Chương 194: Che mắt địch
Thời Kính
21/05/2023
“Cút thì cút, thua cờ thì ghê gớm lắm sao!”
Từ trên xe ngựa Tạ Nguy xuống, Khương Tuyết Ninh càng nghĩ càng tức không chịu nổi, nghiến răng lầm bầm, tức tối đạp một cú lên càng xe, xoay người giậm chân đi về phía xe ngựa mình.
Kiếm Thư đánh xe không dám nói chuyện.
Đao Cầm nhìn thấy nàng cũng cúi thấp đầu xuống.
Khương Tuyết Ninh vén phắt rèm xe lên, đặt mông ngồi vào trong, vẫn cảm thấy khó mà nguôi giận: Ngày trước lúc ở kinh thành, sao nàng có thể cảm thấy Tạ Nguy này tính khí không tệ? Đoạn thời gian từ lúc gặp mặt ở Kim Lăng đến trên đường đi hôm nay, quả thật có thể coi là hỉ nộ vô thường! Rõ ràng trước đó còn đang cười, trông tâm tình rất tốt, suýt nữa khiến nàng quên mất người ngày rốt cuộc có thân phận gì, đã làm những chuyện gì, lại sắp làm những chuyện gì, kết quả một câu liền trở mặt vô tình!
Không phải chỉ là đánh cờ thôi sao?
Dọc đường không có người chơi cùng cũng không chết được, đợi đến lúc chuyện ở biên quan kết thúc, cô nãi nãi đi được bao xa sẽ đi xa bấy nhiêu!
Khương Tuyết Ninh lẩm bẩm trong miệng, dứt khoát ngã xuống muốn trùm đầu ngủ một giấc, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại khuôn mặt ngứa đòn của Tạ Nguy cứ lắc lư trong đầu, chẳng những không hề buồn ngủ, mà ngày càng thanh tỉnh.
Nàng xem như ghi thù lên Tạ Nguy rồi.
Lộ trình tiếp theo không cần Tạ Nguy trở mặt với nàng, nàng trở mặt đủ cho Tạ Nguy xem trước, có thể không nói chuyện thì không nói, nhất định phải nói chuyện cũng phải có Đao Cầm, Kiếm Thư ở giữa thông truyền, hoàn toàn là tư thái cả đời không qua lại với nhau.
Mùng một tháng chín, bọn họ đến đất Thái An của Sơn Đông.
Sau khi mọi người bàn bạc, quyết định vào thành nghỉ chân, chỉnh lý một chút.
Lúc xe ngựa đi qua cổng thành cần dừng lại kiểm tra xác minh, Khương Tuyết Ninh ở trong xe nghe thấy bên ngoài giống như có âm thanh cầu xin.
Nàng xốc rèm xe lên nhìn.
Dưới tường thành tụ tập một đám bách tính thường dân, có nam có nữ, đều vây quanh một hòa thượng mang một cái tráp, không ngừng chất vấn. Chiếc tăng bào hòa thượng kia đang mặc đã bị xé nát trong lúc xô đẩy, liên tục giải thích, cầu khẩn gì đó. Tuy nhiên hắn càng nói, dường như càng khơi dậy sự căm phẫn của những người xung quanh. Cuối cùng có một nữ nhân kéo theo hài tử nhổ một ngụm nước bọt lên mặt hắn, ngay sau đó nam nhân cường tráng bên cạnh đấm một quyền vào mặt hòa thượng kia.
Ngay lập tức sự tình mất kiểm soát.
Trên mặt đám người đang tụ tập dường như có hoảng sợ, cũng có phẫn nộ, sau khi có một người ra tay, lập tức ra tay theo, toàn bộ quyền cước đều rơi xuống người hòa thượng kia.
Động tĩnh này không hề nhỏ.
Khương Tuyết Ninh nhìn thấy thì cau mày.
Cổng thành vốn có nha dịch thủ vệ, vừa thấy thế lập tức đi đến bên đó, lớn tiếng quát mắng ngăn cản.
Tạ Nguy ngồi trong xe phía trước, càng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Một nha dịch đang kiểm tra xác minh muốn để bọn họ vào thành.
Tạ Nguy điềm nhiên như không, hỏi: “Bên kia xảy ra chuyện gì?”.
Nha dịch kiểm tra giấy thông hành, nhìn thấy đám người này không phú thì quý, cũng không dám qua loa, chỉ nhớ lại sự tình phát sinh trong thành gần đây, không khỏi lắc đầu, nói: “Còn có thể có chuyện gì nữa? Gọi hồn thôi.”
Tạ Nguy cau mày: “Gọi hồn?”
Nha dịch nói: “Ngài từ bên ngoài đến chắc không biết, lúc trước trong thành ở bên ngoài Ngũ Phúc Tự cần sửa cầu, thế mà lại có vài hòa thượng ác độc viết tên người trên giấy, dán trên những trụ cầu sắp được chôn xuống. Thái Hư Quan đạo sĩ nói rồi, đây là yêu ma tà pháp, tên người bị viết trên giấy, linh hồn sẽ bị gọi đi, buộc vào trong trụ cầu. Cầu có linh hồn người, xây lên sẽ càng kiên cố. Thế, hòa thượng này vừa rồi cầm bình bát* đi tới đi lui, bị người phát hiện giấu tóc trong tráp, không phải mang tới làm tà pháp thì là gì?”
*Bình bát: Chén ăn của sư.
Một nhóm nha dịch khác đã qua kia ngăn cản tình hình.
Nhưng không ngăn nổi sự phẫn nộ của quần chúng.
Nhất là nữ nhân dắt hài tử kia, giọng the thé: “Ngươi không muốn gọi hồn nhi tử ta, thì hỏi tên nó làm gì? Trong tráp còn giấu tóc, còn dám nói không phải! Nhi tử ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải đền mạng! Lôi hắn đi gặp quan, lôi hắn đi gặp quan!”
Hòa thượng kia bị lôi đi, trên mặt đã đầy xanh tím, khóc nói: “Tiểu tăng chỉ là thấy lệnh lang thiện tâm, muốn cầu phúc cho hắn mà thôi…”
Nhưng không ai nghe hắn giải thích.
Đám nha dịch khó khăn lắm mới ổn định được tình hình, vội vã trói hắn lại, kéo lên quan. Lúc này nữ nhân ôm đứa trẻ khóc tại chỗ, đám người còn lại thì vây quanh nha dịch, cùng đi nha môn.
Tạ Nguy chỉ thoáng nhìn.
Đao Cầm Kiếm Thư đều không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Hắn lại chậm rãi cười, không chút ý định quan tâm, nhẹ nhàng thả rèm xe xuống, nói một tiếng: “Đi thôi.”
Lúc này xe ngựa của Khương Tuyết Ninh gần lại không ít, đúng lúc thu vào đáy mắt cảnh này.
Thật sự nói không ra cảm giác gì.
Tạ Nguy nhìn về đám người kia, thần sắc trong đáy mắt u ám, lại không thể nói là thương hại hay trào phúng, chỉ lạnh nhạt rũ mắt xuống như thế, thu lại toàn bộ cảm xúc, thậm chí lộ ra một loại khác thường…
Lạnh nhạt.
Tên của người viết trên giấy thì sẽ bị gọi hồn?
Nghĩ cũng biết đây là việc không thể nào.
Sau khi đám bách tính nghe lời nói của đạo sĩ, lại tin tưởng tuyệt đối với điều này, thậm chí vì thế mà lo sợ. Nữ nhân này chẳng qua chỉ nghe hòa thượng hỏi tên con mình, đã la hét ầm ĩ không ngừng, người xung quanh càng vừa sợ vừa phẫn nộ, hoàn toàn thà rằng tin là có còn hơn không, không phân biệt đúng sai đánh người rồi cùng nhau kéo đi gặp quan…
Trong lòng Khương Tuyết Ninh hơi lạnh run lên.
Đặc biệt là nhớ lại thần sắc Tạ Nguy lúc nãy.
Từ lúc đi qua cổng thành, âm thanh ồn ào đã xa rồi, nàng lại không biết vì sao, bỗng chốc nhớ lại câu chuyện đòi công bằng lương thuế ở Ngân huyện mà Lữ Hiển đã kể cho mình…
Đối với con người, với thế gian, rốt cuộc Tạ Nguy thấy thế nào?
Những không vui vì nhàm chán tích lũy mấy ngày nay của nàng, bỗng nhiên đều bị những thứ khác đè ép đi.
Đến quán trọ, một đoàn người đều nghỉ ngơi.
Buổi tối, lúc dùng cơm, Kiếm thư đi ra ngoài một chuyến, trở lại nói chuyện một lúc với Tạ Nguy. Khương Tuyết Ninh ở xa nghe không quá rõ, chỉ đại khái biết chuyện “gọi hồn” này hình như là tranh đấu của Thiên Giáo và Phật Giáo, có người âm thầm châm ngòi thổi gió, đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng cho rằng Tạ Nguy sẽ hành động.
Không ngờ rằng người này nghe xong liền thôi, không có một chút ý tứ nhúng tay.
Bọn họ nghỉ ngơi chỉ nửa ngày ở quán trọ, cho ngựa ăn, dùng cơm xong, mang theo một chút lương khô và nước, buổi chiều xuất thành, theo hướng quan đạo phía bắc.
Nàng không khỏi khó hiểu: “Buổi chiều đi ngay, vì sao không nghỉ hẳn một ngày?”
Đao Cầm giống như trước, ngồi trên ngựa, đi bên cạnh nàng, chỉ nói: “Càng về phía Bắc càng lạnh, khí hậu cũng chuyển sang đông, chúng ta cần phải đến biên quan trước khi tuyết rơi.”
Khương Tuyết Ninh cau mày.
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, dứt khoát không nghĩ nữa.
Sắc trời dần tối, làm tổ trong xe chưa được một lúc đã buồn ngủ.
Sau khi đi tiếp được bảy tám dặm, nàng ngáp một cái, hơi buồn ngủ, đắp lên một chiếc chăn lông thật dày, chuẩn bị nằm xuống. Ai ngờ vừa mới động, trong bóng tối rèm xe đột nhiên xốc lên, một cơn gió thổi vào, còn có một bóng đen lẻn vào trong xe!
Khương Tuyết Ninh lập tức hoảng sợ!
Phải biết rằng Đao Cầm Kiếm Thư cùng hơn mười tên cao thủ đều đi theo hai bên, nhưng vừa rồi bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy chút động tĩnh gì, thậm chí lúc người này lẻn vào, xe cũng còn đang tiếp tục đi, vậy người đến là nhân vật đáng sợ đến mức nào đây?
Nháy mắt cả người nàng căng chặt, lập tức muốn hét to lên.
Nhưng động tác của người đến lại vô cùng nhanh, nghiêng người, bịt kín miệng nàng.
Bàn tay hơi lạnh, điềm tĩnh mà có lực.
Khuôn mặt đối phương cũng cách rất gần, vài làn khí nóng phả vào tai nàng, khiến cả người nàng sởn da gà. Lúc này mượn chút ánh sáng cực kỳ mờ nhạt từ bên ngoài rèm xe bị thổi lên, nhìn ra những đường nét quen thuộc.
Vậy mà là Tạ Nguy?
Khương Tuyết Ninh khiếp sợ chớp mắt, lúc này cuối cùng không dám loạn động nữa.
Phải.
Bên ngoài rõ ràng có nhiều người như thế, nếu không phải Tạ Nguy, sao có thể không chút động tĩnh?
Nhưng tình huống trước mắt là sao?
Nàng nảy sinh chút khó hiểu.
Đường nét khuôn mặt tuấn tú thanh cao của Tạ Nguy, có vẻ mơ hồ trong bóng tối, tựa như dã thú ẩn nấp, cho người ta cảm giác nguy hiểm bốn bề. Hai bờ môi mỏng mím chặt, đôi mắt nhìn ra bên ngoài xuyên qua khe hẹp của rèm xe kia.
Khương Tuyết Ninh nhìn ra bên ngoài theo.
Hao tốn khí lực rất lớn, mới miễng cưỡng phát hiện, phía trước là một ngã rẽ, chiếc xe này của bọn họ tiếp tục đi hướng Bắc, mà chiếc xe ngựa Tạ Nguy vốn dĩ ngồi, lúc ngang qua ngã rẽ lại yên lặng rẽ sang hướng Tây, qua lối rẽ kia, dần dần biến mất vào trong bóng cây trùng điệp!
Mặc dù Khương Tuyết Ninh không được xem là đặc biệt thông minh, nhưng nhìn thấy tình thế này, còn có gì mà không hiểu nữa…
Có người theo dõi bọn họ.
Ngay lập tức, tim đập như đánh trống.
Nàng không dám động đậy chút nào, chỉ sợ mình không cẩn thận làm hỏng kế hoạch của Tạ Nguy, mặc kệ hắn ấn nàng vào trong chăn lông mềm mại, bịt miệng nàng lại, thậm chí thở mạnh cũng không dám.
Từ trên xe ngựa Tạ Nguy xuống, Khương Tuyết Ninh càng nghĩ càng tức không chịu nổi, nghiến răng lầm bầm, tức tối đạp một cú lên càng xe, xoay người giậm chân đi về phía xe ngựa mình.
Kiếm Thư đánh xe không dám nói chuyện.
Đao Cầm nhìn thấy nàng cũng cúi thấp đầu xuống.
Khương Tuyết Ninh vén phắt rèm xe lên, đặt mông ngồi vào trong, vẫn cảm thấy khó mà nguôi giận: Ngày trước lúc ở kinh thành, sao nàng có thể cảm thấy Tạ Nguy này tính khí không tệ? Đoạn thời gian từ lúc gặp mặt ở Kim Lăng đến trên đường đi hôm nay, quả thật có thể coi là hỉ nộ vô thường! Rõ ràng trước đó còn đang cười, trông tâm tình rất tốt, suýt nữa khiến nàng quên mất người ngày rốt cuộc có thân phận gì, đã làm những chuyện gì, lại sắp làm những chuyện gì, kết quả một câu liền trở mặt vô tình!
Không phải chỉ là đánh cờ thôi sao?
Dọc đường không có người chơi cùng cũng không chết được, đợi đến lúc chuyện ở biên quan kết thúc, cô nãi nãi đi được bao xa sẽ đi xa bấy nhiêu!
Khương Tuyết Ninh lẩm bẩm trong miệng, dứt khoát ngã xuống muốn trùm đầu ngủ một giấc, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại khuôn mặt ngứa đòn của Tạ Nguy cứ lắc lư trong đầu, chẳng những không hề buồn ngủ, mà ngày càng thanh tỉnh.
Nàng xem như ghi thù lên Tạ Nguy rồi.
Lộ trình tiếp theo không cần Tạ Nguy trở mặt với nàng, nàng trở mặt đủ cho Tạ Nguy xem trước, có thể không nói chuyện thì không nói, nhất định phải nói chuyện cũng phải có Đao Cầm, Kiếm Thư ở giữa thông truyền, hoàn toàn là tư thái cả đời không qua lại với nhau.
Mùng một tháng chín, bọn họ đến đất Thái An của Sơn Đông.
Sau khi mọi người bàn bạc, quyết định vào thành nghỉ chân, chỉnh lý một chút.
Lúc xe ngựa đi qua cổng thành cần dừng lại kiểm tra xác minh, Khương Tuyết Ninh ở trong xe nghe thấy bên ngoài giống như có âm thanh cầu xin.
Nàng xốc rèm xe lên nhìn.
Dưới tường thành tụ tập một đám bách tính thường dân, có nam có nữ, đều vây quanh một hòa thượng mang một cái tráp, không ngừng chất vấn. Chiếc tăng bào hòa thượng kia đang mặc đã bị xé nát trong lúc xô đẩy, liên tục giải thích, cầu khẩn gì đó. Tuy nhiên hắn càng nói, dường như càng khơi dậy sự căm phẫn của những người xung quanh. Cuối cùng có một nữ nhân kéo theo hài tử nhổ một ngụm nước bọt lên mặt hắn, ngay sau đó nam nhân cường tráng bên cạnh đấm một quyền vào mặt hòa thượng kia.
Ngay lập tức sự tình mất kiểm soát.
Trên mặt đám người đang tụ tập dường như có hoảng sợ, cũng có phẫn nộ, sau khi có một người ra tay, lập tức ra tay theo, toàn bộ quyền cước đều rơi xuống người hòa thượng kia.
Động tĩnh này không hề nhỏ.
Khương Tuyết Ninh nhìn thấy thì cau mày.
Cổng thành vốn có nha dịch thủ vệ, vừa thấy thế lập tức đi đến bên đó, lớn tiếng quát mắng ngăn cản.
Tạ Nguy ngồi trong xe phía trước, càng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Một nha dịch đang kiểm tra xác minh muốn để bọn họ vào thành.
Tạ Nguy điềm nhiên như không, hỏi: “Bên kia xảy ra chuyện gì?”.
Nha dịch kiểm tra giấy thông hành, nhìn thấy đám người này không phú thì quý, cũng không dám qua loa, chỉ nhớ lại sự tình phát sinh trong thành gần đây, không khỏi lắc đầu, nói: “Còn có thể có chuyện gì nữa? Gọi hồn thôi.”
Tạ Nguy cau mày: “Gọi hồn?”
Nha dịch nói: “Ngài từ bên ngoài đến chắc không biết, lúc trước trong thành ở bên ngoài Ngũ Phúc Tự cần sửa cầu, thế mà lại có vài hòa thượng ác độc viết tên người trên giấy, dán trên những trụ cầu sắp được chôn xuống. Thái Hư Quan đạo sĩ nói rồi, đây là yêu ma tà pháp, tên người bị viết trên giấy, linh hồn sẽ bị gọi đi, buộc vào trong trụ cầu. Cầu có linh hồn người, xây lên sẽ càng kiên cố. Thế, hòa thượng này vừa rồi cầm bình bát* đi tới đi lui, bị người phát hiện giấu tóc trong tráp, không phải mang tới làm tà pháp thì là gì?”
*Bình bát: Chén ăn của sư.
Một nhóm nha dịch khác đã qua kia ngăn cản tình hình.
Nhưng không ngăn nổi sự phẫn nộ của quần chúng.
Nhất là nữ nhân dắt hài tử kia, giọng the thé: “Ngươi không muốn gọi hồn nhi tử ta, thì hỏi tên nó làm gì? Trong tráp còn giấu tóc, còn dám nói không phải! Nhi tử ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải đền mạng! Lôi hắn đi gặp quan, lôi hắn đi gặp quan!”
Hòa thượng kia bị lôi đi, trên mặt đã đầy xanh tím, khóc nói: “Tiểu tăng chỉ là thấy lệnh lang thiện tâm, muốn cầu phúc cho hắn mà thôi…”
Nhưng không ai nghe hắn giải thích.
Đám nha dịch khó khăn lắm mới ổn định được tình hình, vội vã trói hắn lại, kéo lên quan. Lúc này nữ nhân ôm đứa trẻ khóc tại chỗ, đám người còn lại thì vây quanh nha dịch, cùng đi nha môn.
Tạ Nguy chỉ thoáng nhìn.
Đao Cầm Kiếm Thư đều không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Hắn lại chậm rãi cười, không chút ý định quan tâm, nhẹ nhàng thả rèm xe xuống, nói một tiếng: “Đi thôi.”
Lúc này xe ngựa của Khương Tuyết Ninh gần lại không ít, đúng lúc thu vào đáy mắt cảnh này.
Thật sự nói không ra cảm giác gì.
Tạ Nguy nhìn về đám người kia, thần sắc trong đáy mắt u ám, lại không thể nói là thương hại hay trào phúng, chỉ lạnh nhạt rũ mắt xuống như thế, thu lại toàn bộ cảm xúc, thậm chí lộ ra một loại khác thường…
Lạnh nhạt.
Tên của người viết trên giấy thì sẽ bị gọi hồn?
Nghĩ cũng biết đây là việc không thể nào.
Sau khi đám bách tính nghe lời nói của đạo sĩ, lại tin tưởng tuyệt đối với điều này, thậm chí vì thế mà lo sợ. Nữ nhân này chẳng qua chỉ nghe hòa thượng hỏi tên con mình, đã la hét ầm ĩ không ngừng, người xung quanh càng vừa sợ vừa phẫn nộ, hoàn toàn thà rằng tin là có còn hơn không, không phân biệt đúng sai đánh người rồi cùng nhau kéo đi gặp quan…
Trong lòng Khương Tuyết Ninh hơi lạnh run lên.
Đặc biệt là nhớ lại thần sắc Tạ Nguy lúc nãy.
Từ lúc đi qua cổng thành, âm thanh ồn ào đã xa rồi, nàng lại không biết vì sao, bỗng chốc nhớ lại câu chuyện đòi công bằng lương thuế ở Ngân huyện mà Lữ Hiển đã kể cho mình…
Đối với con người, với thế gian, rốt cuộc Tạ Nguy thấy thế nào?
Những không vui vì nhàm chán tích lũy mấy ngày nay của nàng, bỗng nhiên đều bị những thứ khác đè ép đi.
Đến quán trọ, một đoàn người đều nghỉ ngơi.
Buổi tối, lúc dùng cơm, Kiếm thư đi ra ngoài một chuyến, trở lại nói chuyện một lúc với Tạ Nguy. Khương Tuyết Ninh ở xa nghe không quá rõ, chỉ đại khái biết chuyện “gọi hồn” này hình như là tranh đấu của Thiên Giáo và Phật Giáo, có người âm thầm châm ngòi thổi gió, đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng cho rằng Tạ Nguy sẽ hành động.
Không ngờ rằng người này nghe xong liền thôi, không có một chút ý tứ nhúng tay.
Bọn họ nghỉ ngơi chỉ nửa ngày ở quán trọ, cho ngựa ăn, dùng cơm xong, mang theo một chút lương khô và nước, buổi chiều xuất thành, theo hướng quan đạo phía bắc.
Nàng không khỏi khó hiểu: “Buổi chiều đi ngay, vì sao không nghỉ hẳn một ngày?”
Đao Cầm giống như trước, ngồi trên ngựa, đi bên cạnh nàng, chỉ nói: “Càng về phía Bắc càng lạnh, khí hậu cũng chuyển sang đông, chúng ta cần phải đến biên quan trước khi tuyết rơi.”
Khương Tuyết Ninh cau mày.
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, dứt khoát không nghĩ nữa.
Sắc trời dần tối, làm tổ trong xe chưa được một lúc đã buồn ngủ.
Sau khi đi tiếp được bảy tám dặm, nàng ngáp một cái, hơi buồn ngủ, đắp lên một chiếc chăn lông thật dày, chuẩn bị nằm xuống. Ai ngờ vừa mới động, trong bóng tối rèm xe đột nhiên xốc lên, một cơn gió thổi vào, còn có một bóng đen lẻn vào trong xe!
Khương Tuyết Ninh lập tức hoảng sợ!
Phải biết rằng Đao Cầm Kiếm Thư cùng hơn mười tên cao thủ đều đi theo hai bên, nhưng vừa rồi bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy chút động tĩnh gì, thậm chí lúc người này lẻn vào, xe cũng còn đang tiếp tục đi, vậy người đến là nhân vật đáng sợ đến mức nào đây?
Nháy mắt cả người nàng căng chặt, lập tức muốn hét to lên.
Nhưng động tác của người đến lại vô cùng nhanh, nghiêng người, bịt kín miệng nàng.
Bàn tay hơi lạnh, điềm tĩnh mà có lực.
Khuôn mặt đối phương cũng cách rất gần, vài làn khí nóng phả vào tai nàng, khiến cả người nàng sởn da gà. Lúc này mượn chút ánh sáng cực kỳ mờ nhạt từ bên ngoài rèm xe bị thổi lên, nhìn ra những đường nét quen thuộc.
Vậy mà là Tạ Nguy?
Khương Tuyết Ninh khiếp sợ chớp mắt, lúc này cuối cùng không dám loạn động nữa.
Phải.
Bên ngoài rõ ràng có nhiều người như thế, nếu không phải Tạ Nguy, sao có thể không chút động tĩnh?
Nhưng tình huống trước mắt là sao?
Nàng nảy sinh chút khó hiểu.
Đường nét khuôn mặt tuấn tú thanh cao của Tạ Nguy, có vẻ mơ hồ trong bóng tối, tựa như dã thú ẩn nấp, cho người ta cảm giác nguy hiểm bốn bề. Hai bờ môi mỏng mím chặt, đôi mắt nhìn ra bên ngoài xuyên qua khe hẹp của rèm xe kia.
Khương Tuyết Ninh nhìn ra bên ngoài theo.
Hao tốn khí lực rất lớn, mới miễng cưỡng phát hiện, phía trước là một ngã rẽ, chiếc xe này của bọn họ tiếp tục đi hướng Bắc, mà chiếc xe ngựa Tạ Nguy vốn dĩ ngồi, lúc ngang qua ngã rẽ lại yên lặng rẽ sang hướng Tây, qua lối rẽ kia, dần dần biến mất vào trong bóng cây trùng điệp!
Mặc dù Khương Tuyết Ninh không được xem là đặc biệt thông minh, nhưng nhìn thấy tình thế này, còn có gì mà không hiểu nữa…
Có người theo dõi bọn họ.
Ngay lập tức, tim đập như đánh trống.
Nàng không dám động đậy chút nào, chỉ sợ mình không cẩn thận làm hỏng kế hoạch của Tạ Nguy, mặc kệ hắn ấn nàng vào trong chăn lông mềm mại, bịt miệng nàng lại, thậm chí thở mạnh cũng không dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.