Chương 53: Học Đàn
Thời Kính
21/05/2023
Tạ Nguy kiếp trước cuối cùng là làm hoàng đế, hay đi làm Nga Mi nguyệt kia?
(Vì đoạn thơ gắn liền với tên cây đàn kia có nghĩa là: làm kinh đô chấn động một phen sau đó lại trở về quy ẩn sống qua ngày với trăng trên núi)
Nàng ngẫm lại có chút hoang mang. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, làm nhiều chuyện coi trời bằng vung như vậy, lại tạo rất nhiều sát nghiệt, nếu không làm hoàng đế, chỉ sợ sẽ không có kết cục nào tốt đẹp?
Bởi vì còn chưa tới giờ lên lớp, sau khi Tạ Nguy thử tiếng đàn xong thì ngồi xuống gần đó, cũng không nói gì với các nàng. Theo lý thuyết giờ này vốn là giờ nghỉ giữa hai môn, đám người có thể tùy ý đi lại nghỉ ngơi. Nhưng Tạ Nguy ngồi ở đó như tỏa ra một loại uy hiếp kỳ dị, khiến không ai dám cao giọng ồn ào, thậm chí không dám tùy ý đi lại, mỗi người đều mười phần thông minh ngồi yên tại vị trí của mình, chỉ sợ để hắn có ấn tượng xấu. Cho nên, cả điện thanh tịnh an tĩnh hiếm thấy.
Hết hai khắc nghỉ ngơi, Tạ Nguy mới lần nữa đứng dậy, đi đến phía trên điện. Lúc này chín học sinh phía dưới kể cả Lạc Dương trưởng công chúa đều đứng lên, khom người cúi đầu chào hắn: “Học sinh bái kiến Tạ tiên sinh.”
Tạ Nguy khoát tay nói: “Không cần đa lễ.” Trên thư án bên cạnh hắn đặt một thanh thước. Hắn nhìn thoáng qua, tùy ý cầm lên xem xét thưởng thức, sau khi cho tất cả mọi người ngồi xuống, nhân tiện nói: “Hôm nay sẽ học về cổ cầm. Tạ mỗ biết, chư vị tiểu thư, kể cả trưởng công chúa điện hạ, phần lớn đã học qua môn này. Chỉ là, nay đã theo Tạ mỗ học đàn, xin mọi người quên hết những thứ đã học trước kia đi, coi như mình chưa từng biết, học lại từ đầu từng bước từng bước một.”
Khương Tuyết Ninh trông thấy hắn cầm thước liền cảm thấy ngón tay đau đớn. Nghe xong lời Tạ Nguy nói, chỉ cảm thấy không khác gì kiếp trước. Kiếp trước nàng vừa nghe thấy lời nói này trong lòng rất vui vẻ, nếu học từ đầu chưa chắc mình đã thua kém đám tiểu thư khuê các kia. Nhưng mà sự thực tàn khốc. Có đôi khi, không thể không thừa nhận, ông trời rất công bằng: Cho nàng tướng mạo hơn người, sẽ không để nàng có gia cảnh thư thái, cùng thiên phú cầm kỳ thư họa nữa.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
“Cổ nhân nói, trên trời có ngũ tinh (năm ngôi sao), dưới đất có ngũ hành, người có ngũ âm. Cho nên truyền thuyết, ngày xưa, Thần Nông đẽo cây làm đàn, tơ thừng làm dây cung, chỉ có ngũ âm: cung, thương, chủy, giốc, vũ, hợp với ngũ tinh trên trời cùng ngũ hành dưới đất, mà tạo nên âm nhạc. Về sau Chu Văn Vương trong tù, nghĩ tới Bá Ấp mà tìm tòi nghiên cứu, tăng thêm một sợi dây, gọi là dây văn; Vũ Vương chinh phạt Trụ, lại thêm một dây đàn, gọi là dây võ. Từ đây được xưng gọi là ‘Văn võ thất huyền cầm’.”
Tạ Nguy cầm thước, tay chắp sau lưng, thong thả vừa đi từ trên điện xuống vừa giảng, ánh mắt lướt qua gương mặt từng người. “Học đàn không dễ, như đi ngược dòng nước, có khi còn khó hơn đọc sách nhiều. Nói học đàn ba năm thành tựu nhỏ, trong năm năm thành tựu trung, bảy năm thành tựu lớn, đó là nói về ‘Thuật’ (kỹ thuật), thế nhưng học đàn là ‘Đạo’, có hiểu được ‘Đạo’ mới coi là có thành tựu. Chỉ là các ngươi tuổi không lớn, chỉ trong nửa năm, cũng không kịp học gì nhiều, nếu được cơ bản, có chút dáng vẻ, cũng đã xem như không tệ, hôm nay đây Tạ mỗ sẽ bắt đầu nói từ ‘Tọa’ (dáng ngồi) cùng ‘Chỉ’ (ngón tay).”
Hắn giảng cho hoàng đế cùng quan văn võ trên triều tại Văn Uyên các đã quen, nay dạy một nhóm tiểu cô nương thực có chút như giết gà dùng đao mổ trâu, lại không giống vị Hàn Lâm viện Triệu tiên sinh lúc trước không kiên nhẫn, hắn lại đi thong dong, ngôn ngữ bình hòa. Không cao cao tại thượng, cũng không khinh thường các nàng. Lúc đứng trong Phụng Thần điện giảng bài cho những tiểu cô nương này, không khác gì khi đứng trong Văn Uyên các giảng cho cửu ngũ chí tôn.
Lúc trước đám người thấy cách Triệu Ngạn Xương giảng bài, liền nghĩ tới Tạ Nguy ở trên triều chủ trì nhật giảng cho hoàng đế cùng văn võ bá quan, dù đều nghe nói Tạ tiên sinh ôn hòa văn nhã, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi lo lắng hắn cũng như vị Triệu tiên sinh kia nghiêm nghị, cứng nhắc. Giờ phút này nghe hắn dạy học khoan hậu như vậy, liền yên lòng. Hơi to gan, lại quen biết Tạ Nguy như Thẩm Chỉ Y, liền thử thăm dò giơ tay lên hỏi: “Vậy Tạ tiên sinh học bao nhiêu năm rồi, hiện tại tính là cảnh giới gì a?”
Tạ Nguy nhìn nàng một cái, cười nói: “Ta bắt đầu học đàn từ bốn tuổi, bây giờ miễn cưỡng coi như chạm tới ngưỡng cửa đi.” (tức là còn chưa tới ngưỡng nhập môn đó)
Đám người không khỏi líu lưỡi. Thẩm Chỉ Y lại đếm ngón tay, đếm xong thì kinh hãi: “Ngài đã học hơn hai mươi năm mà còn ở ngưỡng này…”
Tạ Nguy nói: “Ta coi như ngu dốt, nhưng trưởng công chúa điện hạ nếu thông minh có linh tính, thì chưa hẳn đã cần lâu như vậy.”
Hắn dừng bước vừa lúc đứng trước mặt Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh nghe thấy hắn nói hai chữ “Ngu dốt”, liền nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một chút: Họ Tạ như vậy còn nói “Ngu dốt”, vậy trên đời này còn có người thông minh sao? Nhưng mà trên mặt Tạ Nguy không có chút gì là cố ý giả vờ khiêm tốn, chỉ có nghiêm túc khiêm nhường. Nàng ý thức được —— Tạ Cư An lại thật sự cảm thấy mình ngu dốt, hơn hai mươi năm chỉ có thể coi là thành tựu nhỏ.
Bởi vì hôm nay học đàn, nên đàn của tất cả đều bày trên bàn. Khương Tuyết Ninh cũng không ngoại lệ. Tiêu Am đang ở trước mặt nàng. Tạ Nguy hạ tầm mắt, lướt qua người nàng, liền dừng lại ở chỗ cây cổ cầm này, cũng không biết có phải nhận ra hay không, hắn nhìn thêm một lát, mới lại nhìn Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh lạnh người, dựng tóc gáy. Cũng may Tạ Nguy hình như chỉ vì cây đàn này mà nhìn nàng thêm một lần, cũng không nói gì, rất nhanh liền quay người đi tới trên điện.
Lúc này mới chính thức bắt đầu dạy đàn. Đầu tiên là học ngồi. Việc này đối với mọi người đều không khó. Dù sao mấy ngày trước đã theo Tô thượng nghi học “Đi đứng ngồi nằm”, tư thế ngồi lúc đánh đàn dù hơi khác lúc Tô thượng dạy, nhưng cơ bản vẫn vậy, tóm lại là thân không được dao, đầu không được động, mắt phải nhìn, tai phải nghe, ngồi phải có quy tắc.
Khương Tuyết Ninh kiếp trước tốt xấu gì cũng đã trải qua mấy năm sống trong cung đình, trước đó lúc học Tô thượng nghi đã quá tai tiếng, giờ phút này trước mặt Tạ Nguy, tất nhiên càng không dám qua loa. Tạ Nguy nhìn từng người, đều gật đầu. Cuối cùng dừng bước trước mặt nàng, ngược lại cảm giác khá bất ngờ, nói: “Không sai.” Khương Tuyết Ninh nghe thấy hai chữ này, mặt ngoài trấn định, nhưng trong lòng đã hận không thể đập đầu xuống đất.
Tạ Nguy vốn là cảm thấy nàng làm tốt mới khen một câu, không ngờ khen xong, trên mặt nàng lại có chút chột dạ, thần sắc miễn cưỡng, ngồi trước đàn Tiêu Am lại như ngồi trên bàn chông vậy. Sợ đến thế sao? Hắn dù không biết tại sao trong mắt nàng lại thành hồng thủy mãnh thú, nhưng chỉ tưởng mình làm nàng sợ, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến lúc học thủ pháp —— Tạ Nguy bắt đầu từ tám thủ pháp của tay phải, từ dễ tới khó, dạy trước bốn cách là mạt, khiêu, câu, tích. Hắn làm mẫu trước một lần rồi để các nàng làm theo.
*Mạt (抹): Sử dụng ngón trỏ để gảy móc một chuyển động đóng, về phía lòng bàn tay.
Khiêu (挑): Sử dụng ngón trỏ để gảy móc một chuyển động mở ra, cách xa lòng bàn tay.
Câu (勾): Sử dụng ngón tay giữa để gảy móc một chuyển động khép lại, về phía lòng bàn tay.
Tích (剔): Sử dụng ngón tay giữa để gảy theo một chuyển động mở ra, cách xa lòng bàn tay.
Ở đây có vài thế gia tiểu thư đã sớm học qua, cho nên một lần liền làm được. Bên trong Phụng Thần điện thế là vang lên tiếng đàn đơn giản rời rạc. Nhưng mà... Luôn luôn có một tiếng hoặc nhanh, hoặc chậm, khi ngắn ngủi, khi ngân dài, còn thêm vài tạp âm có lẽ do ngón tay chạm phải dây đàn khác. Lông mày Tạ Nguy liền nhíu lại. Vốn tiếng đàn này xen lẫn thoang thoảng trong những tiếng đàn đồng điệu, nên cũng không rõ ràng mấy. Nhưng hắn học đàn nhiều năm, nghe rất nhiều nên dễ dàng phân biệt rõ, tiếng đàn kỳ dị này khó nghe như tiếng đao cùn cắt vải gấm vậy. Cực kỳ chói tai! Hắn nghe bốn năm âm, liền không nhịn nổi nữa, nhìn về phía phát ra tiếng đàn kia. Không phải Khương Tuyết Ninh thì còn ai?
Người ngồi sau cây đàn, tư thái không tệ, nhất là nàng có một gương mặt xinh đẹp hơn người, kiều diễm tươi đẹp, thêm mười ngón tay thon dài nuột nà, chỉ cần không chạm vào dây đàn thì thật là cảnh đẹp ý vui. Nhưng mà ngón tay vừa gảy dây thì âm thanh kỳ dị kia lại vang lên. Mà tay thì quắp lại như chân gà! Ngón tay không biết dùng lực, lúc nhẹ cứ như thổi bông, lúc mạnh thì dây đàn căng sắp đứt! Tạ Nguy nhìn dây đàn rung bần bật dưới ngón tay nàng, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, mí mắt giật giật. Tư thế ngồi chuẩn mực, lại đàn như quỷ thế này! Khó trách mới khen nàng một câu nàng đã chột dạ.
Khương Tuyết Ninh còn không biết mình đã bị Tạ Nguy để mắt tới, chỉ tập trung vào đôi tay không chịu nghe theo ý nàng. Lúc dùng son phấn bột nước vững vững vàng vàng, nhưng vừa chạm phải dây đàn liền không biết mạnh nhẹ, đàn không ra cái thứ gì.
Nhưng nghĩ lại kỳ thật cũng không kỳ quái. Những nữ nhi khác tuổi còn nhỏ đều được học nữ công, duy chỉ có nàng còn ở nơi hương dã chạy nhảy vui đùa, xuống sông mò cá, leo cây bắt ve, bắt gà vịt nhà người khác thả rong nữa... Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng học qua thứ gì văn nhã tinh tế cả, đối với đàn càn không hứng thú. Êm tai thì sao, cũng chỉ có vậy. Có nghe được gì đặc biệt đâu? Với đôi tay này, tinh thần này mà muốn nàng học đàn thì đúng là muốn nàng phải chết rồi?---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khương Tuyết Ninh càng đàn càng cảm thấy tiếng đàn của mình khác người, trong lòng càng trống rỗng, tình cờ ngẩng đầu chợt thấy Tạ Nguy đã đứng trước mặt nàng. Tay nàng run một cái, kém chút làm đứt dây đàn. Tạ Nguy từ trên cao nhìn xuống nàng, hỏi: “Chưa từng học?”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy toàn thân cứng ngắc, nơm nớp lo sợ trả lời: “Tiên sinh không phải nói coi như mình chưa từng học, bắt đầu lại từ đầu sao?”
Mí mắt Tạ Nguy lại giật. Khương Tuyết Ninh thế là cảm thấy sau gáy dần lạnh toát. Tạ Nguy nhịn cố gắng không phát giận, lại nhìn cây đàn dưới tay nàng, chỉ nói: “Ngươi ngồi yên đi, đừng chà đạp cây đàn nữa.”
Quả nhiên hắn nhìn ra được cây đàn này! Đáy lòng Khương Tuyết Ninh lập tức kêu thảm thiết một tiếng, đúng ra nên sớm nghĩ tới: Họ Tạ mê cổ cầm, Yến Lâm nói đem đàn tốt đi học nhất định sẽ được hắn thích, lại không biết đàn tốt cũng phải là người giỏi mới được, nếu người không xứng với đàn chỉ sợ không những không thể lấy lòng Tạ Nguy, còn khiến hắn căm ghét. Bây giờ chính là nàng không xứng với đàn a.
Tạ Nguy nói hai câu này tuy là không lớn nhưng Phụng Thần điện đâu rộng rãi bao nhiêu, người khác sao không nghe được? Nhất thời tiếng đàn xung quanh đều nhỏ đi một chút. Một đám người đều nhìn nàng đầy vi diệu mà khác thường.
Khương Tuyết Ninh nghe Tạ Nguy nói “ngồi yên”, liền không dám đưa tay đụng vào đàn nữa, lại suy nghĩ mình đã không xứng với đàn, vậy đổi sang một cây xứng với nàng sẽ không coi là chà đạp nữa? Thế là lắp bắp nói: “Tạ, Tạ tiên sinh…”
Tạ Nguy thấy nàng ngoan ngoãn không động vào đàn nữa, căng thẳng bức bối trong đầu bỗng giảm bớt, vừa quay người đi, nghe nàng nói, liền dừng lại.
Khương Tuyết Ninh kích động lo sợ, lấy dũng khí nói: “Hay ta đổi một cây đàn kém thôi?”
“...” Tạ Nguy nắm chặt cây thước dài đến hằn lên vết đỏ, lúc nhìn nàng ánh mắt thêm chút thâm trầm. Còn tưởng nàng thông minh. Không ngờ còn muốn tìm đàn kém hơn cho xứng! Hắn lạnh mặt, chỉ cây thước về phía cửa điện, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Khương Tuyết Ninh ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn theo hướng tay Tạ Nguy chỉ, trong đầu đùng một tiếng, hoàn toàn trống rỗng như mất hồn. Dù cho trong lòng có vạn câu hoang mang vạn câu không cam lòng, nhưng trước mặt Tạ Nguy lại nói không nên lời, nhất thời hốc mắt ửng đỏ, đứng lên đi ra đứng chỗ cây cột ngoài hành lang, nàng không nghĩ ra nổi đã đắc tội hắn thế nào, lại bị hắn phạt ra đứng đây, mất hết mặt mũi. Dù ở kiếp trước nàng cũng chưa từng bị ủy khuất như vậy.
Khương Tuyết Ninh đêm qua không ngủ ngon, lo lắng chuyện Dũng Nghị hầu phủ, sáng nay theo Tạ Nguy học đàn tinh thần càng căng thẳng, chỉ sợ chọc hắn tức giận, giờ phút này đứng dưới hiên, thật sự là càng nghĩ càng tức giận. Không có Vưu Phương Ngâm kiếp trước thì thôi, vì chuyện Dũng Nghị hầu phủ mà phải dùng Chu Dần Chi cũng được, trùng sinh trở về còn bị ép sống dưới tầm mắt của Tạ Nguy, nhưng đời này nàng còn chưa chân chính làm chuyện gì xấu xa mà. Tại sao lại khắc nghiệt với nàng như vậy? Vốn là ba phần ủy khuất, nghĩ đi nghĩ lại liền thành mười phần. Khương Tuyết Ninh cũng không biết động phải cái gì, sầu khổ kiếp trước kiếp này đều ồ ạt tuôn ra, đôi mắt nóng lên, nước mắt như hạt châu lạch cạch lạch cạch rơi xuống. Nàng nâng tay áo chà đi lau đi nhẫn nhịn lại. Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, căn bản không như nàng muốn.
Tạ Nguy vốn nói “Ngươi ra ngoài trước đi”, chỉ tính toán nói vài câu để đám người còn lại tự tập luyện, sau đó mới ra nói chuyện với nàng. Nhưng ai ngờ hắn mới dặn dò được một nửa, đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào từ bên ngoài vọng lại. Hắn quay người nhìn ra, lập tức cứng đờ. Thiếu nữ nhan sắc rặng rỡ tươi tắn hôm nay mặc bộ váy mày tím nhạt, thân hình tinh tế, đứng bên cây trụ dưới mái hiên, giống như bị ủy khuất cực lớn, vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt, thật khiến người nhìn vừa bực mình vừa buồn cười. Chỉ là năm đó trên đường hồi kinh bị tập kích, cả người đầy bùn đất, nhưng hình như cũng chưa từng thấy nàng khóc...
Tạ Nguy nhìn nàng, cảm thấy có chút phức tạp, đưa tay nhẹ nhàng đè lên mi tâm mình, giọng nói vô thức mềm nhũn: “Đừng khóc nữa, vào đi.”
Tiếng nghẹn ngào của Khương Tuyết Ninh lập tức dừng lại. Nàng cảm thấy mình khóc kỳ thật không liên quan gì tới Tạ Nguy, chỉ là uất ức nho nhỏ càng nghĩ càng lớn thôi, trong lòng cho rằng họ Tạ ý chí sắt đá, sợ là muốn để mình đứng bên ngoài tới một canh giờ. Ai ngờ hắn bỗng nhiên gọi nàng vào?
Sau khi kinh ngạc, cũng có mấy phần sợ mình nghe nhầm. Thần sắc Khương Tuyết Ninh trở nên cổ quái. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lại, một ý niệm chợt lướt qua: Không phải chứ, Tạ Nguy vậy mà lại tiếp nhận kiểu này?! Nàng có chút không dám tin. Nhưng mà cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước nàng có khóc trước mặt Tạ Nguy sao? Không có. Một lần cũng không có. Khương Tuyết Ninh tâm tư chợt động, nước mắt vừa ngừng lại một lát, lại nghẹn ngào rơi xuống. Quả nhiên là muốn khóc liền khóc, nói đến là đến. Chỉ là lúc này nhìn thì giống thật, nhưng lại là giả.
Quả nhiên, Tạ Nguy lại lộ ra một chút thần sắc như nhức đầu, nói với nàng: “Ta vốn không muốn phạt ngươi, về chỗ ngồi xuống đi.”
Có hiệu quả! Khương Tuyết Ninh kém chút cười ra tiếng. Ai dám tưởng tượng tử huyệt của Tạ Nguy lại ở chỗ này? Nàng chỉ cần biết mình có biện pháp đối phó với Tạ Nguy – tên ác bá áp bức nàng hai kiếp, không khỏi vui sướng khoái chí đến cực điểm. Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ủy khuất như cũ, khẽ “A” một tiếng, đi vào điện, trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Sau đó Tạ Nguy nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Chờ lát nữa tan học, một mình ngươi ở lại.”
Khương Tuyết Ninh: “...” Là tiểu nữ còn nhỏ dại, vui mừng quá sớm.
(Vì đoạn thơ gắn liền với tên cây đàn kia có nghĩa là: làm kinh đô chấn động một phen sau đó lại trở về quy ẩn sống qua ngày với trăng trên núi)
Nàng ngẫm lại có chút hoang mang. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, làm nhiều chuyện coi trời bằng vung như vậy, lại tạo rất nhiều sát nghiệt, nếu không làm hoàng đế, chỉ sợ sẽ không có kết cục nào tốt đẹp?
Bởi vì còn chưa tới giờ lên lớp, sau khi Tạ Nguy thử tiếng đàn xong thì ngồi xuống gần đó, cũng không nói gì với các nàng. Theo lý thuyết giờ này vốn là giờ nghỉ giữa hai môn, đám người có thể tùy ý đi lại nghỉ ngơi. Nhưng Tạ Nguy ngồi ở đó như tỏa ra một loại uy hiếp kỳ dị, khiến không ai dám cao giọng ồn ào, thậm chí không dám tùy ý đi lại, mỗi người đều mười phần thông minh ngồi yên tại vị trí của mình, chỉ sợ để hắn có ấn tượng xấu. Cho nên, cả điện thanh tịnh an tĩnh hiếm thấy.
Hết hai khắc nghỉ ngơi, Tạ Nguy mới lần nữa đứng dậy, đi đến phía trên điện. Lúc này chín học sinh phía dưới kể cả Lạc Dương trưởng công chúa đều đứng lên, khom người cúi đầu chào hắn: “Học sinh bái kiến Tạ tiên sinh.”
Tạ Nguy khoát tay nói: “Không cần đa lễ.” Trên thư án bên cạnh hắn đặt một thanh thước. Hắn nhìn thoáng qua, tùy ý cầm lên xem xét thưởng thức, sau khi cho tất cả mọi người ngồi xuống, nhân tiện nói: “Hôm nay sẽ học về cổ cầm. Tạ mỗ biết, chư vị tiểu thư, kể cả trưởng công chúa điện hạ, phần lớn đã học qua môn này. Chỉ là, nay đã theo Tạ mỗ học đàn, xin mọi người quên hết những thứ đã học trước kia đi, coi như mình chưa từng biết, học lại từ đầu từng bước từng bước một.”
Khương Tuyết Ninh trông thấy hắn cầm thước liền cảm thấy ngón tay đau đớn. Nghe xong lời Tạ Nguy nói, chỉ cảm thấy không khác gì kiếp trước. Kiếp trước nàng vừa nghe thấy lời nói này trong lòng rất vui vẻ, nếu học từ đầu chưa chắc mình đã thua kém đám tiểu thư khuê các kia. Nhưng mà sự thực tàn khốc. Có đôi khi, không thể không thừa nhận, ông trời rất công bằng: Cho nàng tướng mạo hơn người, sẽ không để nàng có gia cảnh thư thái, cùng thiên phú cầm kỳ thư họa nữa.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
“Cổ nhân nói, trên trời có ngũ tinh (năm ngôi sao), dưới đất có ngũ hành, người có ngũ âm. Cho nên truyền thuyết, ngày xưa, Thần Nông đẽo cây làm đàn, tơ thừng làm dây cung, chỉ có ngũ âm: cung, thương, chủy, giốc, vũ, hợp với ngũ tinh trên trời cùng ngũ hành dưới đất, mà tạo nên âm nhạc. Về sau Chu Văn Vương trong tù, nghĩ tới Bá Ấp mà tìm tòi nghiên cứu, tăng thêm một sợi dây, gọi là dây văn; Vũ Vương chinh phạt Trụ, lại thêm một dây đàn, gọi là dây võ. Từ đây được xưng gọi là ‘Văn võ thất huyền cầm’.”
Tạ Nguy cầm thước, tay chắp sau lưng, thong thả vừa đi từ trên điện xuống vừa giảng, ánh mắt lướt qua gương mặt từng người. “Học đàn không dễ, như đi ngược dòng nước, có khi còn khó hơn đọc sách nhiều. Nói học đàn ba năm thành tựu nhỏ, trong năm năm thành tựu trung, bảy năm thành tựu lớn, đó là nói về ‘Thuật’ (kỹ thuật), thế nhưng học đàn là ‘Đạo’, có hiểu được ‘Đạo’ mới coi là có thành tựu. Chỉ là các ngươi tuổi không lớn, chỉ trong nửa năm, cũng không kịp học gì nhiều, nếu được cơ bản, có chút dáng vẻ, cũng đã xem như không tệ, hôm nay đây Tạ mỗ sẽ bắt đầu nói từ ‘Tọa’ (dáng ngồi) cùng ‘Chỉ’ (ngón tay).”
Hắn giảng cho hoàng đế cùng quan văn võ trên triều tại Văn Uyên các đã quen, nay dạy một nhóm tiểu cô nương thực có chút như giết gà dùng đao mổ trâu, lại không giống vị Hàn Lâm viện Triệu tiên sinh lúc trước không kiên nhẫn, hắn lại đi thong dong, ngôn ngữ bình hòa. Không cao cao tại thượng, cũng không khinh thường các nàng. Lúc đứng trong Phụng Thần điện giảng bài cho những tiểu cô nương này, không khác gì khi đứng trong Văn Uyên các giảng cho cửu ngũ chí tôn.
Lúc trước đám người thấy cách Triệu Ngạn Xương giảng bài, liền nghĩ tới Tạ Nguy ở trên triều chủ trì nhật giảng cho hoàng đế cùng văn võ bá quan, dù đều nghe nói Tạ tiên sinh ôn hòa văn nhã, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi lo lắng hắn cũng như vị Triệu tiên sinh kia nghiêm nghị, cứng nhắc. Giờ phút này nghe hắn dạy học khoan hậu như vậy, liền yên lòng. Hơi to gan, lại quen biết Tạ Nguy như Thẩm Chỉ Y, liền thử thăm dò giơ tay lên hỏi: “Vậy Tạ tiên sinh học bao nhiêu năm rồi, hiện tại tính là cảnh giới gì a?”
Tạ Nguy nhìn nàng một cái, cười nói: “Ta bắt đầu học đàn từ bốn tuổi, bây giờ miễn cưỡng coi như chạm tới ngưỡng cửa đi.” (tức là còn chưa tới ngưỡng nhập môn đó)
Đám người không khỏi líu lưỡi. Thẩm Chỉ Y lại đếm ngón tay, đếm xong thì kinh hãi: “Ngài đã học hơn hai mươi năm mà còn ở ngưỡng này…”
Tạ Nguy nói: “Ta coi như ngu dốt, nhưng trưởng công chúa điện hạ nếu thông minh có linh tính, thì chưa hẳn đã cần lâu như vậy.”
Hắn dừng bước vừa lúc đứng trước mặt Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh nghe thấy hắn nói hai chữ “Ngu dốt”, liền nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một chút: Họ Tạ như vậy còn nói “Ngu dốt”, vậy trên đời này còn có người thông minh sao? Nhưng mà trên mặt Tạ Nguy không có chút gì là cố ý giả vờ khiêm tốn, chỉ có nghiêm túc khiêm nhường. Nàng ý thức được —— Tạ Cư An lại thật sự cảm thấy mình ngu dốt, hơn hai mươi năm chỉ có thể coi là thành tựu nhỏ.
Bởi vì hôm nay học đàn, nên đàn của tất cả đều bày trên bàn. Khương Tuyết Ninh cũng không ngoại lệ. Tiêu Am đang ở trước mặt nàng. Tạ Nguy hạ tầm mắt, lướt qua người nàng, liền dừng lại ở chỗ cây cổ cầm này, cũng không biết có phải nhận ra hay không, hắn nhìn thêm một lát, mới lại nhìn Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh lạnh người, dựng tóc gáy. Cũng may Tạ Nguy hình như chỉ vì cây đàn này mà nhìn nàng thêm một lần, cũng không nói gì, rất nhanh liền quay người đi tới trên điện.
Lúc này mới chính thức bắt đầu dạy đàn. Đầu tiên là học ngồi. Việc này đối với mọi người đều không khó. Dù sao mấy ngày trước đã theo Tô thượng nghi học “Đi đứng ngồi nằm”, tư thế ngồi lúc đánh đàn dù hơi khác lúc Tô thượng dạy, nhưng cơ bản vẫn vậy, tóm lại là thân không được dao, đầu không được động, mắt phải nhìn, tai phải nghe, ngồi phải có quy tắc.
Khương Tuyết Ninh kiếp trước tốt xấu gì cũng đã trải qua mấy năm sống trong cung đình, trước đó lúc học Tô thượng nghi đã quá tai tiếng, giờ phút này trước mặt Tạ Nguy, tất nhiên càng không dám qua loa. Tạ Nguy nhìn từng người, đều gật đầu. Cuối cùng dừng bước trước mặt nàng, ngược lại cảm giác khá bất ngờ, nói: “Không sai.” Khương Tuyết Ninh nghe thấy hai chữ này, mặt ngoài trấn định, nhưng trong lòng đã hận không thể đập đầu xuống đất.
Tạ Nguy vốn là cảm thấy nàng làm tốt mới khen một câu, không ngờ khen xong, trên mặt nàng lại có chút chột dạ, thần sắc miễn cưỡng, ngồi trước đàn Tiêu Am lại như ngồi trên bàn chông vậy. Sợ đến thế sao? Hắn dù không biết tại sao trong mắt nàng lại thành hồng thủy mãnh thú, nhưng chỉ tưởng mình làm nàng sợ, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi đến lúc học thủ pháp —— Tạ Nguy bắt đầu từ tám thủ pháp của tay phải, từ dễ tới khó, dạy trước bốn cách là mạt, khiêu, câu, tích. Hắn làm mẫu trước một lần rồi để các nàng làm theo.
*Mạt (抹): Sử dụng ngón trỏ để gảy móc một chuyển động đóng, về phía lòng bàn tay.
Khiêu (挑): Sử dụng ngón trỏ để gảy móc một chuyển động mở ra, cách xa lòng bàn tay.
Câu (勾): Sử dụng ngón tay giữa để gảy móc một chuyển động khép lại, về phía lòng bàn tay.
Tích (剔): Sử dụng ngón tay giữa để gảy theo một chuyển động mở ra, cách xa lòng bàn tay.
Ở đây có vài thế gia tiểu thư đã sớm học qua, cho nên một lần liền làm được. Bên trong Phụng Thần điện thế là vang lên tiếng đàn đơn giản rời rạc. Nhưng mà... Luôn luôn có một tiếng hoặc nhanh, hoặc chậm, khi ngắn ngủi, khi ngân dài, còn thêm vài tạp âm có lẽ do ngón tay chạm phải dây đàn khác. Lông mày Tạ Nguy liền nhíu lại. Vốn tiếng đàn này xen lẫn thoang thoảng trong những tiếng đàn đồng điệu, nên cũng không rõ ràng mấy. Nhưng hắn học đàn nhiều năm, nghe rất nhiều nên dễ dàng phân biệt rõ, tiếng đàn kỳ dị này khó nghe như tiếng đao cùn cắt vải gấm vậy. Cực kỳ chói tai! Hắn nghe bốn năm âm, liền không nhịn nổi nữa, nhìn về phía phát ra tiếng đàn kia. Không phải Khương Tuyết Ninh thì còn ai?
Người ngồi sau cây đàn, tư thái không tệ, nhất là nàng có một gương mặt xinh đẹp hơn người, kiều diễm tươi đẹp, thêm mười ngón tay thon dài nuột nà, chỉ cần không chạm vào dây đàn thì thật là cảnh đẹp ý vui. Nhưng mà ngón tay vừa gảy dây thì âm thanh kỳ dị kia lại vang lên. Mà tay thì quắp lại như chân gà! Ngón tay không biết dùng lực, lúc nhẹ cứ như thổi bông, lúc mạnh thì dây đàn căng sắp đứt! Tạ Nguy nhìn dây đàn rung bần bật dưới ngón tay nàng, chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, mí mắt giật giật. Tư thế ngồi chuẩn mực, lại đàn như quỷ thế này! Khó trách mới khen nàng một câu nàng đã chột dạ.
Khương Tuyết Ninh còn không biết mình đã bị Tạ Nguy để mắt tới, chỉ tập trung vào đôi tay không chịu nghe theo ý nàng. Lúc dùng son phấn bột nước vững vững vàng vàng, nhưng vừa chạm phải dây đàn liền không biết mạnh nhẹ, đàn không ra cái thứ gì.
Nhưng nghĩ lại kỳ thật cũng không kỳ quái. Những nữ nhi khác tuổi còn nhỏ đều được học nữ công, duy chỉ có nàng còn ở nơi hương dã chạy nhảy vui đùa, xuống sông mò cá, leo cây bắt ve, bắt gà vịt nhà người khác thả rong nữa... Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng học qua thứ gì văn nhã tinh tế cả, đối với đàn càn không hứng thú. Êm tai thì sao, cũng chỉ có vậy. Có nghe được gì đặc biệt đâu? Với đôi tay này, tinh thần này mà muốn nàng học đàn thì đúng là muốn nàng phải chết rồi?---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khương Tuyết Ninh càng đàn càng cảm thấy tiếng đàn của mình khác người, trong lòng càng trống rỗng, tình cờ ngẩng đầu chợt thấy Tạ Nguy đã đứng trước mặt nàng. Tay nàng run một cái, kém chút làm đứt dây đàn. Tạ Nguy từ trên cao nhìn xuống nàng, hỏi: “Chưa từng học?”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy toàn thân cứng ngắc, nơm nớp lo sợ trả lời: “Tiên sinh không phải nói coi như mình chưa từng học, bắt đầu lại từ đầu sao?”
Mí mắt Tạ Nguy lại giật. Khương Tuyết Ninh thế là cảm thấy sau gáy dần lạnh toát. Tạ Nguy nhịn cố gắng không phát giận, lại nhìn cây đàn dưới tay nàng, chỉ nói: “Ngươi ngồi yên đi, đừng chà đạp cây đàn nữa.”
Quả nhiên hắn nhìn ra được cây đàn này! Đáy lòng Khương Tuyết Ninh lập tức kêu thảm thiết một tiếng, đúng ra nên sớm nghĩ tới: Họ Tạ mê cổ cầm, Yến Lâm nói đem đàn tốt đi học nhất định sẽ được hắn thích, lại không biết đàn tốt cũng phải là người giỏi mới được, nếu người không xứng với đàn chỉ sợ không những không thể lấy lòng Tạ Nguy, còn khiến hắn căm ghét. Bây giờ chính là nàng không xứng với đàn a.
Tạ Nguy nói hai câu này tuy là không lớn nhưng Phụng Thần điện đâu rộng rãi bao nhiêu, người khác sao không nghe được? Nhất thời tiếng đàn xung quanh đều nhỏ đi một chút. Một đám người đều nhìn nàng đầy vi diệu mà khác thường.
Khương Tuyết Ninh nghe Tạ Nguy nói “ngồi yên”, liền không dám đưa tay đụng vào đàn nữa, lại suy nghĩ mình đã không xứng với đàn, vậy đổi sang một cây xứng với nàng sẽ không coi là chà đạp nữa? Thế là lắp bắp nói: “Tạ, Tạ tiên sinh…”
Tạ Nguy thấy nàng ngoan ngoãn không động vào đàn nữa, căng thẳng bức bối trong đầu bỗng giảm bớt, vừa quay người đi, nghe nàng nói, liền dừng lại.
Khương Tuyết Ninh kích động lo sợ, lấy dũng khí nói: “Hay ta đổi một cây đàn kém thôi?”
“...” Tạ Nguy nắm chặt cây thước dài đến hằn lên vết đỏ, lúc nhìn nàng ánh mắt thêm chút thâm trầm. Còn tưởng nàng thông minh. Không ngờ còn muốn tìm đàn kém hơn cho xứng! Hắn lạnh mặt, chỉ cây thước về phía cửa điện, nói: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Khương Tuyết Ninh ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn theo hướng tay Tạ Nguy chỉ, trong đầu đùng một tiếng, hoàn toàn trống rỗng như mất hồn. Dù cho trong lòng có vạn câu hoang mang vạn câu không cam lòng, nhưng trước mặt Tạ Nguy lại nói không nên lời, nhất thời hốc mắt ửng đỏ, đứng lên đi ra đứng chỗ cây cột ngoài hành lang, nàng không nghĩ ra nổi đã đắc tội hắn thế nào, lại bị hắn phạt ra đứng đây, mất hết mặt mũi. Dù ở kiếp trước nàng cũng chưa từng bị ủy khuất như vậy.
Khương Tuyết Ninh đêm qua không ngủ ngon, lo lắng chuyện Dũng Nghị hầu phủ, sáng nay theo Tạ Nguy học đàn tinh thần càng căng thẳng, chỉ sợ chọc hắn tức giận, giờ phút này đứng dưới hiên, thật sự là càng nghĩ càng tức giận. Không có Vưu Phương Ngâm kiếp trước thì thôi, vì chuyện Dũng Nghị hầu phủ mà phải dùng Chu Dần Chi cũng được, trùng sinh trở về còn bị ép sống dưới tầm mắt của Tạ Nguy, nhưng đời này nàng còn chưa chân chính làm chuyện gì xấu xa mà. Tại sao lại khắc nghiệt với nàng như vậy? Vốn là ba phần ủy khuất, nghĩ đi nghĩ lại liền thành mười phần. Khương Tuyết Ninh cũng không biết động phải cái gì, sầu khổ kiếp trước kiếp này đều ồ ạt tuôn ra, đôi mắt nóng lên, nước mắt như hạt châu lạch cạch lạch cạch rơi xuống. Nàng nâng tay áo chà đi lau đi nhẫn nhịn lại. Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, căn bản không như nàng muốn.
Tạ Nguy vốn nói “Ngươi ra ngoài trước đi”, chỉ tính toán nói vài câu để đám người còn lại tự tập luyện, sau đó mới ra nói chuyện với nàng. Nhưng ai ngờ hắn mới dặn dò được một nửa, đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào từ bên ngoài vọng lại. Hắn quay người nhìn ra, lập tức cứng đờ. Thiếu nữ nhan sắc rặng rỡ tươi tắn hôm nay mặc bộ váy mày tím nhạt, thân hình tinh tế, đứng bên cây trụ dưới mái hiên, giống như bị ủy khuất cực lớn, vừa khóc nức nở vừa lau nước mắt, thật khiến người nhìn vừa bực mình vừa buồn cười. Chỉ là năm đó trên đường hồi kinh bị tập kích, cả người đầy bùn đất, nhưng hình như cũng chưa từng thấy nàng khóc...
Tạ Nguy nhìn nàng, cảm thấy có chút phức tạp, đưa tay nhẹ nhàng đè lên mi tâm mình, giọng nói vô thức mềm nhũn: “Đừng khóc nữa, vào đi.”
Tiếng nghẹn ngào của Khương Tuyết Ninh lập tức dừng lại. Nàng cảm thấy mình khóc kỳ thật không liên quan gì tới Tạ Nguy, chỉ là uất ức nho nhỏ càng nghĩ càng lớn thôi, trong lòng cho rằng họ Tạ ý chí sắt đá, sợ là muốn để mình đứng bên ngoài tới một canh giờ. Ai ngờ hắn bỗng nhiên gọi nàng vào?
Sau khi kinh ngạc, cũng có mấy phần sợ mình nghe nhầm. Thần sắc Khương Tuyết Ninh trở nên cổ quái. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lại, một ý niệm chợt lướt qua: Không phải chứ, Tạ Nguy vậy mà lại tiếp nhận kiểu này?! Nàng có chút không dám tin. Nhưng mà cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước nàng có khóc trước mặt Tạ Nguy sao? Không có. Một lần cũng không có. Khương Tuyết Ninh tâm tư chợt động, nước mắt vừa ngừng lại một lát, lại nghẹn ngào rơi xuống. Quả nhiên là muốn khóc liền khóc, nói đến là đến. Chỉ là lúc này nhìn thì giống thật, nhưng lại là giả.
Quả nhiên, Tạ Nguy lại lộ ra một chút thần sắc như nhức đầu, nói với nàng: “Ta vốn không muốn phạt ngươi, về chỗ ngồi xuống đi.”
Có hiệu quả! Khương Tuyết Ninh kém chút cười ra tiếng. Ai dám tưởng tượng tử huyệt của Tạ Nguy lại ở chỗ này? Nàng chỉ cần biết mình có biện pháp đối phó với Tạ Nguy – tên ác bá áp bức nàng hai kiếp, không khỏi vui sướng khoái chí đến cực điểm. Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ủy khuất như cũ, khẽ “A” một tiếng, đi vào điện, trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Sau đó Tạ Nguy nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Chờ lát nữa tan học, một mình ngươi ở lại.”
Khương Tuyết Ninh: “...” Là tiểu nữ còn nhỏ dại, vui mừng quá sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.