Chương 115
Bồng Lai Khách
11/11/2023
Tô Hoàng làm lễ với Ngụy Thiệu.
Ánh mắt của hắn lướt qua khuôn mặt nàng, hắn hỏi: “Phu nhân đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Tô Nga Hoàng đáp lại: “Khá hơn một chút rồi”.
Ngụy Thiệu khẽ gật đầu: “Nghe nói hôm qua phu nhân mời tới gặp, nhưng đúng lúc ta lại dẫn nội tử xuất hành rồi, khi quay về cũng muộn nên không tiện tới gặp. Hôm nay ta mới mời phu nhân tới đây, không biết hôm qua phu nhân hẹn là vì có chuyện gì?”
Tô Nga Hoàng nhìn hắn chăm chú nhưng không nói lời nào.
Ngụy Thiệu chờ giây lát: “Nếu có việc phu nhân cứ nói đi”.
Tô Nga Hoàng mới nói: “Trước mặt nhị lang thiếp cũng không muốn phải nói dối làm gì. Không dám giấu chàng, lần này thiếp tới Tấn Dương vì có chuyện cần bàn”.
Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn nàng.
Trong ánh mắt của Tô Nga Hoàng toát ra vẻ thê lương.
“Nhị lang, thiếp không muốn giấu chàng,” Nàng ta nói tiếp, “Lần này xuôi nam tới Lạc Dương không phải là mong muốn của thiếp, thực ra là vì bất đắc dĩ. Chắc chàng không biết, trước kia khi phu quân của thiếp còn tại thế, có một thời gian thiếp ở lại Lạc Dương, trong dịp hội hoa xuân năm ấy, thiếp bất hạnh rơi vào mắt Hạnh Tốn. Sau lần đó, lão tặc kia phái người muốn đón thiếp tới phủ đệ của hắn. Thực sự là khổ không nói đâu cho hết. Để đảm bảo sự trong sạch của mình, thiếp chỉ có thể nửa đồng ý nửa chối từ mà thôi. Sau đó nhân lúc lão tặc kia bận rộn giao chiến với Viên Giả Lưu Giai, thiếp nhân cơ hội đó chạy khỏi Lạc Dương, trở về Trung Sơn Quốc”.
Đôi lông mày của hắn hơi nhíu lại.
“Năm ngoái, sau khi đại hội Lộc Ly qua đi, thiếp từ Ngư Dương về Lư Nô. Vốn đã định ở lại Lư Nô đến cuối đời, không ngờ lão tặc Hạnh Tốn đó vẫn còn chưa dứt lòng gian với thiếp như ngày trước. Mấy lần bí mật sai người mời thiếp tới Lạc Dương gặp gỡ. Thiếpvẫn bàng quan, nào ngờ tháng vừa rồi, lão tặc đó lại gửi thêm tin nữa, lấy danh nghĩa của ấu đế, yêu cầu thiếp đi ngay. Mặc dù người nhà có oán giận thế nào, thiếp cũng không dám chống đối lại hoàng mệnh. Tên lão tặc Hạnh Tốn đó ỷ thế để nắm giữ triều đình, thiên hạ bất bình phỉ nhổ, sao thiếp có thể để cho hắn làm nhục mình được đây? Nhưng hoàng lệnh đã ban, thiếp phải làm sao được chứ? Trong lòng thiếp đau xót không chịu nổi, vừa không cam lòng lại càng thêm căm phẫn. Giữa đường xuôi nam hồi đầu tháng, bệnh cũ của thiếp lại phát tác, đau nhức cả người, thiên hạ rộng lớn là thế nhưng lại không có chỗ dung thân…”
“Đúng rồi, đây là thánh mệnh yêu cầu thiếp tới Lạc Dương mà tháng trước lão tặc đó gửi tới”.
Tô Nga Hoàng dâng một quyển Hoàng Bạch có in đại ấn ngọc tỷ lên.
Ngụy Thiệu nhìn lướt qua, khuôn mặt đầy tức giận: “Lão tặc Hạnh Tốn mà cũng dám ép buộc người ta sao!”
Tô Nga Hoàng nhìn hắn một lúc lâu: “Chỉ trách thiếp mệnh bạc, bị kẻ ác ha.m m.uốn đến mức này. Tên Hạnh Tốn lấy mệnh lệnh của vua để ép thiếp, chuyện đã đến nước này thiếp cũng đành nhận mệnh. Trên đường đi ngang qua Tấn Dương, thiếp nghe nói nhị lang cũng đóng quân ở đây. Nghĩ tới thời gian thuở thiếu thời, trong lòng thiếp cũng cảm khái không thôi, bồi hồi một lúc rồi chuyển hướng tới đây…”
Ngụy Thiệu đứng dậy, đi tới trước cửa Nam rồi ngừng lại một lát, hắn xoay người nói: “Ta biết rồi, phu nhân cứ về Trung Sơn Quốc đi. Hạnh Tốn giả mạo chỉ dụ của vua, phu nhân không cần để ý nó làm gì, đã có ta đây”.
Tô Nga Hoàng tỏ vẻ cảm kích, nàng cũng đứng dậy hành lễ với Ngụy Thiệu, lúc ngẩng mặt lên, đôi mắt đã rưng rưng nước mắt, nàng lắc đầu nói: “Quân hầu nhớ tới tình nghĩa xưa kia, bây giờ còn che chở cho thiếp, thiếp thật lòng cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng mà thiếp biết bây giờ nhị lang đã thành gia, nếu vì thiếp mà xảy ra xung đột với Hạnh Tốn, như thế cũng bất tiện rất nhiều. Huống hồ chuyện năm đó là thiếp phụ nhị lang, giờ có mặt mũi nào mà xin chàng che chở? Đây không phải là mục đích mà thiếp đến Tấn Dương”.
Nàng dừng một lát, thấy Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn sang đây, mới nói: ‘Nhị lang cũng biết đấy, năm đó thiếp sinh ra đã mang theo điềm lành, được một nhà tu hành đắc đạo phán rằng có số mạng quý nhân. Người nhà thiếp vẫn hết lòng tin tưởng, thiếp cũng nghe theo lời nói đó. Khi còn trẻ chưa trải nghiệm gì nhiều, cứ tin rồi mê muội đầu óc, thiếp đã bỏ hết cả tình yêu, gả cho Lưu Lợi. Quanh đi quẩn lại đã mười năm, lưu lạc đến mức như hôm nay cũng đủ khiến cho thiếp tỉnh mộng, hóa ra tất cả chỉ là dối gạt mình mà thôi. Sinh ra là phận một nữ nhi, thiếp không thể tự mình làm chủ được, giờ Hạnh Tốn nhất định ép thiếp tới Lạc Dương, thiếp cũng đành làm thế!”
Vẻ mặt nàng như đã hạ quyết tâm.
“Lão tặc Hạnh Tốn giả vờ để ra uy, dù chỉ là trò hề nhưng cũng có thể khiến chư hầu thiên hạ nghe lệnh y. Vốn hắn cũng đã kiêng kị chàng, nay nhị lang lại giành được đại thắng trong cuộc chinh phạt cả phía Tây. Sao Hạnh Tốn có thể để cho chàng càng lớn mạnh? Chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế cản trở chàng. Sau này nhất định hắn sẽ trở thành kẻ địch lớn của chàng. Trước kia thiếp có thể dựa vào chàng, nhưng bây giờ bất đắc dĩ phải vào thành Lạc Dương lấy thân hầu tặc, thiếp nguyện trở thành tai mắt cho nhị lang, gửi tin tức cho chàng, nếu có cơ hội, thiếp cũng có thể loại trừ được Hạnh Tốn, xem như là câu trả lời thỏa đáng vì năm đó thiếp đã phụ lòng chàng. Sau này hi vọng nhị lang có thể chăm sóc cho người nhà của thiếp, dù có bỏ mình thiếp cũng không tiếc nuối!” Hai hàng nước mắt tràn mi rơi xuống.
Trong phòng đọc sách nhất thời yên lặng, không tiếng động.
Ngụy Thiệu trầm mặc chốc lát rồi chậm nói: “Tô thị, chuyện trước kia cũng giống như cô nói, vì còn trẻ chưa trải nghiệm gì nhiều. Ta cũng đã bỏ qua hết cả rồi, cô không cần giữ trong lòng gì nữa. Sớm hay muộn ta cũng sẽ có một trận chiến với Hạnh Tốn, đây là chuyện nam nhân trong thiên hạ, ta tự có quyết định của mình, không cần cô phải hi sinh thân mình hầu kẻ tặc. Cô cứ yên tâm về Lư Nô, có ta ở đây sẽ bảo vệ cô chu toàn”.
Tô Nga Hoàng nhìn Ngụy Thiệu chăm chú, vẻ mặt đầy xúc động, nàng nức nở đáp: “Vậy thiếp đành mặt dày nhận lấy ân huệ của Quân hầu. Nếu đời này không thể báo đáp được, nhất định kiếp sau thiếp sẽ kết cỏ ngậm vành”.
Dứt lời, nàng quỳ xuống khấu tạ, nước mắt tuôn rơi.
Ngụy Thiệu vội nói: “Phu nhân không cần như vậy! Mau đứng lên đi!”
Mi mắt Tô Nga Hoàng hơi chớp chớp, nàng từ từ đứng dậy, nói tiếp: “Nhị lang, thiếp biết chàng quanh năm binh nghiệp ở bên ngoài, thời gian ở bên muội muội thì ít mà xa cách thì nhiều, bây giờ không dễ gì gặp gỡ. Thiếp cũng không dám quầy rầy chàng hơn nữa, thiếp xin về trước. Ngày mai sẽ khởi hành về Trung Sơn”.
Ngụy Thiệu vuốt cằm: “Phu nhân đi thuận buồm xuôi gió”. Nói xong, hắn gọi người tiễn khách.
Tô Nga Hoàng lau nước mắt trên mặt, nhìn Ngụy Thiệu một chút rồi ra khỏi phòng.
Ngụy Thiệu nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, thở một hơi dài đè nén trong lồng ngực, hắn đang định đi tìm Tiểu Kiều thì một tên tôi tớ vội vàng chạy tới bẩm: “Bẩm Quân hầu, lúc Tả Phùng Dực Công phu nhân đi ra ngoài đang định lên xe ngựa thì bỗng thấy choáng váng, đến nỗi trượt chân ngã xuống xe, bất tỉnh nhân sự”.
…
Tô Nga Hoàng bị ngã không hề nhẹ, không chỉ ngất xỉu mà trên trán cũng bị trầy một vết, toác cả máu.
Khi Tiểu Kiều nghe tin, Ngụy Thiệu đã sai người thu xếp cho Tô Nga Hoàng, phái người tức tốc mời thầy thuốc. Thầy thuốc cũng không chẩn ra bệnh gì, nghe tỳ nữ đi theo Tô Nga Hoàng nói lại, nàng bị bệnh đau đầu nên có lẽ là do căn bệnh này tái phát, cộng thêm ngã từ trên cao xuống mới dẫn tới hôn mê bất tỉnh. Sau khi băng bó vết thương xong, ông kê thêm mấy thang thuốc lưu thông máu tiêu ứ.
Mãi đến khi trời tối Tô Nga Hoàng mới dần dần tỉnh lại, bởi vì cơ thể mệt mỏi mà trán lại bị thương, đương nhiên nàng không thể rời đi, đành phải ở lại đêm hôm đó.
Cứ thế ở lại cho đến tận ba ngày. Ngày hôm đó, miệng vết thương nhỏ xíu trên trán cũng đã đóng vảy rồi, nàng ta cũng có thể xuống đất, được tỳ nữ đỡ tới tìm Tiểu Kiều để cảm ơn, còn bảo không nên ở lại quấy rầy thêm, nàng xin phép về dịch xá dưỡng bệnh.
“Lúc trước ta sợ muội muội hiểu lầm nên chưa từng đề cập tới chuyện Hạnh Tốn ép buộc ta xuôi nam. Vốn ta cũng không muốn Trọng Lân phải trở mặt với Hạnh Tốn vì mình, nhưng Trọng Lân lại nói muốn bảo vệ cho ta, có khuyên thế nào chàng cũng không thay đổi. Từ khi còn bé tính của chàng đã vậy, ta cũng không thể làm gì nên mới đành nghe theo sự sắp xếp của Trọng Lân. Nhân lúc này Trọng Lân không có ở đây, ta định cầu xin muội một chuyện, muội hãy thay ta khuyên nhủ Trọng Lân, đừng vì ta mà trở mặt với Hạnh Tốn. Nếu vì thế mà xảy ra xung đột, trong lòng ta sao có thể an bình!”
Tô Nga Hoàng được tỳ nữ dìu đỡ, tuy sắc mặt trắng nhợt như tuyết, nhưng ánh mắt lại sáng rực lạ thường.
Khó khăn nói hết từng chữ một.
Tiểu Kiều sai người đưa nàng ta ra ngoài.
Tô Nga Hoàng vừa đi, Xuân Nương tức giận đến run rẩy cả tay, bà cắn răng nói: “Nữ quân có thấy không? Trước khi đi nàng ta còn nói vậy, có khác nào gây chuyện với Nữ quân”.
Dường như Tiểu Kiều không nghe thấy, nàng chỉ hỏi: “Bên chỗ lão phu nhân vẫn không có hồi âm sao?”
Hơn nửa tháng trước khi Tô Nga Hoàng vừa tới dịch xá ở Tấn Dương, Ngụy Thiệu còn chưa quay trở về, Tiểu Kiều đành gửi một phong thư cho Từ phu nhân, giao cho Giả Tư, căn dặn hắn phải phái người đưa thư đến tận tay Từ phu nhân.
Tính đến giờ chắc cũng sắp hồi âm.
Xuân Nương sững sờ: “Để tỳ đi tìm Giả tướng quân hỏi thử”.
…
Ba ngày sau, Xuân Nương vội vã tìm Tiểu Kiều giao cho nàng phong thư mà nàng chờ đợi mãi.
Tiểu Kiều cho Xuân Nương và các thị nữ ra ngoài hết, một mình nàng mở quyển sách lụa ở trong thùng.
Sau khi xem xong, Tiểu Kiều bàng hoàng chốc lát rồi mới từ từ thở một hơi.
…
Lúc đầu Ngụy Thiệu còn tranh thủ được mấy ngày nhàn rỗi, hai ngày nay đám người Công Tôn Dương cũng lục tục quay về Tấn Dương, hắn lại bắt đầu bận rộn. Hôm nay trời vừa sáng đã phải đi tới doanh trại ở ngoài thành, đến khi trời tối mới về nhà.
Tiểu Kiều hầu hạ Ngụy Thiệu cởi quần áo, Ngụy Thiệu đang muốn ôm nàng lại bị Tiểu Kiều trốn được, thuận miệng nói: “Mấy ngày nay thiếp không phái người sang dịch xá thăm hỏi, không biết tình hình của Tô thị thế nào rồi. Phu quân có đi thăm chưa?”
Ngụy Thiệu ho khan một tiếng, đáp: “Nàng cũng biết mấy ngày nay ta bận thế nào mà, đâu có rảnh mà làm mấy chuyện đó? Đợi bên này xử lí xong xuôi, ta sẽ đưa nàng về Ngư Dương. Đã nửa năm rồi không gặp Tổ mẫu, nhân cơ hội này nên trở về một chuyến. Còn về Tô thị, chờ nàng khỏi hẳn ta sẽ phái người đưa nàng ta đi”.
Tiểu Kiều liếc hắn một cái, nở nụ cười: “Nước đã chuẩn bị xong rồi, phu quân đi tắm đi”. Dứt lời thì xoay người đi thẳng.
Ngụy Thiệu nhìn bóng lưng nàng, bước nhanh đuổi theo rồi ôm chặt từ sau, trông cực kì thân mật: “Đã một ngày không thấy nàng rồi. Tắm cùng ta luôn nhé”.
Tiểu Kiều lười biếng đáp: “Thiếp tắm rồi. Cả ngày hơi mệt nên thiếp đi nằm trước đây”.
Ngụy Thiệu đành ôm nàng lên giường, hôn môi cũng không thấy người ta đáp lại. Hắn hơi mất mặt, dừng lại nói: “Lúc trước ta đã kể cho nàng nghe rồi mà, Hạnh Tốn mơ ước nàng ta nên mới ép nàng ta tới Lạc Dương, cũng vì bất đắc dĩ nên ta mới nói nàng ta quay trở lại. Lúc đó nàng ta cũng chủ động bảo ngày kế tiếp sẽ về nước Trung Sơn. Không ngờ lại xảy ra sự cố. Cứ để cho nàng ta tĩnh dưỡng mấy ngày, đến khi khỏe rồi thì đưa nàng đi ngay. Sao nàng không chịu nguôi đi chứ?”
Tiểu Kiều nhắm chặt mắt, đáp lại: “Thiếp chỉ nói là thiếp mệt thôi mà, có nói gì khác đâu. Phu quân và nàng là bạn cũ, chàng tự có sắp xếp của mình. Thiếp tin phu quân”.
Ngụy Thiệu nhìn nàng chằm chặp: “Nàng giận hả?”
Tiểu Kiều vẫn nhắm mắt như trước: “Không có”.
“Nàng giận mà”.
“Không có”.
“Rõ ràng là nàng giận!”
Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt của Ngụy Thiệu đang cúi đầu nhìn mình: “Nếu phu quân cho rằng thiếp phải giận, thiếp không giận là tại thiếp không đúng”.
Đôi lông mày của Ngụy Thiệu nhíu chặt, hắn nhìn nàng một lúc rồi từ từ buông ra, bỗng nhiên hắn nói: “Man Man, giờ Tô thị muốn trông cậy vào ta, ta cũng không phải là người vô tri vô giác. Ngày đại thọ của Tổ mẫu năm ngoái, nàng từng sai người gửi tin cho ta, lúc đó ta không hề nhận lấy. Lúc ấy vừa mới cưới nàng không lâu, quan hệ giữa chúng ta lạnh nhạt, tuy vậy ta cũng không muốn có dính dáng gì với nàng ta, huống hồ là bây giờ?”
Tiểu Kiều ngẩn ra.
“Những lời mà nàng ta nói với ta, dù là thật hay giả cũng chẳng quan hệ gì, ta cũng không muốn đi tra xét. Ta chỉ biết bây giờ nàng ta không còn trượng phu nữa, nhiều lần tiếp cận ta như vậy cũng là vì muốn dựa giẫm mà thôi. Nếu ta chưa cưới nàng, ta sẽ nể tình thời xưa cũ mà nạp thêm nàng ấy. Nhưng bây giờ ta đã cưới nàng rồi. Hơn nữa nàng còn thích nhất là ghen tuông, sao ta dám dây dưa không rõ với nàng ta để thêm phiền nhiễu chứ? Hôm nay ta quyết định như vậy đều là vì nể tình thời niên thiếu đã từng ở bên nhau, không có gì khác cả. Nàng nhịn thêm một chút, chờ nàng ta khỏi bệnh có thể lên đường được, ta sẽ phái người đưa nàng ta về Trung Sơn Quốc ngay”.
Tiểu Kiều và hắn chạm mắt nhau.
Nàng bĩu môi một cái, nhẹ giọng nói: “Thiếp có phải là người hay ghen đâu”.
“Được rồi, được rồi, là phu quân nghĩ oan cho nàng, Man Man hào phòng nhất”. Ngụy Thiệu khẽ cười, nhéo mũi nàng: “Còn mệt nữa không?”
Tiểu Kiều cắn môi: “Vẫn mệt”.
Ngụy Thiệu kéo nàng sang: “Thế để phu quân giúp nàng không mệt nhé”.
Tiểu Kiều vội tránh rồi nói tiếp: “Phu quân, có một chuyện trước kia thiếp chưa nói với chàng. Bởi vì hôm nay nhận được thư của Tổ mẫu, bà nói về chuyện năm ngoái suýt chút nữa bị hại, thiếp mới nhớ ra. Nhưng mà không biết có nên nói hay không?”
Mặt Ngụy Thiệu đang chôn bên cổ nàng, hô.n lên cần cổ trắng nõn mềm mại mới tắm xong, hắn ngừng lại ngay ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
“Chuyện năm ngoái tổ mẫu xảy ra chuyện, có người từng nhìn thấy Tô Tín qua lại với vị phu nhân Hương Hầu họ Lý kia”.
Tiểu Kiều nhìn Ngụy Thiệu rồi nói.
Ánh mắt của hắn lướt qua khuôn mặt nàng, hắn hỏi: “Phu nhân đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Tô Nga Hoàng đáp lại: “Khá hơn một chút rồi”.
Ngụy Thiệu khẽ gật đầu: “Nghe nói hôm qua phu nhân mời tới gặp, nhưng đúng lúc ta lại dẫn nội tử xuất hành rồi, khi quay về cũng muộn nên không tiện tới gặp. Hôm nay ta mới mời phu nhân tới đây, không biết hôm qua phu nhân hẹn là vì có chuyện gì?”
Tô Nga Hoàng nhìn hắn chăm chú nhưng không nói lời nào.
Ngụy Thiệu chờ giây lát: “Nếu có việc phu nhân cứ nói đi”.
Tô Nga Hoàng mới nói: “Trước mặt nhị lang thiếp cũng không muốn phải nói dối làm gì. Không dám giấu chàng, lần này thiếp tới Tấn Dương vì có chuyện cần bàn”.
Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn nàng.
Trong ánh mắt của Tô Nga Hoàng toát ra vẻ thê lương.
“Nhị lang, thiếp không muốn giấu chàng,” Nàng ta nói tiếp, “Lần này xuôi nam tới Lạc Dương không phải là mong muốn của thiếp, thực ra là vì bất đắc dĩ. Chắc chàng không biết, trước kia khi phu quân của thiếp còn tại thế, có một thời gian thiếp ở lại Lạc Dương, trong dịp hội hoa xuân năm ấy, thiếp bất hạnh rơi vào mắt Hạnh Tốn. Sau lần đó, lão tặc kia phái người muốn đón thiếp tới phủ đệ của hắn. Thực sự là khổ không nói đâu cho hết. Để đảm bảo sự trong sạch của mình, thiếp chỉ có thể nửa đồng ý nửa chối từ mà thôi. Sau đó nhân lúc lão tặc kia bận rộn giao chiến với Viên Giả Lưu Giai, thiếp nhân cơ hội đó chạy khỏi Lạc Dương, trở về Trung Sơn Quốc”.
Đôi lông mày của hắn hơi nhíu lại.
“Năm ngoái, sau khi đại hội Lộc Ly qua đi, thiếp từ Ngư Dương về Lư Nô. Vốn đã định ở lại Lư Nô đến cuối đời, không ngờ lão tặc Hạnh Tốn đó vẫn còn chưa dứt lòng gian với thiếp như ngày trước. Mấy lần bí mật sai người mời thiếp tới Lạc Dương gặp gỡ. Thiếpvẫn bàng quan, nào ngờ tháng vừa rồi, lão tặc đó lại gửi thêm tin nữa, lấy danh nghĩa của ấu đế, yêu cầu thiếp đi ngay. Mặc dù người nhà có oán giận thế nào, thiếp cũng không dám chống đối lại hoàng mệnh. Tên lão tặc Hạnh Tốn đó ỷ thế để nắm giữ triều đình, thiên hạ bất bình phỉ nhổ, sao thiếp có thể để cho hắn làm nhục mình được đây? Nhưng hoàng lệnh đã ban, thiếp phải làm sao được chứ? Trong lòng thiếp đau xót không chịu nổi, vừa không cam lòng lại càng thêm căm phẫn. Giữa đường xuôi nam hồi đầu tháng, bệnh cũ của thiếp lại phát tác, đau nhức cả người, thiên hạ rộng lớn là thế nhưng lại không có chỗ dung thân…”
“Đúng rồi, đây là thánh mệnh yêu cầu thiếp tới Lạc Dương mà tháng trước lão tặc đó gửi tới”.
Tô Nga Hoàng dâng một quyển Hoàng Bạch có in đại ấn ngọc tỷ lên.
Ngụy Thiệu nhìn lướt qua, khuôn mặt đầy tức giận: “Lão tặc Hạnh Tốn mà cũng dám ép buộc người ta sao!”
Tô Nga Hoàng nhìn hắn một lúc lâu: “Chỉ trách thiếp mệnh bạc, bị kẻ ác ha.m m.uốn đến mức này. Tên Hạnh Tốn lấy mệnh lệnh của vua để ép thiếp, chuyện đã đến nước này thiếp cũng đành nhận mệnh. Trên đường đi ngang qua Tấn Dương, thiếp nghe nói nhị lang cũng đóng quân ở đây. Nghĩ tới thời gian thuở thiếu thời, trong lòng thiếp cũng cảm khái không thôi, bồi hồi một lúc rồi chuyển hướng tới đây…”
Ngụy Thiệu đứng dậy, đi tới trước cửa Nam rồi ngừng lại một lát, hắn xoay người nói: “Ta biết rồi, phu nhân cứ về Trung Sơn Quốc đi. Hạnh Tốn giả mạo chỉ dụ của vua, phu nhân không cần để ý nó làm gì, đã có ta đây”.
Tô Nga Hoàng tỏ vẻ cảm kích, nàng cũng đứng dậy hành lễ với Ngụy Thiệu, lúc ngẩng mặt lên, đôi mắt đã rưng rưng nước mắt, nàng lắc đầu nói: “Quân hầu nhớ tới tình nghĩa xưa kia, bây giờ còn che chở cho thiếp, thiếp thật lòng cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng mà thiếp biết bây giờ nhị lang đã thành gia, nếu vì thiếp mà xảy ra xung đột với Hạnh Tốn, như thế cũng bất tiện rất nhiều. Huống hồ chuyện năm đó là thiếp phụ nhị lang, giờ có mặt mũi nào mà xin chàng che chở? Đây không phải là mục đích mà thiếp đến Tấn Dương”.
Nàng dừng một lát, thấy Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn sang đây, mới nói: ‘Nhị lang cũng biết đấy, năm đó thiếp sinh ra đã mang theo điềm lành, được một nhà tu hành đắc đạo phán rằng có số mạng quý nhân. Người nhà thiếp vẫn hết lòng tin tưởng, thiếp cũng nghe theo lời nói đó. Khi còn trẻ chưa trải nghiệm gì nhiều, cứ tin rồi mê muội đầu óc, thiếp đã bỏ hết cả tình yêu, gả cho Lưu Lợi. Quanh đi quẩn lại đã mười năm, lưu lạc đến mức như hôm nay cũng đủ khiến cho thiếp tỉnh mộng, hóa ra tất cả chỉ là dối gạt mình mà thôi. Sinh ra là phận một nữ nhi, thiếp không thể tự mình làm chủ được, giờ Hạnh Tốn nhất định ép thiếp tới Lạc Dương, thiếp cũng đành làm thế!”
Vẻ mặt nàng như đã hạ quyết tâm.
“Lão tặc Hạnh Tốn giả vờ để ra uy, dù chỉ là trò hề nhưng cũng có thể khiến chư hầu thiên hạ nghe lệnh y. Vốn hắn cũng đã kiêng kị chàng, nay nhị lang lại giành được đại thắng trong cuộc chinh phạt cả phía Tây. Sao Hạnh Tốn có thể để cho chàng càng lớn mạnh? Chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế cản trở chàng. Sau này nhất định hắn sẽ trở thành kẻ địch lớn của chàng. Trước kia thiếp có thể dựa vào chàng, nhưng bây giờ bất đắc dĩ phải vào thành Lạc Dương lấy thân hầu tặc, thiếp nguyện trở thành tai mắt cho nhị lang, gửi tin tức cho chàng, nếu có cơ hội, thiếp cũng có thể loại trừ được Hạnh Tốn, xem như là câu trả lời thỏa đáng vì năm đó thiếp đã phụ lòng chàng. Sau này hi vọng nhị lang có thể chăm sóc cho người nhà của thiếp, dù có bỏ mình thiếp cũng không tiếc nuối!” Hai hàng nước mắt tràn mi rơi xuống.
Trong phòng đọc sách nhất thời yên lặng, không tiếng động.
Ngụy Thiệu trầm mặc chốc lát rồi chậm nói: “Tô thị, chuyện trước kia cũng giống như cô nói, vì còn trẻ chưa trải nghiệm gì nhiều. Ta cũng đã bỏ qua hết cả rồi, cô không cần giữ trong lòng gì nữa. Sớm hay muộn ta cũng sẽ có một trận chiến với Hạnh Tốn, đây là chuyện nam nhân trong thiên hạ, ta tự có quyết định của mình, không cần cô phải hi sinh thân mình hầu kẻ tặc. Cô cứ yên tâm về Lư Nô, có ta ở đây sẽ bảo vệ cô chu toàn”.
Tô Nga Hoàng nhìn Ngụy Thiệu chăm chú, vẻ mặt đầy xúc động, nàng nức nở đáp: “Vậy thiếp đành mặt dày nhận lấy ân huệ của Quân hầu. Nếu đời này không thể báo đáp được, nhất định kiếp sau thiếp sẽ kết cỏ ngậm vành”.
Dứt lời, nàng quỳ xuống khấu tạ, nước mắt tuôn rơi.
Ngụy Thiệu vội nói: “Phu nhân không cần như vậy! Mau đứng lên đi!”
Mi mắt Tô Nga Hoàng hơi chớp chớp, nàng từ từ đứng dậy, nói tiếp: “Nhị lang, thiếp biết chàng quanh năm binh nghiệp ở bên ngoài, thời gian ở bên muội muội thì ít mà xa cách thì nhiều, bây giờ không dễ gì gặp gỡ. Thiếp cũng không dám quầy rầy chàng hơn nữa, thiếp xin về trước. Ngày mai sẽ khởi hành về Trung Sơn”.
Ngụy Thiệu vuốt cằm: “Phu nhân đi thuận buồm xuôi gió”. Nói xong, hắn gọi người tiễn khách.
Tô Nga Hoàng lau nước mắt trên mặt, nhìn Ngụy Thiệu một chút rồi ra khỏi phòng.
Ngụy Thiệu nhìn theo bóng lưng nàng dần xa, thở một hơi dài đè nén trong lồng ngực, hắn đang định đi tìm Tiểu Kiều thì một tên tôi tớ vội vàng chạy tới bẩm: “Bẩm Quân hầu, lúc Tả Phùng Dực Công phu nhân đi ra ngoài đang định lên xe ngựa thì bỗng thấy choáng váng, đến nỗi trượt chân ngã xuống xe, bất tỉnh nhân sự”.
…
Tô Nga Hoàng bị ngã không hề nhẹ, không chỉ ngất xỉu mà trên trán cũng bị trầy một vết, toác cả máu.
Khi Tiểu Kiều nghe tin, Ngụy Thiệu đã sai người thu xếp cho Tô Nga Hoàng, phái người tức tốc mời thầy thuốc. Thầy thuốc cũng không chẩn ra bệnh gì, nghe tỳ nữ đi theo Tô Nga Hoàng nói lại, nàng bị bệnh đau đầu nên có lẽ là do căn bệnh này tái phát, cộng thêm ngã từ trên cao xuống mới dẫn tới hôn mê bất tỉnh. Sau khi băng bó vết thương xong, ông kê thêm mấy thang thuốc lưu thông máu tiêu ứ.
Mãi đến khi trời tối Tô Nga Hoàng mới dần dần tỉnh lại, bởi vì cơ thể mệt mỏi mà trán lại bị thương, đương nhiên nàng không thể rời đi, đành phải ở lại đêm hôm đó.
Cứ thế ở lại cho đến tận ba ngày. Ngày hôm đó, miệng vết thương nhỏ xíu trên trán cũng đã đóng vảy rồi, nàng ta cũng có thể xuống đất, được tỳ nữ đỡ tới tìm Tiểu Kiều để cảm ơn, còn bảo không nên ở lại quấy rầy thêm, nàng xin phép về dịch xá dưỡng bệnh.
“Lúc trước ta sợ muội muội hiểu lầm nên chưa từng đề cập tới chuyện Hạnh Tốn ép buộc ta xuôi nam. Vốn ta cũng không muốn Trọng Lân phải trở mặt với Hạnh Tốn vì mình, nhưng Trọng Lân lại nói muốn bảo vệ cho ta, có khuyên thế nào chàng cũng không thay đổi. Từ khi còn bé tính của chàng đã vậy, ta cũng không thể làm gì nên mới đành nghe theo sự sắp xếp của Trọng Lân. Nhân lúc này Trọng Lân không có ở đây, ta định cầu xin muội một chuyện, muội hãy thay ta khuyên nhủ Trọng Lân, đừng vì ta mà trở mặt với Hạnh Tốn. Nếu vì thế mà xảy ra xung đột, trong lòng ta sao có thể an bình!”
Tô Nga Hoàng được tỳ nữ dìu đỡ, tuy sắc mặt trắng nhợt như tuyết, nhưng ánh mắt lại sáng rực lạ thường.
Khó khăn nói hết từng chữ một.
Tiểu Kiều sai người đưa nàng ta ra ngoài.
Tô Nga Hoàng vừa đi, Xuân Nương tức giận đến run rẩy cả tay, bà cắn răng nói: “Nữ quân có thấy không? Trước khi đi nàng ta còn nói vậy, có khác nào gây chuyện với Nữ quân”.
Dường như Tiểu Kiều không nghe thấy, nàng chỉ hỏi: “Bên chỗ lão phu nhân vẫn không có hồi âm sao?”
Hơn nửa tháng trước khi Tô Nga Hoàng vừa tới dịch xá ở Tấn Dương, Ngụy Thiệu còn chưa quay trở về, Tiểu Kiều đành gửi một phong thư cho Từ phu nhân, giao cho Giả Tư, căn dặn hắn phải phái người đưa thư đến tận tay Từ phu nhân.
Tính đến giờ chắc cũng sắp hồi âm.
Xuân Nương sững sờ: “Để tỳ đi tìm Giả tướng quân hỏi thử”.
…
Ba ngày sau, Xuân Nương vội vã tìm Tiểu Kiều giao cho nàng phong thư mà nàng chờ đợi mãi.
Tiểu Kiều cho Xuân Nương và các thị nữ ra ngoài hết, một mình nàng mở quyển sách lụa ở trong thùng.
Sau khi xem xong, Tiểu Kiều bàng hoàng chốc lát rồi mới từ từ thở một hơi.
…
Lúc đầu Ngụy Thiệu còn tranh thủ được mấy ngày nhàn rỗi, hai ngày nay đám người Công Tôn Dương cũng lục tục quay về Tấn Dương, hắn lại bắt đầu bận rộn. Hôm nay trời vừa sáng đã phải đi tới doanh trại ở ngoài thành, đến khi trời tối mới về nhà.
Tiểu Kiều hầu hạ Ngụy Thiệu cởi quần áo, Ngụy Thiệu đang muốn ôm nàng lại bị Tiểu Kiều trốn được, thuận miệng nói: “Mấy ngày nay thiếp không phái người sang dịch xá thăm hỏi, không biết tình hình của Tô thị thế nào rồi. Phu quân có đi thăm chưa?”
Ngụy Thiệu ho khan một tiếng, đáp: “Nàng cũng biết mấy ngày nay ta bận thế nào mà, đâu có rảnh mà làm mấy chuyện đó? Đợi bên này xử lí xong xuôi, ta sẽ đưa nàng về Ngư Dương. Đã nửa năm rồi không gặp Tổ mẫu, nhân cơ hội này nên trở về một chuyến. Còn về Tô thị, chờ nàng khỏi hẳn ta sẽ phái người đưa nàng ta đi”.
Tiểu Kiều liếc hắn một cái, nở nụ cười: “Nước đã chuẩn bị xong rồi, phu quân đi tắm đi”. Dứt lời thì xoay người đi thẳng.
Ngụy Thiệu nhìn bóng lưng nàng, bước nhanh đuổi theo rồi ôm chặt từ sau, trông cực kì thân mật: “Đã một ngày không thấy nàng rồi. Tắm cùng ta luôn nhé”.
Tiểu Kiều lười biếng đáp: “Thiếp tắm rồi. Cả ngày hơi mệt nên thiếp đi nằm trước đây”.
Ngụy Thiệu đành ôm nàng lên giường, hôn môi cũng không thấy người ta đáp lại. Hắn hơi mất mặt, dừng lại nói: “Lúc trước ta đã kể cho nàng nghe rồi mà, Hạnh Tốn mơ ước nàng ta nên mới ép nàng ta tới Lạc Dương, cũng vì bất đắc dĩ nên ta mới nói nàng ta quay trở lại. Lúc đó nàng ta cũng chủ động bảo ngày kế tiếp sẽ về nước Trung Sơn. Không ngờ lại xảy ra sự cố. Cứ để cho nàng ta tĩnh dưỡng mấy ngày, đến khi khỏe rồi thì đưa nàng đi ngay. Sao nàng không chịu nguôi đi chứ?”
Tiểu Kiều nhắm chặt mắt, đáp lại: “Thiếp chỉ nói là thiếp mệt thôi mà, có nói gì khác đâu. Phu quân và nàng là bạn cũ, chàng tự có sắp xếp của mình. Thiếp tin phu quân”.
Ngụy Thiệu nhìn nàng chằm chặp: “Nàng giận hả?”
Tiểu Kiều vẫn nhắm mắt như trước: “Không có”.
“Nàng giận mà”.
“Không có”.
“Rõ ràng là nàng giận!”
Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt của Ngụy Thiệu đang cúi đầu nhìn mình: “Nếu phu quân cho rằng thiếp phải giận, thiếp không giận là tại thiếp không đúng”.
Đôi lông mày của Ngụy Thiệu nhíu chặt, hắn nhìn nàng một lúc rồi từ từ buông ra, bỗng nhiên hắn nói: “Man Man, giờ Tô thị muốn trông cậy vào ta, ta cũng không phải là người vô tri vô giác. Ngày đại thọ của Tổ mẫu năm ngoái, nàng từng sai người gửi tin cho ta, lúc đó ta không hề nhận lấy. Lúc ấy vừa mới cưới nàng không lâu, quan hệ giữa chúng ta lạnh nhạt, tuy vậy ta cũng không muốn có dính dáng gì với nàng ta, huống hồ là bây giờ?”
Tiểu Kiều ngẩn ra.
“Những lời mà nàng ta nói với ta, dù là thật hay giả cũng chẳng quan hệ gì, ta cũng không muốn đi tra xét. Ta chỉ biết bây giờ nàng ta không còn trượng phu nữa, nhiều lần tiếp cận ta như vậy cũng là vì muốn dựa giẫm mà thôi. Nếu ta chưa cưới nàng, ta sẽ nể tình thời xưa cũ mà nạp thêm nàng ấy. Nhưng bây giờ ta đã cưới nàng rồi. Hơn nữa nàng còn thích nhất là ghen tuông, sao ta dám dây dưa không rõ với nàng ta để thêm phiền nhiễu chứ? Hôm nay ta quyết định như vậy đều là vì nể tình thời niên thiếu đã từng ở bên nhau, không có gì khác cả. Nàng nhịn thêm một chút, chờ nàng ta khỏi bệnh có thể lên đường được, ta sẽ phái người đưa nàng ta về Trung Sơn Quốc ngay”.
Tiểu Kiều và hắn chạm mắt nhau.
Nàng bĩu môi một cái, nhẹ giọng nói: “Thiếp có phải là người hay ghen đâu”.
“Được rồi, được rồi, là phu quân nghĩ oan cho nàng, Man Man hào phòng nhất”. Ngụy Thiệu khẽ cười, nhéo mũi nàng: “Còn mệt nữa không?”
Tiểu Kiều cắn môi: “Vẫn mệt”.
Ngụy Thiệu kéo nàng sang: “Thế để phu quân giúp nàng không mệt nhé”.
Tiểu Kiều vội tránh rồi nói tiếp: “Phu quân, có một chuyện trước kia thiếp chưa nói với chàng. Bởi vì hôm nay nhận được thư của Tổ mẫu, bà nói về chuyện năm ngoái suýt chút nữa bị hại, thiếp mới nhớ ra. Nhưng mà không biết có nên nói hay không?”
Mặt Ngụy Thiệu đang chôn bên cổ nàng, hô.n lên cần cổ trắng nõn mềm mại mới tắm xong, hắn ngừng lại ngay ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
“Chuyện năm ngoái tổ mẫu xảy ra chuyện, có người từng nhìn thấy Tô Tín qua lại với vị phu nhân Hương Hầu họ Lý kia”.
Tiểu Kiều nhìn Ngụy Thiệu rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.