Khom Lưng

Chương 76

Bồng Lai Khách

11/11/2023

Giờ ngọ hôm sau, sau khi trở về từ Bắc phòng, Tiểu Kiều thay một bộ xiêm y cũ màu xanh chưa dùng đến, gỡ bớt trâm cài tóc trên đầu, hóa trang như người xuất thân từ gia đình bình thường, đội khăn che mặt trên đầu rồi mới ra ngoài cùng Xuân Nương và Lâm bà bà. Ba người ngồi xe ngựa đi tới khách sạn Duyệt Phúc ở trong thành. Để Lâm bà bà ngồi đợi trong xe, còn mình mang theo Xuân Nương đi vào khách sạn. Nàng còn tự mình đi tới hỏi tiểu nhị tin tức vị lang quân trọ ở đây mấy ngày trước.

Tiểu nhị đáp: "Tôn lang quân vẫn còn ở đây. Hôm nay có bốn, năm người bạn tới chơi, cho nên đã gọi một bàn tiệc ở mảnh đất trống đằng sau. Tiểu nhân đang định đi qua đó đưa thêm rượu."

Xuân Nương đưa cho tiểu nhị mười văn tiền, nói: "Ta và hắn là người quen cũ, đang định đi tìm hắn có chút việc. Ta tiện đường đưa rượu qua đó giúp ngươi."

Tiểu nhị thấy tuy vị phu nhân đội khăn che hết mặt trên đầu này không để lộ cách ăn mặc nhưng lại mang theo vú già, trông rất có phong thái chủ mẫu, không làm gì lại được tiền, nên đồng ý ngay lập tức.

Tiểu Kiều đi theo chỉ dẫn của tiểu nhị, đi ra phía sau.

Khách sạn Duyệt Phúc cũng là một khách sạn có tiếng ở trong thành, được xây dựng rất tao nhã, ở phía sau còn có một đình viện nhỏ, trồng một số cây trúc đốt vàng. Hôm nay trời đã vào cuối thu, thời tiết bắt đầu lạnh dần, nhưng những cây trúc đốt vàng này chịu được rét, lá vàng xen lẫn lá xanh, ở trong gió nghe xào xạc, cũng có vài phần ý vị giống Giang Nam.

[1] Giang Nam vùng hạ lưu Trường Giang trở về phía nam, tức là phía nam của hai tỉnh Giang Tô, An Huy và phía Bắc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc

Tiểu Kiều đi dọc hành lanh, từ xa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nương theo gió truyền đến, lại gần, trông thấy bên cạnh khóm trúc có bốn, năm người đàn ông đang ở dưới đất uống rượu đối ẩm, có ngồi có nằm, nhìn qua đều là những nam tử trên dưới hai mươi tuổi. Trong đó người lớn tuổi nhất cũng không quá hai lăm, nhìn phong thái của họ đều là những người thích tự do. Nghe thấy một người ngồi hướng bắc cười nói: "Ta từng đến làm khách ở huyện lệnh Lâm Thanh. Một hôm, mới sáng sớm người trông coi nhà kho Đốc Tặc Tào[2] đã vui mừng chạy tới bái kiến Huyện lệnh, nói đêm qua nằm mơ thấy sử quân được thăng quan phát tài, cho nên đặc biệt chạy tới bẩm báo. Mới đầu Huyện lệnh vô cùng vui mừng, còn khen thưởng cho hắn, cho đến ngày hôm sau, Huyện lệnh đột nhiên nổi giận ra lệnh đánh hắn. Chư vị có biết vì sao gã bị đánh không?"

[2] Tào là cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa.

Mấy người còn lại suy nghĩ, ồn ào một lúc cũng không lí giải được vì sao, chợt nghe thấy một giọng nữ từ đằng sau vọng lại: "Ban đêm Đốc Tặc Tào có trách nhiệm trông coi không để trộm lẻn vào, thế mà hắn lại ngủ quên đã thế còn nằm mơ, có thể thấy được hắn chưa làm tròn bổn phận, bị đánh cũng đáng. Không biết ta đoán như vậy đúng hay không đúng?"

Mấy người ngồi dưới đất hơi giật mình, nghe thấy vậy cũng cảm thấy có lí, bỗng nhiên cười ha hả, cả đám người ngoảnh lại trông thấy không xa bên ngoài bãi đất có một cô gái đứng đó là người vừa mới lên tiếng. Nàng đội khăn che mặt trên đầu, cả khuôn mặt được che bởi lụa sa, đằng sau còn một ma ma đã lớn tuổi. Không biết là người từ đâu đến, mấy người ở đó không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Một nam tử mặc áo xanh, tầm tuổi với Ngụy Thiệu, đứng thẳng dậy, bên hông đeo kiếm, dáng vẻ nho nhã, người này chính là Tông Kị. Khi ngoảnh lại hắn đã nhận ra Xuân Nương, cho nên đứng dậy, sửa sang lại y phục, tiến ra đón hai người.

Xuân Nương nhìn hắn mỉm cười cúi đầu chào, nói: "Chào lang quân", rồi đưa cho hắn bầu rượu đang cầm trên tay.

Tiểu Kiều cách tấm lụa thấy Tông Kị đang nhìn mình, vẻ mặt mang theo nghi vấn, nhân tiện nói: "Ta tùy tiện đến đây, thật là thất lễ. Hôm trước biết Đa Mông túc hạ đi cả ngàn dặm tới đưa thư, ta vô cùng biết ơn. Hôm nay ta đi ngang qua đây, đặc biết muốn vào để gửi lời cảm ơn. Nếu có quấy rầy các vị, mong các vị rộng lòng tha thứ."

Tông Kị nghe nàng nói vậy lập tức nhận ra thân phận của nàng, biết nàng chính là vị nữ quân của Ngụy phủ. Hắn hơi giật mình, vội vàng cúi chào nàng. Mấy vị bằng hữu của hắn thấy vậy, biết phụ nhân này có chuyện tới tìm Tông Kị. Tiệc rượu đến giờ cũng đã đến lúc kết thúc, cho nên một đám người bắt đầu đứng dậy cáo từ. Lúc đi ngang qua Tiểu Kiều, tuy nàng dùng khăn che mặt không nhìn rõ được gương mặt nàng nhưng từ lớp lụa mỏng họ vẫn lờ mờ nhận ra đây là một cô gái trẻ rất xinh đẹp. Lúc nàng giải câu đố ban nãy, chứng minh nàng rất thông minh, lại càng tò mò hơn, không khỏi nhìn thêm nàng mấy lần.

Tông Kị tiễn bạn ra ngoài, mấy người thấy thế đều trêu ghẹo, nói hắn mới tới Ngư Dương được mấy ngày đã quen được một cô gái xuất chúng như thế, còn giấu giếm nữa, lần sau nhất định phải bị phạt rượu.

Tông Kị đã đoán được thân phận của phụ nhân kia, cho nên đâu không dám khinh nhờn, hắn vội vàng thề thốt phủ nhận, nhanh chóng tiễn đám bằng hữu rời đi. Rồi hắn đi tới trước mặt Tiểu Kiều, cung kính nói: "Không biết nữ quân tự mình tới đây, không đón tiếp được từ xa. Nhưng tôi có thể giúp được gì cho nữ quân? Nữ quân cứ việc nói."

Ngày đó hắn được Bỉ Trệ cứu, hắn đã thề sẽ báo đáp. Hắn thấy vợ chồng Bỉ Trệ rất kính trọng vị nữ quân của Yến hầu, hình như lúc trước nàng từng có ân với hai người nên hắn cũng coi nàng giống như với Bỉ Trệ người có ân với hắn. Trong lòng hắn biết rõ thân phận của nàng, nếu không có việc gì thì nàng cũng không tự mình tới đây gặp, bởi vậy hắn mới cố ý nói như thế.

Tiểu Kiều bảo Xuân Nương tránh mặt đi, sau đó nói: "Trong thư a tỷ của ta có nhắc tới túc hạ, nói túc hạ là một người giao du rất rộng, nếu có chuyện gì ta có thể nhờ người giúp đỡ. Cho nên ta tới đây mà chưa báo trước. Quả thực không dám giấu giếm, quả thực ta có chuyện muốn nhờ túc hạ."

Nàng nói xong, bèn vén tấm khăn che mặt lên để lộ ra khuôn mặt, nàng nhìn Tông Kị mỉm cười, hơi gật đầu chào hắn.

Tông Kị nhìn nàng, ánh mắt chăm chú, một lúc sau mới có phản ứng, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng nữa, chỉ nói: "Nữ quân quá khen. Nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ, nữ quân cứ nói. Cho dù Tông Kị máu chảy đầu rơi cũng sẽ không từ, để báo đáp ơn cứu giúp của ân công ngày trước."

....

Tiểu Kiều ra khỏi khách sạn Duyệt Phúc, trên đường về phủ nàng vẫn trầm tư.

Tối hôm qua theo như Hoàng bà bà nói Khương bà bà lén lút đi ra khỏi phủ, chuyện này lại lần nữa khiến cho đầu nàng trở nên căng thẳng.

Ở kiếp trước, Từ phu nhân bị bệnh ngoài ý muốn rồi qua đời, Đại Kiều, Chu thi, Khương bà bà người bên cạnh Chu thị, bây giờ trước mắt nàng còn xuất hiện thêm một Hầu phu nhân Lý Tính Hương.

Nhiều người như vậy, giống như có thể xâu chuỗi lại với nhau thành một sợi dây dài.

Khương bà bà là tâm phúc của Chu thị, Chu thị là chủ mẫu của Ngụy phủ, còn Hầu phu nhân Lý Tính Hương là phu nhân ở trong thành Ngư Dương. Nếu hai người này có qua lại với nhau, hôm nay Chu thị sai Khương bà bà tới thăm hỏi, thì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trực giác của Tiểu Kiều nói cho nàng biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Từ tối hôm qua, sau khi Hoàng bà bà tới nói cho nàng biết chuyện này, tới bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra được vì sao Khương bà bà lại phải lén lút tới nhà của Hầu phu nhân. Rốt cuộc chuyện này là do Chu thị sai bảo, hay bà ta đã giấu Chu thị tự ý đi tới đó?

Lúc này Từ phu nhân bị bệnh vẫn chưa khỏi, Ngụy Thiệu lại không có ở nhà, Khương bà bà lại lén lút làm chuyện như vậy, quả thật rất đáng nghi ngờ.

Nhưng dường như bên trong sự việc vẫn còn thiếu điều gì đó, khiến nàng không tài nào xâu chuỗi những này lại với nhau một cách hợp lí.

Còn có Hầu phu nhân Lý Tính Hương, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Nàng đến Ngư Dương đã gần một năm. Đa phần những phu nhân ở Ngư Dương Tiểu Kiều đều đã gặp qua.



Trí nhớ của nàng rất tốt. Nếu là người nàng đã từng gặp mặt thì dù chỉ liếc qua nàng cũng nhớ.

Nhưng Hầu phu nhân Lý Tính Hương này, Tiểu Kiều xác định, bà ta chưa từng có đi lại với Ngụy phủ.

Từ thân phận là một góa phụ suốt ngày ở trong nhà thì có vẻ hợp lí hơn.

Thế nhưng bây giờ bà ta tự dưng lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng, vì vậy Tiểu Kiều không có ý định buông tha cho chuyện này.

Cho nên nàng mới tự mình đi tìm Tông Kị, để nhờ hắn hỗ trợ, giúp nàng giám sát nhà của Hầu phu nhân Lý Tính Hương, không buông tha cho nhất cử nhất động nào của bà ta.

Hôm nay Tiểu Kiều cũng có thể sai người hầu làm, nhưng việc này rất quan trọng, chỉ sợ người bình thường khó có thể nhận ra được điều gì. Còn vị Tông Kị này lại khác. Trong thư Đại Kiều có nhắc tới hắn là hiệp khách.

Hiệp khách từ thời xưa đã có, chính là một tồn tại đặc thù của xã hội. Hiệp khách là những người luôn trọng nghĩa coi nhẹ lợi ích, mỗi lời hứa của họ đáng giá nghìn vàng, thậm chí có người không tiếc dùng cái chết để báo đáp người có ân với mình.

Nếu vị hiệp khách Tông Kị nguyện ý ra tay giúp đỡ, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn nàng đem việc này giao cho người khác.

Những hiệp khách trong giang hồ khó có thể dùng tiền để mua chuộc. Thấy trong thư Đại Kiều nói, vị Tông Kị này rất trọng nghĩa khí. Cho nên nàng muốn dựa vào quan hệ giữa nàng với Bỉ Trệ và Đại Kiều, nhờ hắn giúp đỡ.

Lúc đầu nàng hơi lo lắng, chỉ sợ mình đột ngột tới gặp hắn thì có vẻ hơi tùy tiện.

Song lại không ngờ Tông Kị vừa nghe đã đồng ý, xem thái độ của hắn cũng không phải là miễn cưỡng.

Điều này khiến Tiểu Kiều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng lại suy nghĩ tới chuyện đồ ăn, thuốc uống của Từ phu nhân.

Trước đây nàng cũng đã nghĩ đến nhiều, giả sử mọi chuyện đều giống kiếp trước thì Từ phu nhân đang gần khỏi bệnh bỗng nhiên bệnh nặng trở lại, rồi qua đời vì không chữa được, vậy thì nguyên nhân có khả năng nhất chính là ở đồ ăn hoặc chén thuốc bị động tay động chân.

Nàng đã thăm dò Quách bà bà - người phụ trách sắc thuốc bên Bắc phòng, xác định bà ta không có vấn đề gì. Nàng vẫn luôn nhắc nhở Quách bà bà mỗi lần sắc thuốc phải cam đoan từ đầu tới cuối đều trông coi nồi thuốc cẩn thận, không được rời đi một bước.

Nàng cảm thấy mọi chuyện đã đúng rồi. Hiện tại chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn mà lại khiến cho Tiểu Kiều thấy lo lắng hơn.

Nàng về đến Ngụy phủ, lập tức dặn dò Xuân Nương không cần quan tâm tới mình, chuyện tiếp theo cần quan tâm là trước khi Từ phu nhân khỏi bệnh không cần uống thuốc nữa, thì ngoại trừ chỗ Quách bà bà phụ trách sắc thuốc, thì chỗ nữ đầu bếp nấu cơm ở phòng bếp cũng cần phải quan sát kĩ, nếu như có bất kỳ người nào khác đến gần thì lập tức báo lại với nàng.

Xuân Nương không hiểu lắm. Nhưng mấy ngày nay nữ quân ưu tư bà cũng cảm giác được. Bà cũng không dám hỏi nhiều, chỉ làm đúng theo lời dặn của chủ nhân.

"Lúc sắc thuốc, nấu cơm, bà mượn cớ đi qua lưu ý chỗ bếp lò là được. Không cần gọi người tới hỏi han, không lại có người nói ta cố ý phái bà đi qua giám sát."

Tiểu Kiểu nghĩ xong xuôi rồi phân phó một tiếng.

...

Xuân Nương đã ra ngoài, một mình Tiểu Kiều trầm ngâm một lúc lâu, nàng quyết định đứng dậy đi sang Đông phòng một chuyến.

Mấy ngày trước, sau chuyện của Ngụy Nghiễm, ngoại trừ xuất hiện hôm đưa tiễn Ngụy Thiệu, thời gian còn lại Chu thị đều ở trong Đông phòng, không hề bước ra ngoài, Tiểu Kiều đến vấn an cũng không gặp.

Đã nhiều ngày nay Tiểu Kiều không có gặp Chu thị.

Nàng muốn sang thăm dò, muốn biết liệu bà ấy có biệt chuyện Khương bà bà lén lút đi gặp Hầu phu nhân hay không.

Tiểu Kiều đi sang Đông phòng, đợi rất lâu mà không hề thấy Khương bà bà, chỉ có một bà vú già đi ra, nói phu nhân không gặp nàng, để nàng trở về.

Tiểu Kiều không làm gì khác hơn, đành phải từ bỏ ý định.

....

Thật ra, nàng cũng có nghĩ tới chuyện nói cho Chung bà bà nhất định có người muốn Từ phu nhân gặp bất lợi, nàng muốn bà giúp mình đề phòng.

Nhưng sau khi cân nhắc hết lần này tới lần khác, vẫn không nói ra quyết định nổi.

Nếu như nói cho Chung bà bà, bà ta nhất định sẽ hỏi nguyên nhân rồi bắt đầu hoài nghi người khác.

Đến lúc đó nàng phải nói như thế nào?

Dù sao mọi chuyện cho tới giờ đều chỉ là nghi ngờ của nàng, nếu nói ra không khéo sẽ thành tin đồn thất thiệt.



Đối tượng nàng nghi ngờ lớn nhất chính là Chu thị. Bởi có mỗi Chu thị có động cơ để ra tay.

Nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Chu thị là chủ mẫu của Ngụy gia, là mẫu thân của Ngụy Thiệu. Nàng không có bằng chứng mà đi nghi ngờ bà ấy muốn dồn Từ phu nhân vào chỗ chết, nếu nhẹ thì nói nàng bị điên, muốn ly gián mẹ chồng trước mặt Từ phu nhân, còn nặng thì nói nàng đại nghịch bất đạo, bụng dạ khó lường.

Dẫu thế nào thì theo luân lí làm người vẫn hay nói, nếu không có bằng chứng xác thực thì nàng không thể nói lung tung chuyện này ra ngoài.

Cho nên hiện tại việc nàng có thể làm là đề phòng mọi việc trước khi nó xảy ra.

Chỉ vậy mà thôi.

...

Xuân Nương đi sang Bắc phòng, Tiểu Kiều gọi Lâm bà bà vào, bảo bà ta đi nghe ngóng chuyện về Hầu phu nhân Lý Tính Hướng. Càng chi tiết càng tốt.

Lâm bà bà đã ở Ngụy phủ nhiều năm, là người Ngu Dương và cũng là một người lanh lợi. Muốn nghe ngóng mấy hộ gia đình ở đây, việc này giao cho bà ta là thích hợp nhất.

Lâm bà bà vâng rồi vội vàng rời đi. Đến chập tối hôm sau, Tiểu Kiều từ chỗ Từ Phu nhân trở lại Tây phòng, khi đi vào phòng bắt gặp Lâm bà bà ra đón. Biết bà đã nghe ngóng được tin tức nên nàng lập tức vào phòng đóng cửa lại, rồi hỏi: "Sao rồi? Có tìm hiểu được chuyện gì không?"

Lâm bà bà đáp: "Thưa nữ quân, vị Hầu phu nhân Lý Tính Hướng để tang phu quân một năm trước, vì chịu tang mới trở vể chỗ ở lúc trước Ngư Dương. Trước kia vị này vẫn ở Lạc Dương. Sau khi trở về Ngư Dương vẫn luôn ở trong nhà, tiếng tăm cũng rất tốt. Chỉ biết trong nhà còn có một nhi tử. Còn những chuyện khác thật sự không tìm hiểu được."

Tiểu Kiều cho Lâm bà bà đi ra ngoài, một mình rơi vào trầm tư.

Lạc Dương...

Vào lúc này, trong đầu nàng hiện ra một cái tên: Tô Nga Hoàng.

Chẳng lẽ Tô Nga Hoàng và Hầu phu nhân Lý Tính Hướng có quen biết, sau đó thông qua Hầu phu nhân Lý Tính Hướng gặp Khương bà bà ư?

Nhưng Khương bà bà là tâm phúc của Chu thị, mà Chu thị lại ghét cay ghét đắng Tô Nga Hoàng.

Trong chuyện này, chẳng lẽ còn chuyện gì nàng chưa biết?

Huống chi, hiện tại Tô Nga Hoàng đã không còn ở Ngư Dương nữa, điểm này nàng có thể chắc chắn. Bởi vì chính tai nàng nghe được Chung bà bà nói với Từ phu nhân, bà ấy tự mình đi tới dịch trạm tiễn nàng ta ra hai mươi dặm bên ngoài thành.

Trừ phi nàng ta không để ý tới chuyện chọc giận Từ phu nhân, mạo hiểm quay trở về đây, rồi ở lại trong nhà của Hầu phu nhân Lý Tính Hướng.

Chẳng lẽ...

Khương bà bà là người của Tô Nga Hoàng ư?

Tiểu Kiều bỗng bị chính ý nghĩ này của mình làm cho giật mình.

Nếu chuyện này là thật thì mấy ngày nay những chuyện khiến cho nàng đau đầu bỗng nhiên được sáng tỏ.

Từ phu nhân, Chu thị, Khương bà bà, Tô Nga Hoàng. . .

Nói cách khác, đối tượng đáng nghi ngờ ngoại trừ Chu thị, hiện tại thêm một người nữa chính là Tô Nga Hoàng.

Tuy nàng ta không ở trong Ngụy phủ, nhưng nếu Khương bà bà là người của nàng ta thì cũng không phải không có cơ hội ra tay với Từ phu nhân.

Động cơ của Chu phu nhân là do oán hận Từ phu nhân. Hình như Tô Nga Hoàng cũng có.

Lập tức Tiểu Kiều vô cùng kinh hãi, lòng bàn tay vã ra đầy mồ hôi.

...

Buổi tối này Chu thị, Tô Nga Hoàng, Khương bà bà từng người lần lượt như đèn kéo quân đi qua đi lại trong đầu nàng, khiến nàng mất ngủ cả đêm. Ngày hôm sau, trời vừa sáng, nàng thức dậy với quầng thâm hai bên mắt. Đang định đi sang Bắc phòng, Xuân Nương tiến vào nói cho Tiểu Kiều biết, mới sáng sớm vị Tông lang quân kia tới báo tin, mời nữ quân tới khách sạn, hắn có chuyện muốn nói cho nữ quân biết.

Tinh thần của Tiểu Kiều chấn động, biết hắn đã dò xét được chuyện gì đó, nàng vội vàng thay quần áo, dẫn theo Xuân Nương và Lâm bà bà như lần trước rồi vội vàng rời phủ đi tới khách sạn.

Trong khách sạn, Tông Kị đã ở đó chờ.

 

  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khom Lưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook