Chương 51: Mộ Nghĩa Đồng
Thời Kính
21/05/2023
Bầu không khí có một loại kỳ dị vi diệu. Đám người cũng không biết có phải cảm giác ra cái gì hay không, ánh mắt nhìn Thẩm Chỉ Y cùng Khương Tuyết Ninh có chút băn khoăn, có thể là cảm thấy Lạc Dương trưởng công chúa cũng quá tốt với Khương Tuyết Ninh đi.
Thái giám kia tên là Trịnh Bảo đã tạ ơn lui ra. Trong nội tâm Khương Tuyết Ninh một đại sự đã làm ổn, mặc dù còn không biết sau đó sẽ thế nào, nhưng đã bớt căng thẳng mấy phần. Nói như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, nàng sẽ gọi là gì nhỉ? Nhớ lại, hẳn nên gọi là “Hí tinh” (tạm hiểu là diễn xuất đạt đi) đi. Cái khác không ra sao, nhưng diễn kịch giả bộ đáng thương nàng tự tin mình hạng nhất.
Nhưng nghĩ lại kỳ thật cũng không đến nỗi tệ như vậy. Nàng tuy lợi dụng Thẩm Chỉ Y mới đạt mục đích, nhưng nhìn khía cạnh khác, cũng coi như giúp Thẩm Chỉ Y kết một cọc thiện duyên a? Không tính là chuyện xấu, không tính là chuyện xấu. Khương Tuyết Ninh trong lòng tự khuyên bảo chính mình vài câu, lại nói một tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Chỉ Y không nói gì thêm. Nàng về Minh Phượng cung mặc dù ngược đường với nhóm thư đồng, nhưng lại kéo tay Khương Tuyết Ninh, cùng nàng đi về Ngưỡng Chỉ trai, còn đi vào trong sảnh ngồi nói chuyện cùng các nàng một hồi lâu mới rời đi.
Tiêu Xu từ đâu tới cuối đều có vẻ hơi trầm mặc. Lúc Thẩm Chỉ Y tới, nàng ngập ngừng nhìn, như có chuyện muốn nói, nhưng nhìn những người khác ngồi trong sảnh, lại không nói ra. Thẳng đến khi Thẩm Chỉ Y đứng dậy rời đi, nàng mới im lặng không lên tiếng đi theo ra. Khương Tuyết Ninh trông thấy, liền đoán nàng có lời muốn một mình nói với Thẩm Chỉ Y, có lẽ liên quan tới chuyện ở Từ Ninh cung hôm nay và Tiêu thái hậu. Nhưng không ai đi theo.
Tiêu Xu vừa mới rời đi, trong sảnh liền yên tĩnh tới kỳ dị, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Qua một hồi lâu, Phương Diệu mới sợ hãi vỗ vỗ ngực, phun ra tâm sự nhẫn nhịn suốt từ sớm, thở dài: “Vừa mới tiến cung đã gặp phải chuyện này, ta suýt chút bị dọa chết.”
Đám người còn lại cũng đồng loạt cảm thán gật đầu. Còn nói: “Cũng không biết ngọc như ý kia có gì không đúng...”
Khương Tuyết Ninh tự nhiên biết ngọc như ý có gì mờ ám, nhưng chỉ ngậm miệng không nói. Dù sao nàng lúc ấy đứng phía dưới, không nên tỏ ra biết. Diêu Dung Dung thì khuôn mặt sợ hãi, chỉ là nàng khác biệt, dù sợ nhưng trong lòng không giấu nổi hiếu kì, do dự mãi, thấp giọng nhút nhát nói: “Lúc hoàng hậu nương nương nhặt khối ngọc vỡ kia lên, vừa hay ở bên cạnh ta, ta, ta có thoáng nhìn thấy hai chữ. Chỉ là, chỉ là, ‘Nghĩa Đồng’ là có ý gì a?”
“Nghĩa Đồng?!” Phương Diệu đang ngồi bấm đốt ngón tay tính hung cát cho mình, nghe thấy hai chữ này tay liền run lên, lại không tự chủ kinh hô một tiếng, gần như hoảng sợ nhìn Diêu Dung Dung, đến giọng nói cũng có chút mất bình tĩnh. “Ngươi thật sự nhìn thấy hai chữ này?”
Diêu Dung Dung triệt để bị phản ứng của Phương Diệu dọa sợ: “Nhìn, nhìn thấy...”
Chu Bảo Anh nhỏ tuổi nhất cũng không rành thế sự nhất, không hiểu ra sao: “Hai chữ này thì thế nào?”
*
Buổi chiều đầu đông, trên trời đầy mây xám xịt che phủ âm u, bên rìa của rừng bia đá trong Bạch Tháp Tự đã phủ đầy lá rụng, mấy nhánh cây trơ trọi run rẩy trong gió lạnh buốt thổi qua. Trong Triều Âm đình treo một cái chuông lớn làm bằng đồng thau, bên cạnh có một bậc đá thấp, trên bậc bày một bàn để đàn, một bàn trà, có lư hương hoa sen đặt ở một góc, hương triện bên trong mới cháy được non nửa.
Nhưng mà sau một khắc liền bị người tức giận hất đổ xuống dưới! “Bịch, đang!” Lư hương hoa sen ngã xuống dưới bậc, lăn xuống, hơn phân nửa tàn hương trắng bệch trong lò đổ ra đầy đất, ngẫu nhiên điểm xuyết trên mấy lá khô bên cạnh, nhìn thấy mà giật mình. Mí mắt Kiếm Thư giật giật, vội cúi đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn. Giọng nói trước đây ấm nhuận khoan hậu nay đã lạnh lẽo như băng, Tạ Nguy dưới cơn thịnh nộ ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh hỏi một câu: “Ai bảo làm?”
Kiếm Thư nói: “Lúc thuộc hạ biết được tin tức thì lệnh đã hạ, hỏi bọn hắn lại chỉ nói là từ Kim Lăng đưa tin, trong lời nói hình như có chút không kiên nhẫn, giống như là phòng bị thuộc hạ. Thuộc hạ giả bộ rời đi sau đó ở lại theo dõi nửa canh giờ, trông thấy một cỗ kiệu từ hướng Lạc An phường đến, có một người hơn năm mươi tuổi, gầy guộc, để một chòm râu dê, mặc một thân áo xám, nếu thuộc hạ không lầm, là Công Nghi tiên sinh bên cạnh giáo thủ.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Lúc không ở trong cung, không giải quyết việc công, Tạ Nguy quen mặc đồ trắng. Trắng không chút pha trộn hay tỳ vết. Mặc thế này khiến nhìn hắn càng không liên quan tới thế gian hỗn tạp, không dính lấy nửa điểm nhân quả của hồng trần thế tục. Cũng áo trắng như vậy, người khác mặc có lẽ giống như người buôn bán nhỏ, mà hắn lại toát ra khí chất thanh cao. Chỉ là giờ phút này bên trong thanh cao còn có mấy phần khốc liệt. Hắn lại hỏi: “Bên Định Phi thì sao?”
Kiếm Thư rủ mắt, giọng hơi trầm: “Biết được việc đó, Đao Cầm đặc biệt sai người đi kiểm duyệt cẩn thận mật tín Định Phi công tử đưa đến kinh thành tháng này, không hề có một câu nhắc tới chuyện hôm nay.”
Tạ Nguy liền cười một tiếng: “Tâm ta không thay đổi, làm sao biết lòng người cũng vậy đây?”
Kiếm Thư nhất thời không hiểu lời này, muốn nói lúc còn ở Kim Lăng Định Phi công tử là tiên sinh nói gì nghe nấy, sau khi tiên sinh lên kinh, cũng thỉnh thoảng gửi mật tín thông báo tin tức trong giáo, rõ ràng là đứng về phía tiên sinh. Nhưng vừa muốn nói, lời lúc nãy lại xoẹt qua tâm trí hắn. Công Nghi Thừa trước nay đều bên cạnh giáo thủ, rất ít khi rời Kim Lăng. Tại sao người này đến kinh thành rồi, Định Phi công tử cũng ở Kim Lăng còn không hề hay biết, chưa cho bọn hắn chút tin tức nào?
Nghĩ tới đây, trong lòng Kiếm Thư đã nghiêm nghị: “Ý của tiên sinh là...”
Tạ Nguy nâng tay áo tuyết trắng dính xíu tàn hương, ngón tay nhẹ nhàng vỗ, chẳng những không rơi xuống, ngược lại làm cho tàn hương lan ra càng nhiều. Đôi mắt trong suốt xa xăm ngày thường, nay giấu hơi lạnh thấu xương. Môi hắn mím lại thành một đường thẳng, thần sắc ẩn giấu nguy hiểm khiếp người: “Công Nghi Thừa đã tới, chính là phụng mệnh giáo thủ. Hẳn là chê ta lâu nay không động tĩnh, đề phòng ta đây.”
Kiếm Thư nhớ lại nội bộ Thiên giáo lục đục phức tạp, nhíu mi: “Tiên sinh sắp đặt một phen trong cung, còn chưa động thủ. Bây giờ Công Nghi tiên sinh đến hô mưa gọi gió, liền uổng công ngài lúc trước an bài, còn gan to bằng trời, tùy tiện lấy ngọc như ý khắc chữ gây nên sóng gió, bọn hắn thất bại không quan trọng, nhưng nếu bởi vậy liên luỵ đến tiên sinh…” Dù sao người liên quan đều là tai mắt trong cung của tiên sinh. Đây hoàn toàn là đặt tiên sinh vào hiểm cảnh!
Tạ Nguy trầm mặc, chỉ giương mắt nhìn về rừng bia đá phía trước. Lá rụng phủ đầy đất. Mỗi bia đá đều cao sáu thước, rộng một thước, rất khác bia đá bình thường, bên trên cũng không khắc lời Phật, mà là những cái tên bình thường. Càng về sau dứt khoát đến tên cũng không khắc. Chỉ có từng khối bia đá trống không đứng đìu hiu khắp ngọn núi.
“Bây giờ thế cục trên triều căng như dây cung. Dính líu tới ta không quan trọng, chỉ sợ việc này gặp người có ý lợi dụng, hại đến người vô tội khác.” Hắn chậm rãi nhắm lại mắt, nhớ tới người trong giáo, lúc mở ra, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước lạnh lẽo đã là một mảnh tĩnh lặng chết chọc, thậm chí lộ ra một phần hung ác nham hiểm, “Phá hỏng kế hoạch (trù tính) của ta. Thành sự không có, bại sự có thừa!”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Kiếm Thư sớm đã không ưa đám người trong giáo kia, muốn mở miệng nói cái gì. Chỉ là khóe mắt liếc qua một cái, đã thoáng nhìn thấy người đang đi lên núi phía sau. Là một lão hòa thượng khoác cà sa, mặt mũi hiền lành. Thế là lời muốn nói đành ngậm lại.
Lão hòa thượng kia chính là phương trượng trụ trì Bạch Tháp tự, pháp hiệu Vong Trần, người hướng phật đều tôn xưng một tiếng “Vong Trần đại sư”, hôm nay Tạ Nguy hẹn hắn giảng kinh luận đạo. Hắn vừa đi tới Triều Âm Đình, đã nhìn thấy tàn hương bừa bộn trước bậc thang. Bước chân liền dừng lại. Tạ Nguy trong đình, lúc trước rõ ràng đầy lạnh lẽo hung ác, nay xoay người lại thì không còn chút gì, khóe môi thoảng qua nụ cười ấm áp như gió xuân hiu hiu, chỉ nói: “Vừa nãy Kiếm Thư lỗ mãng, làm đổ lư hương, mong đại sư chớ trách.”
Kiếm Thư: “...”
Vong Trần đại sư chắp tay trước ngực làm lễ, chỉ khoan hậu nói: “A di đà phật, không sao.”
*
Bên trong Ngưỡng Chỉ trai, người hơi có chút tâm tư nghe xong liền biết, Phương Diệu nghe Diêu Dung Dung nói ra hai chữ này đã phản ứng mạnh như thế, tất nhiên là biết chút gì đó, thế là đều vặn hỏi không tha. Phương Diệu chỉ nói: “Nghe thấy hai chữ ‘Nghĩa Đồng’, các ngươi đều không nghĩ tới gì sao?”
Đám người có chút mơ hồ. Khương Tuyết Ninh không lên tiếng. Vẫn là Trần Thục Nghi phản ứng nhanh, nheo mắt, bỗng nhiên nói: “Ý ngươi, là... Nghĩa Đồng mộ?!”
Vừa nghe, lập tức có người “A” một tiếng, hiển nhiên cũng nghĩ tới. Chỉ là việc này đã xảy ra từ hai mươi năm trước, đại đa số trong các nàng cũng chỉ nghe nhắc qua, biết có nơi như thế, xảy ra vài chuyện gì đó thôi, lại không rõ ràng chuyện năm đó cụ thể ra sao. Chu Bảo Anh thì ngây thơ không biết, liền hỏi: “Cái gì, chuyện gì nha?”
Phương Diệu nhìn Trần Thục Nghi một chút, mới nói: “Là nghịch đảng Bình Nam vương liên hợp Thiên giáo phạm thượng mưu phản hai mươi năm trước…”
Bình Nam vương vốn là huynh đệ của tiên hoàng, mười phần dũng mãnh thiện chiến, trong triều có người ủng hộ. Nhưng không địch lại tiên hoàng cưới Tiêu thái hậu. Huynh trưởng Tiêu thái hậu là Định quốc công Tiêu Viễn, phía sau là gia tộc Tiêu thị, lúc đó Tiêu Viễn còn cưới tỷ tỷ của Dũng Nghị hầu sát vách, cũng chính là cô mẫu của Yến Lâm làm vợ, hai đại gia tộc hiển hách nhất Đại Càn nhờ quan hệ thông gia nối liền thành một thể với tiên hoàng, cùng ủng hộ thì sao tiên hoàng thất bại được? Cho nên cuối cùng hoàng vị thay đổi, là tiên hoàng thắng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Hắn đăng cơ rồi liền phái Bình Nam vương đi đất phong. Ai ngờ Bình Nam vương không cam lòng, âm thầm nuôi quân, lại lan truyền trong bách tính, hấp dẫn rất nhiều tín đồ thiên giáo cấu kết, thế lực ngày càng lớn mạnh, hai mươi năm trước liền xuất binh tiến thẳng đến kinh thành. Trọng binh vây quanh cả hoàng cung. Tiên hoàng lúc đó đang đi săn ở Thượng Lâm uyển, nên tránh được một kiếp, được tinh binh ở Thượng Lâm uyển che chở trốn lên hướng bắc. Nhưng Tiêu thái hậu khi đó vẫn là hoàng hậu cùng Thẩm Lang lúc ấy vẫn là thái tử còn ở lại trong cung.
“Nói đến việc này cũng kỳ quái, tinh binh Bình Nam vương cùng thiên giáo loạn đảng giết vào cung, lại không thấy tung tích thái hậu nương nương cùng thánh thượng, cho nên hoài nghi trong cung có mật đạo, để bọn họ chạy trốn xuất cung.”
Lúc Phương Diệu nói đến đây, thì dừng một chút, thần sắc đã hiện vẻ mơ hồ sợ hãi, “Nhưng phản quân đã vây thành, thái hậu nương nương cùng thánh thượng nếu lúc này từ trong cung chạy ra, nhất định phải qua cửa thành các phía mới có thể ra ngoài, nên lập tức phái trọng binh trấn giữ cửa thành, một người cũng không thả ra. Bình Nam vương hận tiên hoàng thấu xương, không tìm được thái tử điện hạ thì không chịu bỏ qua, liền phái người lục soát từng nhà trong kinh, phàm trong nhà có nam đồng (trẻ trai) bốn tuổi trở lên, mười hai tuổi trở xuống hoặc cao hơn ba thước, đều bắt lại...”
Đám người nghe đến đó quả thực không rét mà run. Khương Tuyết Ninh đã cảm thấy hơi buồn nôn. Giọng Phương Diệu có chút không lưu loát, nhưng mà như có thần linh thúc đẩy nàng nói tiếp, phảng phất chuyện này phải khiến cho thật nhiều người biết: “Lúc ấy rất nhiều bách tính trong kinh nghe có hoạ chiến tranh đã sớm trốn ra, nhưng vẫn còn không ít gia đình, cho nên bắt lại hơn ba trăm nam đồng. Thái tử điện hạ năm đó ước chừng tám tuổi, Bình Nam vương bắt cung nhân trong cung từng hầu hạ điện hạ đến phân biệt, hơn ba trăm nam đồng vậy mà không có ai là thái tử. Bình Nam vương liền giận dữ. Trong cung đã bị phong tỏa, hắn không tin người còn có thể chắp cánh mà bay, liền truyền lệnh toàn thành, nếu có người giấu thái tử, tốt nhất sớm giao ra, nếu không sẽ tàn sát hơn ba trăm nam đồng bị bắt kia.”
Chu Bảo Anh chưa từng nghe nói tới việc này, đôi mắt đã trợn tròn, nhẹ giọng hỏi: “Sau, sau đó thì sao?”
Sắc mặt Phương Diệu hơi trắng bệch, chỉ nói: “Về sau viện binh Định quốc công cùng Dũng Nghị hầu nhanh chóng đẩy lùi phản quân, lúc mở cửa thành ra lần nữa, chỉ nhìn thấy thi thể chồng chất như núi ngay trước cửa cung. Tuyết rơi ba ngày ba đêm phủ kín, máu ngưng tụ thành băng cứng, cầm cái khoan sắt cũng không đục được, đục được một khối đã da thịt lẫn lộn, liền không dám động tới nữa. Chờ tuyết tan thành nước, người đã nát hết...”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
“Ọe!” Diêu Tích vẫn yên lặng lắng nghe rốt cục nhịn không được, che miệng chạy vội ra ngoài. Sắc mặt những người khác cũng hết sức khó coi. Đến Phương Diệu kỳ thật cũng cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, nhớ tới chuyện trong Từ Ninh cung hôm nay, càng nơm nớp lo sợ: “Về sau, hơn ba trăm nam đồng này đều được tiên hoàng hạ chỉ hậu táng, lập bia tại Bạch Tháp Tự, chính là ‘Nghĩa Đồng’ vì cứu thái tử mà chết, thế là rừng bia ở Bạch Tháp Tự gọi là ‘Nghĩa Đồng mộ’. Nghe nói lúc ấy tiểu thế tử Định quốc công phủ gần bảy tuổi cũng có trong đó...”
Tính ra là huynh trưởng của Tiêu Xu. Chỉ tính xuất thân so với Tiêu Xu hiện nay còn cao hơn không biết bao nhiêu: Dù sao định thế tử ngoại trừ là con cháu Tiêu thị, còn có mẹ đẻ là tỷ tỷ của Dũng Nghị hầu Yến Mục, chính là huyết mạnh giao thoa giữa hai đại gia tộc.
Thanh Viễn bá phủ mặc dù xuống dốc, nhưng Vưu Nguyệt cũng từng nghe nói tới chuyện này, khó tránh khỏi lấy ra khoe khoang: “Nói ra, năm đó Yến phu nhân sau khi mất con đau lòng muốn chết, năm đó liền hòa ly cùng Định quốc công, trở về Dũng Nghị hầu phủ, không lâu sau thì mất vị bệnh nặng. Yến thị cùng Tiêu thị tựa hồ cũng là sau chuyện này, mới không qua lại nữa.”
Diêu Dung Dung lập tức “A” một tiếng, hết sức kinh ngạc: “Nói vậy, Tiêu đại cô nương là con của mẹ kế?”
“Ầm!” Nàng vừa dứt lời, cánh cửa sảnh nửa khép lúc trước đột ngột mở ra đập vào tường, vang lên một tiếng thật lớn, dọa tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Tiêu Xu đang đứng ở cửa. Trên mặt là thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng có, lạnh giọng nói: “Các ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Thái giám kia tên là Trịnh Bảo đã tạ ơn lui ra. Trong nội tâm Khương Tuyết Ninh một đại sự đã làm ổn, mặc dù còn không biết sau đó sẽ thế nào, nhưng đã bớt căng thẳng mấy phần. Nói như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, nàng sẽ gọi là gì nhỉ? Nhớ lại, hẳn nên gọi là “Hí tinh” (tạm hiểu là diễn xuất đạt đi) đi. Cái khác không ra sao, nhưng diễn kịch giả bộ đáng thương nàng tự tin mình hạng nhất.
Nhưng nghĩ lại kỳ thật cũng không đến nỗi tệ như vậy. Nàng tuy lợi dụng Thẩm Chỉ Y mới đạt mục đích, nhưng nhìn khía cạnh khác, cũng coi như giúp Thẩm Chỉ Y kết một cọc thiện duyên a? Không tính là chuyện xấu, không tính là chuyện xấu. Khương Tuyết Ninh trong lòng tự khuyên bảo chính mình vài câu, lại nói một tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Chỉ Y không nói gì thêm. Nàng về Minh Phượng cung mặc dù ngược đường với nhóm thư đồng, nhưng lại kéo tay Khương Tuyết Ninh, cùng nàng đi về Ngưỡng Chỉ trai, còn đi vào trong sảnh ngồi nói chuyện cùng các nàng một hồi lâu mới rời đi.
Tiêu Xu từ đâu tới cuối đều có vẻ hơi trầm mặc. Lúc Thẩm Chỉ Y tới, nàng ngập ngừng nhìn, như có chuyện muốn nói, nhưng nhìn những người khác ngồi trong sảnh, lại không nói ra. Thẳng đến khi Thẩm Chỉ Y đứng dậy rời đi, nàng mới im lặng không lên tiếng đi theo ra. Khương Tuyết Ninh trông thấy, liền đoán nàng có lời muốn một mình nói với Thẩm Chỉ Y, có lẽ liên quan tới chuyện ở Từ Ninh cung hôm nay và Tiêu thái hậu. Nhưng không ai đi theo.
Tiêu Xu vừa mới rời đi, trong sảnh liền yên tĩnh tới kỳ dị, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Qua một hồi lâu, Phương Diệu mới sợ hãi vỗ vỗ ngực, phun ra tâm sự nhẫn nhịn suốt từ sớm, thở dài: “Vừa mới tiến cung đã gặp phải chuyện này, ta suýt chút bị dọa chết.”
Đám người còn lại cũng đồng loạt cảm thán gật đầu. Còn nói: “Cũng không biết ngọc như ý kia có gì không đúng...”
Khương Tuyết Ninh tự nhiên biết ngọc như ý có gì mờ ám, nhưng chỉ ngậm miệng không nói. Dù sao nàng lúc ấy đứng phía dưới, không nên tỏ ra biết. Diêu Dung Dung thì khuôn mặt sợ hãi, chỉ là nàng khác biệt, dù sợ nhưng trong lòng không giấu nổi hiếu kì, do dự mãi, thấp giọng nhút nhát nói: “Lúc hoàng hậu nương nương nhặt khối ngọc vỡ kia lên, vừa hay ở bên cạnh ta, ta, ta có thoáng nhìn thấy hai chữ. Chỉ là, chỉ là, ‘Nghĩa Đồng’ là có ý gì a?”
“Nghĩa Đồng?!” Phương Diệu đang ngồi bấm đốt ngón tay tính hung cát cho mình, nghe thấy hai chữ này tay liền run lên, lại không tự chủ kinh hô một tiếng, gần như hoảng sợ nhìn Diêu Dung Dung, đến giọng nói cũng có chút mất bình tĩnh. “Ngươi thật sự nhìn thấy hai chữ này?”
Diêu Dung Dung triệt để bị phản ứng của Phương Diệu dọa sợ: “Nhìn, nhìn thấy...”
Chu Bảo Anh nhỏ tuổi nhất cũng không rành thế sự nhất, không hiểu ra sao: “Hai chữ này thì thế nào?”
*
Buổi chiều đầu đông, trên trời đầy mây xám xịt che phủ âm u, bên rìa của rừng bia đá trong Bạch Tháp Tự đã phủ đầy lá rụng, mấy nhánh cây trơ trọi run rẩy trong gió lạnh buốt thổi qua. Trong Triều Âm đình treo một cái chuông lớn làm bằng đồng thau, bên cạnh có một bậc đá thấp, trên bậc bày một bàn để đàn, một bàn trà, có lư hương hoa sen đặt ở một góc, hương triện bên trong mới cháy được non nửa.
Nhưng mà sau một khắc liền bị người tức giận hất đổ xuống dưới! “Bịch, đang!” Lư hương hoa sen ngã xuống dưới bậc, lăn xuống, hơn phân nửa tàn hương trắng bệch trong lò đổ ra đầy đất, ngẫu nhiên điểm xuyết trên mấy lá khô bên cạnh, nhìn thấy mà giật mình. Mí mắt Kiếm Thư giật giật, vội cúi đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn. Giọng nói trước đây ấm nhuận khoan hậu nay đã lạnh lẽo như băng, Tạ Nguy dưới cơn thịnh nộ ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh hỏi một câu: “Ai bảo làm?”
Kiếm Thư nói: “Lúc thuộc hạ biết được tin tức thì lệnh đã hạ, hỏi bọn hắn lại chỉ nói là từ Kim Lăng đưa tin, trong lời nói hình như có chút không kiên nhẫn, giống như là phòng bị thuộc hạ. Thuộc hạ giả bộ rời đi sau đó ở lại theo dõi nửa canh giờ, trông thấy một cỗ kiệu từ hướng Lạc An phường đến, có một người hơn năm mươi tuổi, gầy guộc, để một chòm râu dê, mặc một thân áo xám, nếu thuộc hạ không lầm, là Công Nghi tiên sinh bên cạnh giáo thủ.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Lúc không ở trong cung, không giải quyết việc công, Tạ Nguy quen mặc đồ trắng. Trắng không chút pha trộn hay tỳ vết. Mặc thế này khiến nhìn hắn càng không liên quan tới thế gian hỗn tạp, không dính lấy nửa điểm nhân quả của hồng trần thế tục. Cũng áo trắng như vậy, người khác mặc có lẽ giống như người buôn bán nhỏ, mà hắn lại toát ra khí chất thanh cao. Chỉ là giờ phút này bên trong thanh cao còn có mấy phần khốc liệt. Hắn lại hỏi: “Bên Định Phi thì sao?”
Kiếm Thư rủ mắt, giọng hơi trầm: “Biết được việc đó, Đao Cầm đặc biệt sai người đi kiểm duyệt cẩn thận mật tín Định Phi công tử đưa đến kinh thành tháng này, không hề có một câu nhắc tới chuyện hôm nay.”
Tạ Nguy liền cười một tiếng: “Tâm ta không thay đổi, làm sao biết lòng người cũng vậy đây?”
Kiếm Thư nhất thời không hiểu lời này, muốn nói lúc còn ở Kim Lăng Định Phi công tử là tiên sinh nói gì nghe nấy, sau khi tiên sinh lên kinh, cũng thỉnh thoảng gửi mật tín thông báo tin tức trong giáo, rõ ràng là đứng về phía tiên sinh. Nhưng vừa muốn nói, lời lúc nãy lại xoẹt qua tâm trí hắn. Công Nghi Thừa trước nay đều bên cạnh giáo thủ, rất ít khi rời Kim Lăng. Tại sao người này đến kinh thành rồi, Định Phi công tử cũng ở Kim Lăng còn không hề hay biết, chưa cho bọn hắn chút tin tức nào?
Nghĩ tới đây, trong lòng Kiếm Thư đã nghiêm nghị: “Ý của tiên sinh là...”
Tạ Nguy nâng tay áo tuyết trắng dính xíu tàn hương, ngón tay nhẹ nhàng vỗ, chẳng những không rơi xuống, ngược lại làm cho tàn hương lan ra càng nhiều. Đôi mắt trong suốt xa xăm ngày thường, nay giấu hơi lạnh thấu xương. Môi hắn mím lại thành một đường thẳng, thần sắc ẩn giấu nguy hiểm khiếp người: “Công Nghi Thừa đã tới, chính là phụng mệnh giáo thủ. Hẳn là chê ta lâu nay không động tĩnh, đề phòng ta đây.”
Kiếm Thư nhớ lại nội bộ Thiên giáo lục đục phức tạp, nhíu mi: “Tiên sinh sắp đặt một phen trong cung, còn chưa động thủ. Bây giờ Công Nghi tiên sinh đến hô mưa gọi gió, liền uổng công ngài lúc trước an bài, còn gan to bằng trời, tùy tiện lấy ngọc như ý khắc chữ gây nên sóng gió, bọn hắn thất bại không quan trọng, nhưng nếu bởi vậy liên luỵ đến tiên sinh…” Dù sao người liên quan đều là tai mắt trong cung của tiên sinh. Đây hoàn toàn là đặt tiên sinh vào hiểm cảnh!
Tạ Nguy trầm mặc, chỉ giương mắt nhìn về rừng bia đá phía trước. Lá rụng phủ đầy đất. Mỗi bia đá đều cao sáu thước, rộng một thước, rất khác bia đá bình thường, bên trên cũng không khắc lời Phật, mà là những cái tên bình thường. Càng về sau dứt khoát đến tên cũng không khắc. Chỉ có từng khối bia đá trống không đứng đìu hiu khắp ngọn núi.
“Bây giờ thế cục trên triều căng như dây cung. Dính líu tới ta không quan trọng, chỉ sợ việc này gặp người có ý lợi dụng, hại đến người vô tội khác.” Hắn chậm rãi nhắm lại mắt, nhớ tới người trong giáo, lúc mở ra, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm nước lạnh lẽo đã là một mảnh tĩnh lặng chết chọc, thậm chí lộ ra một phần hung ác nham hiểm, “Phá hỏng kế hoạch (trù tính) của ta. Thành sự không có, bại sự có thừa!”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Kiếm Thư sớm đã không ưa đám người trong giáo kia, muốn mở miệng nói cái gì. Chỉ là khóe mắt liếc qua một cái, đã thoáng nhìn thấy người đang đi lên núi phía sau. Là một lão hòa thượng khoác cà sa, mặt mũi hiền lành. Thế là lời muốn nói đành ngậm lại.
Lão hòa thượng kia chính là phương trượng trụ trì Bạch Tháp tự, pháp hiệu Vong Trần, người hướng phật đều tôn xưng một tiếng “Vong Trần đại sư”, hôm nay Tạ Nguy hẹn hắn giảng kinh luận đạo. Hắn vừa đi tới Triều Âm Đình, đã nhìn thấy tàn hương bừa bộn trước bậc thang. Bước chân liền dừng lại. Tạ Nguy trong đình, lúc trước rõ ràng đầy lạnh lẽo hung ác, nay xoay người lại thì không còn chút gì, khóe môi thoảng qua nụ cười ấm áp như gió xuân hiu hiu, chỉ nói: “Vừa nãy Kiếm Thư lỗ mãng, làm đổ lư hương, mong đại sư chớ trách.”
Kiếm Thư: “...”
Vong Trần đại sư chắp tay trước ngực làm lễ, chỉ khoan hậu nói: “A di đà phật, không sao.”
*
Bên trong Ngưỡng Chỉ trai, người hơi có chút tâm tư nghe xong liền biết, Phương Diệu nghe Diêu Dung Dung nói ra hai chữ này đã phản ứng mạnh như thế, tất nhiên là biết chút gì đó, thế là đều vặn hỏi không tha. Phương Diệu chỉ nói: “Nghe thấy hai chữ ‘Nghĩa Đồng’, các ngươi đều không nghĩ tới gì sao?”
Đám người có chút mơ hồ. Khương Tuyết Ninh không lên tiếng. Vẫn là Trần Thục Nghi phản ứng nhanh, nheo mắt, bỗng nhiên nói: “Ý ngươi, là... Nghĩa Đồng mộ?!”
Vừa nghe, lập tức có người “A” một tiếng, hiển nhiên cũng nghĩ tới. Chỉ là việc này đã xảy ra từ hai mươi năm trước, đại đa số trong các nàng cũng chỉ nghe nhắc qua, biết có nơi như thế, xảy ra vài chuyện gì đó thôi, lại không rõ ràng chuyện năm đó cụ thể ra sao. Chu Bảo Anh thì ngây thơ không biết, liền hỏi: “Cái gì, chuyện gì nha?”
Phương Diệu nhìn Trần Thục Nghi một chút, mới nói: “Là nghịch đảng Bình Nam vương liên hợp Thiên giáo phạm thượng mưu phản hai mươi năm trước…”
Bình Nam vương vốn là huynh đệ của tiên hoàng, mười phần dũng mãnh thiện chiến, trong triều có người ủng hộ. Nhưng không địch lại tiên hoàng cưới Tiêu thái hậu. Huynh trưởng Tiêu thái hậu là Định quốc công Tiêu Viễn, phía sau là gia tộc Tiêu thị, lúc đó Tiêu Viễn còn cưới tỷ tỷ của Dũng Nghị hầu sát vách, cũng chính là cô mẫu của Yến Lâm làm vợ, hai đại gia tộc hiển hách nhất Đại Càn nhờ quan hệ thông gia nối liền thành một thể với tiên hoàng, cùng ủng hộ thì sao tiên hoàng thất bại được? Cho nên cuối cùng hoàng vị thay đổi, là tiên hoàng thắng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Hắn đăng cơ rồi liền phái Bình Nam vương đi đất phong. Ai ngờ Bình Nam vương không cam lòng, âm thầm nuôi quân, lại lan truyền trong bách tính, hấp dẫn rất nhiều tín đồ thiên giáo cấu kết, thế lực ngày càng lớn mạnh, hai mươi năm trước liền xuất binh tiến thẳng đến kinh thành. Trọng binh vây quanh cả hoàng cung. Tiên hoàng lúc đó đang đi săn ở Thượng Lâm uyển, nên tránh được một kiếp, được tinh binh ở Thượng Lâm uyển che chở trốn lên hướng bắc. Nhưng Tiêu thái hậu khi đó vẫn là hoàng hậu cùng Thẩm Lang lúc ấy vẫn là thái tử còn ở lại trong cung.
“Nói đến việc này cũng kỳ quái, tinh binh Bình Nam vương cùng thiên giáo loạn đảng giết vào cung, lại không thấy tung tích thái hậu nương nương cùng thánh thượng, cho nên hoài nghi trong cung có mật đạo, để bọn họ chạy trốn xuất cung.”
Lúc Phương Diệu nói đến đây, thì dừng một chút, thần sắc đã hiện vẻ mơ hồ sợ hãi, “Nhưng phản quân đã vây thành, thái hậu nương nương cùng thánh thượng nếu lúc này từ trong cung chạy ra, nhất định phải qua cửa thành các phía mới có thể ra ngoài, nên lập tức phái trọng binh trấn giữ cửa thành, một người cũng không thả ra. Bình Nam vương hận tiên hoàng thấu xương, không tìm được thái tử điện hạ thì không chịu bỏ qua, liền phái người lục soát từng nhà trong kinh, phàm trong nhà có nam đồng (trẻ trai) bốn tuổi trở lên, mười hai tuổi trở xuống hoặc cao hơn ba thước, đều bắt lại...”
Đám người nghe đến đó quả thực không rét mà run. Khương Tuyết Ninh đã cảm thấy hơi buồn nôn. Giọng Phương Diệu có chút không lưu loát, nhưng mà như có thần linh thúc đẩy nàng nói tiếp, phảng phất chuyện này phải khiến cho thật nhiều người biết: “Lúc ấy rất nhiều bách tính trong kinh nghe có hoạ chiến tranh đã sớm trốn ra, nhưng vẫn còn không ít gia đình, cho nên bắt lại hơn ba trăm nam đồng. Thái tử điện hạ năm đó ước chừng tám tuổi, Bình Nam vương bắt cung nhân trong cung từng hầu hạ điện hạ đến phân biệt, hơn ba trăm nam đồng vậy mà không có ai là thái tử. Bình Nam vương liền giận dữ. Trong cung đã bị phong tỏa, hắn không tin người còn có thể chắp cánh mà bay, liền truyền lệnh toàn thành, nếu có người giấu thái tử, tốt nhất sớm giao ra, nếu không sẽ tàn sát hơn ba trăm nam đồng bị bắt kia.”
Chu Bảo Anh chưa từng nghe nói tới việc này, đôi mắt đã trợn tròn, nhẹ giọng hỏi: “Sau, sau đó thì sao?”
Sắc mặt Phương Diệu hơi trắng bệch, chỉ nói: “Về sau viện binh Định quốc công cùng Dũng Nghị hầu nhanh chóng đẩy lùi phản quân, lúc mở cửa thành ra lần nữa, chỉ nhìn thấy thi thể chồng chất như núi ngay trước cửa cung. Tuyết rơi ba ngày ba đêm phủ kín, máu ngưng tụ thành băng cứng, cầm cái khoan sắt cũng không đục được, đục được một khối đã da thịt lẫn lộn, liền không dám động tới nữa. Chờ tuyết tan thành nước, người đã nát hết...”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
“Ọe!” Diêu Tích vẫn yên lặng lắng nghe rốt cục nhịn không được, che miệng chạy vội ra ngoài. Sắc mặt những người khác cũng hết sức khó coi. Đến Phương Diệu kỳ thật cũng cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, nhớ tới chuyện trong Từ Ninh cung hôm nay, càng nơm nớp lo sợ: “Về sau, hơn ba trăm nam đồng này đều được tiên hoàng hạ chỉ hậu táng, lập bia tại Bạch Tháp Tự, chính là ‘Nghĩa Đồng’ vì cứu thái tử mà chết, thế là rừng bia ở Bạch Tháp Tự gọi là ‘Nghĩa Đồng mộ’. Nghe nói lúc ấy tiểu thế tử Định quốc công phủ gần bảy tuổi cũng có trong đó...”
Tính ra là huynh trưởng của Tiêu Xu. Chỉ tính xuất thân so với Tiêu Xu hiện nay còn cao hơn không biết bao nhiêu: Dù sao định thế tử ngoại trừ là con cháu Tiêu thị, còn có mẹ đẻ là tỷ tỷ của Dũng Nghị hầu Yến Mục, chính là huyết mạnh giao thoa giữa hai đại gia tộc.
Thanh Viễn bá phủ mặc dù xuống dốc, nhưng Vưu Nguyệt cũng từng nghe nói tới chuyện này, khó tránh khỏi lấy ra khoe khoang: “Nói ra, năm đó Yến phu nhân sau khi mất con đau lòng muốn chết, năm đó liền hòa ly cùng Định quốc công, trở về Dũng Nghị hầu phủ, không lâu sau thì mất vị bệnh nặng. Yến thị cùng Tiêu thị tựa hồ cũng là sau chuyện này, mới không qua lại nữa.”
Diêu Dung Dung lập tức “A” một tiếng, hết sức kinh ngạc: “Nói vậy, Tiêu đại cô nương là con của mẹ kế?”
“Ầm!” Nàng vừa dứt lời, cánh cửa sảnh nửa khép lúc trước đột ngột mở ra đập vào tường, vang lên một tiếng thật lớn, dọa tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Tiêu Xu đang đứng ở cửa. Trên mặt là thần sắc nghiêm nghị trước nay chưa từng có, lạnh giọng nói: “Các ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.