Chương 191: Thăm dò (9)
Nguyệt Dạ
04/05/2019
Đoàn người Vân Phong không ngừng theo sau Dương Phượng Vũ chạy chối chết.
“Cái thông đạo này rốt cuộc dài bao nhiêu a?”.
Bạch Linh tức giận mắng.
“Thông đạo này hơi cong lại lệch xuống hẳn là dẫn xuống sâu trong lòng đất, hiện tại đã xuống rất sâu rồi hẳn là rất nhanh liền đến lối thoát”.
Vân Phong nhíu mày nói.
“Phượng Vũ, ngươi còn chống đỡ nổi chứ?”.
Hắn lo lắng hỏi Dương Phượng Vũ.
Nãy giờ liên tục chạy đã rất lâu nàng còn không ngừng đánh ra huyền kỹ tiêu hao huyền lực rất lớn.
“Không sao, vẫn có thể chống đỡ một lúc, nếu ta hết huyền lực Trương Hổ ngươi lập tức thay thế chỗ ta”.
Dương Phượng Vũ nghiêm túc trả lời, nàng vẫn không ngừng đánh ra từng chưởng hai tay đã xuất hiện mệt mỏi, cánh tay lúc vung chưởng hơi mất lực lại không ngừng run rẩy.
Nhưng may mắn rằng phán đoán của Vân Phong rất chính xác, bọn hắn tiếp tục không được bao lâu đã thấy độc khí ngày còn loãn.
“Sắp đến rồi”.
Bạch Linh vui mừng nói.
Ngay sau lời nói của nàng 4 người lập tức nhìn thấy từ xa, một cách cửa đóng kín khác nhưng không giống cánh cửa to lúc đầu, cánh của này nhỏ hơn rất nhiều chỉ cao 2m mà thôi.
“Trương Hổ, ta người hợp lực ra chiêu phá cửa”.
Vân Phong quay đầu kêu gọi Trương Hổ.
“Được”.
Trưởng Hổ gật đầu tăng nhanh tốc độ vượt lên Bạch Linh đến bên cạnh Vân Phong.
“Chuẩn bị… Phá!”.
Vân Phong lớn tiếng chỉ huy.
“Giao giảo”.
Vân Phong đánh thẳng lên cánh cửa.
Vẫn là huyền kỹ này nhưng lần này khác, lần này huyền kỹ không như một sợi dây thừng yếu kém mà như một đầu giao to lớn đầy uy lực há miệng to dùng nanh công kích cánh cửa.
“Bạo Viêm quyền”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Trương Hổ một quyền tung ra.
Quyền của hắn vừa đến cánh cửa như bị đánh bom, môt tiếng nổ tung cánh cửa liền bị đánh móp vào trong.
Hai người không ngừng thay phiên đánh phá cánh cửa, Dương Phượng Vũ thì ở phía sau chặn lại độc khí.
Độc khí đã loãng đi rất nhiều nên nàng không cần ra chiêu nhiều như lúc này.
Bạch Linh lấy đan được ra đưa ra cho nàng dùng sau đó cũng nhảy vào tham gia việc phá cửa.
Bạch Linh có thể nói lần này nàng hoàn toàn cảm nhận được sự bất lực của bản thân.
Không những dẫm bẫy khiến người khác rơi vào nguy hiểm mà còn không thể hỗ trợ được gì.
Nàng không thể loại bỏ độc khí, phản ứng cũng không đủ nhanh để ngăn chặn những mũi tên độc lúc đầu.
Ngoài việc phá cửa ra nàng chẳng làm được gì, nàng cảm thấy rất rất rất khó chịu.
“Rầm rầm rầm…”.
“ẦM…”.
Dưới sự nỗ lực của 3 người cánh cửa thoát khỏi thông đạo cũng bị phá.
“Đi nhanh”.
Vân Phong gọi Dương Phượng Vũ.
“Được”.
Dương Phượng Vũ đáp một tiếng rồi thả người rời đi thông đạo.
“Cuối cùng cũng ra được cái chỗ khó thở này rồi”.
Kim Sơn nhìn thấy đoàn người Vân Phong đều rời đi thì vui mừng nói.
“Chúng ta cũng đi thôi”.
Diệp Thiên cười một tiếng trên bàn tay một quả cầu lửa Kim Viêm hỏa thuận tay thả ra.
“Vù Vù…”.
Kim Viêm hỏa bao trùm cả một đoạn đường trong thông đạo xóa đi tất cả khí độc.
Làm xong hết thảy đoàn người mới rời đi.
“Cái thông đạo này rốt cuộc dài bao nhiêu a?”.
Bạch Linh tức giận mắng.
“Thông đạo này hơi cong lại lệch xuống hẳn là dẫn xuống sâu trong lòng đất, hiện tại đã xuống rất sâu rồi hẳn là rất nhanh liền đến lối thoát”.
Vân Phong nhíu mày nói.
“Phượng Vũ, ngươi còn chống đỡ nổi chứ?”.
Hắn lo lắng hỏi Dương Phượng Vũ.
Nãy giờ liên tục chạy đã rất lâu nàng còn không ngừng đánh ra huyền kỹ tiêu hao huyền lực rất lớn.
“Không sao, vẫn có thể chống đỡ một lúc, nếu ta hết huyền lực Trương Hổ ngươi lập tức thay thế chỗ ta”.
Dương Phượng Vũ nghiêm túc trả lời, nàng vẫn không ngừng đánh ra từng chưởng hai tay đã xuất hiện mệt mỏi, cánh tay lúc vung chưởng hơi mất lực lại không ngừng run rẩy.
Nhưng may mắn rằng phán đoán của Vân Phong rất chính xác, bọn hắn tiếp tục không được bao lâu đã thấy độc khí ngày còn loãn.
“Sắp đến rồi”.
Bạch Linh vui mừng nói.
Ngay sau lời nói của nàng 4 người lập tức nhìn thấy từ xa, một cách cửa đóng kín khác nhưng không giống cánh cửa to lúc đầu, cánh của này nhỏ hơn rất nhiều chỉ cao 2m mà thôi.
“Trương Hổ, ta người hợp lực ra chiêu phá cửa”.
Vân Phong quay đầu kêu gọi Trương Hổ.
“Được”.
Trưởng Hổ gật đầu tăng nhanh tốc độ vượt lên Bạch Linh đến bên cạnh Vân Phong.
“Chuẩn bị… Phá!”.
Vân Phong lớn tiếng chỉ huy.
“Giao giảo”.
Vân Phong đánh thẳng lên cánh cửa.
Vẫn là huyền kỹ này nhưng lần này khác, lần này huyền kỹ không như một sợi dây thừng yếu kém mà như một đầu giao to lớn đầy uy lực há miệng to dùng nanh công kích cánh cửa.
“Bạo Viêm quyền”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Trương Hổ một quyền tung ra.
Quyền của hắn vừa đến cánh cửa như bị đánh bom, môt tiếng nổ tung cánh cửa liền bị đánh móp vào trong.
Hai người không ngừng thay phiên đánh phá cánh cửa, Dương Phượng Vũ thì ở phía sau chặn lại độc khí.
Độc khí đã loãng đi rất nhiều nên nàng không cần ra chiêu nhiều như lúc này.
Bạch Linh lấy đan được ra đưa ra cho nàng dùng sau đó cũng nhảy vào tham gia việc phá cửa.
Bạch Linh có thể nói lần này nàng hoàn toàn cảm nhận được sự bất lực của bản thân.
Không những dẫm bẫy khiến người khác rơi vào nguy hiểm mà còn không thể hỗ trợ được gì.
Nàng không thể loại bỏ độc khí, phản ứng cũng không đủ nhanh để ngăn chặn những mũi tên độc lúc đầu.
Ngoài việc phá cửa ra nàng chẳng làm được gì, nàng cảm thấy rất rất rất khó chịu.
“Rầm rầm rầm…”.
“ẦM…”.
Dưới sự nỗ lực của 3 người cánh cửa thoát khỏi thông đạo cũng bị phá.
“Đi nhanh”.
Vân Phong gọi Dương Phượng Vũ.
“Được”.
Dương Phượng Vũ đáp một tiếng rồi thả người rời đi thông đạo.
“Cuối cùng cũng ra được cái chỗ khó thở này rồi”.
Kim Sơn nhìn thấy đoàn người Vân Phong đều rời đi thì vui mừng nói.
“Chúng ta cũng đi thôi”.
Diệp Thiên cười một tiếng trên bàn tay một quả cầu lửa Kim Viêm hỏa thuận tay thả ra.
“Vù Vù…”.
Kim Viêm hỏa bao trùm cả một đoạn đường trong thông đạo xóa đi tất cả khí độc.
Làm xong hết thảy đoàn người mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.