Chương 148
Bồng Lai Khách
11/11/2023
Mới giờ Dần.
Tiểu Kiều từ từ ngồi dậy, ngẩn người một lúc rồi xuống giường mặc xiêm y, nàng tới bên giường nhỏ xem Phì Phì thế nào, dém lại một góc chăn cho con rồi mới nhẹ nhàng đi về phía thư phòng.
Bóng đêm mờ mịt, từ cửa sổ thư phòng có ánh đèn mờ nhạt.
Cửa chỉ mới khép hờ, xuyên qua khe cửa, Tiểu Kiều nhìn thấy Ngụy Thiệu ngồi sau án, trước mặt hắn là chiếc tráp gỗ màu đỏ nàng không thấy từ lâu.
Nắp hộp mở ra, trên mặt bàn là một nửa chiến kỳ màu đen trắng trải rộng.
Từ góc độ của nàng, giữa lá cờ hình như có thêu một mặt hổ màu vàng.
Năm xưa từng uy phong lẫm liệt, bây giờ lá cờ đầu lại rách nát thế kia, một góc bị nhuốm bẩn, chất vải đi qua năm tháng cũng chuyển sắc xạm màu.
Bao nhiêu vết bẩn đã lâu ngày, nhưng nhìn qua nàng vẫn phân biệt được, bên trên có lẽ là vết máu.
Tầm mắt Ngụy Thiệu yên lặng nhìn bên trên lá cờ hơi rách nát.
Ánh nến hắt bóng hắn lên tường.
Một chiếc bóng lớn màu đen không nhúc nhích.
Hắn thẫn thờ như thế, giống như đã chìm vào bên trong một thế giới nào đó của riêng mình, đến nỗi với cảnh giác ngày thường, Tiểu Kiều đứng ngoài cửa như vậy mà hắn không hề biết.
…
Nàng ngừng thở lặng lẽ quay trở về.
Trong phòng Phì Phì vẫn yên giấc ngủ say.
Tiểu Kiều thổi đèn, bò lên giường lần nữa.
Nàng nhắm chặt hai mắt.
Từ từ, khóe mắt như có gì ướt át bỗng chảy ra.
Còn chưa kịp chảy xuôi đã bị nàng vội vàng lau đi mất.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng nghe được tiếng hắn rón rén quay về phòng.
Hắn đi qua chiếc giường nhỏ thì dừng lại một chút.
Trong bóng đêm mông lung, Tiểu Kiều nhìn thấy hắn đưa tay ra, hình như vuốt ve khuôn mặt của Phì Phì, sau đó là tiếng c ởi quần áo rột roạt rất nhẹ, bên giường hơi lõm xuống, hắn từ từ nằm lại.
Nàng biết hắn không muốn làm mình tỉnh giấc, Tiểu Kiều bèn nhắm mặt lại, không nhúc nhích gì thêm.
…
Có những lúc, người ta phải cần thời gian và cơ hội mới có thể buông tay quá khứ.
Giống như chính bản thân nàng vậy, không phải cũng như thế đó sao?
Những gì nên nói nàng đã nói cả rồi.
Những gì nên làm nàng cũng làm hết cả.
Nàng bằng lòng chờ hắn.
…
Mồng bốn là ngày sinh nhật của Chu thị.
Từ sau khi phụ thân của Ngụy Thiệu mất, mười mấy năm nay Chu thị không chịu tổ chức tiệc sinh nhật.
Hằng năm cứ mỗi dịp ngày này, Từ phu nhân sẽ cho người đi tới Kim Long tự, lấy danh nghĩa của Chu thị để quyên tiền dầu vừng đốt hương công đức cho bà ấy, còn mang một bát mì mừng thọ tới Đông phòng.
Mười mấy năm qua luôn như thế.
Năm nay sắp tới sinh nhật của Chu thị, mấy ngày nay Ngụy Thiệu cũng vừa lúc về nhà, trong nhà lại có thêm Phì Phì, Từ phu nhân mới đề nghị đặt cho Chu thị một bàn tiệc chúc thọ, cả nhà quây quần, mời thêm mấy họ hàng thân thiết trong tộc cùng tới đây, cho thêm phần náo nhiệt.
Trong suy nghĩ của Chu thị, trượng phu không còn nữa, bà cũng đoạn tuyệt hết với tất cả thú tiêu khiển bên ngoài, như vậy mới thể hiện niềm thương nhớ với trượng phu đã khuất.
Kiên trì mười mấy năm, năm nay nếu có ngoại lệ đó, chẳng khác nào những hành động thương nhớ trước kia như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vì thế bà không tình nguyện lắm.
Đương nhiên, hiếm khi Từ phu nhân có hứng tổ chức như năm nay, lúc bà từ chối cũng không dám nói gì cương quyết lắm, cuối cùng mới gắng gượng đồng ý.
Để giữ Ngụy Thiệu ở nhà thêm mấy ngày, vì vậy họ quyết định tổ chức ngày mồng năm, chờ qua sinh nhật của Chu thị.
Đảo mắt đã tới ngày mồng bốn, hôm nay Ngụy gia làm mấy mâm chúc thọ. Từ phu nhân, Chu thị, mẫu thân của Ngụy Lương và các trưởng bối lớn tuổi trong tộc ngồi một bàn, những người còn lại được phân vào bàn khác.
Bối phận của Tiểu Kiều thấp nên không ngồi bàn trên, bởi vì có Phì Phì tham dự, mọi người lại tranh nhau muốn ôm bé chơi đùa, thế là Phì Phì được ôm lên bàn tiệc.
Chu thị mặc một bộ xiêm y mới tinh thêu hình chim khổng tước màu lam và hoa văn kim phúc, ngồi bên cạnh Từ phu nhân.
Trong bữa tiệc tiếng cười nói rộn ràng, mọi người lần lượt tới chúc rượu Chu thị. Nụ cười trên mặt bà cũng có phần thoải mái, ôm Phì Phì chỉ tượng trưng cho có lệ vậy thôi.
Lúc Ngụy Thiệu tới mời rượu rồi nói câu chúc thọ, nhìn nhi tử của mình, đôi mắt bà mới có vẻ vui mừng.
Thật ra sau vụ bỏ thuốc vào năm trước, Từ phu nhân chưa từng trách phạt bà điều gì, chỉ phải hối lỗi một thời gian mà thôi, cũng không để lộ cho người ngoài nửa chữ.
Nhưng dù là vậy, từ đó về sau, tinh thần của Chu thị như mất đi chỗ dựa, có một khoảng thời gian bà uể oải vô cùng, tính tình lại càng thêm quái gở.
Mãi đến tận nửa năm gần đây, tình trạng mới chuyển biến tốt hơn, bà chuyển sang lễ Phật, ngày thường cũng hay xuất hiện trước mặt Từ phu nhân.
Nhưng nhiều người trong tộc Ngụy gia cũng nghe phong thanh, vì thế đêm nay nhìn thấy bà như vậy, họ cũng không lấy làm kinh ngạc, biết Từ phu nhân muốn làm cho náo nhiệt, họ mới tới góp vui anh một câu tôi một lời, bởi thế bữa tiệc mới không bị tẻ ngắt.
Phì Phì dần mất kiên nhẫn khi bị người ta ôm tới ôm lui rồi chọc cười như vậy, bé khóc toáng lên. Từ phu nhân đành gọi Tiểu Kiều tới ôm Phì Phì mang đi dỗ.
Tiểu Kiều rời tiệc cùng Xuân Nương và nhũ mẫu đi về phía Tây phòng.
Khí trời dần nóng nực, sau khi trở lại, nàng tắm rửa sạch sẽ cho Phì Phì trước, sau đó Xuân Nương mới ôm bé ra ngoài, khi đó mới tới phiên Tiểu Kiều tắm rửa.
Nàng tắm xong, mặc xiêm y đi ra, Xuân Nương và nhũ mẫu đều không có trong phòng.
Chẳng biết Ngụy Thiệu đã trở về khi nào, nhìn hắn vểnh chân ngửa mặt nằm trên giường, Phì Phì được ôm ngồi trên bụng của hắn, chơi đùa vui vẻ.
Phì Phì đã hơn bốn năm tháng, mới học cách tự ngồi, mấy ngày nay gần gũi với phụ thân cũng bắt đầu thấy quen, bé ngồi trên bụng hắn, được hai tay Ngụy Thiệu lắc lư đưa trái đung phải, Phì Phì hưng phấn cười khanh khách đến không ngậm miệng được.
Bò tiếp từ bụng hắn trèo lên, đến trên ngực Ngụy Thiệu, Phì Phì duỗi bàn tay nhỏ sờ sống mũi của hắn.
Ngụy Thiệu cũng há miệng ra, giả vờ “a ô” một tiếng rồi ngậm lấy cả bàn tay của bé.
Tiếng cười khanh khách của con càng lớn hơn.
Hàm răng trắng của Ngụy Thiệu ngậm lấy ngón tay nữ nhi cũng cười theo vui sướng.
Phì Phì chơi với phụ thân tới mức không biết trời đất ở đâu đâu, thấy Tiểu Kiều đi ra, bé mới quay đầu nhìn về phía nàng ô a a a.
Ngụy Thiệu nới lỏng răng ra, ôm Phì Phì ngồi dậy, hắn lầm bầm trong họng: “Người ta cũng toát mồ hôi rồi, đi tắm nước lạnh cái đã.”
Tiểu Kiều ôm lấy Phì Phì: “Xiêm y đã chuẩn bị cả rồi, ở bên trong đó ạ.”
Ngụy Thiệu nhìn nàng một cái rồi xoay mình xuống giường.
Bình thường lúc này Phì Phì đã ngủ rồi, sau khi Ngụy Thiệu đi, Tiểu Kiều ôm con vào lòng, cho bú một lúc cơn buồn ngủ cũng tới, bé nhắm hai mắt lại.
Lúc Ngụy Thiệu đi ra, Tiểu Kiều vừa dỗ cho Phì Phì đi ngủ, nghe được tiếng bước chân của hắn, ngón tay nàng đặt lên môi, nhẹ nhàng suỵt một tiếng.
Ngụy Thiệu cũng bước nhẹ hơn nhiều, từ từ đi lại.
Tiểu Kiều ôm Phì Phì nhẹ nhàng đặt con lên giường nhỏ, đắp chăn cẩn thận.
Ngụy Thiệu đứng bên cúi đầu nhìn kĩ khuôn mặt của Phì Phì khi ngủ, cuối cùng hắn ngồi dậy, nói: “Sáng sớm ngày mai ta phải lên đường rồi, nghỉ nhé?”
Tiểu Kiều mỉm cười: “Được, nghỉ ngơi sớm thôi.”
…
Đèn trong phòng vụt tắt, trước mắt rơi vào khoảng tối tăm.
Ngụy Thiệu vươn tay ra kéo nàng tới cạnh.
Bàn tay của hắn rất mạnh mẽ, tỉ mỉ xoa n.ắn vòng eo nhỏ của nàng.
Sợ đánh thức Phì Phì, gần như hai người phải đè nén không để tiếng động nào vang lên, kết thúc một cuộc yêu khá dài.
Sau khi hai người tách ra, cả người Tiểu Kiều đều ướt đẫm, Ngụy Thiệu cũng ngửa mặt nằm bên cạnh người nàng, thở hồng hộc.
Trong căn phòng tối mịt, nhưng Tiểu Kiều vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt của người kia.
Sau đó hai người sang phòng tắm tắm rửa, lúc quay lại lần thứ hai nằm xuống.
Dường như Ngụy Thiệu ngủ thiếp rất là nhanh, không thấy hắn cử động gì nữa.
Tiểu Kiều thì lại ngủ không yên. Nàng mở to mắt, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nam nhân bên cạnh và Phì Phì đang nằm trên giường nhỏ cách đó không xa, vẫn không sao ngủ được.
Tối hôm đó qua đi, quan hệ giữa Tiểu Kiều và Ngụy Thiệu cũng giống như đêm nay.
Không thể nói là không tốt.
Nhưng khi bên cạnh không còn người ngoài nữa, lúc chỉ còn mỗi Tiểu Kiều và hắn, cho dù mới làm chuyện như vậy, nhưng họ lại không thể quay về thời khắc thân mật nhất như đã từng trước kia.
Trong mấy ngày này, đề tài mà họ nói tới nhiều nhất là chuyện liên quan đến Phì Phì.
Ngoài chuyện này ra, dường như Ngụy Thiệu có ý né tránh không muốn nói với nàng chuyện khác.
Sáng mai hắn lại phải đi rồi.
Lần này xa nhà không biết bao lâu hắn mới quay về được.
Từ khi thành hôn với hắn đến nay đã ba năm, từ một thiếu nữ mười bốn tuổi, bây giờ nàng đã là mẫu thân của Phì Phì, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Có lẽ tình trạng đó vẫn tiếp tục kéo dài.
…
Đêm khuya, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng thấy mệt, lúc nàng mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, bỗng nhiên cửa lại bị gõ vang.
Có lẽ là sợ làm Phì Phì tỉnh giấc, tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Nhưng ngay lập tức Tiểu Kiều đã tỉnh liền, đỡ vai ngồi dậy.
Ngụy Thiệu cũng giật mình tự xuống giường mở cửa.
Người gọi là bà lão trực đêm, bà hoảng hốt thấp giọng nói: “Nam Quân, vừa rồi Hoàng bà bà ở bên chỗ phu nhân tới gọi, nói sau khi phu nhân uống rượu mừng thọ trở về không bao lâu thì không thấy người đâu, tìm khắp nơi không có. Bởi vì trời tối quá sợ quấy nhiễu lão phu nhân, cho nên bất đắc dĩ mới đi tìm Nam quân.”
Ngụy Thiệu thoáng run lên, lập tức trở về phòng.
Tiểu Kiều cũng nghe được nên đang tụt xuống giường, thắp đèn lên.
Ngụy Thiệu nhanh chóng mặc xiêm y rồi vội vã rời đi. Người bên Đông phòng cũng thức cả đêm rồi, thấy Ngụy Thiệu tới thì hoang mang lo sợ.
Ngụy Thiệu bước vào phòng của Chu phu nhân nhìn thử.
Màn giường được hạ xuống, có lẽ người đã nằm xuống giường, sau đó lại nổi hứng bỏ đi.
Hoàng bà bà quỳ xuống: “Sau giờ Tuất khi tiệc chúc thọ tan, phu nhân trở về cũng hơi say choáng váng, tỳ ở bên chăm nom cho đến khi bà ngủ mới ra ngoài. Nửa đêm phu nhân có thói quen tỉnh lại uống nước ấm, tỳ mới vào trong rót nước, không ngờ lại không thấy người đầu. Lúc nãy tỳ đã dẫn người đi tìm quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của phu nhân, sợ kinh động đến lão phu nhân thì không ổn, vì vậy mới báo cho Nam quân. Tất cả đều là do sơ sẩy của tỳ, Nam quân thứ tội…”
Ngụy Thiệu hỏi mấy chỗ Hoàng bà bà đều lắc đầu, nói đã tìm cả rồi.
Hắn khẽ nhíu mày xuất thần một lúc, bỗng nhớ ra gì đó, hắn xoay người vội vàng rời đi.
…
Ngụy Thiệu đẩy cánh cửa lớn sơn son mới khép hờ một nửa.
Trong từ đường ngày đêm đều được đốt hương nến, có người chuyên canh giữ.
Chỉ có điều bình thường trước bàn thờ chính chỉ thắp hai cây nến.
Đêm hôm khuya khoắt đi sâu vào trong căn từ đường, ánh nến leo lắt trong gió lạnh, không những không thể xua tan đi bóng tối mà còn tăng thêm mấy phần âm u.
Ngụy Thiệu bước nhanh vào bên trong, nhìn thấy mẫu thân của mình đang quỳ gối trước bàn thờ linh vị, ngồi đó thều thào đau thương.
“Phu quân ơi, chàng vừa buông tay đi, Ngụy gia bây giờ đã không còn là Ngụy gia của ngày xưa nữa… Vì sao mẫu thân của chàng lại rước nữ nhi nhà Kiều gia từng hại chàng và Đại lang ngày trước vào nhà mình thế này… Cái đồ Kiều Nữ tai họa đó, rồi một ngày nào đó, nhi tử của ta cũng sẽ bị nàng…”
Bà nức nở không thành tiếng, âm thanh vang vọng trong căn miếu đình, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Bỗng nhiên như cảm giác được gì, đột nhiên bà quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Thiệu đang đứng trước ngưỡng cửa, giống như có vẻ kinh hãi lắm, trên mặt bà lộ ra vẻ hoảng sợ rồi cuống quýt xua tay: “Thiệu Nhi, con đừng để bụng. Ta chỉ uống thêm mấy chén rượu, cho nên nói hưu nói vượn như vậy thôi, con đừng trách ta, ta đã không hận Kiều Nữ nữa…”
Ngụy Thiệu không nỡ trách cứ mẫu thân của mình, trong lòng hắn cũng dần nảy sinh một tâm tình khó tả.
Hắn đi vào rồi nói: “Mẫu thân ra ngoài thì báo cho hạ nhân một tiếng. Trời tối rồi, nhi tử đưa người về.”
…
Quá nửa đêm, Phì Phì có tỉnh lại một lần, sau khi ngủ tiếp Ngụy Thiệu vẫn chưa về.
Tiểu Kiều sai Lâm bà bà sang Đông phòng hỏi thử, bà quay về bảo, Nam quân đã tìm ra phu nhân ở từ đường, hình như phu nhân uống nhiều nên hơi say, Nam quân đang ở bên chăm sóc.
Tiểu Kiều không chờ hắn nữa, cho người nghỉ ngơi, nàng đưa mắt nhìn nữ nhi đang ngủ say một lúc, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên cái trán của con, sau đó mới tắt đèn lên giường.
Nàng cảm thấy hơi mệt, vừa nhắm mắt lại đã từ từ ngủ thiếp, nhưng giấc ngủ lại không yên chút nào.
Cảnh trong mơ lúc đầu còn mơ ảo, sau đó cảnh tượng bỗng thay đổi rõ ràng.
Gió lớn bật tung cánh cửa, một nam nhân trẻ tuổi mặc long bào, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt cuồng loạn mà tuyệt vọng, trong tay hắn là cây trường kiếm dính máu tươi vẫn tí tách không ngừng, từng bước từng bước đi về phía nàng.
Nàng cực kì sợ hãi, co ro trên mặt đất, muốn lùi về phía sau mà không lùi được nữa.
Bỗng nhiên, Lưu phi chết rồi còn nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt quỷ dị, tên Trương Phổ bị chém đứt đầu cũng có mặt ở đây.
Dòng máu tóe lên văng về phía nàng, nuốt chửng cả người nàng trong nháy mắt. Tiểu Kiều không thở nổi, run rẩy và gào khóc không ngừng, nàng tự nói với mình rằng, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, nhanh nhanh tỉnh lại.
Nhưng cho dù giãy giụa đến mức nào đi nữa, nàng vẫn không có cách nào tỉnh được.
Mũi kiếm đã đâm tới ngực nàng.
Lần thứ hai, nàng trải qua cảm giác đáng sợ bị lưỡi đao sắc lẻm lạnh lẽo đâm xuyên qua buồng tim ấm áp.
Nàng đã từng chịu đựng nó vô số lần trong mơ, không ngờ lần này lại tiếp tục.
“Không…”
Tiểu Kiều hét thật to, nước mắt rơi đầy mặt, bên tai bỗng vang lên giọng nói đầy lo âu: “Man Man, Man Man!”
Tiếp theo, dường như có một vòng tay mạnh mẽ và vững chãi ôm thật chặt lấy nàng, trong nháy mắt đó, cơn ác mộng mới bị ngăn lại, tiêu tan biến mất.
Tiểu Kiều từ từ ngồi dậy, ngẩn người một lúc rồi xuống giường mặc xiêm y, nàng tới bên giường nhỏ xem Phì Phì thế nào, dém lại một góc chăn cho con rồi mới nhẹ nhàng đi về phía thư phòng.
Bóng đêm mờ mịt, từ cửa sổ thư phòng có ánh đèn mờ nhạt.
Cửa chỉ mới khép hờ, xuyên qua khe cửa, Tiểu Kiều nhìn thấy Ngụy Thiệu ngồi sau án, trước mặt hắn là chiếc tráp gỗ màu đỏ nàng không thấy từ lâu.
Nắp hộp mở ra, trên mặt bàn là một nửa chiến kỳ màu đen trắng trải rộng.
Từ góc độ của nàng, giữa lá cờ hình như có thêu một mặt hổ màu vàng.
Năm xưa từng uy phong lẫm liệt, bây giờ lá cờ đầu lại rách nát thế kia, một góc bị nhuốm bẩn, chất vải đi qua năm tháng cũng chuyển sắc xạm màu.
Bao nhiêu vết bẩn đã lâu ngày, nhưng nhìn qua nàng vẫn phân biệt được, bên trên có lẽ là vết máu.
Tầm mắt Ngụy Thiệu yên lặng nhìn bên trên lá cờ hơi rách nát.
Ánh nến hắt bóng hắn lên tường.
Một chiếc bóng lớn màu đen không nhúc nhích.
Hắn thẫn thờ như thế, giống như đã chìm vào bên trong một thế giới nào đó của riêng mình, đến nỗi với cảnh giác ngày thường, Tiểu Kiều đứng ngoài cửa như vậy mà hắn không hề biết.
…
Nàng ngừng thở lặng lẽ quay trở về.
Trong phòng Phì Phì vẫn yên giấc ngủ say.
Tiểu Kiều thổi đèn, bò lên giường lần nữa.
Nàng nhắm chặt hai mắt.
Từ từ, khóe mắt như có gì ướt át bỗng chảy ra.
Còn chưa kịp chảy xuôi đã bị nàng vội vàng lau đi mất.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng nghe được tiếng hắn rón rén quay về phòng.
Hắn đi qua chiếc giường nhỏ thì dừng lại một chút.
Trong bóng đêm mông lung, Tiểu Kiều nhìn thấy hắn đưa tay ra, hình như vuốt ve khuôn mặt của Phì Phì, sau đó là tiếng c ởi quần áo rột roạt rất nhẹ, bên giường hơi lõm xuống, hắn từ từ nằm lại.
Nàng biết hắn không muốn làm mình tỉnh giấc, Tiểu Kiều bèn nhắm mặt lại, không nhúc nhích gì thêm.
…
Có những lúc, người ta phải cần thời gian và cơ hội mới có thể buông tay quá khứ.
Giống như chính bản thân nàng vậy, không phải cũng như thế đó sao?
Những gì nên nói nàng đã nói cả rồi.
Những gì nên làm nàng cũng làm hết cả.
Nàng bằng lòng chờ hắn.
…
Mồng bốn là ngày sinh nhật của Chu thị.
Từ sau khi phụ thân của Ngụy Thiệu mất, mười mấy năm nay Chu thị không chịu tổ chức tiệc sinh nhật.
Hằng năm cứ mỗi dịp ngày này, Từ phu nhân sẽ cho người đi tới Kim Long tự, lấy danh nghĩa của Chu thị để quyên tiền dầu vừng đốt hương công đức cho bà ấy, còn mang một bát mì mừng thọ tới Đông phòng.
Mười mấy năm qua luôn như thế.
Năm nay sắp tới sinh nhật của Chu thị, mấy ngày nay Ngụy Thiệu cũng vừa lúc về nhà, trong nhà lại có thêm Phì Phì, Từ phu nhân mới đề nghị đặt cho Chu thị một bàn tiệc chúc thọ, cả nhà quây quần, mời thêm mấy họ hàng thân thiết trong tộc cùng tới đây, cho thêm phần náo nhiệt.
Trong suy nghĩ của Chu thị, trượng phu không còn nữa, bà cũng đoạn tuyệt hết với tất cả thú tiêu khiển bên ngoài, như vậy mới thể hiện niềm thương nhớ với trượng phu đã khuất.
Kiên trì mười mấy năm, năm nay nếu có ngoại lệ đó, chẳng khác nào những hành động thương nhớ trước kia như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vì thế bà không tình nguyện lắm.
Đương nhiên, hiếm khi Từ phu nhân có hứng tổ chức như năm nay, lúc bà từ chối cũng không dám nói gì cương quyết lắm, cuối cùng mới gắng gượng đồng ý.
Để giữ Ngụy Thiệu ở nhà thêm mấy ngày, vì vậy họ quyết định tổ chức ngày mồng năm, chờ qua sinh nhật của Chu thị.
Đảo mắt đã tới ngày mồng bốn, hôm nay Ngụy gia làm mấy mâm chúc thọ. Từ phu nhân, Chu thị, mẫu thân của Ngụy Lương và các trưởng bối lớn tuổi trong tộc ngồi một bàn, những người còn lại được phân vào bàn khác.
Bối phận của Tiểu Kiều thấp nên không ngồi bàn trên, bởi vì có Phì Phì tham dự, mọi người lại tranh nhau muốn ôm bé chơi đùa, thế là Phì Phì được ôm lên bàn tiệc.
Chu thị mặc một bộ xiêm y mới tinh thêu hình chim khổng tước màu lam và hoa văn kim phúc, ngồi bên cạnh Từ phu nhân.
Trong bữa tiệc tiếng cười nói rộn ràng, mọi người lần lượt tới chúc rượu Chu thị. Nụ cười trên mặt bà cũng có phần thoải mái, ôm Phì Phì chỉ tượng trưng cho có lệ vậy thôi.
Lúc Ngụy Thiệu tới mời rượu rồi nói câu chúc thọ, nhìn nhi tử của mình, đôi mắt bà mới có vẻ vui mừng.
Thật ra sau vụ bỏ thuốc vào năm trước, Từ phu nhân chưa từng trách phạt bà điều gì, chỉ phải hối lỗi một thời gian mà thôi, cũng không để lộ cho người ngoài nửa chữ.
Nhưng dù là vậy, từ đó về sau, tinh thần của Chu thị như mất đi chỗ dựa, có một khoảng thời gian bà uể oải vô cùng, tính tình lại càng thêm quái gở.
Mãi đến tận nửa năm gần đây, tình trạng mới chuyển biến tốt hơn, bà chuyển sang lễ Phật, ngày thường cũng hay xuất hiện trước mặt Từ phu nhân.
Nhưng nhiều người trong tộc Ngụy gia cũng nghe phong thanh, vì thế đêm nay nhìn thấy bà như vậy, họ cũng không lấy làm kinh ngạc, biết Từ phu nhân muốn làm cho náo nhiệt, họ mới tới góp vui anh một câu tôi một lời, bởi thế bữa tiệc mới không bị tẻ ngắt.
Phì Phì dần mất kiên nhẫn khi bị người ta ôm tới ôm lui rồi chọc cười như vậy, bé khóc toáng lên. Từ phu nhân đành gọi Tiểu Kiều tới ôm Phì Phì mang đi dỗ.
Tiểu Kiều rời tiệc cùng Xuân Nương và nhũ mẫu đi về phía Tây phòng.
Khí trời dần nóng nực, sau khi trở lại, nàng tắm rửa sạch sẽ cho Phì Phì trước, sau đó Xuân Nương mới ôm bé ra ngoài, khi đó mới tới phiên Tiểu Kiều tắm rửa.
Nàng tắm xong, mặc xiêm y đi ra, Xuân Nương và nhũ mẫu đều không có trong phòng.
Chẳng biết Ngụy Thiệu đã trở về khi nào, nhìn hắn vểnh chân ngửa mặt nằm trên giường, Phì Phì được ôm ngồi trên bụng của hắn, chơi đùa vui vẻ.
Phì Phì đã hơn bốn năm tháng, mới học cách tự ngồi, mấy ngày nay gần gũi với phụ thân cũng bắt đầu thấy quen, bé ngồi trên bụng hắn, được hai tay Ngụy Thiệu lắc lư đưa trái đung phải, Phì Phì hưng phấn cười khanh khách đến không ngậm miệng được.
Bò tiếp từ bụng hắn trèo lên, đến trên ngực Ngụy Thiệu, Phì Phì duỗi bàn tay nhỏ sờ sống mũi của hắn.
Ngụy Thiệu cũng há miệng ra, giả vờ “a ô” một tiếng rồi ngậm lấy cả bàn tay của bé.
Tiếng cười khanh khách của con càng lớn hơn.
Hàm răng trắng của Ngụy Thiệu ngậm lấy ngón tay nữ nhi cũng cười theo vui sướng.
Phì Phì chơi với phụ thân tới mức không biết trời đất ở đâu đâu, thấy Tiểu Kiều đi ra, bé mới quay đầu nhìn về phía nàng ô a a a.
Ngụy Thiệu nới lỏng răng ra, ôm Phì Phì ngồi dậy, hắn lầm bầm trong họng: “Người ta cũng toát mồ hôi rồi, đi tắm nước lạnh cái đã.”
Tiểu Kiều ôm lấy Phì Phì: “Xiêm y đã chuẩn bị cả rồi, ở bên trong đó ạ.”
Ngụy Thiệu nhìn nàng một cái rồi xoay mình xuống giường.
Bình thường lúc này Phì Phì đã ngủ rồi, sau khi Ngụy Thiệu đi, Tiểu Kiều ôm con vào lòng, cho bú một lúc cơn buồn ngủ cũng tới, bé nhắm hai mắt lại.
Lúc Ngụy Thiệu đi ra, Tiểu Kiều vừa dỗ cho Phì Phì đi ngủ, nghe được tiếng bước chân của hắn, ngón tay nàng đặt lên môi, nhẹ nhàng suỵt một tiếng.
Ngụy Thiệu cũng bước nhẹ hơn nhiều, từ từ đi lại.
Tiểu Kiều ôm Phì Phì nhẹ nhàng đặt con lên giường nhỏ, đắp chăn cẩn thận.
Ngụy Thiệu đứng bên cúi đầu nhìn kĩ khuôn mặt của Phì Phì khi ngủ, cuối cùng hắn ngồi dậy, nói: “Sáng sớm ngày mai ta phải lên đường rồi, nghỉ nhé?”
Tiểu Kiều mỉm cười: “Được, nghỉ ngơi sớm thôi.”
…
Đèn trong phòng vụt tắt, trước mắt rơi vào khoảng tối tăm.
Ngụy Thiệu vươn tay ra kéo nàng tới cạnh.
Bàn tay của hắn rất mạnh mẽ, tỉ mỉ xoa n.ắn vòng eo nhỏ của nàng.
Sợ đánh thức Phì Phì, gần như hai người phải đè nén không để tiếng động nào vang lên, kết thúc một cuộc yêu khá dài.
Sau khi hai người tách ra, cả người Tiểu Kiều đều ướt đẫm, Ngụy Thiệu cũng ngửa mặt nằm bên cạnh người nàng, thở hồng hộc.
Trong căn phòng tối mịt, nhưng Tiểu Kiều vẫn có thể nhìn thấy lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt của người kia.
Sau đó hai người sang phòng tắm tắm rửa, lúc quay lại lần thứ hai nằm xuống.
Dường như Ngụy Thiệu ngủ thiếp rất là nhanh, không thấy hắn cử động gì nữa.
Tiểu Kiều thì lại ngủ không yên. Nàng mở to mắt, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nam nhân bên cạnh và Phì Phì đang nằm trên giường nhỏ cách đó không xa, vẫn không sao ngủ được.
Tối hôm đó qua đi, quan hệ giữa Tiểu Kiều và Ngụy Thiệu cũng giống như đêm nay.
Không thể nói là không tốt.
Nhưng khi bên cạnh không còn người ngoài nữa, lúc chỉ còn mỗi Tiểu Kiều và hắn, cho dù mới làm chuyện như vậy, nhưng họ lại không thể quay về thời khắc thân mật nhất như đã từng trước kia.
Trong mấy ngày này, đề tài mà họ nói tới nhiều nhất là chuyện liên quan đến Phì Phì.
Ngoài chuyện này ra, dường như Ngụy Thiệu có ý né tránh không muốn nói với nàng chuyện khác.
Sáng mai hắn lại phải đi rồi.
Lần này xa nhà không biết bao lâu hắn mới quay về được.
Từ khi thành hôn với hắn đến nay đã ba năm, từ một thiếu nữ mười bốn tuổi, bây giờ nàng đã là mẫu thân của Phì Phì, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Có lẽ tình trạng đó vẫn tiếp tục kéo dài.
…
Đêm khuya, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng thấy mệt, lúc nàng mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, bỗng nhiên cửa lại bị gõ vang.
Có lẽ là sợ làm Phì Phì tỉnh giấc, tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Nhưng ngay lập tức Tiểu Kiều đã tỉnh liền, đỡ vai ngồi dậy.
Ngụy Thiệu cũng giật mình tự xuống giường mở cửa.
Người gọi là bà lão trực đêm, bà hoảng hốt thấp giọng nói: “Nam Quân, vừa rồi Hoàng bà bà ở bên chỗ phu nhân tới gọi, nói sau khi phu nhân uống rượu mừng thọ trở về không bao lâu thì không thấy người đâu, tìm khắp nơi không có. Bởi vì trời tối quá sợ quấy nhiễu lão phu nhân, cho nên bất đắc dĩ mới đi tìm Nam quân.”
Ngụy Thiệu thoáng run lên, lập tức trở về phòng.
Tiểu Kiều cũng nghe được nên đang tụt xuống giường, thắp đèn lên.
Ngụy Thiệu nhanh chóng mặc xiêm y rồi vội vã rời đi. Người bên Đông phòng cũng thức cả đêm rồi, thấy Ngụy Thiệu tới thì hoang mang lo sợ.
Ngụy Thiệu bước vào phòng của Chu phu nhân nhìn thử.
Màn giường được hạ xuống, có lẽ người đã nằm xuống giường, sau đó lại nổi hứng bỏ đi.
Hoàng bà bà quỳ xuống: “Sau giờ Tuất khi tiệc chúc thọ tan, phu nhân trở về cũng hơi say choáng váng, tỳ ở bên chăm nom cho đến khi bà ngủ mới ra ngoài. Nửa đêm phu nhân có thói quen tỉnh lại uống nước ấm, tỳ mới vào trong rót nước, không ngờ lại không thấy người đầu. Lúc nãy tỳ đã dẫn người đi tìm quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của phu nhân, sợ kinh động đến lão phu nhân thì không ổn, vì vậy mới báo cho Nam quân. Tất cả đều là do sơ sẩy của tỳ, Nam quân thứ tội…”
Ngụy Thiệu hỏi mấy chỗ Hoàng bà bà đều lắc đầu, nói đã tìm cả rồi.
Hắn khẽ nhíu mày xuất thần một lúc, bỗng nhớ ra gì đó, hắn xoay người vội vàng rời đi.
…
Ngụy Thiệu đẩy cánh cửa lớn sơn son mới khép hờ một nửa.
Trong từ đường ngày đêm đều được đốt hương nến, có người chuyên canh giữ.
Chỉ có điều bình thường trước bàn thờ chính chỉ thắp hai cây nến.
Đêm hôm khuya khoắt đi sâu vào trong căn từ đường, ánh nến leo lắt trong gió lạnh, không những không thể xua tan đi bóng tối mà còn tăng thêm mấy phần âm u.
Ngụy Thiệu bước nhanh vào bên trong, nhìn thấy mẫu thân của mình đang quỳ gối trước bàn thờ linh vị, ngồi đó thều thào đau thương.
“Phu quân ơi, chàng vừa buông tay đi, Ngụy gia bây giờ đã không còn là Ngụy gia của ngày xưa nữa… Vì sao mẫu thân của chàng lại rước nữ nhi nhà Kiều gia từng hại chàng và Đại lang ngày trước vào nhà mình thế này… Cái đồ Kiều Nữ tai họa đó, rồi một ngày nào đó, nhi tử của ta cũng sẽ bị nàng…”
Bà nức nở không thành tiếng, âm thanh vang vọng trong căn miếu đình, khiến cho người ta sởn tóc gáy. Bỗng nhiên như cảm giác được gì, đột nhiên bà quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Thiệu đang đứng trước ngưỡng cửa, giống như có vẻ kinh hãi lắm, trên mặt bà lộ ra vẻ hoảng sợ rồi cuống quýt xua tay: “Thiệu Nhi, con đừng để bụng. Ta chỉ uống thêm mấy chén rượu, cho nên nói hưu nói vượn như vậy thôi, con đừng trách ta, ta đã không hận Kiều Nữ nữa…”
Ngụy Thiệu không nỡ trách cứ mẫu thân của mình, trong lòng hắn cũng dần nảy sinh một tâm tình khó tả.
Hắn đi vào rồi nói: “Mẫu thân ra ngoài thì báo cho hạ nhân một tiếng. Trời tối rồi, nhi tử đưa người về.”
…
Quá nửa đêm, Phì Phì có tỉnh lại một lần, sau khi ngủ tiếp Ngụy Thiệu vẫn chưa về.
Tiểu Kiều sai Lâm bà bà sang Đông phòng hỏi thử, bà quay về bảo, Nam quân đã tìm ra phu nhân ở từ đường, hình như phu nhân uống nhiều nên hơi say, Nam quân đang ở bên chăm sóc.
Tiểu Kiều không chờ hắn nữa, cho người nghỉ ngơi, nàng đưa mắt nhìn nữ nhi đang ngủ say một lúc, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên cái trán của con, sau đó mới tắt đèn lên giường.
Nàng cảm thấy hơi mệt, vừa nhắm mắt lại đã từ từ ngủ thiếp, nhưng giấc ngủ lại không yên chút nào.
Cảnh trong mơ lúc đầu còn mơ ảo, sau đó cảnh tượng bỗng thay đổi rõ ràng.
Gió lớn bật tung cánh cửa, một nam nhân trẻ tuổi mặc long bào, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt cuồng loạn mà tuyệt vọng, trong tay hắn là cây trường kiếm dính máu tươi vẫn tí tách không ngừng, từng bước từng bước đi về phía nàng.
Nàng cực kì sợ hãi, co ro trên mặt đất, muốn lùi về phía sau mà không lùi được nữa.
Bỗng nhiên, Lưu phi chết rồi còn nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt quỷ dị, tên Trương Phổ bị chém đứt đầu cũng có mặt ở đây.
Dòng máu tóe lên văng về phía nàng, nuốt chửng cả người nàng trong nháy mắt. Tiểu Kiều không thở nổi, run rẩy và gào khóc không ngừng, nàng tự nói với mình rằng, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi, nhanh nhanh tỉnh lại.
Nhưng cho dù giãy giụa đến mức nào đi nữa, nàng vẫn không có cách nào tỉnh được.
Mũi kiếm đã đâm tới ngực nàng.
Lần thứ hai, nàng trải qua cảm giác đáng sợ bị lưỡi đao sắc lẻm lạnh lẽo đâm xuyên qua buồng tim ấm áp.
Nàng đã từng chịu đựng nó vô số lần trong mơ, không ngờ lần này lại tiếp tục.
“Không…”
Tiểu Kiều hét thật to, nước mắt rơi đầy mặt, bên tai bỗng vang lên giọng nói đầy lo âu: “Man Man, Man Man!”
Tiếp theo, dường như có một vòng tay mạnh mẽ và vững chãi ôm thật chặt lấy nàng, trong nháy mắt đó, cơn ác mộng mới bị ngăn lại, tiêu tan biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.