Chương 118: Tiến công (4)
Nguyệt Dạ
27/02/2019
Hoàn thành chém giết xong mục tiêu Diệp Thiên không dừng lại tiếp tục dùng Vân Phong bộ nhanh chóng di chuyển tìm đến mục tiêu tiếp theo.
Diệp Thiên nhanh nhẹn, linh hoạt lượt qua từng đầu Huyền Thú trước mặt một đường hướng phía đệ tử Vạn Thú tông lao đến.
“Xoẹt…xoẹt…”.
Hai nhát kiếm chém ra 2 khỏa đầu lập tức rơi xuống, một người một thú, máu phún ra tung tóe hấp dẫn một ít tu sĩ nhìn qua.
Nhưng khi đám tu sĩ nhìn sang thì chỉ thấy 2 cổ thi thể một người một thú ngã xuống vũng máu còn người làm là ai thì không ai hay biết.
“Xoẹt…Xoẹt…Xoẹt…”.
Trên chiến trường không ngừng xuất hiện đầu đệ tử Vạn Thú tông rơi xuống, tạo thành một phong cảnh kì lạ hấp dẫn nhiều người.
Đệ tử Vạn Thú tông ngã xuống càng nhiều, Huyền thú bị điều khiển mất đi người ra lệnh thì không còn khó khăn đối phó như trước, thương vong lập tức dần dần giảm xuống, song tốc độ Huyền thú ngã xuống tăng lên.
…
“Tất cả đứng thành nhóm, cảnh giác xung quanh”.
Một gã đệ tử Vạn Thú tông lớn giọng ra lệnh, hẳn là đệ tử tinh anh.
Vị trí của hắn ở phía ngoài, dễ quan sát người của mình nên phát hiện người của mình mỗi một lúc lại mất đi, hơn nữa tốc độ mất ngày càng tăng.
Cơ thể của Diệp Thiên nhỏ nhắn lại thêm Vân Phong bộ nhanh nhẹn khó đoán khiến tên đệ tử này mặc dù thấy người mình ngã xuống nhưng chưa kịp nhìn ra hắn.
“Ngươi là kẻ đứng đầu bọn kia nhỉ?”.
Trong lúc đang tập hợp người đề cao cảnh giác, người đệ tử Vạn Thú tông này bỗng nghe thấy một âm thanh non nớt nhưng đầy sát khí phía sau lưng mình.
“Ai?”.
Hắn giật mình quay lại ngay lập tức, vừa quay lại hắn liền thấy một tên nhóc con chừng 6-7 tuổi cầm kiếm đứng trên lưng sủng thú của mình.
Bình thương nhìn thấy một đứa bé như thế hắn sẽ chẵng thèm quan tâm, nhưng hiện tại đang trên chiến trường không thể xuất hiện một đứa trẻ như thế nên hắn lập tức phản ứng, hắn lật tay muốn đánh ra một chưởng nhưng tay của đứa bé kia bỗng động.
“Phập…phập”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Tay đứa bé di động, tốc độ nhanh đến hắn không kịp nhìn rõ thì thanh kiếm trên tay đứa bé đã đâm xuyên qua ngực hắn, sau đó rút kiếm lại ngay lập tức.
“Hự…phốc!”.
Phun ra một vũng máu hắn không thể tin được nhìn đứa bé trước mặt rồi dần ngã sang một bên rơi khỏi sũng thú nằm trên đất lạnh đầy mùi máu tanh.
“Thật đơn giản”.
Trước khi nhắm mắt, bên tai hắn như nghe được tiếng nói bình thản của đứa bé.
…
“Tu sĩ bình thường toàn dựa vào huyền lực, thân thể chỉ bỏ phế”.
Diệp Thiên vừa di chuyển vừa lẩm bẩm.
Đúng như hắn nói, hắn tu luyện cũng ít lâu, gặp tu sĩ mạnh yếu cũng xem như nhiều nhưng hầu hết đều chỉ tập trung huyền lực mà ít quan tâm đến thân thể nên hiện tại có là Huyền Ấn cảnh cao thủ đi nữa một khi bị hắn áp sát người thì chỉ có chết.
Chém giết Huyền thú Huyền Ấn cảnh hắn còn phải dùng kiếm mang hoặc Kim Viêm chi hỏa thăng phúc cho kiếm mới phá hủy được phòng ngự của chúng.
Còn tu sĩ nhân loại thì một khi đã áp sát được gần người thì việc của hắn chỉ đơn giản là vung kiếm là xong không cần bất cứ chiêu trò gì nữa.
Nếu hắn tính toán không lầm thì một cường giả Đan Linh cảnh tu luyện công pháp không bổ trợ tu luyện thân thể thì có là Đan Linh cảnh tầng cao đi nữa lực lượng thân thể cũng chưa chắc đã qua được hắn.
“Khi về phải để Vân Ngọc chú trọng luyện thể mới được”.
Diệp Thiên lẩm bẩm.
Vân Ngọc hiện tại đã không lo ngại việc Ngũ Hành chi khí mất cân bằng nên có thể thả lỏng việc tu luyện huyền lực tập trung vào rèn luyện thân thể để tạo căn cơ cho sau này.
Thân thể mạnh yếu có ảnh hưởng lớn đến việc tu luyện như thân thể mạnh thì hấp thụ huyền khí chuyển hóa thành huyền lực sẽ nhanh hơn, tinh thuần hơn không để lại bất kì hậu hoạn gì.
Quan trọng hơn là sau này theo tu vi tăng cao huyền lực ngày càng khủng bố, nếu không có một thân thể đủ sức chịu đựng loại huyền lực đó thì mọi thứ sẽ sụp đổ.
Theo hắn nghĩ thì đây là một trong những nguyên nhân khiến tu sĩ Huyền Ấn cảnh đỉnh phong khó đột phá Đan Linh cảnh như thế, vì Đan Linh cảnh huyền lực chất lượng tăng gấp 10 lần so với Huyền Ấn cảnh, mà tu sĩ đến Huyền Ấn cảnh thường đã nữa bước vào quan tài thì làm sao cơ thể có thể chịu được khi đột phá.
Diệp Thiên nhanh nhẹn, linh hoạt lượt qua từng đầu Huyền Thú trước mặt một đường hướng phía đệ tử Vạn Thú tông lao đến.
“Xoẹt…xoẹt…”.
Hai nhát kiếm chém ra 2 khỏa đầu lập tức rơi xuống, một người một thú, máu phún ra tung tóe hấp dẫn một ít tu sĩ nhìn qua.
Nhưng khi đám tu sĩ nhìn sang thì chỉ thấy 2 cổ thi thể một người một thú ngã xuống vũng máu còn người làm là ai thì không ai hay biết.
“Xoẹt…Xoẹt…Xoẹt…”.
Trên chiến trường không ngừng xuất hiện đầu đệ tử Vạn Thú tông rơi xuống, tạo thành một phong cảnh kì lạ hấp dẫn nhiều người.
Đệ tử Vạn Thú tông ngã xuống càng nhiều, Huyền thú bị điều khiển mất đi người ra lệnh thì không còn khó khăn đối phó như trước, thương vong lập tức dần dần giảm xuống, song tốc độ Huyền thú ngã xuống tăng lên.
…
“Tất cả đứng thành nhóm, cảnh giác xung quanh”.
Một gã đệ tử Vạn Thú tông lớn giọng ra lệnh, hẳn là đệ tử tinh anh.
Vị trí của hắn ở phía ngoài, dễ quan sát người của mình nên phát hiện người của mình mỗi một lúc lại mất đi, hơn nữa tốc độ mất ngày càng tăng.
Cơ thể của Diệp Thiên nhỏ nhắn lại thêm Vân Phong bộ nhanh nhẹn khó đoán khiến tên đệ tử này mặc dù thấy người mình ngã xuống nhưng chưa kịp nhìn ra hắn.
“Ngươi là kẻ đứng đầu bọn kia nhỉ?”.
Trong lúc đang tập hợp người đề cao cảnh giác, người đệ tử Vạn Thú tông này bỗng nghe thấy một âm thanh non nớt nhưng đầy sát khí phía sau lưng mình.
“Ai?”.
Hắn giật mình quay lại ngay lập tức, vừa quay lại hắn liền thấy một tên nhóc con chừng 6-7 tuổi cầm kiếm đứng trên lưng sủng thú của mình.
Bình thương nhìn thấy một đứa bé như thế hắn sẽ chẵng thèm quan tâm, nhưng hiện tại đang trên chiến trường không thể xuất hiện một đứa trẻ như thế nên hắn lập tức phản ứng, hắn lật tay muốn đánh ra một chưởng nhưng tay của đứa bé kia bỗng động.
“Phập…phập”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Tay đứa bé di động, tốc độ nhanh đến hắn không kịp nhìn rõ thì thanh kiếm trên tay đứa bé đã đâm xuyên qua ngực hắn, sau đó rút kiếm lại ngay lập tức.
“Hự…phốc!”.
Phun ra một vũng máu hắn không thể tin được nhìn đứa bé trước mặt rồi dần ngã sang một bên rơi khỏi sũng thú nằm trên đất lạnh đầy mùi máu tanh.
“Thật đơn giản”.
Trước khi nhắm mắt, bên tai hắn như nghe được tiếng nói bình thản của đứa bé.
…
“Tu sĩ bình thường toàn dựa vào huyền lực, thân thể chỉ bỏ phế”.
Diệp Thiên vừa di chuyển vừa lẩm bẩm.
Đúng như hắn nói, hắn tu luyện cũng ít lâu, gặp tu sĩ mạnh yếu cũng xem như nhiều nhưng hầu hết đều chỉ tập trung huyền lực mà ít quan tâm đến thân thể nên hiện tại có là Huyền Ấn cảnh cao thủ đi nữa một khi bị hắn áp sát người thì chỉ có chết.
Chém giết Huyền thú Huyền Ấn cảnh hắn còn phải dùng kiếm mang hoặc Kim Viêm chi hỏa thăng phúc cho kiếm mới phá hủy được phòng ngự của chúng.
Còn tu sĩ nhân loại thì một khi đã áp sát được gần người thì việc của hắn chỉ đơn giản là vung kiếm là xong không cần bất cứ chiêu trò gì nữa.
Nếu hắn tính toán không lầm thì một cường giả Đan Linh cảnh tu luyện công pháp không bổ trợ tu luyện thân thể thì có là Đan Linh cảnh tầng cao đi nữa lực lượng thân thể cũng chưa chắc đã qua được hắn.
“Khi về phải để Vân Ngọc chú trọng luyện thể mới được”.
Diệp Thiên lẩm bẩm.
Vân Ngọc hiện tại đã không lo ngại việc Ngũ Hành chi khí mất cân bằng nên có thể thả lỏng việc tu luyện huyền lực tập trung vào rèn luyện thân thể để tạo căn cơ cho sau này.
Thân thể mạnh yếu có ảnh hưởng lớn đến việc tu luyện như thân thể mạnh thì hấp thụ huyền khí chuyển hóa thành huyền lực sẽ nhanh hơn, tinh thuần hơn không để lại bất kì hậu hoạn gì.
Quan trọng hơn là sau này theo tu vi tăng cao huyền lực ngày càng khủng bố, nếu không có một thân thể đủ sức chịu đựng loại huyền lực đó thì mọi thứ sẽ sụp đổ.
Theo hắn nghĩ thì đây là một trong những nguyên nhân khiến tu sĩ Huyền Ấn cảnh đỉnh phong khó đột phá Đan Linh cảnh như thế, vì Đan Linh cảnh huyền lực chất lượng tăng gấp 10 lần so với Huyền Ấn cảnh, mà tu sĩ đến Huyền Ấn cảnh thường đã nữa bước vào quan tài thì làm sao cơ thể có thể chịu được khi đột phá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.