Chương 55
Lục Manh Tinh
13/03/2020
Kể từ khi Dịch Tích lãnh chứng, bạn bè bên cạnh mỗi ngày đều phải chịu cô
dùng “ngôn ngữ công kích”. .
Như lúc Lâm Mẫn kêu cô ra uống rượu, cô ném một câu “Uống rượu à? Chị đây hỏi chồng một chút, cậu biết đấy, anh ấy lo cho thân thể tớ”.
Hoàng Vi kêu cô đi dạo phố, Dịch Tích: “Tớ hỏi một chút bảo bối nhà tớ, xem anh ấy có thứ gì muốn đem không. A? Sao tớ lại buồn nôn như vậy? Hoàng Vi, người chưa kết hôn như cậu đúng là không thể cảm nhận được niềm vui vừa mới cưới của bọn tớ... Còn chó độc thân Lâm Mẫn kia? Cô ấy thì biết gì”.
Hai tháng sau khi liên tục khoe khoang, Hoàng Vi và Lâm Mẫn không nhịn được nữa, hai người không thèm gọi điện thoại, có chuyện gì cứ trực tiếp giết đến nhà cô kéo cô ra ngoài.
Hôm nay, Lâm Mẫn lái xe đến dưới lầu nhà cô, chờ Dịch Tích mở cửa sau đó xách cô đi ra ngoài.
“Này này, cường đoạt dân nữ?!”
“Ít nói nhảm đi, hôm nay sinh nhật La Kha, ra ngoài ăn, đừng nói nhiều”. Lâm Mẫn nói.
“A? Sinh nhật A Kha? À đúng rồi, tính ngày thì hôm nay đúng là... Sao cậu không sớm nhắc tớ, tớ còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật”.
“Trong lòng cậu đều là bảo bối nhà cậu, lừa được ai?”
Dịch Tích im lặng một chút: “Cậu nói cũng đúng, nhưng tớ vẫn nên chuẩn bị quà trước”.
“Thôi đi, La Kha còn không biết cậu là hạng người gì sao, bổ sung sau”.
“Ờ”.
Sinh nhật của La Kha cũng vô cùng đơn giản, bao một phòng, mấy người bạn thân thiết cùng nhau ăn nhậu chơi bời suốt buổi tối.
Lúc Dịch Tích đến thì mọi người đã đến đông đủ.
“Người phụ nữ đã kết hôn của chúng ta tới rồi ~” Hoàng Vi cầm micro hét lớn.
“Con mẹ cậu, là thiếu nữ đã kết hôn”. Dịch Tích đi đến cạnh La Kha, “Sinh nhật vui vẻ nhé A Kha”.
La Kha: “Đã lâu không tới quán bar, sau khi kết hôn chỉ biết ở nhà, cậu cũng quá… An phận rồi”.
Dịch Tích trợn mắt: “Không phải chứ, thật sự nghĩ tớ sau khi kết hôn là đàn bà khuê phòng sao? Đó là do bận công tác!”
“Ừ, bận đến mức sinh nhật tớ cũng quên”. La Kha liếc cô một cái.
Dịch Tích: “... Cái này là tớ sai, tớ nợ cậu một ân huệ còn không được sao!”
“Trả sao đây Dịch đại tiểu thư”.
“Như vậy đi, đứa trẻ sinh ra nhận cậu làm cha nuôi”. Dịch Tích vỗ vai anh, “Có phải rất hãnh diện không”.
La Kha cười: “Đứa trẻ còn phải đợi đến lúc nào, ân tình này của cậu có phải trả quá chậm không”.
Dịch Tích: “Miễn sao có trả là được”.
Nói xong, Dịch Tích cũng ngồi vào bàn, vì chưa ăn gì, cô ôm hộp bắp rang vào ngực ăn.
“Không phải cậu nói chưa ăn tối sao, ăn cái này, cái này ngon”. Lâm Mẫn múc cho cô một chén canh cá. Dịch Tích lắc đầu: “Không ăn, ngửi được mùi đã không thoải mái, ai gọi món này đấy”.
Lâm Mẫn: “Không thể nào, mùi này rất thơm, còn là bảng hiệu của quán người ta”.
Hoàng Vi: “Đúng vậy, rất tươi”.
Dịch Tích gần đây ăn uống không được tốt, mũi cũng kén chọn hơn người bình thường.
Hoàng Vi cầm chén canh cá để trước mặt cô oán trách nói: “Cực kỳ ngon, uống một hớp thử xem!”
“Không uống”. Dịch Tích vừa nói vừa cảm thấy đồ ăn trong dạ dày lộn lên, cô sửng sốt một chút, đẩy Hoàng Vi ra, nhào vào thùng rác bên cạnh nôn một lúc.
Hoàng Vi vẻ mặt ngơ ngác: “Cái này, thật sự khó ngửi như vậy sao?”
Lâm Mẫn: “Khó ngửi… Nôn?”
Dịch Tích bình tĩnh lại, cầm lấy ly nước Cát Tề Thụy đưa qua súc miệng: “Tớ đã nói không ngửi được mùi này, hai người có phải muốn tớ chết trẻ không”.
“Không thể nào, bảng hiệu của quán này sắp sập rồi?”
La Kha đi lên trước, trên dưới đánh giá cô một cái, dùng một loại biểu cảm “chẳng lẽ tớ là nhà tiên tri” nhìn Dịch Tích: “Sao thế, chẳng lẽ ân tình của cậu muốn trả bây giờ?”
Dịch Tích không kịp phản ứng, qua vài giây, cô mới dùng ánh mắt vớ vẩn nhìn anh: “Vậy cậu đa nghi rồi, không thể nào”.
“Cậu như vậy... Tớ không thể không đa nghi”.
Hoàng Vi: “Các cậu đang nói gì?”
La Kha: “Tớ nghi trong bụng cô ấy có tiểu Tích Tích”.
Hoàng Vi: “?”
Dịch Tích: “...”
Mọi người: “...”
**
Bạn từng gặp qua cảnh theo sau người đi mua que thử thai là một đám nam nữ chưa.
Đám nam nữ này đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn vào bụng người phụ nữ phía trước, trong mắt hiện lên mấy chữ “cái bụng này nếu thử là có thì là con tôi”.
Từ lúc hiệu thuốc khai trương đến nay chắc cũng chưa gặp qua cảnh tượng này, người mua que thử thai vẻ mặt trấn định, đám nam nữ theo sau lại nháo nhào lên.
“Xin chào, cho tôi hai que thử thai”.
Nhân viên bán thuốc ngơ ngác gật đầu, định xoay người đi lấy lại nghe những người này nói, “Hai cây đủ sao? Không đúng thì sao? Lấy ba bốn cây đi!”
“Lấy loại tốt nhất đắt nhất, nhất định phải đúng!”
“Nếu không đi bệnh viện đi, để bác sĩ khám thử”.
“Đồ chơi này bao nhiêu tiền một cây, lấy một túi?”
“Mua nhiều vậy làm gì?”
“Mua nhiều để dành tự dùng không được sao”.
“Cậu thì dùng cái rắm, cậu…”
Dịch Tích không nhịn được nữa: “Các người im miệng hết cho tôi!”
“...”
La Kha: “Ừm, mọi người nên yên tĩnh chút, làm vậy ảnh hưởng đến con nuôi tớ”.
Mọi người trong nháy mắt đều câm như hến.
“Đúng vậy”.
Dịch Tích: “...”
Dịch Tích trợn mắt, cô nói với nhân viên cửa hàng: “Không cần để ý đến bọn họ, lấy tôi hai cây”.
Nhân viên cửa hàng: “Được”.
Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật La Kha, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, mọi người và thậm chí ngay cả bản thân La Kha cũng không màng sinh nhật nữa, một đám người ngồi chờ kết quả từ Dịch Tích.
Dịch Tích lái xe về nhà, nói thật thì, cô nhìn có vẻ bình thản, trong lòng cũng có chút hoảng loạn. Từ khi chính thức trở thành vợ chồng với Từ Nam Nho, bọn họ đúng là có vài lần không mang bao, hơn nữa thời gian kinh nguyệt của cô luôn hỗn loạn, không có kinh nguyệt cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng nếu, nếu thật sự mang thai… Có quá dọa người hay không.
Dịch Tích mở cửa, nói với mấy cặp mắt ngoài cửa: “Các người đi được chưa, theo tớ về nhà làm gì?”
La Kha: “Tớ chờ tin của con nuôi”.
Lâm Mẫn: “Tớ, tớ cũng vậy!”
Hoàng Vi: “Không góp chút náo nhiệt thì không được”.
Mấy người bạn khác: “Đúng vậy!”
Dịch Tích: “...”
Mọi người ngoan ngoãn ngồi một đống trong phòng khách, dưới ánh mắt “nếu các người dám làm loạn trong phòng khách hoặc ăn đồ vặt lung tung thì lập tức ném ra ngoài” của Dịch Tích, mọi người nhanh chóng mở bánh quy khoai tây lát trên bàn trà ra, vừa ăn vừa chờ.
Mười phút sau, thấy Dịch Tích ra khỏi phòng tắm, mọi người rất ăn ý ném đồ ăn trên tay lên bàn.
“Thế nào?”
“Có hay không!”
“Nam hay nữ?”
“?”
… …
Nhìn đám bạn cực kỳ hứng thú chờ kết quả trong phòng khách, đầu óc Dịch Tích trống rỗng, vừa rồi ở nhà vệ sinh thử cả hai cây, lần đầu tiên thấy kết quả cô vẫn không tin. Nên lại run rẩy xé cây thứ hai, cây thứ hai... Vẫn giống nhau.
Hai vạch, cô thật sự, đã mang thai.
Thấy Dịch Tích không trả lời, Lâm Mẫn không chịu nổi nữa, chạy từ sô pha đến cạnh cô cầm lấy đem que thử thai phía sau cô.
“Ôi chao!”
Lâm Mẫn như cầm quyền trượng mà giơ cao que thử thai, giống như nữ vương xoay người tuyên bố với dân chúng: “Đúng! Là! Có!”
Tư thế kia, là vương vị đã có người thừa kế.
“Aaaaaaa!”
“Chúc mừng sao đây?! Ăn gì uống gì? Tớ mời khách?”
“Là tiểu thiếu gia hay tiểu công chúa đây, mẹ nuôi đã chuẩn bị tốt cho con rồi!”
“Sao cậu là mẹ nuôi? Không phải là tớ sao?”
“Cậu cùng lắm mẹ hai”.
“Con mẹ nó vì sao? Chẳng lẽ tớ không phải mẹ cả sao!”
“Cậu nhỏ hơn tôi!”
“Lần đầu lại bị người ta chiếm mất”.
“Đừng ồn nữa, chúng ta nên nghĩ xem sẽ tặng gì cho tiểu thiếu gia!”
... …
Dịch Tích: “...”
Vì hôm nay Từ Nam Nho có việc ở công ty, cho nên về khá trễ.
Vừa mở cửa đã nghe được tiếng ồn trong phòng khách.
Nhà anh có rất nhiều người?
Từ Nam Nho nhìn mấy đôi giày đặt ở cửa, nhìn về phía đám trai gái dù không có nhạc cũng có thể high kia...
“Dịch Tích?” Anh gọi cô vợ còn đang ngơ ngác đứng giữa đám người.
Dịch Tích nghe thấy giọng anh như hồi phục tinh thần, cô đẩy người phía trước, nhào vào lòng anh: “Thầy Từ đã quay lại!”
Hoặc là gọi thẳng tên, hoặc là nũng nịu gọi chồng, gần đây Dịch Tích rất ít khi gọi anh là “thầy”, mà cái xưng hô “thầy” này thường gọi khi xảy ra chuyện gì đó cô không tự giải quyết được, cần anh hỗ trợ.
“Sao vậy”. Từ Nam Nho ôn nhu nói.
Dịch Tích ngẩng đầu nhìn anh: “Người nhà không phải chuẩn bị hôn lễ của mình vào tháng 3 năm sau sao”.
“Ừm”.
“Nhưng, em không muốn kết hôn vào lúc đó”.
Từ Nam Nho sửng sốt: “Vì sao?”
Dịch Tích chẹp chẹp miệng, vô cùng khó chịu nói: “Em không muốn bụng lớn mặc váy cưới!”
Từ Nam Nho: “...”
Yên tĩnh.
Một giây, hai giây, ba giây...
Đám người ngồi trong phòng khách nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn bình tĩnh của Từ Nam Nho xuất hiện một vết nứt, anh nhìn Dịch Tích, rõ ràng là mừng như điên.
Để biểu cảm này xuất hiện trên mặt Từ Nam Nho đúng là không dễ.
“Em... Mang thai?”
Lâm Mẫn bình tĩnh nhặt que thử thai lên, nói: “Hai vạch, còn thử hai lần”.
Từ Nam Nho từ xa nhìn thoáng qua que trên tay cô, lại nhìn sang bụng Dịch Tích. Anh sờ cái bụng bằng phẳng một chút, tự mình lẩm bẩm: “Thật sao?”
Dịch Tích mặc kệ dáng vẻ thần kinh của anh, đếm đầu ngón tay bắt đầu tính: “Em không biết mang thai bao lâu rồi, mặc kệ là bao lâu, tháng 3 năm sau chắc bụng cũng lớn rồi, đều tại anh! Đều do anh…”
Ba chữ ‘không mang bao’ này vì nhiều người nên bị cô nuốt xuống, Dịch Tích bực bội đẩy anh: “Em mặc kệ, anh và ông nội của anh bàn bạc đi, hôn lễ phải hoãn lại”.
Vừa dứt lời, Dịch Tích đã bị Từ Nam Nho ôm lên.
Dịch Tích: “?”
Từ Nam Nho: “Được, đều nghe em”.
Dịch Tích đặt tay lên vai anh, vội nhìn đám người xem náo nhiệt ở bên kia: “Anh làm gì vậy, để em xuống trước”.
Từ Nam Nho giống như không nghe thấy, ôm cô đi về phòng: “Em đi nằm, nghỉ ngơi”.
Dịch Tích: “Bây giờ em không mệt”.
Từ Nam Nho: “Anh mệt, nằm với anh một lát”.
“Này?”
Từ Nam Nho đi đến cửa phòng, lúc sắp đẩy cửa thì xoay người lại, nụ cười vẫn trên môi còn chưa mất đi: “Mọi người cứ tự nhiên”.
Mọi người: “... Được, được thôi”.
Nói xong, Từ Nam Nho đóng cửa phòng lại, hoàn toàn ngăn cách đám người không liên quan ở bên ngoài.
Như lúc Lâm Mẫn kêu cô ra uống rượu, cô ném một câu “Uống rượu à? Chị đây hỏi chồng một chút, cậu biết đấy, anh ấy lo cho thân thể tớ”.
Hoàng Vi kêu cô đi dạo phố, Dịch Tích: “Tớ hỏi một chút bảo bối nhà tớ, xem anh ấy có thứ gì muốn đem không. A? Sao tớ lại buồn nôn như vậy? Hoàng Vi, người chưa kết hôn như cậu đúng là không thể cảm nhận được niềm vui vừa mới cưới của bọn tớ... Còn chó độc thân Lâm Mẫn kia? Cô ấy thì biết gì”.
Hai tháng sau khi liên tục khoe khoang, Hoàng Vi và Lâm Mẫn không nhịn được nữa, hai người không thèm gọi điện thoại, có chuyện gì cứ trực tiếp giết đến nhà cô kéo cô ra ngoài.
Hôm nay, Lâm Mẫn lái xe đến dưới lầu nhà cô, chờ Dịch Tích mở cửa sau đó xách cô đi ra ngoài.
“Này này, cường đoạt dân nữ?!”
“Ít nói nhảm đi, hôm nay sinh nhật La Kha, ra ngoài ăn, đừng nói nhiều”. Lâm Mẫn nói.
“A? Sinh nhật A Kha? À đúng rồi, tính ngày thì hôm nay đúng là... Sao cậu không sớm nhắc tớ, tớ còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật”.
“Trong lòng cậu đều là bảo bối nhà cậu, lừa được ai?”
Dịch Tích im lặng một chút: “Cậu nói cũng đúng, nhưng tớ vẫn nên chuẩn bị quà trước”.
“Thôi đi, La Kha còn không biết cậu là hạng người gì sao, bổ sung sau”.
“Ờ”.
Sinh nhật của La Kha cũng vô cùng đơn giản, bao một phòng, mấy người bạn thân thiết cùng nhau ăn nhậu chơi bời suốt buổi tối.
Lúc Dịch Tích đến thì mọi người đã đến đông đủ.
“Người phụ nữ đã kết hôn của chúng ta tới rồi ~” Hoàng Vi cầm micro hét lớn.
“Con mẹ cậu, là thiếu nữ đã kết hôn”. Dịch Tích đi đến cạnh La Kha, “Sinh nhật vui vẻ nhé A Kha”.
La Kha: “Đã lâu không tới quán bar, sau khi kết hôn chỉ biết ở nhà, cậu cũng quá… An phận rồi”.
Dịch Tích trợn mắt: “Không phải chứ, thật sự nghĩ tớ sau khi kết hôn là đàn bà khuê phòng sao? Đó là do bận công tác!”
“Ừ, bận đến mức sinh nhật tớ cũng quên”. La Kha liếc cô một cái.
Dịch Tích: “... Cái này là tớ sai, tớ nợ cậu một ân huệ còn không được sao!”
“Trả sao đây Dịch đại tiểu thư”.
“Như vậy đi, đứa trẻ sinh ra nhận cậu làm cha nuôi”. Dịch Tích vỗ vai anh, “Có phải rất hãnh diện không”.
La Kha cười: “Đứa trẻ còn phải đợi đến lúc nào, ân tình này của cậu có phải trả quá chậm không”.
Dịch Tích: “Miễn sao có trả là được”.
Nói xong, Dịch Tích cũng ngồi vào bàn, vì chưa ăn gì, cô ôm hộp bắp rang vào ngực ăn.
“Không phải cậu nói chưa ăn tối sao, ăn cái này, cái này ngon”. Lâm Mẫn múc cho cô một chén canh cá. Dịch Tích lắc đầu: “Không ăn, ngửi được mùi đã không thoải mái, ai gọi món này đấy”.
Lâm Mẫn: “Không thể nào, mùi này rất thơm, còn là bảng hiệu của quán người ta”.
Hoàng Vi: “Đúng vậy, rất tươi”.
Dịch Tích gần đây ăn uống không được tốt, mũi cũng kén chọn hơn người bình thường.
Hoàng Vi cầm chén canh cá để trước mặt cô oán trách nói: “Cực kỳ ngon, uống một hớp thử xem!”
“Không uống”. Dịch Tích vừa nói vừa cảm thấy đồ ăn trong dạ dày lộn lên, cô sửng sốt một chút, đẩy Hoàng Vi ra, nhào vào thùng rác bên cạnh nôn một lúc.
Hoàng Vi vẻ mặt ngơ ngác: “Cái này, thật sự khó ngửi như vậy sao?”
Lâm Mẫn: “Khó ngửi… Nôn?”
Dịch Tích bình tĩnh lại, cầm lấy ly nước Cát Tề Thụy đưa qua súc miệng: “Tớ đã nói không ngửi được mùi này, hai người có phải muốn tớ chết trẻ không”.
“Không thể nào, bảng hiệu của quán này sắp sập rồi?”
La Kha đi lên trước, trên dưới đánh giá cô một cái, dùng một loại biểu cảm “chẳng lẽ tớ là nhà tiên tri” nhìn Dịch Tích: “Sao thế, chẳng lẽ ân tình của cậu muốn trả bây giờ?”
Dịch Tích không kịp phản ứng, qua vài giây, cô mới dùng ánh mắt vớ vẩn nhìn anh: “Vậy cậu đa nghi rồi, không thể nào”.
“Cậu như vậy... Tớ không thể không đa nghi”.
Hoàng Vi: “Các cậu đang nói gì?”
La Kha: “Tớ nghi trong bụng cô ấy có tiểu Tích Tích”.
Hoàng Vi: “?”
Dịch Tích: “...”
Mọi người: “...”
**
Bạn từng gặp qua cảnh theo sau người đi mua que thử thai là một đám nam nữ chưa.
Đám nam nữ này đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn vào bụng người phụ nữ phía trước, trong mắt hiện lên mấy chữ “cái bụng này nếu thử là có thì là con tôi”.
Từ lúc hiệu thuốc khai trương đến nay chắc cũng chưa gặp qua cảnh tượng này, người mua que thử thai vẻ mặt trấn định, đám nam nữ theo sau lại nháo nhào lên.
“Xin chào, cho tôi hai que thử thai”.
Nhân viên bán thuốc ngơ ngác gật đầu, định xoay người đi lấy lại nghe những người này nói, “Hai cây đủ sao? Không đúng thì sao? Lấy ba bốn cây đi!”
“Lấy loại tốt nhất đắt nhất, nhất định phải đúng!”
“Nếu không đi bệnh viện đi, để bác sĩ khám thử”.
“Đồ chơi này bao nhiêu tiền một cây, lấy một túi?”
“Mua nhiều vậy làm gì?”
“Mua nhiều để dành tự dùng không được sao”.
“Cậu thì dùng cái rắm, cậu…”
Dịch Tích không nhịn được nữa: “Các người im miệng hết cho tôi!”
“...”
La Kha: “Ừm, mọi người nên yên tĩnh chút, làm vậy ảnh hưởng đến con nuôi tớ”.
Mọi người trong nháy mắt đều câm như hến.
“Đúng vậy”.
Dịch Tích: “...”
Dịch Tích trợn mắt, cô nói với nhân viên cửa hàng: “Không cần để ý đến bọn họ, lấy tôi hai cây”.
Nhân viên cửa hàng: “Được”.
Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật La Kha, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, mọi người và thậm chí ngay cả bản thân La Kha cũng không màng sinh nhật nữa, một đám người ngồi chờ kết quả từ Dịch Tích.
Dịch Tích lái xe về nhà, nói thật thì, cô nhìn có vẻ bình thản, trong lòng cũng có chút hoảng loạn. Từ khi chính thức trở thành vợ chồng với Từ Nam Nho, bọn họ đúng là có vài lần không mang bao, hơn nữa thời gian kinh nguyệt của cô luôn hỗn loạn, không có kinh nguyệt cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng nếu, nếu thật sự mang thai… Có quá dọa người hay không.
Dịch Tích mở cửa, nói với mấy cặp mắt ngoài cửa: “Các người đi được chưa, theo tớ về nhà làm gì?”
La Kha: “Tớ chờ tin của con nuôi”.
Lâm Mẫn: “Tớ, tớ cũng vậy!”
Hoàng Vi: “Không góp chút náo nhiệt thì không được”.
Mấy người bạn khác: “Đúng vậy!”
Dịch Tích: “...”
Mọi người ngoan ngoãn ngồi một đống trong phòng khách, dưới ánh mắt “nếu các người dám làm loạn trong phòng khách hoặc ăn đồ vặt lung tung thì lập tức ném ra ngoài” của Dịch Tích, mọi người nhanh chóng mở bánh quy khoai tây lát trên bàn trà ra, vừa ăn vừa chờ.
Mười phút sau, thấy Dịch Tích ra khỏi phòng tắm, mọi người rất ăn ý ném đồ ăn trên tay lên bàn.
“Thế nào?”
“Có hay không!”
“Nam hay nữ?”
“?”
… …
Nhìn đám bạn cực kỳ hứng thú chờ kết quả trong phòng khách, đầu óc Dịch Tích trống rỗng, vừa rồi ở nhà vệ sinh thử cả hai cây, lần đầu tiên thấy kết quả cô vẫn không tin. Nên lại run rẩy xé cây thứ hai, cây thứ hai... Vẫn giống nhau.
Hai vạch, cô thật sự, đã mang thai.
Thấy Dịch Tích không trả lời, Lâm Mẫn không chịu nổi nữa, chạy từ sô pha đến cạnh cô cầm lấy đem que thử thai phía sau cô.
“Ôi chao!”
Lâm Mẫn như cầm quyền trượng mà giơ cao que thử thai, giống như nữ vương xoay người tuyên bố với dân chúng: “Đúng! Là! Có!”
Tư thế kia, là vương vị đã có người thừa kế.
“Aaaaaaa!”
“Chúc mừng sao đây?! Ăn gì uống gì? Tớ mời khách?”
“Là tiểu thiếu gia hay tiểu công chúa đây, mẹ nuôi đã chuẩn bị tốt cho con rồi!”
“Sao cậu là mẹ nuôi? Không phải là tớ sao?”
“Cậu cùng lắm mẹ hai”.
“Con mẹ nó vì sao? Chẳng lẽ tớ không phải mẹ cả sao!”
“Cậu nhỏ hơn tôi!”
“Lần đầu lại bị người ta chiếm mất”.
“Đừng ồn nữa, chúng ta nên nghĩ xem sẽ tặng gì cho tiểu thiếu gia!”
... …
Dịch Tích: “...”
Vì hôm nay Từ Nam Nho có việc ở công ty, cho nên về khá trễ.
Vừa mở cửa đã nghe được tiếng ồn trong phòng khách.
Nhà anh có rất nhiều người?
Từ Nam Nho nhìn mấy đôi giày đặt ở cửa, nhìn về phía đám trai gái dù không có nhạc cũng có thể high kia...
“Dịch Tích?” Anh gọi cô vợ còn đang ngơ ngác đứng giữa đám người.
Dịch Tích nghe thấy giọng anh như hồi phục tinh thần, cô đẩy người phía trước, nhào vào lòng anh: “Thầy Từ đã quay lại!”
Hoặc là gọi thẳng tên, hoặc là nũng nịu gọi chồng, gần đây Dịch Tích rất ít khi gọi anh là “thầy”, mà cái xưng hô “thầy” này thường gọi khi xảy ra chuyện gì đó cô không tự giải quyết được, cần anh hỗ trợ.
“Sao vậy”. Từ Nam Nho ôn nhu nói.
Dịch Tích ngẩng đầu nhìn anh: “Người nhà không phải chuẩn bị hôn lễ của mình vào tháng 3 năm sau sao”.
“Ừm”.
“Nhưng, em không muốn kết hôn vào lúc đó”.
Từ Nam Nho sửng sốt: “Vì sao?”
Dịch Tích chẹp chẹp miệng, vô cùng khó chịu nói: “Em không muốn bụng lớn mặc váy cưới!”
Từ Nam Nho: “...”
Yên tĩnh.
Một giây, hai giây, ba giây...
Đám người ngồi trong phòng khách nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn bình tĩnh của Từ Nam Nho xuất hiện một vết nứt, anh nhìn Dịch Tích, rõ ràng là mừng như điên.
Để biểu cảm này xuất hiện trên mặt Từ Nam Nho đúng là không dễ.
“Em... Mang thai?”
Lâm Mẫn bình tĩnh nhặt que thử thai lên, nói: “Hai vạch, còn thử hai lần”.
Từ Nam Nho từ xa nhìn thoáng qua que trên tay cô, lại nhìn sang bụng Dịch Tích. Anh sờ cái bụng bằng phẳng một chút, tự mình lẩm bẩm: “Thật sao?”
Dịch Tích mặc kệ dáng vẻ thần kinh của anh, đếm đầu ngón tay bắt đầu tính: “Em không biết mang thai bao lâu rồi, mặc kệ là bao lâu, tháng 3 năm sau chắc bụng cũng lớn rồi, đều tại anh! Đều do anh…”
Ba chữ ‘không mang bao’ này vì nhiều người nên bị cô nuốt xuống, Dịch Tích bực bội đẩy anh: “Em mặc kệ, anh và ông nội của anh bàn bạc đi, hôn lễ phải hoãn lại”.
Vừa dứt lời, Dịch Tích đã bị Từ Nam Nho ôm lên.
Dịch Tích: “?”
Từ Nam Nho: “Được, đều nghe em”.
Dịch Tích đặt tay lên vai anh, vội nhìn đám người xem náo nhiệt ở bên kia: “Anh làm gì vậy, để em xuống trước”.
Từ Nam Nho giống như không nghe thấy, ôm cô đi về phòng: “Em đi nằm, nghỉ ngơi”.
Dịch Tích: “Bây giờ em không mệt”.
Từ Nam Nho: “Anh mệt, nằm với anh một lát”.
“Này?”
Từ Nam Nho đi đến cửa phòng, lúc sắp đẩy cửa thì xoay người lại, nụ cười vẫn trên môi còn chưa mất đi: “Mọi người cứ tự nhiên”.
Mọi người: “... Được, được thôi”.
Nói xong, Từ Nam Nho đóng cửa phòng lại, hoàn toàn ngăn cách đám người không liên quan ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.