Chương 125: Thương lượng
Nguyệt Dạ
27/02/2019
“Xẹt…xẹt…”.
Lôi Linh hổ không ngừng dùng lôi điện tấn công Vân Hồng nhưng luôn bị né tránh rồi giữ khoảng cách.
“Đáng chết…GRRR…”.
Lôi Linh hổ bị cảm giác gò bó làm tức điên.
Nó nhìn thấy bên Lý Thương bắt đầu thua thiệt muốn qua đó hỗ trợ nhưng hiện tại nó không thể thoát khỏi chỗ này.
“Ầm…ầm…”.
Lôi điện điên cuồng từ trên trời nện xuống tấn công Vân Hồng như tất cả đều bị Vân Hông né tránh và ngăn chặn.
Vân Hồng bình thường tính khí hơi nóng một chút nhưng không phải kẻ ngốc, hắn biết tình hình hiện tại đang có lợi cho bên mình nên cũng không gấp gáp muốn đánh đấm cái gì, chỉ cần câu giờ là được.
“Hửm?”.
Vân Hồng định công kích hấp dẫn sự chú ý của Lôi Linh hổ thì bỗng ngẩng người quay ra sau.
“Diệp Thiên!”.
“Tiểu tử ngươi ở đâu ra vậy hả?”.
Vân Hồng nhìn thấy hình bóng phía sau thì vui mừng nói.
Mặc dù nghe tin Diệp Thiên không sao nhưng chưa thấy chân thân thì cũng có một phần chưa yên tâm.
“Hiện tại chiến đấu đã không phải ngươi có thể tham gia, mau chóng nấp đi chỗ khác”.
“Tứ trưởng lão không cần gấp, ta đến đương nhiên có chuẩn bị, nếu có chuyện ta sẽ đi ngay”.
Diệp Thiên cười nói, không hề xem trọng chuyện trước mắt.
“Hả? tiểu tử ngươi chưa chết?”.
Lôi Linh hổ ở một bên nhìn thấy Diệp Thiên liền kinh ngạc.
Từ lúc ở bên trong rừng chờ đợi thời cơ thì bọn hắn đã để ý đến thiên phú nghịch thiên của Diệp Thiên rồi nên vừa ra mặt liền cố ý mạt sát, lúc đầu bọn hắn tưởng Diệp Thiên đã chết trong mưa lôi rồi nên không để tâm, hiện tại nhìn thấy Diệp Thiên thì kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Diệp Thiên thiên phú quả thật quá đáng sợ hiện tại có thể không thể chạm đến bọn hắn nhưng tương lai chắc chắn có thể nên bọn hắn không muốn để lại bất kỳ đại họa nào cho sau này.
“Hahaha… tiểu tử, nếu ngươi ban đầu trốn đi thì ta còn không biết hiện tại ra mặt không phải là đến nạp mạng sao?”.
Lôi Linh hổ cười thoải mái nhìn Diệp Thiên.
Nếu Diệp Thiên chạy trốn thì tương lai bọn hắn sẽ không yên bình nhưng hiện tại Diệp Thiên tại trước mặt, không phải đây là một cơ hội trừ khử tốt nhất sao?.
“Ta đến là để thương lượng chứ không phải đánh nhau”.
Diệp Thiên nhìn nó nói.
“Một tiểu tử cũng muốn ngang hàng thương lượng với ta? hừ”.
Lôi Linh hổ hừ lạnh một tiếng, một đạo lôi điện lập tức hướng Diệp Thiên công kích tới.
“Ngươi quên có ta ở đây sau?”.
Vân Hồng phất tay tạo ra một đạo lôi điện ngăn chặn.
“Dù sao ngươi và Vân Hồng trưởng lão cũng không thể ngay lập tức phân ra thắng bại, tại sao lại không bình tĩnh nghe ta nói một chút chứ?”.
Diệp Thiên vẫn thong dong nói chuyện với Lôi Linh hổ.
“Ngươi chưa đủ tư cách”.
Lôi Linh hổ gầm nhẹ khinh thường.
“Tư cách? Được thôi”.
“Amaterasu!”.
Diệp Thiên ngay lập tức đổi mắt sang Mangekyou Sharingan dùng ra Amaterasu.
“Phựt!”.
Hắc hỏa bỗng nhiên xuất hiện trên vuốt của Lôi Linh hổ thiêu đốt phừng phừng.
Lôi Linh hổ không ngừng dùng lôi điện tấn công Vân Hồng nhưng luôn bị né tránh rồi giữ khoảng cách.
“Đáng chết…GRRR…”.
Lôi Linh hổ bị cảm giác gò bó làm tức điên.
Nó nhìn thấy bên Lý Thương bắt đầu thua thiệt muốn qua đó hỗ trợ nhưng hiện tại nó không thể thoát khỏi chỗ này.
“Ầm…ầm…”.
Lôi điện điên cuồng từ trên trời nện xuống tấn công Vân Hồng như tất cả đều bị Vân Hông né tránh và ngăn chặn.
Vân Hồng bình thường tính khí hơi nóng một chút nhưng không phải kẻ ngốc, hắn biết tình hình hiện tại đang có lợi cho bên mình nên cũng không gấp gáp muốn đánh đấm cái gì, chỉ cần câu giờ là được.
“Hửm?”.
Vân Hồng định công kích hấp dẫn sự chú ý của Lôi Linh hổ thì bỗng ngẩng người quay ra sau.
“Diệp Thiên!”.
“Tiểu tử ngươi ở đâu ra vậy hả?”.
Vân Hồng nhìn thấy hình bóng phía sau thì vui mừng nói.
Mặc dù nghe tin Diệp Thiên không sao nhưng chưa thấy chân thân thì cũng có một phần chưa yên tâm.
“Hiện tại chiến đấu đã không phải ngươi có thể tham gia, mau chóng nấp đi chỗ khác”.
“Tứ trưởng lão không cần gấp, ta đến đương nhiên có chuẩn bị, nếu có chuyện ta sẽ đi ngay”.
Diệp Thiên cười nói, không hề xem trọng chuyện trước mắt.
“Hả? tiểu tử ngươi chưa chết?”.
Lôi Linh hổ ở một bên nhìn thấy Diệp Thiên liền kinh ngạc.
Từ lúc ở bên trong rừng chờ đợi thời cơ thì bọn hắn đã để ý đến thiên phú nghịch thiên của Diệp Thiên rồi nên vừa ra mặt liền cố ý mạt sát, lúc đầu bọn hắn tưởng Diệp Thiên đã chết trong mưa lôi rồi nên không để tâm, hiện tại nhìn thấy Diệp Thiên thì kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Diệp Thiên thiên phú quả thật quá đáng sợ hiện tại có thể không thể chạm đến bọn hắn nhưng tương lai chắc chắn có thể nên bọn hắn không muốn để lại bất kỳ đại họa nào cho sau này.
“Hahaha… tiểu tử, nếu ngươi ban đầu trốn đi thì ta còn không biết hiện tại ra mặt không phải là đến nạp mạng sao?”.
Lôi Linh hổ cười thoải mái nhìn Diệp Thiên.
Nếu Diệp Thiên chạy trốn thì tương lai bọn hắn sẽ không yên bình nhưng hiện tại Diệp Thiên tại trước mặt, không phải đây là một cơ hội trừ khử tốt nhất sao?.
“Ta đến là để thương lượng chứ không phải đánh nhau”.
Diệp Thiên nhìn nó nói.
“Một tiểu tử cũng muốn ngang hàng thương lượng với ta? hừ”.
Lôi Linh hổ hừ lạnh một tiếng, một đạo lôi điện lập tức hướng Diệp Thiên công kích tới.
“Ngươi quên có ta ở đây sau?”.
Vân Hồng phất tay tạo ra một đạo lôi điện ngăn chặn.
“Dù sao ngươi và Vân Hồng trưởng lão cũng không thể ngay lập tức phân ra thắng bại, tại sao lại không bình tĩnh nghe ta nói một chút chứ?”.
Diệp Thiên vẫn thong dong nói chuyện với Lôi Linh hổ.
“Ngươi chưa đủ tư cách”.
Lôi Linh hổ gầm nhẹ khinh thường.
“Tư cách? Được thôi”.
“Amaterasu!”.
Diệp Thiên ngay lập tức đổi mắt sang Mangekyou Sharingan dùng ra Amaterasu.
“Phựt!”.
Hắc hỏa bỗng nhiên xuất hiện trên vuốt của Lôi Linh hổ thiêu đốt phừng phừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.