Chương 191: Hiểu lầm
Thời Kính
21/05/2023
Ta cũng không thất tín với người khác.
Cũng.
Khi Khương Tuyết Ninh nghe được lời này, nàng có đôi chút sững sờ, bởi nàng cũng không biết Tạ Nguy từng hứa gì với ai. Mãi đến khi một hình ảnh hiện lên trong ký ức mơ hồ, cùng với thanh âm gần như đã bị nàng lãng quên, một lần nữa vang lên bên tai nàng.
“Thiếu sư đại nhân, khi nào gót sắt Trung Nguyên có thể đạp đổ Nhạn Môn quan, đón điện hạ trở về?”
“Rất nhanh, rất nhanh thôi.”
Một thoáng ấy, tựa một vết nứt phá vỡ mặt băng, có thứ gì đó xông qua, bất chợt chạm vào nàng, khiến môi nàng hé mở, như muốn nói gì đó.
Nhưng Tạ Nguy chỉ thu hồi ánh mắt.
Khuôn mặt hắn trầm tĩnh lạnh lùng, có một loại lãnh đạm thờ ơ xa cách người ngàn dặm, trước khi nàng mở miệng, hắn đã bồi thêm một câu: “Huống hồ, ta cũng có mưu tính của ta.”
Khương Tuyết Ninh liền khẽ giật mình.
Tạ Nguy liền nói: “Thứ nhất Yến Lâm quá nặng tình nghĩa, ngươi có tâm nguyện chưa thành, ta tất nhiên xem như không thấy, nhưng Yến Lâm chưa chắc có thể. Nếu ngươi mở miệng nhờ hắn giúp đỡ, hắn nhất định sẽ khư khư cố chấp vì ngươi mà bất chấp nguy nan. Chiến sự biên quan, vạn phần hung hiểm. Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, kế hoạch mà ta mưu đồ mấy năm nay đều sẽ thất bại trong gang tấc, trong chốc lát trở nên vô nghĩa.”
Thanh âm của hắn càng lúc càng thờ ơ.
Người đứng dậy khỏi bàn, lấy một chiếc khăn đặt trên bàn ra lau tay, chỉ nói: “Ninh Nhị cô nương tính tình cố chấp, ta không có cách nào khuyên ngươi không đi cứu công chúa, nhưng niệm tình năm xưa, cũng không thể giết ngươi trước để diệt trừ hậu hoạn. Cho nên đặc biệt từ kinh thành đến Kim Lăng một chuyến, tuy ngươi không tính là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại thấy rõ tình thế. Đoán rằng hai ngày này ngươi không đến gặp ta, rất nhiều sản nghiệp, tất cả sổ sách lớn nhỏ trong tay, hẳn ngươi cũng đã phái người kiểm kê cẩn thận rồi?”
“…”
Khương Tuyết Ninh gần như không thể tin được bản thân mình vừa nghe thấy gì.
Nàng đứng bật dậy, nhìn thẳng vào Tạ Nguy!
Đôi mắt trong veo ấy thậm chí còn mang theo một chút tức giận.
Nàng đích xác là đã tính toán một phen rồi mới đến.
Hai ngày trước lúc Tạ Nguy đến nói với nàng muốn đi biên quan.
Vưu Phương Ngâm vốn chuẩn bị một số ngân lượng lớn để chuẩn bị tranh đoạt vận chuyển buôn bán muối sang năm, nhưng quan phủ bên kia tùy tiện tìm một cái cớ vậy mà không cho bọn họ tham dự, mà Lữ Hiển tốn công tốn sức tới đây vốn hẳn nên nhúng tay vào việc này cũng không quăng vào bao nhiêu tiền.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh tiền của Lữ Hiển đột nhiên dùng vào việc khác, hơn nữa cũng hy vọng tiền bạc của các nàng không dùng để tranh đoạt muối dẫn sang năm mà giao cho triều đình!
Chuyện gì cần phải đến biên quan?
Chuyện gì cần rất nhiều tiền bạc?
Khả năng lớn nhất, chính là muốn khai chiến với Thát Đát!
Huống chi, dù Tạ Nguy không có ý định này, tin tức Thẩm Chỉ Y bị giam hãm tại Thát Đát gửi thư cầu cứu triều đình đã được chứng thực. Nếu Khương Tuyết Ninh đã hứa hẹn với nàng, ắt sẽ phải thực hiện.
Đúng như lời Tạ Nguy nói…
Nếu không có biện pháp khác, nàng sẽ hy vọng rằng Yến Lâm bên kia có thể giúp một tay.
Vì vậy ngày đó sau khi suy tư một hồi lâu, nàng bảo Vưu Phương Ngâm cùng Nhậm Vi Chí tranh thủ thời gian kiểm kê cẩn thận toàn bộ tiền tài có thể sử dụng dưới tên của bọn họ, cùng với sản nghiệp gần đây có thể bán được.
Mục đích là để có thể nhanh chóng phát huy tác dụng.
Nhưng nàng không ngờ sẽ bị Tạ Nguy nhìn thấu trong nháy mắt, lại thay đổi chủ đề, sau lưng lại tính toán một cách ác nghiệt như vậy!
“Là ta đã quên.”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy mấy phần ấm áp vừa dâng lên ở đáy lòng, bất chợt bị đóng băng lại, khiến những ngón tay rũ bên người nàng nhẹ nhàng nắm chặt, trong giọng nói lại mang theo một phần châm chọc.
“Mưu kế của tiên sinh lớn như vậy, vốn không phải ai cũng có thể đoán được, sao ta có thể nghĩ theo tâm tư thường nhân?”
Tạ Nguy rũ mi mắt, cũng không giải thích.
Khương Tuyết Ninh nhìn dáng vẻ không hề gợn sóng của hắn như vậy, càng cảm thấy đáy lòng bị đè nén, nghĩ chính mình mới vừa rồi còn cho rằng trong lòng người này sợ là còn sót lại vài phần ấm áp mềm dịu, thực sự nực cười!
Vẻ ngoài thánh nhân, tâm địa ma quỷ.
Sao nàng có thể tin.
Nhưng bây giờ nếu không phải là Tạ Nguy, thì có thể trông cậy vào ai đây?
Trưởng công chúa nguy nan sớm tối, nàng căn bản không có lựa chọn khác.
Trong lúc nhất thời này, cũng không biết là oán hận Tạ Nguy nhiều hơn, hay oán hận chính mình nhiều hơn, Khương Tuyết Ninh lùi một bước, cúi người hành lễ với Tạ Nguy, trong thanh âm lại nhiều hơn vài phần lạnh nhạt vắng lặng, chỉ nói: “Học sinh như cá mắc cạn, tiên sinh chí hướng cao xa, có thể được ngài khai ân chiếu cố, đã là vinh hạnh, huống chi là mưu sự cứu người? Lương thảo tiền tài, tất đã kiểm kê, sổ sách đến chạng vạng tối có thể giao đến tay tiên sinh. Ngày mai đã phải xuất phát, thứ học sinh vô lễ, phải trở về thu xếp một chút, xin được cáo lui trước.”
Tạ Nguy đặt chiếc khăn lụa xuống.
Khương Tuyết Ninh không nghe thấy hắn lên tiếng, chỉ coi như hắn đã ngầm cho phép, sau khi hơi cúi người, gương mặt lạnh lùng, thẳng thừng phất tay áo, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài Lữ Hiển mới vừa trở về.
Hai người chạm mặt nhau.
Dù sao cũng đã hai năm chưa gặp, Lữ Hiển thấy khuôn mặt xinh đẹp băng lãnh này, chợt sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra được đây là ai.
Hắn vốn định chào hỏi một chút, ai ngờ Khương Tuyết Ninh liếc hắn một cái, cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi.
Trong lòng Lữ Hiển nhất thời có chút hồi hộp.
Hắn xoay người lại, một lần nữa nhìn về phía khung cửa sổ trước phòng Tạ Nguy, do dự một chút, vẫn là nhẹ nhàng vén tà trường sam văn nhân của mình, tiếp tục đi vào.
Trông Tạ Cư An cũng không quá mức dị thường.
Lữ Hiển hơi cười mỉa, lại gần nói: “Mới vừa trông thấy Ninh Nhị cô nương kia của ngươi đi rồi?”
Tạ Nguy ngoái đầu nhìn lại: “Chuyện thế nào rồi?”
Lữ Hiển bị làm cho bẽ mặt, nhưng nhìn sắc mặt vừa rồi của cô nương Khương gia kia, nhất định là không hề dễ chịu, nên cũng không dám tìm xui xẻo, chỉ nói: “Mấy ngày trước sau khi nhận được mật hàm, ta liền đi một chuyến đến Hoàng Châu, sớm đã chuẩn bị tốt tất cả mọi việc. Hôm qua Yến thế tử đã khởi hành đến biên quan trước để bố trí. Tạ Cư An, Thát Đát lúc này đây đều là tinh binh cường tướng, không thể so với lúc thoi thóp hơi tàn dưới gót sắt Trung Nguyên trước kia. Nếu chiến trận lần này bất lợi, chúng ta sẽ không thể sống mái một phen nữa!”
Trong hai năm qua, Tạ Nguy sắp xếp mọi thứ không một sơ hở.
Đối với Thiên Giáo phía Nam do Vạn Hưu Tử cầm đầu, hắn hư tình giả ý, cũng không lột trần bộ mặt của bọn họ, thi thoảng còn hỗ trợ ít nhiều;
Đối với Phật giáo phương Bắc do Viên Cơ hòa thượng cầm đầu, hắn cũng không thèm đếm xỉa, tránh mũi nhọn, mặc cho phát triển.
Mạnh Dương có mối thù sát thê cùng Viên Cơ hòa thượng, cũng bị Tạ Nguy bí mật ngăn cản.
Hoàng đế bỏ bê chính vụ, chỉ rắp tâm tư dùng quyền mưu khống chế kẻ dưới, tiếng oán than trong dân gian tất nhiên vang trời dậy đất, Thiên Giáo cũng thừa cơ phát triển lớn mạnh; Bạch Mã Tự nhờ Viên Cơ hoà thượng, được phong làm Hộ Quốc Tự, cũng có chút danh tiếng trong dân gian.
Nhưng mà Viên Cơ hòa thượng cùng Vạn Hưu Tử có mối thù truyền kiếp.
Tà phật và yêu đạo tự nhiên tranh đấu không ngừng.
Tạ Nguy ở giữa giấu tài, âm thầm chiêu mộ thêm thế lực, giúp đỡ Yến Lâm, chỉ chờ hai bên đấu đá cắn rỉa lẫn nhau, hai bên đều thiệt hại nặng. Dù bên nào chiến thắng, cũng chẳng qua chỉ thắng thảm mà thôi, nào khác gì bại trận.
Đến lúc đó hắn sẽ bắt lấy thời cơ làm ngư ông đắc lợi.
Như thế đã có thể không uổng phí bao nhiêu quân tốt, dấy binh lên phía bắc, tạo phản kinh thiên động địa!
Nhưng hôm nay bởi vì một Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y, vậy mà lại phải dùng nước cờ Yến Lâm này trước, cầm đi đối phó với Thát Đát, cứu công chúa!
Dưới con mắt Lữ Hiển, quả thực là đầu óc có vấn đề.
Nhưng hắn cũng không dám nói lời quá khó nghe với Tạ Nguy, lí nhí nói: “Triều đình cũng còn không muốn cứu giúp trưởng công chúa, ngươi và ta là người ngoài, hơn nữa tương lai lại còn phải làm chuyện đại nghịch bất đạo. Nói thế nào trong người nàng cũng chảy huyết mạch hoàng tộc, cho dù bất chấp đại sự không thành cũng phải cứu nàng ra, chờ đến khi ngươi phá kinh thành, giết hoàng tộc, nàng ở đó há chẳng phải sẽ rất khó xử, bản thân phải cư xử thế nào?”
Nói cách khác, cứu Thẩm Chỉ Y, đối bọn hắn mà nói, chỉ có trăm hại mà không chút lợi ích!
Tạ Nguy thấy hắn vừa đến đã nói chuyện này rất nhiều, có chút phiền chán, tiện tay lấy một chén trà nguội trên án đưa cho hắn: “Ngươi có khát không?”
Lữ Hiển nhíu mày: “Ta không khát.”
Đang nói, nhưng hắn vẫn nhận lấy chén trà nhỏ kia, vô thức uống một ngụm.
Vị trà nồng đượm, có vị của trà cũ.
Trong nháy mắt Lữ Hiển phun ra, quả thực không thể tin được: “Họ Tạ kia, trà này lạnh rồi! Trà cũ, cũng dám đưa cho ta!”
Tạ Nguy lại nhớ đến biểu cảm khi nữ tử kia bỗng nhiên đứng dậy trong phòng, đáy mắt dường như có một chút… thất vọng?
Chẳng lẽ nàng không cảm thấy hắn là hồng thủy mãnh thú, vậy mà cho rằng hắn còn có thể cứu chữa sao?
Thất vọng cũng không có gì không tốt.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Tạ Nguy thực sự mệt mỏi, ngồi dưới cửa sổ, nhẹ nhàng nâng tay day day huyệt thái dương đang căng chặt của mình, nói: “Trà nóng không chặn nổi miệng của ngươi. Muộn một chút sẽ có sổ sách do phía Ninh Nhị đưa tới, theo kế hoạch ngày mai ta sẽ lên đường đi biên quan, làm phiền ngươi làm hậu phương tính kế tiếp ứng, lương thảo quân nhu là quan trọng nhất trong tam quân, nhất định không thể có sơ xuất.”
“Sổ sách của phía Ninh Nhị cô nương?”
Mí mắt Lữ Hiển đột nhiên giật một cái, thầm nghĩ Khương Tuyết Ninh đưa sổ sách tới làm gì, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện lại nhớ tới sắc mặt khó coi của Khương Tuyết Ninh lúc rời đi ban nãy, một loại dự cảm không lành lập tức dâng lên.
Hắn nói: “Ngươi nói với nàng thế nào?”
Tạ Nguy rũ mi mắt, nói: “Muốn cứu Thẩm Chỉ Y, trừ ta ra, không ai có thể giúp nàng.”
Lữ Hiển hít sâu một hơi.
Sau một lúc hắn mới hồi phục tinh thần, quả thực có chút hận rèn sắt không thành thép, dậm chân nói: “Nhưng rõ ràng ngươi… Như vậy sao có thể dỗ cho cô nương vui?”
Tạ Nguy lại trầm mặc không nói.
Gió thu đìu hiu, lá ngô đồng úa vàng.
Chạng vạng tối thành Kim Lăng được bao phủ bởi một ánh sáng mờ nhạt lộng lẫy.
Mấy chiếc thuyền nhỏ kéo lưới đánh cá, từ trên sông trở về bến.
Tất cả đều nhàn nhã yên bình.
Nhưng Khương Tuyết Ninh từ biệt quán ra lại bốc cơn giận ngùn ngụt, sau khi ngồi xe ngựa trở về Tà Bạch Cư, càng là giận không chỗ phát tiết, ném vỡ ba bốn bình hoa trong phòng khách, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
Nàng uống nửa chén trà nhỏ, mới sai người trước tiên đem sổ sách đến biệt quán của Tạ Nguy, sau đó lại sai người gọi Vưu Phương Ngâm đến, dặn dò một phen.
Giao sổ sách xong, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ cần người xử lý.
Nàng muốn một mình đến biên quan, phía Trung Nguyên lại cần một Vưu Phương Ngâm ở lại tọa trấn, mới có thể xử lý công việc lớn nhỏ đâu vào đấy.
Vưu Phương Ngâm nghe xong không khỏi giật mình: “Vì sao cô nương lại giao mọi chuyện cho ta xử lý?”
Khương Tuyết Ninh đã gọi người đến thu dọn hành lý, chỉ nói: “Ngày mai ta sẽ đi.”
Vưu Phương Ngâm kinh hãi: “Người đi đâu?”
Khương Tuyết Ninh nói thẳng: “Đến biên quan.”
Vưu Phương Ngâm hoàn toàn sửng sốt: “Nhưng, nhưng gấp như vậy, ngày mai đi rồi…”
Khương Tuyết Ninh nâng một chiếc hộp gỗ đựng đất lên, trân trọng để vào bọc hành lý, nhìn về phía Vưu Phương Ngâm, nói: “Không có nhiều thời gian, nếu như đầu xuân năm nay không cứu được công chúa ra, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ở kiếp trước, thời điểm Thát Đát khai chiến, chính là lúc công chúa lâm nạn!
Điều này cũng có nghĩa là…
Nếu muốn nghịch chuyển vận mệnh kiếp trước, cứu công chúa ra, bất kể thế nào, trước khi Thát Đát khai chiến với Trung Nguyên, họ cần phải khai chiến với Thát Đát, phát động một cuộc tập kích bất ngờ nằm ngoài dự kiến của mọi người!
Cũng.
Khi Khương Tuyết Ninh nghe được lời này, nàng có đôi chút sững sờ, bởi nàng cũng không biết Tạ Nguy từng hứa gì với ai. Mãi đến khi một hình ảnh hiện lên trong ký ức mơ hồ, cùng với thanh âm gần như đã bị nàng lãng quên, một lần nữa vang lên bên tai nàng.
“Thiếu sư đại nhân, khi nào gót sắt Trung Nguyên có thể đạp đổ Nhạn Môn quan, đón điện hạ trở về?”
“Rất nhanh, rất nhanh thôi.”
Một thoáng ấy, tựa một vết nứt phá vỡ mặt băng, có thứ gì đó xông qua, bất chợt chạm vào nàng, khiến môi nàng hé mở, như muốn nói gì đó.
Nhưng Tạ Nguy chỉ thu hồi ánh mắt.
Khuôn mặt hắn trầm tĩnh lạnh lùng, có một loại lãnh đạm thờ ơ xa cách người ngàn dặm, trước khi nàng mở miệng, hắn đã bồi thêm một câu: “Huống hồ, ta cũng có mưu tính của ta.”
Khương Tuyết Ninh liền khẽ giật mình.
Tạ Nguy liền nói: “Thứ nhất Yến Lâm quá nặng tình nghĩa, ngươi có tâm nguyện chưa thành, ta tất nhiên xem như không thấy, nhưng Yến Lâm chưa chắc có thể. Nếu ngươi mở miệng nhờ hắn giúp đỡ, hắn nhất định sẽ khư khư cố chấp vì ngươi mà bất chấp nguy nan. Chiến sự biên quan, vạn phần hung hiểm. Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, kế hoạch mà ta mưu đồ mấy năm nay đều sẽ thất bại trong gang tấc, trong chốc lát trở nên vô nghĩa.”
Thanh âm của hắn càng lúc càng thờ ơ.
Người đứng dậy khỏi bàn, lấy một chiếc khăn đặt trên bàn ra lau tay, chỉ nói: “Ninh Nhị cô nương tính tình cố chấp, ta không có cách nào khuyên ngươi không đi cứu công chúa, nhưng niệm tình năm xưa, cũng không thể giết ngươi trước để diệt trừ hậu hoạn. Cho nên đặc biệt từ kinh thành đến Kim Lăng một chuyến, tuy ngươi không tính là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại thấy rõ tình thế. Đoán rằng hai ngày này ngươi không đến gặp ta, rất nhiều sản nghiệp, tất cả sổ sách lớn nhỏ trong tay, hẳn ngươi cũng đã phái người kiểm kê cẩn thận rồi?”
“…”
Khương Tuyết Ninh gần như không thể tin được bản thân mình vừa nghe thấy gì.
Nàng đứng bật dậy, nhìn thẳng vào Tạ Nguy!
Đôi mắt trong veo ấy thậm chí còn mang theo một chút tức giận.
Nàng đích xác là đã tính toán một phen rồi mới đến.
Hai ngày trước lúc Tạ Nguy đến nói với nàng muốn đi biên quan.
Vưu Phương Ngâm vốn chuẩn bị một số ngân lượng lớn để chuẩn bị tranh đoạt vận chuyển buôn bán muối sang năm, nhưng quan phủ bên kia tùy tiện tìm một cái cớ vậy mà không cho bọn họ tham dự, mà Lữ Hiển tốn công tốn sức tới đây vốn hẳn nên nhúng tay vào việc này cũng không quăng vào bao nhiêu tiền.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh tiền của Lữ Hiển đột nhiên dùng vào việc khác, hơn nữa cũng hy vọng tiền bạc của các nàng không dùng để tranh đoạt muối dẫn sang năm mà giao cho triều đình!
Chuyện gì cần phải đến biên quan?
Chuyện gì cần rất nhiều tiền bạc?
Khả năng lớn nhất, chính là muốn khai chiến với Thát Đát!
Huống chi, dù Tạ Nguy không có ý định này, tin tức Thẩm Chỉ Y bị giam hãm tại Thát Đát gửi thư cầu cứu triều đình đã được chứng thực. Nếu Khương Tuyết Ninh đã hứa hẹn với nàng, ắt sẽ phải thực hiện.
Đúng như lời Tạ Nguy nói…
Nếu không có biện pháp khác, nàng sẽ hy vọng rằng Yến Lâm bên kia có thể giúp một tay.
Vì vậy ngày đó sau khi suy tư một hồi lâu, nàng bảo Vưu Phương Ngâm cùng Nhậm Vi Chí tranh thủ thời gian kiểm kê cẩn thận toàn bộ tiền tài có thể sử dụng dưới tên của bọn họ, cùng với sản nghiệp gần đây có thể bán được.
Mục đích là để có thể nhanh chóng phát huy tác dụng.
Nhưng nàng không ngờ sẽ bị Tạ Nguy nhìn thấu trong nháy mắt, lại thay đổi chủ đề, sau lưng lại tính toán một cách ác nghiệt như vậy!
“Là ta đã quên.”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy mấy phần ấm áp vừa dâng lên ở đáy lòng, bất chợt bị đóng băng lại, khiến những ngón tay rũ bên người nàng nhẹ nhàng nắm chặt, trong giọng nói lại mang theo một phần châm chọc.
“Mưu kế của tiên sinh lớn như vậy, vốn không phải ai cũng có thể đoán được, sao ta có thể nghĩ theo tâm tư thường nhân?”
Tạ Nguy rũ mi mắt, cũng không giải thích.
Khương Tuyết Ninh nhìn dáng vẻ không hề gợn sóng của hắn như vậy, càng cảm thấy đáy lòng bị đè nén, nghĩ chính mình mới vừa rồi còn cho rằng trong lòng người này sợ là còn sót lại vài phần ấm áp mềm dịu, thực sự nực cười!
Vẻ ngoài thánh nhân, tâm địa ma quỷ.
Sao nàng có thể tin.
Nhưng bây giờ nếu không phải là Tạ Nguy, thì có thể trông cậy vào ai đây?
Trưởng công chúa nguy nan sớm tối, nàng căn bản không có lựa chọn khác.
Trong lúc nhất thời này, cũng không biết là oán hận Tạ Nguy nhiều hơn, hay oán hận chính mình nhiều hơn, Khương Tuyết Ninh lùi một bước, cúi người hành lễ với Tạ Nguy, trong thanh âm lại nhiều hơn vài phần lạnh nhạt vắng lặng, chỉ nói: “Học sinh như cá mắc cạn, tiên sinh chí hướng cao xa, có thể được ngài khai ân chiếu cố, đã là vinh hạnh, huống chi là mưu sự cứu người? Lương thảo tiền tài, tất đã kiểm kê, sổ sách đến chạng vạng tối có thể giao đến tay tiên sinh. Ngày mai đã phải xuất phát, thứ học sinh vô lễ, phải trở về thu xếp một chút, xin được cáo lui trước.”
Tạ Nguy đặt chiếc khăn lụa xuống.
Khương Tuyết Ninh không nghe thấy hắn lên tiếng, chỉ coi như hắn đã ngầm cho phép, sau khi hơi cúi người, gương mặt lạnh lùng, thẳng thừng phất tay áo, đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài Lữ Hiển mới vừa trở về.
Hai người chạm mặt nhau.
Dù sao cũng đã hai năm chưa gặp, Lữ Hiển thấy khuôn mặt xinh đẹp băng lãnh này, chợt sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra được đây là ai.
Hắn vốn định chào hỏi một chút, ai ngờ Khương Tuyết Ninh liếc hắn một cái, cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi.
Trong lòng Lữ Hiển nhất thời có chút hồi hộp.
Hắn xoay người lại, một lần nữa nhìn về phía khung cửa sổ trước phòng Tạ Nguy, do dự một chút, vẫn là nhẹ nhàng vén tà trường sam văn nhân của mình, tiếp tục đi vào.
Trông Tạ Cư An cũng không quá mức dị thường.
Lữ Hiển hơi cười mỉa, lại gần nói: “Mới vừa trông thấy Ninh Nhị cô nương kia của ngươi đi rồi?”
Tạ Nguy ngoái đầu nhìn lại: “Chuyện thế nào rồi?”
Lữ Hiển bị làm cho bẽ mặt, nhưng nhìn sắc mặt vừa rồi của cô nương Khương gia kia, nhất định là không hề dễ chịu, nên cũng không dám tìm xui xẻo, chỉ nói: “Mấy ngày trước sau khi nhận được mật hàm, ta liền đi một chuyến đến Hoàng Châu, sớm đã chuẩn bị tốt tất cả mọi việc. Hôm qua Yến thế tử đã khởi hành đến biên quan trước để bố trí. Tạ Cư An, Thát Đát lúc này đây đều là tinh binh cường tướng, không thể so với lúc thoi thóp hơi tàn dưới gót sắt Trung Nguyên trước kia. Nếu chiến trận lần này bất lợi, chúng ta sẽ không thể sống mái một phen nữa!”
Trong hai năm qua, Tạ Nguy sắp xếp mọi thứ không một sơ hở.
Đối với Thiên Giáo phía Nam do Vạn Hưu Tử cầm đầu, hắn hư tình giả ý, cũng không lột trần bộ mặt của bọn họ, thi thoảng còn hỗ trợ ít nhiều;
Đối với Phật giáo phương Bắc do Viên Cơ hòa thượng cầm đầu, hắn cũng không thèm đếm xỉa, tránh mũi nhọn, mặc cho phát triển.
Mạnh Dương có mối thù sát thê cùng Viên Cơ hòa thượng, cũng bị Tạ Nguy bí mật ngăn cản.
Hoàng đế bỏ bê chính vụ, chỉ rắp tâm tư dùng quyền mưu khống chế kẻ dưới, tiếng oán than trong dân gian tất nhiên vang trời dậy đất, Thiên Giáo cũng thừa cơ phát triển lớn mạnh; Bạch Mã Tự nhờ Viên Cơ hoà thượng, được phong làm Hộ Quốc Tự, cũng có chút danh tiếng trong dân gian.
Nhưng mà Viên Cơ hòa thượng cùng Vạn Hưu Tử có mối thù truyền kiếp.
Tà phật và yêu đạo tự nhiên tranh đấu không ngừng.
Tạ Nguy ở giữa giấu tài, âm thầm chiêu mộ thêm thế lực, giúp đỡ Yến Lâm, chỉ chờ hai bên đấu đá cắn rỉa lẫn nhau, hai bên đều thiệt hại nặng. Dù bên nào chiến thắng, cũng chẳng qua chỉ thắng thảm mà thôi, nào khác gì bại trận.
Đến lúc đó hắn sẽ bắt lấy thời cơ làm ngư ông đắc lợi.
Như thế đã có thể không uổng phí bao nhiêu quân tốt, dấy binh lên phía bắc, tạo phản kinh thiên động địa!
Nhưng hôm nay bởi vì một Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y, vậy mà lại phải dùng nước cờ Yến Lâm này trước, cầm đi đối phó với Thát Đát, cứu công chúa!
Dưới con mắt Lữ Hiển, quả thực là đầu óc có vấn đề.
Nhưng hắn cũng không dám nói lời quá khó nghe với Tạ Nguy, lí nhí nói: “Triều đình cũng còn không muốn cứu giúp trưởng công chúa, ngươi và ta là người ngoài, hơn nữa tương lai lại còn phải làm chuyện đại nghịch bất đạo. Nói thế nào trong người nàng cũng chảy huyết mạch hoàng tộc, cho dù bất chấp đại sự không thành cũng phải cứu nàng ra, chờ đến khi ngươi phá kinh thành, giết hoàng tộc, nàng ở đó há chẳng phải sẽ rất khó xử, bản thân phải cư xử thế nào?”
Nói cách khác, cứu Thẩm Chỉ Y, đối bọn hắn mà nói, chỉ có trăm hại mà không chút lợi ích!
Tạ Nguy thấy hắn vừa đến đã nói chuyện này rất nhiều, có chút phiền chán, tiện tay lấy một chén trà nguội trên án đưa cho hắn: “Ngươi có khát không?”
Lữ Hiển nhíu mày: “Ta không khát.”
Đang nói, nhưng hắn vẫn nhận lấy chén trà nhỏ kia, vô thức uống một ngụm.
Vị trà nồng đượm, có vị của trà cũ.
Trong nháy mắt Lữ Hiển phun ra, quả thực không thể tin được: “Họ Tạ kia, trà này lạnh rồi! Trà cũ, cũng dám đưa cho ta!”
Tạ Nguy lại nhớ đến biểu cảm khi nữ tử kia bỗng nhiên đứng dậy trong phòng, đáy mắt dường như có một chút… thất vọng?
Chẳng lẽ nàng không cảm thấy hắn là hồng thủy mãnh thú, vậy mà cho rằng hắn còn có thể cứu chữa sao?
Thất vọng cũng không có gì không tốt.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Tạ Nguy thực sự mệt mỏi, ngồi dưới cửa sổ, nhẹ nhàng nâng tay day day huyệt thái dương đang căng chặt của mình, nói: “Trà nóng không chặn nổi miệng của ngươi. Muộn một chút sẽ có sổ sách do phía Ninh Nhị đưa tới, theo kế hoạch ngày mai ta sẽ lên đường đi biên quan, làm phiền ngươi làm hậu phương tính kế tiếp ứng, lương thảo quân nhu là quan trọng nhất trong tam quân, nhất định không thể có sơ xuất.”
“Sổ sách của phía Ninh Nhị cô nương?”
Mí mắt Lữ Hiển đột nhiên giật một cái, thầm nghĩ Khương Tuyết Ninh đưa sổ sách tới làm gì, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện lại nhớ tới sắc mặt khó coi của Khương Tuyết Ninh lúc rời đi ban nãy, một loại dự cảm không lành lập tức dâng lên.
Hắn nói: “Ngươi nói với nàng thế nào?”
Tạ Nguy rũ mi mắt, nói: “Muốn cứu Thẩm Chỉ Y, trừ ta ra, không ai có thể giúp nàng.”
Lữ Hiển hít sâu một hơi.
Sau một lúc hắn mới hồi phục tinh thần, quả thực có chút hận rèn sắt không thành thép, dậm chân nói: “Nhưng rõ ràng ngươi… Như vậy sao có thể dỗ cho cô nương vui?”
Tạ Nguy lại trầm mặc không nói.
Gió thu đìu hiu, lá ngô đồng úa vàng.
Chạng vạng tối thành Kim Lăng được bao phủ bởi một ánh sáng mờ nhạt lộng lẫy.
Mấy chiếc thuyền nhỏ kéo lưới đánh cá, từ trên sông trở về bến.
Tất cả đều nhàn nhã yên bình.
Nhưng Khương Tuyết Ninh từ biệt quán ra lại bốc cơn giận ngùn ngụt, sau khi ngồi xe ngựa trở về Tà Bạch Cư, càng là giận không chỗ phát tiết, ném vỡ ba bốn bình hoa trong phòng khách, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
Nàng uống nửa chén trà nhỏ, mới sai người trước tiên đem sổ sách đến biệt quán của Tạ Nguy, sau đó lại sai người gọi Vưu Phương Ngâm đến, dặn dò một phen.
Giao sổ sách xong, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ cần người xử lý.
Nàng muốn một mình đến biên quan, phía Trung Nguyên lại cần một Vưu Phương Ngâm ở lại tọa trấn, mới có thể xử lý công việc lớn nhỏ đâu vào đấy.
Vưu Phương Ngâm nghe xong không khỏi giật mình: “Vì sao cô nương lại giao mọi chuyện cho ta xử lý?”
Khương Tuyết Ninh đã gọi người đến thu dọn hành lý, chỉ nói: “Ngày mai ta sẽ đi.”
Vưu Phương Ngâm kinh hãi: “Người đi đâu?”
Khương Tuyết Ninh nói thẳng: “Đến biên quan.”
Vưu Phương Ngâm hoàn toàn sửng sốt: “Nhưng, nhưng gấp như vậy, ngày mai đi rồi…”
Khương Tuyết Ninh nâng một chiếc hộp gỗ đựng đất lên, trân trọng để vào bọc hành lý, nhìn về phía Vưu Phương Ngâm, nói: “Không có nhiều thời gian, nếu như đầu xuân năm nay không cứu được công chúa ra, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ở kiếp trước, thời điểm Thát Đát khai chiến, chính là lúc công chúa lâm nạn!
Điều này cũng có nghĩa là…
Nếu muốn nghịch chuyển vận mệnh kiếp trước, cứu công chúa ra, bất kể thế nào, trước khi Thát Đát khai chiến với Trung Nguyên, họ cần phải khai chiến với Thát Đát, phát động một cuộc tập kích bất ngờ nằm ngoài dự kiến của mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.