Chương 155: Chim sẻ rình sẵn
Thời Kính
21/05/2023
Gác bút bằng sứ trắng Nhữ Dao đặt trên bàn sơn khắc, một cây bút được gác nhẹ lên phần bên trái, thân bút lốm đốm như vệt nước mắt của trúc Tương Phi, vết mực đông lại trên bút lông cừu nhỏ mềm, có thể thấy rất lâu không được đụng tới. Mực trong nghiên mực Đoan Khê cũng đã khô từ lâu.
Người đưa tin của ruộng muối Nhậm thị đang đứng ngoài rèm.
Khương Tuyết Ninh ngồi bên bàn, ánh mắt tĩnh lặng và sắc trời dần tối ngoài cửa sổ cùng rơi lên hai tờ giấy viết thư mỏng manh, nghe người bên ngoài nói, hơi thất thần.
“Nửa tháng trước vẫn còn đang yên lành, chỉ chờ mẻ muối đầu tiên được xuất ra, thậm chí đã tìm được người mua. Không ngờ, vào lúc mọi thứ đang thuận lợi nhất thì cả ruộng muối lại bị thiêu cháy. Giếng muối ở Thục Trung phần lớn là giếng phun khí nóng, dẫn khí tới nấu thành muối. Lần này không cẩn thận làm cháy khí nóng trong giếng muối gây nên địa hỏa đốt cháy hết cả. Đến khi thuộc hạ xuất phát từ Thục Trung, toàn bộ trác đồng tỉnh được dựng lên ở ruộng muối đều đã cháy sạch…”
“Gia chủ biết đây là chuyện lớn, nên phái người đến kinh thành để báo tin trước.”
“Thư do gia chủ tự tay viết, đặc biệt giao phó tiểu nhân nói với cô nương, ngón tay phu nhân bị bỏng nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng không thể tự viết được, vì vậy gia chủ mới viết thay, vẫn mong cô nương đừng quá lo lắng.”
Bút tích trên giấy, so với những bức thư Vưu Phương Ngâm gửi về trước đây, quả thực là thể Quán Các lưu loát đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là do Nhậm Vi Chí tự tay viết.
Trong thư đại khái trình bày tình hình ruộng muối hiện tại.
Nhưng mức độ của trận hỏa hoạn và thiệt hại của ruộng muối gặp phải, đã vượt quá dự liệu của Khương Tuyết Ninh: Kiếp trước nàng nghe nói trác đồng tỉnh vừa được xây dựng, vì không được dự phòng thích đáng nên đã dẫn lửa, châm cháy khí nóng, gây nên địa hỏa. Kiếp này Vưu Phương Ngâm đã gả qua đó, nàng lại càng bất kể ruộng muối và Nhậm Vi Chí ra sao, cũng nhắc nhở Vưu Phương Ngâm phải cẩn thận hơn, dự phòng cho tốt. Vốn tưởng như vậy cho dù không thể tránh được mọi tổn thất, thì cũng có phòng họa từ trước, thu nhỏ tổn thất hết sức có thể. Đâu ngờ, không những không tránh được, mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn cả ở kiếp trước!
Đường Nhi, Liên Nhi đều đứng hầu bên ngoài.
Hoàng hôn trong đình viện có ánh tà dương chiếu vào.
Khương Tuyết Ninh thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nâng tay nhẹ ấn mi tâm, chỉ hỏi: “Ở đất Thục dẫn khí nấu muối, trước nay luôn đặt việc canh phòng địa hỏa lên hàng đầu, dù Nhậm công tử không đặt nặng, thì đầy tớ nấu muối cũng sẽ không coi nhẹ. Sao có thể gây cháy được, sao có thể để mọi chuyện tiến triển đến tình cảnh này?”
Người đứng ngoài rèm nhất thời nói không nên lời.
Khương Tuyết Ninh nhìn ra được chuyện này không đơn giản thế, bèn nói: “Là họa do người gây ra?”
Người đó ngẩng đầu lên, giọng nói lộ ra mấy phần bất bình và căm phẫn, đáp: “Chính là do người gây ra! Khương Nhị cô nương ở kinh thành xa cách, gia chủ và phu nhân không muốn người quá bận tâm về việc của ruộng muối, vì thế mới đặc biệt căn dặn tiểu nhân đừng nhắc đến chuyện ruộng muối, bọn họ tự có cách giải quyết. Nhưng tiểu nhân không thể nuốt trôi cơn giận trong lòng. Có lẽ người không biết, Thanh Viễn bá phủ phái người từ kinh thành xa xôi tới, nói là chăm sóc phu nhân, nhưng đến ruộng muối rồi lại làm mưa làm gió.”
Hóa ra hơn nửa tháng trước, ruộng muối Nhậm thị có một vị khách không mời mà đến.
Người ngày cầm lệnh bài của Thanh Viễn Bá phủ, nói rằng Bá gia lo lắng Vưu Phương Ngâm gả đi sống không được tốt nên tới thăm xem sao, nếu ruộng muối có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ, dù sao quản sự cũng tới từ nhà quyền quý, thấy nhiều biết nhiều, có gì cần phải đi lại với quan phủ cũng có thể cử hắn đi trước.
Nhưng đây chẳng qua là khua môi múa mép vậy thôi.
Người này vừa đến ở ngày đầu tiên, đã muốn được hầu hạ rượu ngon cơm ngọt phòng tốt. Ở đất Thục tất nhiên không thể so được với kinh thành phồn hoa, ruộng muối Nhậm thị lại đang trên con đường lập nghiệp gian khổ, sao có thể làm vừa lòng hắn?
Thế là không đến ba ngày, đối phương đã nổi giận, thậm chí chỉ vào mũi mắng Vưu Phương Ngâm là tiện chủng.
Vưu Phương Ngâm là người có tính cách dễ chung đụng đến mức nào?
Sau khi gả đến Tứ Xuyên (đất Thục), cùng Nhậm Vi Chí tương kính như tân, cử án tề mi; tiền nên trả cho đầy tớ, thì sẽ không thiếu lấy một đồng; thường ngày đối đãi với người khác bất kể sang hèn, đều mỉm cười, nhã nhặn hiền hòa.
Có một vị thiếu nãi nãi tốt như vậy, ai lại không khen mấy câu chứ?
Từ trên xuống dưới, mọi người đều yêu mến nàng.
Quản sự tới từ kinh thành này, cậy mình là người nhà thân mẫu của thiếu nãi nãi, cậy sau lưng mình có Thanh Viễn Bá phủ, một tên hạ nhân mà lại muốn đè đầu cưỡi cổ chủ nhân!
Đối xử với kẻ hầu người hạ hay đầy tớ ruộng muối cũng hở ra là đánh chửi.
Lại còn thường ra vào ruộng muối, khua tay múa chân với những chuyện mà hắn không hiểu, dù là người bên cạnh tạm dừng hít một hơi uống ngụm nước, cũng sẽ bị hắn quở mắng thành lười biếng.
Chẳng được mấy ngày, mọi người ở ruộng muối đã ghét người này đến tột đỉnh.
Khi nói đến đây, sự căm ghét trong giọng nói của người báo tình hình đến từ đất Thục đã đạt cực điểm: “Hôm đó ở ruộng muối có một đầy tớ già dẫn khí nấu muối, không để ý ngáng đường hắn, hắn uống say cũng không nghe người bên cạnh giải thích, tóm lấy đầy tớ già đó định đánh. Người bên cạnh không ưa hắn từ lâu, tiến lên can ngăn. Không nghĩ tới hắn còn nổi giận hơn nữa, cầm sào tre cạnh đó đánh cả người khác nữa. Đánh nhau rồi thì xảy ra chuyện, ống tre dẫn khí bị gãy. Trác đồng tỉnh dùng tre tạo thành, cộng thêm khí nóng tuôn ra, bén lửa cháy bùng lên. Rất nhiều huynh đệ vì cứu người mà bị thương, tên khốn nạn ấy thì bị dọa sợ đến nỗi trốn đi lúc vừa xảy ra chuyện, còn kéo người khác ra chịu tội thay nữa chứ!”
Thanh Viễn Bá phủ thế mà lại phái người đến đất Thục?
Khương Tuyết Ninh kinh hãi, lông mày nhíu chặt.
Trong lòng vừa nghĩ, giây lát đã hiểu ra nguyên nhân, sắc mặt cũng dần trầm xuống.
Ban đầu Vưu Phương Ngâm gả đến đất Thục, Bá phủ mặc kệ không quan tâm.
Nhưng cùng với giá ngân cổ của ruộng muối Nhậm thị ngày càng cao, trong tay Vưu Nguyệt nắm không ít ngân cổ, bên trong Bá phủ lại nhà sa cơ thất thế của cải trống rỗng, ắt sẽ nổi lên dã tâm với ruộng muối Nhậm thị. Phái người đi dưới danh nghĩa chăm sóc Vưu Phương Ngâm, nhưng lại giám sát, nhúng tay, từng bước lấn chiếm, chỉ sợ mưu đồ không nhỏ.
Chẳng qua nếu trong lòng đã ôm tâm tư xấu, thì sẽ không thể làm ra chuyện tốt gì.
Ruộng muối hỏa hoạn, cũng trong dự liệu.
Cho dù lần này may mắn không xảy ra chuyện, ngày khác cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi!
Lòng người tham lam không biết điểm dừng.
Nhìn dáng vẻ cực kì kinh hoàng như trời sập của Vưu Nguyệt sáng nay trước cửa cung, có lẽ không thể nào ngờ tới, tai vạ này là do nàng ta tự mua dây buộc mình nhỉ?
Khương Tuyết Ninh càng căm ghét cả nhà này hơn.
Nàng gõ nhẹ xuống bàn, hỏi: “Những người khác thì sao?”
Người đó đáp: “Thưa Khương Nhị cô nương, vì ruộng muối rộng lớn, phát hiện nhanh, nên không có thương vong về người. Tuy nhiên có một số đầy tớ nấu muối cả một đời, không nỡ nhìn muối trắng như tuyết bị hủy trong lửa, liều mạng xông vào cứu lấy, vài người bị thương, nhưng đều không quá nghiêm trọng. Giờ có lẽ đã mời đại phu đến chẩn trị, thiếu nãi nãi còn tự lấy tiền phòng thân của mình ra mua thuốc, trừ ruộng muối đã mất, còn lại đều ổn.”
Khương Tuyết Ninh gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Trước khi Vưu Phương Ngâm đi đến đất Thục “gả” cho Nhậm Vi Chí, nàng đã dặn dò cách xử lí nếu gặp chuyện ngoài ý muốn, xem ra Vưu Phương Ngâm và Nhậm Vi Chí đều sẽ dùng.
Chuyện tiếp theo, với nàng mà nói thì rất đơn giản.
Khương Tuyết Ninh ngước mắt nhìn ra ngoài rèm, nói: “Nhậm công tử phái ngươi đến vừa đúng lúc, chỗ ta đang thiếu người làm việc.”
*
Tin tức ruộng muối Nhậm thị xảy ra chuyện, như một ngọn lửa bùng lên, chớp mắt thiêu rụi lớp giấy bọc ngoài.
Khách điếm Thục Hương gần như nổ tung.
Khách tới không những không giảm mà lại còn tăng lên, ai nấy cũng đều muốn biết ruộng muối Nhậm thị lúc trước bày hàng phô trương như thế, giờ sẽ thu xếp ra sao.
Trong Thanh Viễn bá phủ, Vưu Nguyệt lo âu đến nỗi rộp cả môi, lúc nào cũng trông ra ngoài cửa.
Thanh Viễn bá ngồi sau thư án trong thư phòng, nhìn dáng vẻ này của nàng ta càng khiến nỗi bực dọc thêm tích tụ, mấy ngày trước còn mặt mày ôn hòa với Vưu Nguyệt, giờ lại như thay cả khuôn mặt, giọng nói lộ ra vẻ nghiêm khắc: “Sớm đã nói đám thương nhân này không một ai đáng tin cả, ngươi cứ muốn khoe khoang năng lực của mình, bỏ tiền mua thứ ngân cổ rác rưởi gì đó! Giờ hay rồi, ruộng muối cháy rồi! Có bao nhiêu tiền cũng bằng không! Nhân lúc tin tức mới ra, giá ngân cổ vẫn chưa tụt quá nhiều, mau bán hết đi! Tiền vốn thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
Vưu Nguyệt vốn đã tức tối, vừa nghe lời này khuôn mặt đã méo xệch.
Hiếm khi nàng ta không tuân theo tôn ti như ngày trước.
Khi đảo mắt về nhìn phụ thân, lại dữ tợn cười gằn: “Lời của phụ thân nói bây giờ đúng là không ở trong chăn không biết chăn có rận! Mấy ngày trước còn hỏi con tăng bao nhiêu rồi? Bây giờ xảy ra chuyện làm như bản thân đã biết trước rồi, còn quở trách con!”
Thanh Viễn bá hèn nhát thì hèn nhát, nhưng trong phủ trước nay là người kênh kiệu ưa lên mặt nhất, sao có thể nghe lọt tai lời châm chọc sắc bén của nàng ta?
Cơn giận dữ cũng trào lên trong lòng.
Ông ta đập bàn đứng dậy muốn dạy dỗ nữ nhi hư đốn này, chỉ vào mặt nàng ta chửi lớn: “Phản rồi phản rồi! Trong phủ nuôi ngươi cung phụng ngươi! Nói cái gì mà tiền riêng ngươi cất giấu, còn chẳng phải là tiền trong phủ cấp cho ngươi sao?”
Bá phu nhân cũng không hiểu chuyện làm ăn, chỉ biết ruộng muối có biến, giá ngân cổ nhất định sẽ giảm, mối làm ăn của nữ nhi thế là lỗ rồi. Tuy bà ta vô cùng buồn rầu lo âu, nhưng dù sao Vưu Nguyệt cũng là nữ nhi ruột thịt của bà ta.
Mắt thấy Thanh Viễn bá sắp làm ầm lên, bà ta bèn nâng tay áo lau mắt khóc tiến lên tới giữ chặt lại. Vừa khóc vừa nói: “Bá gia, Nguyệt Nhi sắp đi tuyển phi rồi, không được đánh! Hơn nữa nói thế nào cũng là nữ nhi thân sinh của ông. Bây giờ giá ngân cổ chẳng phải vẫn còn chưa tụt xuống đáy sao? Chúng ta khuyên nó sớm bán số ngân cổ đó đi là được rồi.”
Nói rồi quay đầu nhìn Vưu Nguyệt: “Chuyện này trong lúc mấu chốt đừng làm ầm ra ngoài, nếu để người trong kinh thành chê cười, con nói xem mặt mũi bá phủ chúng ta biết để đi đâu? Con đã hợp ý Lâm Truy Vương điện hạ, để ngài ấy biết được cũng không hay. Nữ nhi à, lui một bước, chuyện đến vậy coi như thôi. Lúc này bán ra chung quy vẫn còn kiếm được đấy.”
Vưu Nguyệt nào chịu nghe?
Nàng ta quả thực cảm thấy phụ mẫu mình ngu không ai bằng: “Bán đi kiếm tiền? Thời điểm này tin tức đã truyền đi khắp cả rồi, hai người tưởng người trong kinh thành đều là người lương thiện sao? Ruộng muối xảy ra chuyện ai còn mua loại ngân cổ đã định trước là sẽ không thu lại được tiền? Chỉ sợ người chịu bán cũng không ai chịu mua! Đã vậy vì sao không đánh cược một phen? Ruộng muối xảy ra chuyện, chẳng phải họ Nhậm và ả tiện nhân kia còn chưa chết sao? Trong tay có chút tiền chưa hẳn đã không thể Đông Sơn tái khởi!”
Nàng ta trừng mắt, dáng vẻ khăng khăng theo ý mình, thậm chí lộ ra mấy phần tàn ác đáng sợ.
Tất cả mọi người sợ ngây ra.
Sau khi Bá phu nhân sửng sốt một lúc, khóc càng thêm đau lòng, Bá gia bị lửa giận thiêu mất lý trí, chộp lấy cây song cách đó không xa, xông về phía Vưu Nguyệt, mắng to: “Nghịch nữ, nghịch nữ!”
Vưu Nguyệt thấy Thanh Viễn Bá nổi giận dữ tợn đến mức đó, trong lòng cũng có mấy phần sợ hãi.
Chỉ là bất kể thế nào cũng không chịu chấp nhận chuyện mình làm lại thất bại như thế, gắng gượng nhịn lại cơn tức trong cổ họng, ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp, kiên quyết nói: “Kiếm được tiền là của con, thua thiệt cũng là tiền của con, có liên quan gì tới hai người?
Tới lúc nên bán tự nhiên con sẽ bán!”
Nàng ta phất ống tay áo, đi ra khỏi gian phòng.
Không bao lâu liền nghe trong thư phòng phía sau có tiếng bình gốm vỡ vụn, nhưng nàng ta không dừng bước, mà đi thẳng về phòng mình. Mãi đến khi vào trong, đóng cửa lại, không còn người khác bên cạnh, nàng ta mới run rẩy, run không kiềm chế nổi, vẻ hồng hào trên mặt cũng biến mất hầu như không còn, lộ vẻ tái nhợt u ám.
“Sao có thể, sao có thể như thế…”
Vưu Nguyệt bụm mặt, cả người dần dần trượt xuống, rốt cục sau lưng người ngoài cũng lộ ra mấy phần hoảng loạn luống cuống.
Một khoảng thời gian sau đó, có thể nói là sự dày vò thống khổ.
Rõ ràng cách thời điểm Lâm Truy vương tuyển phi đã không còn bao lâu, nàng ta lại vì chuyện ngân của ruộng muối Nhậm thị mà ăn không ngon ngủ không yên. Vốn dĩ mấy ngày qua thật vất vả mới dưỡng được khuôn mặt mịn màng như ngọc, giờ tiều tụy đến nỗi nhìn bằng mắt thường cũng thấy, dưới mí mắt có một lớp thâm đen, dù dùng son phấn tốt nhất cũng khó mà che lấp được. Cả người thậm chí trở nên có phần hồn vía lên mây, có chút động tĩnh gì đều sẽ bật dậy ngay lập tức, hỏi có phải ruộng muối truyền tin tức đến hay không.
Nhưng tin tức của khách điếm Thục Hương từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Đó chính là ruộng muối cháy nghiêm trọng, gần như cháy sạch, nhưng Nhậm Vi Chí và Vưu Phương Ngâm đều bình an vô sự, sẽ bắt đầu xây dựng lại ruộng muối.
Chỉ là tin tức như vậy sao khiến người ta tin phục được?
Trên đời này, người làm ăn nhiều lắm, kẻ ngã xuống không bò dậy nổi, đâu đâu cũng có.
Đáy lòng đại đa số đều không xem trọng.
Cùng ngày tin tức ruộng muối cháy truyền đến, đã có người rối rít hoảng loạn muốn bán đi ngân cổ trong tay mình. Tiếc rằng tin tức này truyền đi quá rộng, tất cả mọi người biết xảy ra chuyện rồi, cũng không mấy kẻ coi tiền như rác bằng lòng tiêu tiền cho mối làm ăn chắc chắn thua lỗ cả.
Thế nên dù rao bán ngân cổ, cũng không ai chịu mua.
Giá tiền cứ thế hạ xuống từng ngày.
Ban đầu vẫn là một ngàn sáu trăm văn tiền, sau đó là một ngàn năm trăm văn, một ngàn bốn trăm văn.
Ngày thứ tư, lại còn giảm hẳn đi năm trăm văn!
Vì ngày hôm đó, vị nắm giữ ngân cổ nhiều nhất kinh thành, Lữ lão bản của U Hoàng Quán kia, cũng không chịu nổi sự kích động do ruộng muối xảy ra chuyện, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, đại khái vì mong ổn định, tung ra trước một vạn ngân cổ, hòng giảm tổn hại cho mình.
*
Lúc tin tức truyền đến chỗ Khương Tuyết Ninh, nàng đang ngồi trước bàn cờ học đánh cờ, quân cờ đen trắng đã bày được nửa bàn cờ, nghe vậy ánh mắt có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên.
Qua thật lâu mới cười lên.
Trong con ngươi đen nhánh mơ hồ xẹt qua chút gian xảo, nàng dùng quân cờ nhẹ nhàng chạm vào cằm mình, nói: “Lúc trước, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đè thấp giá tiền mua ngân cổ của ta, còn tưởng là gian thương này bình thản lắm cơ! Không ngờ cũng bán ra rồi…”
Người đứng bên ngoài là người từ ruộng muối đến báo tin tức quãng thời gian trước, tên là Lưu Dương, đã ở lại kinh thành rất nhiều ngày, lại không thể nhìn thấu đủ kiểu tâm tư của vị Khương Nhị cô nương này.
Hắn chần chừ một chút, hỏi: “Nên nhân cơ hội này mua vào không?”
Khương Tuyết Ninh đặt quân cờ trở lại bàn cờ, nhíu mày liếc nhìn hắn, nói: “Hoảng cái gì? Trước mắt vẫn là giá cao chín trăm văn tiền, chờ nó giảm thêm hai ngày nữa cũng không muộn.”
Huống chi…
Nàng nhìn bàn cờ suy tư: Lần đầu gặp tình huống thế này, ngay cả Lữ Hiển cũng không đứng vững nổi, sao người ngu như Vưu Nguyệt lại mang dáng vẻ không hề dao động cũng không hoảng hốt gì thế này?
Chẳng lẽ lại là dân cờ bạc được ăn cả ngã về không à?
Gần đây phía Tiêu Định Phi tiêu tiền như nước. Trông thấy sắp đến thời điểm then chốt. Khương Tuyết Ninh mưu tính tình hình Thanh Viễn Bá phủ, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một kế, nói với Lưu Dương ở bên ngoài: “Người của Thanh Viễn Bá phủ chưa gặp ngươi bao giờ nhỉ?”
Người đưa tin của ruộng muối Nhậm thị đang đứng ngoài rèm.
Khương Tuyết Ninh ngồi bên bàn, ánh mắt tĩnh lặng và sắc trời dần tối ngoài cửa sổ cùng rơi lên hai tờ giấy viết thư mỏng manh, nghe người bên ngoài nói, hơi thất thần.
“Nửa tháng trước vẫn còn đang yên lành, chỉ chờ mẻ muối đầu tiên được xuất ra, thậm chí đã tìm được người mua. Không ngờ, vào lúc mọi thứ đang thuận lợi nhất thì cả ruộng muối lại bị thiêu cháy. Giếng muối ở Thục Trung phần lớn là giếng phun khí nóng, dẫn khí tới nấu thành muối. Lần này không cẩn thận làm cháy khí nóng trong giếng muối gây nên địa hỏa đốt cháy hết cả. Đến khi thuộc hạ xuất phát từ Thục Trung, toàn bộ trác đồng tỉnh được dựng lên ở ruộng muối đều đã cháy sạch…”
“Gia chủ biết đây là chuyện lớn, nên phái người đến kinh thành để báo tin trước.”
“Thư do gia chủ tự tay viết, đặc biệt giao phó tiểu nhân nói với cô nương, ngón tay phu nhân bị bỏng nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng không thể tự viết được, vì vậy gia chủ mới viết thay, vẫn mong cô nương đừng quá lo lắng.”
Bút tích trên giấy, so với những bức thư Vưu Phương Ngâm gửi về trước đây, quả thực là thể Quán Các lưu loát đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là do Nhậm Vi Chí tự tay viết.
Trong thư đại khái trình bày tình hình ruộng muối hiện tại.
Nhưng mức độ của trận hỏa hoạn và thiệt hại của ruộng muối gặp phải, đã vượt quá dự liệu của Khương Tuyết Ninh: Kiếp trước nàng nghe nói trác đồng tỉnh vừa được xây dựng, vì không được dự phòng thích đáng nên đã dẫn lửa, châm cháy khí nóng, gây nên địa hỏa. Kiếp này Vưu Phương Ngâm đã gả qua đó, nàng lại càng bất kể ruộng muối và Nhậm Vi Chí ra sao, cũng nhắc nhở Vưu Phương Ngâm phải cẩn thận hơn, dự phòng cho tốt. Vốn tưởng như vậy cho dù không thể tránh được mọi tổn thất, thì cũng có phòng họa từ trước, thu nhỏ tổn thất hết sức có thể. Đâu ngờ, không những không tránh được, mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn cả ở kiếp trước!
Đường Nhi, Liên Nhi đều đứng hầu bên ngoài.
Hoàng hôn trong đình viện có ánh tà dương chiếu vào.
Khương Tuyết Ninh thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nâng tay nhẹ ấn mi tâm, chỉ hỏi: “Ở đất Thục dẫn khí nấu muối, trước nay luôn đặt việc canh phòng địa hỏa lên hàng đầu, dù Nhậm công tử không đặt nặng, thì đầy tớ nấu muối cũng sẽ không coi nhẹ. Sao có thể gây cháy được, sao có thể để mọi chuyện tiến triển đến tình cảnh này?”
Người đứng ngoài rèm nhất thời nói không nên lời.
Khương Tuyết Ninh nhìn ra được chuyện này không đơn giản thế, bèn nói: “Là họa do người gây ra?”
Người đó ngẩng đầu lên, giọng nói lộ ra mấy phần bất bình và căm phẫn, đáp: “Chính là do người gây ra! Khương Nhị cô nương ở kinh thành xa cách, gia chủ và phu nhân không muốn người quá bận tâm về việc của ruộng muối, vì thế mới đặc biệt căn dặn tiểu nhân đừng nhắc đến chuyện ruộng muối, bọn họ tự có cách giải quyết. Nhưng tiểu nhân không thể nuốt trôi cơn giận trong lòng. Có lẽ người không biết, Thanh Viễn bá phủ phái người từ kinh thành xa xôi tới, nói là chăm sóc phu nhân, nhưng đến ruộng muối rồi lại làm mưa làm gió.”
Hóa ra hơn nửa tháng trước, ruộng muối Nhậm thị có một vị khách không mời mà đến.
Người ngày cầm lệnh bài của Thanh Viễn Bá phủ, nói rằng Bá gia lo lắng Vưu Phương Ngâm gả đi sống không được tốt nên tới thăm xem sao, nếu ruộng muối có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ, dù sao quản sự cũng tới từ nhà quyền quý, thấy nhiều biết nhiều, có gì cần phải đi lại với quan phủ cũng có thể cử hắn đi trước.
Nhưng đây chẳng qua là khua môi múa mép vậy thôi.
Người này vừa đến ở ngày đầu tiên, đã muốn được hầu hạ rượu ngon cơm ngọt phòng tốt. Ở đất Thục tất nhiên không thể so được với kinh thành phồn hoa, ruộng muối Nhậm thị lại đang trên con đường lập nghiệp gian khổ, sao có thể làm vừa lòng hắn?
Thế là không đến ba ngày, đối phương đã nổi giận, thậm chí chỉ vào mũi mắng Vưu Phương Ngâm là tiện chủng.
Vưu Phương Ngâm là người có tính cách dễ chung đụng đến mức nào?
Sau khi gả đến Tứ Xuyên (đất Thục), cùng Nhậm Vi Chí tương kính như tân, cử án tề mi; tiền nên trả cho đầy tớ, thì sẽ không thiếu lấy một đồng; thường ngày đối đãi với người khác bất kể sang hèn, đều mỉm cười, nhã nhặn hiền hòa.
Có một vị thiếu nãi nãi tốt như vậy, ai lại không khen mấy câu chứ?
Từ trên xuống dưới, mọi người đều yêu mến nàng.
Quản sự tới từ kinh thành này, cậy mình là người nhà thân mẫu của thiếu nãi nãi, cậy sau lưng mình có Thanh Viễn Bá phủ, một tên hạ nhân mà lại muốn đè đầu cưỡi cổ chủ nhân!
Đối xử với kẻ hầu người hạ hay đầy tớ ruộng muối cũng hở ra là đánh chửi.
Lại còn thường ra vào ruộng muối, khua tay múa chân với những chuyện mà hắn không hiểu, dù là người bên cạnh tạm dừng hít một hơi uống ngụm nước, cũng sẽ bị hắn quở mắng thành lười biếng.
Chẳng được mấy ngày, mọi người ở ruộng muối đã ghét người này đến tột đỉnh.
Khi nói đến đây, sự căm ghét trong giọng nói của người báo tình hình đến từ đất Thục đã đạt cực điểm: “Hôm đó ở ruộng muối có một đầy tớ già dẫn khí nấu muối, không để ý ngáng đường hắn, hắn uống say cũng không nghe người bên cạnh giải thích, tóm lấy đầy tớ già đó định đánh. Người bên cạnh không ưa hắn từ lâu, tiến lên can ngăn. Không nghĩ tới hắn còn nổi giận hơn nữa, cầm sào tre cạnh đó đánh cả người khác nữa. Đánh nhau rồi thì xảy ra chuyện, ống tre dẫn khí bị gãy. Trác đồng tỉnh dùng tre tạo thành, cộng thêm khí nóng tuôn ra, bén lửa cháy bùng lên. Rất nhiều huynh đệ vì cứu người mà bị thương, tên khốn nạn ấy thì bị dọa sợ đến nỗi trốn đi lúc vừa xảy ra chuyện, còn kéo người khác ra chịu tội thay nữa chứ!”
Thanh Viễn Bá phủ thế mà lại phái người đến đất Thục?
Khương Tuyết Ninh kinh hãi, lông mày nhíu chặt.
Trong lòng vừa nghĩ, giây lát đã hiểu ra nguyên nhân, sắc mặt cũng dần trầm xuống.
Ban đầu Vưu Phương Ngâm gả đến đất Thục, Bá phủ mặc kệ không quan tâm.
Nhưng cùng với giá ngân cổ của ruộng muối Nhậm thị ngày càng cao, trong tay Vưu Nguyệt nắm không ít ngân cổ, bên trong Bá phủ lại nhà sa cơ thất thế của cải trống rỗng, ắt sẽ nổi lên dã tâm với ruộng muối Nhậm thị. Phái người đi dưới danh nghĩa chăm sóc Vưu Phương Ngâm, nhưng lại giám sát, nhúng tay, từng bước lấn chiếm, chỉ sợ mưu đồ không nhỏ.
Chẳng qua nếu trong lòng đã ôm tâm tư xấu, thì sẽ không thể làm ra chuyện tốt gì.
Ruộng muối hỏa hoạn, cũng trong dự liệu.
Cho dù lần này may mắn không xảy ra chuyện, ngày khác cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi!
Lòng người tham lam không biết điểm dừng.
Nhìn dáng vẻ cực kì kinh hoàng như trời sập của Vưu Nguyệt sáng nay trước cửa cung, có lẽ không thể nào ngờ tới, tai vạ này là do nàng ta tự mua dây buộc mình nhỉ?
Khương Tuyết Ninh càng căm ghét cả nhà này hơn.
Nàng gõ nhẹ xuống bàn, hỏi: “Những người khác thì sao?”
Người đó đáp: “Thưa Khương Nhị cô nương, vì ruộng muối rộng lớn, phát hiện nhanh, nên không có thương vong về người. Tuy nhiên có một số đầy tớ nấu muối cả một đời, không nỡ nhìn muối trắng như tuyết bị hủy trong lửa, liều mạng xông vào cứu lấy, vài người bị thương, nhưng đều không quá nghiêm trọng. Giờ có lẽ đã mời đại phu đến chẩn trị, thiếu nãi nãi còn tự lấy tiền phòng thân của mình ra mua thuốc, trừ ruộng muối đã mất, còn lại đều ổn.”
Khương Tuyết Ninh gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Trước khi Vưu Phương Ngâm đi đến đất Thục “gả” cho Nhậm Vi Chí, nàng đã dặn dò cách xử lí nếu gặp chuyện ngoài ý muốn, xem ra Vưu Phương Ngâm và Nhậm Vi Chí đều sẽ dùng.
Chuyện tiếp theo, với nàng mà nói thì rất đơn giản.
Khương Tuyết Ninh ngước mắt nhìn ra ngoài rèm, nói: “Nhậm công tử phái ngươi đến vừa đúng lúc, chỗ ta đang thiếu người làm việc.”
*
Tin tức ruộng muối Nhậm thị xảy ra chuyện, như một ngọn lửa bùng lên, chớp mắt thiêu rụi lớp giấy bọc ngoài.
Khách điếm Thục Hương gần như nổ tung.
Khách tới không những không giảm mà lại còn tăng lên, ai nấy cũng đều muốn biết ruộng muối Nhậm thị lúc trước bày hàng phô trương như thế, giờ sẽ thu xếp ra sao.
Trong Thanh Viễn bá phủ, Vưu Nguyệt lo âu đến nỗi rộp cả môi, lúc nào cũng trông ra ngoài cửa.
Thanh Viễn bá ngồi sau thư án trong thư phòng, nhìn dáng vẻ này của nàng ta càng khiến nỗi bực dọc thêm tích tụ, mấy ngày trước còn mặt mày ôn hòa với Vưu Nguyệt, giờ lại như thay cả khuôn mặt, giọng nói lộ ra vẻ nghiêm khắc: “Sớm đã nói đám thương nhân này không một ai đáng tin cả, ngươi cứ muốn khoe khoang năng lực của mình, bỏ tiền mua thứ ngân cổ rác rưởi gì đó! Giờ hay rồi, ruộng muối cháy rồi! Có bao nhiêu tiền cũng bằng không! Nhân lúc tin tức mới ra, giá ngân cổ vẫn chưa tụt quá nhiều, mau bán hết đi! Tiền vốn thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”
Vưu Nguyệt vốn đã tức tối, vừa nghe lời này khuôn mặt đã méo xệch.
Hiếm khi nàng ta không tuân theo tôn ti như ngày trước.
Khi đảo mắt về nhìn phụ thân, lại dữ tợn cười gằn: “Lời của phụ thân nói bây giờ đúng là không ở trong chăn không biết chăn có rận! Mấy ngày trước còn hỏi con tăng bao nhiêu rồi? Bây giờ xảy ra chuyện làm như bản thân đã biết trước rồi, còn quở trách con!”
Thanh Viễn bá hèn nhát thì hèn nhát, nhưng trong phủ trước nay là người kênh kiệu ưa lên mặt nhất, sao có thể nghe lọt tai lời châm chọc sắc bén của nàng ta?
Cơn giận dữ cũng trào lên trong lòng.
Ông ta đập bàn đứng dậy muốn dạy dỗ nữ nhi hư đốn này, chỉ vào mặt nàng ta chửi lớn: “Phản rồi phản rồi! Trong phủ nuôi ngươi cung phụng ngươi! Nói cái gì mà tiền riêng ngươi cất giấu, còn chẳng phải là tiền trong phủ cấp cho ngươi sao?”
Bá phu nhân cũng không hiểu chuyện làm ăn, chỉ biết ruộng muối có biến, giá ngân cổ nhất định sẽ giảm, mối làm ăn của nữ nhi thế là lỗ rồi. Tuy bà ta vô cùng buồn rầu lo âu, nhưng dù sao Vưu Nguyệt cũng là nữ nhi ruột thịt của bà ta.
Mắt thấy Thanh Viễn bá sắp làm ầm lên, bà ta bèn nâng tay áo lau mắt khóc tiến lên tới giữ chặt lại. Vừa khóc vừa nói: “Bá gia, Nguyệt Nhi sắp đi tuyển phi rồi, không được đánh! Hơn nữa nói thế nào cũng là nữ nhi thân sinh của ông. Bây giờ giá ngân cổ chẳng phải vẫn còn chưa tụt xuống đáy sao? Chúng ta khuyên nó sớm bán số ngân cổ đó đi là được rồi.”
Nói rồi quay đầu nhìn Vưu Nguyệt: “Chuyện này trong lúc mấu chốt đừng làm ầm ra ngoài, nếu để người trong kinh thành chê cười, con nói xem mặt mũi bá phủ chúng ta biết để đi đâu? Con đã hợp ý Lâm Truy Vương điện hạ, để ngài ấy biết được cũng không hay. Nữ nhi à, lui một bước, chuyện đến vậy coi như thôi. Lúc này bán ra chung quy vẫn còn kiếm được đấy.”
Vưu Nguyệt nào chịu nghe?
Nàng ta quả thực cảm thấy phụ mẫu mình ngu không ai bằng: “Bán đi kiếm tiền? Thời điểm này tin tức đã truyền đi khắp cả rồi, hai người tưởng người trong kinh thành đều là người lương thiện sao? Ruộng muối xảy ra chuyện ai còn mua loại ngân cổ đã định trước là sẽ không thu lại được tiền? Chỉ sợ người chịu bán cũng không ai chịu mua! Đã vậy vì sao không đánh cược một phen? Ruộng muối xảy ra chuyện, chẳng phải họ Nhậm và ả tiện nhân kia còn chưa chết sao? Trong tay có chút tiền chưa hẳn đã không thể Đông Sơn tái khởi!”
Nàng ta trừng mắt, dáng vẻ khăng khăng theo ý mình, thậm chí lộ ra mấy phần tàn ác đáng sợ.
Tất cả mọi người sợ ngây ra.
Sau khi Bá phu nhân sửng sốt một lúc, khóc càng thêm đau lòng, Bá gia bị lửa giận thiêu mất lý trí, chộp lấy cây song cách đó không xa, xông về phía Vưu Nguyệt, mắng to: “Nghịch nữ, nghịch nữ!”
Vưu Nguyệt thấy Thanh Viễn Bá nổi giận dữ tợn đến mức đó, trong lòng cũng có mấy phần sợ hãi.
Chỉ là bất kể thế nào cũng không chịu chấp nhận chuyện mình làm lại thất bại như thế, gắng gượng nhịn lại cơn tức trong cổ họng, ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp, kiên quyết nói: “Kiếm được tiền là của con, thua thiệt cũng là tiền của con, có liên quan gì tới hai người?
Tới lúc nên bán tự nhiên con sẽ bán!”
Nàng ta phất ống tay áo, đi ra khỏi gian phòng.
Không bao lâu liền nghe trong thư phòng phía sau có tiếng bình gốm vỡ vụn, nhưng nàng ta không dừng bước, mà đi thẳng về phòng mình. Mãi đến khi vào trong, đóng cửa lại, không còn người khác bên cạnh, nàng ta mới run rẩy, run không kiềm chế nổi, vẻ hồng hào trên mặt cũng biến mất hầu như không còn, lộ vẻ tái nhợt u ám.
“Sao có thể, sao có thể như thế…”
Vưu Nguyệt bụm mặt, cả người dần dần trượt xuống, rốt cục sau lưng người ngoài cũng lộ ra mấy phần hoảng loạn luống cuống.
Một khoảng thời gian sau đó, có thể nói là sự dày vò thống khổ.
Rõ ràng cách thời điểm Lâm Truy vương tuyển phi đã không còn bao lâu, nàng ta lại vì chuyện ngân của ruộng muối Nhậm thị mà ăn không ngon ngủ không yên. Vốn dĩ mấy ngày qua thật vất vả mới dưỡng được khuôn mặt mịn màng như ngọc, giờ tiều tụy đến nỗi nhìn bằng mắt thường cũng thấy, dưới mí mắt có một lớp thâm đen, dù dùng son phấn tốt nhất cũng khó mà che lấp được. Cả người thậm chí trở nên có phần hồn vía lên mây, có chút động tĩnh gì đều sẽ bật dậy ngay lập tức, hỏi có phải ruộng muối truyền tin tức đến hay không.
Nhưng tin tức của khách điếm Thục Hương từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Đó chính là ruộng muối cháy nghiêm trọng, gần như cháy sạch, nhưng Nhậm Vi Chí và Vưu Phương Ngâm đều bình an vô sự, sẽ bắt đầu xây dựng lại ruộng muối.
Chỉ là tin tức như vậy sao khiến người ta tin phục được?
Trên đời này, người làm ăn nhiều lắm, kẻ ngã xuống không bò dậy nổi, đâu đâu cũng có.
Đáy lòng đại đa số đều không xem trọng.
Cùng ngày tin tức ruộng muối cháy truyền đến, đã có người rối rít hoảng loạn muốn bán đi ngân cổ trong tay mình. Tiếc rằng tin tức này truyền đi quá rộng, tất cả mọi người biết xảy ra chuyện rồi, cũng không mấy kẻ coi tiền như rác bằng lòng tiêu tiền cho mối làm ăn chắc chắn thua lỗ cả.
Thế nên dù rao bán ngân cổ, cũng không ai chịu mua.
Giá tiền cứ thế hạ xuống từng ngày.
Ban đầu vẫn là một ngàn sáu trăm văn tiền, sau đó là một ngàn năm trăm văn, một ngàn bốn trăm văn.
Ngày thứ tư, lại còn giảm hẳn đi năm trăm văn!
Vì ngày hôm đó, vị nắm giữ ngân cổ nhiều nhất kinh thành, Lữ lão bản của U Hoàng Quán kia, cũng không chịu nổi sự kích động do ruộng muối xảy ra chuyện, sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, đại khái vì mong ổn định, tung ra trước một vạn ngân cổ, hòng giảm tổn hại cho mình.
*
Lúc tin tức truyền đến chỗ Khương Tuyết Ninh, nàng đang ngồi trước bàn cờ học đánh cờ, quân cờ đen trắng đã bày được nửa bàn cờ, nghe vậy ánh mắt có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên.
Qua thật lâu mới cười lên.
Trong con ngươi đen nhánh mơ hồ xẹt qua chút gian xảo, nàng dùng quân cờ nhẹ nhàng chạm vào cằm mình, nói: “Lúc trước, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đè thấp giá tiền mua ngân cổ của ta, còn tưởng là gian thương này bình thản lắm cơ! Không ngờ cũng bán ra rồi…”
Người đứng bên ngoài là người từ ruộng muối đến báo tin tức quãng thời gian trước, tên là Lưu Dương, đã ở lại kinh thành rất nhiều ngày, lại không thể nhìn thấu đủ kiểu tâm tư của vị Khương Nhị cô nương này.
Hắn chần chừ một chút, hỏi: “Nên nhân cơ hội này mua vào không?”
Khương Tuyết Ninh đặt quân cờ trở lại bàn cờ, nhíu mày liếc nhìn hắn, nói: “Hoảng cái gì? Trước mắt vẫn là giá cao chín trăm văn tiền, chờ nó giảm thêm hai ngày nữa cũng không muộn.”
Huống chi…
Nàng nhìn bàn cờ suy tư: Lần đầu gặp tình huống thế này, ngay cả Lữ Hiển cũng không đứng vững nổi, sao người ngu như Vưu Nguyệt lại mang dáng vẻ không hề dao động cũng không hoảng hốt gì thế này?
Chẳng lẽ lại là dân cờ bạc được ăn cả ngã về không à?
Gần đây phía Tiêu Định Phi tiêu tiền như nước. Trông thấy sắp đến thời điểm then chốt. Khương Tuyết Ninh mưu tính tình hình Thanh Viễn Bá phủ, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một kế, nói với Lưu Dương ở bên ngoài: “Người của Thanh Viễn Bá phủ chưa gặp ngươi bao giờ nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.