Chương 71: Bàn bạc
Nguyệt Dạ
20/04/2018
“Ngươi tìm ta”.
Diệp Thiên đi đến ngồi trên sofa hỏi Liễu Mộc.
“Phía Tây ta đã lấy ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta hy vọng mình không chọn lầm”.
Liễu Mộc vừa uống trà vừa nói.
“Ngươi yên tâm, đã có Vân gia các ngươi hứng gió thì ta sẽ thực hiện sớm thôi”.
Diệp Thiên cười nói.
“Còn một chuyện ta muốn bàn với ngươi”.
Diệp Thiên nói tiếp.
“Chuyện gì?”.
Liễu Mộc thắc mắc.
“Ta có thể giúp Vân gia các ngươi xóa sổ Lý gia cùng Thạch gia”.
Diệp Thiên thong dong nói.
“Sao ngươi chịu mạo hiểm như thế? Ngươi có mục địch gì?”.
Liễu Mộc liếc nhìn Diệp Thiên.
“Không có gì, bọn họ muốn ta chết nên ta trả đũa thôi”.
Diệp Thiên cười nói.
Liễu Mộc trầm ngâm một lúc lâu rồi nhìn Diệp Thiên nói.
“Điều kiện của ngươi?”.
“Ngươi quả nhiên hiểu ý ta”.
Diệp Thiên cười cợt.
“Ta chỉ cần các ngươi thề độc cùng ghi một tờ huyết thư không bao giờ phản bội ta là được”.
Liễu Mộc tiếp tục suy nghĩ.
Đối với người tu luyện, một lời hứa thôi cũng đủ làm xiềng xích cản đường họ tu luyện đột phá rồi, nếu nặng có thể thành tâm ma cực kì nguy hiểm.
Lời thề càng hơn thế, nếu vi phạm lời thề sẽ chết không khác gì bên trong lời thề cả.
Huyết thư càng kinh khủng, một khi vi phạm thì không chỉ ngươi chết mà cả dòng tộc của ngươi cũng đi cùng, diệt tộc trong một khắc.
Thề độc cùng Huyết thư, hai thứ nhập một chỉ cần vi phạm sợ là thiên địa băng liệt cho dù là chi tộc cũng gánh hậu quả khôn lường.
“Ngươi có đủ giá trị để bọn ta làm như thế không?”.
Liễu Mộc nhìn Diệp Thiên.
“Giá trị hiện tại của ta chỉ có một thân thiên phú mà thôi, ngươi có thể xem đây là một ván cược, Trúng thì tương lai tươi sáng, Trật tất cả đều hết”.
Diệp Thiên nhìn Liễu Mộc tiếu ý nói.
“Chuyện này ta không thể làm chủ, cần một ít thời gian”.
Liễu Mộc thở dài rồi nói.
“Được thôi, các ngươi cứ bàn bạc suy nghĩ đi”.
Diệp Thiên cười cợt nói.
Liễu Mộc đứng dậy rời đi.
Diệp Thiên nhìn thấy Liễu Mộc rời đi thì cười một cái tự tin.
*******
Liễu Mộc rời đi lập tức đến hoàng cung bàn bạc với Vân Long.
“Ngươi thấy thế nào?”.
Ngồi đối diện Liễu Mộc hỏi Vân Long.
“Diệp Thiên thiên phú quá nghịch thiên, chỉ một thời gian ngắn hắn đã đạt đến Huyền đan cảnh, mấy tháng trước Dương Tiểu nhặt hắn về chỉ mới Luyện thể mà thôi”.
Vân Long cảm khái nói.
“Quả thật”.
Liễu Mộc không phản đối.
“Đồ đệ đã như thế sư phụ còn kinh khủng thế nào? Ngọc nhi sao khi được hắn chữa trị hiện tại đã có thể tu luyện, hơn nữa tốc độ tu luyện của Ngọc nhi nhanh kinh khủng lại vững chắc không chút tì vết, người thường thúc ngựa cũng khó đuổi kịp”.
Vân Long nói tiếp.
Nói đến còn gái Vân Ngọc hắn không thể không ngạc nhiên, lần trước lúc nàng đột phá Linh dịch cảnh do bận chuyện triều chính hắn chưa thể kiểm tra kĩ càng, lần này nàng đột phá Dung linh cảnh hắn liền kiểm tra căn cơ của nàng.
Vì hiện tại vẫn trong thời kì mẫn cảm nên hắn không để nàng động tay chân mà chỉ dùng trận pháp, kiểm tra hoàn tất hắn giật mình không thể tin nổi thiên phú của con gái mình.
Linh dịch không chút tạp chất, Linh dịch độ to lên đến 70cm cho dù thiên tài trong thiên tài cũng kém xa tít tắp.
Nếu nói độ tinh khiết có thể do công pháp cao thấp ảnh hưởng thì độ to của Linh dịch đã nói lên thiên phú yêu nghiệt của nàng, cho dù là hắn cũng hâm mộ không thôi.
“Vậy…?”.
Liễu Mộc nhìn Vân Long hỏi.
“Tên tiểu tử Diệp Thiên này là phúc tinh của Vân gia, ta muốn đánh cuộc một phen, với lại hắn không được thì còn sư phụ hắn”.
Vân Long ánh mắt nghiêm túc nói ra.
“Nhưng một khi thực hiện điều kiện sẽ không còn đường lui nữa, cho dù hậu duệ sau này cũng thế, ngươi không suy nghĩ kĩ một chút”.
Liễu Mộc lo lắng nói.
Hắn cùng Liễu Nghi là hai huynh đệ ruột thịt, từ nhỏ đã là cô nhi chỉ nương tựa sống, Liễu Nghi may mắn lớn lên xinh đẹp lại được Vân Long trung tình cưới về lập vị hoàng hậu không cưới người thứ hai.
Với một vị vua chỉ có một vợ đã xem như truyện cười thiên hạ, nàng lại chỉ là một cô nhi đầu đường xó chợ nhưng Vân Long vẫn không xem trọng tất cả lấy nàng đã là phúc duyên vô tận.
Hắn thân làm ca ca nàng, anh rễ của vua lại chỉ có một thân võ công lại không hơn ai, nếu không phải sau này may mắn tìm thấy một cái động phủ của cường giả để lại đạt được truyền thừa hắn cũng không có ngày hôm nay.
Chính vì Vân Long nên cho dù hắn không phải người Vân gia nhưng rất xem trọng Vân gia nếu không hắn cũng không ngồi chức viện trưởng mà đóng cửa bế quan tập trung tu luyện rồi.
“Dù sao mấy năm nay Lý gia càng lúc càng bá đạo, bên trong học viện còn không ít người được bọn hắn đào tạo để sau này đưa vào Vạn thú tông, hiện tại địa vị của Lý Đào trong Vạn thú tông rất vững chắc, không bao lâu bọn hắn nhất định sẽ hành động”.
“Đến lúc đó Lý, Thạch hai nhà tấn công lại có thêm Vạn thú tông ra mặt chúng ta muốn thắng khó, rất khó”.
Vân Long thở dài nói.
Mấy năm nay hắn luôn xem trọng tình báo ở Vạn thú tông, nên mọi thứ bên trong hắn đều biết một hai.
“…”.
Liễu Mộc trầm mặt.
Diệp Thiên đi đến ngồi trên sofa hỏi Liễu Mộc.
“Phía Tây ta đã lấy ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta hy vọng mình không chọn lầm”.
Liễu Mộc vừa uống trà vừa nói.
“Ngươi yên tâm, đã có Vân gia các ngươi hứng gió thì ta sẽ thực hiện sớm thôi”.
Diệp Thiên cười nói.
“Còn một chuyện ta muốn bàn với ngươi”.
Diệp Thiên nói tiếp.
“Chuyện gì?”.
Liễu Mộc thắc mắc.
“Ta có thể giúp Vân gia các ngươi xóa sổ Lý gia cùng Thạch gia”.
Diệp Thiên thong dong nói.
“Sao ngươi chịu mạo hiểm như thế? Ngươi có mục địch gì?”.
Liễu Mộc liếc nhìn Diệp Thiên.
“Không có gì, bọn họ muốn ta chết nên ta trả đũa thôi”.
Diệp Thiên cười nói.
Liễu Mộc trầm ngâm một lúc lâu rồi nhìn Diệp Thiên nói.
“Điều kiện của ngươi?”.
“Ngươi quả nhiên hiểu ý ta”.
Diệp Thiên cười cợt.
“Ta chỉ cần các ngươi thề độc cùng ghi một tờ huyết thư không bao giờ phản bội ta là được”.
Liễu Mộc tiếp tục suy nghĩ.
Đối với người tu luyện, một lời hứa thôi cũng đủ làm xiềng xích cản đường họ tu luyện đột phá rồi, nếu nặng có thể thành tâm ma cực kì nguy hiểm.
Lời thề càng hơn thế, nếu vi phạm lời thề sẽ chết không khác gì bên trong lời thề cả.
Huyết thư càng kinh khủng, một khi vi phạm thì không chỉ ngươi chết mà cả dòng tộc của ngươi cũng đi cùng, diệt tộc trong một khắc.
Thề độc cùng Huyết thư, hai thứ nhập một chỉ cần vi phạm sợ là thiên địa băng liệt cho dù là chi tộc cũng gánh hậu quả khôn lường.
“Ngươi có đủ giá trị để bọn ta làm như thế không?”.
Liễu Mộc nhìn Diệp Thiên.
“Giá trị hiện tại của ta chỉ có một thân thiên phú mà thôi, ngươi có thể xem đây là một ván cược, Trúng thì tương lai tươi sáng, Trật tất cả đều hết”.
Diệp Thiên nhìn Liễu Mộc tiếu ý nói.
“Chuyện này ta không thể làm chủ, cần một ít thời gian”.
Liễu Mộc thở dài rồi nói.
“Được thôi, các ngươi cứ bàn bạc suy nghĩ đi”.
Diệp Thiên cười cợt nói.
Liễu Mộc đứng dậy rời đi.
Diệp Thiên nhìn thấy Liễu Mộc rời đi thì cười một cái tự tin.
*******
Liễu Mộc rời đi lập tức đến hoàng cung bàn bạc với Vân Long.
“Ngươi thấy thế nào?”.
Ngồi đối diện Liễu Mộc hỏi Vân Long.
“Diệp Thiên thiên phú quá nghịch thiên, chỉ một thời gian ngắn hắn đã đạt đến Huyền đan cảnh, mấy tháng trước Dương Tiểu nhặt hắn về chỉ mới Luyện thể mà thôi”.
Vân Long cảm khái nói.
“Quả thật”.
Liễu Mộc không phản đối.
“Đồ đệ đã như thế sư phụ còn kinh khủng thế nào? Ngọc nhi sao khi được hắn chữa trị hiện tại đã có thể tu luyện, hơn nữa tốc độ tu luyện của Ngọc nhi nhanh kinh khủng lại vững chắc không chút tì vết, người thường thúc ngựa cũng khó đuổi kịp”.
Vân Long nói tiếp.
Nói đến còn gái Vân Ngọc hắn không thể không ngạc nhiên, lần trước lúc nàng đột phá Linh dịch cảnh do bận chuyện triều chính hắn chưa thể kiểm tra kĩ càng, lần này nàng đột phá Dung linh cảnh hắn liền kiểm tra căn cơ của nàng.
Vì hiện tại vẫn trong thời kì mẫn cảm nên hắn không để nàng động tay chân mà chỉ dùng trận pháp, kiểm tra hoàn tất hắn giật mình không thể tin nổi thiên phú của con gái mình.
Linh dịch không chút tạp chất, Linh dịch độ to lên đến 70cm cho dù thiên tài trong thiên tài cũng kém xa tít tắp.
Nếu nói độ tinh khiết có thể do công pháp cao thấp ảnh hưởng thì độ to của Linh dịch đã nói lên thiên phú yêu nghiệt của nàng, cho dù là hắn cũng hâm mộ không thôi.
“Vậy…?”.
Liễu Mộc nhìn Vân Long hỏi.
“Tên tiểu tử Diệp Thiên này là phúc tinh của Vân gia, ta muốn đánh cuộc một phen, với lại hắn không được thì còn sư phụ hắn”.
Vân Long ánh mắt nghiêm túc nói ra.
“Nhưng một khi thực hiện điều kiện sẽ không còn đường lui nữa, cho dù hậu duệ sau này cũng thế, ngươi không suy nghĩ kĩ một chút”.
Liễu Mộc lo lắng nói.
Hắn cùng Liễu Nghi là hai huynh đệ ruột thịt, từ nhỏ đã là cô nhi chỉ nương tựa sống, Liễu Nghi may mắn lớn lên xinh đẹp lại được Vân Long trung tình cưới về lập vị hoàng hậu không cưới người thứ hai.
Với một vị vua chỉ có một vợ đã xem như truyện cười thiên hạ, nàng lại chỉ là một cô nhi đầu đường xó chợ nhưng Vân Long vẫn không xem trọng tất cả lấy nàng đã là phúc duyên vô tận.
Hắn thân làm ca ca nàng, anh rễ của vua lại chỉ có một thân võ công lại không hơn ai, nếu không phải sau này may mắn tìm thấy một cái động phủ của cường giả để lại đạt được truyền thừa hắn cũng không có ngày hôm nay.
Chính vì Vân Long nên cho dù hắn không phải người Vân gia nhưng rất xem trọng Vân gia nếu không hắn cũng không ngồi chức viện trưởng mà đóng cửa bế quan tập trung tu luyện rồi.
“Dù sao mấy năm nay Lý gia càng lúc càng bá đạo, bên trong học viện còn không ít người được bọn hắn đào tạo để sau này đưa vào Vạn thú tông, hiện tại địa vị của Lý Đào trong Vạn thú tông rất vững chắc, không bao lâu bọn hắn nhất định sẽ hành động”.
“Đến lúc đó Lý, Thạch hai nhà tấn công lại có thêm Vạn thú tông ra mặt chúng ta muốn thắng khó, rất khó”.
Vân Long thở dài nói.
Mấy năm nay hắn luôn xem trọng tình báo ở Vạn thú tông, nên mọi thứ bên trong hắn đều biết một hai.
“…”.
Liễu Mộc trầm mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.