Chương 129: Hỗ trợ
Nguyệt Dạ
27/02/2019
“Được rồi, ta sẽ làm hộ quốc linh thú của Vân Lam vương quốc”.
Lôi Linh hổ thở dài nói.
Làm hộ quốc linh thú chắc chắn sẽ không tự do bằng làm thú vương nhưng ở đây có yêu nghiệt nghịch thiên như Diệp Thiên thì tương lai nó sẽ có cơ hội rất lớn bước vào Hồn Linh cảnh giới.
Tương lại Vân Lam vương quốc hắc không biết sẽ ra sao nhưng có Diệp Thiên làm đồng minh thì mọi thứ đều rất có thể, hắn đoán tương lại Vân Lam vương quốc có thể sẽ thành hoàng quốc thậm chí đế quốc đỉnh phong thế lực.
Đế quốc trên Linh Huyền Đại Lục lát đát không có mấy, cả Nam châu này cũng chỉ có 2 cái, thế nhưng mỗi một đế quốc đều là một thế lực khủng bố nhất trên Linh Huyền Đại Lục này.
“Mặc dù ta và Trần Thanh thực hiện linh ước ngang hàng nhưng ta đã từng hứa sẽ không động thủ với hắn”.
Lôi Linh hổ nói.
“Ừ… Tứ trưởng lão ở lại đây, ta đi qua kia”.
Diệp Thiên nói với Vân Hồng rồi hóa bóng đi mất.
Vân Hồng nhìn Diệp Thiên mà thổn thức, cả một cuộc chiến hiểm nguy khôn lường lại bị Diệp Thiên lần lượt hóa giải.
Không, phải nói là từ lúc xuất hiện thì bất cứ cuộc chiến nào xảy ra thì hầu như đều đã kết quả từ đầu.
Từ học viện tranh tài đến vây công Lý gia Thạch gia, rồi lại thú triều lần này, mỗi cuộc bên hắn gần như đã định là bại nhưng Diệp Thiên xuất hiện mọi thứ đều khác, bọn hắn không nhưng thắng mà còn thắng rất đậm.
Học viện tranh tài bọn hắn mất một nữa thiên tài nội viện nhưng người ta thì mất sạch chỉ còn 6 học viên hạch tâm viện bị đánh cho bầm đầu.
Vây công Lý gia Thạch gia, dưới nhiều thủ đoạn bài tẩy của đối phương bên hắn muốn thắng cũng là thắng thảm, Diệp Thiên vừa ra tay đối phương liền diệt tộc, đánh đuổi hung địch rời đi.
Thú triều lần này bọn hắn đã chuẩn bị tinh thần dù có thảm thế nào cũng phải thắng, Diệp Thiên một tiếng hót kinh thiên địa, không chỉ chém giết nhiều huyền thú, địch nhân hạn chế tổn thất bên mình, hiện tại còn thông dong không phí một chút sức lực liền thu được một đầu Đan Linh cảnh huyền thú làm hộ quốc linh thú.
Hiện tại hắn cảm giác được ngày đó Vân Long quyết định lập huyết thư với Diệp Thiên là đúng đắng cỡ nào, nếu không có Diệp Thiên hỗ trợ bọn hắn sợ là không thể vượt qua tai kiếp lần này.
…
Diệp Thiên di chuyển đến gần nơi chiến đấu của đám Vân Long rồi ẩn nấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có hệ thống chỉ cần hắn không kích phát huyền lực thì không ai thăm dò được tu vi của hắn, cho dù ở gần nhưng nếu mắt Trần Thanh không nhìn thấy hắn thì vẫn không có gì nguy hiểm.
“Ngũ thức quy nhất, Càn Khôn nhất kiếm”.
“Hoành Sơn Thập Bát đao”.
“Độc Giao loạn vũ”.
3 người Vân Long dồn dập công kích Trần Thanh.
Liễu Mộc và Dương Bá Nhật tu vi quá thấp so với đối thủ nên ngoài mục địch đả thương thì chỉ có thể mở đường tranh thủ cơ hội cho Vân Long giết tới.
“Phá Sơn ấn”.
Trần Thanh cũng không rảnh rỗi, hai tay liên tục ra chiêu ngăn chặn đồng thời tìm đường công kích.
“Chính là lúc này”.
Diệp Thiên thấy Trần Thanh cả người tập trung đối kháng 3 người Vân Long thì lập tức ra tay.
“Amaterasu!”.
“Hừ…”.
Cảm giác đau nhứt từ đôi mắt truyền đến Diệp Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng gạt qua một bên.
“Phựt…”.
“Ahhh…!!!”.
Không bao lâu sau chỉ nghe thấy tiếng hét đau đớn của Trần Thanh vang vọng thiên địa.
Lôi Linh hổ thở dài nói.
Làm hộ quốc linh thú chắc chắn sẽ không tự do bằng làm thú vương nhưng ở đây có yêu nghiệt nghịch thiên như Diệp Thiên thì tương lai nó sẽ có cơ hội rất lớn bước vào Hồn Linh cảnh giới.
Tương lại Vân Lam vương quốc hắc không biết sẽ ra sao nhưng có Diệp Thiên làm đồng minh thì mọi thứ đều rất có thể, hắn đoán tương lại Vân Lam vương quốc có thể sẽ thành hoàng quốc thậm chí đế quốc đỉnh phong thế lực.
Đế quốc trên Linh Huyền Đại Lục lát đát không có mấy, cả Nam châu này cũng chỉ có 2 cái, thế nhưng mỗi một đế quốc đều là một thế lực khủng bố nhất trên Linh Huyền Đại Lục này.
“Mặc dù ta và Trần Thanh thực hiện linh ước ngang hàng nhưng ta đã từng hứa sẽ không động thủ với hắn”.
Lôi Linh hổ nói.
“Ừ… Tứ trưởng lão ở lại đây, ta đi qua kia”.
Diệp Thiên nói với Vân Hồng rồi hóa bóng đi mất.
Vân Hồng nhìn Diệp Thiên mà thổn thức, cả một cuộc chiến hiểm nguy khôn lường lại bị Diệp Thiên lần lượt hóa giải.
Không, phải nói là từ lúc xuất hiện thì bất cứ cuộc chiến nào xảy ra thì hầu như đều đã kết quả từ đầu.
Từ học viện tranh tài đến vây công Lý gia Thạch gia, rồi lại thú triều lần này, mỗi cuộc bên hắn gần như đã định là bại nhưng Diệp Thiên xuất hiện mọi thứ đều khác, bọn hắn không nhưng thắng mà còn thắng rất đậm.
Học viện tranh tài bọn hắn mất một nữa thiên tài nội viện nhưng người ta thì mất sạch chỉ còn 6 học viên hạch tâm viện bị đánh cho bầm đầu.
Vây công Lý gia Thạch gia, dưới nhiều thủ đoạn bài tẩy của đối phương bên hắn muốn thắng cũng là thắng thảm, Diệp Thiên vừa ra tay đối phương liền diệt tộc, đánh đuổi hung địch rời đi.
Thú triều lần này bọn hắn đã chuẩn bị tinh thần dù có thảm thế nào cũng phải thắng, Diệp Thiên một tiếng hót kinh thiên địa, không chỉ chém giết nhiều huyền thú, địch nhân hạn chế tổn thất bên mình, hiện tại còn thông dong không phí một chút sức lực liền thu được một đầu Đan Linh cảnh huyền thú làm hộ quốc linh thú.
Hiện tại hắn cảm giác được ngày đó Vân Long quyết định lập huyết thư với Diệp Thiên là đúng đắng cỡ nào, nếu không có Diệp Thiên hỗ trợ bọn hắn sợ là không thể vượt qua tai kiếp lần này.
…
Diệp Thiên di chuyển đến gần nơi chiến đấu của đám Vân Long rồi ẩn nấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có hệ thống chỉ cần hắn không kích phát huyền lực thì không ai thăm dò được tu vi của hắn, cho dù ở gần nhưng nếu mắt Trần Thanh không nhìn thấy hắn thì vẫn không có gì nguy hiểm.
“Ngũ thức quy nhất, Càn Khôn nhất kiếm”.
“Hoành Sơn Thập Bát đao”.
“Độc Giao loạn vũ”.
3 người Vân Long dồn dập công kích Trần Thanh.
Liễu Mộc và Dương Bá Nhật tu vi quá thấp so với đối thủ nên ngoài mục địch đả thương thì chỉ có thể mở đường tranh thủ cơ hội cho Vân Long giết tới.
“Phá Sơn ấn”.
Trần Thanh cũng không rảnh rỗi, hai tay liên tục ra chiêu ngăn chặn đồng thời tìm đường công kích.
“Chính là lúc này”.
Diệp Thiên thấy Trần Thanh cả người tập trung đối kháng 3 người Vân Long thì lập tức ra tay.
“Amaterasu!”.
“Hừ…”.
Cảm giác đau nhứt từ đôi mắt truyền đến Diệp Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng gạt qua một bên.
“Phựt…”.
“Ahhh…!!!”.
Không bao lâu sau chỉ nghe thấy tiếng hét đau đớn của Trần Thanh vang vọng thiên địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.