Chương 58: Thiên Nguyệt các Các chủ
Nguyệt Dạ
20/04/2018
Bàn bạc mọi chuyện đâu vào đấy với 3 người Vân Phong, Diệp Thiên trở về phòng.
“Mình cũng nên chuẩn bị thì hơn, Lý gia lần trước ám sát thất bại lần này sẽ không bỏ qua cơ hội tốt”.
Diệp Thiên suy tính một chút rồi mở ra Thương Thành tìm kiếm đồ vật chuẩn bị cho Học viện tranh tài sắp tới.
*******
Thiên Nguyệt các.
Bên trong phòng của các chủ, một thiếu nữ đang ngồi trên bàn làm việc, bên cạnh là một lão bà hỗ trợ xem xét vật phẩm trên bàn.
Thiếu nữ cực kì xinh đẹp, nàng ăn mặc một bộ y phục màu trắng tinh tế hiện ra nét người gợi cảm của mình, làn da trắng hồng trong suốt, phong thái nhẹ nhàng thướt tha, khí chất cao quý trang nhã, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đủ để động nhân tâm.
“Haiz… thật chán”.
Nàng bỗng chống hai tay nâng hàm như tiểu nha đầu làm nũng thở dài nói ra, khi chất xung quanh nàng cũng thay đổi như một tiểu thư tinh nghịch không tìm thấy trò vui.
“Tiểu thư người lại như thế nữa rồi”.
Lão bà đứng kế bên cười nhẹ nói.
“Ngày nào cũng ghi ghi viết viết buồn chán chết ta”.
Thiếu nữ bũi môi nói.
“Vậy ngài muốn gì?”.
“Thứ gì đó khiến ta hết buồn chán, đúng rồi cái tên bán Dưỡng nhan đan đã tìm ra chưa?”.
“Vẫn chưa, mỗi lần đến đấu giá đều là một người khác, đối phương rõ ràng muốn che đấu thân phận nên muốn tìm cũng khó”.
Lão bà chậm rãi trả lời.
“Mặc dù không tìm được người nọ nhưng dạo này nghe nói bên trong Vân Lam học viện xuất hiện một tiểu quái vật”.
“Tiểu quái vật?”.
Thiếu nữ bắt đầu thích thú hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói là một tiểu hài tử chỉ 6-7 tuổi nhưng tu vi cao cường có thể nhẹ nhõm đánh phế một tên Dung linh cảnh tầng 9, trong học viện đặt danh xưng vì Tiểu ma đầu”.
“Haha… danh xưng rất xứng nha, Tiểu ma đầu ta cũng muốn gặp thử một lần”.
“Nếu vậy thì vài ngày tới Vân Lam học viện sẽ tổ chức Học viện tranh tài, ta nghĩ với thiên phú của hắn sẽ có cơ hội được tham gia”.
Lão bà cười cười nói.
“Vậy thì ta nhất định phải đến xem thực hư ra sao”.
Thiếu nữ cười đẹp nói.
*******
7 ngày rất nhanh trôi qua, hôm nay là ngày Học viện tranh tài bắt đầu.
Vì nơi tranh tài là ở Vạn Thú sơn mạch nên tất cả người tham gia hay đến quan sát đều tập trung ở ngoài học viện.
Diệp Thiên cùng 3 người Vân Phong từ sớm đã đến tập hợp cùng những người tham gia của phe mình, tất nhiên phe đối phương cũng đã đến đầy đủ.
3 người hạch tâm viện cũng đã xuất hiện, một nữ hai nam, Diệp Thiên quan sát một chút thì bỏ qua.
“Các ngươi nhớ kỹ, sau khi tiến vào không nên ham chiến giành lệnh bài làm gì mà tìm nơi an toàn đợi hạch tâm viện bọn ta đến dẫn dắt”.
Trương Hổ ở trước đám ngươi nói.
“Vâng”.
Phia dưới người của nội viện đều lớn tiến trả lời.
“Tốt nhất là nghe theo chỉ huy của Diệp Thiên”.
Trương Hổ nói thêm một câu làm đám người kì quái nhìn sang Diệp Thiên.
“Hắn có tư cách gì, không phải thiên phú cao thôi sao, đánh phế Dung linh cảnh tầng 9 ta cũng làm được có gì tài giỏi, lý gì ta phải nghe theo hắn”.
Một người trong đám người nội viện lớn tiếng phản bác, tiếp sau thêm vài người cũng tiến lên phản đối.
Dù sao bọn hắn cũng là thiên tài, cho dù trong cả vương quốc cũng được người đời ca ngợi làm sao có thể mất mặt nghe theo một tên nhóc con.
“Ngươi…”.
Trương Hổ định nói gì thì bị Diệp Thiên nói trước.
“Nghe hay không là quyền của ngươi ta không có quyền nói đến, ngươi không cần phải kích động như vậy”.
Diệp Thiên thờ ơ nói.
Mục đích của hắn chỉ là giành chiến thắng lần này mà thôi, bọn người này có ra sao không liên quan đến hắn.
“Hừ… coi như ngươi biết điều”.
Người kia nghe Diệp Thiên nói thì hừ lạnh đứng sang một bên chờ đợi.
Diệp Thiên cũng không quan tâm thái độ của tên kia, đi sang chỗ 3 người Vân Phong.
“Hắn nói ngươi không giận sao?”.
Dương Phượng Vũ nói.
“Chó cắn ngươi ngươi cắn lại sao?”.
Diệp Thiên thản nhiên nói khiến cả 3 ngươi cười ha hả.
“Được rồi, như theo kế hoạch mà làm”.
Diệp Thiên nói với 3 người.
“Ngươi cứ yên tâm, nhưng ngươi vào trước một ngày phải cẩn thận một chút bên kia chắc chắn không ít người muốn nhắm vào ngươi”.
Vân Phong nói.
“Ừm…”.
Diệp Thiên gật đầu.
“À, bên trong nội viện có vài người là tỷ muội của ta ngươi chiếu cố các nàng một chút giúp ta”.
Dương Phượng Vũ nói.
“Nếu họ chịu nghe lời và không gây phiền phức cho ta”.
Diệp Thiên không sao cả trả lời rồi trở lại chỗ đám người nội viện.
Dương Phượng Vũ cũng nhìn qua chỗ đám người nội viện ra hiệu cho vài thiếu nữ, một thiếu nữ dẫn đầu gật đầu đáp trả.
“Mình cũng nên chuẩn bị thì hơn, Lý gia lần trước ám sát thất bại lần này sẽ không bỏ qua cơ hội tốt”.
Diệp Thiên suy tính một chút rồi mở ra Thương Thành tìm kiếm đồ vật chuẩn bị cho Học viện tranh tài sắp tới.
*******
Thiên Nguyệt các.
Bên trong phòng của các chủ, một thiếu nữ đang ngồi trên bàn làm việc, bên cạnh là một lão bà hỗ trợ xem xét vật phẩm trên bàn.
Thiếu nữ cực kì xinh đẹp, nàng ăn mặc một bộ y phục màu trắng tinh tế hiện ra nét người gợi cảm của mình, làn da trắng hồng trong suốt, phong thái nhẹ nhàng thướt tha, khí chất cao quý trang nhã, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đủ để động nhân tâm.
“Haiz… thật chán”.
Nàng bỗng chống hai tay nâng hàm như tiểu nha đầu làm nũng thở dài nói ra, khi chất xung quanh nàng cũng thay đổi như một tiểu thư tinh nghịch không tìm thấy trò vui.
“Tiểu thư người lại như thế nữa rồi”.
Lão bà đứng kế bên cười nhẹ nói.
“Ngày nào cũng ghi ghi viết viết buồn chán chết ta”.
Thiếu nữ bũi môi nói.
“Vậy ngài muốn gì?”.
“Thứ gì đó khiến ta hết buồn chán, đúng rồi cái tên bán Dưỡng nhan đan đã tìm ra chưa?”.
“Vẫn chưa, mỗi lần đến đấu giá đều là một người khác, đối phương rõ ràng muốn che đấu thân phận nên muốn tìm cũng khó”.
Lão bà chậm rãi trả lời.
“Mặc dù không tìm được người nọ nhưng dạo này nghe nói bên trong Vân Lam học viện xuất hiện một tiểu quái vật”.
“Tiểu quái vật?”.
Thiếu nữ bắt đầu thích thú hỏi.
“Đúng vậy, nghe nói là một tiểu hài tử chỉ 6-7 tuổi nhưng tu vi cao cường có thể nhẹ nhõm đánh phế một tên Dung linh cảnh tầng 9, trong học viện đặt danh xưng vì Tiểu ma đầu”.
“Haha… danh xưng rất xứng nha, Tiểu ma đầu ta cũng muốn gặp thử một lần”.
“Nếu vậy thì vài ngày tới Vân Lam học viện sẽ tổ chức Học viện tranh tài, ta nghĩ với thiên phú của hắn sẽ có cơ hội được tham gia”.
Lão bà cười cười nói.
“Vậy thì ta nhất định phải đến xem thực hư ra sao”.
Thiếu nữ cười đẹp nói.
*******
7 ngày rất nhanh trôi qua, hôm nay là ngày Học viện tranh tài bắt đầu.
Vì nơi tranh tài là ở Vạn Thú sơn mạch nên tất cả người tham gia hay đến quan sát đều tập trung ở ngoài học viện.
Diệp Thiên cùng 3 người Vân Phong từ sớm đã đến tập hợp cùng những người tham gia của phe mình, tất nhiên phe đối phương cũng đã đến đầy đủ.
3 người hạch tâm viện cũng đã xuất hiện, một nữ hai nam, Diệp Thiên quan sát một chút thì bỏ qua.
“Các ngươi nhớ kỹ, sau khi tiến vào không nên ham chiến giành lệnh bài làm gì mà tìm nơi an toàn đợi hạch tâm viện bọn ta đến dẫn dắt”.
Trương Hổ ở trước đám ngươi nói.
“Vâng”.
Phia dưới người của nội viện đều lớn tiến trả lời.
“Tốt nhất là nghe theo chỉ huy của Diệp Thiên”.
Trương Hổ nói thêm một câu làm đám người kì quái nhìn sang Diệp Thiên.
“Hắn có tư cách gì, không phải thiên phú cao thôi sao, đánh phế Dung linh cảnh tầng 9 ta cũng làm được có gì tài giỏi, lý gì ta phải nghe theo hắn”.
Một người trong đám người nội viện lớn tiếng phản bác, tiếp sau thêm vài người cũng tiến lên phản đối.
Dù sao bọn hắn cũng là thiên tài, cho dù trong cả vương quốc cũng được người đời ca ngợi làm sao có thể mất mặt nghe theo một tên nhóc con.
“Ngươi…”.
Trương Hổ định nói gì thì bị Diệp Thiên nói trước.
“Nghe hay không là quyền của ngươi ta không có quyền nói đến, ngươi không cần phải kích động như vậy”.
Diệp Thiên thờ ơ nói.
Mục đích của hắn chỉ là giành chiến thắng lần này mà thôi, bọn người này có ra sao không liên quan đến hắn.
“Hừ… coi như ngươi biết điều”.
Người kia nghe Diệp Thiên nói thì hừ lạnh đứng sang một bên chờ đợi.
Diệp Thiên cũng không quan tâm thái độ của tên kia, đi sang chỗ 3 người Vân Phong.
“Hắn nói ngươi không giận sao?”.
Dương Phượng Vũ nói.
“Chó cắn ngươi ngươi cắn lại sao?”.
Diệp Thiên thản nhiên nói khiến cả 3 ngươi cười ha hả.
“Được rồi, như theo kế hoạch mà làm”.
Diệp Thiên nói với 3 người.
“Ngươi cứ yên tâm, nhưng ngươi vào trước một ngày phải cẩn thận một chút bên kia chắc chắn không ít người muốn nhắm vào ngươi”.
Vân Phong nói.
“Ừm…”.
Diệp Thiên gật đầu.
“À, bên trong nội viện có vài người là tỷ muội của ta ngươi chiếu cố các nàng một chút giúp ta”.
Dương Phượng Vũ nói.
“Nếu họ chịu nghe lời và không gây phiền phức cho ta”.
Diệp Thiên không sao cả trả lời rồi trở lại chỗ đám người nội viện.
Dương Phượng Vũ cũng nhìn qua chỗ đám người nội viện ra hiệu cho vài thiếu nữ, một thiếu nữ dẫn đầu gật đầu đáp trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.