Chương 38
Bồng Lai Khách
11/11/2023
Suốt đêm đó Ngụy Thiệu không về phòng, hắn đi cùng Ngụy Lương đến nha môn, gọi mấy người Lý Sùng, Lý Điển, các đại tướng của Trương Kiệm và chủ bộ Vệ Quyền đến bàn bạc.
Lý Sùng, Lý Điền đều cho rằng họ nên bỏ Duyện Châu, đánh Thạch Ấp.
Lý Sùng nói: "Ngoài năm mươi ngàn binh mã thường trực canh chừng Hung Nô, số binh lực hiện giờ chúa công có thể điều động chỉ khoảng mười lăm vạn, tương đương với binh lực của Trần Tường. Nếu chia binh làm hai, vừa đánh Thạch Ấp, lại muốn giữ Duyện Châu, chỉ sợ hai bên đều không được".
Lý Điển thì bảo: "Duyện Châu vốn không phải là chỗ của chúng ta, càng không thể đồng lòng cùng mình được, có cũng chẳng được gì, nếu hai mục tiêu đều khó giữ, chi bằng cứ bỏ đi thì hơn".
Chủ bộ Vệ Quyền cũng nói: "Dựa trên ngu kiến của thuộc hạ, chúa công nên dẫn toàn bộ binh mã nhanh chóng đánh Thạch Ấp, cố gắng bảo vệ không để mất thành này, đại chiến một trận với Trần Tường, đại nghiệp nhất thống phương Bắc sẽ thành công. Sau khi phương Bắc nhất thống xong, chúa công hẵng đoạt lại Duyện Châu, nhân tiện xuôi Nam cũng không muộn. Mặc dù chúa công đã cưới nữ tử nhà họ Kiều, nhưng ý đồ vẫn là ở Duyện Châu chứ đâu phải bởi vì người Kiều gia. Mọi người đều biết Kiều Việt nhu nhược như thế nào, Kiều Bình thì lại không có thế, không thể làm chủ được, bây giờ nếu mượn cơ hội này, vừa lúc có thể để Kiều gia đối chiến với Tiết Thái, lưỡng bại cầu thương. Dù cuối cùng là bên nào chiến thắng, nhất định cũng tổn hại rất nhiều. Nếu Kiều gia may mắn giữ được Duyện Châu thì không sao, còn nếu Kiều gia không thủ được, Duyện Châu rơi vào tay Tiết Thái, với cái kiểu vơ vét bóc lột tàn nhẫn của Tiết Thái chắc chắn sẽ không được lòng dân, muốn cắm rễ lâu cũng không được. Chờ chúa công nhất thống được phương Bắc, đến lúc đó nếu Kiều gia còn người, chúa công lấy cớ giúp đỡ Kiều gia để xuất binh, còn nếu Kiều gia không còn ai sống sót, chúa công cứ mang danh báo thù mà tiến đánh, lo gì quân dân trên dưới Duyện Châu không cảm kích người đây, đại sự há chẳng thành?"
Nghe xong mấy câu của Ngụy Lương, đám người Trương Kiệm đều đồng loạt gật đầu.
Ngụy Thiệu đặt kiếm bên ghế ngồi, dáng người nghiêm nghị, ánh nến trên bàn hắt lên khuôn mặt hắn, khiến cho ánh mắt người kia một nửa như chìm trong bóng tối, khó mà nhìn ra được lúc này đây hắn đang nghĩ điều gì.
Mấy người Ngụy Lương trình bày xong thì đợi chờ một lúc. Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng chậm rãi đáp lời: "Những điều chư vị nói bản thân ta đều biết, ai có việc gì thì cứ đi làm đi, ngay mai chờ hiệu lệnh của ta".
Sau khi Ngụy Lương, Lý Sùng, Lý Điển rời đi hết, một mình Ngụy Thiệu ở lại phòng nghị sự của nha môn, ánh nến sáng trưng cho tới bình minh.
Khi mặt trời ló rạng ở phía đông, Ngụy Thiệu ra khỏi nha môn cưỡi ngựa quay trở về Ngụy phủ, hắn không về Tây phòng mà thẳng tới Bắc phòng.
Từ phu nhân vẫn dậy sớm như trước, sau khi rửa mặt xong xuôi, Chung bà bà đi vào thông báo Nam Quân ở bên ngoài chờ gặp.
Bây giờ vẫn còn sớm tinh mơ, Từ phu nhân cũng thấy hơi bất ngờ, cho gọi hắn vào ngay. Ngụy Thiệu vào phòng quỳ xuống hành lễ với tổ mẫu. Từ phu nhân nhìn thấy đôi mắt hằn rõ vệt tơ máu của hắn, cũng biết tối qua ngủ không ngon nên lên tiếng hỏi thăm.
Ngụy Thiệu đáp: "Đêm qua tôn nhi gặp phải một chuyện khó có thể giải quyết, đợi đến bình minh mới dám tới chỗ của tổ mẫu, tôn nhi muốn nghe người chỉ bảo". Sau khi trình bày tin tức của Công Tôn Dương, thuật lại chuyện tối qua mọi người cùng bàn bạc.
Từ phu nhân đọc thư xong thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngụy Thiệu: 'Ý cháu thế nào, có cứu Duyện Châu hay không đây?"
Ngụy Thiệu nói: "Duyện Châu gặp nguy chứ không phải Ngụy gia, nặng nhẹ thế nào, tôn nhi cho rằng nên lấy phương Bắc làm trọng".
Từ phu nhân bảo: "Nếu đã thế rồi con còn tới tìm ta làm gì?"
Ngụy Thiệu chần chừ một lúc rồi bỗng ngước mắt lên, đối diện với Từ phu nhân chỉ còn một mắt: "Tôn nhi không dám giấu tổ mẫu. Nếu muốn cứu Duyện Châu cũng không phải không có cách nào. Chỉ có điều trong lòng tôn nhi vẫn thấy do dự không chắc chắn, năm đó Kiều gia bất nghĩa như vậy, nó có đáng để ta nỗ lực đi cứu viện hay không?"
Con mắt duy nhất của Từ phu nhân lóe lên: "Hai nhà có quan hệ thông gia, dù sao cũng coi là liên minh. Cháu mạnh họ yếu, bây giờ họ gặp nguy mới cầu xin sự giúp đỡ của cháu, nếu cháu không cứu là bỏ thân, bỏ nghĩa. Làm vậy có khác gì hành động của Kiều gia năm đó không đây?"
Ngụy Thiệu không nói gì.
"Tín nghĩa tuy lớn mà rất nhỏ, vừa thực vừa hư, có thể thành công cũng có khi thất bại. Bá nghiệp của Tương Công thất bại cũng chỉ vì tín nghĩa. Cao Tổ hoàn thành đại nghiệp cũng bởi vì tín nghĩa".
Từ phu nhân nhìn Ngụy Thiệu rồi từ từ nói: "Có thể thấy được, tín nghĩa chẳng qua chỉ là một thứ chết mà thôi, có người nhận cũng có người buông bỏ. Có nên cứu hay không đều tùy vào lòng cháu. Nếu lúc trước tổ mấu đã buông tay thì bây giờ cũng không nhúng vào nữa, ta tin con có thể tự đưa ra quyết đoán cho mình".
Ngụy Thiệu trầm mặc chốc lát, hắn quỳ dập đầu với bà rồi cáo từ: "Lời tổ mẫu dạy tôn nhi xin ghi nhớ. Tôn nhi còn có việc, xin được cáo lui trước".
Từ phu nhân mỉm cười gật đầu nhìn hắn.
Ngụy Thiệu rời khỏi Bắc phòng, phía trời đông hửng lên màu trắng bạc. Trời phương bắc bước vào tháng tư ngày cuối xuân, gió mát sáng sớm phả vào bên mặt hắn, làm tà áo bay bay. Hắn chậm rãi đi về hướng Tây phòng, đến đình viện. Mấy vú già dậy sớm đang vẩy nước quét sân, nhìn thấy hắn về thì vội vàng hành lễ, nói: "Nữ quân dậy rồi ạ, đang rửa mặt trong phòng".
Ngụy Thiệu đứng ở dưới hành lang, hai tay bắt phía sau, nhìn về phía ánh nến mờ ảo hắt ra khung cửa sổ, hắn bàng hoàng chốc lát, cuối cùng cũng quyết định không vào, xoay người rời đi dưới ánh mắt khó hiểu của nhóm vú già.
...
Đêm qua Ngụy Thiệu bị gọi đi thình lình, cả đêm không quay lại. Chỉ có mình Tiểu Kiều tỉnh rồi lại ngủ, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, giấc ngủ cũng chẳng yên, hôm nay nàng thức dậy thật sớm. Thấy Ngụy Thiệu vẫn còn chưa về nhà. Trời sáng hơn một chút, nàng đi tới Bắc phòng vấn an Từ phu nhân.
Ở trước mặt Tiểu Kiều, Từ phu nhân không hề đề cập tới chuyện sáng nay Ngụy Thiệu tới tìm mình. bà tiếp tục trò chuyện với nàng về việc nhà như ngày thường vẫn vậy.
Tiểu Kiều ra khỏi Bắc phòng thì đi tới Đông phòng.
Thời gian trước Chu phu nhân bị phạt phải hối lối, với bên ngoài chỉ nói là sinh bệnh. Bây giờ bà đã quay trở lại, có lẽ cũng là vì xấu hổ nên ngày thường càng lộ diện ít hơn.
Tiểu Kiều đứng chờ dưới hành lang một lúc thì có vú già đi ra truyền lời, nói là phu nhân bảo Nữ quân không cần tới vấn án.
Tiểu Kiều biết bà ấy không muốn nhìn thấy mình. Mình tới đây chẳng qua cũng chỉ theo lễ tiết mà thôi. Nghe vậy nàng cũng quay trở lại Tây phòng. Sau khi bước vào, Xuân Nương nói sáng sớm nay vú già nhìn thấy Nam Quân trong đình viện, hình như mới về từ Bắc phòng, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ dừng lại dưới bậc thang một lúc, không bước vào mà lại đi mất dạng.
Lúc Xuân Nương nói chuyện này mặt có phần khó hiểu.
Tiểu Kiều cũng không rõ tại sao.
Nhưng khi Ngụy Thiệu trông khác thường như vậy, nàng lại cảm thấy hơi thấp thỏm. Nghĩ đến chuyện tối qua Ngụy Lương đột nhiên gọi hắn đi, trong lòng càng thấy bất an hơn.
Dường như đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa có thể chuyện đó có liên quan không tốt tới bản thân.
Rất nhanh sau đó nàng đã biết được tin.
Người đưa tin từ Duyện Châu cưỡi ngựa chiến cấp tốc tới Ngư Dương. Ngoài việc chuyển tin cho Ngụy Thiệu còn mang thêm một bức thư nhà cho Tiểu Kiều.
Thư nhà là do chính tay bá phụ Kiều Việt viết. Trong thư Kiều Việt thuật lại khó khăn mà Duyện Châu gặp phải, bảo Tiểu Kiều mở lời trước mặt Ngụy Thiệu, nhờ hắn phái viện binh, nếu không Duyện Châu khó mà giữ được.
Kiều Việt căn dặn mãi, thành khẩn cầu mong, thái độ sốt ruột hiện rõ trên mặt chữ.
Tiểu Kiều hoảng hốt, trái tim cũng thình thịch nảy lên.
Duyện Châu là nhà mẹ đẻ của nàng, ngoài bá phụ bá mẫu ra, Kiều gia còn có phụ thân của nàng và đệ đệ. Tiết Thái có tiếng là tên ác bá ở Từ Châu, mười vạn binh mã tiến đánh Duyện Châu như thế này, với tình hình quê nhà ngày hôm nay, dù quân dân có đoàn kết chiến đấu cũng sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
Tiểu Kiều cuống đến mức rối rắm, nắm chặt bức thư bước lui bước tới ở trong phòng.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu, tại sao sáng này Ngụy Thiệu không vào cửa, thì ra nó có liên quan đến việc của Duyện Châu.
Nhất định hắn đã nhận được tin tức sớm hơn mình.
Thế nhưng chuyện ở Duyện Châu chắc chắn không phải là tình huống duy nhất. Nếu không Ngụy Lương cũng không cần nửa đêm nửa hôm cấp tốc chạy từ Thạch Ấp về đây gọi hắn đi.
Tiểu Kiều dừng bước lại, trầm ngâm một lúc, cuối cùng nàng thay xiêm y một lần nữa, đi tới Bắc phòng.
Từ phu nhân đang đi dạo cùng với Chung bà bà trong viện, vun vén vườn hoa mà bà yêu quý nhất. Lúc Tiểu Kiều tìm tới, bà còn đang trồng hoa, hai tay lấm lem bùn đất, trông có vẻ cực kì chăm chú. Thấy Tiểu Kiều đi sang bà ngừng việc, rửa tay, ra hiệu nàng đi vào theo mình.
Tiểu Kiều vừa vào đã quỳ ngay xuống đất, nói: "Cháu dâu vừa mới nhận được một bức thư nhà, biết chuyện Duyện Châu gặp nguy cấp, bá phụ cầu xin phu quân xuất viện binh. Cháu dâu cũng biết, bây giờ cháu đã là người của nhà họ Ngụy, việc ở Duyện Châu vốn dĩ cháu không nên hỏi nhiều. Chỉ có điều đó là nơi mà cháu đã sinh ra, là quê hương và người thân khó mà rời bỏ được, sáng nay không gặp được phu quân, cháu mới cả gan tới đây gặp tổ mẫu, khẩn cầu tổ mẫn nể tình thông gia giữa hai nhà, xét..."
Kiếp trước không hề xảy ra chuyện Tiết Thái tiến đánh Duyện Châu.
Trên thực tế Tiểu Kiều cũng hiểu rằng, thù cũ của hai nhà Kiều Ngụy là tại sao, mặc dù Kiều gia muốn dùng liên hôn để hóa giải, đây cũng là một cách thức giải quyết thù hận mà các thế gia đại tộc đương thời vẫn hay dùng, hoặc là kí kết một minh ước gì đó. Nhưng mối thù của nhà họ Ngụy với nhà nàng, sao có thể biến mất chỉ vì một nữ nhân là chính nàng được đây?
Bây giờ Duyện Châu gặp nguy nan, Ngụy Thiệu cứu là than sưởi ấm cho Kiều gia giữa ngày tuyết rơi, còn nếukhông cứu cũng là chuyện thường tình. Nàng cứ chạy tới mở lời trước mặt Từ phu nhân như vậy cũng rất không thỏa đáng.
Nhưng mà hiện tại nàng không còn lựa chọn.
Nàng và phụ huynh ở Duyện Châu có tình cảm sâu sắc. Biết phụ thân không thể tự làm chủ, đệ đệ vị thành niên. Nếu sáng nay Ngụy Thiệu không vào phòng như vậy, có thể thấy được trong lòng hắn cũng không hề muốn cứu. Lòng nàng lại càng thêm lo lắng. Mặc dù nàng biết rõ như vậy là không phải, nhưng rốt cuộc chỉ có thể tìm tới mỗi nơi này. Nói tới đây thì không nói được nữa, nàng đành dừng lại dập đầu vái lạy Từ phu nhân, trán không rời đất.
Từ phu nhân ngồi ngay ngắn trên giường, đưa mặt nhìn Tiểu Kiều đang cúi lạy nhất quyết không chịu dậy, một lát sau bà nói: "Sáng nay Trọng Lân có tới chỗ ta, nói vài câu về chuyện Duyện Châu. Có lẽ cháu còn chưa biết, không phải là Trọng Lân không muốn cứu mà còn có nguyên do khác nữa".
Từ phu nhân kể lại vắn tắt ước định giữa Trần Tường và Tiết Thái, đồng thời phát binh tấn công Thạch Ấp và Duyện Châu.
Tiểu Kiều giật mình. Trái tim như chìm xuống.
Thực ra Ngụy Thiệu hận Kiều gia như vậy, dù không có chuyện Thạch Ấp, chỉ sợ hắn cũng không muốn cứu Kiều gia.
Huống hồ còn có ẩn tình như vậy nữa.
Hắn không cứu cũng là chuyện đương nhiên.
"Tổ mẫu, cháu dâu cả gan hỏi tổ mẫu, sáng nay phu quân tới gặp tổ mẫu, đề cập tới chiến sự ở Duyện Châu, rốt cuộc chàng đã nói thế nào?"
Nàng lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên đặt câu hỏi.
Con mắt duy nhất của Từ phu nhân nhìn Tiểu Kiều rồi đáp: "Trọng Lân vẫn chưa quyết định. Tổ mẫu cũng không biết".
Tiểu Kiều dập đầu tạ ơn lần thứ hai với Từ phu nhân rồi mới đứng dậy lùi ra.
Chung bà bà tiễn Tiểu Kiều hai bước, lúc bà quay lại thấy Từ phu nhân vẫn ngồi yên như cũ, hình như đang xuất thần suy nghĩ một điều gì, bà không nhịn được hỏi: "Lão phu nhân cảm thấy Quân hầu có cứu viện hay không?"
Từ phu nhân nói: "Cứu hay không cứu chỉ trong lòng nó biết, thực ra nó cũng có đáp án cả rồi. Chỉ có điều ranh giới đó hơi khổ sở mà thôi".
....
Tiểu Kiều rời khỏi Bắc phòng rồi hỏi một hạ nhân.
Bây giờ Ngụy Thiệu vẫn chưa về, cũng không thấy dặn dò gì thêm cả.
Một mình nàng ngồi trong phòng chốc lát, bỗng nhiên nàng đứng dậy gọi Xuân Nương vào đây, thay y phục và trang điểm cho mình, mở một hộp son mà nàng chưa dùng tới. Sau khi trang điểm xong xuôi, khuôn mặt nàng như hoa đào đẹp tươi và quyến rũ, vô cùng động lòng người.
Nàng khoác thêm áo choàng, dặn dò chuẩn bị xe ngựa rồi đi thẳng tới nha môn mà Ngụy Thiệu đang ở.
Nha môn cách Ngụy phủ không xa, chỉ qua một con đường là tới.
Bây giờ trời vẫn còn rất sớm, chưa tới được giờ Tỵ. Trên đường phố không đông đúc người đi. Xe ngựa chở Tiểu Kiều từ từ lăn bánh trên phiến đá bằng phẳng của con đường, bánh xe lọc cọc lăn lăn.
...
Chưa bao giờ Tiểu Kiều có được suy nghĩ rõ ràng như lúc này, giữa thời loạn hôm nay, chúng ta không thể dựa dẫm vào ai được, chỉ có bản thân mình mạnh lên mới có thể bảo đảm mình được sống an lành.
Một người đã vậy, một thành trì cũng vậy, một gia tộc cũng là như thế.
Nếu Kiều gia vẫn tiếp tục thế này, gửi hi vọng mong người khác bao dung, ban ơn cho mình, cứ phụ thuộc tiếp tục sống qua ngày, dù may mắn vượt qua lần nguy nan hôm nay, thì khó tránh được cục diện đó lần sau.
Kiếp trước cả Kiều gia tan tác, rơi vào một kết cục như vậy, vừa là bài học đẫm máu, cũng là do mình gieo gió gặt bão, không thể oán trách ai nửa phần.
Trong lòng nàng vốn có phần hờ hững. Thế nhưng vào thời khắc này đây, nàng lại cảm nhận sâu sắc rằng, nhất định sau này mình phải làm gì đó cho Kiều gia, để gia tộc này có thể tự mình sống thẳng lưng lần nữa, cũng có chỗ đặt chân giữa những mưu tính thèm thuồng xung quanh. Dù quá trình này hết sức gian nan, thậm chí kết quả quá xa vời, nhưng so với việc ngồi yên mà không làm gì cả, cứ chờ đợi cần xin lòng thương xót của người ta như lúc này thì càng thỏa đáng hơn.
Nàng thật lòng không muốn Kiều gia rơi vào vết xe đổ kiếp trước. May mà bây giờ vẫn còn cách thời điểm cuối cùng đó, nàng cũng có thể từ từ tính toán thêm.
Nhưng còn lúc này đây, Duyện Châu lửa cháy tới nơi rồi, điều nàng có thể làm là cầu xin sự trợ giúp để Duyện Châu vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lần này "trượng phu" Ngụy Thiệu của nàng nhất định phải ra tay giúp đỡ. Nếu không Duyện Châu sẽ gặp nguy.
...
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa nha môn, Tiểu Kiều xuống xe, hỏi thủ vệ trước cửa, biết được Ngụy Thiệu ở bên trong thì trực tiếp đi vào.
Thủ vệ cũng nhận ra Nữ quân nên không dám can ngăn, chỉ nhìn theo bóng lưng nàng vào đó.
Mặc dù bây giờ còn khá sớm, nhưng mấy người Ngụy Lương đã tập trung trong đại sảnh từ lâu, chỉ chờ Ngụy Thiệu chấp phù phát lệnh.
Ngụy Thiệu vẫn còn chưa ra ngoài, hắn lại ngồi một mình trong gian thư phòng trong hậu đường như trước.
Thư phòng riêng hắn từng đưa nghiêm lệnh, nếu không được cho phép bất kì ai cũng không được tiến vào.
Lính gác bên ngoài phòng nhớ rõ, nhưng bỗng thấy Quân Hầu phu nhân bước lại đây, tuy nhận ra nàng nhưng không ai dám trái lại mệnh lệnh của Ngụy Thiệu, họ cung kính xin nàng chờ một lúc để mình vào bẩm báo.
Tiểu Kiều ngừng lại.
Rất nhanh sau đó, thủ vệ đi ra khom người mời Tiểu Kiều vào.
Tiểu Kiều đi tới trước cánh cửa, nàng thoáng ngừng lại hít một hơi, sau khi bình tĩnh mới đẩy cửa đi vào.
Lý Sùng, Lý Điền đều cho rằng họ nên bỏ Duyện Châu, đánh Thạch Ấp.
Lý Sùng nói: "Ngoài năm mươi ngàn binh mã thường trực canh chừng Hung Nô, số binh lực hiện giờ chúa công có thể điều động chỉ khoảng mười lăm vạn, tương đương với binh lực của Trần Tường. Nếu chia binh làm hai, vừa đánh Thạch Ấp, lại muốn giữ Duyện Châu, chỉ sợ hai bên đều không được".
Lý Điển thì bảo: "Duyện Châu vốn không phải là chỗ của chúng ta, càng không thể đồng lòng cùng mình được, có cũng chẳng được gì, nếu hai mục tiêu đều khó giữ, chi bằng cứ bỏ đi thì hơn".
Chủ bộ Vệ Quyền cũng nói: "Dựa trên ngu kiến của thuộc hạ, chúa công nên dẫn toàn bộ binh mã nhanh chóng đánh Thạch Ấp, cố gắng bảo vệ không để mất thành này, đại chiến một trận với Trần Tường, đại nghiệp nhất thống phương Bắc sẽ thành công. Sau khi phương Bắc nhất thống xong, chúa công hẵng đoạt lại Duyện Châu, nhân tiện xuôi Nam cũng không muộn. Mặc dù chúa công đã cưới nữ tử nhà họ Kiều, nhưng ý đồ vẫn là ở Duyện Châu chứ đâu phải bởi vì người Kiều gia. Mọi người đều biết Kiều Việt nhu nhược như thế nào, Kiều Bình thì lại không có thế, không thể làm chủ được, bây giờ nếu mượn cơ hội này, vừa lúc có thể để Kiều gia đối chiến với Tiết Thái, lưỡng bại cầu thương. Dù cuối cùng là bên nào chiến thắng, nhất định cũng tổn hại rất nhiều. Nếu Kiều gia may mắn giữ được Duyện Châu thì không sao, còn nếu Kiều gia không thủ được, Duyện Châu rơi vào tay Tiết Thái, với cái kiểu vơ vét bóc lột tàn nhẫn của Tiết Thái chắc chắn sẽ không được lòng dân, muốn cắm rễ lâu cũng không được. Chờ chúa công nhất thống được phương Bắc, đến lúc đó nếu Kiều gia còn người, chúa công lấy cớ giúp đỡ Kiều gia để xuất binh, còn nếu Kiều gia không còn ai sống sót, chúa công cứ mang danh báo thù mà tiến đánh, lo gì quân dân trên dưới Duyện Châu không cảm kích người đây, đại sự há chẳng thành?"
Nghe xong mấy câu của Ngụy Lương, đám người Trương Kiệm đều đồng loạt gật đầu.
Ngụy Thiệu đặt kiếm bên ghế ngồi, dáng người nghiêm nghị, ánh nến trên bàn hắt lên khuôn mặt hắn, khiến cho ánh mắt người kia một nửa như chìm trong bóng tối, khó mà nhìn ra được lúc này đây hắn đang nghĩ điều gì.
Mấy người Ngụy Lương trình bày xong thì đợi chờ một lúc. Rốt cuộc Ngụy Thiệu cũng chậm rãi đáp lời: "Những điều chư vị nói bản thân ta đều biết, ai có việc gì thì cứ đi làm đi, ngay mai chờ hiệu lệnh của ta".
Sau khi Ngụy Lương, Lý Sùng, Lý Điển rời đi hết, một mình Ngụy Thiệu ở lại phòng nghị sự của nha môn, ánh nến sáng trưng cho tới bình minh.
Khi mặt trời ló rạng ở phía đông, Ngụy Thiệu ra khỏi nha môn cưỡi ngựa quay trở về Ngụy phủ, hắn không về Tây phòng mà thẳng tới Bắc phòng.
Từ phu nhân vẫn dậy sớm như trước, sau khi rửa mặt xong xuôi, Chung bà bà đi vào thông báo Nam Quân ở bên ngoài chờ gặp.
Bây giờ vẫn còn sớm tinh mơ, Từ phu nhân cũng thấy hơi bất ngờ, cho gọi hắn vào ngay. Ngụy Thiệu vào phòng quỳ xuống hành lễ với tổ mẫu. Từ phu nhân nhìn thấy đôi mắt hằn rõ vệt tơ máu của hắn, cũng biết tối qua ngủ không ngon nên lên tiếng hỏi thăm.
Ngụy Thiệu đáp: "Đêm qua tôn nhi gặp phải một chuyện khó có thể giải quyết, đợi đến bình minh mới dám tới chỗ của tổ mẫu, tôn nhi muốn nghe người chỉ bảo". Sau khi trình bày tin tức của Công Tôn Dương, thuật lại chuyện tối qua mọi người cùng bàn bạc.
Từ phu nhân đọc thư xong thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngụy Thiệu: 'Ý cháu thế nào, có cứu Duyện Châu hay không đây?"
Ngụy Thiệu nói: "Duyện Châu gặp nguy chứ không phải Ngụy gia, nặng nhẹ thế nào, tôn nhi cho rằng nên lấy phương Bắc làm trọng".
Từ phu nhân bảo: "Nếu đã thế rồi con còn tới tìm ta làm gì?"
Ngụy Thiệu chần chừ một lúc rồi bỗng ngước mắt lên, đối diện với Từ phu nhân chỉ còn một mắt: "Tôn nhi không dám giấu tổ mẫu. Nếu muốn cứu Duyện Châu cũng không phải không có cách nào. Chỉ có điều trong lòng tôn nhi vẫn thấy do dự không chắc chắn, năm đó Kiều gia bất nghĩa như vậy, nó có đáng để ta nỗ lực đi cứu viện hay không?"
Con mắt duy nhất của Từ phu nhân lóe lên: "Hai nhà có quan hệ thông gia, dù sao cũng coi là liên minh. Cháu mạnh họ yếu, bây giờ họ gặp nguy mới cầu xin sự giúp đỡ của cháu, nếu cháu không cứu là bỏ thân, bỏ nghĩa. Làm vậy có khác gì hành động của Kiều gia năm đó không đây?"
Ngụy Thiệu không nói gì.
"Tín nghĩa tuy lớn mà rất nhỏ, vừa thực vừa hư, có thể thành công cũng có khi thất bại. Bá nghiệp của Tương Công thất bại cũng chỉ vì tín nghĩa. Cao Tổ hoàn thành đại nghiệp cũng bởi vì tín nghĩa".
Từ phu nhân nhìn Ngụy Thiệu rồi từ từ nói: "Có thể thấy được, tín nghĩa chẳng qua chỉ là một thứ chết mà thôi, có người nhận cũng có người buông bỏ. Có nên cứu hay không đều tùy vào lòng cháu. Nếu lúc trước tổ mấu đã buông tay thì bây giờ cũng không nhúng vào nữa, ta tin con có thể tự đưa ra quyết đoán cho mình".
Ngụy Thiệu trầm mặc chốc lát, hắn quỳ dập đầu với bà rồi cáo từ: "Lời tổ mẫu dạy tôn nhi xin ghi nhớ. Tôn nhi còn có việc, xin được cáo lui trước".
Từ phu nhân mỉm cười gật đầu nhìn hắn.
Ngụy Thiệu rời khỏi Bắc phòng, phía trời đông hửng lên màu trắng bạc. Trời phương bắc bước vào tháng tư ngày cuối xuân, gió mát sáng sớm phả vào bên mặt hắn, làm tà áo bay bay. Hắn chậm rãi đi về hướng Tây phòng, đến đình viện. Mấy vú già dậy sớm đang vẩy nước quét sân, nhìn thấy hắn về thì vội vàng hành lễ, nói: "Nữ quân dậy rồi ạ, đang rửa mặt trong phòng".
Ngụy Thiệu đứng ở dưới hành lang, hai tay bắt phía sau, nhìn về phía ánh nến mờ ảo hắt ra khung cửa sổ, hắn bàng hoàng chốc lát, cuối cùng cũng quyết định không vào, xoay người rời đi dưới ánh mắt khó hiểu của nhóm vú già.
...
Đêm qua Ngụy Thiệu bị gọi đi thình lình, cả đêm không quay lại. Chỉ có mình Tiểu Kiều tỉnh rồi lại ngủ, ngủ ngủ tỉnh tỉnh, giấc ngủ cũng chẳng yên, hôm nay nàng thức dậy thật sớm. Thấy Ngụy Thiệu vẫn còn chưa về nhà. Trời sáng hơn một chút, nàng đi tới Bắc phòng vấn an Từ phu nhân.
Ở trước mặt Tiểu Kiều, Từ phu nhân không hề đề cập tới chuyện sáng nay Ngụy Thiệu tới tìm mình. bà tiếp tục trò chuyện với nàng về việc nhà như ngày thường vẫn vậy.
Tiểu Kiều ra khỏi Bắc phòng thì đi tới Đông phòng.
Thời gian trước Chu phu nhân bị phạt phải hối lối, với bên ngoài chỉ nói là sinh bệnh. Bây giờ bà đã quay trở lại, có lẽ cũng là vì xấu hổ nên ngày thường càng lộ diện ít hơn.
Tiểu Kiều đứng chờ dưới hành lang một lúc thì có vú già đi ra truyền lời, nói là phu nhân bảo Nữ quân không cần tới vấn án.
Tiểu Kiều biết bà ấy không muốn nhìn thấy mình. Mình tới đây chẳng qua cũng chỉ theo lễ tiết mà thôi. Nghe vậy nàng cũng quay trở lại Tây phòng. Sau khi bước vào, Xuân Nương nói sáng sớm nay vú già nhìn thấy Nam Quân trong đình viện, hình như mới về từ Bắc phòng, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ dừng lại dưới bậc thang một lúc, không bước vào mà lại đi mất dạng.
Lúc Xuân Nương nói chuyện này mặt có phần khó hiểu.
Tiểu Kiều cũng không rõ tại sao.
Nhưng khi Ngụy Thiệu trông khác thường như vậy, nàng lại cảm thấy hơi thấp thỏm. Nghĩ đến chuyện tối qua Ngụy Lương đột nhiên gọi hắn đi, trong lòng càng thấy bất an hơn.
Dường như đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa có thể chuyện đó có liên quan không tốt tới bản thân.
Rất nhanh sau đó nàng đã biết được tin.
Người đưa tin từ Duyện Châu cưỡi ngựa chiến cấp tốc tới Ngư Dương. Ngoài việc chuyển tin cho Ngụy Thiệu còn mang thêm một bức thư nhà cho Tiểu Kiều.
Thư nhà là do chính tay bá phụ Kiều Việt viết. Trong thư Kiều Việt thuật lại khó khăn mà Duyện Châu gặp phải, bảo Tiểu Kiều mở lời trước mặt Ngụy Thiệu, nhờ hắn phái viện binh, nếu không Duyện Châu khó mà giữ được.
Kiều Việt căn dặn mãi, thành khẩn cầu mong, thái độ sốt ruột hiện rõ trên mặt chữ.
Tiểu Kiều hoảng hốt, trái tim cũng thình thịch nảy lên.
Duyện Châu là nhà mẹ đẻ của nàng, ngoài bá phụ bá mẫu ra, Kiều gia còn có phụ thân của nàng và đệ đệ. Tiết Thái có tiếng là tên ác bá ở Từ Châu, mười vạn binh mã tiến đánh Duyện Châu như thế này, với tình hình quê nhà ngày hôm nay, dù quân dân có đoàn kết chiến đấu cũng sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
Tiểu Kiều cuống đến mức rối rắm, nắm chặt bức thư bước lui bước tới ở trong phòng.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu, tại sao sáng này Ngụy Thiệu không vào cửa, thì ra nó có liên quan đến việc của Duyện Châu.
Nhất định hắn đã nhận được tin tức sớm hơn mình.
Thế nhưng chuyện ở Duyện Châu chắc chắn không phải là tình huống duy nhất. Nếu không Ngụy Lương cũng không cần nửa đêm nửa hôm cấp tốc chạy từ Thạch Ấp về đây gọi hắn đi.
Tiểu Kiều dừng bước lại, trầm ngâm một lúc, cuối cùng nàng thay xiêm y một lần nữa, đi tới Bắc phòng.
Từ phu nhân đang đi dạo cùng với Chung bà bà trong viện, vun vén vườn hoa mà bà yêu quý nhất. Lúc Tiểu Kiều tìm tới, bà còn đang trồng hoa, hai tay lấm lem bùn đất, trông có vẻ cực kì chăm chú. Thấy Tiểu Kiều đi sang bà ngừng việc, rửa tay, ra hiệu nàng đi vào theo mình.
Tiểu Kiều vừa vào đã quỳ ngay xuống đất, nói: "Cháu dâu vừa mới nhận được một bức thư nhà, biết chuyện Duyện Châu gặp nguy cấp, bá phụ cầu xin phu quân xuất viện binh. Cháu dâu cũng biết, bây giờ cháu đã là người của nhà họ Ngụy, việc ở Duyện Châu vốn dĩ cháu không nên hỏi nhiều. Chỉ có điều đó là nơi mà cháu đã sinh ra, là quê hương và người thân khó mà rời bỏ được, sáng nay không gặp được phu quân, cháu mới cả gan tới đây gặp tổ mẫu, khẩn cầu tổ mẫn nể tình thông gia giữa hai nhà, xét..."
Kiếp trước không hề xảy ra chuyện Tiết Thái tiến đánh Duyện Châu.
Trên thực tế Tiểu Kiều cũng hiểu rằng, thù cũ của hai nhà Kiều Ngụy là tại sao, mặc dù Kiều gia muốn dùng liên hôn để hóa giải, đây cũng là một cách thức giải quyết thù hận mà các thế gia đại tộc đương thời vẫn hay dùng, hoặc là kí kết một minh ước gì đó. Nhưng mối thù của nhà họ Ngụy với nhà nàng, sao có thể biến mất chỉ vì một nữ nhân là chính nàng được đây?
Bây giờ Duyện Châu gặp nguy nan, Ngụy Thiệu cứu là than sưởi ấm cho Kiều gia giữa ngày tuyết rơi, còn nếukhông cứu cũng là chuyện thường tình. Nàng cứ chạy tới mở lời trước mặt Từ phu nhân như vậy cũng rất không thỏa đáng.
Nhưng mà hiện tại nàng không còn lựa chọn.
Nàng và phụ huynh ở Duyện Châu có tình cảm sâu sắc. Biết phụ thân không thể tự làm chủ, đệ đệ vị thành niên. Nếu sáng nay Ngụy Thiệu không vào phòng như vậy, có thể thấy được trong lòng hắn cũng không hề muốn cứu. Lòng nàng lại càng thêm lo lắng. Mặc dù nàng biết rõ như vậy là không phải, nhưng rốt cuộc chỉ có thể tìm tới mỗi nơi này. Nói tới đây thì không nói được nữa, nàng đành dừng lại dập đầu vái lạy Từ phu nhân, trán không rời đất.
Từ phu nhân ngồi ngay ngắn trên giường, đưa mặt nhìn Tiểu Kiều đang cúi lạy nhất quyết không chịu dậy, một lát sau bà nói: "Sáng nay Trọng Lân có tới chỗ ta, nói vài câu về chuyện Duyện Châu. Có lẽ cháu còn chưa biết, không phải là Trọng Lân không muốn cứu mà còn có nguyên do khác nữa".
Từ phu nhân kể lại vắn tắt ước định giữa Trần Tường và Tiết Thái, đồng thời phát binh tấn công Thạch Ấp và Duyện Châu.
Tiểu Kiều giật mình. Trái tim như chìm xuống.
Thực ra Ngụy Thiệu hận Kiều gia như vậy, dù không có chuyện Thạch Ấp, chỉ sợ hắn cũng không muốn cứu Kiều gia.
Huống hồ còn có ẩn tình như vậy nữa.
Hắn không cứu cũng là chuyện đương nhiên.
"Tổ mẫu, cháu dâu cả gan hỏi tổ mẫu, sáng nay phu quân tới gặp tổ mẫu, đề cập tới chiến sự ở Duyện Châu, rốt cuộc chàng đã nói thế nào?"
Nàng lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên đặt câu hỏi.
Con mắt duy nhất của Từ phu nhân nhìn Tiểu Kiều rồi đáp: "Trọng Lân vẫn chưa quyết định. Tổ mẫu cũng không biết".
Tiểu Kiều dập đầu tạ ơn lần thứ hai với Từ phu nhân rồi mới đứng dậy lùi ra.
Chung bà bà tiễn Tiểu Kiều hai bước, lúc bà quay lại thấy Từ phu nhân vẫn ngồi yên như cũ, hình như đang xuất thần suy nghĩ một điều gì, bà không nhịn được hỏi: "Lão phu nhân cảm thấy Quân hầu có cứu viện hay không?"
Từ phu nhân nói: "Cứu hay không cứu chỉ trong lòng nó biết, thực ra nó cũng có đáp án cả rồi. Chỉ có điều ranh giới đó hơi khổ sở mà thôi".
....
Tiểu Kiều rời khỏi Bắc phòng rồi hỏi một hạ nhân.
Bây giờ Ngụy Thiệu vẫn chưa về, cũng không thấy dặn dò gì thêm cả.
Một mình nàng ngồi trong phòng chốc lát, bỗng nhiên nàng đứng dậy gọi Xuân Nương vào đây, thay y phục và trang điểm cho mình, mở một hộp son mà nàng chưa dùng tới. Sau khi trang điểm xong xuôi, khuôn mặt nàng như hoa đào đẹp tươi và quyến rũ, vô cùng động lòng người.
Nàng khoác thêm áo choàng, dặn dò chuẩn bị xe ngựa rồi đi thẳng tới nha môn mà Ngụy Thiệu đang ở.
Nha môn cách Ngụy phủ không xa, chỉ qua một con đường là tới.
Bây giờ trời vẫn còn rất sớm, chưa tới được giờ Tỵ. Trên đường phố không đông đúc người đi. Xe ngựa chở Tiểu Kiều từ từ lăn bánh trên phiến đá bằng phẳng của con đường, bánh xe lọc cọc lăn lăn.
...
Chưa bao giờ Tiểu Kiều có được suy nghĩ rõ ràng như lúc này, giữa thời loạn hôm nay, chúng ta không thể dựa dẫm vào ai được, chỉ có bản thân mình mạnh lên mới có thể bảo đảm mình được sống an lành.
Một người đã vậy, một thành trì cũng vậy, một gia tộc cũng là như thế.
Nếu Kiều gia vẫn tiếp tục thế này, gửi hi vọng mong người khác bao dung, ban ơn cho mình, cứ phụ thuộc tiếp tục sống qua ngày, dù may mắn vượt qua lần nguy nan hôm nay, thì khó tránh được cục diện đó lần sau.
Kiếp trước cả Kiều gia tan tác, rơi vào một kết cục như vậy, vừa là bài học đẫm máu, cũng là do mình gieo gió gặt bão, không thể oán trách ai nửa phần.
Trong lòng nàng vốn có phần hờ hững. Thế nhưng vào thời khắc này đây, nàng lại cảm nhận sâu sắc rằng, nhất định sau này mình phải làm gì đó cho Kiều gia, để gia tộc này có thể tự mình sống thẳng lưng lần nữa, cũng có chỗ đặt chân giữa những mưu tính thèm thuồng xung quanh. Dù quá trình này hết sức gian nan, thậm chí kết quả quá xa vời, nhưng so với việc ngồi yên mà không làm gì cả, cứ chờ đợi cần xin lòng thương xót của người ta như lúc này thì càng thỏa đáng hơn.
Nàng thật lòng không muốn Kiều gia rơi vào vết xe đổ kiếp trước. May mà bây giờ vẫn còn cách thời điểm cuối cùng đó, nàng cũng có thể từ từ tính toán thêm.
Nhưng còn lúc này đây, Duyện Châu lửa cháy tới nơi rồi, điều nàng có thể làm là cầu xin sự trợ giúp để Duyện Châu vượt qua cửa ải khó khăn này.
Lần này "trượng phu" Ngụy Thiệu của nàng nhất định phải ra tay giúp đỡ. Nếu không Duyện Châu sẽ gặp nguy.
...
Xe ngựa dừng lại ở trước cửa nha môn, Tiểu Kiều xuống xe, hỏi thủ vệ trước cửa, biết được Ngụy Thiệu ở bên trong thì trực tiếp đi vào.
Thủ vệ cũng nhận ra Nữ quân nên không dám can ngăn, chỉ nhìn theo bóng lưng nàng vào đó.
Mặc dù bây giờ còn khá sớm, nhưng mấy người Ngụy Lương đã tập trung trong đại sảnh từ lâu, chỉ chờ Ngụy Thiệu chấp phù phát lệnh.
Ngụy Thiệu vẫn còn chưa ra ngoài, hắn lại ngồi một mình trong gian thư phòng trong hậu đường như trước.
Thư phòng riêng hắn từng đưa nghiêm lệnh, nếu không được cho phép bất kì ai cũng không được tiến vào.
Lính gác bên ngoài phòng nhớ rõ, nhưng bỗng thấy Quân Hầu phu nhân bước lại đây, tuy nhận ra nàng nhưng không ai dám trái lại mệnh lệnh của Ngụy Thiệu, họ cung kính xin nàng chờ một lúc để mình vào bẩm báo.
Tiểu Kiều ngừng lại.
Rất nhanh sau đó, thủ vệ đi ra khom người mời Tiểu Kiều vào.
Tiểu Kiều đi tới trước cánh cửa, nàng thoáng ngừng lại hít một hơi, sau khi bình tĩnh mới đẩy cửa đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.