Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm
Chương 70
Khai Tân
10/10/2024
Lời mẫu thân dịu dàng vang lên bên tai, ta dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi ta tỉnh lại, bà đỡ đang xoa bụng cho ta.
“Phu nhân đừng cử động, đợi ta xoa hết những thứ bẩn trong bụng ra, người sẽ mau hồi phục, vóc dáng cũng nhanh trở lại như trước.”
“Cảm ơn bà.”
“Phu nhân sao lại nói khách khí như vậy. Ta nhận bạc, đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm.”
Lời nói là thế, nhưng bà quả thật rất tận tâm.
“Đứa bé đâu rồi?”
“Đang ở giường bên cạnh, có phụ thân của nó trông chừng. Ôi, ta chưa từng thấy phụ thân nào quý con gái như vậy, chỉ sợ chớp mắt một cái là lỡ mất điều gì.”
Là Tề Đại đấy.
Hắn chắc hẳn rất khao khát có một gia đình, có một đứa con mang dòng m.á.u của chính mình.
Nhưng chỉ có hắn trông cũng không được, đứa trẻ sẽ đói.
Khi đói, nó khóc thét, tiếng khóc thật vang dội.
Mẫu thân bế con lại cho ta, Tề Đại lẽo đẽo đi theo sau, sợ con gái bị bế đi mất.
Nghe con khóc ré lên, lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Ôi, phụ thân nó ra ngoài trước đi, ra ngoài trước đã, cháu bé của chúng ta cần dùng bữa rồi.”
“Hả...”
Lời của bà đỡ khiến Tề Đại ngẩn ra: “Con bé còn nhỏ thế, làm sao mà ăn cơm?”
“...”
Bà đỡ cũng lần đầu tiên thấy một người làm cha mà ngốc nghếch như thế này.
Không nhịn được, bà buông vài câu đùa, khiến mặt Tề Đại đỏ bừng, cổ cũng nóng lên. Hắn lúng túng bước ra ngoài, bên ngoài liền vang lên tiếng của gia gia: “Sao cháu gái ta khóc rồi? Con có biết bế trẻ con không? Nếu không biết thì để ta bế, người to lớn thế, làm được gì chứ?”
“Nó đói, cần ăn cơm,” Tề Đại đáp.
“Ăn cơm? Ăn cơm gì, con bé còn nhỏ thế, chẳng phải nó nên b.ú sữa sao...”
Gia gia hùng hồn quát lên, sau đó như hiểu ra chuyện gì.
Ông dặn Tề Đại: “Đợi một lát nữa bế nó lại đây, ta muốn nhìn kỹ cháu gái ta.”
Bên ngoài, tiếng trò chuyện của ông cháu rôm rả.
Ta ôm lấy con, nghe theo lời mẫu thân, cẩn thận đỡ con bé lên.
Con bé khóc lớn, cho đến khi b.ú sữa mới từ từ nín lại, kêu ư ử.
“Ôi... đau quá...”
Mẹ bảo ta cố chịu.
Bà đỡ cũng khuyên ta nhẫn nại.
Nói rằng lần đầu cho con b.ú đều thế cả, đau rồi sẽ qua.
Người ta bảo mẫu tử có tình cảm sâu đậm, quả thật sau cơn đau, nhìn con, trái tim ta mềm mại như tan chảy.
Sau khi b.ú no, mẫu thân bế con bé lên vỗ lưng nhẹ nhàng để con ợ hơi, rồi mới đặt con vào lớp tã lót mềm mại.
“Con đã cho b.ú xong rồi, nằm nghỉ cho thoải mái đi.”
“Thời gian ở cữ phải nghỉ ngơi thật tốt, không phải lo lắng gì cả. Chỉ cần khi nào con bé đói thì con cho bú, còn mọi việc khác để Trân Châu, Mã Não, Vương thẩm và Hàn thẩm lo liệu.”
“Mẫu thân ban ngày phải về nhà, tối lại sang chăm nom cho con.”
Ta bảo mẫu thân không cần vất vả như vậy.
Bốn năm người thay nhau chăm sóc con bé chắc chắn sẽ rất chu đáo.
“Chăm sóc con bé là chuyện của nhà con, nhưng con là con gái ta, làm sao mẫu thân có thể không chăm sóc con ít nhất mười ngày nửa tháng.”
Trên đời này chẳng có chuyện gì là “nên hay không nên,” tất cả chỉ là vì mẫu thân thương con gái mà thôi.
Thực sự ta chẳng phải lo lắng gì, ngoài việc cho con bú, chẳng còn việc gì cần đến ta.
Sau ba ngày, đứa bé được tắm rửa sạch sẽ, bà đỡ được Ngưu thúc đưa về. Lúc đến hớn hở bao nhiêu, lúc đi càng vui vẻ bấy nhiêu.
Người ta nói về chứng trầm cảm sau sinh, nhưng ta thì không có.
Con khóc đêm khiến người khác mất ngủ, nhưng ta lại không.
Sau khi sinh, ta ăn uống tốt, ngủ cũng tốt. Con không cần ta bế, cũng chẳng cần dỗ, thay tã cũng không phải lo. Trân Châu và Mã Não đã sớm tập thay tã, làm rất thành thạo.
Khi hết ở cữ, ta hồi phục rất nhanh.
Mỗi ngày đều có các loại canh tẩm bổ, mẫu thân còn khen ngợi khí sắc của ta rất tốt.
Tề Đại càng là người chu đáo, việc gì làm được hắn đều tự làm, không nhờ cậy ai. Người cao to là thế, nhưng bế con gái dỗ dành thì dịu dàng đến không ngờ.
Con gái của chúng ta đã có tên.
Sau khi xem xét bát tự, ngũ hành, gia gia đặt cho con tên là "Dư," tiểu danh là "Ngoan Bảo."
Gia gia tuy nói không được động đến đồ trong núi, nhưng vẫn bảo Tề Đại vào núi lấy ra một hộp ngọc nhỏ để làm trang sức cho cháu gái yêu quý của ông.
Có thể thấy địa vị của con bé trong lòng gia gia cao đến thế nào, ta và Tề Đại quả thật chẳng sánh được.
Khi ta tỉnh lại, bà đỡ đang xoa bụng cho ta.
“Phu nhân đừng cử động, đợi ta xoa hết những thứ bẩn trong bụng ra, người sẽ mau hồi phục, vóc dáng cũng nhanh trở lại như trước.”
“Cảm ơn bà.”
“Phu nhân sao lại nói khách khí như vậy. Ta nhận bạc, đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm.”
Lời nói là thế, nhưng bà quả thật rất tận tâm.
“Đứa bé đâu rồi?”
“Đang ở giường bên cạnh, có phụ thân của nó trông chừng. Ôi, ta chưa từng thấy phụ thân nào quý con gái như vậy, chỉ sợ chớp mắt một cái là lỡ mất điều gì.”
Là Tề Đại đấy.
Hắn chắc hẳn rất khao khát có một gia đình, có một đứa con mang dòng m.á.u của chính mình.
Nhưng chỉ có hắn trông cũng không được, đứa trẻ sẽ đói.
Khi đói, nó khóc thét, tiếng khóc thật vang dội.
Mẫu thân bế con lại cho ta, Tề Đại lẽo đẽo đi theo sau, sợ con gái bị bế đi mất.
Nghe con khóc ré lên, lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Ôi, phụ thân nó ra ngoài trước đi, ra ngoài trước đã, cháu bé của chúng ta cần dùng bữa rồi.”
“Hả...”
Lời của bà đỡ khiến Tề Đại ngẩn ra: “Con bé còn nhỏ thế, làm sao mà ăn cơm?”
“...”
Bà đỡ cũng lần đầu tiên thấy một người làm cha mà ngốc nghếch như thế này.
Không nhịn được, bà buông vài câu đùa, khiến mặt Tề Đại đỏ bừng, cổ cũng nóng lên. Hắn lúng túng bước ra ngoài, bên ngoài liền vang lên tiếng của gia gia: “Sao cháu gái ta khóc rồi? Con có biết bế trẻ con không? Nếu không biết thì để ta bế, người to lớn thế, làm được gì chứ?”
“Nó đói, cần ăn cơm,” Tề Đại đáp.
“Ăn cơm? Ăn cơm gì, con bé còn nhỏ thế, chẳng phải nó nên b.ú sữa sao...”
Gia gia hùng hồn quát lên, sau đó như hiểu ra chuyện gì.
Ông dặn Tề Đại: “Đợi một lát nữa bế nó lại đây, ta muốn nhìn kỹ cháu gái ta.”
Bên ngoài, tiếng trò chuyện của ông cháu rôm rả.
Ta ôm lấy con, nghe theo lời mẫu thân, cẩn thận đỡ con bé lên.
Con bé khóc lớn, cho đến khi b.ú sữa mới từ từ nín lại, kêu ư ử.
“Ôi... đau quá...”
Mẹ bảo ta cố chịu.
Bà đỡ cũng khuyên ta nhẫn nại.
Nói rằng lần đầu cho con b.ú đều thế cả, đau rồi sẽ qua.
Người ta bảo mẫu tử có tình cảm sâu đậm, quả thật sau cơn đau, nhìn con, trái tim ta mềm mại như tan chảy.
Sau khi b.ú no, mẫu thân bế con bé lên vỗ lưng nhẹ nhàng để con ợ hơi, rồi mới đặt con vào lớp tã lót mềm mại.
“Con đã cho b.ú xong rồi, nằm nghỉ cho thoải mái đi.”
“Thời gian ở cữ phải nghỉ ngơi thật tốt, không phải lo lắng gì cả. Chỉ cần khi nào con bé đói thì con cho bú, còn mọi việc khác để Trân Châu, Mã Não, Vương thẩm và Hàn thẩm lo liệu.”
“Mẫu thân ban ngày phải về nhà, tối lại sang chăm nom cho con.”
Ta bảo mẫu thân không cần vất vả như vậy.
Bốn năm người thay nhau chăm sóc con bé chắc chắn sẽ rất chu đáo.
“Chăm sóc con bé là chuyện của nhà con, nhưng con là con gái ta, làm sao mẫu thân có thể không chăm sóc con ít nhất mười ngày nửa tháng.”
Trên đời này chẳng có chuyện gì là “nên hay không nên,” tất cả chỉ là vì mẫu thân thương con gái mà thôi.
Thực sự ta chẳng phải lo lắng gì, ngoài việc cho con bú, chẳng còn việc gì cần đến ta.
Sau ba ngày, đứa bé được tắm rửa sạch sẽ, bà đỡ được Ngưu thúc đưa về. Lúc đến hớn hở bao nhiêu, lúc đi càng vui vẻ bấy nhiêu.
Người ta nói về chứng trầm cảm sau sinh, nhưng ta thì không có.
Con khóc đêm khiến người khác mất ngủ, nhưng ta lại không.
Sau khi sinh, ta ăn uống tốt, ngủ cũng tốt. Con không cần ta bế, cũng chẳng cần dỗ, thay tã cũng không phải lo. Trân Châu và Mã Não đã sớm tập thay tã, làm rất thành thạo.
Khi hết ở cữ, ta hồi phục rất nhanh.
Mỗi ngày đều có các loại canh tẩm bổ, mẫu thân còn khen ngợi khí sắc của ta rất tốt.
Tề Đại càng là người chu đáo, việc gì làm được hắn đều tự làm, không nhờ cậy ai. Người cao to là thế, nhưng bế con gái dỗ dành thì dịu dàng đến không ngờ.
Con gái của chúng ta đã có tên.
Sau khi xem xét bát tự, ngũ hành, gia gia đặt cho con tên là "Dư," tiểu danh là "Ngoan Bảo."
Gia gia tuy nói không được động đến đồ trong núi, nhưng vẫn bảo Tề Đại vào núi lấy ra một hộp ngọc nhỏ để làm trang sức cho cháu gái yêu quý của ông.
Có thể thấy địa vị của con bé trong lòng gia gia cao đến thế nào, ta và Tề Đại quả thật chẳng sánh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.