Chương 12
Lục Manh Tinh
09/03/2020
Hôm Dịch Tích dọn nhà thì vừa lúc Lâm Mẫn có việc bận nên không thể đến,
cho nên chỉ có La Kha, Hoàng Vi và Hồ Lượng đến. Nhưng ba người đến rồi
cũng không có gì để giúp, dù sao cô cũng là tiểu thư nhà họ Dịch, nên
việc dọn nhà chuyển đồ cũng không cần cô động tay.
“Mọi người ngồi trước đi, tớ đi rót nước”. Chủ nhà Dịch Tích đi vào phòng bếp rót bốn ly nước cùng với chút đồ ngọt đem ra cho mọi người thưởng thức.
Hoàng Vi lượn một vòng quanh nhà: “Phòng này lớn thật đấy, Tích Tích”.
Dịch Tích cũng khá là hài lòng: “Cũng đúng, mắt thẩm mỹ của thầy Từ khá tốt”.
Hoàng Vi cảm thấy cạn lời, cầm ly nước đi đến mắt mèo nhìn ra ngoài: “Thầy Từ ở đối diện đúng không”.
“Ừ, cũng không biết thầy bây giờ có ở nhà không, hay là gọi thầy qua đây?”
Hoàng Vi nhanh chóng xua tay: “Đừng làm vậy, tớ sợ”.
“Sợ cái gì, tốt xấu gì người ta cũng là thầy, có hiểu chuyện không?”
Hoàng Vi đi tới ngồi cạnh Hồ Lượng: “Đúng rồi, có hiểu chuyện thì cũng không bằng cậu, cứ trực tiếp bắt thầy bỏ vào túi”.
Hoàng Vi vỗ vỗ La Kha nói: “La Kha cậu khuyên cô ấy đi, cô ấy không nghe tớ nói, lúc còn đi học tớ đã nói cô ấy đừng chọc thầy ấy”.
La Kha lắc đầu cười: “Cậu cảm thấy cô ấy sẽ nghe tớ sao?”
Hoàng Vi thở dài: “Cũng đúng, Dịch Tích có bao giờ nghe lời ai”.
“Xì, các cậu đừng nhiều lời nữa, khuyên gì chứ? Tớ giết người, đốt nhà hay gì”.
Hoàng Vi: “Tích Tích, tớ cứ cho rằng cậu sẽ mê thầy một khoảng thời gian thôi, nào ngờ cậu lại thích thật, nói thật thì thầy thì đẹp trai đấy, nhưng mà hơi chán”.
Dịch Tích: “Cậu không hiểu”.
Hoàng Vi: “Tớ không hiểu?”
Dịch Tích: “Thầy ấy không giống như vậy”.
“À, vậy là cậu rất hiểu thầy ấy đúng không”.
“Không phải là rất, nhưng mà tớ đã thấy qua rồi”. Dịch Tích cười nhẹ, “Tớ thấy qua dáng vẻ không nhàm chán của thầy ấy rồi”.
Trời cũng bắt đầu tối, Dịch Tích tiễn ba người bạn “đến giúp dọn nhà” này đi về, sau đó lại quay về nhà, lấy hộp bánh mừng tân gia trong tủ lạnh ra, lấy ra một ít rồi chạy qua nhấn chuông cửa nhà đối diện.
Nhấn một lần không ai mở cửa.
Cô tiếp tục nhấn lần hai, vẫn không ai mở cửa.
“Không ở nhà sao?” Dịch Tích nhìn vào mắt mèo trên cửa, hy vọng nhìn thấy một chút ánh sáng phát ra.
“Em đang làm gì?”
Lúc này giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Dịch Tích sửng sốt, nhanh chóng xoay người: “Thầy về rồi”.
Thầy về rồi.
Trong lời nói của hai người đều có chút kỳ lạ.
Dịch Tích không để ý, trên tay vẫn cầm mớ bánh cười cười: “Vừa đúng lúc, thầy cầm lấy đi, bạn em nói cái này ăn ngon, em chưa thử qua, thầy thử thử đi”.
Từ Nam Nho không nhận, chỉ cúi đầu nhìn cô, có chút bất ngờ nghi hoặc.
Từ lần tốt nghiệp kia anh cũng không gặp lại Dịch Tích, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không gặp lại nữa, dù sao thì lời nói lúc đó nói xong anh cũng không suy nghĩ gì mà từ chối thẳng thừng.
“Làm gì? Sợ em bỏ độc à? Em không rảnh đâu, em chỉ nghĩ đây là lễ phép nên mới đem qua cho thầy”.
“Lễ phép?”
“Đúng vậy, thầy với em là hàng xóm, em vừa mới dọn đến thì nên đem chút bánh tặng thầy”.
“Hàng xóm?” Cuối cùng thì Từ Nam Nho cũng không nhịn được nữa, “Dịch Tích, tôi nói là…”
“Ai! Thầy đừng nghĩ xấu”. Dịch Tích ngắt lời Từ Nam Nho, “Căn hộ này là ba em cho, em cũng bất ngờ khi biết, đây chắc là duyên phận?”
“...”
“Em biết thầy ngại, mà thầy yên tâm đi, chuyện trước kia em cũng không quan tâm nữa”.
“...”
Dịch Tích cười hì hì nói thẳng: “Thầy cũng sắp quên rồi, xem như em lỡ lời lúc đó đi. Từ hôm nay trở đi chúng ta là mối quan hệ hàng xóm”.
Trầm mặc, Từ Nam Nho không đáp lời mà Dịch Tích cũng không rời đi.
Đèn hành lang đột nhiên bị tắt, mọi thứ xung quanh bỗng tối đen như mực, Dịch Tích cũng không vội, cô nương theo chút ánh sáng phát ra từ thang máy nhìn Từ Nam Nho. Cô thấy anh mấp máy môi, cũng thấy vẻ lạnh lùng trong mắt anh.
Thật kỳ lạ, lúc là giáo viên thì bình thường, lại còn lo cho thành tích học tập và việc thi cử của cô, lại còn dạy kèm cho cô.
Nhưng trong mối quan hệ nam nữ lại lạnh nhạt như vậy.
“Đưa đây đi”.
Lời vừa nói xong thì đèn hành lang cũng sáng trở lại.
Anh không lay chuyển cô được nên đưa tay nhận bánh rồi nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, sau này chiếu cố em một chút là được”. Dịch Tích nói xong lạch bạch chạy về nhà. Đứng ở phía sau cửa thò đầu ra nói: “Thầy ngủ ngon”.
Người đàn ông đứng cách đó không xa hơi sửng sốt, trước khi đi vào nhà còn “ừm” một tiếng.
Lấy lui làm tiến, đây chính là thủ đoạn.
Nếu như anh không thể chấp nhận thân phận học sinh của cô thì cô sẽ làm hàng xóm với anh trước, sau đó từ từ thay đổi tư tưởng đó của anh. Nếu như anh thích mẫu phụ nữ dịu dàng lại trưởng thành thì cô sẽ trở thành mẫu người đó.
Tóm lại là... dễ dàng buông tay không phải phong cách của cô.
**
Sau khi dọn vào nhà mới thì Dịch Tích cũng không được thảnh thơi như trước. Bởi vì gần đây cô đang lên kế hoạch kinh doanh quán bar, về mặt tài chính thì cô không cần lo, nhưng việc tuyển nhân viên, chọn địa điểm và phong cách quán bar thì cần phải suy nghĩ thêm một khoảng thời gian dài.
Đối với việc này thì cô không biết nhiều, nên ngày thường đều đến Blue Island để hỏi La Kha.
Khoảng 5 giờ chiều cô nhanh chóng rời khỏi quán.
La Kha: “Đi sớm vậy, không ăn tối sao?”
Dịch Tích xua tay: “Hôm nay là ngày đặc biệt, tớ về nhà trước”.
“Đặc biệt?” La Kha suy nghĩ một hồi cũng không thấy hôm nay là ngày đặc biệt gì, “Ngày gì?”
Dịch Tích đeo túi xách nhếch mày nói: “Bí mật”.
Lái xe từ tiểu khu nhà mình đến siêu thị cũng vừa đúng 6 giờ.
Đỗ xe xong, Dịch Tích lấy giỏ hàng đi vào siêu thị, cô không dự định mua gì cả mà nhìn đông nhìn tây để tìm người.
Lúc đi ngang khu đồ dùng sinh hoạt cô tìm được người mình muốn tìm, người kia đang tìm chọn mua kem đánh răng.
Dịch Tích cong môi.
Quả nhiên là tin tức của Chu Hưng Trạch đáng tin, anh ta nói ngày cuối cùng mỗi tháng Từ Nam Nho sẽ đi siêu thị lúc 6 giờ.
Nhắm chuẩn vị trí, Dịch Tích nhanh chóng đi qua mấy kệ để hàng, sau đó dừng xe tại chỗ ngoặt.
Chỉnh lại tóc rồi tùy ý lấy vài món trên kệ bỏ vào xe, nhanh chóng bắt đầu màn kịch trùng hợp.
“A! Thầy cũng ở đây sao?”
Từ Nam Nho lúc này đang lấy vài món đồ thường dùng bỏ vào xe, nghe thấy giọng nói thì quay đầu nhìn: “Dịch Tích?”
Dịch Tích phất phất tay: “Thật trùng hợp”.
Từ Nam Nho dừng một chút: “Trùng hợp”.
Dịch Tích nhiệt tình tiến đến gần: “Em cũng định mua kem đánh răng, thầy hay dùng loại này sao, dùng tốt không?”
Bàn việc nhà, cảm giác rất quen thuộc.
Từ Nam Nho vốn dĩ quen sống một mình nên đối với tình huống trước mắt có chút phản ứng chậm, anh gật đầu tùy tiện trả lời: “Cũng được”.
Dịch Tích: “Vậy em cũng cũng mua một cây, em tin rằng cái thầy chọn nhất định là cái tốt nhất”.
Từ Nam Nho nhìn cô: “Không cần nịnh nọt”.
Dịch Tích nghiêng đầu phủ nhận: “Làm gì có”.
Từ Nam Nho bó tay, tiếp tục đẩy xe hàng đi về trước.
Dịch Tích Nhanh chóng đi bên cạnh anh: “Đây là lần đầu tiên em tự mua, trước đó em chưa mua đồ dùng sinh hoạt bao giờ nên cũng không biết chọn cái nào mới phải, vậy nên em mới hỏi thầy”.
Từ Nam Nho dừng bước đột nhiên nhìn vào xe hàng của cô.
“Có chắc là thiếu kinh nghiệm chứ không phải là thiếu kiến thức?”
Người đang nói chuyện khuôn mặt vẫn nghiêm túc, Dịch Tích liếc nhìn anh: “Thầy không cần sỉ nhục em như vậy, chỉ số IQ của em khá cao”.
“Khá cao?” Từ Nam Nho dường như bị chọc cười, “Cao cỡ nào, cao đến mức năm tư mới thi đậu môn Toán cao cấp?”
Dịch Tích: “Đó là do em không thích thi”.
“À”. Từ Nam Nho nói tiếp, “Vậy xem ra là em thích dùng đồ dành cho nam hơn”.
Dịch Tích nhất thời có chút không phản ứng kịp, đến khi nhìn theo tầm mắt của anh nhìn vào giỏ hàng của mình thì mới phát hiện trong đó toàn là đồ dành cho nam”.
“...”
Khó trách anh nói cô không thông minh, quả thật là cô khá ngốc. Vừa nãy đi qua cái kệ kia chỉ tùy tiện lấy vài món, nào ngờ lại lấy trúng đồ dành cho nam.
Dịch Tích ho vài cái rồi tìm cớ biện minh: “Này là em mua giúp người khác, tất nhiên là lúc lấy thì em có nhìn qua”.
Từ Nam Nho nhìn cô với ánh mắt thâm thúy: “À”.
“A không đúng”. Dịch Tích thiếu chút nữa muốn tự vả mặt, “Ý em là mua giúp bạn, một người bạn rất bình thường”.
“Thầy Từ à thầy cũng biết là em nhiệt tình mà, gần đây bạn em vẫn luôn tăng ca nên em mới đồng ý giúp anh ấy mua vài món đồ dùng sinh hoạt, nhưng mà quan hệ giữa chúng em chỉ là…”
Dịch Tích mải mê nói chuyện với anh mà quên mất rằng phía trước còn có nhân viên đang sắp hàng lên kệ. Nên lúc đi ngang cô không cẩn thận đụng trúng cái thang của dì nhân viên, mắt thấy thùng hàng trên tay dì kia sắp rơi vào đầu Dịch Tích.
“A!” Dì kia hô lên.
Từ Nam Nho nhanh chân lẹ mắt đỡ lấy cô, lúc ý thức được có chút kỳ lạ thì đã kéo Dịch Tích vào lòng, thuận tiện đưa tay đón lấy cái thùng.
Dịch Tích đột nhiên bị ôm chầm, cô sửng sốt vài giây.
“Cô à, mua đồ cũng phải nhìn đường chứ”. Dì nhân viên bị hoảng sợ một phen, với tay đón lấy cái thùng trong tay Từ Nam Nho đưa lên tầng cao nhất của kệ.
Cánh tay anh còn vòng sau lưng cô, Dịch Tích ngước mắt có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của anh.
Tim cô đập mạnh dữ dội, tai dần dần đỏ lên.
“Xin lỗi”. Từ Nam Nho gật đầu nhìn dì nhân viên.
“Người không bị gì là tốt rồi, hai người mau đi qua đi”. Dì kia nói lời thâm thúy, “Cậu trai à, cậu đi đường thì đừng nhìn chỗ khác, phải dắt bạn gái đi chứ”.
Từ Nam Nho: “...”
Đang lúc mùa hè, trong lòng bàn tay da thịt tinh tế mềm mại đặc trưng của nữ sinh. Từ Nam Nho cũng làm biếng giải thích với dì kia, nhíu mày rồi thả tay ra.
Ngược lại với anh thì Dịch Tích lại vui vẻ cúi người nói: “Thật ngại quá, cảm ơn dì!”
Hai người đẩy xe bước đi.
Dì nhân viên nhìn bóng lưng bọn họ lầm bầm: “Cảm ơn tôi làm gì”.
“Mọi người ngồi trước đi, tớ đi rót nước”. Chủ nhà Dịch Tích đi vào phòng bếp rót bốn ly nước cùng với chút đồ ngọt đem ra cho mọi người thưởng thức.
Hoàng Vi lượn một vòng quanh nhà: “Phòng này lớn thật đấy, Tích Tích”.
Dịch Tích cũng khá là hài lòng: “Cũng đúng, mắt thẩm mỹ của thầy Từ khá tốt”.
Hoàng Vi cảm thấy cạn lời, cầm ly nước đi đến mắt mèo nhìn ra ngoài: “Thầy Từ ở đối diện đúng không”.
“Ừ, cũng không biết thầy bây giờ có ở nhà không, hay là gọi thầy qua đây?”
Hoàng Vi nhanh chóng xua tay: “Đừng làm vậy, tớ sợ”.
“Sợ cái gì, tốt xấu gì người ta cũng là thầy, có hiểu chuyện không?”
Hoàng Vi đi tới ngồi cạnh Hồ Lượng: “Đúng rồi, có hiểu chuyện thì cũng không bằng cậu, cứ trực tiếp bắt thầy bỏ vào túi”.
Hoàng Vi vỗ vỗ La Kha nói: “La Kha cậu khuyên cô ấy đi, cô ấy không nghe tớ nói, lúc còn đi học tớ đã nói cô ấy đừng chọc thầy ấy”.
La Kha lắc đầu cười: “Cậu cảm thấy cô ấy sẽ nghe tớ sao?”
Hoàng Vi thở dài: “Cũng đúng, Dịch Tích có bao giờ nghe lời ai”.
“Xì, các cậu đừng nhiều lời nữa, khuyên gì chứ? Tớ giết người, đốt nhà hay gì”.
Hoàng Vi: “Tích Tích, tớ cứ cho rằng cậu sẽ mê thầy một khoảng thời gian thôi, nào ngờ cậu lại thích thật, nói thật thì thầy thì đẹp trai đấy, nhưng mà hơi chán”.
Dịch Tích: “Cậu không hiểu”.
Hoàng Vi: “Tớ không hiểu?”
Dịch Tích: “Thầy ấy không giống như vậy”.
“À, vậy là cậu rất hiểu thầy ấy đúng không”.
“Không phải là rất, nhưng mà tớ đã thấy qua rồi”. Dịch Tích cười nhẹ, “Tớ thấy qua dáng vẻ không nhàm chán của thầy ấy rồi”.
Trời cũng bắt đầu tối, Dịch Tích tiễn ba người bạn “đến giúp dọn nhà” này đi về, sau đó lại quay về nhà, lấy hộp bánh mừng tân gia trong tủ lạnh ra, lấy ra một ít rồi chạy qua nhấn chuông cửa nhà đối diện.
Nhấn một lần không ai mở cửa.
Cô tiếp tục nhấn lần hai, vẫn không ai mở cửa.
“Không ở nhà sao?” Dịch Tích nhìn vào mắt mèo trên cửa, hy vọng nhìn thấy một chút ánh sáng phát ra.
“Em đang làm gì?”
Lúc này giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Dịch Tích sửng sốt, nhanh chóng xoay người: “Thầy về rồi”.
Thầy về rồi.
Trong lời nói của hai người đều có chút kỳ lạ.
Dịch Tích không để ý, trên tay vẫn cầm mớ bánh cười cười: “Vừa đúng lúc, thầy cầm lấy đi, bạn em nói cái này ăn ngon, em chưa thử qua, thầy thử thử đi”.
Từ Nam Nho không nhận, chỉ cúi đầu nhìn cô, có chút bất ngờ nghi hoặc.
Từ lần tốt nghiệp kia anh cũng không gặp lại Dịch Tích, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không gặp lại nữa, dù sao thì lời nói lúc đó nói xong anh cũng không suy nghĩ gì mà từ chối thẳng thừng.
“Làm gì? Sợ em bỏ độc à? Em không rảnh đâu, em chỉ nghĩ đây là lễ phép nên mới đem qua cho thầy”.
“Lễ phép?”
“Đúng vậy, thầy với em là hàng xóm, em vừa mới dọn đến thì nên đem chút bánh tặng thầy”.
“Hàng xóm?” Cuối cùng thì Từ Nam Nho cũng không nhịn được nữa, “Dịch Tích, tôi nói là…”
“Ai! Thầy đừng nghĩ xấu”. Dịch Tích ngắt lời Từ Nam Nho, “Căn hộ này là ba em cho, em cũng bất ngờ khi biết, đây chắc là duyên phận?”
“...”
“Em biết thầy ngại, mà thầy yên tâm đi, chuyện trước kia em cũng không quan tâm nữa”.
“...”
Dịch Tích cười hì hì nói thẳng: “Thầy cũng sắp quên rồi, xem như em lỡ lời lúc đó đi. Từ hôm nay trở đi chúng ta là mối quan hệ hàng xóm”.
Trầm mặc, Từ Nam Nho không đáp lời mà Dịch Tích cũng không rời đi.
Đèn hành lang đột nhiên bị tắt, mọi thứ xung quanh bỗng tối đen như mực, Dịch Tích cũng không vội, cô nương theo chút ánh sáng phát ra từ thang máy nhìn Từ Nam Nho. Cô thấy anh mấp máy môi, cũng thấy vẻ lạnh lùng trong mắt anh.
Thật kỳ lạ, lúc là giáo viên thì bình thường, lại còn lo cho thành tích học tập và việc thi cử của cô, lại còn dạy kèm cho cô.
Nhưng trong mối quan hệ nam nữ lại lạnh nhạt như vậy.
“Đưa đây đi”.
Lời vừa nói xong thì đèn hành lang cũng sáng trở lại.
Anh không lay chuyển cô được nên đưa tay nhận bánh rồi nói cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, sau này chiếu cố em một chút là được”. Dịch Tích nói xong lạch bạch chạy về nhà. Đứng ở phía sau cửa thò đầu ra nói: “Thầy ngủ ngon”.
Người đàn ông đứng cách đó không xa hơi sửng sốt, trước khi đi vào nhà còn “ừm” một tiếng.
Lấy lui làm tiến, đây chính là thủ đoạn.
Nếu như anh không thể chấp nhận thân phận học sinh của cô thì cô sẽ làm hàng xóm với anh trước, sau đó từ từ thay đổi tư tưởng đó của anh. Nếu như anh thích mẫu phụ nữ dịu dàng lại trưởng thành thì cô sẽ trở thành mẫu người đó.
Tóm lại là... dễ dàng buông tay không phải phong cách của cô.
**
Sau khi dọn vào nhà mới thì Dịch Tích cũng không được thảnh thơi như trước. Bởi vì gần đây cô đang lên kế hoạch kinh doanh quán bar, về mặt tài chính thì cô không cần lo, nhưng việc tuyển nhân viên, chọn địa điểm và phong cách quán bar thì cần phải suy nghĩ thêm một khoảng thời gian dài.
Đối với việc này thì cô không biết nhiều, nên ngày thường đều đến Blue Island để hỏi La Kha.
Khoảng 5 giờ chiều cô nhanh chóng rời khỏi quán.
La Kha: “Đi sớm vậy, không ăn tối sao?”
Dịch Tích xua tay: “Hôm nay là ngày đặc biệt, tớ về nhà trước”.
“Đặc biệt?” La Kha suy nghĩ một hồi cũng không thấy hôm nay là ngày đặc biệt gì, “Ngày gì?”
Dịch Tích đeo túi xách nhếch mày nói: “Bí mật”.
Lái xe từ tiểu khu nhà mình đến siêu thị cũng vừa đúng 6 giờ.
Đỗ xe xong, Dịch Tích lấy giỏ hàng đi vào siêu thị, cô không dự định mua gì cả mà nhìn đông nhìn tây để tìm người.
Lúc đi ngang khu đồ dùng sinh hoạt cô tìm được người mình muốn tìm, người kia đang tìm chọn mua kem đánh răng.
Dịch Tích cong môi.
Quả nhiên là tin tức của Chu Hưng Trạch đáng tin, anh ta nói ngày cuối cùng mỗi tháng Từ Nam Nho sẽ đi siêu thị lúc 6 giờ.
Nhắm chuẩn vị trí, Dịch Tích nhanh chóng đi qua mấy kệ để hàng, sau đó dừng xe tại chỗ ngoặt.
Chỉnh lại tóc rồi tùy ý lấy vài món trên kệ bỏ vào xe, nhanh chóng bắt đầu màn kịch trùng hợp.
“A! Thầy cũng ở đây sao?”
Từ Nam Nho lúc này đang lấy vài món đồ thường dùng bỏ vào xe, nghe thấy giọng nói thì quay đầu nhìn: “Dịch Tích?”
Dịch Tích phất phất tay: “Thật trùng hợp”.
Từ Nam Nho dừng một chút: “Trùng hợp”.
Dịch Tích nhiệt tình tiến đến gần: “Em cũng định mua kem đánh răng, thầy hay dùng loại này sao, dùng tốt không?”
Bàn việc nhà, cảm giác rất quen thuộc.
Từ Nam Nho vốn dĩ quen sống một mình nên đối với tình huống trước mắt có chút phản ứng chậm, anh gật đầu tùy tiện trả lời: “Cũng được”.
Dịch Tích: “Vậy em cũng cũng mua một cây, em tin rằng cái thầy chọn nhất định là cái tốt nhất”.
Từ Nam Nho nhìn cô: “Không cần nịnh nọt”.
Dịch Tích nghiêng đầu phủ nhận: “Làm gì có”.
Từ Nam Nho bó tay, tiếp tục đẩy xe hàng đi về trước.
Dịch Tích Nhanh chóng đi bên cạnh anh: “Đây là lần đầu tiên em tự mua, trước đó em chưa mua đồ dùng sinh hoạt bao giờ nên cũng không biết chọn cái nào mới phải, vậy nên em mới hỏi thầy”.
Từ Nam Nho dừng bước đột nhiên nhìn vào xe hàng của cô.
“Có chắc là thiếu kinh nghiệm chứ không phải là thiếu kiến thức?”
Người đang nói chuyện khuôn mặt vẫn nghiêm túc, Dịch Tích liếc nhìn anh: “Thầy không cần sỉ nhục em như vậy, chỉ số IQ của em khá cao”.
“Khá cao?” Từ Nam Nho dường như bị chọc cười, “Cao cỡ nào, cao đến mức năm tư mới thi đậu môn Toán cao cấp?”
Dịch Tích: “Đó là do em không thích thi”.
“À”. Từ Nam Nho nói tiếp, “Vậy xem ra là em thích dùng đồ dành cho nam hơn”.
Dịch Tích nhất thời có chút không phản ứng kịp, đến khi nhìn theo tầm mắt của anh nhìn vào giỏ hàng của mình thì mới phát hiện trong đó toàn là đồ dành cho nam”.
“...”
Khó trách anh nói cô không thông minh, quả thật là cô khá ngốc. Vừa nãy đi qua cái kệ kia chỉ tùy tiện lấy vài món, nào ngờ lại lấy trúng đồ dành cho nam.
Dịch Tích ho vài cái rồi tìm cớ biện minh: “Này là em mua giúp người khác, tất nhiên là lúc lấy thì em có nhìn qua”.
Từ Nam Nho nhìn cô với ánh mắt thâm thúy: “À”.
“A không đúng”. Dịch Tích thiếu chút nữa muốn tự vả mặt, “Ý em là mua giúp bạn, một người bạn rất bình thường”.
“Thầy Từ à thầy cũng biết là em nhiệt tình mà, gần đây bạn em vẫn luôn tăng ca nên em mới đồng ý giúp anh ấy mua vài món đồ dùng sinh hoạt, nhưng mà quan hệ giữa chúng em chỉ là…”
Dịch Tích mải mê nói chuyện với anh mà quên mất rằng phía trước còn có nhân viên đang sắp hàng lên kệ. Nên lúc đi ngang cô không cẩn thận đụng trúng cái thang của dì nhân viên, mắt thấy thùng hàng trên tay dì kia sắp rơi vào đầu Dịch Tích.
“A!” Dì kia hô lên.
Từ Nam Nho nhanh chân lẹ mắt đỡ lấy cô, lúc ý thức được có chút kỳ lạ thì đã kéo Dịch Tích vào lòng, thuận tiện đưa tay đón lấy cái thùng.
Dịch Tích đột nhiên bị ôm chầm, cô sửng sốt vài giây.
“Cô à, mua đồ cũng phải nhìn đường chứ”. Dì nhân viên bị hoảng sợ một phen, với tay đón lấy cái thùng trong tay Từ Nam Nho đưa lên tầng cao nhất của kệ.
Cánh tay anh còn vòng sau lưng cô, Dịch Tích ngước mắt có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của anh.
Tim cô đập mạnh dữ dội, tai dần dần đỏ lên.
“Xin lỗi”. Từ Nam Nho gật đầu nhìn dì nhân viên.
“Người không bị gì là tốt rồi, hai người mau đi qua đi”. Dì kia nói lời thâm thúy, “Cậu trai à, cậu đi đường thì đừng nhìn chỗ khác, phải dắt bạn gái đi chứ”.
Từ Nam Nho: “...”
Đang lúc mùa hè, trong lòng bàn tay da thịt tinh tế mềm mại đặc trưng của nữ sinh. Từ Nam Nho cũng làm biếng giải thích với dì kia, nhíu mày rồi thả tay ra.
Ngược lại với anh thì Dịch Tích lại vui vẻ cúi người nói: “Thật ngại quá, cảm ơn dì!”
Hai người đẩy xe bước đi.
Dì nhân viên nhìn bóng lưng bọn họ lầm bầm: “Cảm ơn tôi làm gì”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.