cười nói: "Sao ta không nhớ rõ phía sau bài thơ này còn có hai chữ buồn chán. Cẩm Nhi, chẳng lẽ là ta nhớ sai rồi?"
Tô Cẩm nhảy xuống lan can, quay người lại đi nghênh đón về phía cô gái, lôi kéo tay của nàng, "Tỷ tỷ, ta sắp buồn chết, tỷ hãy để cho ta ra ngoài chơi đi."
Cô gái kia có lẽ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cả người lộ ra một cỗ hơi thở chững chạc an bình, dáng dấp giống đến mấy phần với Tô Cẩm, "Đi ra ngoài cũng có thể."
"Thật sự?"
"Dẫn thêm mấy người."
"Được."
Tô Chức khẽ nghiêng mặt sang bên cạnh, nói với một người trong hai cô gái đi theo phía sau: "Tô Triều, ngươi hãy theo đệ đệ ta, làm người hầu của hắn, sau này phụ trách bảo vệ an toàn của hắn."
Cô gái kia chợt giương mắt, "Đại tiểu thư." Tô Cẩm nhìn nàng, "Trước kia dường như ta chưa từng thấy nàng, nàng là người mới tới?"
"Ừ, hai ngày trước mới vừa mướn vào, công phu của nàng không tệ, đi theo đệ ta cũng yên tâm một chút." Nàng vỗ vỗ vai đệ đệ mình, ý là bảo hắn yên phận một chút, "Đừng đi ra quá lâu, sớm trở lại chút."
"Vâng, ta biết rõ."
Nàng dẫn theo một người hầu khác rời đi, để lại Tô Triều vẫn nhìn bóng lưng của nàng, nhìn qua rất là bất đắc dĩ.
"Ngươi tên là Tô Triều?"
"Dạ, Tô Triều chính là tiểu nhân, tiểu công tử có dặn dò gì?"
Tô Cẩm xoay người, đi tới trước người của nàng, đối diện nàng, "Tỷ tỷ ta đã đi mất bóng rồi, ngươi còn nhìn chằm chằm bên kia làm gì? Ngươi đối với chủ tử đều trung thành như vậy sao?" Nửa câu cuối cùng này mang theo mơ hồ châm chọc, "Thật ra thì ngươi không muốn đi theo ta cũng không có việc gì, ta sẽ đi nói với tỷ tỷ, đổi cho ngươi trở về."
"Không phải không phải, tiểu công tử nói gì vậy, có thể đi theo tiểu công tử, ta đây là mừng rỡ choáng váng rồi." Nàng lau mồ hôi, đây chính là đệ đệ bảo bối của Tô Chức, làm sao nàng đắc tội nổi.
"Được rồi, tạm thời tin ngươi." Hắn từ trên hành lang giữa hồ đi tới bên bờ, đi tới viện của mình, Tô Triều đi theo phía sau hắn, "Tiểu công tử, ngươi muốn ra ngoài, là muốn đi đâu đây?"
"Trấn Dương Lâu."
***
Thành Phượng Dương, lời đồn đãi bởi vì ở trong rừng ngoài thành Phượng Dương ba mươi dặm, từng có Thanh Phượng trì ngự, mỗi ngày giương cánh cho nên được đặt tên này. Mười mấy đời trước có một vị đế vương tuần du đến đây, cho rằng tên thành trì này quá mức bá đạo lại tổn hại hoàng uy, muốn đổi tên cho thành trì này. Nhưng mà truyền thuyết Thanh Phượng bôn nhật đã sớm đi sâu vào lòng người, dân chúng cho rằng hành động lần này sẽ đắc tội Linh Thú, dâng vạn danh thư, vì vậy vị đế vương kia xây trấn Dương Lâu này, ý do trấn này khí phách.
Mấy trăm năm qua trải qua ba lượt tu sửa, trấn Dương Lâu hôm nay có chiều cao bốn tầng, cột nhà toàn bộ lầu đều dựa vào mộng nối tiếp, không cần một đinh, kẹp đóng ở trong mà vững như bàn thạch, mái cong dựng đứng, lưng dựa núi Linh Nguyệt ngoài thành cùng với đình Lâm Nguyệt trong núi xa chiếu rọi lẫn nhau.
Trấn Dương Lâu này cũng không tính là một tòa tửu lâu (quán rượu) thực chất về mặt ý nghĩa. Sau xà nhà, bức tranh trên vách khắc truyền thuyết Phượng Dương, trên ban công tuy rằng sắp đặt các ghế ngồi mẫu mực nhưng mà giá cả của rượu và thức ăn đắt đỏ, không chỉ là gấp mười lần quán rượu bình thường, đa số người đến trấn Dương Lâu chỉ vì dạo chơi thưởng thức, trừ người phú quý, đều sẽ không dùng bữa ở chỗ này.
Có điều hôm nay, trên tầng lầu thứ tư của trấn Dương Lâu ngồi đầy khách khứa, không chỉ có nhã các đều đầy, người đứng ở nội đường cũng đặc biệt chen chúc.
Tô Triều liếc nhìn người phía trước đạp lên trên thang lầu, ngược lại tâm trạng đang thầm than, còn tưởng rằng tiểu công tử này thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, ra ngoài không bao lâu nữa sẽ kêu mệt, không ngờ ba người dùng bước chân thay xe đi tới khoảng một canh giờ, hắn lại đạp lên bậc đài cũng là từng bước có tiếng, ngược lại không nhìn ra thể lực tiểu công tử này rất tốt.
Tô Cẩm kinh ngạc nhìn đầu người đông đúc, "Sao hôm nay lại có nhiều người như vậy? Tiểu Chẩn, ngươi chen vào xem một chút là chuyện gì?"
Tiểu thị này gật đầu chen vào đám người, hắn quay đầu lại, đúng lúc thấy Tô Triều ngước mắt nhìn bức chạm khắc trên vách, "Rất đẹp nhỉ, những điêu vẽ này là sau lần tu sửa ba năm trước đây mới có, lần đầu tiên ta thấy cái này cũng nhìn ngây người, chưa từng thấy điêu vẽ tinh xảo như vậy."
Tô Triều nhếch môi, "Ta là đang hoài niệm." Lần đó lão đại nhận chuyện làm ăn, lão tam biết nàng muốn điêu khắc bức chạm khắc lượn quanh lầu một vòng như vậy, còn tức giận đến dùng đao đập người. Nàng nhớ không lầm, sau lưng cột hành lang bên trái còn có vết trầy bị nàng ấy đập ra.
Hắn đang không hiểu, Tiểu Chẩn chen ra ngoài từ trong đám người, "Tiểu công tử, là có người bao hết tầng lầu thứ tư này."
"Bao hết rồi hả?"
"Đúng, hai tài nữ lớn của thành Phượng Dương chúng ta so tài ở chỗ này, những người này đều là đến xem đấu."
"Thế tỷ......"
"Đại tiểu thư đang ở bên trong, là Triệu Bạch Ba kia bao hết lầu bốn này, hơn nữa đặt chiến thiếp với đại tiểu thư.""Triệu Bạch Ba, hừ, bại tướng dưới tay tỷ tỷ, làm sao còn dám đến?"
"Tiểu công tử, lần này nàng ta nhất định là có chuẩn bị mà đến, báo lại thù lần trước."
"Ta cũng đi xem một chút, Tô Triều."
"Tiểu công tử."
"Dọn ra chỗ cho ta."
"Tiểu công tử, chỗ này tiểu nhân chen chúc, thuộc hạ vừa vặn biết chỗ xem cuộc chiến tuyệt đẹp, chỉ là không biết tiểu công tử có ngại cao hay không?"
"Ta đương nhiên không sợ."
Nàng đưa tay kéo hông của hắn qua, nhẹ nhàng nhảy vọt mấy cái lên xà ngang kia, lặng yên không một tiếng động, giữa điêu vẽ đang có một góc ngã ba cách ngang, nàng buông tay ra, "Đắc tội, tiểu công tử."
Ở phía dưới, Tiểu Chẩn mở lớn mắt, người hầu này lại ôm tiểu công tử chính là đi lên rồi.
Tô Cẩm ngẩn ra, vừa cúi đầu, quả nhiên ở trên cao nhìn xuống cũng thấy được rất rõ ràng hai nhóm đội ngũ tỷ tỷ mình và Triệu Bạch Ba kia, "Tỷ tỷ nói không sai, công phu của ngươi thật là khá."
"Quá khen, cũng chỉ là mượn chút lực, từ nhỏ đã không có tác dụng gì, cho nên cũng chỉ có thể làm hộ vệ cho người ta."
"Tô Triều."
"Hả?"
"Ngươi không cần phải giả bộ ở trước mặt ta, ngươi lừa gạt được tỷ tỷ, lại chưa hẳn lừa gạt được ta."
Nàng cương cứng một chút, "Tiểu công tử cho rằng ta đang giả bộ cái gì?"
"Ngươi vẫn không phải là tính tình như vậy, cần gì giả bộ ngoan ngoãn biết điều?"
"Vậy tiểu công tử cho rằng ta nên là tính tình gì?"
Tô Cẩm lắc lắc đầu, "Ngươi từng nghe nói con chuột trộm dầu?"
"Dĩ nhiên, sát chiêu trong cờ vây cạnh góc, lấy hai điểm chặn đối phương..."
"Ngừng, ngừng, ta không phải là nói cái này với ngươi. Ta chính là nói con chuột đi trộm dầu uống..., kết quả rơi vào trong bình dầu, bốn chân dính đầy dầu, cũng không leo lên nổi nữa, đang sống bị chết chìm ở trong dầu rồi."
"Tiểu công tử nói cái này làm gì?"
Tô Cẩm cười cố ý tiến tới bên tai nàng, "Ngươi có thể còn trơn trượt hơn so với dầu kia."
Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy một giọng cao phía dưới, "Đã như vậy, thế thì mời Tô tiểu thư và Triệu tiểu thư mỗi bên lấy đá làm đề vẽ một bức tranh, hạn thời gian một nén nhang."
Tô Cẩm nghiêng đầu, "Sao tỷ tỷ lại vẽ một vài Sơn Thủy?" Lại quay đầu đi, thở dài, "Tuy rằng tích cách Triệu Bạch Ba này đáng ghét, có điều vẽ kỳ thạch này ta không thể không nói là khá tốt."
"Sẵn có Sơn Thủy, vậy thì có núi đá, thiên nhiên tự sinh, trên ý cảnh chẳng phải là tốt hơn thưởng thức những thứ đá kia?"
"Tô Triều, ngươi xem những người này đều là người nào?"
Nàng giương mắt quét một vòng, "Xem náo nhiệt?"
"Có thế chứ, người nơi này nếu không phải là Nhị Thế Tổ (con ông cháu cha) không lo ăn uống, nếu không phải thứ gọi là mặc khách tự cho mình là phong nhã. Ngươi cảm thấy ở trong mắt bọn họ sẽ là núi đá của tỷ tỷ đẹp, hay là mấy thứ đồi mồi lưu ly mã não gì kia của Triệu Bạch Ba đẹp?"
"Tiểu công tử." Tô Triều nâng lên khóe môi, "Thật ra thì nói riêng về kỹ xảo vẽ tranh, Triệu Bạch Ba chưa chắc thua cho đại tiểu thư."
Tô Cẩm lườm nàng một cái, không nói thêm gì nữa, một nén nhang rất nhanh cháy hết, Tô Chức để bút xuống, lại là một bức ngắm cảnh núi Linh Nguyệt, "Tỷ tỷ lấy cảnh ngay tại chỗ này, núi đá lởm chởm hạ bút thành văn, chẳng lẽ không sánh được nàng ta?"
"Tiểu công tử, ta cũng chưa nói là đại tiểu thư vẽ không đẹp, ta chỉ nói là kỹ xảo vẽ tranh của Triệu Bạch Ba cũng không kém."
Sau một chốc, Triệu Bạch Ba cũng ngừng bút, hai bức vẽ cùng treo lên, nàng ta vẽ lên là hai kỳ thạch, "Đá thứ nhất tên Ngọc Sủng, đá Điền Hoàng, vân da như da thịt mỹ nhân, đỉnh ngậm chu sa, như chu sa Lạc Hà. Đá thứ hai tên Thập Nhai, đá Thọ Sơn, màu sắc như nước trời hợp một, xanh thẳm hơn xanh, giống như nham thạch bay xuống đất nổ tung."
Phía dưới một vùng tiếng khen đẹp, Tô Chức nhếch môi cười yếu ớt, "Bức tranh này của Triệu tiểu thư, quả nhiên không thể bao hàm lời nói và thời gian so với tháng trước, là tại hạ khinh địch, ở chỗ này bái phục chịu thua."
Tô Cẩm bất mãn xùy một tiếng, Tô Triều ổn định thân thể lắc lư của hắn, "Tiểu công tử, chúng ta ở trên xà nhà, ngươi cẩn thận một chút. Lại nói, hai tôn thạch của Triệu Bạch Ba này, một tầng vân da, một tầng hình thái, có thể vẽ cẩn thận tỉ mỉ như thế, giống như đá thật ở trước mặt. Thật sự là hiếm thấy, nhất là màu sắc này, thật sự là xứng đáng hai chữ kinh diễm. Chính ngươi bình tĩnh mà xem xét, cảm giác toàn bộ so với bức tranh kia của tỷ tỷ ngươi," Nàng nho nhỏ giọng, "Đúng là đẹp hơn một chút."
Nàng hơi cúi đầu, nhìn Tô Chức và Triệu Bạch Ba này mỉm cười chắp tay, mời vào nhã các ngồi uống rượu, thua cho người trước lại vẫn có khí phách như vậy, quả nhiên không hổ là người mà nàng xem trọng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.