Quyển 1 - Chương 7: Mộng Cũ
Thanh Uẩn Tương Ly
15/01/2023
Thẩm Huyền Quân lại nằm mơ, mơ thấy một giấc mộng đã cũ.
Thấy bóng người mờ nhạt nửa quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp.
Có người nhìn rất quen nhưng y không sao nhìn thấy rõ ngũ quan, giọng điệu lạnh nhạt không chút biểu cảm, loạn tóc phất qua gương mặt như tượng tạc, đường nét tinh tế gọn gàng, thậm chí có chút tuyệt tình. Y nhìn hắn một lúc lâu mới lên tiếng: "Có muốn nói gì không?"
Bóng người áo đen kia một mực cúi đầu nhìn nền gạch bóng loáng bên dưới, lắc đầu. Không phải hắn lãnh đạm kiêu ngạo, mà là hắn thật sự không còn gì để nói, chuyện hắn làm hắn chưa từng hối hận.
Bóng bạch y nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt âm u lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở, lại nói: "Thật sao?"
Hắn mím môi: "Sư tôn."
Y ngoảnh mặt, xem như không nghe thấy.
Một vài đệ tử có bối phận cao trong điện đứng như gỗ, không dám thở mạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Bên ngoài thềm đá mấy đệ tử cũng tò mò không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám sầm sì hay nhìn mặt các vị tông sư, đành dán mắt vào bóng lưng người đó.
Hắn tên Thương Hải!
Cái tên này là sư tôn cho hắn, muốn hắn dữ dội hùng mạnh như biển, cũng bao dung hiền từ như biển.
"Ở Hải Sinh không chấp nhận các đồ đệ lòng muông dạ thú, có tâm bất chính. Ngươi đại nghịch bất đạo không tuân thủ giáo huấn liên thông với ma đạo, kết cục dành cho ngươi chỉ có thể hồn phi phách tán mà thôi." Sầm Long nhìn người lớn mật cuồng vọng kia, từ lâu hắn đã biết căn cốt của hắn là thứ đắp ra từ cổ mộ ma đạo, Tiên Du cứ sợ nó đi sai đường mà không chịu thẳng tay trừng trị, thu nhận hắn làm đồ đệ bảo bọc nhiều năm. Cho rằng chỉ cần hết lòng dạy dỗ thì hắn nhất định đi theo khuôn khổ chính đạo, tuyệt đối không phạm sai lầm. Ông ta phất tay: "Trọng Uyên, chuẩn bị Lôi Trục Hồn."
Tiên Du kinh hoảng: "Sư huynh!!"
Sầm Long phất tay áo chặn lời: "Chuyện đến nước này đệ còn muốn bao che cho nó sao? Ta, Lạc Thần, đâu phải chưa từng khuyên đệ? Bây giờ Thục Uẩn bị nó đánh trọng thương sống chết không rõ đệ là sư tôn nó cũng khó tránh phải chịu trách nhiệm trong việc này." Sầm Long quay sang đệ tử của mình: "Ngươi còn đứng đó?"
Trọng Uyên kính cẩn đáp: "Dạ."
Sau đó cả đại điện lặng thinh.
Tiên Du nhắm mắt lại, áp lực đè nén khiến cho lông mi người hơi run.
Lôi đài chuẩn bị xong ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi không gian, cuộn vải màu vàng đang dần mở rộng ra. Tất cả mọi người đều không chớp mắt nhìn cuộn vải kia, chỉ dám nuốt nước bọt. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hình phạt hồn phi phách tán ở Hải Sinh. Một khi tội danh được ghi vào đó các sư tôn sẽ triệu Lôi Trục Hồn đến, chứng kiến một người đang sống sờ sờ biến thành tro bụi không khỏi làm người ta rét run.
Sầm Long cầm bút chu sa đứng trước mặt Thương Hải: "Ngươi còn không giao Bích Phù ra sao?"
Bích Phù là bảo vật của ma đạo được phong ấn dưới đáy vực Thông Thiên Ấn. Đọa kiếp năm xưa đã biến núi Thông Thiên trở thành ma vực vạn trượng, quỷ khí ngút ngàn, nhiều vị thần linh lực cao cường đã hy sinh. Không ai đủ sức thanh tẩy ma vực đó nữa, họ hợp sức tạo kết giới phong ấn ma vực lại. Mấy trăm trước Phòng Liễm Tôn Giả phát hiện máu của ma vương cùng mấy ngàn tướng ma của mình đã nuôi lớn một bông hoa sen, nghi ngờ là một mảnh tim của ma vương Lôi Hoàng. Khi Thương Hải xông vào ma vực, Bích Phù cũng biến mất không một vết tích.
Hắn lặng thinh.
Sắc mặt Tiên Du bình tĩnh chợt thong thả nói: "Nếu chưa tìm được Bích Phù thì đưa hắn vào Tháp Linh Đài đi. Đến khi tìm được Bích Phù thì phạt Trục Hồn cũng không muộn."
Sầm Long phản đối, giận dữ đến cực điểm: "Giữ mạng hắn chẳng khác gì lưu lại mầm họa."
"Lẽ nào huynh có cách tìm ra Bích Phù sao? Phạt hắn rồi rất khó tìm lại manh mối mới."
***
Hắn là ai?
Một kẻ điên, cuồng loạn, đắm chìm trong cơn say tình.
Dù là một kẻ thần trí bất minh ở tận cùng hố sâu tội lỗi, dơ bẩn, hắn vẫn luôn hướng về phía ánh sáng.
Ánh sáng của đời hắn, như sao băng, vụt qua trong chốc lát rồi biến mất, để lại hắn trong màn đêm tối tăm, buốt lạnh.
Thương Hải đã quen chịu khổ, chịu bị người khác chà đạp, kể cả những ngày tháng cùng cực ở Tháp Linh Đài chịu mọi trừng phạt hắn cũng chưa từng nghĩ đến ngày này.
Y nhận đệ tử mới rồi...
Sầm Long muốn đánh hắn hồn phi phách tán không đơn giản vì việc hắn liên thông với ma đạo. Nguyên nhân thật sự vì ông ta biết hắn có tư tưởng dơ bẩn với sư phụ của mình... thậm chí hắn còn muốn dùng độc chiếm đoạt y thành của riêng.
Người được nhận là ai?
Là một người tốt hơn hắn, ngoan ngoãn nghe lời hơn hắn, không bao giờ có ý niệm xấu xa đối với sư tôn của mình.
Tình yêu của hắn là tầm thường ti tiện, chỉ muốn y gần gũi với một mình hắn, quan tâm hắn, dành hết mọi thứ trìu mến cho riêng hắn mà thôi.
Hắn ích kỷ giữ y cho riêng mình.
Hắn bị giam ở đây chưa từng oán, chưa từng hận, vì hắn biết có ý nghĩ vấy bẩn sư tôn của mình là lỗi của hắn. Hắn hèn mọn thế nào bản thân hắn tự biết, hắn che giấu bản thân dơ bẩn không để y phát hiện, chán ghét hắn.
Trong nháy mắt hắn bỗng nhớ đến đôi mắt phượng quyến rũ kia.
Chính vì nhớ mà Khóa Tâm Thủy Tích trong người hắn phát huy tác dụng đến cực điểm, người hắn đau đến co rút, da thịt nơi lòng ngực bong tróc máu me nhầy nhụa, nát rửa đến khi nhìn thấy xương trắng mới bắt đầu tái tạo lại. Tái tạo rồi lại tiếp tục bị nghiền nát, nỗi đau này hắn cam tâm tình nguyện chịu đựng, bởi vì hắn đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng, đau thương của y nhìn về phía hắn.
Đốt ngón tay hắn trắng nhợt, đau đớn thấm vào trong xương tủy liệt hỏa dày vò. Đau đớn tê tâm phế liệt máu tươi không ngừng từ khóe miệng chảy xuống cổ, hắn nghẹn lại, co rút.
Y cảm thấy ghê tởm vì có một đệ tử như hắn.
Trong người hắn mang dòng máu của ma đạo, dù y có bao dung, nương tay với hắn, tìm mọi cách để thanh tẩy tâm ma trong hắn nhưng cuối cùng người vẫn trừng phạt hắn, giam cầm hắn ở chốn này...
Người không muốn gặp lại hắn.
Nhưng có những chuyện hắn vẫn không hiểu.
Sư tôn trong tu luyện rất nghiêm khắc nhưng một khi qua thời gian đó y đối với hắn rất dịu dàng. Từ bé mỗi lần hắn trở về phòng đều mệt lữ chui thẳng lên giường ngủ thẳng. Sư tôn sẽ đến phòng hắn không một tiếng động bế hắn đi tắm rửa, lau vết thương đắp thuốc cẩn thận.
Đến sáng lại giả vờ không biết gì.
Hắn còn nhớ một đêm mưa khó ngủ hắn nằm trên giường, nghe tiếng bước chân liền làm nến phòng hắn vụt tắt. Người đến ngồi bên giường, hắn lại nằm im giả vờ ngủ. Hơi thở quen thuộc ập đến khiến hắn có chút mông muội, thèm khát mỗi đêm.
Y vuốt trán hắn: "Ngươi thích ta đúng không?"
Hắn còn nghĩ mình nghe lầm, hơi run rẩy.
"Sao ta hỏi mà ngươi không trả lời?"
Hắn nghĩ sư tôn đang thăm dò mình, há miệng: "Không có... sư tôn con sai rồi, con không nên bất kính sư cô nữa." Chẳng qua khi nghe sư cô nói người nhất định có ngày thành gia lập thất với một vị tiên tử nào đó, khiến lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Tiên Du khẽ cười, cúi xuống sát bên tai hắn: "Thật sao?"
Hôm nay sư tôn có chút khác thường, cả trong hơi thở cũng có thứ gì đó khó gọi tên.
Thời gian ngưng đọng rất lâu rất lâu, thậm chí tiếng đồng hồ nước cũng trở nên chậm rãi đến khác thường. Hắn đột nhiên thở gấp ngồi dậy, áp chế người xuống giường, hôn lên cần cổ trắng nõn trơn mượt như ngọc. Cảm nhận được sự phối hợp của y, hắn càng điên cuồng hơn, lắng nghe tiếng y rên khe khẽ. Mười ngón tay y siết chặt đệm giường mồ hôi ướt đẫm chảy trên da thịt nhẵn nhụi. Hắn càng tiến sâu, y đau đớn dưới thân, phát ra rên siết.
Không biết triền miên bao lâu, đến khi hắn tỉnh dậy người bên giường đã không thấy đâu. Tựa như một giấc mơ đẹp đẽ đến lúc tỉnh giấc đối diện với thực tại, hắn hoang mang, lo sợ, không ngờ tâm tưởng của hắn đã đen tối đến mức...
Hắn xấu hổ đến không dám nhìn thẳng người, suốt thời gian luyện tập đều ngây ngốc, rơi từ trên xuống, bị băng móc, lửa đốt, thương tích đầy mình.
Tiên Du cực kỳ không vui, phạt hắn quỳ nửa ngày trên băng cho tĩnh tâm lại.
Nhớ đến khi người nói với hắn bằng giọng rất dịu dàng: "Ta cần một thứ tên Bích Phù ngươi có thể mang về cho ta không?"
Đó là vật cấm.
"Nó không phải đồ vật của ma đạo sao?"Thương Hải từng nghe qua tôn giả nói đến bông hoa sinh ra trong ma vực, hấp thụ chướng khí. Ma giới không ngừng lùng sục tìm kiếm nó sau khi ma vương qua đời không ai dám bước vào ma vực nữa, nghe đồn trước khi chết ma vương dùng chút sức tàn moi tim mình ra đem nó Hổ Vương trông coi, nuôi dưỡng. Mấy ngàn năm qua thần tộc vẫn đi khắp nơi tìm kiếm Hổ Vương nhưng không có tung tích, suy đoán nó vẫn còn ở dưới ma vực.
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến trong phòng cũng trở nên yếu ớt, Tiên Du nhẹ giọng thở dài: "Đúng vậy."
Ánh mắt y lóe lên: "Ngươi có làm được không?"
"Được." Chỉ cần là người muốn cái gì hắn cũng làm.
"Đường đi rất nguy hiểm, ta sẽ tìm người hỗ trợ ngươi."
Y lo lắng cho hắn, hắn như ong bướm hút phải ngọt, như thiêu thân lao vào lửa.
Hắn bị nhốt ở đây, vĩnh viễn chịu đau đớn tuần hoàn, không thể rời khỏi, cũng không thể gặp lại người.
***
Ở một nơi không thấy ánh sáng mặt trời, cũng phải thôi không còn sư tôn, hắn làm gì nhìn thấy ánh sáng nữa.
Hắn đã bị giam suốt hai mươi bảy năm, nhớ người da diết suốt hai mươi bảy năm.
Một mình hắn ở đây cô độc, chua xót và thê lương chỉ mình hắn biết.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, thế nhưng, người có đệ tử mới rồi. Bao nhiêu phẫn hận không cam lòng đâm vào tim hắn, hai mươi bảy năm người chưa từng đến thăm hắn lần nào, có lẽ đã quên hắn rồi.
Y là máu thịt, là tất cả yêu thương của hắn, vậy mà y đành lòng vứt bỏ hắn như thế.
Hắn cười lạnh từ tận đáy lòng, bấy nhiêu năm trong lòng y hắn chẳng bằng một hạt bụi nào. Hắn đột nhiên ngẩng đầu dậy ánh mắt lạnh băng chứa đựng sự lạnh lùng đến tận cùng. Thương Hải phun ra một ngụm máu, xiềng xích khóa xương hắn nát vụn, bởi vì vận quá nhiều sức mà khí huyệt của hắn đều nát tươm máu me chảy đầm đìa.
Hoàng Hà chảy ngược biến thành một màu đỏ tươi, sét trên trời giáng xuống mặt sông tạo thành vô số trận hồng thủy, đất trời rung chuyển. Ai cũng vứt bỏ hắn rồi, hắn không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa..
Hắn nhận hết giày vò chỉ vì nghĩ ánh mắt đó, y thất vọng là vì đã từng mong đợi đối với hắn.
Tầm mắt hắn mờ dần...
Năm tháng ngày xưa... không thể cứu vãn...
Nền trời âm u lạnh lẽo, sát khí ngút trời.
Ma khí nhiều năm ẩn giấu trong cơ thể hắn lần này bị kích thích bộc phát, tạo thành một làn khói đen quấn quanh miệng hố đang nứt ra. Bên ngoài có kết giới thần tiên hợp sức phân bổ, chỉ cần có tác động bất thường sẽ triệu thiên lôi giáng vào nơi ma khí hùng mạnh nhất.
Thương Hải cảm nhận từng đợt sét đánh vào, môi khẽ nhếch, bởi vì họ mà tay của hắn vĩnh viễn không thể chạm vào thứ mình thích, hắn sao không thể hận chứ.
Trong lòng hắn từng có ngàn lần ý nghĩ giết chết hết bọn chúng, như thế sẽ không ai ngăn cản hắn bên cạnh sư tôn nữa. Hắn đã chán ngán việc mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt nghi kỵ, bàn tán về ma tính trong người hắn. Hắn vô cùng căm phẫn những kẻ ở sau lưng nói sư tôn thiên vị, mắng y không biết phải trái.
Hắn không phép ai một ai có khả năng sẽ uy hiếp đến danh tiếng của sư phụ, càng không cho phép ai thay thế hắn ở bên cạnh người.
Sư tôn...
Liệu người có dạy cho đệ tử mới của người những điều này, thậm chí còn hơn, vì người kia chẳng phải ma quỷ như hắn, người không cần kiêng dè cũng yêu thương hắn hơn!
Thương Hải đột nhiên thấy hơi thở cực kỳ quen thuộc... là người mà hắn hết lòng hết dạ yêu thương. Nhưng cũng chính người trục xuất hắn ra khỏi sư môn, cảm thấy hổ thẹn nhục nhã khi nhận hắn làm đệ tử. Ai cũng có thể khinh thường hắn phỉ nhổ hắn, hắn cũng không hề để tâm...
Tại sao người đó lại là người.
Hắn chấp nhận bị giam giữ trong Linh Đài chỉ vì không muốn người bị hồn phi phách tán, biến mất khỏi lục giới. Giữa sư phụ và đệ tử mà có sự day dưa tình cảm sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Tại sao, người lại bỏ rơi ta?
Tại sao... lại là người?
Chuyện đến nước này chỉ đành....
Thương Hải vẫn luôn ghi nhớ lời y, sư tôn dạy hắn điểm nguy hại của Khung Ma Giới, bảo hắn tránh xa nhưng cũng phải bảo vệ nó. Tránh cho vạn ma thoát khỏi gông xiềng nhân gian lầm than...
Sư tôn...
Liệu người có dạy cho đệ tử mới của người những điều này, thậm chí còn hơn, vì người kia chẳng phải ma quỷ như hắn, người không cần kiêng dè cũng yêu thương hắn hơn!
Đó là một người có dáng vẻ mờ nhạt đến nổi hắn không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng mà dáng dấp ôn nhuận nho nhã này... hắn hơi mất tự nhiên, bối rối điều chỉnh lại quần áo, tóc tai của mình.
Tiên Du mỉm cười dịu dàng...
Ánh mắt hắn hơi trốn tránh, hắn đương nhiên muốn gặp lại sư tôn nhưng không phải trong bộ dạng này. Hắn cãi lời y xâm nhập vào Khung Ma Giới, y có phải rất giận hay không. Ánh mắt hắn đang chứa đựng sự tàn khốc dần tan biến thay vào đó là sự lúng túng bất an.
Tiên Du bước đi rất chậm rãi đến bên hắn, phong tiên ngạo cốt.
Động tác của người vẫn dịu dàng như thế, tim Thương Hải thoáng run rẩy.
***
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thế gian đột nhiên trở nên rực rỡ, hắn nhìn sư tôn chạm rãi về phía mình trong lòng vừa vui vẻ vừa bất an.
Người có đành lòng tàn nhẫn với hắn như lần trước, muốn tự tay xử lý hắn?
Trong lòng hắn suy tính, muốn trói buộc người bên cạnh hắn, nhưng lúc này lại do dự không biết có nên tổn thương y? Hắn xót xa cũng như oán hận tận đáy lòng, yếu ớt oán trách: "Tại sao người lại bỏ rơi con?"
Hắn không thấy rõ biểu hiện trên mặt người, chỉ có hơi thở mỏng manh quyến luyến. Tim hắn đập dữ dội, mong chờ câu trả lời.
Nhưng trong nháy mắt, lưỡi kiếm đã đâm qua lồng ngực hắn sau đó rút ra không hề do dự, run tay.
Hắn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, hơi mỉm cười đau thương.
Hắn đang hy vọng gì chứ?
Nếu người mềm lòng đã không giam hắn trong Tháp Linh Đài.
Thẩm Huyền Quân thấy mồ hôi ướt đẫm, cả người nhớp nháp không chịu nổi liền giật mình tỉnh dậy. Tưởng Hoàng cũng vội vàng ôm lấy y vỗ lưng: "Ca ca sao thế, lại mơ thấy ác mộng?"
Y khép mi tâm lại ngăn cơn run rẩy, dựa sát người hắn hồi sức.
Cơn mơ này Thẩm Huyền Quân đã mơ rất nhiều lần, không biết những người đó là ai, khi tỉnh lại liền quên gần hết, kí ức đọng lại vụn vặt. Y giống như là một nhân vật nào đó trong câu chuyện trên, mà cũng giống như hạt bụi mờ nhạt, quan sát mọi chuyện.
"Ta nấu canh an thần cho ca ca." Hắn hôn lên trán bịn rịn mồ hôi của y: "Chắc gần đây vì chuyện công chúa mà bận rộn, mà ca ca còn đang mang mầm bệnh."
Nhắc đến bệnh dịch Thẩm Huyền Quân mới nhớ việc hắn cận kề ở cạnh, để bản thân nhiễm bệnh thử thuốc thay y. Cơ thể Thẩm Huyền Quân rất dễ bài xích thuốc, đây là bệnh cũ. Thuốc uống lung tung rất dễ biến thành độc dược, y thở dài: "Đệ còn mệt hơn ta vậy mà đêm còn không được ngủ ngon."
"Đúng rồi, chỉ có thể ôm người không thể làm gì đương nhiên không ngủ ngon."
Y lườm hắn: "Nói nhăn nói cuội."
Thấy bóng người mờ nhạt nửa quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp.
Có người nhìn rất quen nhưng y không sao nhìn thấy rõ ngũ quan, giọng điệu lạnh nhạt không chút biểu cảm, loạn tóc phất qua gương mặt như tượng tạc, đường nét tinh tế gọn gàng, thậm chí có chút tuyệt tình. Y nhìn hắn một lúc lâu mới lên tiếng: "Có muốn nói gì không?"
Bóng người áo đen kia một mực cúi đầu nhìn nền gạch bóng loáng bên dưới, lắc đầu. Không phải hắn lãnh đạm kiêu ngạo, mà là hắn thật sự không còn gì để nói, chuyện hắn làm hắn chưa từng hối hận.
Bóng bạch y nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt âm u lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở, lại nói: "Thật sao?"
Hắn mím môi: "Sư tôn."
Y ngoảnh mặt, xem như không nghe thấy.
Một vài đệ tử có bối phận cao trong điện đứng như gỗ, không dám thở mạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Bên ngoài thềm đá mấy đệ tử cũng tò mò không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không ai dám sầm sì hay nhìn mặt các vị tông sư, đành dán mắt vào bóng lưng người đó.
Hắn tên Thương Hải!
Cái tên này là sư tôn cho hắn, muốn hắn dữ dội hùng mạnh như biển, cũng bao dung hiền từ như biển.
"Ở Hải Sinh không chấp nhận các đồ đệ lòng muông dạ thú, có tâm bất chính. Ngươi đại nghịch bất đạo không tuân thủ giáo huấn liên thông với ma đạo, kết cục dành cho ngươi chỉ có thể hồn phi phách tán mà thôi." Sầm Long nhìn người lớn mật cuồng vọng kia, từ lâu hắn đã biết căn cốt của hắn là thứ đắp ra từ cổ mộ ma đạo, Tiên Du cứ sợ nó đi sai đường mà không chịu thẳng tay trừng trị, thu nhận hắn làm đồ đệ bảo bọc nhiều năm. Cho rằng chỉ cần hết lòng dạy dỗ thì hắn nhất định đi theo khuôn khổ chính đạo, tuyệt đối không phạm sai lầm. Ông ta phất tay: "Trọng Uyên, chuẩn bị Lôi Trục Hồn."
Tiên Du kinh hoảng: "Sư huynh!!"
Sầm Long phất tay áo chặn lời: "Chuyện đến nước này đệ còn muốn bao che cho nó sao? Ta, Lạc Thần, đâu phải chưa từng khuyên đệ? Bây giờ Thục Uẩn bị nó đánh trọng thương sống chết không rõ đệ là sư tôn nó cũng khó tránh phải chịu trách nhiệm trong việc này." Sầm Long quay sang đệ tử của mình: "Ngươi còn đứng đó?"
Trọng Uyên kính cẩn đáp: "Dạ."
Sau đó cả đại điện lặng thinh.
Tiên Du nhắm mắt lại, áp lực đè nén khiến cho lông mi người hơi run.
Lôi đài chuẩn bị xong ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi không gian, cuộn vải màu vàng đang dần mở rộng ra. Tất cả mọi người đều không chớp mắt nhìn cuộn vải kia, chỉ dám nuốt nước bọt. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hình phạt hồn phi phách tán ở Hải Sinh. Một khi tội danh được ghi vào đó các sư tôn sẽ triệu Lôi Trục Hồn đến, chứng kiến một người đang sống sờ sờ biến thành tro bụi không khỏi làm người ta rét run.
Sầm Long cầm bút chu sa đứng trước mặt Thương Hải: "Ngươi còn không giao Bích Phù ra sao?"
Bích Phù là bảo vật của ma đạo được phong ấn dưới đáy vực Thông Thiên Ấn. Đọa kiếp năm xưa đã biến núi Thông Thiên trở thành ma vực vạn trượng, quỷ khí ngút ngàn, nhiều vị thần linh lực cao cường đã hy sinh. Không ai đủ sức thanh tẩy ma vực đó nữa, họ hợp sức tạo kết giới phong ấn ma vực lại. Mấy trăm trước Phòng Liễm Tôn Giả phát hiện máu của ma vương cùng mấy ngàn tướng ma của mình đã nuôi lớn một bông hoa sen, nghi ngờ là một mảnh tim của ma vương Lôi Hoàng. Khi Thương Hải xông vào ma vực, Bích Phù cũng biến mất không một vết tích.
Hắn lặng thinh.
Sắc mặt Tiên Du bình tĩnh chợt thong thả nói: "Nếu chưa tìm được Bích Phù thì đưa hắn vào Tháp Linh Đài đi. Đến khi tìm được Bích Phù thì phạt Trục Hồn cũng không muộn."
Sầm Long phản đối, giận dữ đến cực điểm: "Giữ mạng hắn chẳng khác gì lưu lại mầm họa."
"Lẽ nào huynh có cách tìm ra Bích Phù sao? Phạt hắn rồi rất khó tìm lại manh mối mới."
***
Hắn là ai?
Một kẻ điên, cuồng loạn, đắm chìm trong cơn say tình.
Dù là một kẻ thần trí bất minh ở tận cùng hố sâu tội lỗi, dơ bẩn, hắn vẫn luôn hướng về phía ánh sáng.
Ánh sáng của đời hắn, như sao băng, vụt qua trong chốc lát rồi biến mất, để lại hắn trong màn đêm tối tăm, buốt lạnh.
Thương Hải đã quen chịu khổ, chịu bị người khác chà đạp, kể cả những ngày tháng cùng cực ở Tháp Linh Đài chịu mọi trừng phạt hắn cũng chưa từng nghĩ đến ngày này.
Y nhận đệ tử mới rồi...
Sầm Long muốn đánh hắn hồn phi phách tán không đơn giản vì việc hắn liên thông với ma đạo. Nguyên nhân thật sự vì ông ta biết hắn có tư tưởng dơ bẩn với sư phụ của mình... thậm chí hắn còn muốn dùng độc chiếm đoạt y thành của riêng.
Người được nhận là ai?
Là một người tốt hơn hắn, ngoan ngoãn nghe lời hơn hắn, không bao giờ có ý niệm xấu xa đối với sư tôn của mình.
Tình yêu của hắn là tầm thường ti tiện, chỉ muốn y gần gũi với một mình hắn, quan tâm hắn, dành hết mọi thứ trìu mến cho riêng hắn mà thôi.
Hắn ích kỷ giữ y cho riêng mình.
Hắn bị giam ở đây chưa từng oán, chưa từng hận, vì hắn biết có ý nghĩ vấy bẩn sư tôn của mình là lỗi của hắn. Hắn hèn mọn thế nào bản thân hắn tự biết, hắn che giấu bản thân dơ bẩn không để y phát hiện, chán ghét hắn.
Trong nháy mắt hắn bỗng nhớ đến đôi mắt phượng quyến rũ kia.
Chính vì nhớ mà Khóa Tâm Thủy Tích trong người hắn phát huy tác dụng đến cực điểm, người hắn đau đến co rút, da thịt nơi lòng ngực bong tróc máu me nhầy nhụa, nát rửa đến khi nhìn thấy xương trắng mới bắt đầu tái tạo lại. Tái tạo rồi lại tiếp tục bị nghiền nát, nỗi đau này hắn cam tâm tình nguyện chịu đựng, bởi vì hắn đã nhìn thấy ánh mắt thất vọng, đau thương của y nhìn về phía hắn.
Đốt ngón tay hắn trắng nhợt, đau đớn thấm vào trong xương tủy liệt hỏa dày vò. Đau đớn tê tâm phế liệt máu tươi không ngừng từ khóe miệng chảy xuống cổ, hắn nghẹn lại, co rút.
Y cảm thấy ghê tởm vì có một đệ tử như hắn.
Trong người hắn mang dòng máu của ma đạo, dù y có bao dung, nương tay với hắn, tìm mọi cách để thanh tẩy tâm ma trong hắn nhưng cuối cùng người vẫn trừng phạt hắn, giam cầm hắn ở chốn này...
Người không muốn gặp lại hắn.
Nhưng có những chuyện hắn vẫn không hiểu.
Sư tôn trong tu luyện rất nghiêm khắc nhưng một khi qua thời gian đó y đối với hắn rất dịu dàng. Từ bé mỗi lần hắn trở về phòng đều mệt lữ chui thẳng lên giường ngủ thẳng. Sư tôn sẽ đến phòng hắn không một tiếng động bế hắn đi tắm rửa, lau vết thương đắp thuốc cẩn thận.
Đến sáng lại giả vờ không biết gì.
Hắn còn nhớ một đêm mưa khó ngủ hắn nằm trên giường, nghe tiếng bước chân liền làm nến phòng hắn vụt tắt. Người đến ngồi bên giường, hắn lại nằm im giả vờ ngủ. Hơi thở quen thuộc ập đến khiến hắn có chút mông muội, thèm khát mỗi đêm.
Y vuốt trán hắn: "Ngươi thích ta đúng không?"
Hắn còn nghĩ mình nghe lầm, hơi run rẩy.
"Sao ta hỏi mà ngươi không trả lời?"
Hắn nghĩ sư tôn đang thăm dò mình, há miệng: "Không có... sư tôn con sai rồi, con không nên bất kính sư cô nữa." Chẳng qua khi nghe sư cô nói người nhất định có ngày thành gia lập thất với một vị tiên tử nào đó, khiến lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Tiên Du khẽ cười, cúi xuống sát bên tai hắn: "Thật sao?"
Hôm nay sư tôn có chút khác thường, cả trong hơi thở cũng có thứ gì đó khó gọi tên.
Thời gian ngưng đọng rất lâu rất lâu, thậm chí tiếng đồng hồ nước cũng trở nên chậm rãi đến khác thường. Hắn đột nhiên thở gấp ngồi dậy, áp chế người xuống giường, hôn lên cần cổ trắng nõn trơn mượt như ngọc. Cảm nhận được sự phối hợp của y, hắn càng điên cuồng hơn, lắng nghe tiếng y rên khe khẽ. Mười ngón tay y siết chặt đệm giường mồ hôi ướt đẫm chảy trên da thịt nhẵn nhụi. Hắn càng tiến sâu, y đau đớn dưới thân, phát ra rên siết.
Không biết triền miên bao lâu, đến khi hắn tỉnh dậy người bên giường đã không thấy đâu. Tựa như một giấc mơ đẹp đẽ đến lúc tỉnh giấc đối diện với thực tại, hắn hoang mang, lo sợ, không ngờ tâm tưởng của hắn đã đen tối đến mức...
Hắn xấu hổ đến không dám nhìn thẳng người, suốt thời gian luyện tập đều ngây ngốc, rơi từ trên xuống, bị băng móc, lửa đốt, thương tích đầy mình.
Tiên Du cực kỳ không vui, phạt hắn quỳ nửa ngày trên băng cho tĩnh tâm lại.
Nhớ đến khi người nói với hắn bằng giọng rất dịu dàng: "Ta cần một thứ tên Bích Phù ngươi có thể mang về cho ta không?"
Đó là vật cấm.
"Nó không phải đồ vật của ma đạo sao?"Thương Hải từng nghe qua tôn giả nói đến bông hoa sinh ra trong ma vực, hấp thụ chướng khí. Ma giới không ngừng lùng sục tìm kiếm nó sau khi ma vương qua đời không ai dám bước vào ma vực nữa, nghe đồn trước khi chết ma vương dùng chút sức tàn moi tim mình ra đem nó Hổ Vương trông coi, nuôi dưỡng. Mấy ngàn năm qua thần tộc vẫn đi khắp nơi tìm kiếm Hổ Vương nhưng không có tung tích, suy đoán nó vẫn còn ở dưới ma vực.
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến trong phòng cũng trở nên yếu ớt, Tiên Du nhẹ giọng thở dài: "Đúng vậy."
Ánh mắt y lóe lên: "Ngươi có làm được không?"
"Được." Chỉ cần là người muốn cái gì hắn cũng làm.
"Đường đi rất nguy hiểm, ta sẽ tìm người hỗ trợ ngươi."
Y lo lắng cho hắn, hắn như ong bướm hút phải ngọt, như thiêu thân lao vào lửa.
Hắn bị nhốt ở đây, vĩnh viễn chịu đau đớn tuần hoàn, không thể rời khỏi, cũng không thể gặp lại người.
***
Ở một nơi không thấy ánh sáng mặt trời, cũng phải thôi không còn sư tôn, hắn làm gì nhìn thấy ánh sáng nữa.
Hắn đã bị giam suốt hai mươi bảy năm, nhớ người da diết suốt hai mươi bảy năm.
Một mình hắn ở đây cô độc, chua xót và thê lương chỉ mình hắn biết.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, thế nhưng, người có đệ tử mới rồi. Bao nhiêu phẫn hận không cam lòng đâm vào tim hắn, hai mươi bảy năm người chưa từng đến thăm hắn lần nào, có lẽ đã quên hắn rồi.
Y là máu thịt, là tất cả yêu thương của hắn, vậy mà y đành lòng vứt bỏ hắn như thế.
Hắn cười lạnh từ tận đáy lòng, bấy nhiêu năm trong lòng y hắn chẳng bằng một hạt bụi nào. Hắn đột nhiên ngẩng đầu dậy ánh mắt lạnh băng chứa đựng sự lạnh lùng đến tận cùng. Thương Hải phun ra một ngụm máu, xiềng xích khóa xương hắn nát vụn, bởi vì vận quá nhiều sức mà khí huyệt của hắn đều nát tươm máu me chảy đầm đìa.
Hoàng Hà chảy ngược biến thành một màu đỏ tươi, sét trên trời giáng xuống mặt sông tạo thành vô số trận hồng thủy, đất trời rung chuyển. Ai cũng vứt bỏ hắn rồi, hắn không còn lưu luyến gì với thế gian này nữa..
Hắn nhận hết giày vò chỉ vì nghĩ ánh mắt đó, y thất vọng là vì đã từng mong đợi đối với hắn.
Tầm mắt hắn mờ dần...
Năm tháng ngày xưa... không thể cứu vãn...
Nền trời âm u lạnh lẽo, sát khí ngút trời.
Ma khí nhiều năm ẩn giấu trong cơ thể hắn lần này bị kích thích bộc phát, tạo thành một làn khói đen quấn quanh miệng hố đang nứt ra. Bên ngoài có kết giới thần tiên hợp sức phân bổ, chỉ cần có tác động bất thường sẽ triệu thiên lôi giáng vào nơi ma khí hùng mạnh nhất.
Thương Hải cảm nhận từng đợt sét đánh vào, môi khẽ nhếch, bởi vì họ mà tay của hắn vĩnh viễn không thể chạm vào thứ mình thích, hắn sao không thể hận chứ.
Trong lòng hắn từng có ngàn lần ý nghĩ giết chết hết bọn chúng, như thế sẽ không ai ngăn cản hắn bên cạnh sư tôn nữa. Hắn đã chán ngán việc mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt nghi kỵ, bàn tán về ma tính trong người hắn. Hắn vô cùng căm phẫn những kẻ ở sau lưng nói sư tôn thiên vị, mắng y không biết phải trái.
Hắn không phép ai một ai có khả năng sẽ uy hiếp đến danh tiếng của sư phụ, càng không cho phép ai thay thế hắn ở bên cạnh người.
Sư tôn...
Liệu người có dạy cho đệ tử mới của người những điều này, thậm chí còn hơn, vì người kia chẳng phải ma quỷ như hắn, người không cần kiêng dè cũng yêu thương hắn hơn!
Thương Hải đột nhiên thấy hơi thở cực kỳ quen thuộc... là người mà hắn hết lòng hết dạ yêu thương. Nhưng cũng chính người trục xuất hắn ra khỏi sư môn, cảm thấy hổ thẹn nhục nhã khi nhận hắn làm đệ tử. Ai cũng có thể khinh thường hắn phỉ nhổ hắn, hắn cũng không hề để tâm...
Tại sao người đó lại là người.
Hắn chấp nhận bị giam giữ trong Linh Đài chỉ vì không muốn người bị hồn phi phách tán, biến mất khỏi lục giới. Giữa sư phụ và đệ tử mà có sự day dưa tình cảm sẽ bị người đời phỉ nhổ.
Tại sao, người lại bỏ rơi ta?
Tại sao... lại là người?
Chuyện đến nước này chỉ đành....
Thương Hải vẫn luôn ghi nhớ lời y, sư tôn dạy hắn điểm nguy hại của Khung Ma Giới, bảo hắn tránh xa nhưng cũng phải bảo vệ nó. Tránh cho vạn ma thoát khỏi gông xiềng nhân gian lầm than...
Sư tôn...
Liệu người có dạy cho đệ tử mới của người những điều này, thậm chí còn hơn, vì người kia chẳng phải ma quỷ như hắn, người không cần kiêng dè cũng yêu thương hắn hơn!
Đó là một người có dáng vẻ mờ nhạt đến nổi hắn không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng mà dáng dấp ôn nhuận nho nhã này... hắn hơi mất tự nhiên, bối rối điều chỉnh lại quần áo, tóc tai của mình.
Tiên Du mỉm cười dịu dàng...
Ánh mắt hắn hơi trốn tránh, hắn đương nhiên muốn gặp lại sư tôn nhưng không phải trong bộ dạng này. Hắn cãi lời y xâm nhập vào Khung Ma Giới, y có phải rất giận hay không. Ánh mắt hắn đang chứa đựng sự tàn khốc dần tan biến thay vào đó là sự lúng túng bất an.
Tiên Du bước đi rất chậm rãi đến bên hắn, phong tiên ngạo cốt.
Động tác của người vẫn dịu dàng như thế, tim Thương Hải thoáng run rẩy.
***
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thế gian đột nhiên trở nên rực rỡ, hắn nhìn sư tôn chạm rãi về phía mình trong lòng vừa vui vẻ vừa bất an.
Người có đành lòng tàn nhẫn với hắn như lần trước, muốn tự tay xử lý hắn?
Trong lòng hắn suy tính, muốn trói buộc người bên cạnh hắn, nhưng lúc này lại do dự không biết có nên tổn thương y? Hắn xót xa cũng như oán hận tận đáy lòng, yếu ớt oán trách: "Tại sao người lại bỏ rơi con?"
Hắn không thấy rõ biểu hiện trên mặt người, chỉ có hơi thở mỏng manh quyến luyến. Tim hắn đập dữ dội, mong chờ câu trả lời.
Nhưng trong nháy mắt, lưỡi kiếm đã đâm qua lồng ngực hắn sau đó rút ra không hề do dự, run tay.
Hắn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, hơi mỉm cười đau thương.
Hắn đang hy vọng gì chứ?
Nếu người mềm lòng đã không giam hắn trong Tháp Linh Đài.
Thẩm Huyền Quân thấy mồ hôi ướt đẫm, cả người nhớp nháp không chịu nổi liền giật mình tỉnh dậy. Tưởng Hoàng cũng vội vàng ôm lấy y vỗ lưng: "Ca ca sao thế, lại mơ thấy ác mộng?"
Y khép mi tâm lại ngăn cơn run rẩy, dựa sát người hắn hồi sức.
Cơn mơ này Thẩm Huyền Quân đã mơ rất nhiều lần, không biết những người đó là ai, khi tỉnh lại liền quên gần hết, kí ức đọng lại vụn vặt. Y giống như là một nhân vật nào đó trong câu chuyện trên, mà cũng giống như hạt bụi mờ nhạt, quan sát mọi chuyện.
"Ta nấu canh an thần cho ca ca." Hắn hôn lên trán bịn rịn mồ hôi của y: "Chắc gần đây vì chuyện công chúa mà bận rộn, mà ca ca còn đang mang mầm bệnh."
Nhắc đến bệnh dịch Thẩm Huyền Quân mới nhớ việc hắn cận kề ở cạnh, để bản thân nhiễm bệnh thử thuốc thay y. Cơ thể Thẩm Huyền Quân rất dễ bài xích thuốc, đây là bệnh cũ. Thuốc uống lung tung rất dễ biến thành độc dược, y thở dài: "Đệ còn mệt hơn ta vậy mà đêm còn không được ngủ ngon."
"Đúng rồi, chỉ có thể ôm người không thể làm gì đương nhiên không ngủ ngon."
Y lườm hắn: "Nói nhăn nói cuội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.