Chương 9: Đáng đời
Quỳ Thập Nguyệt
25/03/2024
Dịch: Kình Lạc
Beta: Chị gái 7 nickname giấu tên
Đại hội Thể thao mùa thu khai mạc vào sáng sớm thứ năm, người treo quốc kỳ kéo quốc kỳ lên, ban lãnh đạo phát biểu, sau đó đội cổ động viên các lớp đi theo đội hình hình vuông, cuối cùng vận động viên mới lên sân khấu.
Một buổi lễ khai mạc tốn mất hai tiếng.
Mười giờ, loa phát thanh vang lên: “Mười phút sau, vòng sơ loại 100m nam lớp 10 chuẩn bị diễn ra.”
Đa số vòng đấu loại đều kết thúc vào hôm đầu tiên.
Bảng tin ở khu cổng vào sân thể dục mấy ngày hôm trước mới được lau sạch, giấy quảng cáo và cảnh báo dán trên đó bị xé hết, hệt như đổi sang cái mới.
Bạc Quan Sơ xem chạy cự ly ngắn một lúc thì hết hứng thú, nhân lúc trận tiếp theo chưa bắt đầu, cô lẻn ra ngoài sân thể dục.
Khi đi ngang qua bảng tin thông báo, trên đó dán một tờ giấy mới, phần màu trắng của danh sách là tên những học sinh vượt qua vòng loại vào vòng chung kết, còn phần màu đỏ của danh sách là 6 người đứng đầu trong vòng loại đó.
Đại hội thể thao có quy định tính điểm, 6 học sinh đứng đầu chung kết sẽ có số điểm lần lượt là 10 điểm, 9 điểm, 7 điểm, 5 điểm, 3 điểm và 1 điểm.
Sau khi toàn bộ đại hội kết thúc, giải thưởng lớp sẽ được trao dựa trên số điểm cuối cùng mà mỗi lớp giành được.
Không biết có phải do hoạt động này giáo viên cũng có tiền thưởng hay không mà bọn họ còn nhiệt tình hơn cả học sinh.
Trường trung học số 13 có tổng cộng bốn quầy bán đồ ăn vặt, một cái ở gần sân vận động, một cái ở cạnh toà nhà dạy lớp 10 và 11, một cái ở cạnh toà nhà lớp 12, cái cuối cùng ở đối diện căn-tin.
Vì hiện tại đang diễn ra đại hội thể thao nên quầy bán đồ vặt cạnh sân vận động bị học sinh thay phiên nhau oanh tạc.
Bạc Quan Sơ định mua vài thứ, nhưng thấy đông quá, cô quyết định đi qua sân vận động tới thẳng bên toà nhà lớp 12.
So với chỗ sân vận động, bên này vắng lặng hơn rất nhiều, bà chủ liên tục liếc nhìn chiếc ti vi trên treo tường ở phía đối diện, còn bàn tay thì cầm cuộn len.
Bạc Quan Sơ đi vào từ cửa bên, từ xa nhìn lại, bên cạnh bà chủ có cả chiếc dép mới móc được một nửa.
Mặc dù nói là mùa thu đã tới, nhưng chỉ cần nhiệt độ không giảm thì trong tủ lạnh sẽ chẳng thiếu thứ gì.
Bạc Quan Sơ lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, sau đó tới tủ đông ở bên kia lấy một que kem ốc quế. Khi cô định lấy thêm một túi khoai tây chiên, đột nhiên sau lưng lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
“Một đồng năm, trả bằng thẻ học sinh hay tiền mặt.”
“Thẻ học sinh.”
Khi Lương Viễn Triêu định đặt thẻ sinh viên xuống, một cánh tay trắng nõn chợt vươn ra, tít, đồ vật cầm trong tay được quét vào máy cảm ứng thay cho thẻ sinh viên.
Lương Viễn Triêu cúi đầu nhìn, nhưng Bạc Quan Sơ không nhìn lại, cô nói với bà chủ: “Cô ơi, tính cùng cho cháu với ạ!”
Bà chủ: “Kem ốc quế ba đồng, nước một đồng năm...”
Lương Viễn Triêu trực tiếp để hai đồng tiền mặt lên trên bàn, sau đó đi vòng qua Bạc Quan Sơ.
“...”
Bạc Quan Sơ phản ứng nhanh lẹ, cô vội vàng ngăn cậu lại: “Tôi quên mang thẻ, cho tôi mượn chút tiền đi.”
Lương Viễn Triêu lạnh mặt nhìn cô, hai chữ “không cho” còn chưa kịp nói ra, Bạc Quan Sơ đã nhắm vào thẻ sinh viên trên tay trái cậu, nhăm nhe cướp đi.
Cậu giơ tay lên cao, vị trí chiếc thẻ đổi sang nơi cô không thể với tới.
Bạc Quan Sơ kiễng chân, thấy cô sắp với tới, Lương Viễn Triêu lập tức giơ lên cao hơn.
Cô cắn chặt răng, nhưng vẻ mặt Lương Viễn Triêu vẫn lạnh nhạt, cậu khẽ nói: “Cút.”
Bạc Quan Sơ nghiến răng, cả người cô lao vào lồng ngực người trước mặt, tay trái nắm chặt lưng áo đồng phục của Lương Viễn Triêu, tay phải kéo cánh tay trái đang giơ lên cao của cậu xuống.
Hôm nay Lương Viễn Triêu mặc áo ngắn tay, khi lòng bàn tay mềm mại của cô gái chạm vào khuỷu tay, cơ thể thiếu niên lập tức cứng đờ.
Mấy nữ sinh lạ mặt vừa vào quán lập tức chú ý đến động tĩnh trước cửa, bọn họ núp sau giá đồ ăn vặt nhìn lén, thì thầm to nhỏ đoán mối quan hệ giữa hai người.
Bạc Quan Sơ kiễng chân, khoảng cách đối mặt với cậu đã gần hơn rất nhiều, tay phải cô vẫn nắm lấy tay trái cậu.
Lương Viễn Triêu nghe thấy cô nói: “Chúng ta như này có giống như đang thả thính tán tỉnh nhau không?”
Giây tiếp theo, Lương Viễn Triêu kéo tay Bạc Quan Sơ xuống, sau đó nhét thẻ học sinh vào lòng bàn tay cô, cuối cùng xoay người rời đi.
Bà chủ cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, nên cũng chẳng quan tâm tới mấy việc được coi là thú vui giới trẻ này nữa.
Thấy Bạc Quan Sơ cầm thẻ đi tới, bà chủ hờ hững nói: “Bốn đồng thôi, cậu trai lúc nãy đưa thừa 5 hào.”
Bạc Quan Sơ quét thẻ, cô nhìn số dư hiển thị, những hơn 400...
Thanh toán xong, Bạc Quan Sơ lập tức đuổi theo trả thẻ cho cậu: “Tốn 4 đồng. Sao cậu lại để nhiều tiền trong đây thế?”
Đáp án cho cô là không khí và tiếng bước chân ngày càng nhanh của người bên cạnh.
“Thẻ học sinh không có mật mã, nếu cậu đánh mất rồi bị người khác rút hết thì làm sao?”
Cậu vẫn không để ý tới cô.
Bạc Quan Sơ không chịu buông tha: “Lần sau cậu đừng để nhiều như thế, không an toàn đâu.”
Lương Viễn Triêu chợt dừng bước chân, cậu nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi có khả năng giữ chắc thẻ học sinh của tôi, không cần cậu nhọc lòng quan tâm.”
Không biết thứ gì đó vấp vào chân, thẻ học sinh trong túi cô rơi ra, ảnh thẻ bị lộ dưới ánh nắng chói chang.
“...” Bạc Quan Sơ nhặt lên, sau đó cười gượng, đệch mợ, xấu hổ chết mất.
“Kem ốc quế ngon không?” Cậu đột nhiên hỏi.
Bạc Quan Sơ khó hiểu: “Cũng... cũng được.”
Lương Viễn Triêu vươn tay, Bạc Quan Sơ mở to hai mắt nhìn cậu.
Cậu muốn ăn? Nhưng cô đã liếm mất vài miếng rồi. Bạc Quan Sơ ngờ vực đưa cây kem trên tay ra.
Khi cô vẫn mông lung chưa nhận ra gì, Lương Viễn Triêu đã vứt cây kem theo đường parabol vào thùng rác bên cạnh.
“Đệt.”
Người gây họa không quay đầu lại, thản nhiên ung dung đi tiếp.
“Lương Viễn Triêu.”
Cậu càng đi càng xa.
“Lương Viễn Triêu!”
“...”
Bạc Quan Sơ nhìn cây kem ốc quế mình yêu thích nằm trong thùng rác dần biến thành vũng nước, lòng cô bắt đầu nổi nóng.
Mấy nữ sinh vừa nãy vây xem ở quán bán đồ ăn vặt đi ra, túm năm tụm ba liếc Bạc Quan Sơ ở bên cạnh, tiếng trò chuyện cố ý to hơn.
“Hôm qua có phải Trần Nhã Di đi về cùng Lương Viễn Triêu không? Hình như mình gặp họ ở trên đường.”
“Không phải chứ, nhà Trần Nhã Di với nhà cậu ấy không cùng đường mà...”
“Các cậu không thấy Trần Nhã Di đăng trạng thái à? Hình như là Lương Viễn Triêu đưa cậu ấy về.”
“Wtf? Hai người họ hẹn hò à?”
“Chắc là không, nhưng nhanh thôi.”
“Lúc trước mình còn nghĩ người như Lương Viễn Triêu thì cô gái nào mới có thể lọt vào mặt cậu ấy, nhưng mà giờ ngẫm lại cũng phải thôi, Trần Nhã Di ưu tú như thế.”
“Còn không đúng à, Lương Viễn Triêu đứng đầu toàn khối, Trần Nhã Di đứng thứ hai toàn khối, không ưu tú thì tự giác đứng sang bên đi.”
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Bạc Quan Sơ là yên lặng âm thầm xông vào thế giới của Lương Viễn Triêu, sau đó cướp lấy trái tim của cậu. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi, nếu như bị người ta cướp thì sẽ đồng nghĩa với việc trước khi mục tiêu tiếp theo xuất hiện, cô phải đơn độc đối chọi với cuộc sống tệ hại này. Vậy nên trước khi Vương Nhân Thành ra tay lần nữa, cô nhất định phải tìm được “ô dù” cho mình.
Tan học, Bạc Quan Sơ lập tức đạp chiếc xe nhỏ của mình về nhà, vừa lúc này Thư Tâm cũng ở nhà, thấy cô về, bà ta hơi bất ngờ: “Sao hôm nay về sớm thế?”
“Dạ”, Bạc Quan Sơ lấy hai quả táo tàu bỏ vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Mẹ, con ra ngoài đây.”
“Con lại đi đâu? Sắp ăn cơm rồi!”
“Con biết rồi... con đi nhanh rồi về.”
Bạc Quan Sơ ở tiệm hoa quả đợi suốt hai tiếng mới thấy bóng dáng của Lương Viễn Triêu.
Cậu không mặc lên mình bộ đồng phục nữa mà đổi thành chiếc áo cộc màu trắng và chiếc quần đùi thể thao màu đen, mái tóc đen ngắn khoác lên màu nhàn nhạt dưới ánh chiều tà.
Cậu còn chưa sấy tóc mà đã ra ngoài mua trái cây.
Tiệm hoa quả không còn bán dưa hấu nữa nên Lương Viễn Triêu mua nửa quả dưa vàng Ha-mi.
Bạc Quan Sơ canh đúng thời cơ chạy tới, cướp mất dưa của cậu rồi về nhà.
Lần này Lương Viễn Triêu không để yên, cậu đi tới túm bả vai cô, sau đó kéo lại: “Trả đây.”
Lần đầu Bạc Quan Sơ cướp dưa của cậu chỉ đơn giản là vì dưa thôi, nhưng lần này là vì cậu.
“Không trả.” Cô giấu quả dưa ra sau lưng.
Lần đầu tiên Lương Viễn Triêu gặp người đã cướp đồ của người ta lại còn hùng hồn không trả.
“Cậu cảm thấy không trả tôi thì cậu có thể chạy à?” Hôm nay Bạc Quan Sơ không đi xe, cậu bước một bước bằng cô bước hai bước.
Bạc Quan Sơ vươn thẳng cổ, sống chết không trả.
Lương Viễn Triêu trầm mặt, cậu không phải là người có kiên nhẫn, nhiều nhất cũng chỉ kiên nhẫn một lần mà thôi. Cậu từng bước áp sát, Bạc Quan Sơ lùi về phía sau theo bản năng, trong lúc hoảng loạn, cô tự vấp chân mình.
Bạc Quan Sơ ngửa về sau, còn chưa kịp cầu cứu Lương Viễn Triêu thì người đã ngã xuống đất. Nhưng mà thứ đầu tiên mà lưng cô tiếp xúc lại không phải mặt đường bê tông gồ ghề đầy đất, mà là... trái dưa.
Lương Viễn Triêu mua dưa vàng Ha-mi, cậu không bảo ông chủ bổ, chỉ bảo ông chủ gọt vỏ giúp.
Quả dưa chia năm xẻ bảy, nước bắn tung toé trong túi nilon.
Bạc Quan Sơ ngớ người, ngồi ngốc dưới đất. Cô quay đầu nhìn qua dưa, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lương Viễn Triêu.
Trên mặt thiếu niên viết hai chữ: Đáng đời.
Lương Viễn Triêu không hề có ý nghĩ muốn đỡ cô dậy, ngược lại, cậu còn nhướng mày trêu tức: “Tặng cậu dưa đấy, đừng lãng phí.”
Nói xong, còn chưa đợi Bạc Quan Sơ đáp lại, cậu đã bước đi.
“Này!”
“Lương Viễn Triêu!”
Cậu giả vờ như không nghe thấy.
Aiii... Đau mông quá... hình như là xương cụt... Vl! Động một cái đau tới tận lưng, trên lưng cũng đau, cậu mua dưa sắt à?
Bạc Quan Sơ khập khiễng đi về, cái giá lần này phải trả hơi thê thảm.
*
Ngày đầu tiên của Đại hội Thể thao diễn ra rất thuận lợi, vài hạng mục bị phá kỷ lục, giáo viên tổ thể dục mừng điên. Nhờ đại hội thể thao lần này khai quật ra mấy kiện tướng thể thao nên bây giờ giáo viên đang chuẩn bị thuyết phục bọn họ đăng ký vào trường thể dục.
Ngạc nhiên mừng rỡ của thời niên thiếu là gì, là bài thi được điểm cao, là đột nhiên thông báo được nghỉ, là người mà mình thầm mến xuất hiện ở trước mặt, là chợt phát hiện bước chân tới giấc mơ nhanh hơn.
Là Bạc Quan Sơ nhận ra bản thân cùng một nhóm chạy 3000m với Lương Viễn Triêu.
Ngạc nhiên mừng rỡ có thể bất thình lình xảy ra, nhưng chuyện ngoài ý muốn cũng có thể nối gót đi đến.
Ngày thứ hai của đại hội thể thao, nội dung điền kinh buổi sáng tập trung vào hạng mục chạy đường dài 1500m và 3000m.
Học sinh nào chạy xong 1500m mặt mày cũng đỏ bừng tía tai, đầu váng ong ong, thở không ra hơi, phải dựa vào chút ý thức cuối cùng để nói ra một câu: “Tôi chết mất.”
Chạy cự li dài không có đấu loại, thành tích của mọi người được thống kê lại, 6 vị trí đầu có thể lấy theo xếp hạng.
Sau khi chạy 1500m kết thúc thì sẽ tới lượt 3000m. Lúc Bạc Quan Sơ tới điểm danh, vừa hay gặp Tiền Khả Khả được hai nữ sinh dìu ra, cả người cô nàng lụi xơ, bàn tay run run không cầm được chai nước.
Liên tiếp có mấy vận động viên thi 1500m “rớt mạng”, học sinh đang điểm danh thấy thế liền kinh hồn bạt vía.
Không biết ai trong nhóm người đang xếp hàng nói ra một câu: “Thưa thầy, em bỏ thi, em không chạy được 3000m.”
Giáo viên nhướng mày hỏi: “Em ở lớp nào, tên gì.”
Rút dây động rừng. Cả lớp 11 và lớp 12 có tổng 40 vận động viên đăng ký thi 3000m, loại những người bỏ thi, cuối cùng còn lại 15 người, bao gồm 10 nam, 5 nữ.
Giáo viên thể dục sợ bọn họ bỏ dở giữa đường, nên trực tiếp xếp hết mọi người vào một nhóm chạy, cả đám chạy có thể giảm bớt giá trị tuyệt vọng.
Bạc Quan Sơ nhìn 14 học sinh khác, từ đồng phục có thể thấy lớp 12 chiếm đa số. Ngoại trừ Lương Viễn Triêu là cô quen, còn có một cái tên nữa trong danh sách nghe cũng khá quen tai.
Trần Nhã Di.
Đó không phải là người hôm qua được nhóm học sinh lớp 12 ở cửa quán đồ ăn vặt nhắc đến à? Khéo ghê.
Bạc Quan Sơ là người cuối cùng trong hàng, cô đứng đó nhìn một nam một nữ trước mặt. Bởi vì hai người họ cùng lớp, nên thỉnh thoảng nữ sinh sẽ nói với nam sinh vài câu, mà nam sinh cũng nghiêng đầu đáp lại.
Thiếu niên quay lưng về phía cô, cô không biết lúc Lương Viễn Triêu trả lời Trần Nhã Di, cậu có cười hay không.
Chạy cự li dài không có đường chạy riêng, mọi người đứng tại khúc cua xuất phát, sau đó nghe thấy tiếng súng thì bắt đầu nhanh chân chạy.
Bạc Quan Sơ đứng ở bên phải Lương Viễn Triêu, từ trước đến nay cô chưa từng tham gia đại hội thể thao, đây là lần đầu tiên.
Cảm giác lần đầu tiên đứng trên sân thi đấu hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, còn chưa vận động mạnh mà tim đã nhảy đến cổ họng rồi.
Thình thịch...
Giáo viên vẫn đang nói những điều cần chú ý, nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị trước khi thi đấu.
“Chạy cự li dài là thử thách sức chịu đựng, ban đầu không cần chạy nhanh, nếu không về sau sẽ rất mệt, tổng là 7 vòng rưỡi, đích là chỗ cách sau lưng các em 200m. Giáo viên ở điểm cuối sẽ bắn hiệu súng trước khi học sinh về đầu chạy vòng cuối cùng.”
“Các em làm vài động tác chuẩn bị trước, ai cũng phải vận động, tránh cho việc vận động mạnh dẫn đến căng cơ.”
Bạc Quan Sơ yên lặng nhích sang bên phải một bước nhỏ, cô sợ Lương Viễn Triêu nghe thấy tiếng tim đập bất thường của mình.
Giáo viên trọng tài nổ súng, luồng khói màu trắng còn chưa kịp tản, 15 con người đã như tên bắn phóng ra ngoài.
Nữ sinh cắn răng lao về phía trước, nhưng có nhanh thế nào cũng không bằng tốc độ giữ sức của nam sinh. Đường chạy 400m, đến vòng thứ hai, nam sinh tăng tốc nhanh hơn nữ sinh nửa vòng, đến vòng thứ ba thì khoảng cách này giãn thành một vòng.
Người chạy cuối cùng trong nhóm nam sinh là một chàng trai mập mạp, cân nặng hơi lớn, nhưng vẫn một mực cắn răng kiên trì, dù cho bị năm nữ sinh vượt mặt thì cậu ta cũng không có ý nghĩ bỏ cuộc.
Khi Bạc Quan Sơ chạy qua cậu ta, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói: “Cố lên!”
Người đằng sau trả lời lại bằng một tiếng “ừm” trĩu nặng!
Lúc tiếng súng vang lên lần nữa, mọi người bắt đầu ngước mắt nhìn, nam sinh về nhất chạy vòng cuối cùng.
Đến vòng thứ sáu, ba nữ sinh liên tiếp ngã xuống, qua hai phút nhưng vẫn không đứng lên được, cuối cùng được bạn cùng lớp dìu ra khỏi đường chạy.
Tiếng thương tiếc vang lên, tiếng hoan hô cũng theo sát ngay sau, học sinh thể dục và Lương Viễn Triêu bước qua vạch đích, hai người chỉ cách nhau một giây.
Lương Viễn Triêu chống hai tay lên gối, thở dốc từng hơi, lâu lắm rồi cậu không có cảm giác sảng khoái, hả hê, niềm vui tràn đầy thế này.
Nam sinh bên cạnh lên tiếng: “Không gặp được đối thủ thể lực ngang nhau luôn là tiếc nuối của tôi, vốn tưởng rằng bản thân sẽ mang theo cảm giác tiếc nuối này tốt nghiệp, nhưng hiện tại xem ra là may mắn rồi.” Cậu ta nhìn số áo của Lương Viễn Triêu.
“Cảm ơn.”
“Sao hai năm trước cậu không tham gia chạy cự li dài.”
“Mệt.”
Năng lực chạy cự li dài của Lương Viễn Triêu là do Lương Tấn một tay huấn luyện, khi còn ở trong đội cảnh sát, Lương Tấn chính là kiện tướng thể thao, ông thường xuyên đưa Lương Viễn Triêu huấn luyện dã ngoại.
Cậu vẫn luôn ước mơ trở thành anh hùng, chạy đường dài là bước đầu tiên, bước này cậu làm rất tốt.
“Trần Nhã Di!”
“Thưa thầy! Có bạn bị ngất...”
Học sinh thể dục và Lương Viễn Triêu đồng thời ngẩng đầu, hơi thở của hai người vẫn chưa bình ổn lại.
“Lương Viễn Triêu, tới đây đỡ Trần Nhã Di đi.”
Người nói chính là một nữ sinh trong lớp bọn họ, cậu ta không đỡ được Trần Nhã Di nên hơi lo lắng, cuối cùng đành phải gọi Lương Viễn Triêu ở cách đó không xa tới giúp.
Lương Viễn Triêu cau mày, người mà cậu nhìn không phải là Trần Nhã Di, mà là Bạc Quan Sơ ngã trước mặt Trần Nhã Di.
So với sắc mặt ửng đỏ của Trần Nhã Di, sắc mặt Bạc Quan Sơ lại tái nhợt, hệt như một xác chết nằm trên mặt đất.
Trong chốc lát, các nữ sinh đã tụ tập đông nghịt xung quanh Trần Nhã Di, nhưng Bạc Quan Sơ lại giống như chú sao biển bị vứt bỏ giữa biển rộng, không ai quan tâm.
“Lương Viễn Triêu! Cậu mau tới đây đi! Mau đưa Trần Nhã Di tới phòng y tế.”
Người đầu tiên đỡ Bạc Quan Sơ chính là giáo viên trọng tài.
“Em ổn chứ?”
Hai mắt Bạc Quan Sơ vô hồn.
Khi giáo viên trọng tài chuẩn bị đỡ cô dậy, Vương Nhân Thành lập tức đi tới.
“Để tôi.”
“Thầy Vương? Đây là học sinh lớp thầy à?”
“Đúng.”
Giọng nói the thé của Vương Nhân Thành truyền đến, tai Bạc Quan Sơ ù ù, trong nháy mắt, cô không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa.
Lương Viễn Triêu! Lương Viễn Triêu! Cái tên này tràn ngập trong đầu Bạc Quan Sơ, cô tìm kiếm bóng dáng cậu, thế nhưng lúc này người đó lại vừa hay bế Trần Nhã Di đi qua bên cạnh cô.
Thái dương Bạc Quan Sơ kề sát vào đường chạy nhựa màu đỏ thô ráp, cô thấy dây giày của cậu, vì thế vươn tay nắm lấy.
Dây giày tuột ra, mà người cũng đi.
Ùng...
Trong tai gần như nổ mạnh.
Bàn tay Vương Nhân Thành đã chạm lên đôi chân và xương sườn cô, một giọt lệ chảy từ khóe mắt, rơi xuống đường chạy đỏ rực, để lại dấu vết vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên Bạc Quan Sơ được một người nào đó bế lên.
Vương Nhân Thành híp mắt: “Em là học sinh lớp nào?”
Học sinh thể dục cười nhẹ: “Thầy, để em đi, em chạy nhanh lắm.”
Nói xong, học sinh thể dục nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Vương Nhân Thành.
Trong phòng y tế, ở giữa được phân cách bằng một tấm rèm dày, hai bên trái phải đều có nữ sinh nằm.
Ngoại trừ học sinh thể dục và Lương Viễn Triêu đưa người tới thì các học sinh khác đều bị bác sĩ khuyên rời khỏi: “Các em ấy cần không gian yên tĩnh, mọi người về trước đi.”
Hai người nằm trên giường bệnh truyền nước, giữa chừng Trần Nhã Di muốn đi vệ sinh, nên nữ bác sĩ cầm túi truyền dịch đi cùng cậu ta.
Học sinh thể dục: “Tôi xuống lầu mua nước.”
Bầu không khí chợt tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ của Bạc Quan Sơ và Lương Viễn Triêu. Cô nằm ở chiếc giường sườn cửa, ai đi ra cũng phải đi ngang qua.
Khi Lương Viễn Triêu đi qua, Bạc Quan Sơ đột nhiên gọi cậu.
“Dây giày cậu tuột rồi.”
Cậu ngồi xổm xuống buộc lại dây giày.
“Lương Viễn Triêu, cậu thích Trần Nhã Di à?”
Cậu đứng dậy, nhưng không hề nhìn cô: “Về sau đừng rút dây giày của người khác.”
Beta: Chị gái 7 nickname giấu tên
Đại hội Thể thao mùa thu khai mạc vào sáng sớm thứ năm, người treo quốc kỳ kéo quốc kỳ lên, ban lãnh đạo phát biểu, sau đó đội cổ động viên các lớp đi theo đội hình hình vuông, cuối cùng vận động viên mới lên sân khấu.
Một buổi lễ khai mạc tốn mất hai tiếng.
Mười giờ, loa phát thanh vang lên: “Mười phút sau, vòng sơ loại 100m nam lớp 10 chuẩn bị diễn ra.”
Đa số vòng đấu loại đều kết thúc vào hôm đầu tiên.
Bảng tin ở khu cổng vào sân thể dục mấy ngày hôm trước mới được lau sạch, giấy quảng cáo và cảnh báo dán trên đó bị xé hết, hệt như đổi sang cái mới.
Bạc Quan Sơ xem chạy cự ly ngắn một lúc thì hết hứng thú, nhân lúc trận tiếp theo chưa bắt đầu, cô lẻn ra ngoài sân thể dục.
Khi đi ngang qua bảng tin thông báo, trên đó dán một tờ giấy mới, phần màu trắng của danh sách là tên những học sinh vượt qua vòng loại vào vòng chung kết, còn phần màu đỏ của danh sách là 6 người đứng đầu trong vòng loại đó.
Đại hội thể thao có quy định tính điểm, 6 học sinh đứng đầu chung kết sẽ có số điểm lần lượt là 10 điểm, 9 điểm, 7 điểm, 5 điểm, 3 điểm và 1 điểm.
Sau khi toàn bộ đại hội kết thúc, giải thưởng lớp sẽ được trao dựa trên số điểm cuối cùng mà mỗi lớp giành được.
Không biết có phải do hoạt động này giáo viên cũng có tiền thưởng hay không mà bọn họ còn nhiệt tình hơn cả học sinh.
Trường trung học số 13 có tổng cộng bốn quầy bán đồ ăn vặt, một cái ở gần sân vận động, một cái ở cạnh toà nhà dạy lớp 10 và 11, một cái ở cạnh toà nhà lớp 12, cái cuối cùng ở đối diện căn-tin.
Vì hiện tại đang diễn ra đại hội thể thao nên quầy bán đồ vặt cạnh sân vận động bị học sinh thay phiên nhau oanh tạc.
Bạc Quan Sơ định mua vài thứ, nhưng thấy đông quá, cô quyết định đi qua sân vận động tới thẳng bên toà nhà lớp 12.
So với chỗ sân vận động, bên này vắng lặng hơn rất nhiều, bà chủ liên tục liếc nhìn chiếc ti vi trên treo tường ở phía đối diện, còn bàn tay thì cầm cuộn len.
Bạc Quan Sơ đi vào từ cửa bên, từ xa nhìn lại, bên cạnh bà chủ có cả chiếc dép mới móc được một nửa.
Mặc dù nói là mùa thu đã tới, nhưng chỉ cần nhiệt độ không giảm thì trong tủ lạnh sẽ chẳng thiếu thứ gì.
Bạc Quan Sơ lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, sau đó tới tủ đông ở bên kia lấy một que kem ốc quế. Khi cô định lấy thêm một túi khoai tây chiên, đột nhiên sau lưng lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
“Một đồng năm, trả bằng thẻ học sinh hay tiền mặt.”
“Thẻ học sinh.”
Khi Lương Viễn Triêu định đặt thẻ sinh viên xuống, một cánh tay trắng nõn chợt vươn ra, tít, đồ vật cầm trong tay được quét vào máy cảm ứng thay cho thẻ sinh viên.
Lương Viễn Triêu cúi đầu nhìn, nhưng Bạc Quan Sơ không nhìn lại, cô nói với bà chủ: “Cô ơi, tính cùng cho cháu với ạ!”
Bà chủ: “Kem ốc quế ba đồng, nước một đồng năm...”
Lương Viễn Triêu trực tiếp để hai đồng tiền mặt lên trên bàn, sau đó đi vòng qua Bạc Quan Sơ.
“...”
Bạc Quan Sơ phản ứng nhanh lẹ, cô vội vàng ngăn cậu lại: “Tôi quên mang thẻ, cho tôi mượn chút tiền đi.”
Lương Viễn Triêu lạnh mặt nhìn cô, hai chữ “không cho” còn chưa kịp nói ra, Bạc Quan Sơ đã nhắm vào thẻ sinh viên trên tay trái cậu, nhăm nhe cướp đi.
Cậu giơ tay lên cao, vị trí chiếc thẻ đổi sang nơi cô không thể với tới.
Bạc Quan Sơ kiễng chân, thấy cô sắp với tới, Lương Viễn Triêu lập tức giơ lên cao hơn.
Cô cắn chặt răng, nhưng vẻ mặt Lương Viễn Triêu vẫn lạnh nhạt, cậu khẽ nói: “Cút.”
Bạc Quan Sơ nghiến răng, cả người cô lao vào lồng ngực người trước mặt, tay trái nắm chặt lưng áo đồng phục của Lương Viễn Triêu, tay phải kéo cánh tay trái đang giơ lên cao của cậu xuống.
Hôm nay Lương Viễn Triêu mặc áo ngắn tay, khi lòng bàn tay mềm mại của cô gái chạm vào khuỷu tay, cơ thể thiếu niên lập tức cứng đờ.
Mấy nữ sinh lạ mặt vừa vào quán lập tức chú ý đến động tĩnh trước cửa, bọn họ núp sau giá đồ ăn vặt nhìn lén, thì thầm to nhỏ đoán mối quan hệ giữa hai người.
Bạc Quan Sơ kiễng chân, khoảng cách đối mặt với cậu đã gần hơn rất nhiều, tay phải cô vẫn nắm lấy tay trái cậu.
Lương Viễn Triêu nghe thấy cô nói: “Chúng ta như này có giống như đang thả thính tán tỉnh nhau không?”
Giây tiếp theo, Lương Viễn Triêu kéo tay Bạc Quan Sơ xuống, sau đó nhét thẻ học sinh vào lòng bàn tay cô, cuối cùng xoay người rời đi.
Bà chủ cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, nên cũng chẳng quan tâm tới mấy việc được coi là thú vui giới trẻ này nữa.
Thấy Bạc Quan Sơ cầm thẻ đi tới, bà chủ hờ hững nói: “Bốn đồng thôi, cậu trai lúc nãy đưa thừa 5 hào.”
Bạc Quan Sơ quét thẻ, cô nhìn số dư hiển thị, những hơn 400...
Thanh toán xong, Bạc Quan Sơ lập tức đuổi theo trả thẻ cho cậu: “Tốn 4 đồng. Sao cậu lại để nhiều tiền trong đây thế?”
Đáp án cho cô là không khí và tiếng bước chân ngày càng nhanh của người bên cạnh.
“Thẻ học sinh không có mật mã, nếu cậu đánh mất rồi bị người khác rút hết thì làm sao?”
Cậu vẫn không để ý tới cô.
Bạc Quan Sơ không chịu buông tha: “Lần sau cậu đừng để nhiều như thế, không an toàn đâu.”
Lương Viễn Triêu chợt dừng bước chân, cậu nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi có khả năng giữ chắc thẻ học sinh của tôi, không cần cậu nhọc lòng quan tâm.”
Không biết thứ gì đó vấp vào chân, thẻ học sinh trong túi cô rơi ra, ảnh thẻ bị lộ dưới ánh nắng chói chang.
“...” Bạc Quan Sơ nhặt lên, sau đó cười gượng, đệch mợ, xấu hổ chết mất.
“Kem ốc quế ngon không?” Cậu đột nhiên hỏi.
Bạc Quan Sơ khó hiểu: “Cũng... cũng được.”
Lương Viễn Triêu vươn tay, Bạc Quan Sơ mở to hai mắt nhìn cậu.
Cậu muốn ăn? Nhưng cô đã liếm mất vài miếng rồi. Bạc Quan Sơ ngờ vực đưa cây kem trên tay ra.
Khi cô vẫn mông lung chưa nhận ra gì, Lương Viễn Triêu đã vứt cây kem theo đường parabol vào thùng rác bên cạnh.
“Đệt.”
Người gây họa không quay đầu lại, thản nhiên ung dung đi tiếp.
“Lương Viễn Triêu.”
Cậu càng đi càng xa.
“Lương Viễn Triêu!”
“...”
Bạc Quan Sơ nhìn cây kem ốc quế mình yêu thích nằm trong thùng rác dần biến thành vũng nước, lòng cô bắt đầu nổi nóng.
Mấy nữ sinh vừa nãy vây xem ở quán bán đồ ăn vặt đi ra, túm năm tụm ba liếc Bạc Quan Sơ ở bên cạnh, tiếng trò chuyện cố ý to hơn.
“Hôm qua có phải Trần Nhã Di đi về cùng Lương Viễn Triêu không? Hình như mình gặp họ ở trên đường.”
“Không phải chứ, nhà Trần Nhã Di với nhà cậu ấy không cùng đường mà...”
“Các cậu không thấy Trần Nhã Di đăng trạng thái à? Hình như là Lương Viễn Triêu đưa cậu ấy về.”
“Wtf? Hai người họ hẹn hò à?”
“Chắc là không, nhưng nhanh thôi.”
“Lúc trước mình còn nghĩ người như Lương Viễn Triêu thì cô gái nào mới có thể lọt vào mặt cậu ấy, nhưng mà giờ ngẫm lại cũng phải thôi, Trần Nhã Di ưu tú như thế.”
“Còn không đúng à, Lương Viễn Triêu đứng đầu toàn khối, Trần Nhã Di đứng thứ hai toàn khối, không ưu tú thì tự giác đứng sang bên đi.”
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Bạc Quan Sơ là yên lặng âm thầm xông vào thế giới của Lương Viễn Triêu, sau đó cướp lấy trái tim của cậu. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi, nếu như bị người ta cướp thì sẽ đồng nghĩa với việc trước khi mục tiêu tiếp theo xuất hiện, cô phải đơn độc đối chọi với cuộc sống tệ hại này. Vậy nên trước khi Vương Nhân Thành ra tay lần nữa, cô nhất định phải tìm được “ô dù” cho mình.
Tan học, Bạc Quan Sơ lập tức đạp chiếc xe nhỏ của mình về nhà, vừa lúc này Thư Tâm cũng ở nhà, thấy cô về, bà ta hơi bất ngờ: “Sao hôm nay về sớm thế?”
“Dạ”, Bạc Quan Sơ lấy hai quả táo tàu bỏ vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Mẹ, con ra ngoài đây.”
“Con lại đi đâu? Sắp ăn cơm rồi!”
“Con biết rồi... con đi nhanh rồi về.”
Bạc Quan Sơ ở tiệm hoa quả đợi suốt hai tiếng mới thấy bóng dáng của Lương Viễn Triêu.
Cậu không mặc lên mình bộ đồng phục nữa mà đổi thành chiếc áo cộc màu trắng và chiếc quần đùi thể thao màu đen, mái tóc đen ngắn khoác lên màu nhàn nhạt dưới ánh chiều tà.
Cậu còn chưa sấy tóc mà đã ra ngoài mua trái cây.
Tiệm hoa quả không còn bán dưa hấu nữa nên Lương Viễn Triêu mua nửa quả dưa vàng Ha-mi.
Bạc Quan Sơ canh đúng thời cơ chạy tới, cướp mất dưa của cậu rồi về nhà.
Lần này Lương Viễn Triêu không để yên, cậu đi tới túm bả vai cô, sau đó kéo lại: “Trả đây.”
Lần đầu Bạc Quan Sơ cướp dưa của cậu chỉ đơn giản là vì dưa thôi, nhưng lần này là vì cậu.
“Không trả.” Cô giấu quả dưa ra sau lưng.
Lần đầu tiên Lương Viễn Triêu gặp người đã cướp đồ của người ta lại còn hùng hồn không trả.
“Cậu cảm thấy không trả tôi thì cậu có thể chạy à?” Hôm nay Bạc Quan Sơ không đi xe, cậu bước một bước bằng cô bước hai bước.
Bạc Quan Sơ vươn thẳng cổ, sống chết không trả.
Lương Viễn Triêu trầm mặt, cậu không phải là người có kiên nhẫn, nhiều nhất cũng chỉ kiên nhẫn một lần mà thôi. Cậu từng bước áp sát, Bạc Quan Sơ lùi về phía sau theo bản năng, trong lúc hoảng loạn, cô tự vấp chân mình.
Bạc Quan Sơ ngửa về sau, còn chưa kịp cầu cứu Lương Viễn Triêu thì người đã ngã xuống đất. Nhưng mà thứ đầu tiên mà lưng cô tiếp xúc lại không phải mặt đường bê tông gồ ghề đầy đất, mà là... trái dưa.
Lương Viễn Triêu mua dưa vàng Ha-mi, cậu không bảo ông chủ bổ, chỉ bảo ông chủ gọt vỏ giúp.
Quả dưa chia năm xẻ bảy, nước bắn tung toé trong túi nilon.
Bạc Quan Sơ ngớ người, ngồi ngốc dưới đất. Cô quay đầu nhìn qua dưa, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lương Viễn Triêu.
Trên mặt thiếu niên viết hai chữ: Đáng đời.
Lương Viễn Triêu không hề có ý nghĩ muốn đỡ cô dậy, ngược lại, cậu còn nhướng mày trêu tức: “Tặng cậu dưa đấy, đừng lãng phí.”
Nói xong, còn chưa đợi Bạc Quan Sơ đáp lại, cậu đã bước đi.
“Này!”
“Lương Viễn Triêu!”
Cậu giả vờ như không nghe thấy.
Aiii... Đau mông quá... hình như là xương cụt... Vl! Động một cái đau tới tận lưng, trên lưng cũng đau, cậu mua dưa sắt à?
Bạc Quan Sơ khập khiễng đi về, cái giá lần này phải trả hơi thê thảm.
*
Ngày đầu tiên của Đại hội Thể thao diễn ra rất thuận lợi, vài hạng mục bị phá kỷ lục, giáo viên tổ thể dục mừng điên. Nhờ đại hội thể thao lần này khai quật ra mấy kiện tướng thể thao nên bây giờ giáo viên đang chuẩn bị thuyết phục bọn họ đăng ký vào trường thể dục.
Ngạc nhiên mừng rỡ của thời niên thiếu là gì, là bài thi được điểm cao, là đột nhiên thông báo được nghỉ, là người mà mình thầm mến xuất hiện ở trước mặt, là chợt phát hiện bước chân tới giấc mơ nhanh hơn.
Là Bạc Quan Sơ nhận ra bản thân cùng một nhóm chạy 3000m với Lương Viễn Triêu.
Ngạc nhiên mừng rỡ có thể bất thình lình xảy ra, nhưng chuyện ngoài ý muốn cũng có thể nối gót đi đến.
Ngày thứ hai của đại hội thể thao, nội dung điền kinh buổi sáng tập trung vào hạng mục chạy đường dài 1500m và 3000m.
Học sinh nào chạy xong 1500m mặt mày cũng đỏ bừng tía tai, đầu váng ong ong, thở không ra hơi, phải dựa vào chút ý thức cuối cùng để nói ra một câu: “Tôi chết mất.”
Chạy cự li dài không có đấu loại, thành tích của mọi người được thống kê lại, 6 vị trí đầu có thể lấy theo xếp hạng.
Sau khi chạy 1500m kết thúc thì sẽ tới lượt 3000m. Lúc Bạc Quan Sơ tới điểm danh, vừa hay gặp Tiền Khả Khả được hai nữ sinh dìu ra, cả người cô nàng lụi xơ, bàn tay run run không cầm được chai nước.
Liên tiếp có mấy vận động viên thi 1500m “rớt mạng”, học sinh đang điểm danh thấy thế liền kinh hồn bạt vía.
Không biết ai trong nhóm người đang xếp hàng nói ra một câu: “Thưa thầy, em bỏ thi, em không chạy được 3000m.”
Giáo viên nhướng mày hỏi: “Em ở lớp nào, tên gì.”
Rút dây động rừng. Cả lớp 11 và lớp 12 có tổng 40 vận động viên đăng ký thi 3000m, loại những người bỏ thi, cuối cùng còn lại 15 người, bao gồm 10 nam, 5 nữ.
Giáo viên thể dục sợ bọn họ bỏ dở giữa đường, nên trực tiếp xếp hết mọi người vào một nhóm chạy, cả đám chạy có thể giảm bớt giá trị tuyệt vọng.
Bạc Quan Sơ nhìn 14 học sinh khác, từ đồng phục có thể thấy lớp 12 chiếm đa số. Ngoại trừ Lương Viễn Triêu là cô quen, còn có một cái tên nữa trong danh sách nghe cũng khá quen tai.
Trần Nhã Di.
Đó không phải là người hôm qua được nhóm học sinh lớp 12 ở cửa quán đồ ăn vặt nhắc đến à? Khéo ghê.
Bạc Quan Sơ là người cuối cùng trong hàng, cô đứng đó nhìn một nam một nữ trước mặt. Bởi vì hai người họ cùng lớp, nên thỉnh thoảng nữ sinh sẽ nói với nam sinh vài câu, mà nam sinh cũng nghiêng đầu đáp lại.
Thiếu niên quay lưng về phía cô, cô không biết lúc Lương Viễn Triêu trả lời Trần Nhã Di, cậu có cười hay không.
Chạy cự li dài không có đường chạy riêng, mọi người đứng tại khúc cua xuất phát, sau đó nghe thấy tiếng súng thì bắt đầu nhanh chân chạy.
Bạc Quan Sơ đứng ở bên phải Lương Viễn Triêu, từ trước đến nay cô chưa từng tham gia đại hội thể thao, đây là lần đầu tiên.
Cảm giác lần đầu tiên đứng trên sân thi đấu hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, còn chưa vận động mạnh mà tim đã nhảy đến cổ họng rồi.
Thình thịch...
Giáo viên vẫn đang nói những điều cần chú ý, nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị trước khi thi đấu.
“Chạy cự li dài là thử thách sức chịu đựng, ban đầu không cần chạy nhanh, nếu không về sau sẽ rất mệt, tổng là 7 vòng rưỡi, đích là chỗ cách sau lưng các em 200m. Giáo viên ở điểm cuối sẽ bắn hiệu súng trước khi học sinh về đầu chạy vòng cuối cùng.”
“Các em làm vài động tác chuẩn bị trước, ai cũng phải vận động, tránh cho việc vận động mạnh dẫn đến căng cơ.”
Bạc Quan Sơ yên lặng nhích sang bên phải một bước nhỏ, cô sợ Lương Viễn Triêu nghe thấy tiếng tim đập bất thường của mình.
Giáo viên trọng tài nổ súng, luồng khói màu trắng còn chưa kịp tản, 15 con người đã như tên bắn phóng ra ngoài.
Nữ sinh cắn răng lao về phía trước, nhưng có nhanh thế nào cũng không bằng tốc độ giữ sức của nam sinh. Đường chạy 400m, đến vòng thứ hai, nam sinh tăng tốc nhanh hơn nữ sinh nửa vòng, đến vòng thứ ba thì khoảng cách này giãn thành một vòng.
Người chạy cuối cùng trong nhóm nam sinh là một chàng trai mập mạp, cân nặng hơi lớn, nhưng vẫn một mực cắn răng kiên trì, dù cho bị năm nữ sinh vượt mặt thì cậu ta cũng không có ý nghĩ bỏ cuộc.
Khi Bạc Quan Sơ chạy qua cậu ta, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói: “Cố lên!”
Người đằng sau trả lời lại bằng một tiếng “ừm” trĩu nặng!
Lúc tiếng súng vang lên lần nữa, mọi người bắt đầu ngước mắt nhìn, nam sinh về nhất chạy vòng cuối cùng.
Đến vòng thứ sáu, ba nữ sinh liên tiếp ngã xuống, qua hai phút nhưng vẫn không đứng lên được, cuối cùng được bạn cùng lớp dìu ra khỏi đường chạy.
Tiếng thương tiếc vang lên, tiếng hoan hô cũng theo sát ngay sau, học sinh thể dục và Lương Viễn Triêu bước qua vạch đích, hai người chỉ cách nhau một giây.
Lương Viễn Triêu chống hai tay lên gối, thở dốc từng hơi, lâu lắm rồi cậu không có cảm giác sảng khoái, hả hê, niềm vui tràn đầy thế này.
Nam sinh bên cạnh lên tiếng: “Không gặp được đối thủ thể lực ngang nhau luôn là tiếc nuối của tôi, vốn tưởng rằng bản thân sẽ mang theo cảm giác tiếc nuối này tốt nghiệp, nhưng hiện tại xem ra là may mắn rồi.” Cậu ta nhìn số áo của Lương Viễn Triêu.
“Cảm ơn.”
“Sao hai năm trước cậu không tham gia chạy cự li dài.”
“Mệt.”
Năng lực chạy cự li dài của Lương Viễn Triêu là do Lương Tấn một tay huấn luyện, khi còn ở trong đội cảnh sát, Lương Tấn chính là kiện tướng thể thao, ông thường xuyên đưa Lương Viễn Triêu huấn luyện dã ngoại.
Cậu vẫn luôn ước mơ trở thành anh hùng, chạy đường dài là bước đầu tiên, bước này cậu làm rất tốt.
“Trần Nhã Di!”
“Thưa thầy! Có bạn bị ngất...”
Học sinh thể dục và Lương Viễn Triêu đồng thời ngẩng đầu, hơi thở của hai người vẫn chưa bình ổn lại.
“Lương Viễn Triêu, tới đây đỡ Trần Nhã Di đi.”
Người nói chính là một nữ sinh trong lớp bọn họ, cậu ta không đỡ được Trần Nhã Di nên hơi lo lắng, cuối cùng đành phải gọi Lương Viễn Triêu ở cách đó không xa tới giúp.
Lương Viễn Triêu cau mày, người mà cậu nhìn không phải là Trần Nhã Di, mà là Bạc Quan Sơ ngã trước mặt Trần Nhã Di.
So với sắc mặt ửng đỏ của Trần Nhã Di, sắc mặt Bạc Quan Sơ lại tái nhợt, hệt như một xác chết nằm trên mặt đất.
Trong chốc lát, các nữ sinh đã tụ tập đông nghịt xung quanh Trần Nhã Di, nhưng Bạc Quan Sơ lại giống như chú sao biển bị vứt bỏ giữa biển rộng, không ai quan tâm.
“Lương Viễn Triêu! Cậu mau tới đây đi! Mau đưa Trần Nhã Di tới phòng y tế.”
Người đầu tiên đỡ Bạc Quan Sơ chính là giáo viên trọng tài.
“Em ổn chứ?”
Hai mắt Bạc Quan Sơ vô hồn.
Khi giáo viên trọng tài chuẩn bị đỡ cô dậy, Vương Nhân Thành lập tức đi tới.
“Để tôi.”
“Thầy Vương? Đây là học sinh lớp thầy à?”
“Đúng.”
Giọng nói the thé của Vương Nhân Thành truyền đến, tai Bạc Quan Sơ ù ù, trong nháy mắt, cô không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa.
Lương Viễn Triêu! Lương Viễn Triêu! Cái tên này tràn ngập trong đầu Bạc Quan Sơ, cô tìm kiếm bóng dáng cậu, thế nhưng lúc này người đó lại vừa hay bế Trần Nhã Di đi qua bên cạnh cô.
Thái dương Bạc Quan Sơ kề sát vào đường chạy nhựa màu đỏ thô ráp, cô thấy dây giày của cậu, vì thế vươn tay nắm lấy.
Dây giày tuột ra, mà người cũng đi.
Ùng...
Trong tai gần như nổ mạnh.
Bàn tay Vương Nhân Thành đã chạm lên đôi chân và xương sườn cô, một giọt lệ chảy từ khóe mắt, rơi xuống đường chạy đỏ rực, để lại dấu vết vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên Bạc Quan Sơ được một người nào đó bế lên.
Vương Nhân Thành híp mắt: “Em là học sinh lớp nào?”
Học sinh thể dục cười nhẹ: “Thầy, để em đi, em chạy nhanh lắm.”
Nói xong, học sinh thể dục nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Vương Nhân Thành.
Trong phòng y tế, ở giữa được phân cách bằng một tấm rèm dày, hai bên trái phải đều có nữ sinh nằm.
Ngoại trừ học sinh thể dục và Lương Viễn Triêu đưa người tới thì các học sinh khác đều bị bác sĩ khuyên rời khỏi: “Các em ấy cần không gian yên tĩnh, mọi người về trước đi.”
Hai người nằm trên giường bệnh truyền nước, giữa chừng Trần Nhã Di muốn đi vệ sinh, nên nữ bác sĩ cầm túi truyền dịch đi cùng cậu ta.
Học sinh thể dục: “Tôi xuống lầu mua nước.”
Bầu không khí chợt tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ của Bạc Quan Sơ và Lương Viễn Triêu. Cô nằm ở chiếc giường sườn cửa, ai đi ra cũng phải đi ngang qua.
Khi Lương Viễn Triêu đi qua, Bạc Quan Sơ đột nhiên gọi cậu.
“Dây giày cậu tuột rồi.”
Cậu ngồi xổm xuống buộc lại dây giày.
“Lương Viễn Triêu, cậu thích Trần Nhã Di à?”
Cậu đứng dậy, nhưng không hề nhìn cô: “Về sau đừng rút dây giày của người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.