Quyển 2 - Chương 6: Kim Ốc Tàng Kiều (2)
Thanh Uẩn Tương Ly
15/01/2023
Trong khi ở nơi khác bao phủ một bầu không khí kỳ dị bao phủ. Giống như bão táp đang đè xuống vô cùng nặng nề, khiến người ta ngạt thở đến nơi.
Hắn không đến Thẩm Huyền Quân rất thoải mái, dành nhiều thời gian ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Sau khi cãi nhau với hắn trong thư phòng y đã dọn đến Phản Tuyền ở, nơi này ở xa chỗ của hắn thường dành cho phi tần không được sủng ái, vì không có hoàng thượng ghé sang nên những cung nhân đi ngang đều thấy lạnh lẽo không khác gì lãnh cung.
Thẩm Huyền Quân lẩm bẩm: "Tưởng chừng tự do mà lại cũng bị vây chặt chốn này."
Đáy mắt y đè nén một thứ tình cảm khó nói.
Lại nhớ về một người bên ngoài cung điện tịch mịch, không biết giờ đang nơi đâu sống như thế nào?
Tưởng Hoàng đứng ở phía xa nhìn người bên cửa sổ lòng nghẹn một nụ cười khổ, biết không muốn nhìn thấy mình lại cứ xuất hiện làm y chán ghét. Nhìn thấy người kia đang hồn xiêu phách lạc hắn mệt mỏi như giần.
Y giữa cung điện trùng điệp như hòa cùng bóng đêm tịch mịch. Mọi thứ ánh sáng chói lọi rực rỡ, trang nghiêm hoa mỹ. Tường cao nối tiếp nhau nơi nào nào cũng hy vọng bừng bừng chờ hoàng thượng ghé thăm, chỉ nơi của y lộ ra tia u ám ảm đạm.
Tưởng Hoàng dựa lan can ngọc nhìn trời tây bóng dáng thật cô đơn, đêm nay trời ít sao hắn không biết y đang ngắm gì mà cứ nhìn ra ngoài, sườn mặt lộ ra nhiều điều nuối tiếc.
Trương công công vội vã đi đến: "Hoàng thượng, những thứ người cần đã chuẩn bị xong."
Tiểu Tây đã dỗ Nguyên Dương ngủ xong lon ton chạy ra giúp y thay trà, tuy nơi này chỉ mình cô hầu hạ nhưng chẳng chút vất vả nào. Thẩm công tử rất ít nói, cái gì cũng tự mình làm.
Chỉ là người thật kỳ lạ, sao lại dọn tới đây chứ vắng vẻ thế này cả cung nhân buổi đêm cũng không dám chạy ngang. Hoàng thượng có muốn đến cũng ngại xa, thử nghĩ xem sau khi phê tấu chương mệt mỏi muốn tìm một người hầu hạ nghỉ ngơi, Dung Phi dịu dàng hiền thục, Trinh Phi mị hoặc hơn người, Nghi Tần đằm thắm, Du Tần thuần khiết phong tình... ai lại muốn đến tìm một người lúc nào cũng ủ dột, chẳng muốn cười với mình.
Hoàng thượng có cả thiên hạ mà muốn gì mà chẳng được, người nào mà chưa gặp qua chứ?
Nàng đang nghĩ ngợi bỗng thấy bên ngoài vô số ánh sáng bay lơ lửng, vô số ánh sáng lấp lánh bay cao bay thấp.
Những tia sáng xuyên qua tán cây um tùm, in những đốm sáng trên mặt đất.
Ánh sáng đó, Thẩm Huyền Quân cũng nhìn thấy. Nó dẫn y nhìn về một miền kí ức thật xa, thật đau thương.
....
Thẩm Huyền Quân bị lay dậy.
Trong phòng vừa lạnh vừa tối, y hơi hé mắt nhìn.
Người kia nở nụ cười an ủi: "Ta có thứ này cho người."
Do y đang mệt nên cơ mặt cũng không háo hức lắm nhưng trong mắt không nén được ý cười chờ đợi.
Thứ được giấu trong bàn tay thô ráp, trong đêm tối mập mờ y không cách nào nhìn rõ bên trong có thứ gì.
Bàn tay kia dần dần mở ra, bên trong có mảnh ánh sáng như ngọc quang bay ra.
Lấp la lấp lánh.
Không gian như không một tiếng động.
Trong đêm tối đó là thứ ánh sáng duy nhất.
Ánh sáng vụn vỡ đó dần tỏa ra chiếu sáng trên gương mặt tiều tụy của y.
Ánh sáng màu xanh bay lên, bao phủ căn nhà nhỏ chật hẹp như ban rắc ánh sáng từ trời cao đổ xuống, vầng quang lưu chuyển luồn qua góc áo thô, quanh quẩn bên hai người họ.
Đom đóm được đựng trong vỏ trứng vỡ, vừa mở ra những đốm sáng đã thi nhau tung tăng bay lượn trong màn đêm dài thẳm vô tận. Một đôi mắt đang vui sướng nhìn những đóm sáng hân hoan trên môi hé ra nụ cười trong ngần như sương, gò má lại ửng hồng ôn nhuận: "Ngươi biến mất cả đêm là vì thứ này à?"
Nhìn thấy y cười Vô Diện bất giác cũng vui theo môi hơi cong lên, bao nhiêu mệt mỏi đi sâu vào trong rừng đều tan hết: "Ta biết ngươi thích ánh sáng hoa đăng hơn, bất quá..." Hắn lúng túng: "Ta chỉ tìm được cho người chút ánh sáng này thôi."
Đáy mắt Thẩm Huyền Quân long lanh vui thích, qua ánh sáng mờ tỏ phủi lớp lá khô dính trên áo: "Đẹp lắm, đẹp hơn tất cả những ánh sáng trên đời này."
Thẩm Huyền Quân thấy tâm trí được bao bọc trong trong, một lớp chăn lông êm ái ấm áp, nụ cười dịu dàng như cũ.
Đêm mùa hạ gió đêm mang theo mùi hương hoa cỏ tiếng côn trùng râm ran không ngớt. Căn nhà nhỏ này không hề kín gió lâu lâu lại có gió lạnh ùa vào. Vô Diện nghe theo ý Thẩm Huyền Quân mở cửa ra nhìn cỏ cao ngang thắt lưng vẫn gọi.
Đom đóm bay ra ngoài chậm rãi lướt qua rặng cỏ, thi nhau ẩn hiện vẽ trong không trung những hình ảnh hết sức mềm mại. Tuy ít ỏi nhưng những đóm sáng mông lung kia nhanh chóng xua đi màu sắc trầm buồn trong đêm, chập chờn. Chúng lả lướt nhẹ nhàng điểm xuyết bóng đêm, hết mình cháy trong đêm thể hiện hết sự lung linh của mình.
"Ta rất thích cứ để chúng bay tự do đi, ngươi xem chui mất vào mấy rặng cỏ rồi."
Vô Diện bối rối: "Ta chỉ tìm được nhiêu đó thôi, chúng bay ra đây nhìn càng ít ỏi đáng thương."
"Ít ỏi cũng được với ta nó rất quý giá."
Vô Diện nhìn y không nói, tại sao một người từng sáng như vầng dương, lấp lánh như sao trời lại rơi vào tình thế này, úa tàn từng ngày.
Thẩm Huyền Quân đón lấy một con đom đóm bay tới hơi khép lại giữ chúng bên trong bàn tay gầy guộc, nhìn ngắm ngưng trọng.
Vô Diện nhìn bóng lưng y môi mấp máy: "Năm sau, ta sẽ bắt nhiều hơn."
Thẩm Huyền Quân cười cười yếu ớt, trong mắt y Vô Diện chỉ thiếu niên chưa từng nếm trải qua vị đời mà thôi. Y sao không hiểu hắn có ý gì nhưng những lời lẽ thế này từ lâu y đã không dám tin, trong ngực lại có gì đè nặng xuống. Cảm xúc đình trệ mâu thuẫn giằng xé một hồi lâu cuối cùng hóa thành tiếng thở dài
Luồng gió mát lại kéo tới trong màn đêm trăng cao treo trên đỉnh đầu có hai người đứng cạnh nhau.
....
Chuyện đã qua rất lâu, nay chỉ còn là hồi ức xa vời vợi không thể nào tìm về.
Trái tim Thẩm Huyền Quân chợt có sự thất lạc sâu sắc, không rõ đang ở chốn nào, mất hết mọi phương hướng, tay lạnh cóng. Hơi lạnh xuyên thấu khiến máu Thẩm Huyền Quân gần đông cứng, run lẩy bẩy.
Tiểu Tây kinh sợ nhìn bầu trời đầy hoa đăng, dù nơi Phản Tuyền hiên này cây cối um tùm không ai phát quang dọn dẹp, lúc này lại không khác gì khu rừng kỳ bí huyền ảo. Những tán lá bị gió thổi khua xào xạc.
Thời khắc y nhìn thấy những đốm sáng bay lên giống như rơi vào trong cơn ác mộng, run bần bật, môi tái mét.
Tiểu Tây hoảng hốt: "Thẩm công tử!"
Nỗi đau cực kỳ lớn xuyên thấu qua người, tựa như dao băng đâm phải ngợp trong cái lạnh.
"...Ca ca."
Âm thanh ai đó thực quen thuộc trầm ổn dịu dàng vẫn như ngày xưa, những ngày xưa cũ rách nát.
"Ca ca." Âm thanh nhẫn nại ôn hòa.
Thẩm Huyền Quân khiếp sợ, như thấy chính mình chìm trong điên loạn, như nhìn thấy đôi mắt tàn nhẫn căm thù.
Tận sâu trong lòng y vẫn sợ hãi không muốn đối diện.
Những lời cay nghiệt lờn vờn u ám không chịu tiêu tán, bóng người chồng chéo vỡ vụn ập tới đùa cợt nhục mạ. Tất cả những hình ảnh đó đã trở thành tâm ma của y, mơ hồ thấy được mùi máu tanh không tẩy sạch.
"Không sao, không sao, mọi chuyện đã qua hết rồi." Hắn nhớ đêm đó hắn tìm được người ở Tây Thanh Uyển, y cũng hoảng hốt lo sợ thế này. Người ngây dại thở gấp, cơn đau nào đó đeo đẳng không ngừng hành hạ: "Đừng sợ, ta đã phá hủy nơi đó rồi, không ai, không ai có thể nhục mạ ca ca nữa."
Thần trí y nặng nề chẳng chút thanh tỉnh chỉ nhớ hắn hứa với y sẽ tha cho họ, hắn vẫn nuốt lời.
Trước giờ hắn vẫn nuốt lời như thế.
Y rên nhẹ cắn vào đầu lưỡi dùng cơn đau đó giúp bản thân chống đỡ, đẩy hắn ra.
Tưởng Hoàng ôm chặt hơn lẩm bẩm không biết là đang an ủi y hay chính mình: "Đừng sợ, đừng sợ."
Tim y đau nhói thở gấp không ngừng, người bết mồ hôi ẩm ướt bị hắn ôm lại như chạm phải nước sôi. Nơi hốc mắt đỏ lên ẩn lệ trốn tránh, giãy khỏi người hắn.
Bên ngoài gió thổi lớn làm một ngọn hoa đăng bay đến bên cửa sổ, Tưởng Hoàng đón lấy khóe môi cong lên tựa như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, tìm được nước trên sa mạc khô cằn: "Ca ca nhìn xem đây là hoa đăng ca ca thích nhất, đợi ngươi khỏe hơn một chút chúng ta trở về đỉnh Vấn Nguyệt nhé!"
Thẩm Huyền Quân muốn cười khẩy nhưng khóe môi không cong lên được, nhạt nhẽo: "Đỉnh Vấn Nguyệt... đỉnh Vấn Nguyệt..." Vai y run run: "Ta đã chờ ở đó mấy đêm liền..."
Hắn như bị đóng đinh không thể cử động, thần hồn như đã bay về nơi chốn xa xôi: "Chúng ta sẽ trở về nơi đó, trở về nơi có những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của chúng ta."
Thẩm Huyền Quân bật cười khanh khách, nước mắt trào ra.
Tưởng Hoàng vội vàng muốn lau nhưng y vẫn không quên dùng ánh mắt yếu ớt của mình gạt tay hắn ra, đau đớn cuộn tròn. Bàn tay khẽ vuốt chiếc vòng nhỏ trên tay, chỉ là một chiếc vòng gỗ được y sờ đến nhẵn bóng.
Tim hắn như bị con dao cùn cứa qua, ánh mắt bi thương nhỏ máu:"Có phải, ngươi lại nhớ đến người kia."
Trương công công giật mình lẽ nào trong lòng Thẩm công tử trong lòng có người khác, cả Tiểu Tây cũng cuống quýt bịt miệng.
Y không trả lời bàn tay cứ sờ chiếc vòng kia, người cuộn chặt lại khóc không ngừng.
Mây trời che kín sao, Tưởng Hoàng đón lấy một chiếc hoa đăng bị gió thổi méo mó ánh mắt hắn sâu thẳm, lạnh ngắt. Hắn mất hơn một tháng chuẩn bị số hoa đăng này, cứ ngỡ sẽ đổi được nụ cười của y.
Trương công công lập tức quỳ xuống: "Là nô tài vô năng không chuẩn bị cẩn thận."
"Ca ca đã không còn thích nữa..."
Trương công công hoảng hốt: "Có thể Thẩm công tử vẫn còn mệt không muốn ra ngoài thưởng thức, vừa rồi, vừa rồi... Là nô tài nhiều chuyện, hoàng thượng đêm khuya gió lạnh ngày mai còn phải thượng triều."
Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn về phía cung điện đóng kín, cửa sổ cũng đã khép lại. Vẻ mặt lãnh đạm bỗng nhớ đến một đêm yên tĩnh mùa hạ, hắn vô tình nhìn thấy một khoảnh khắc hư ảo.
Chuyện đã rất lâu.
Giữa đêm gió nổi bốn bề trời bỗng đổ mưa rả rích, hoa đăng bị mưa thấm ướt ánh đèn tắt ngắm, rơi dưới đất.
Cảnh tượng xơ xác thê lương.
Trương công công vội nói: "Hoàng thượng, trời đã mưa rồi hay là..."
Nhìn số hoa đăng bị phá hủy, tim ông đập thình thịch sợ hãi, nơi này vắng vẻ không chỗ trú, trở về tới tẩm điện người cũng ướt sũng. Phản Tuyền hiên vẫn đóng kín cửa không tiếp khách.
Chuyện vừa rồi thật khiến người ta thót tim.
Hắn nhìn một lát nói: "Không cần dọn dẹp cây cối xung quanh, treo nhiều lồng đèn trên cây đi."
Trương công công vâng vâng dạ dạ thầm nghĩ khi treo đèn lên nơi này sẽ lung linh mờ ảo, nhìn từ xa bớt mấy phần lạnh lẽo.
***
Dung Phi chưa từng đi qua con đường Phản Tuyền này, thường ngày nàng đều ngồi kiệu đi trên đá lục lăng chống trượt tốt nhất. Con đường này vừa vắng vẻ rêu dưới chân không được ai quét dọn, càng đi càng xa, cả tiếng gió cũng nghe như khóc than.
Nha đầu Linh Chi dìu nàng cũng nhíu mày: "Con đường này bỏ hoang đã lâu hoàng thượng không đến nên cung nhân chẳng quét dọn làm chi hết. Nương nương người cần gì đích thân tới đây?"
"Ta muốn đến đây xem nữ nhân nào quyến rũ hoàng thượng, khiến người bỏ bê triều chính còn muốn xây tiên lâu dành riêng cho ả." Đi qua một vườn cây không được chăm sóc cỏ hoang đã mọc ngang eo, mấy cây quế trồng lấy may mắn cho cung phi dọn cung mới đã héo rũ.
Nhìn chẳng giống nơi sủng phi ở.
Linh Chi cười lạnh: "Sau khi chọc giận hoàng thượng ở thư phòng thì bị đuổi đến đây luôn, nô tỳ thấy hoàng thượng chẳng mấy quan tâm nữa đâu."
"Vậy ư? Nhưng ta vẫn muốn biết đó là người như nào."
Tiểu Tây đã đi lãnh thêm bổng lộc tơ lụa, Thẩm công tử muốn tự may phục cho thái tử, bảo nàng chọn màu sắc tươi sáng một chút.
Trong Phản Tuyền Hiên chỉ có y ngồi đọc sách.
Linh Chi cao giọng: "Dung phi đến."
Thẩm Huyền Quân nhíu mày không lên tiếng.
Hồi lâu, Dung Phi mới từ tốn lên tiếng: "Muội muội từ lúc vào cung vẫn không khỏe, tỷ tỷ có một ít nhân sâm hồng đoạn muội giữ lấy mà dùng."
Bên trong vẫn không tiếng động.
Sắc mặt nàng ta hơi sống sượng, Linh Chi quát: "Dung phi đã đích thân tới đây rồi còn không mau ra tiếp đón."
Dung Phi trừng mắt: "Không được hỗn xược, nếu muội muội đã không khỏe vậy ta để ở bên hiên cho muội."
Khi nàng ta quay đi vài bước khi nhịn được nấn ná: "Một tiếng muội muội, hai tiếng muội muội thật khiến cho muội thiệt thòi. Cả quan nữ tử thân phận cung nữ thấp hèn hầu hạ trên giường hoàng thượng còn có danh phận, còn muội... hình như từ lúc nhập cung đến nay hoàng thượng vẫn chưa cho muội danh phận địa vị, khác nào so hạ nhân cũng không bằng." Nàng ta cao giọng lảnh lót: "Nếu tỷ ở cạnh hoàng thượng sẽ góp lời nhắc nhở người để muội có danh phận trong cung."
Tiếng đàn trong cung của Dung Phi lại lần nữa vang suốt đêm thâu.
Cả tháng nay hoàng thượng luôn lật thẻ bài của Dung Phi, kể cả cây hoa phượng hoàng trước cửa cung cũng cháy như lửa, khí thế hừng hực khiến người khác phải ganh ghét không thôi.
Ai ai nhắc đến Dung Phi cũng âm thành nghiến răng, lẩm bẩm nguyền rủa. Cả Hoài Cầm đại cung nữ trong cung hoàng hậu mỗi lần đi ngang An Sướng cung nghe tiếng cười vui vẻ phát ra không nhịn được rùng mình.
Trong cung này nàng ta được sủng ái nhất rồi, cả Nhu phi có mẫu tộc chống lưng cũng chịu thua.
Trinh Phi nhấp ngụm trà: "Tiếp tục thế này đến lượt nàng ta dạy dỗ chúng ta ấy chứ? chỉ là một con tiện nhân từ đâu bò lên."
"Người ta giờ là Dung phi mà, biết đâu vài ngày nào đó sẽ tấn phong thành quý phi."
Nhu Phi cả kinh, không kìm được đứng bật dậy: "Dựa vào đâu chứ?"
"Chỉ cần hoàng thượng yêu thích có gì không được chứ?" Nghi Tần cười gượng: "Xưa nay nàng ta bằng vai phải vế với tỷ còn không ít lần ngang ngược lấn lướt, nếu thật sự được tấn phong..."
Lan quý nhân nhỏ giọng: "Hai hôm trước ở chỗ hoàng hậu nghe được ghi chép trong kinh sự phòng, cả tháng nay đều là nàng ta hầu hạ."
Nụ cười Nhu phi lạnh như băng sương: "Nhan sắc không phải bật nhất gia thế tầm thương cũng có thể leo lên ngôi phi, không dễ dàng gì."
"Người đang ở Phản Tuyền kia vẫn im hơi lặng tiếng, nghe đâu đã nhiều lần chọc giận hoàng thượng."
"Thì sao?" Trinh phi bỏ rèm trong phòng xuống, không gian lập tức u ám: "Hoàng thượng cũng đâu có đến thăm? Tỏ ra kiêu ngạo cho ai xem? Tháng trước bổn cung còn sai Lạc Nhi đến tặng ban thưởng một đôi vòng ngọc nước Liêu tiến cống, cả người còn không thấy ra tạ ơn. Chỉ có nha hoàn ra nhận thoái thác đủ điều."
"Bổn cung cũng chịu chung số phận như muội."
Lúc này trong An Sướng cung đang đèn đuốc sáng trưng, Dung Phi thêm hương vào lò rồi lấy một quả miếng quýt bóc sẵn trong đĩa ăn thử, miệng nói: "Chua quá, Linh Chi đổi đĩa khác đi.."
Tưởng Hoàng xua tay: "Để lại cho trẫm."
Dung phi cười khúc khích lại dâng trà lên trưng ra bộ dạng nửa say nửa tỉnh ngồi bên cửa sổ. Hắn chỉ vào cây đàn bên cạnh nàng, lẩm bẩm: "Đêm nay là một đêm mưa."
Dung Phi tươi cười đặt tay lên đàn, ngoài trời mưa rơi rả rích trong phòng lại tràn ngập ánh đèn. Nàng lướt nhẹ trên dây đàn tản mạn còn hắn thì tựa ngồi tựa án ngọc uống rượu.
Trong lòng đang giá lạnh nghe tiếng đàn mới thấy ấm áp đôi chút. Dung Phi đàn khúc ca ngợi gió tuyết, cảnh tượng cuồng phong hoành tráng hiện ra trước mắt, cưỡi ngựa xông pha.
Đàn xong nàng thấy hắn còn ngẩn ngơ liền hỏi.
"Hoàng thượng đang có tâm sự sao?"
Hắn không trả lời nhìn ra cửa sổ.
Dung Phi nhìn theo con đường đó dẫn đến nhiều nơi như, Hòa Nhạc, Phương Tâm, Cảnh Nghi, và Phản Tuyền.
Dung Phi rất sợ hãi nhưng vẫn dựa vào những thời khắc tâm trạng của hắn tốt hiếm có, cẩn thận như đi trên băng mỏng: "Thật ra nữ nhân luôn thích làm mình làm mảy." Nàng ta suy nghĩ một chút nói thêm: "Có thể muội ấy đang giận dữ, còn người thì khó xử... hay là đệ ấy muội ấy suy nghĩ thêm một thời gian cho thông suốt, tự nhiên sẽ biết mình sai ở đâu. Người tạm thời đừng có đến thăm tránh cả hai đều thấy không vui."
Mi tâm Dung Phi u sầu: "Người càng chiều muội ấy, tính khí nàng ấy càng thêm bướng bỉnh cho mà xem. Gần đây thần thiếp thấy hoàng thượng ho vài tiếng đã dặn người nấu lá sơn trà với đường phèn, hoàng thượng uống cho dễ chịu."
Hắn nhíu mày: "Nàng muốn nói cái gì?"
Làm mình làm mảy? Nếu y chỉ đơn giản là làm mình làm mẩy thì tốt quá. Hắn có thể dỗ dành, mặc y trút giận.
"Thần thiếp thấy hoàng thượng vì muội ấy mà mê loạn, nhưng hoàng thượng người không thể vì một sủng phi mà điên cuồng bỏ bê mọi thứ được. Mấy ngày trước thần thiếp có thể đến Phản Tuyền muốn khuyên răn nhưng không gặp được người." Dung Phi mím môi anh đào: "Thần thiếp có nói vọng vào bảo muội ấy đừng phụ tâm ý của hoàng thượng..."
Nàng muốn hắn thấy được điểm hiền thục tốt đẹp của mình.
Giọng hắn trầm hẳn nhìn nàng ta, không biểu lộ quá nhiều tức giận:"Nàng đã đến đó nói cái gì?"
"Nhưng thiếp thấy mọi ánh mắt đều đang nhìn đến nơi Phản Tuyền hiên kia như thế cũng không tốt lắm. Người cứ lạnh nhạt với muội ấy một thời gian thần thiếp tin muội ấy sẽ tự biết ngoan ngoãn hầu hạ người thôi."
Hắn nghe hai chữ 'hầu hạ' ánh mắt hơi thay đổi.
Hệt như lần đó ở Tây Thanh Uyển, hắn nghe tú bà nịnh nọt xum xoe bảo bắt y tắm rửa hầu hạ khách nhân.
"Nói cái gì?"
Như có sấm chớp đánh đùng đùng trên mi mắt, hắn lập tức bóp chặt cổ thon nhỏ của Dung Phi lôi xềnh xệch về phía mình: "Ngươi nói cái gì?"
Bộ mặt hắn dữ tợn dùng sức trừng mắt với nàng ta: "Ai cần ngươi dạy ta phải làm gì?"
Dung phi giãy giụa bị hắn ném qua một bên, tháp quý phi lót lông chồn hơi xê dịch nhăn nhúm.
Dung Phi thấy hắn tức giận mất kiểm soát sợ ngây người: "Thần thiếp, thần thiếp chỉ muốn chỉ muốn làm người vui thôi."
Hắn cười gằn: "Tốt cho trẫm, thật là muốn tốt cho trẫm."
Dung phi không ngừng khiếp sợ chẳng dám buông lỏng: "Thần thiếp sai rồi, thần thiếp sai rồi, thần thiếp đàn cho người nghe."
Hoàng thượng rất thích nghe nàng đàn, từ trong một đêm khuya người say khướt trong tửu lâu nghe nàng đàn dưới đài đã vô cùng yêu thích. Đưa nàng vào cung cho ăn sung mặc sướng hết lòng sủng ái, cho dù người có tức giận chuyện triều chính chỉ cần nghe tiếng đàn của nàng sẽ vui vẻ lại ngay.
Hắn buồn vui bất định có lúc nhìn mấy trời cũng tức giận, đắm chìm trong men rượu giày vò chính mình. Nữ nhân trong cung này ngoài hoàng hậu có đứa con làm chỗ dựa những người khác đều để hắn phát tiết, chơi chán rồi vứt đi, nữ nhân ở Phản Tuyền đó có thể giữ tâm của hắn bao lâu chứ?
Hắn cười lạnh.
Nàng len lén nhìn hắn: "Nếu hoàng thượng không muốn nghe đến người kia nữa thì thiếp sẽ không nhắc. "
Sắc mặt hắn tái nhợt môi hơi run Dung phi run lẩy bẩy, ngón tay chạm vào dây đàn chậm rì rì tấu lên khúc nhạc lần đầu gặp hắn.
Tưởng Hoàng hất tung cây đàn rơi xuống đất.
Dung Phi hoảng hốt cuộn tròn quỳ dưới đất da đầu tê rần rần: "Hoàng thượng."
Nàng quỳ ôm cẳng chân hắn ôn nhu ngọt ngào: " Thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nhắc đến người kia nữa."
Hắn có tất cả trong tay, cần gì phải để tâm đến người không quan tâm đến mình, cùng lắm chỉ hứng thú với sự kiêu ngạo kia mấy ngày. Nàng lại còn ngu ngốc nhắc lại khiến hắn mất mặt.
Lông mi hắn hơi run.
Mắt nàng ta lệ nhòa.
Hắn đứng dậy rời khỏi cung điện của nàng, nàng hoảng hốt bò theo chạy theo hắn trong mưa: "Hoàng thượng xin người tha cho thần thiếp, xin người tha cho thần thiếp đi."
Hắn không đến Thẩm Huyền Quân rất thoải mái, dành nhiều thời gian ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Sau khi cãi nhau với hắn trong thư phòng y đã dọn đến Phản Tuyền ở, nơi này ở xa chỗ của hắn thường dành cho phi tần không được sủng ái, vì không có hoàng thượng ghé sang nên những cung nhân đi ngang đều thấy lạnh lẽo không khác gì lãnh cung.
Thẩm Huyền Quân lẩm bẩm: "Tưởng chừng tự do mà lại cũng bị vây chặt chốn này."
Đáy mắt y đè nén một thứ tình cảm khó nói.
Lại nhớ về một người bên ngoài cung điện tịch mịch, không biết giờ đang nơi đâu sống như thế nào?
Tưởng Hoàng đứng ở phía xa nhìn người bên cửa sổ lòng nghẹn một nụ cười khổ, biết không muốn nhìn thấy mình lại cứ xuất hiện làm y chán ghét. Nhìn thấy người kia đang hồn xiêu phách lạc hắn mệt mỏi như giần.
Y giữa cung điện trùng điệp như hòa cùng bóng đêm tịch mịch. Mọi thứ ánh sáng chói lọi rực rỡ, trang nghiêm hoa mỹ. Tường cao nối tiếp nhau nơi nào nào cũng hy vọng bừng bừng chờ hoàng thượng ghé thăm, chỉ nơi của y lộ ra tia u ám ảm đạm.
Tưởng Hoàng dựa lan can ngọc nhìn trời tây bóng dáng thật cô đơn, đêm nay trời ít sao hắn không biết y đang ngắm gì mà cứ nhìn ra ngoài, sườn mặt lộ ra nhiều điều nuối tiếc.
Trương công công vội vã đi đến: "Hoàng thượng, những thứ người cần đã chuẩn bị xong."
Tiểu Tây đã dỗ Nguyên Dương ngủ xong lon ton chạy ra giúp y thay trà, tuy nơi này chỉ mình cô hầu hạ nhưng chẳng chút vất vả nào. Thẩm công tử rất ít nói, cái gì cũng tự mình làm.
Chỉ là người thật kỳ lạ, sao lại dọn tới đây chứ vắng vẻ thế này cả cung nhân buổi đêm cũng không dám chạy ngang. Hoàng thượng có muốn đến cũng ngại xa, thử nghĩ xem sau khi phê tấu chương mệt mỏi muốn tìm một người hầu hạ nghỉ ngơi, Dung Phi dịu dàng hiền thục, Trinh Phi mị hoặc hơn người, Nghi Tần đằm thắm, Du Tần thuần khiết phong tình... ai lại muốn đến tìm một người lúc nào cũng ủ dột, chẳng muốn cười với mình.
Hoàng thượng có cả thiên hạ mà muốn gì mà chẳng được, người nào mà chưa gặp qua chứ?
Nàng đang nghĩ ngợi bỗng thấy bên ngoài vô số ánh sáng bay lơ lửng, vô số ánh sáng lấp lánh bay cao bay thấp.
Những tia sáng xuyên qua tán cây um tùm, in những đốm sáng trên mặt đất.
Ánh sáng đó, Thẩm Huyền Quân cũng nhìn thấy. Nó dẫn y nhìn về một miền kí ức thật xa, thật đau thương.
....
Thẩm Huyền Quân bị lay dậy.
Trong phòng vừa lạnh vừa tối, y hơi hé mắt nhìn.
Người kia nở nụ cười an ủi: "Ta có thứ này cho người."
Do y đang mệt nên cơ mặt cũng không háo hức lắm nhưng trong mắt không nén được ý cười chờ đợi.
Thứ được giấu trong bàn tay thô ráp, trong đêm tối mập mờ y không cách nào nhìn rõ bên trong có thứ gì.
Bàn tay kia dần dần mở ra, bên trong có mảnh ánh sáng như ngọc quang bay ra.
Lấp la lấp lánh.
Không gian như không một tiếng động.
Trong đêm tối đó là thứ ánh sáng duy nhất.
Ánh sáng vụn vỡ đó dần tỏa ra chiếu sáng trên gương mặt tiều tụy của y.
Ánh sáng màu xanh bay lên, bao phủ căn nhà nhỏ chật hẹp như ban rắc ánh sáng từ trời cao đổ xuống, vầng quang lưu chuyển luồn qua góc áo thô, quanh quẩn bên hai người họ.
Đom đóm được đựng trong vỏ trứng vỡ, vừa mở ra những đốm sáng đã thi nhau tung tăng bay lượn trong màn đêm dài thẳm vô tận. Một đôi mắt đang vui sướng nhìn những đóm sáng hân hoan trên môi hé ra nụ cười trong ngần như sương, gò má lại ửng hồng ôn nhuận: "Ngươi biến mất cả đêm là vì thứ này à?"
Nhìn thấy y cười Vô Diện bất giác cũng vui theo môi hơi cong lên, bao nhiêu mệt mỏi đi sâu vào trong rừng đều tan hết: "Ta biết ngươi thích ánh sáng hoa đăng hơn, bất quá..." Hắn lúng túng: "Ta chỉ tìm được cho người chút ánh sáng này thôi."
Đáy mắt Thẩm Huyền Quân long lanh vui thích, qua ánh sáng mờ tỏ phủi lớp lá khô dính trên áo: "Đẹp lắm, đẹp hơn tất cả những ánh sáng trên đời này."
Thẩm Huyền Quân thấy tâm trí được bao bọc trong trong, một lớp chăn lông êm ái ấm áp, nụ cười dịu dàng như cũ.
Đêm mùa hạ gió đêm mang theo mùi hương hoa cỏ tiếng côn trùng râm ran không ngớt. Căn nhà nhỏ này không hề kín gió lâu lâu lại có gió lạnh ùa vào. Vô Diện nghe theo ý Thẩm Huyền Quân mở cửa ra nhìn cỏ cao ngang thắt lưng vẫn gọi.
Đom đóm bay ra ngoài chậm rãi lướt qua rặng cỏ, thi nhau ẩn hiện vẽ trong không trung những hình ảnh hết sức mềm mại. Tuy ít ỏi nhưng những đóm sáng mông lung kia nhanh chóng xua đi màu sắc trầm buồn trong đêm, chập chờn. Chúng lả lướt nhẹ nhàng điểm xuyết bóng đêm, hết mình cháy trong đêm thể hiện hết sự lung linh của mình.
"Ta rất thích cứ để chúng bay tự do đi, ngươi xem chui mất vào mấy rặng cỏ rồi."
Vô Diện bối rối: "Ta chỉ tìm được nhiêu đó thôi, chúng bay ra đây nhìn càng ít ỏi đáng thương."
"Ít ỏi cũng được với ta nó rất quý giá."
Vô Diện nhìn y không nói, tại sao một người từng sáng như vầng dương, lấp lánh như sao trời lại rơi vào tình thế này, úa tàn từng ngày.
Thẩm Huyền Quân đón lấy một con đom đóm bay tới hơi khép lại giữ chúng bên trong bàn tay gầy guộc, nhìn ngắm ngưng trọng.
Vô Diện nhìn bóng lưng y môi mấp máy: "Năm sau, ta sẽ bắt nhiều hơn."
Thẩm Huyền Quân cười cười yếu ớt, trong mắt y Vô Diện chỉ thiếu niên chưa từng nếm trải qua vị đời mà thôi. Y sao không hiểu hắn có ý gì nhưng những lời lẽ thế này từ lâu y đã không dám tin, trong ngực lại có gì đè nặng xuống. Cảm xúc đình trệ mâu thuẫn giằng xé một hồi lâu cuối cùng hóa thành tiếng thở dài
Luồng gió mát lại kéo tới trong màn đêm trăng cao treo trên đỉnh đầu có hai người đứng cạnh nhau.
....
Chuyện đã qua rất lâu, nay chỉ còn là hồi ức xa vời vợi không thể nào tìm về.
Trái tim Thẩm Huyền Quân chợt có sự thất lạc sâu sắc, không rõ đang ở chốn nào, mất hết mọi phương hướng, tay lạnh cóng. Hơi lạnh xuyên thấu khiến máu Thẩm Huyền Quân gần đông cứng, run lẩy bẩy.
Tiểu Tây kinh sợ nhìn bầu trời đầy hoa đăng, dù nơi Phản Tuyền hiên này cây cối um tùm không ai phát quang dọn dẹp, lúc này lại không khác gì khu rừng kỳ bí huyền ảo. Những tán lá bị gió thổi khua xào xạc.
Thời khắc y nhìn thấy những đốm sáng bay lên giống như rơi vào trong cơn ác mộng, run bần bật, môi tái mét.
Tiểu Tây hoảng hốt: "Thẩm công tử!"
Nỗi đau cực kỳ lớn xuyên thấu qua người, tựa như dao băng đâm phải ngợp trong cái lạnh.
"...Ca ca."
Âm thanh ai đó thực quen thuộc trầm ổn dịu dàng vẫn như ngày xưa, những ngày xưa cũ rách nát.
"Ca ca." Âm thanh nhẫn nại ôn hòa.
Thẩm Huyền Quân khiếp sợ, như thấy chính mình chìm trong điên loạn, như nhìn thấy đôi mắt tàn nhẫn căm thù.
Tận sâu trong lòng y vẫn sợ hãi không muốn đối diện.
Những lời cay nghiệt lờn vờn u ám không chịu tiêu tán, bóng người chồng chéo vỡ vụn ập tới đùa cợt nhục mạ. Tất cả những hình ảnh đó đã trở thành tâm ma của y, mơ hồ thấy được mùi máu tanh không tẩy sạch.
"Không sao, không sao, mọi chuyện đã qua hết rồi." Hắn nhớ đêm đó hắn tìm được người ở Tây Thanh Uyển, y cũng hoảng hốt lo sợ thế này. Người ngây dại thở gấp, cơn đau nào đó đeo đẳng không ngừng hành hạ: "Đừng sợ, ta đã phá hủy nơi đó rồi, không ai, không ai có thể nhục mạ ca ca nữa."
Thần trí y nặng nề chẳng chút thanh tỉnh chỉ nhớ hắn hứa với y sẽ tha cho họ, hắn vẫn nuốt lời.
Trước giờ hắn vẫn nuốt lời như thế.
Y rên nhẹ cắn vào đầu lưỡi dùng cơn đau đó giúp bản thân chống đỡ, đẩy hắn ra.
Tưởng Hoàng ôm chặt hơn lẩm bẩm không biết là đang an ủi y hay chính mình: "Đừng sợ, đừng sợ."
Tim y đau nhói thở gấp không ngừng, người bết mồ hôi ẩm ướt bị hắn ôm lại như chạm phải nước sôi. Nơi hốc mắt đỏ lên ẩn lệ trốn tránh, giãy khỏi người hắn.
Bên ngoài gió thổi lớn làm một ngọn hoa đăng bay đến bên cửa sổ, Tưởng Hoàng đón lấy khóe môi cong lên tựa như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, tìm được nước trên sa mạc khô cằn: "Ca ca nhìn xem đây là hoa đăng ca ca thích nhất, đợi ngươi khỏe hơn một chút chúng ta trở về đỉnh Vấn Nguyệt nhé!"
Thẩm Huyền Quân muốn cười khẩy nhưng khóe môi không cong lên được, nhạt nhẽo: "Đỉnh Vấn Nguyệt... đỉnh Vấn Nguyệt..." Vai y run run: "Ta đã chờ ở đó mấy đêm liền..."
Hắn như bị đóng đinh không thể cử động, thần hồn như đã bay về nơi chốn xa xôi: "Chúng ta sẽ trở về nơi đó, trở về nơi có những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của chúng ta."
Thẩm Huyền Quân bật cười khanh khách, nước mắt trào ra.
Tưởng Hoàng vội vàng muốn lau nhưng y vẫn không quên dùng ánh mắt yếu ớt của mình gạt tay hắn ra, đau đớn cuộn tròn. Bàn tay khẽ vuốt chiếc vòng nhỏ trên tay, chỉ là một chiếc vòng gỗ được y sờ đến nhẵn bóng.
Tim hắn như bị con dao cùn cứa qua, ánh mắt bi thương nhỏ máu:"Có phải, ngươi lại nhớ đến người kia."
Trương công công giật mình lẽ nào trong lòng Thẩm công tử trong lòng có người khác, cả Tiểu Tây cũng cuống quýt bịt miệng.
Y không trả lời bàn tay cứ sờ chiếc vòng kia, người cuộn chặt lại khóc không ngừng.
Mây trời che kín sao, Tưởng Hoàng đón lấy một chiếc hoa đăng bị gió thổi méo mó ánh mắt hắn sâu thẳm, lạnh ngắt. Hắn mất hơn một tháng chuẩn bị số hoa đăng này, cứ ngỡ sẽ đổi được nụ cười của y.
Trương công công lập tức quỳ xuống: "Là nô tài vô năng không chuẩn bị cẩn thận."
"Ca ca đã không còn thích nữa..."
Trương công công hoảng hốt: "Có thể Thẩm công tử vẫn còn mệt không muốn ra ngoài thưởng thức, vừa rồi, vừa rồi... Là nô tài nhiều chuyện, hoàng thượng đêm khuya gió lạnh ngày mai còn phải thượng triều."
Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn về phía cung điện đóng kín, cửa sổ cũng đã khép lại. Vẻ mặt lãnh đạm bỗng nhớ đến một đêm yên tĩnh mùa hạ, hắn vô tình nhìn thấy một khoảnh khắc hư ảo.
Chuyện đã rất lâu.
Giữa đêm gió nổi bốn bề trời bỗng đổ mưa rả rích, hoa đăng bị mưa thấm ướt ánh đèn tắt ngắm, rơi dưới đất.
Cảnh tượng xơ xác thê lương.
Trương công công vội nói: "Hoàng thượng, trời đã mưa rồi hay là..."
Nhìn số hoa đăng bị phá hủy, tim ông đập thình thịch sợ hãi, nơi này vắng vẻ không chỗ trú, trở về tới tẩm điện người cũng ướt sũng. Phản Tuyền hiên vẫn đóng kín cửa không tiếp khách.
Chuyện vừa rồi thật khiến người ta thót tim.
Hắn nhìn một lát nói: "Không cần dọn dẹp cây cối xung quanh, treo nhiều lồng đèn trên cây đi."
Trương công công vâng vâng dạ dạ thầm nghĩ khi treo đèn lên nơi này sẽ lung linh mờ ảo, nhìn từ xa bớt mấy phần lạnh lẽo.
***
Dung Phi chưa từng đi qua con đường Phản Tuyền này, thường ngày nàng đều ngồi kiệu đi trên đá lục lăng chống trượt tốt nhất. Con đường này vừa vắng vẻ rêu dưới chân không được ai quét dọn, càng đi càng xa, cả tiếng gió cũng nghe như khóc than.
Nha đầu Linh Chi dìu nàng cũng nhíu mày: "Con đường này bỏ hoang đã lâu hoàng thượng không đến nên cung nhân chẳng quét dọn làm chi hết. Nương nương người cần gì đích thân tới đây?"
"Ta muốn đến đây xem nữ nhân nào quyến rũ hoàng thượng, khiến người bỏ bê triều chính còn muốn xây tiên lâu dành riêng cho ả." Đi qua một vườn cây không được chăm sóc cỏ hoang đã mọc ngang eo, mấy cây quế trồng lấy may mắn cho cung phi dọn cung mới đã héo rũ.
Nhìn chẳng giống nơi sủng phi ở.
Linh Chi cười lạnh: "Sau khi chọc giận hoàng thượng ở thư phòng thì bị đuổi đến đây luôn, nô tỳ thấy hoàng thượng chẳng mấy quan tâm nữa đâu."
"Vậy ư? Nhưng ta vẫn muốn biết đó là người như nào."
Tiểu Tây đã đi lãnh thêm bổng lộc tơ lụa, Thẩm công tử muốn tự may phục cho thái tử, bảo nàng chọn màu sắc tươi sáng một chút.
Trong Phản Tuyền Hiên chỉ có y ngồi đọc sách.
Linh Chi cao giọng: "Dung phi đến."
Thẩm Huyền Quân nhíu mày không lên tiếng.
Hồi lâu, Dung Phi mới từ tốn lên tiếng: "Muội muội từ lúc vào cung vẫn không khỏe, tỷ tỷ có một ít nhân sâm hồng đoạn muội giữ lấy mà dùng."
Bên trong vẫn không tiếng động.
Sắc mặt nàng ta hơi sống sượng, Linh Chi quát: "Dung phi đã đích thân tới đây rồi còn không mau ra tiếp đón."
Dung Phi trừng mắt: "Không được hỗn xược, nếu muội muội đã không khỏe vậy ta để ở bên hiên cho muội."
Khi nàng ta quay đi vài bước khi nhịn được nấn ná: "Một tiếng muội muội, hai tiếng muội muội thật khiến cho muội thiệt thòi. Cả quan nữ tử thân phận cung nữ thấp hèn hầu hạ trên giường hoàng thượng còn có danh phận, còn muội... hình như từ lúc nhập cung đến nay hoàng thượng vẫn chưa cho muội danh phận địa vị, khác nào so hạ nhân cũng không bằng." Nàng ta cao giọng lảnh lót: "Nếu tỷ ở cạnh hoàng thượng sẽ góp lời nhắc nhở người để muội có danh phận trong cung."
Tiếng đàn trong cung của Dung Phi lại lần nữa vang suốt đêm thâu.
Cả tháng nay hoàng thượng luôn lật thẻ bài của Dung Phi, kể cả cây hoa phượng hoàng trước cửa cung cũng cháy như lửa, khí thế hừng hực khiến người khác phải ganh ghét không thôi.
Ai ai nhắc đến Dung Phi cũng âm thành nghiến răng, lẩm bẩm nguyền rủa. Cả Hoài Cầm đại cung nữ trong cung hoàng hậu mỗi lần đi ngang An Sướng cung nghe tiếng cười vui vẻ phát ra không nhịn được rùng mình.
Trong cung này nàng ta được sủng ái nhất rồi, cả Nhu phi có mẫu tộc chống lưng cũng chịu thua.
Trinh Phi nhấp ngụm trà: "Tiếp tục thế này đến lượt nàng ta dạy dỗ chúng ta ấy chứ? chỉ là một con tiện nhân từ đâu bò lên."
"Người ta giờ là Dung phi mà, biết đâu vài ngày nào đó sẽ tấn phong thành quý phi."
Nhu Phi cả kinh, không kìm được đứng bật dậy: "Dựa vào đâu chứ?"
"Chỉ cần hoàng thượng yêu thích có gì không được chứ?" Nghi Tần cười gượng: "Xưa nay nàng ta bằng vai phải vế với tỷ còn không ít lần ngang ngược lấn lướt, nếu thật sự được tấn phong..."
Lan quý nhân nhỏ giọng: "Hai hôm trước ở chỗ hoàng hậu nghe được ghi chép trong kinh sự phòng, cả tháng nay đều là nàng ta hầu hạ."
Nụ cười Nhu phi lạnh như băng sương: "Nhan sắc không phải bật nhất gia thế tầm thương cũng có thể leo lên ngôi phi, không dễ dàng gì."
"Người đang ở Phản Tuyền kia vẫn im hơi lặng tiếng, nghe đâu đã nhiều lần chọc giận hoàng thượng."
"Thì sao?" Trinh phi bỏ rèm trong phòng xuống, không gian lập tức u ám: "Hoàng thượng cũng đâu có đến thăm? Tỏ ra kiêu ngạo cho ai xem? Tháng trước bổn cung còn sai Lạc Nhi đến tặng ban thưởng một đôi vòng ngọc nước Liêu tiến cống, cả người còn không thấy ra tạ ơn. Chỉ có nha hoàn ra nhận thoái thác đủ điều."
"Bổn cung cũng chịu chung số phận như muội."
Lúc này trong An Sướng cung đang đèn đuốc sáng trưng, Dung Phi thêm hương vào lò rồi lấy một quả miếng quýt bóc sẵn trong đĩa ăn thử, miệng nói: "Chua quá, Linh Chi đổi đĩa khác đi.."
Tưởng Hoàng xua tay: "Để lại cho trẫm."
Dung phi cười khúc khích lại dâng trà lên trưng ra bộ dạng nửa say nửa tỉnh ngồi bên cửa sổ. Hắn chỉ vào cây đàn bên cạnh nàng, lẩm bẩm: "Đêm nay là một đêm mưa."
Dung Phi tươi cười đặt tay lên đàn, ngoài trời mưa rơi rả rích trong phòng lại tràn ngập ánh đèn. Nàng lướt nhẹ trên dây đàn tản mạn còn hắn thì tựa ngồi tựa án ngọc uống rượu.
Trong lòng đang giá lạnh nghe tiếng đàn mới thấy ấm áp đôi chút. Dung Phi đàn khúc ca ngợi gió tuyết, cảnh tượng cuồng phong hoành tráng hiện ra trước mắt, cưỡi ngựa xông pha.
Đàn xong nàng thấy hắn còn ngẩn ngơ liền hỏi.
"Hoàng thượng đang có tâm sự sao?"
Hắn không trả lời nhìn ra cửa sổ.
Dung Phi nhìn theo con đường đó dẫn đến nhiều nơi như, Hòa Nhạc, Phương Tâm, Cảnh Nghi, và Phản Tuyền.
Dung Phi rất sợ hãi nhưng vẫn dựa vào những thời khắc tâm trạng của hắn tốt hiếm có, cẩn thận như đi trên băng mỏng: "Thật ra nữ nhân luôn thích làm mình làm mảy." Nàng ta suy nghĩ một chút nói thêm: "Có thể muội ấy đang giận dữ, còn người thì khó xử... hay là đệ ấy muội ấy suy nghĩ thêm một thời gian cho thông suốt, tự nhiên sẽ biết mình sai ở đâu. Người tạm thời đừng có đến thăm tránh cả hai đều thấy không vui."
Mi tâm Dung Phi u sầu: "Người càng chiều muội ấy, tính khí nàng ấy càng thêm bướng bỉnh cho mà xem. Gần đây thần thiếp thấy hoàng thượng ho vài tiếng đã dặn người nấu lá sơn trà với đường phèn, hoàng thượng uống cho dễ chịu."
Hắn nhíu mày: "Nàng muốn nói cái gì?"
Làm mình làm mảy? Nếu y chỉ đơn giản là làm mình làm mẩy thì tốt quá. Hắn có thể dỗ dành, mặc y trút giận.
"Thần thiếp thấy hoàng thượng vì muội ấy mà mê loạn, nhưng hoàng thượng người không thể vì một sủng phi mà điên cuồng bỏ bê mọi thứ được. Mấy ngày trước thần thiếp có thể đến Phản Tuyền muốn khuyên răn nhưng không gặp được người." Dung Phi mím môi anh đào: "Thần thiếp có nói vọng vào bảo muội ấy đừng phụ tâm ý của hoàng thượng..."
Nàng muốn hắn thấy được điểm hiền thục tốt đẹp của mình.
Giọng hắn trầm hẳn nhìn nàng ta, không biểu lộ quá nhiều tức giận:"Nàng đã đến đó nói cái gì?"
"Nhưng thiếp thấy mọi ánh mắt đều đang nhìn đến nơi Phản Tuyền hiên kia như thế cũng không tốt lắm. Người cứ lạnh nhạt với muội ấy một thời gian thần thiếp tin muội ấy sẽ tự biết ngoan ngoãn hầu hạ người thôi."
Hắn nghe hai chữ 'hầu hạ' ánh mắt hơi thay đổi.
Hệt như lần đó ở Tây Thanh Uyển, hắn nghe tú bà nịnh nọt xum xoe bảo bắt y tắm rửa hầu hạ khách nhân.
"Nói cái gì?"
Như có sấm chớp đánh đùng đùng trên mi mắt, hắn lập tức bóp chặt cổ thon nhỏ của Dung Phi lôi xềnh xệch về phía mình: "Ngươi nói cái gì?"
Bộ mặt hắn dữ tợn dùng sức trừng mắt với nàng ta: "Ai cần ngươi dạy ta phải làm gì?"
Dung phi giãy giụa bị hắn ném qua một bên, tháp quý phi lót lông chồn hơi xê dịch nhăn nhúm.
Dung Phi thấy hắn tức giận mất kiểm soát sợ ngây người: "Thần thiếp, thần thiếp chỉ muốn chỉ muốn làm người vui thôi."
Hắn cười gằn: "Tốt cho trẫm, thật là muốn tốt cho trẫm."
Dung phi không ngừng khiếp sợ chẳng dám buông lỏng: "Thần thiếp sai rồi, thần thiếp sai rồi, thần thiếp đàn cho người nghe."
Hoàng thượng rất thích nghe nàng đàn, từ trong một đêm khuya người say khướt trong tửu lâu nghe nàng đàn dưới đài đã vô cùng yêu thích. Đưa nàng vào cung cho ăn sung mặc sướng hết lòng sủng ái, cho dù người có tức giận chuyện triều chính chỉ cần nghe tiếng đàn của nàng sẽ vui vẻ lại ngay.
Hắn buồn vui bất định có lúc nhìn mấy trời cũng tức giận, đắm chìm trong men rượu giày vò chính mình. Nữ nhân trong cung này ngoài hoàng hậu có đứa con làm chỗ dựa những người khác đều để hắn phát tiết, chơi chán rồi vứt đi, nữ nhân ở Phản Tuyền đó có thể giữ tâm của hắn bao lâu chứ?
Hắn cười lạnh.
Nàng len lén nhìn hắn: "Nếu hoàng thượng không muốn nghe đến người kia nữa thì thiếp sẽ không nhắc. "
Sắc mặt hắn tái nhợt môi hơi run Dung phi run lẩy bẩy, ngón tay chạm vào dây đàn chậm rì rì tấu lên khúc nhạc lần đầu gặp hắn.
Tưởng Hoàng hất tung cây đàn rơi xuống đất.
Dung Phi hoảng hốt cuộn tròn quỳ dưới đất da đầu tê rần rần: "Hoàng thượng."
Nàng quỳ ôm cẳng chân hắn ôn nhu ngọt ngào: " Thần thiếp sai rồi, thần thiếp không nhắc đến người kia nữa."
Hắn có tất cả trong tay, cần gì phải để tâm đến người không quan tâm đến mình, cùng lắm chỉ hứng thú với sự kiêu ngạo kia mấy ngày. Nàng lại còn ngu ngốc nhắc lại khiến hắn mất mặt.
Lông mi hắn hơi run.
Mắt nàng ta lệ nhòa.
Hắn đứng dậy rời khỏi cung điện của nàng, nàng hoảng hốt bò theo chạy theo hắn trong mưa: "Hoàng thượng xin người tha cho thần thiếp, xin người tha cho thần thiếp đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.