Chương 46: Xuân trù tiệm ấm niên hoa
Nghiên Thừa Thư
14/09/2021
Nếu như chính bản thân cậu còn không tin mình là người bình thường, điều đó sẽ trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất.
Càng sợ hãi, càng hoảng loạn, sẽ càng tạo thêm áp lực, dần dà, tích tụ lâu dài, lâu ngày thành bệnh.
...
Nghê Tử gần đây trạng thái rất tốt, thành tích từng bước đi lên, biên độ đi lên vô cùng phù hợp với tâm ý cô, quan hệ với các bạn trong lớp từ trước đến nay luôn hài hòa, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.
Thuận lợi đến mức... Khiến cô có chút sợ hãi.
Có lẽ một số người sinh ra đã mang tâm lý lo lắng, một đường càng trôi chảy, liền sẽ càng lo sợ cảm thấy không yên ổn.
Nghê Tử cứ tưởng sẽ mang theo cảm giác lo lắng này cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, không ngờ hiện thực vững chắc, tích cực đáp lại sầu lo của cô.
Buổi chiều lớp tự học, trường học không hề báo động trước mà cúp điện, gần đây nhiệt độ có tăng lên một chút, nhưng không đến mức không có quạt sẽ không sống nổi.
Nghê Tử là thành viên VIP của lữ đoàn "Chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày", đương nhiên không chịu một chút ảnh hưởng nào, đối mặt với sự náo động cô tỏ ra thờ ơ thậm chí có chút khinh bỉ.
Gần nhất, cô có chút kiêu ngạo tự mãn về thành thích của mình, phàm là thiếu niên, luôn dễ dàng cuồng vọng, Thầm Thư nhìn sự khinh bỉ mờ nhạt giữa hai lông mày của cô, trầm mặc hai giây thể hiện sự đồng cảm.
Ừm...
Thầy Lưu chạy vào, nhanh chóng trấn an mọi người "Có cúp điện thôi mà đã ồn ào thế này? Làm sao đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học hai tháng sau đây? Bao năm đọc sách đều để trong bụng chó hết à!!"
Ách, có vẻ không phải trấn an.
Thầy Lưu tính tình tương đối táo bạo, trong mọi việc đều dựa vào tiếng nói của mình.
Nghê Tử nhớ lại tính tình của thầy Tần năm hai, có vẻ cũng thích rống lên như thế này, có phải làm chủ nhiệm lớp đều thích làm như vậy sao? Có lẽ là nhiều năm kiếp sống chủ nhiệm lớp, quản lý mấy chục học sinh trong một lớp giống như quản gia năm này qua năm khác, lâu dần dễ cáu kỉnh, khi cáu gắt liền thích rống.
Bình tĩnh và điềm tĩnh cái gì cũng không có đất dụng võ.
Cũng giống như mẹ cô, tính tình thực ra khá tốt, nhưng đôi khi bị phiền đến không được, mở miệng ra là hét lên.
Có một lần Nghê Tử cùng ba Nghê bị bà đuổi ra khỏi nhà, vào buổi tối ngày mùa đông, hai ba con chạy ra ban công trong bộ đồ ngủ thưởng thức những chậu hoa Văn Vọng trồng, vừa mắng to độc nhất là lòng dạ đàn bà vừa chờ mẹ Nghê hết giận.
Con người ta có thể đột nhiên mất bình tĩnh vì nhiều chuyện, nhưng Nghê Tử chưa bao giờ nghĩ tới, một người nổi trận lôi đình, là do chứng rối loạn nhân cách bùng nổ.
"Lớp bên cạnh có người đánh nhau!!" Một bạn học nào đó đi vào bằng cửa sau, hào hứng thông báo cho mọi người.
Có thể do gần đây bài vở nặng nề, quá nhiều áp lực, một chút biến động nhỏ, có thể khiến cho một số học sinh hưng phấn và kích động nhân lên gấp bội.
Quả nhiên, hầu hết học sinh trong lớp đều ngoái lại, tỏ vẻ sự ngạc nhiên và vui mừng.
Nghê Tử cũng không tin giác quan thứ sáu của mình bao giờ, nhưng vào lúc này, cô có thể mạnh mẽ nhận ra rằng, cuộc đánh nhau đó có lẽ có liên quan đến Kiểm Diệc, tuy rằng không nhất định là cậu ra tay trước. . Truyện Ngôn Tình
Cô theo bản năng nhìn Hà Mục Dương, nhưng cậu ấy cũng có chút không chắc chắn.
Hành lang bỗng nhiên có tiếng bước chân hỗn độn, các bạn cùng lớp ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, tầm mắt Nghê Tử bị cản trở không nhìn được tình huống bên ngoài, hiện tại đang trong giờ học, không thể ra ngoài được.
Nghê Tử tim đập bang bang, bị ồn ào làm cho muốn phát giận.
Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Nghê Tử nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chạy ra cửa sau của lớp 6, trùng hợp có người từ phía sau quay ra, suýt nữa đụng phải.
"Làm sao vậy?" Kiểm Diệc bật cười "Vội vàng đi đâu?"
"Lớp cậu có người đánh nhau à?" Nghê Tử bỗng nhiên thấy cậu, kinh ngạc một phen, lại giật mình sửng sốt.
"Ừm, đã bị gọi đến văn phòng hiệu trưởng rồi" Kiểm Diệc nhìn cô một lát, nói: "Có người đánh nhau cậu cảm thấy hứng thú như vậy sao?"
"Không phải..." Nghê Tử nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay vẫn còn ớn lạnh.
Cô có chút hoài nghi, gần đây mình cứ trằn trọc không yên, không biết có phải lo lắng cậu sẽ đánh nhau với người khác không.
Nghê Tử nói muốn đi ăn sủi cảo ở phố thương mại nên Kiểm Diệc đành phải đi cùng cô.
Khi tan học, giáo viên dạy quá giờ, kéo dài thêm năm phút. ( Hoài: Ơ kìa! Quen quá =))))
Sau khi giáo viên thông báo hết giờ học, Nghê Tử vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, nhét sách giáo khoa vào hộp bàn, đứng dậy rời đi, cô vừa ra khỏi cửa lớp, bỗng nhiên có người sốt ruột hoảng hốt chạy tới nói: "Kiểm Diệc đang đánh nhau với ai đó!"
Nghê Tử xoa xoa đầu, lỗ tai nghe được có người hỏi: "Ở đâu?"
Bạn học kia nói: " Ở lối vào của hành lang."
Nghê Tử cất bước chạy đi, chạy tới cầu thang, vừa chạy xuống đã thấy một đám người đang đứng xem, cô vội vàng đẩy đám người ra, thấy Kiểm Diệc đang ngồi trên người Cố Khâu, túm lấy cổ áo hắn ta, dùng tay đấm vào mặt hắn.
Chung quanh cư nhiên không một ai dám lên đi khuyên can.
Cô không có thời gian để ý đến tình trạng của Cố Khâu, cô muốn chạy đến kéo Kiểm Diệc ra, tay chân của Hà Mục Dương còn nhanh hơn cả cô, từ phía sau cô chạy tới, kéo Kiểm Diệc ra, dùng khuỷu tay đẩy cậu vào tường.
Cố Khâu nằm bên dưới thở hổn hển, không thể gượng dậy được.
Cảnh tượng hỗn loạn, đột nhiên, giáo viên chủ nhiệm lớp 6 thầy Lư từ văn phòng chạy xuống lầu, nhìn tình hình tại hiện trường, cau mày, vội vàng giải tán học sinh, sau đó ông đưa Kiểm Diệc và Cố Khâu đến văn phòng hiệu trưởng, chịu đòn nhận tội.
Hiệu trưởng đang ngồi ở cuối văn phòng, sắc mặt u ám, nghiêm nghị nói: "Đây là buổi thứ hai trong hôm nay! Hôm nay lớp 6 bị sao vậy? Sáng sớm hôm nay buông tha các em một lần, cảm thấy không đã ghiền đúng không?"
Thầy Lư thấp giọng nhắc nhở: "Buổi sáng và buổi chiều không cùng một đợt..."
Hiệu trương trừng mắt "Không cùng nhóm thì đã không phải đánh nhau!! Không cùng nhóm nhưng là học sinh lớp 6 của thầy!! Không nhớ xử phạt của tôi thì nên cho rằng tôi dễ nói chuyện đúng không!!"
Thầy Lư cười theo, nói: "Không không không, không có chuyện đó, thầy hiệu trưởng uy nghiêm chấn nhiếp tứ phương..."
"Đủ rồi!" Thầy hiệu trưởng run run chi ngón trỏ về phía thầy Lư, sau khi run vài cái bỗng nhiên nhận ra Kiểm Diệc, liền chuyển phương hướng đem ngón trỏ run run chỉ về phía cậu "Như này là học sinh gương mẫu sao? Phẩm hạnh không quá quan thành tích lại hảo đỉnh thì có ích gì?"
*Ý chỉ có thành tích tốt mà không có đạo đức thì làm nên cơm cháo gì.
"Thầy hiệu trưởng, các em vi phạm lần đầu..." Thầy Lư bắt đầu hết lòng khuyên bảo mà lải nhải.
Nghê Tử đã đợi rất lâu bên ngoài văn phòng, Hà Mục Dương cũng cùng chờ với cô.
Sáng nay vẫn còn tốt, có thể nói có thể cười, sao bây giờ lại đánh nhau thế này?
Cửa văn phòng mở ra, thầy Lư đi tuốt đàng trước, sắc mặt không tốt tốt, chắp tay sau lưng đi ra, thấy hai học sinh ngoài cửa, cũng không truy đến cùng, vùi đầu nổi giận đùng đùng mà đi.
Theo sau là Kiểm Diệc, cậu vừa đi ra Nghê Tử liền chạy tới, lúc này cô muốn nói cái gì cũng nói không nên lời.
Cố Khâu cũng bước ra, vết thương không nghiêm trọng, nhưng cứ bịt chặt quai hàm như sắp trật khớp, hắn không rên một tiếng bỏ đi.
Hà Mục Dương dựa vào góc tường, hỏi: "Xử lý như thế nào?"
Kiểm Diệc nói: "Viết kiểm điểm."
Giọng nói trầm và khàn, nghe thật nặng nề.
Hà Mục Dương thấy cậu không có gì không ổn, vì thế gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Nghê Tử, Kiểm Diệc bẻ cằm, quay người nhìn sang.
Kiểm Diệc cười với cô "Còn muốn ăn sủi cảo không?"
Sau khi Nghê Tử hết lo lắng, tất cả chỉ còn lại là cảm giác buồn bực "Không ăn."
Kiểm Diệc mím chặt miệng như hũ nút, đứng không nói gì, Nghê Tử nội tâm tức giận, nhưng tức giận không phải vì cậu, đến tột cùng tức giận này cũng không nói lên được, kèm theo đó là sự bất âm ỷ.
Cô không muốn cùng cậu đứng ngốc ở đây, quay đầu bỏ đi.
Kiểm Diệc có chút ngây ra, nhìn cô bước đi, sau đó nhìn cô quay lại kéo cậu đi theo.
Chuyện này liền như vậy không giải quyết được gì.
Nghê Tử hỏi tại sao cậu lại đánh nhau, Kiểm Diệc cái gì cũng không nói.
Vì lý do đánh nhau, căn bản không đủ để cấu thành nhân tố đánh nhau.
Cố Khâu chính không cẩn thận nói sai một cậu, không phải cố ý, nhưng nội dung của lời nói đề cập đến ba cậu.
Từ "Ba" này từ cho tới nay luôn là một chủ đề mà cậu không muốn nhắc đến, nhưng ở một khắc kia, nó bỗng trở thành một điều cấm kỵ đối với cậu, là nơi kíp nổ, người rảnh rỗi chớ nói chuyện tào lao, nói một câu chính là đi vào một ngõ cụt.
Cậu chỉ biết, lúc đánh nhau ý thức của cậu rất thanh tỉnh, thậm chí còn có cảm giác được giải thoát, khoái cảm khi nắm đấm rơi xuống.
Nhưng khoái cảm nhất thời này cũng giống như nghiện ma túy, tưởng như không thể dứt bỏ được.
Một mặt hoảng sợ, một mặt tham luyến.
Cho nên cậu mới chán ghét thế giới này, nơi nơi đầy rẫy những mâu thuẫn và đạo đức giả của con người, ngay cả bản thân cậu cũng không thể tránh khỏi.
Ngay cả khi ai đó bất ngờ đánh vào vai cậu, hoặc thậm chí vô tình va vào cậu một chút, hay đấm cậu, cậu đều tâm sinh chán ghét, nguyên nhân nắm tay vung lên chỉ muốn xua đuổi đánh tan loại chán ghét này, nhưng có người vẫn cứ không ngừng đến quấy rầy cậu...
...
Ngay sau khi Nghê Tử kết thúc tiết học, cô sẽ sang lớp bên cạnh để xác nhận Kiểm Diệc có hành vi bốc đồng nào không, cô cảm thấy chính mình hoảng sợ cả ngày như vậy, sớm muộn cũng sẽ phát điên.
Khi Kiểm Diệc liên tiếp phát sinh chuyện đánh nhau, Nghê Tử cảm thấy so với tình huống một phát không thể vãn hồi cục diện, trời sập xuống cũng chỉ trong một cái chớp mắt.
Thầy hiệu trưởng tức giận đến nỗi huyết áp tăng vọt, giọng có thể lật cả mái nhà, hét lên: "Phá hoại tinh thần học đường!! Vô tổ chức vô kỷ luật!! Gọi cho phụ huynh!! Xử phạt!! Xử phạt!! Xử phạt ——"
Sau khi mẹ Kiểm nhận được điện thoại, từ phòng khám vội vã đến trường, đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
Nghê Tử ngồi học cái gì cũng không nghe được, trong lòng cứ nghĩ mãi không biết thầy hiệu trưởng sẽ xử lý như thế nào, tan học chạy sang lớp bên cạnh thì phát hiện Kiểm Diệc được mẹ Kiểm đưa về nhà.
"Gần nhất cũng không biết bị làm sao? Kiểm Diệc trở nên rất nhạy cảm, mọi lúc mọi nơi dường như đều muốn giết người vậy" Một người bạn cùng lớp thở dài, nói: "Tớ cảm thấy, cậu ta hẳn là nơi này có vấn đề." Bạn học dùng ngón trỏ gõ gõ cái đầu của chính mình.
Nghê Tử vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn một cái, bạn học kia mới chậm rãi thu hồi biểu tình bát quái.
Trước đây mặc kệ ở phương diện nào cậu đều biểu hiện rất bình thường, tại sao trong khoảng thời gian này lại đột ngột phát tác?
Vạn sự mở đầu dù sao cũng phải có cái cơ hội hoặc là nguyên nhân dẫn đến.
Đáng tiếc Kiểm Diệc không chịu mở miệng nói ra bất luận suy nghĩ nào.
...
Mấy ngày nay Kiểm Diệc không đến trường, trường học cũng không đình chỉ học cậu, nghe nói là nghỉ học, nghỉ học dài hạn.
Tan học thứ bảy Nghê Tử không về nhà ngay, mà đi cùng Hà Mục Dương, đến chỗ Kiểm Diệc.
Người đến mở cửa là Kiểm Từ, cô bé rầu rĩ, đến mức suýt khóc "Anh hai ngày nào cũng không nói chuyện..."
Nghê Tử ôm cô bé vỗ nhẹ vào lưng cô bé, sau đó đi tới gõ cửa phòng của Kiểm Diệc, cánh cửa được khép hờ, cô gõ hai lần thì nó sẽ tự động mở ra.
Cửa vừa mở ra, Nghê Tử đã ngửi thấy một làn khói thuốc nồng nặc, sau khi bước vào cô đã thấy cậu ở cạnh cửa, Kiểm Diệc đang ngồi dựa vào góc tường, sắc mặt âm trầm, ánh mắt u ám, mặt đất đầy tàn thuốc.
Đôi tay đang đặt trên nắm cửa của quên luôn việc buông xuống, yên lặng nhìn cậu, không thể tưởng tượng mấy ngày nay cậu vượt qua như thế nào.
Kiểm Diệc cảm thấy người ở cửa không có bất cứ hành động gì, ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện người tới là cô, bỗng nhiên luống cuống, vội vàng chống sàn nhà đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn chân tay luống cuống đứng lên.
Nghê Tử cảm thấy cổ họng mình bỗng chốc thắt lại, chặt đến mức có chút đau, chặt đến mức hô hấp khó khăn.
Cô há miệng hít thở hai hơi, rồi mới chậm rãi đẩy cậu đến mép giường để cậu ngồi xuống, đưa tay nâng mặt cậu lên nhìn một chút, cười nói: "Quầng thâm mắt sâu như vậy, buổi tối không ngủ được sao?"
Kiểm Diệc ngập ngừng đôi môi, cái gì cũng không nói, nhìn cô khô khốc cười.
Nghê Tử cảm thấy cằm cậu có cái gì đâm vào tay, lòng bàn tay xoa xoa vài cái, nói: "Tớ tới để xem cậu như thế nào, ở nhà cậu ăn cơm có ngon không, ăn cơm có ngon không, còn hút thuốc không."
Hà Mục Dương hút thuốc, ôm Kiểm Từ vỗ lưng an ủi cô bé.
Nghê Tử không biết mình đã ở trong đó bao lâu, nhận ra sắc trời đã tối sầm mới đi xem thời gian, phát hiện đã gần 7 giờ.
"Tớ sẽ quay lại vào ngày mai."
Cô nói xong mới vừa đứng lên, Kiểm Diệc bỗng nhiên nắm chặt tay cô, cậu rũ đầu sâu kín nặng nề mà thở dài.
Nghê Tử đành phải nâng mặt cậu lên, cong lưng hôn lên môi cậu một cái, nói: "Có mùi thuốc lá, ngày mai đừng hút."
Kiểm Diệc duỗi tay ôm eo cô, sau đó móc chân cô, để cô ngồi dậy theo tư thế nửa cưỡng bách, sau đó cúi người không chút do dự hôn cô.
Giống như việc gạt bỏ mọi thứ bên ngoài, lại hướng trên người cô đòi hỏi nhiều hơn, tốt nhất nên nhổ tận gốc, để cô thuộc quyền sở hữu của mình.
Ý tưởng này vừa thành hình, Kiểm Diệc đột nhiên hoàn hồn, ngẩn người chậm rãi buông cô ra, đổi thành đem mặt chôn ở cổ cô, không ngừng thở dốc.
...
8 giờ tối mẹ Kiểm đóng cửa phòng khám về nhà, về đến nhà bắt đầu nấu cơm, 8 giờ 30 chuông cửa reo, bà tắt lửa vội vã ra mở cửa, ngoài cửa là dì nhỏ của Kiểm Diệc và Eric.
Nhìn thấy bọn họ tới, mẹ Kiểm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi vội vàng mời hai người vào.
Mẹ Kiểm đem tình hình nói một cách ngắn gọn, có chút hối hận đã không thực hiện sớm những ý tưởng trước đó "Thằng bé trở về một tuần, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, đôi khi nó thậm chí không ăn cơm."
Eric nghe xong trầm mặc thật lâu, đứng lên đi gõ cửa phòng Kiểm Diệc, cửa vẫn khép hờ như cũ, hắn trực tiếp đẩy ra, trong phòng không bật đèn, qua ánh đèn chiếu từ bên ngoài, Eric thấy cậu ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm phía đối diện phát ngốc, cảm nhận được nguồn sáng mới quay đầu nhìn qua.
Mẹ Kiểm ở cửa phòng Kiểm Diệc đi qua đi lại hồi lâu, dì nhỏ nhiều lần kéo bà ngồi xuống, nhưng lòng bà như đang treo ngược cành cây, ngồi xuống không được bao lâu lại đứng lên, sốt ruột đi qua đi lại.
Eric ở trong phòng Kiểm Diệc gần hai tiếng mới đi ra, lúc đi ra cầm trên tay một quyển sách, sau khi ngồi xuống, liền trải rộng quyển sách đẩy ra cho mẹ Kiểm.
Đó có thể là một thói quen cá nhân, Eric ở trên vở chỉ đơn giản liệt kê những thông tin, dùng tiếng Trung liệt kê ra:
1, Tự nhận là không bình thường;
2, Trầm cảm kéo dài;
3, Trốn tránh lần nữa, tránh nói chuyện, hơn nữa tự mình phong bế;
4, Một khi ai đó 【 đặc biệt là người chính mình để ý 】 phát hiện ra manh mối sẽ hoảng loạn, sau đó sẽ cảm thấy lo lắng bất an, rồi lại kìm nén sự lo lắng bất an, như thế hình thành một vòng tuần hoàn, dẫn đến làm trầm trọng thêm bệnh tình.
...
Mẹ Kiểm không thể chịu đựng được nữa, tuyệt vọng che miệng lại để kiềm chế cảm xúc của mình.
Bà biết Kiểm Diệc vẫn luôn tạo áp lực cho bản mình, nhưng vẫn luôn thấy may mắn, hy vọng đó chỉ là ảo tưởng của chính mình, bởi vì mấy năm gần đây cậu so với trước kia càng hiểu chuyện, cơ hồ gánh vác mọi thứ trong gia đình.
Kiểm Từ ngồi ở cửa phòng mình, rất nghe lời, không có bước ra ngoài một bước.
...
...
Vào thứ bảy, Nghê Tử sẽ đến gặp Kiểm Diệc, trò chuyện với cậu, nấu cháo cho cậu hoặc gì đó, biểu hiện của Kiểm Diệc vẫn bình thường, giống như trước đây, trêu chọc cô vài câu, cho cô một vài viên kẹo.
Cô có một loại ảo giác, cảm thấy cậu có lẽ không bị bệnh.
Hoặc là, trước đây cậu lén gạt cô như thế, thậm chí còn giấu giếm tất cả mọi người.
Nghê Tử không biết khi nào cậu mới có thể tiếp tục học ở trường, hỏi cậu, cậu cũng không nói gì.
Cho đến khi cô phải về nhà, cậu bỗng nhiên nói: "Tớ xuất ngoại."
Cô quay mạnh người lại, phải một lúc lâu sau cô mới hiểu ý của cậu, sau đó cười nói: "Nếu xuất ngoại sẽ tốt hơn, vậy thì xuất ngoại."
Kiểm Diệc bình tĩnh nhìn cô, cảm thấy cổ họng khô khốc vì trầm mặc quá lâu, vô cùng khó chịu "Không biết khi nào mới trở về."
Nghê Tử cảm thấy khóe miệng đau nhức, chậm rãi thu hồi "Không biết khi nào mới trở về... Là có ý gì?"
Kiểm Diệc đưa tay ra kéo cô lại ôm lấy cô, cánh tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, cậu cắn chặt má hồi lâu không nói một câu nào, trái tim đau lên hận không thể lập tức làm nó ngừng lại.
Loại cảm giác bất lực này, Kiểm Diệc đã từng trải qua khi cậu còn nhỏ, trải nghiệm đó khiến cậu mơ thấy những cảnh tượng như vậy hầu như mỗi đêm, những cảnh như vậy khiến cậu cảm giác sinh mệnh mình đang bị chính mình bóc bỏ.
Cảm giác kinh hoàng đó giống hệt như cảm giác lần này.
Đừng đợi tớ, không đáng.
Đừng chờ đợi một người tinh thần không bình thường, đừng đến gần một người như tớ sẽ bị tổn thương đến người vô tội, nói không chừng ngày nào đó sẽ vô tình làm tổn thương cậu.
...
...
Nghê Tử không biết mình đã trải qua một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học như thế nào và Kiểm Diệc cũng không đến trường học nữa.
So với trước đây, cô tựa hồ như muốn làm bài chạy nước rút, ôn tập cả ngày lẫn đêm, có khi cả đêm không ngủ được, kết quả cuối cùng là quầng thâm dưới mắt ngày càng tăng thêm, ngủ gật trong lớp.
Thầm Thư nhìn ra được sự khác thường của cô, hỏi hai lần, cô cái gì cũng không nói, cuối cùng phải thay đổi thành khuyên bảo, cô vẫn không chịu nghe như cũ.
Nghê Tử mạnh mẽ ép mình vào trong trạng thái tê liệt, trước kia trong cuộc sống của cô cũng không có sự tồn tại của người tên Kiểm Diệc này, hiện tại bất quá chính là trở về cuộc sống ban đầu.
Mà cô cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc nào nên học tập thì học tập, nên nói cười thì nói cười, thậm chí còn hoạt bát hơn dĩ vãng rất nhiều.
Trạng thái này tiếp tục cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hôm đó, Kiểm Diệc đến trường để thi, cùng với mẹ Kiểm, Nghê Tử có thể nhìn thấy cậu từ xa, khi cậu nhìn sang, Nghê Tử đã kéo Thầm Thư che ở trước mặt mình, tìm cô ấy thuận miệng hàn huyên vài câu dời đi lực chú ý.
Trong suốt kỳ thi, Nghê Tử cảm thấy chính mình phát huy vượt xa người thường.
Quả nhiên, việc hóa bi phẫn làm sức mạnh là điều có khoa học và rất khả thi.
Không biết tại sao, cô cảm thấy đầu óc mình càng tê liệt, càng cảm giác được bình tĩnh, làm bài thuận lợi đến mức cô còn nghĩ rằng đây là trời cao có đức hiếu sinh [1]...
[1] Trời cao có đức hiếu sinh: đối với bất kể sinh linh nào đều là dùng từ bi mà đối đãi. Nếu bạn làm việc tốt thì sẽ nhận phúc báo. Nếu trong vô tri mà làm việc xấu, chỉ cần có thể thành tâm hối cải sửa sai, kiên trì hành thiện, tích đức thì cũng nhận được phúc báo tương tự vậy.
Sau mỗi kỳ thi, lỗ chân lông của cô đều phải mở ra một lần.
Sau kỳ thi cuối cùng ngày hôm đó, Nghê Tử lần cuối cảm thấy lỗ chân lông mở ra*.
*Chi tiết này mình nghĩ là sau khi thi thì cảm thấy được thoải mái, cơ thể thả lỏng, lỗ chân lông như được giãn ra.
Tối hôm đó đi ăn cơm với Thầm Thư, Nghiên Tầm chiêu đãi, nói có rượu, cô liền đi.
Đêm đó nàng xác thật uống lên chút rượu, không có đại say, bất quá trong lòng khó chịu, vì thế liền có điểm mượn rượu trang điên ý tứ, rượu hạ bụng lại không có say, ngược lại càng khó chịu.
Thấy cô như vậy, Thầm Thư đành để Nghiên Tầm về sớm một chút.
Nghê Tử cảm thấy mình bị kẹt giữa vai của hai người, một trong số đó là Nhiễm tiểu đệ.
Sau khi đi ra, bỗng nhiên ngừng lại.
Nghê Tử mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Kiểm Diệc, lúc đầu còn tưởng rằng mình không tiền đồ lại nghĩ đến tên lưu manh vô liêm sỉ phụ lòng người kia!!
Sau đó giọng nói của Kiểm Diệc cứ văng vẳng bên tai cô, cô mở mắt ra nhìn, cậu thật sự đang đứng trước mặt cô, hơn nữa... Ở bên cạnh cô là Tưởng huynh đệ người một đường luôn dìu cô đi.
Cô đẩy Tưởng huynh đệ ra, Cô đẩy nhào vào... Trong lồng ngực Thầm Thư.
Kiểm Diệc: "... "
Thầm Thư cùng vị Kiểm ca này không quen thân, cũng không quen với tính cách của cậu, cho nên không quá yên tâm đem Nghê Tử giao cho cậu.
Sau đó Kiểm Diệc nóng nảy lên, tật xấu vừa lên liền tới cướp người, không cẩn thận mà suýt nữa đẩy ngã Thầm Thư.
Nghiên Tầm nháy mắt liền bùng nổ, nắm cổ áo Kiểm Diệc chuẩn bị làm một trận, may mà Thầm Thư tương đối văn nhã phân rõ phải trái, vội tìm Nghiên Tầm thuận mao [2], đồng thời đẩy cậu ta ra.
[2] Thuận mạo - 顺毛: Đây là một loại ngôn ngữ mạng nói khi bạn bè tức giận, chúng ta sẽ an ủi cho người bạn ấy đừng tức giận, giống như khi một con mèo tức giận, sờ lông của nó để con mèo đấy bình tĩnh hơn.
Nghê Tử lợi dụng lúc hỗn loạn, cho Thầm Thư một ánh mắt, cô ấy ngầm hiểu, tức khắc thả người.
...
Nghê Tử không biết Kiểm Diệc muốn đưa cô đi đâu.
Sau khi lên xe, cô bị cậu ôm vào trong ngực, Nghê Tử nhắm mắt chờ đợi, không ngờ hành trình sẽ kéo dài rất lâu, cho đến khi cô mê man ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô cảm giác mình bị người bế, cẩn thận đặt lên giường.
Cô vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Kiểm Diệc đang kề sát vào mình, đẩy cậu ra lập tức ngồi dậy, tay chống lên đệm giường lùi lại phía sau.
Kiểm Diệc thấy sắc mặt cô không được tốt, ngồi ở mép giường không dám hành động thiếu suy nghĩ gì, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Cậu có muốn ngủ tiếp nữa không?"
Nghê Tử muốn rút phổi ném vào mặt cậu, tức giận nói: "Không ngủ!" Cô vén chăn lên, từ bên kia xuống giường, chuẩn bị rời đi.
Kiểm Diệc vội vàng đi tới, đứng trước mặt cô "Đã hai giờ sáng, cậu muốn đi đâu?"
Nghê Tử sửng sốt một chút, vô thức sờ sờ điện thoại trong túi, hồi lâu không tìm thấy, Kiểm Diệc lấy trong túi của mình ra trả lại cho cô.
Cô tức giận giật lấy, ấn vào màn hình xem một cái, hai giờ rưỡi sáng...
Cô ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Vậy cậu còn ở nơi đây làm gì?"
Kiểm Diệc cảm giác môi mình khô khốc, lúng túng liếm liếm, bỏ tay vào trong túi áo, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
"... "
Nghê Tử cầm lấy điện thoại muốn về phía cửa, tay vừa nâng lên, điện thoại giơ giữa không trung tạm dừng một lúc lâu, chung quy không hạ thủ được.
Nếu cậu ở ngoài cửa không đi, có hù dọa đến cậu không?
Kiểm Diệc sau khi rời khỏi đây liền không tiến vào nữa, Nghê Tử nằm trên giường, trợn tròn mắt, mãi cho đến bình minh mới ngủ, ngủ đến buổi chiều mới tỉnh dậy.
...
Thời gian Kiểm Diệc xuất ngoại Mục Dương có nói cho cô, vừa lúc chính là ngày cô quay lại trường để lấy giấy báo trúng tuyển.
Ngày đó, cuối cùng cô cũng ôm Thầm Thư khóc.
Nghê Tử từ trước đến nay luôn cho rằng, người sống một đời,không cần để ý đến mọi thứ, cô thậm chí còn cảm thấy mình vẫn luôn sống hồ đồ, hồ đồ đến mức nhiều năm sau, cô vẫn nhớ mãi không quên Kiểm Diệc.
*Tác giả có lời muốn nói: Đầu óc càng tê dại, càng cảm giác được bình tĩnh.
Tôi đã từng trải qua cảm giác như thế, cho nên tuyệt đối không phải hack hay nói bậy... Nga.
...
Phần đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc rồi, rải hoa ~~
...
Khả năng có một số người sẽ cảm thấy, nếu cứ để Kiểm Diệc ở lại trong nước, để chăm sóc cậu, thì một ngày nào đó Kiểm ca sẽ khá lên, đáng tiếc bọn họ gặp nhau năm thi đại học, đừng nói thi đại học, Kiểm cathậm chí không thể đến lớp, lấy tình trạng trước mắt của Kiểm ca, thi đại học muốn phát huy như bình thường cũng không được dễ dàng.
...
Ngoài ra, từ đầu đến cuối cậu ta đều không muốn để Nghê Tử biết mình bị bệnh tâm thần, đồng thời cậu vẫn luôn cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không trở thành người bình thường, trong hoàn cảnh như vậy, cậu vẫn ở bên Nghê Tử, ngược lại sẽ càng thêm áp lực, nói đến nói đi, đều là do chính Kiểm ca tự tạo thành, mà tính cách của cậu là do những chuyện hồi nhỏ trải qua mà thành.
...
Bệnh nhân rối loạn nhân cách rất rối loạn, cần được bác sĩ chuyên khoa tâm thần hướng dẫn lâu dài và đúng cách.
Nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói với mọi người rằng, Kiểm ca sẽ trở lại sớm thôi.
...
【 Có lỗi chính tả nào trong chương này không? Còn lỗi nào không? Tôi không biết a!! Ngủ ngon, ngày mai gặp. 】
*Hoài: Qua phần 2 của truyện mình sẽ đổi xưng hô nha ~
Càng sợ hãi, càng hoảng loạn, sẽ càng tạo thêm áp lực, dần dà, tích tụ lâu dài, lâu ngày thành bệnh.
...
Nghê Tử gần đây trạng thái rất tốt, thành tích từng bước đi lên, biên độ đi lên vô cùng phù hợp với tâm ý cô, quan hệ với các bạn trong lớp từ trước đến nay luôn hài hòa, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.
Thuận lợi đến mức... Khiến cô có chút sợ hãi.
Có lẽ một số người sinh ra đã mang tâm lý lo lắng, một đường càng trôi chảy, liền sẽ càng lo sợ cảm thấy không yên ổn.
Nghê Tử cứ tưởng sẽ mang theo cảm giác lo lắng này cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, không ngờ hiện thực vững chắc, tích cực đáp lại sầu lo của cô.
Buổi chiều lớp tự học, trường học không hề báo động trước mà cúp điện, gần đây nhiệt độ có tăng lên một chút, nhưng không đến mức không có quạt sẽ không sống nổi.
Nghê Tử là thành viên VIP của lữ đoàn "Chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày", đương nhiên không chịu một chút ảnh hưởng nào, đối mặt với sự náo động cô tỏ ra thờ ơ thậm chí có chút khinh bỉ.
Gần nhất, cô có chút kiêu ngạo tự mãn về thành thích của mình, phàm là thiếu niên, luôn dễ dàng cuồng vọng, Thầm Thư nhìn sự khinh bỉ mờ nhạt giữa hai lông mày của cô, trầm mặc hai giây thể hiện sự đồng cảm.
Ừm...
Thầy Lưu chạy vào, nhanh chóng trấn an mọi người "Có cúp điện thôi mà đã ồn ào thế này? Làm sao đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học hai tháng sau đây? Bao năm đọc sách đều để trong bụng chó hết à!!"
Ách, có vẻ không phải trấn an.
Thầy Lưu tính tình tương đối táo bạo, trong mọi việc đều dựa vào tiếng nói của mình.
Nghê Tử nhớ lại tính tình của thầy Tần năm hai, có vẻ cũng thích rống lên như thế này, có phải làm chủ nhiệm lớp đều thích làm như vậy sao? Có lẽ là nhiều năm kiếp sống chủ nhiệm lớp, quản lý mấy chục học sinh trong một lớp giống như quản gia năm này qua năm khác, lâu dần dễ cáu kỉnh, khi cáu gắt liền thích rống.
Bình tĩnh và điềm tĩnh cái gì cũng không có đất dụng võ.
Cũng giống như mẹ cô, tính tình thực ra khá tốt, nhưng đôi khi bị phiền đến không được, mở miệng ra là hét lên.
Có một lần Nghê Tử cùng ba Nghê bị bà đuổi ra khỏi nhà, vào buổi tối ngày mùa đông, hai ba con chạy ra ban công trong bộ đồ ngủ thưởng thức những chậu hoa Văn Vọng trồng, vừa mắng to độc nhất là lòng dạ đàn bà vừa chờ mẹ Nghê hết giận.
Con người ta có thể đột nhiên mất bình tĩnh vì nhiều chuyện, nhưng Nghê Tử chưa bao giờ nghĩ tới, một người nổi trận lôi đình, là do chứng rối loạn nhân cách bùng nổ.
"Lớp bên cạnh có người đánh nhau!!" Một bạn học nào đó đi vào bằng cửa sau, hào hứng thông báo cho mọi người.
Có thể do gần đây bài vở nặng nề, quá nhiều áp lực, một chút biến động nhỏ, có thể khiến cho một số học sinh hưng phấn và kích động nhân lên gấp bội.
Quả nhiên, hầu hết học sinh trong lớp đều ngoái lại, tỏ vẻ sự ngạc nhiên và vui mừng.
Nghê Tử cũng không tin giác quan thứ sáu của mình bao giờ, nhưng vào lúc này, cô có thể mạnh mẽ nhận ra rằng, cuộc đánh nhau đó có lẽ có liên quan đến Kiểm Diệc, tuy rằng không nhất định là cậu ra tay trước. . Truyện Ngôn Tình
Cô theo bản năng nhìn Hà Mục Dương, nhưng cậu ấy cũng có chút không chắc chắn.
Hành lang bỗng nhiên có tiếng bước chân hỗn độn, các bạn cùng lớp ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, tầm mắt Nghê Tử bị cản trở không nhìn được tình huống bên ngoài, hiện tại đang trong giờ học, không thể ra ngoài được.
Nghê Tử tim đập bang bang, bị ồn ào làm cho muốn phát giận.
Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Nghê Tử nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chạy ra cửa sau của lớp 6, trùng hợp có người từ phía sau quay ra, suýt nữa đụng phải.
"Làm sao vậy?" Kiểm Diệc bật cười "Vội vàng đi đâu?"
"Lớp cậu có người đánh nhau à?" Nghê Tử bỗng nhiên thấy cậu, kinh ngạc một phen, lại giật mình sửng sốt.
"Ừm, đã bị gọi đến văn phòng hiệu trưởng rồi" Kiểm Diệc nhìn cô một lát, nói: "Có người đánh nhau cậu cảm thấy hứng thú như vậy sao?"
"Không phải..." Nghê Tử nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay vẫn còn ớn lạnh.
Cô có chút hoài nghi, gần đây mình cứ trằn trọc không yên, không biết có phải lo lắng cậu sẽ đánh nhau với người khác không.
Nghê Tử nói muốn đi ăn sủi cảo ở phố thương mại nên Kiểm Diệc đành phải đi cùng cô.
Khi tan học, giáo viên dạy quá giờ, kéo dài thêm năm phút. ( Hoài: Ơ kìa! Quen quá =))))
Sau khi giáo viên thông báo hết giờ học, Nghê Tử vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, nhét sách giáo khoa vào hộp bàn, đứng dậy rời đi, cô vừa ra khỏi cửa lớp, bỗng nhiên có người sốt ruột hoảng hốt chạy tới nói: "Kiểm Diệc đang đánh nhau với ai đó!"
Nghê Tử xoa xoa đầu, lỗ tai nghe được có người hỏi: "Ở đâu?"
Bạn học kia nói: " Ở lối vào của hành lang."
Nghê Tử cất bước chạy đi, chạy tới cầu thang, vừa chạy xuống đã thấy một đám người đang đứng xem, cô vội vàng đẩy đám người ra, thấy Kiểm Diệc đang ngồi trên người Cố Khâu, túm lấy cổ áo hắn ta, dùng tay đấm vào mặt hắn.
Chung quanh cư nhiên không một ai dám lên đi khuyên can.
Cô không có thời gian để ý đến tình trạng của Cố Khâu, cô muốn chạy đến kéo Kiểm Diệc ra, tay chân của Hà Mục Dương còn nhanh hơn cả cô, từ phía sau cô chạy tới, kéo Kiểm Diệc ra, dùng khuỷu tay đẩy cậu vào tường.
Cố Khâu nằm bên dưới thở hổn hển, không thể gượng dậy được.
Cảnh tượng hỗn loạn, đột nhiên, giáo viên chủ nhiệm lớp 6 thầy Lư từ văn phòng chạy xuống lầu, nhìn tình hình tại hiện trường, cau mày, vội vàng giải tán học sinh, sau đó ông đưa Kiểm Diệc và Cố Khâu đến văn phòng hiệu trưởng, chịu đòn nhận tội.
Hiệu trưởng đang ngồi ở cuối văn phòng, sắc mặt u ám, nghiêm nghị nói: "Đây là buổi thứ hai trong hôm nay! Hôm nay lớp 6 bị sao vậy? Sáng sớm hôm nay buông tha các em một lần, cảm thấy không đã ghiền đúng không?"
Thầy Lư thấp giọng nhắc nhở: "Buổi sáng và buổi chiều không cùng một đợt..."
Hiệu trương trừng mắt "Không cùng nhóm thì đã không phải đánh nhau!! Không cùng nhóm nhưng là học sinh lớp 6 của thầy!! Không nhớ xử phạt của tôi thì nên cho rằng tôi dễ nói chuyện đúng không!!"
Thầy Lư cười theo, nói: "Không không không, không có chuyện đó, thầy hiệu trưởng uy nghiêm chấn nhiếp tứ phương..."
"Đủ rồi!" Thầy hiệu trưởng run run chi ngón trỏ về phía thầy Lư, sau khi run vài cái bỗng nhiên nhận ra Kiểm Diệc, liền chuyển phương hướng đem ngón trỏ run run chỉ về phía cậu "Như này là học sinh gương mẫu sao? Phẩm hạnh không quá quan thành tích lại hảo đỉnh thì có ích gì?"
*Ý chỉ có thành tích tốt mà không có đạo đức thì làm nên cơm cháo gì.
"Thầy hiệu trưởng, các em vi phạm lần đầu..." Thầy Lư bắt đầu hết lòng khuyên bảo mà lải nhải.
Nghê Tử đã đợi rất lâu bên ngoài văn phòng, Hà Mục Dương cũng cùng chờ với cô.
Sáng nay vẫn còn tốt, có thể nói có thể cười, sao bây giờ lại đánh nhau thế này?
Cửa văn phòng mở ra, thầy Lư đi tuốt đàng trước, sắc mặt không tốt tốt, chắp tay sau lưng đi ra, thấy hai học sinh ngoài cửa, cũng không truy đến cùng, vùi đầu nổi giận đùng đùng mà đi.
Theo sau là Kiểm Diệc, cậu vừa đi ra Nghê Tử liền chạy tới, lúc này cô muốn nói cái gì cũng nói không nên lời.
Cố Khâu cũng bước ra, vết thương không nghiêm trọng, nhưng cứ bịt chặt quai hàm như sắp trật khớp, hắn không rên một tiếng bỏ đi.
Hà Mục Dương dựa vào góc tường, hỏi: "Xử lý như thế nào?"
Kiểm Diệc nói: "Viết kiểm điểm."
Giọng nói trầm và khàn, nghe thật nặng nề.
Hà Mục Dương thấy cậu không có gì không ổn, vì thế gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Nghê Tử, Kiểm Diệc bẻ cằm, quay người nhìn sang.
Kiểm Diệc cười với cô "Còn muốn ăn sủi cảo không?"
Sau khi Nghê Tử hết lo lắng, tất cả chỉ còn lại là cảm giác buồn bực "Không ăn."
Kiểm Diệc mím chặt miệng như hũ nút, đứng không nói gì, Nghê Tử nội tâm tức giận, nhưng tức giận không phải vì cậu, đến tột cùng tức giận này cũng không nói lên được, kèm theo đó là sự bất âm ỷ.
Cô không muốn cùng cậu đứng ngốc ở đây, quay đầu bỏ đi.
Kiểm Diệc có chút ngây ra, nhìn cô bước đi, sau đó nhìn cô quay lại kéo cậu đi theo.
Chuyện này liền như vậy không giải quyết được gì.
Nghê Tử hỏi tại sao cậu lại đánh nhau, Kiểm Diệc cái gì cũng không nói.
Vì lý do đánh nhau, căn bản không đủ để cấu thành nhân tố đánh nhau.
Cố Khâu chính không cẩn thận nói sai một cậu, không phải cố ý, nhưng nội dung của lời nói đề cập đến ba cậu.
Từ "Ba" này từ cho tới nay luôn là một chủ đề mà cậu không muốn nhắc đến, nhưng ở một khắc kia, nó bỗng trở thành một điều cấm kỵ đối với cậu, là nơi kíp nổ, người rảnh rỗi chớ nói chuyện tào lao, nói một câu chính là đi vào một ngõ cụt.
Cậu chỉ biết, lúc đánh nhau ý thức của cậu rất thanh tỉnh, thậm chí còn có cảm giác được giải thoát, khoái cảm khi nắm đấm rơi xuống.
Nhưng khoái cảm nhất thời này cũng giống như nghiện ma túy, tưởng như không thể dứt bỏ được.
Một mặt hoảng sợ, một mặt tham luyến.
Cho nên cậu mới chán ghét thế giới này, nơi nơi đầy rẫy những mâu thuẫn và đạo đức giả của con người, ngay cả bản thân cậu cũng không thể tránh khỏi.
Ngay cả khi ai đó bất ngờ đánh vào vai cậu, hoặc thậm chí vô tình va vào cậu một chút, hay đấm cậu, cậu đều tâm sinh chán ghét, nguyên nhân nắm tay vung lên chỉ muốn xua đuổi đánh tan loại chán ghét này, nhưng có người vẫn cứ không ngừng đến quấy rầy cậu...
...
Ngay sau khi Nghê Tử kết thúc tiết học, cô sẽ sang lớp bên cạnh để xác nhận Kiểm Diệc có hành vi bốc đồng nào không, cô cảm thấy chính mình hoảng sợ cả ngày như vậy, sớm muộn cũng sẽ phát điên.
Khi Kiểm Diệc liên tiếp phát sinh chuyện đánh nhau, Nghê Tử cảm thấy so với tình huống một phát không thể vãn hồi cục diện, trời sập xuống cũng chỉ trong một cái chớp mắt.
Thầy hiệu trưởng tức giận đến nỗi huyết áp tăng vọt, giọng có thể lật cả mái nhà, hét lên: "Phá hoại tinh thần học đường!! Vô tổ chức vô kỷ luật!! Gọi cho phụ huynh!! Xử phạt!! Xử phạt!! Xử phạt ——"
Sau khi mẹ Kiểm nhận được điện thoại, từ phòng khám vội vã đến trường, đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng.
Nghê Tử ngồi học cái gì cũng không nghe được, trong lòng cứ nghĩ mãi không biết thầy hiệu trưởng sẽ xử lý như thế nào, tan học chạy sang lớp bên cạnh thì phát hiện Kiểm Diệc được mẹ Kiểm đưa về nhà.
"Gần nhất cũng không biết bị làm sao? Kiểm Diệc trở nên rất nhạy cảm, mọi lúc mọi nơi dường như đều muốn giết người vậy" Một người bạn cùng lớp thở dài, nói: "Tớ cảm thấy, cậu ta hẳn là nơi này có vấn đề." Bạn học dùng ngón trỏ gõ gõ cái đầu của chính mình.
Nghê Tử vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn một cái, bạn học kia mới chậm rãi thu hồi biểu tình bát quái.
Trước đây mặc kệ ở phương diện nào cậu đều biểu hiện rất bình thường, tại sao trong khoảng thời gian này lại đột ngột phát tác?
Vạn sự mở đầu dù sao cũng phải có cái cơ hội hoặc là nguyên nhân dẫn đến.
Đáng tiếc Kiểm Diệc không chịu mở miệng nói ra bất luận suy nghĩ nào.
...
Mấy ngày nay Kiểm Diệc không đến trường, trường học cũng không đình chỉ học cậu, nghe nói là nghỉ học, nghỉ học dài hạn.
Tan học thứ bảy Nghê Tử không về nhà ngay, mà đi cùng Hà Mục Dương, đến chỗ Kiểm Diệc.
Người đến mở cửa là Kiểm Từ, cô bé rầu rĩ, đến mức suýt khóc "Anh hai ngày nào cũng không nói chuyện..."
Nghê Tử ôm cô bé vỗ nhẹ vào lưng cô bé, sau đó đi tới gõ cửa phòng của Kiểm Diệc, cánh cửa được khép hờ, cô gõ hai lần thì nó sẽ tự động mở ra.
Cửa vừa mở ra, Nghê Tử đã ngửi thấy một làn khói thuốc nồng nặc, sau khi bước vào cô đã thấy cậu ở cạnh cửa, Kiểm Diệc đang ngồi dựa vào góc tường, sắc mặt âm trầm, ánh mắt u ám, mặt đất đầy tàn thuốc.
Đôi tay đang đặt trên nắm cửa của quên luôn việc buông xuống, yên lặng nhìn cậu, không thể tưởng tượng mấy ngày nay cậu vượt qua như thế nào.
Kiểm Diệc cảm thấy người ở cửa không có bất cứ hành động gì, ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện người tới là cô, bỗng nhiên luống cuống, vội vàng chống sàn nhà đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn chân tay luống cuống đứng lên.
Nghê Tử cảm thấy cổ họng mình bỗng chốc thắt lại, chặt đến mức có chút đau, chặt đến mức hô hấp khó khăn.
Cô há miệng hít thở hai hơi, rồi mới chậm rãi đẩy cậu đến mép giường để cậu ngồi xuống, đưa tay nâng mặt cậu lên nhìn một chút, cười nói: "Quầng thâm mắt sâu như vậy, buổi tối không ngủ được sao?"
Kiểm Diệc ngập ngừng đôi môi, cái gì cũng không nói, nhìn cô khô khốc cười.
Nghê Tử cảm thấy cằm cậu có cái gì đâm vào tay, lòng bàn tay xoa xoa vài cái, nói: "Tớ tới để xem cậu như thế nào, ở nhà cậu ăn cơm có ngon không, ăn cơm có ngon không, còn hút thuốc không."
Hà Mục Dương hút thuốc, ôm Kiểm Từ vỗ lưng an ủi cô bé.
Nghê Tử không biết mình đã ở trong đó bao lâu, nhận ra sắc trời đã tối sầm mới đi xem thời gian, phát hiện đã gần 7 giờ.
"Tớ sẽ quay lại vào ngày mai."
Cô nói xong mới vừa đứng lên, Kiểm Diệc bỗng nhiên nắm chặt tay cô, cậu rũ đầu sâu kín nặng nề mà thở dài.
Nghê Tử đành phải nâng mặt cậu lên, cong lưng hôn lên môi cậu một cái, nói: "Có mùi thuốc lá, ngày mai đừng hút."
Kiểm Diệc duỗi tay ôm eo cô, sau đó móc chân cô, để cô ngồi dậy theo tư thế nửa cưỡng bách, sau đó cúi người không chút do dự hôn cô.
Giống như việc gạt bỏ mọi thứ bên ngoài, lại hướng trên người cô đòi hỏi nhiều hơn, tốt nhất nên nhổ tận gốc, để cô thuộc quyền sở hữu của mình.
Ý tưởng này vừa thành hình, Kiểm Diệc đột nhiên hoàn hồn, ngẩn người chậm rãi buông cô ra, đổi thành đem mặt chôn ở cổ cô, không ngừng thở dốc.
...
8 giờ tối mẹ Kiểm đóng cửa phòng khám về nhà, về đến nhà bắt đầu nấu cơm, 8 giờ 30 chuông cửa reo, bà tắt lửa vội vã ra mở cửa, ngoài cửa là dì nhỏ của Kiểm Diệc và Eric.
Nhìn thấy bọn họ tới, mẹ Kiểm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi vội vàng mời hai người vào.
Mẹ Kiểm đem tình hình nói một cách ngắn gọn, có chút hối hận đã không thực hiện sớm những ý tưởng trước đó "Thằng bé trở về một tuần, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, đôi khi nó thậm chí không ăn cơm."
Eric nghe xong trầm mặc thật lâu, đứng lên đi gõ cửa phòng Kiểm Diệc, cửa vẫn khép hờ như cũ, hắn trực tiếp đẩy ra, trong phòng không bật đèn, qua ánh đèn chiếu từ bên ngoài, Eric thấy cậu ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm phía đối diện phát ngốc, cảm nhận được nguồn sáng mới quay đầu nhìn qua.
Mẹ Kiểm ở cửa phòng Kiểm Diệc đi qua đi lại hồi lâu, dì nhỏ nhiều lần kéo bà ngồi xuống, nhưng lòng bà như đang treo ngược cành cây, ngồi xuống không được bao lâu lại đứng lên, sốt ruột đi qua đi lại.
Eric ở trong phòng Kiểm Diệc gần hai tiếng mới đi ra, lúc đi ra cầm trên tay một quyển sách, sau khi ngồi xuống, liền trải rộng quyển sách đẩy ra cho mẹ Kiểm.
Đó có thể là một thói quen cá nhân, Eric ở trên vở chỉ đơn giản liệt kê những thông tin, dùng tiếng Trung liệt kê ra:
1, Tự nhận là không bình thường;
2, Trầm cảm kéo dài;
3, Trốn tránh lần nữa, tránh nói chuyện, hơn nữa tự mình phong bế;
4, Một khi ai đó 【 đặc biệt là người chính mình để ý 】 phát hiện ra manh mối sẽ hoảng loạn, sau đó sẽ cảm thấy lo lắng bất an, rồi lại kìm nén sự lo lắng bất an, như thế hình thành một vòng tuần hoàn, dẫn đến làm trầm trọng thêm bệnh tình.
...
Mẹ Kiểm không thể chịu đựng được nữa, tuyệt vọng che miệng lại để kiềm chế cảm xúc của mình.
Bà biết Kiểm Diệc vẫn luôn tạo áp lực cho bản mình, nhưng vẫn luôn thấy may mắn, hy vọng đó chỉ là ảo tưởng của chính mình, bởi vì mấy năm gần đây cậu so với trước kia càng hiểu chuyện, cơ hồ gánh vác mọi thứ trong gia đình.
Kiểm Từ ngồi ở cửa phòng mình, rất nghe lời, không có bước ra ngoài một bước.
...
...
Vào thứ bảy, Nghê Tử sẽ đến gặp Kiểm Diệc, trò chuyện với cậu, nấu cháo cho cậu hoặc gì đó, biểu hiện của Kiểm Diệc vẫn bình thường, giống như trước đây, trêu chọc cô vài câu, cho cô một vài viên kẹo.
Cô có một loại ảo giác, cảm thấy cậu có lẽ không bị bệnh.
Hoặc là, trước đây cậu lén gạt cô như thế, thậm chí còn giấu giếm tất cả mọi người.
Nghê Tử không biết khi nào cậu mới có thể tiếp tục học ở trường, hỏi cậu, cậu cũng không nói gì.
Cho đến khi cô phải về nhà, cậu bỗng nhiên nói: "Tớ xuất ngoại."
Cô quay mạnh người lại, phải một lúc lâu sau cô mới hiểu ý của cậu, sau đó cười nói: "Nếu xuất ngoại sẽ tốt hơn, vậy thì xuất ngoại."
Kiểm Diệc bình tĩnh nhìn cô, cảm thấy cổ họng khô khốc vì trầm mặc quá lâu, vô cùng khó chịu "Không biết khi nào mới trở về."
Nghê Tử cảm thấy khóe miệng đau nhức, chậm rãi thu hồi "Không biết khi nào mới trở về... Là có ý gì?"
Kiểm Diệc đưa tay ra kéo cô lại ôm lấy cô, cánh tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, cậu cắn chặt má hồi lâu không nói một câu nào, trái tim đau lên hận không thể lập tức làm nó ngừng lại.
Loại cảm giác bất lực này, Kiểm Diệc đã từng trải qua khi cậu còn nhỏ, trải nghiệm đó khiến cậu mơ thấy những cảnh tượng như vậy hầu như mỗi đêm, những cảnh như vậy khiến cậu cảm giác sinh mệnh mình đang bị chính mình bóc bỏ.
Cảm giác kinh hoàng đó giống hệt như cảm giác lần này.
Đừng đợi tớ, không đáng.
Đừng chờ đợi một người tinh thần không bình thường, đừng đến gần một người như tớ sẽ bị tổn thương đến người vô tội, nói không chừng ngày nào đó sẽ vô tình làm tổn thương cậu.
...
...
Nghê Tử không biết mình đã trải qua một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học như thế nào và Kiểm Diệc cũng không đến trường học nữa.
So với trước đây, cô tựa hồ như muốn làm bài chạy nước rút, ôn tập cả ngày lẫn đêm, có khi cả đêm không ngủ được, kết quả cuối cùng là quầng thâm dưới mắt ngày càng tăng thêm, ngủ gật trong lớp.
Thầm Thư nhìn ra được sự khác thường của cô, hỏi hai lần, cô cái gì cũng không nói, cuối cùng phải thay đổi thành khuyên bảo, cô vẫn không chịu nghe như cũ.
Nghê Tử mạnh mẽ ép mình vào trong trạng thái tê liệt, trước kia trong cuộc sống của cô cũng không có sự tồn tại của người tên Kiểm Diệc này, hiện tại bất quá chính là trở về cuộc sống ban đầu.
Mà cô cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc nào nên học tập thì học tập, nên nói cười thì nói cười, thậm chí còn hoạt bát hơn dĩ vãng rất nhiều.
Trạng thái này tiếp tục cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hôm đó, Kiểm Diệc đến trường để thi, cùng với mẹ Kiểm, Nghê Tử có thể nhìn thấy cậu từ xa, khi cậu nhìn sang, Nghê Tử đã kéo Thầm Thư che ở trước mặt mình, tìm cô ấy thuận miệng hàn huyên vài câu dời đi lực chú ý.
Trong suốt kỳ thi, Nghê Tử cảm thấy chính mình phát huy vượt xa người thường.
Quả nhiên, việc hóa bi phẫn làm sức mạnh là điều có khoa học và rất khả thi.
Không biết tại sao, cô cảm thấy đầu óc mình càng tê liệt, càng cảm giác được bình tĩnh, làm bài thuận lợi đến mức cô còn nghĩ rằng đây là trời cao có đức hiếu sinh [1]...
[1] Trời cao có đức hiếu sinh: đối với bất kể sinh linh nào đều là dùng từ bi mà đối đãi. Nếu bạn làm việc tốt thì sẽ nhận phúc báo. Nếu trong vô tri mà làm việc xấu, chỉ cần có thể thành tâm hối cải sửa sai, kiên trì hành thiện, tích đức thì cũng nhận được phúc báo tương tự vậy.
Sau mỗi kỳ thi, lỗ chân lông của cô đều phải mở ra một lần.
Sau kỳ thi cuối cùng ngày hôm đó, Nghê Tử lần cuối cảm thấy lỗ chân lông mở ra*.
*Chi tiết này mình nghĩ là sau khi thi thì cảm thấy được thoải mái, cơ thể thả lỏng, lỗ chân lông như được giãn ra.
Tối hôm đó đi ăn cơm với Thầm Thư, Nghiên Tầm chiêu đãi, nói có rượu, cô liền đi.
Đêm đó nàng xác thật uống lên chút rượu, không có đại say, bất quá trong lòng khó chịu, vì thế liền có điểm mượn rượu trang điên ý tứ, rượu hạ bụng lại không có say, ngược lại càng khó chịu.
Thấy cô như vậy, Thầm Thư đành để Nghiên Tầm về sớm một chút.
Nghê Tử cảm thấy mình bị kẹt giữa vai của hai người, một trong số đó là Nhiễm tiểu đệ.
Sau khi đi ra, bỗng nhiên ngừng lại.
Nghê Tử mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của Kiểm Diệc, lúc đầu còn tưởng rằng mình không tiền đồ lại nghĩ đến tên lưu manh vô liêm sỉ phụ lòng người kia!!
Sau đó giọng nói của Kiểm Diệc cứ văng vẳng bên tai cô, cô mở mắt ra nhìn, cậu thật sự đang đứng trước mặt cô, hơn nữa... Ở bên cạnh cô là Tưởng huynh đệ người một đường luôn dìu cô đi.
Cô đẩy Tưởng huynh đệ ra, Cô đẩy nhào vào... Trong lồng ngực Thầm Thư.
Kiểm Diệc: "... "
Thầm Thư cùng vị Kiểm ca này không quen thân, cũng không quen với tính cách của cậu, cho nên không quá yên tâm đem Nghê Tử giao cho cậu.
Sau đó Kiểm Diệc nóng nảy lên, tật xấu vừa lên liền tới cướp người, không cẩn thận mà suýt nữa đẩy ngã Thầm Thư.
Nghiên Tầm nháy mắt liền bùng nổ, nắm cổ áo Kiểm Diệc chuẩn bị làm một trận, may mà Thầm Thư tương đối văn nhã phân rõ phải trái, vội tìm Nghiên Tầm thuận mao [2], đồng thời đẩy cậu ta ra.
[2] Thuận mạo - 顺毛: Đây là một loại ngôn ngữ mạng nói khi bạn bè tức giận, chúng ta sẽ an ủi cho người bạn ấy đừng tức giận, giống như khi một con mèo tức giận, sờ lông của nó để con mèo đấy bình tĩnh hơn.
Nghê Tử lợi dụng lúc hỗn loạn, cho Thầm Thư một ánh mắt, cô ấy ngầm hiểu, tức khắc thả người.
...
Nghê Tử không biết Kiểm Diệc muốn đưa cô đi đâu.
Sau khi lên xe, cô bị cậu ôm vào trong ngực, Nghê Tử nhắm mắt chờ đợi, không ngờ hành trình sẽ kéo dài rất lâu, cho đến khi cô mê man ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô cảm giác mình bị người bế, cẩn thận đặt lên giường.
Cô vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt Kiểm Diệc đang kề sát vào mình, đẩy cậu ra lập tức ngồi dậy, tay chống lên đệm giường lùi lại phía sau.
Kiểm Diệc thấy sắc mặt cô không được tốt, ngồi ở mép giường không dám hành động thiếu suy nghĩ gì, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Cậu có muốn ngủ tiếp nữa không?"
Nghê Tử muốn rút phổi ném vào mặt cậu, tức giận nói: "Không ngủ!" Cô vén chăn lên, từ bên kia xuống giường, chuẩn bị rời đi.
Kiểm Diệc vội vàng đi tới, đứng trước mặt cô "Đã hai giờ sáng, cậu muốn đi đâu?"
Nghê Tử sửng sốt một chút, vô thức sờ sờ điện thoại trong túi, hồi lâu không tìm thấy, Kiểm Diệc lấy trong túi của mình ra trả lại cho cô.
Cô tức giận giật lấy, ấn vào màn hình xem một cái, hai giờ rưỡi sáng...
Cô ngẩng đầu nhìn cậu nói: "Vậy cậu còn ở nơi đây làm gì?"
Kiểm Diệc cảm giác môi mình khô khốc, lúng túng liếm liếm, bỏ tay vào trong túi áo, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
"... "
Nghê Tử cầm lấy điện thoại muốn về phía cửa, tay vừa nâng lên, điện thoại giơ giữa không trung tạm dừng một lúc lâu, chung quy không hạ thủ được.
Nếu cậu ở ngoài cửa không đi, có hù dọa đến cậu không?
Kiểm Diệc sau khi rời khỏi đây liền không tiến vào nữa, Nghê Tử nằm trên giường, trợn tròn mắt, mãi cho đến bình minh mới ngủ, ngủ đến buổi chiều mới tỉnh dậy.
...
Thời gian Kiểm Diệc xuất ngoại Mục Dương có nói cho cô, vừa lúc chính là ngày cô quay lại trường để lấy giấy báo trúng tuyển.
Ngày đó, cuối cùng cô cũng ôm Thầm Thư khóc.
Nghê Tử từ trước đến nay luôn cho rằng, người sống một đời,không cần để ý đến mọi thứ, cô thậm chí còn cảm thấy mình vẫn luôn sống hồ đồ, hồ đồ đến mức nhiều năm sau, cô vẫn nhớ mãi không quên Kiểm Diệc.
*Tác giả có lời muốn nói: Đầu óc càng tê dại, càng cảm giác được bình tĩnh.
Tôi đã từng trải qua cảm giác như thế, cho nên tuyệt đối không phải hack hay nói bậy... Nga.
...
Phần đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc rồi, rải hoa ~~
...
Khả năng có một số người sẽ cảm thấy, nếu cứ để Kiểm Diệc ở lại trong nước, để chăm sóc cậu, thì một ngày nào đó Kiểm ca sẽ khá lên, đáng tiếc bọn họ gặp nhau năm thi đại học, đừng nói thi đại học, Kiểm cathậm chí không thể đến lớp, lấy tình trạng trước mắt của Kiểm ca, thi đại học muốn phát huy như bình thường cũng không được dễ dàng.
...
Ngoài ra, từ đầu đến cuối cậu ta đều không muốn để Nghê Tử biết mình bị bệnh tâm thần, đồng thời cậu vẫn luôn cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không trở thành người bình thường, trong hoàn cảnh như vậy, cậu vẫn ở bên Nghê Tử, ngược lại sẽ càng thêm áp lực, nói đến nói đi, đều là do chính Kiểm ca tự tạo thành, mà tính cách của cậu là do những chuyện hồi nhỏ trải qua mà thành.
...
Bệnh nhân rối loạn nhân cách rất rối loạn, cần được bác sĩ chuyên khoa tâm thần hướng dẫn lâu dài và đúng cách.
Nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói với mọi người rằng, Kiểm ca sẽ trở lại sớm thôi.
...
【 Có lỗi chính tả nào trong chương này không? Còn lỗi nào không? Tôi không biết a!! Ngủ ngon, ngày mai gặp. 】
*Hoài: Qua phần 2 của truyện mình sẽ đổi xưng hô nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.