Khốn Lưu

Chương 14: Lăng nhục

Thẩm Dạ Diễm

06/04/2021

Bùi Tiêu tự mình dẫn Lôi Nặc cùng một đám đàn em vào bao sương, sau đó một mình bước đi thong thả đến trước quầy bar tiếp tục uống rượu. Không bao lâu sau, thấy thiếu niên được Lôi Nặc mang đến giống như yêu tinh kia, trên môi lộ ra nụ cười đắc ý mà tàn nhẫn, thản nhiên tiến vào bao sương của Lôi Nặc. Lại qua một lúc lâu mới nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền chậm rãi đi ra, dường như vừa rửa mặt, lọn tóc trên trán vẫn còn ẩm ướt, sắc mặt rất yếu ớt.

Đàm Thanh Tuyền đi đến bên cạnh Bùi Tiêu, như người mất hồn, ánh mắt mờ mịt, tim đập loạn nhịp.

Bùi Tiêu há hốc mồm, vừa muốn nói chuyện thì có nhân viên phục vụ tiến đến: “Bùi ca, khách nhân bao sương số 26 mời Đàm ca qua.”

Bùi Tiêu nhíu mày: “Đàm ca không còn tiếp khách, cậu không nói cho họ sao?”

“Tôi nói rồi, nhưng mà…”

Đàm Thanh Tuyền cắt ngang hắn: “Được rồi, tôi đi.”

Y hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ. Quay đầu lại, vẻ mặt lãnh đạm hướng về phía Bùi Tiêu cười cười, hai tay đút trong túi quần, chậm rãi bước đi thong thả về hướng bao sương.

Bùi Tiêu nhìn theo bóng lưng của y thật lâu, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Chu Hồng, cậu ấy đi vào rồi.”

“Tốt, quay về văn phòng mở camera lên, kết nối đến chỗ tôi.”

Bùi Tiêu không nói gì thêm nữa, chậm rãi cúp điện thoại.

Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển số phòng, 26, thật đúng là có duyên a. Y cong lên khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu, đẩy cửa đi vào.

Bên trong không có tiếng động, thật sự rất yên lặng, một đám đàn em đứng nghiêm chỉnh một bên, Lôi Nặc ngồi trên ghế salon ở chính giữa, ôm A Văn trong lòng.

Đàm Thanh Tuyền thờ ơ liếc nhìn Lôi Nặc một cái, cười nói: “Tới tìm tôi, không phải lại muốn bị tôi đánh trật khớp đi?”

Lôi Nặc không ngờ y vừa bước vào đã nói những lời này, sửng sốt một chút, nói: “Cái gì?”

“Cánh tay nha.” Đàm Thanh Tuyền có vẻ hơi kinh ngạc nhìn hắn, “Nặc thiếu không phải quên nhanh như vậy chứ, lần trước không phải cưỡng gian tôi không thành còn bị tôi đánh cho trật khớp tay sao?”

“Con mẹ nó, mày nói bậy bạ gì đó?” Lôi Nặc thẹn quá hóa giận, trừng mắt.

“Chậc chậc.” Đàm Thanh Tuyền cười, tà mắt nhìn thủ hạ đang đứng xung quanh, “Hôm này còn mang theo trợ thủ đến? Nặc thiếu thật sự là có khí thế, muốn chơi một tên ngưu lang mà cần nhiều người trợ uy như vậy. Có phải cậu sợ không ai nhìn cậu làm, sẽ nghĩ cậu bị liệt dương đấy chứ?”

“Đồ đê tiện! Câm miệng!” Lôi Nặc nhảy dựng lên, tát qua một cái khiến cho mặt Đàm Thanh Tuyền lệch sang một bên.

Đàm Thanh Tuyền cười khẽ: “Vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, mấy năm trước giống như con chó lẽo đẽo bám mông tôi cầu tôi thượng cậu, hôm nay vậy mà còn diễu võ dương oai như đại gia ở đây?”. Truyện mới cập nhật

“Mẹ kiếp!” Lôi Nặc đạp một cước lên bụng Đàm Thanh Tuyền, Đàm Thanh Tuyền lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống, đau đến không duỗi thẳng được lưng, nhưng vẫn cười cười: “Được, đủ mạnh, hiện tại cầu tôi đi, biết đâu tôi thấy cậu đáng thương, cho cậu được toại nguyện…” Y còn chưa dứt lời đã bị Lôi Nặc đạp thêm một cước ngã xuống, giọng nói của hắn đầy căm phẫn: “Đồ đê tiện! Mồm miệng ti tiện như thế, mẹ kiếp giáo huấn nó cho tao!”

Đám đàn em liếc mắt nhìn nhau, không ai hành động. Lôi Nặc vô cùng tức giận, quát: “Chúng mày chết hết rồi à, con mẹ nó đánh nó cho tao!”

Vẫn không ai có động tĩnh.

Một thủ hạ bước lên trước, cười nói: “Nặc thiếu đừng giận, tính khí Đàm ca vẫn như vậy, mạnh miệng mềm lòng, kỳ thật anh ấy không…”

“Câm miệng!” Lôi Nặc thở hổn hển, ngón tay chỉ thẳng vào mặt bọn họ, tức giận mắng, “Ai mới là lão đại của chúng mày hả? Hả? Còn gọi hắn là Đàm ca? Đàm cái đầu mẹ chúng mày! Con mẹ nó, nó chính là ngưu lang, bị bao nhiêu người chơi rồi chúng mày có biết không hả? Loại đê tiện như vậy mà còn gọi là Đàm ca?”

Thủ hạ kia cúi đầu không nói, chờ Lôi Nặc mắng xong, lầm bầm nói một câu: “Đàm ca đã cứu mạng tôi… tôi không xuống tay được…”

“Ha ha ~~” Đàm Thanh Tuyền nằm trên mặt đất cười đến thở không ra hơi, “Lôi Nặc, cậu làm lão đại cũng thật thú vị, không bằng nhường cho tôi đi, cậu chỉ cần nằm trên giường hậu hạ tôi thật tốt, không chừng… Khụ khụ…” Lôi Nặc tiến lên, tàn nhẫn đá thêm hai cái, lời phía sau không nói ra được nữa.

Lôi Nặc tức giận muốn chết, rút súng ra nhắm thẳng đầu Đàm Thanh Tuyền: “Con mẹ nó, tao giết mày!”

Nét mặt tươi cười của Đàm Thanh Tuyền vẫn không biến đổi, không màng sống chết mà nói tiếp: “Lời này nghe sao quen tai vậy, lần trước nói xong đã bị tôi phế đi cánh tay. Loại vô dụng như cậu cũng đòi giết tôi sao? Biết nổ súng không?”

Lôi Nặc toàn thân phát run, nghiến răng muốn bóp cò súng, lại nghe A Văn đằng sau hô lên một tiếng: “Lôi ca, anh đừng giết hắn!” Nhào lên đè lại tay Lôi Nặc, “Lôi ca, giết hắn đi thì còn gì là thú vị nữa.”

“Đồ đê tiện này!…”

“Đúng rồi.” A Văn cười mê hoặc, “Hắn chính là đồ đê tiện, một súng bắn chết không phải rất đáng tiếc sao? Hắn làm anh tức giận như vậy, không vui đùa một chút làm sao có thể hả giận?”

Lôi Nặc chậm rãi buông súng xuống: “Chơi? Chơi như thế nào?”



“Một tên ngưu lang còn có thể chơi như thế nào? Lôi ca, trên xe của anh không phải vừa mua rất nhiều dụng cụ SM sao —” A Văn kéo dài thanh âm, ngọt ngào ướt át làm nũng.

Lôi Nặc chớp mắt, nén giận: “Được, nghe lời cậu.” Quay đầu nghiêm mặt nói với thủ hạ, “Cút ra ngoài xe mang đồ vào đây, không có lệnh của tao không cho phép ai vào!”

Thủ hạ yên lặng đi ra ngoài.

A Văn nhân cơ hội tiến đến bên tai Đàm Thanh Tuyền, khẽ nói: “Muốn chết sao? Đàm ca, không dễ như vậy đâu.”

Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn thấy bên môi A Văn treo lên nụ cười lạnh lùng ác nghiệt.

A Văn quay đầu hồn nhiên nói với Lôi Nặc: “Lôi ca bớt giận, xem em chơi hắn như thế nào.”



Tôn Kiện ba ngồi trong chiếc xe màu đen, nhìn hình ảnh trong laptop truyền qua từ máy theo dõi trong bao sương, thở dài một tiếng: “Thật may là A Văn lanh lợi, em còn tưởng là Lôi Nặc sẽ thực sự giết hắn. Đàm Thanh Tuyền này, biết rõ tính khí Lôi Nặc nóng nảy, thật đúng là muốn chết mà.”

Chu Hồng châm một điếu thuốc, không nói gì, chậm rãi phun ra một vòng khói, khuôn mặt ẩn sau làn khói không nhìn rõ biểu tình.

Thanh âm đùa cợt của Bùi Tiêu truyền qua Microphone tới: “Sắp bắt đầu rồi nha Chu Hồng, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, trơ mắt nhìn sao? Lòng dạ cậu không phải độc ác như vậy chứ?”

Chu Hồng nhàn nhạt nói một câu: “Chúng ta đều như nhau, đừng nói với tôi đằng sau vẻ mặt con buôn kia là thiện tâm thương người nha.”

“Ha ha —– cậu đã không tiếc thì tôi còn có thể nói gì nữa? Hai chúng ta đều là mặt lưu manh tâm súc sinh.”

Đàn em khiêng dụng cụ SM đặt trên mặt đất, xoay người lui ra ngoài.

A Văn bước lên trước, tùy ý nhặt lên một cái dây xích chó, thở dài: “Đều là hàng cao cấp, Đàm ca, dùng trên người anh không tính là thất lễ đi.”

Đàm Thanh Tuyền ngồi thẳng dậy, không nói lời nào. A Văn ngồi xuống bên người Lôi Nặc, ra lệnh: “Bò lại đây, rót rượu cho Lôi ca!”

Đàm Thanh Tuyền chậm rãi bò qua, quỳ xuống bên chân Lôi Nặc, cầm lấy bình rượu Whiskey, rót cho Lôi Nặc nửa ly.

A Văn suồng sã cười: “Lôi ca, thấy chưa? Ngưu lang là phải đối đãi như thế, anh xem hắn bây giờ không dám mạnh miệng nữa rồi.”

Lôi Nặc nhìn người đang quỳ trước mặt, trong lòng dâng lên một trận khoái ý. Hắn chợt nhớ tới lúc trước ở trong biệt thự, Đàm Thanh Tuyền nói làm nô lệ, khinh thường nói: “Con mẹ nó, có lẽ cậu nói đúng. Cái loại đê tiện này, không thể đối xử tốt với hắn.”

“Cũng không phải vậy. Lôi ca, anh không hiểu, để em nói cho anh, không chừng vừa rồi là hắn cố ý chọc giận anh, muốn anh đánh hắn nha.”

“Ha ha, chỉ có A Văn là thông minh, tôi nào biết hắn ti tiện như vậy, có giống cậu không?”

A Văn chu môi: “Em cũng không ti tiện như vậy.” Giơ một tay lên, cầm ly rượu đổ hết lên mặt Đàm Thanh Tuyền, sau đó đặt ly xuống, tát qua một cái: “Con mẹ nó, mày không biết rót rượt à? Làm lại!”

Đàm Thanh Tuyền cầm chai rượu rót một ly khác. A Văn lại đổ lên mặt y, tát một cái: “Rót lại!” Một bạt tai này rất mạnh, Đàm Thanh Tuyền theo bản năng chống một tay xuống mới không ngã sấp xuống, tay kia đưa lên lau tơ máu trên khóe miệng, cầm chai rượu mở ra.

“Khoan đã!” A Văn ngăn y lại, tìm trong đống dụng cụ SM kia ra một cái còng tay, đeo vào trên người Đàm Thanh Tuyền. Dây xích ở giữa còng tay quá ngắn, gần như khóa hai tay lại với nhau.

“Rót rượu!”

Đàm Thanh Tuyền lại rót một ly, vẫn như cũ bị A Văn hất lên mặt, nhấc chân đạp tới. Thân thể Đàm Thanh Tuyền nghiêng ngả, vốn nên dùng tay chống đỡ, nhưng hai tay bị khóa cùng một chỗ, lập tức ngã nhào xuống.

A Văn cười to: “Lôi ca mau nhìn đi, cái này gọi là chó ăn phân!”

Lôi Nặc thế nhưng không cười, nhìn chằm chằm Đàm Thanh Tuyền đang chật vật đứng dậy. Hắn nắm lấy tóc Đàm Thanh Tuyền kéo lên, làm cho y ngẩng đầu đối mặt với mình.

Hai gò má Đàm Thanh Tuyền phủ đầy dấu tay đỏ ửng, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầm đìa rượu đỏ, từng giọt từng giọt trượt qua yết hầu nhấp nhô, biến mất trong cổ áo. Lôi Nặc cảm thấy miệng lưỡi phát khô, nhịn không được cúi xuống liếm môi Đàm Thanh Tuyền. Vừa hôn vừa hỏi: “Anh thích thế này sao? Cha tôi… có phải cũng đối xử với anh như vậy?…”

Đàm Thanh Tuyền không nói gì, cũng không né tránh, ngửa đầu ra sau nhìn lên bóng đèn màu khiến người ta hoa mắt trên trần nhà.

Trong lòng Lôi Nặc nảy sinh ác độc, hai tay bắt lấy vạt áo của Đàm Thanh Tuyền, dùng sức xé mạnh một phát, cúc áo rơi vương vãi khắp nơi. Hai vạt áo của Đàm Thanh Tuyền bung ra, lồng ngực trần trụi hoàn toàn phơi bày, y rùng mình hơi co người lại, sau đó lập tức dừng lại.

Lôi Nặc nhìn thấy dấu vết tình sắc vẫn còn rõ nét trên người y, nhịn không được hít vào một ngụm khí. A Văn bên cạnh cười nói: “Xem ra buổi tối Đàm ca rất cuồng nhiệt a, bị mấy người làm? Để lại nhiều dấu vết như vậy?”

Kỳ thật hầu hết dấu vết xanh tím trên người Đàm Thanh Tuyền đều do Văn Chí đánh, nhưng lại bị A Văn cố ý xuyên tạc.

Lôi Nặc thấy trên mặt y không biểu cảm, thần sắc lạnh lùng, dường như bị người ta vũ nhục như vậy cũng không phải chuyện gì không chấp nhận được, nhấc chân đạp y một cước: “Con mẹ nó, mày chết đi!”



A Văn khẽ đảo con ngươi, cười quyến rũ: “Lôi ca, có em đây, người chết cũng có thể làm cho sống lại.”

A Văn vung cánh tay lên, quét toàn bộ bình rượt trên mặt bàn xuống đất, sau đó kéo Đàm Thanh Tuyền ấn lên bàn, nâng cánh tay của y lên, cầm lấy một bộ còng tay xích dài, một bên còng vào dây xích giữa hai tay Đàm Thanh Tuyền, một bên khóa vào chân bàn. Lúc này, Đàm Thanh Tuyền nằm trên mặt bàn, cánh tay giơ cao trên đầu, bị còng tay khóa lại, giống như con dê trên bàn mổ chờ làm thịt.

A Văn sờ sờ mặt Đàm Thanh Tuyền, chậc chậc tán thường: “Đàm ca thật đẹp, bộ dáng yêu ớt không thể phán kháng này, ngay cả tôi cũng động tâm.” Y cúi đầu, duỗi đầu lưỡi, chậm rãi liếm láp quanh vành tai Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền khẽ run lên, nín thở.

A Văn cười ha ha nói: “Đàm ca thật đúng là mẫn cảm a.”

Y ngồi thẳng lên, chậm rãi thong thả đi đến đống dụng cụ SM kia, giả bộ như rất khó khăn: “A, dùng cái nào bây giờ? Lôi ca, em cũng không biết chơi cái nào tiếp nữa.” Y ngồi xuống, cầm lấy một thứ ướm lên thân Đàm Thanh Tuyền, “Ừ, cái kẹp nhũ bạch kim này không tệ, tiếc là không có kim cương… Cái vòng dương v*t này rất tốt, không biết có vừa với Đàm ca hay không? … A!”

Y bỗng kinh hỉ mà kêu ra tiếng, “Xem em tìm được cái gì này.” Cầm lấy một loại dụng cụ, một cái dây xích kim loại, một đầu là hai cái kẹp nhũ, một đầu là đồ thủ dâm.

Đây là loại mới nhất, thuần túy trong suốt, hoàn toàn có thể nhìn thấy những viên bi nhựa nhấp nhô lên xuống cùng quả cầu kim loại lăn bên trong. A Văn cười nói: “Thật sự là đồ tốt, Đàm ca, lát nữa không biết có làm cho anh thoải mái đến ngất đi không?”

Đàm Thanh Tuyền nhếch môi, giống như căn bản không nghe thấy y nói. A Văn cũng không nóng nảy, từ từ cởi bỏ dây lưng của Đàm Thanh Tuyền, kéo khóa quần xuống, dùng sức xé luôn quần lót bên trong ra, bộ vị tư mật của Đàm Thanh Tuyền lập tức bại lộ trong không khí.

Lôi Nặc hít vào một hơi, ánh mắt tối lại, không kiềm chế được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve phân thân mềm mại của Đàm Thanh Tuyền.

A Văn ngả ngớn huýt sáo: “Đàm ca, màu sắc rất đẹp a.” Đưa chuỗi dây xích cổ quái kia cho Lôi Nặc, “Lôi ca, anh tự mình làm đi, nhìn xem làm người chết sống lại như thế nào.”

Lôi Nặc nhận lấy dây xích, mấy ngày nay hắn với A Văn chơi SM, đối với mấy thứ này cũng không còn lạ lẫm, nhưng có thể tự tay dùng trên người Đàm Thanh Tuyền, chuyện này khiến cho hắn hưng phấn không thôi. Hắn chậm rãi đùa bỡn hai đầu nhũ của Đàm Thanh Tuyền, gảy rồi vặn, cho đến khi hai đầu nhũ sung huyết dựng thẳng lên, lúc này mới đem kẹp nhũ kẹp lấy từng cái, đem đồ thủ dâm treo lên phân thân Đàm Thanh Tuyền.

Đàm Thanh Tuyền bị bọn họ chơi đùa, thân thể giống như không còn là của chính mình nữa, nhưng khi Lôi Nặc ấn công tắc xuống, rung động đáng sợ đột nhiên kịch liệt nhào nặn bộ vị mẫn cảm nhất trên thân thể, khiến cho Đàm Thanh Tuyền thiếu chút nữa kêu lên, y liều mạng căn chặt răng, cố gắng đè nén thanh âm, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

A Văn cười ha ha: “Đàm ca, chịu đựng làm gì? Kêu lên cho chúng tôi nghe một chút.” Bỗng nhiên bị Lôi Nặc đá một cước, vừa quay đầu lại liền thấy Lôi Nặc đối với mình ra hiệu im lặng, sau đó nhìn thẳng vào Đàm Thanh Tuyền, dục vọng trong đáy mắt không thể che giấu được.

Không ai lên tiếng, căn phòng rộng lớn bỗng trở lên cực kỳ yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng mát xa rất nhỏ của máy thủ dâm. Vạt áo của Đàm Thanh Tuyền mở rộng, quần bị tuột đến đầu gối, thân thể thon dài trắng như tuyết không ngừng giãy dụa vặn vẹo trên bàn trà màu đen, mồ hôi chảy ướt đẫm, dưới ánh đèn đủ màu sắc sặc sỡ, phát ra ánh nước dâm mỹ.

Mỗi một động thái, mỗi một âm thanh trong phòng đều rõ ràng thông qua máy theo dõi truyền vào trong mắt Chu Hồng cùng Tôn Kiện Ba. Tôn Kiện Ba chỉ cảm thấy Chu Hồng ở bên cạnh rất trầm mặc, toàn thân mơ hồ tản ra một loại cảm giác bị đè nén, áp lực cực lớn làm cho Tôn Kiện Ba không được tự nhiên, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, dè dặt nói: “Chu ca, uống chút gì không?”

Chu Hồng không để ý tới hắn, hoặc giả là hoàn toàn không nghe thấy, chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt, sắc mặt lạnh lẽo. Kỳ lạ là Bùi Tiêu bên kia cũng không có động tĩnh gì, thậm chí một câu nói ngả ngớn cũng không có.

Tất cả đều yên lặng không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ kìm nén của Đàm Thanh Tuyền.

Lôi Nặc đè xuống nút ấn mức rung trung bình, dưới sự tra tấn giày vò, cảm giác đau đớn cùng khoái cảm, khuôn mặt tuấn lãng của Đàm Thanh Tuyền bởi vì thống khổ mà có chút vặn vẹo. Ánh mắt của hai người kia giống như dao găm cắt từng nhát vào da thịt y, Đàm Thanh Tuyền nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua cảm giác nhục nhã trong lòng sắp làm cho y sụp đổ, lại không biết sắc mặt yếu ớt cùng động tác cắn môi ẩn nhẫn của mình trong mắt người khác có bao nhiêu mê người.

Lôi Nặc không kiềm chế được dục vọng đang không ngừng kêu gào trong lòng, nâng mạnh một chân của Đàm Thanh Tuyền lên, sờ lên tiểu huyệt nhỏ hẹp, dùng sức cắm vào một ngón tay.

Đàm Thanh Tuyền đau đớn chịu đựng, y như nỏ mạnh hết đà, sao có thể chịu được kích thích như vậy, hai mắt bỗng nhiên mở to, nhẹ nhàng “A” lên một tiếng, phóng thích ra.

Thân thể mềm nhũn ngã lên mặt bàn, thở hổn hển, bởi vì dự vị của khoái cảm mà hơi run rẩy. Đàm Thanh Tuyền thất thần nhìn về phía trước, mấy sợi tóc trên trán bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đôi môi bị cắn đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày hoàn toàn biến mất, Đàm Thanh Tuyền lúc này yếu đuối đến mức khiến cho người ta đau lòng.

Không có ai lên tiếng, một Đàm Thanh Tuyền như vậy, đoán chừng ngoại trừ Chu Hồng, ai cũng chưa từng thấy qua. Ngay cả Lôi Nặc có lẽ cũng đã quên tiếp tục xâm nhập, ngẩn người nhìn Đàm Thanh Tuyền.

Thật lâu sau, Chu Hồng nghe thấy Bùi Tiêu ung dung nói: “Chu Hồng, cậu thật sự cam lòng sao… Sau khi kế hoạch hoàn thành, nhường Đàm Thanh Tuyền lại cho tôi đi.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như cậu ấy còn sống.”

Chu Hồng không nói, đốt một điếu thuốc, hút mạnh hai hơi.

Lôi Nặc ngây ngốc nói: “Đàm ca, anh thật là…” Chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên môi Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền xoay mặt đi, rõ ràng là biểu hiện sự chán ghét cùng kháng cự. Lôi Nặc sững sờ, giận giữ, giương tay giáng xuống một bạt tai: “Con mẹ nó còn giả bộ sao? Bây giờ mới biết xấu hổ hả?”

A Văn ở bên cạnh nhỏ giọng lên tiếng: “Lôi ca đừng vội.” Xoay đầu lại cười hì hì hỏi Đàm Thanh Tuyền, “Đàm ca, có phải bây giờ anh nên nói cái gì không?”

Đàm Thanh Tuyền mở to mắt nhìn trần nhà, con người màu đen sâu thẳm như bảo thạch, bên trong chỉ còn lại thê lương tuyệt vọng. Y chậm rãi cong khóe miệng, nở nụ cười tự giễu, nhẹ nhàng nói: “Tôi van cầu ngài, chơi tôi đi.”

Chu Hồng chấn động mạnh một cái, lạnh lùng nói: “Lái xe, đến Ly Dạ!” Sau đó nói vào mic, “Bùi Tiêu, vào ngăn cậu ấy lại.”

“A?” Tôn Kiện Ba kinh ngạc nhìn về phía hắn, “Nhưng mà… Chu ca, hắn vẫn chưa bị… Kế hoạch của chúng ta…”

“Tôi hối hận rồi, kế hoạch hủy bỏ.”

“Chu ca, lão gia bên kia…”

Chu Hồng tức giận: “Tôi nói lái xe!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khốn Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook