Chương 24: Phân biệt đối xử
Thời Kính
21/05/2023
Đến lúc này mười hai người đã đông đủ.
Tiêu Xu trong nhóm người hoàn toàn có dáng vẻ người đứng đầu chỉ thiếu ngai, mới vừa đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, trừ cực kỳ hâm mộ ra cũng có nhiều ít ý e ngại cùng thần phục, cũng có nhiều người chủ động chào hỏi nàng. Tiêu Xu cũng nghiêm túc gật đầu đáp lại, nhưng với người nào cũng như thế.
Duy chỉ có lúc nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, khóe môi nàng nhẹ nhếch lên. Lúc này Khương Tuyết Ninh chưa chào hỏi gì, nàng từ xa nhẹ gật đầu với nàng, xem như chào hỏi, nhìn tựa hồ khá thân mật khác đám người kia.
Nếu là người khác, có lẽ đã sớm thụ sủng nhược kinh. Nhưng thái độ Tiêu Xu như vậy, như Khương Tuyết Ninh thấy, nàng ta vẫn bình thường giống như quý tộc trời sinh cao cao tại thượng, cũng không phải bình đẳng biểu đạt ý tốt, bất quá là bởi vì cảm thấy nàng được trưởng công chúa để mắt, cho nên cũng đáng để nàng để mắt, nhưng cũng không mấy coi trọng nàng ——
Tính tình Tiêu Xu chính là như thế. Xuất thân hiển hách, người khác cả đời tha thiết ước mơ, còn nàng từ nhỏ đã có. Có rất ít thứ nàng muốn mà không có được. Điều này khiến nàng khi đối mặt với mỗi sự kiện, mỗi người đều cực kì bình tĩnh, thậm chí gặp hoàng tộc cũng có thể giữ vững không kiêu ngạo không tự ti. Hết thảy những người đối với nàng không có uy hiếp, cho dù đối phương mười phần vô lễ, nàng cũng có thể chuyện trò vui vẻ, tuyệt sẽ không tức giận. Bởi vì hết thảy người thấp kém hơn, đều không có tư cách nói chuyện với nàng. Duy chỉ có khi nàng cảm thấy ai uy hiếp tới nàng, mới lộ ra móng vuốt.
Khương Tuyết Ninh kiếp trước từng giao thủ với nàng. Năm đó nàng còn chưa lên làm hoàng hậu, nàng còn cần phải nịnh nọt dỗ dành Thẩm Giới, mặc dù trong lòng Thẩm Giới chưa hẳn có nàng, nhưng nam nhân a, ai không thích nữ nhân xinh đẹp cung phụng? Cho nên thời gian đó nàng tạm coi như “Được sủng ái”.
Nhưng đợi sau khi Thẩm Giới đăng cơ, Khương Tuyết Ninh lên làm hoàng hậu, đạt mục đích rồi, liền lười nịnh nọt Thẩm Giới. Vừa vặn sau đó không lâu Tiêu Xu vào cung, nàng dứt khoát để người trong hậu cung tranh thủ tình cảm, mừng rỡ nhường hoàng đế nghỉ trong cung Tiêu Xu, mình không phải hầu hạ, chỉ ở Khôn Ninh cung chấp chưởng phượng ấn, toàn tâm toàn ý làm hoàng hậu, tháng ngày trôi qua thật thoải mái.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Mãi đến khi Tiêu Xu có thai, phong hoàng quý phi, Thẩm Giới còn để nàng cùng nhau giải quyết lục cung. Khương Tuyết Ninh mới bắt đầu luống cuống. Hoặc là, nàng bắt đầu phẫn nộ. Nhận ra không phải lên làm hoàng hậu rồi thì cả đời đều là hoàng hậu. Trong hậu cung nhiều người như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người có năng lực. Nhất là như Tiêu Xu, xuất thân thế gia đại tộc, mẫu tộc ủng hộ cực kỳ mạnh mẽ, chính mình lại có bản lĩnh, rất không chịu thua kém, cả đời đã quen cao cao tại thượng, chỉ sợ rất khó thoả mãn với vị trí hoàng quý phi, cũng khó chấp chận trên đầu mình còn người khác. Thế là tranh đấu chính thức bắt đầu.
Quan hệ của Khương Tuyết Ninh với nhà ngoại mặc dù chẳng ra sao, nhưng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Khương Bá Du lúc ấy vừa lên làm Hộ bộ thượng thư, trong triều cũng coi như có tiếng nói; Nàng lại có Chu Dần Chi, lúc đó đã khống chế hơn phân nửa Cẩm Y vệ, tâm ngoan thủ lạt, làm việc chắc chắn; Mà thú vị là Tiêu thị có một trưởng tử “Lưu lạc bên ngoài”, tên là Tiêu Định Phi, hai năm kia vừa “Tìm được về”, là thế tử có thể kế thừa tước vị Thành quốc công, cũng là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Tiêu Xu.
Bất ngờ là, tính tình phong lưu phóng đãng vang khắp triều đình, khéo léo lăn lộn, chạy theo nịnh nọt Khương Tuyết Ninh, cũng coi như cúi đầu quy phục. Vì nàng, Tiêu Định Phi có thể làm Thành quốc công tức giận đến ngất đi, cũng không thèm nể mặt Tiêu Xu, hoàn toàn là thanh đao tốt Khương Tuyết Ninh dùng để kích thích Thành quốc công phủ. Cho nên đấu với Tiêu Xu cùng Thành quốc công phủ, nàng không thua thiệt mấy, nhiều lắm là có chút giằng co.
Về sau Tạ Nguy đánh đổ Tiêu thị, nàng còn vỗ tay khen hay một trận. Đương nhiên là không thể vui mừng quá lâu. Chưa tới nửa năm, Tạ Nguy lại đánh đổ hoàng tộc, khống chế toàn bộ triều chính trong tay, vị hoàng hậu Khương Tuyết Ninh này cũng không còn chút uy quyền nào nữa. Thật sự là “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”.
Mặc dù kết cục nàng cùng Tiêu Xu không tính là tốt, cuối cùng đều vì liên luỵ triều cục, thua trong tay Tạ Nguy, nên nàng có chút đồng bệnh tương liên với “Đối thủ” ngày xưa này. Tạ Nguy vẻ ngoài thánh nhân tâm địa ma quỷ, nhưng không có nghĩa Tiêu Xu là người tốt, càng không có nghĩa là nàng muốn “Cùng chung mối thù” với Tiêu Xu. Ngược lại, đời này Khương Tuyết Ninh vẫn không thích nàng, còn kiêng kị nàng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Thấy Tiêu Xu chủ động chào hỏi, nàng suy nghĩ một lát, chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lễ, vẫn như cũ không vui không giận. Tiêu Xu trong lòng lại có suy nghĩ. Nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng liền dời đi, bởi vì Hoàng Nhân Lễ đã thấy đủ người, kêu mấy cung nhân đến xách đồ giúp bọn nàng, kiểm xong lệnh bài thì dẫn các nàng vào cung, trên đường còn giới thiệu một chút về các cung điện xung quanh.
Hoàng Nhân Lễ biết một nhóm đều là tiểu thư huân quý, trong đó có bằng hữu trưởng công chúa điện hạ, cũng có người trưởng công chúa điện hạ cảm thấy rất hứng thú, nên giọng nói âm nhu hơn, trong lòng càng phơi phới gió xuân: “Lần này chư vị tiểu thư đều ở Ngưỡng Chỉ trai. Thánh thượng vì điện hạ rất để tâm chuyện thư đồng này, Ngưỡng Chỉ trai vốn là chỗ thư đồng hoàng tử ở. Nhưng bây giờ trong cung không có hoàng tử, vừa vặn chư vị tiểu thư đến, liền sai Ngự dụng giám thay mới đồ đạc, cắm thêm chút hoa lá. Lúc về ở, một người một gian cũng coi là thoải mái. Nơi này sát bên chỗ dạy học – Phụng Thần điện. Hướng bắc giáp hậu cung các nương nương, phía nam thì có thể xa xa thấy Văn Hoa điện, Văn Chiêu các. Như vậy các tiên sinh đến dạy công chúa điện hạ cùng chư vị tiểu thư thuận tiện hơn. Dù sao xung quanh có nhiều cung nhiều người, nếu các tiểu thư sợ không cẩn thận gặp phải ai, nên cẩn thận, bớt đi lại chút là được.”
Triều này quan niệm nam nữ cũng không quá nghiêm ngặt, nhưng vài phủ quy củ mười phần nghiêm khắc rất để ý, thậm chí không muốn để cô nương nhà mình gặp bất kỳ ngoại nam nào, nên Hoàng Nhân Lễ mới nói câu này. Khương Tuyết Ninh tất nhiên là không quan tâm. Nhưng mấy cô nương khác lại có người tán thành gật gật đầu. Khương Tuyết Ninh khịt mũi coi thường.
Ngưỡng Chỉ trai đối với nàng đời này thực sự có chút quá mức thuận tiện. Do gần Văn Hoa điện, nên tiên sinh dạy xong ở chỗ hoàng đế vương gia và đám đại thần, chỉ cần đi một chút liền tới chỗ dạy học cho công chúa. Cũng vậy, bọn Yến Lâm, Thẩm Giới cũng có thể vụng trộm lẻn qua. Có đôi khi gặp Tạ Nguy giảng bài, còn có vương tôn đệ tử xin chỉ thị của hoàng đế, đặt một bình phong, ngồi bên ngoài nghe. Vậy nên muốn gặp ai thì dễ dàng gặp người đó.
Đời này Ngưỡng Chỉ trai cũng y như kiếp trước. Đến vị trí hai gốc cây quế dưới tường cung đều không khác gì, bởi vì trước kia thư đồng hoàng tử ở, cho nên rất thanh nhã mộc mạc, rất có mấy phần không khí thư quán yên tĩnh lạnh nhạt, vừa nhìn là biết chỗ để học hành. Thế gia tiểu thư trong nhà phú quý đã quen, nên không thấy có gì tốt. Nhưng Diêu Dung Dung xuất thân thấp hơn, trong mắt lộ ra kinh hỉ, đang muốn tán dương khí phái hoàng cung, vừa quay đầu trông thấy những người khác thần sắc thường thường, lời muốn nói lại nuốt vào.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Hoàng Nhân Lễ nói: “Nơi này đã quét tước sạch sẽ, nhưng chư vị tiểu thư muốn ở gian nào thì thương lượng một chút. Đợi các ngài chọn chỗ xong, chuẩn bị một chút, sẽ có mấy vị nữ quan thượng nghi cục đến dạy lễ nghi trong cung. Chư vị tiểu thư cần tập trung học hành, bởi vì Tô thượng nghi cũng sẽ đích thân đến xem. Nàng ở trong cung nhiều năm, trước kia một mực hầu hạ trưởng công chúa điện hạ, có thể coi là nhìn công chúa điện hạ lớn lên, trên phương diện lễ nghi yêu cầu mười phần nghiêm ngặt. Nếu không thể qua cửa nàng, chỉ sợ phải chuẩn bị mà về phủ thôi.”
Tô thượng nghi.
Khương Tuyết Ninh vừa nghe cái tên này, như phản xạ có điều kiện cảm thấy đầu gối, lưng eo, cổ, thậm chí ngón tay, cũng bắt đầu ẩn ẩn đau. Kiếp trước nàng vốn lớn lên ở thôn trang, trước đó cũng không thích học quy củ. Sau khi về kinh, nàng ỷ có Yến Lâm nên làm càn. Kết quả tiến cung liền đụng phải Tô thượng nghi. Mà Tô thượng nghi hầu hạ Thẩm Chỉ Y, không biết có phải bởi vì công chúa bất bình hay không, hoặc là được Thẩm Chỉ Y chỉ thị, Yêu cầu rất nghiêm với nàng, lặp đi lặp lại giày vò nàng, sơ ý một chút phải làm lại từ đầu. Lúc đó rất khó xử, bởi vì tất cả mọi người học xong, đều đứng bên cạnh nhìn nàng buồn cười, ánh mắt khác thường, chỉ trỏ trào phúng.
Các tiểu thư thế gia trước khi vào cung hẳn đã nghe ngóng tình hình trước, hiển nhiên cũng biết thượng nghi cục Tô đại nhân, nên đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Đến lúc chọn chỗ ở các nàng vẫn thì thầm nho nhỏ.
“Tô thượng nghi ta biết, đặc biệt đáng sợ, mẫu thân ta sáng nay còn nói tốt nhất không được đụng đến nàng nha. Nhưng Hoàng công công còn nói sẽ có mấy nữ quan đến, hẳn là tách ra dạy a? Nếu xui xẻo gặp phải Tô thượng nghi, ta phải làm sao bây giờ, ô...”
“Đáng sợ như thế sao?”
“Căn phòng này hướng nam, cửa sổ mở ra phía tây, vừa vặn thấy cây quế, biết đâu có thể gặp được quý nhân đó. Ta liền chọn căn phòng này, các ngươi đừng ai giành với ta! Lão quân phù hộ, chọn căn phòng này, giúp ta thuận lợi qua ải.”
Khương Tuyết Ninh không giành với các nàng, dứt khoát chọn nơi hẻo lánh nhất yên lặng nhất cũng tối tăm nhất, chỉ cần nghe tiếng nói sau lưng, cũng biết được là ai rồi. Nói chuyện lúc nào cũng có hậu tố “Lạc” “Nha”, thanh âm ngọt ngào kia là Chu Bảo Anh; Rụt rè là Diêu Dung Dung; Người lý lẽ rõ ràng chọn phòng còn lầu bầu tính tới tính lui kia quá nửa là Phương Diệu. Những người khác còn lại không nói lời nào.
Chỉ chốc lát sau đã chọn xong. Mọi người cực kỳ ăn ý để lại gian tốt nhất cho Tiêu Xu, phòng Trần Thục Nghi cùng Diêu Tích ở hai bên; những người khác liền tùy ý chia ra; phòng của Khương Tuyết Ninh ở ngoài rìa, cho nên chỉ giáp một phòng phía đông, vị trí cũng không được tốt, là Phàn Nghi Lan không để tâm chuyện thư đồng chọn.
Tất cả chọn xong thì chia ra về phòng chuẩn bị. Khương Tuyết Ninh mang ít đồ nhất, tùy tiện sửa sang một chút là xong, lúc ra vốn tưởng mình xong đầu tiên, ai ngờ vừa nhìn đã thấy Phàn Nghi Lan ngồi bên ngoài. Thấy nàng ra, Phàn Nghi Lan nhẹ gật đầu với nàng, không biết có phải do cảm thấy Khương Tuyết Ninh coi nhẹ những việc này giống mình, nên nhìn nàng nở nụ cười hiếm hoi, giống như u lan nở rộ, dù không phải quốc sắc thiên hương, lại có khí chất thanh nhã tuyệt trần.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Khương Tuyết Ninh đoán Phàn tiểu thư có thể đã hiểu lầm mình giống nàng, nhưng cũng không giải thích loại hiểu lầm “Tốt đẹp” này, dứt khoát mặt dày mày dạn tiếp nhận thiện ý của đối phương, cũng cười cười một tiếng. Hai người không nói chuyện, ngồi chờ ở gian ngoài.
Gần nửa canh giờ sau tất cả mọi người mới lục tục thu dọn xong. Lúc này bên ngoài có một tiếng thông truyền, nói nhóm nữ quan thượng nghi cục tới, tất cả cung nữ trong ngoài Ngưỡng Chỉ trai lập tức đứng thẳng, khom người cúi đầu, nín thở ngưng thần, không phát ra chút thanh âm nào. Tất cả mọi người bị điệu bộ này làm chấn động.
Ngay sau đó bốn vị nữ quan từ ngoài cửa đi vào. Dẫn đầu là vị nữ quan mặc trang phục ngũ phẩm màu xanh, búi tóc cao cao, có hai cái trâm vàng như ý họa tiết đám mây, hai tay trước eo, lại không ép vào bên hông. Lúc đi, cả người nghiêm cẩn, mỗi bước đi đều rộng bằng nhau. Gương mặt đã có tuổi lại không chút ý cười, hai góc mắt thêm nếp nhăn, mi tâm cũng vì thường xuyên chau mày mà có vết nhăn nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người.
Trong mười hai người có người nhát gan lập tức sợ hãi cúi đầu. Chỉ có Tiêu Xu, Trần Thục Nghi, Phàn Nghi Lan còn có thể thản nhiên, bình tĩnh khom mình hành lễ. Tiêu Xu, Trần Thục Nghi thường xuyên tiến cung, đã sớm học lễ nghi; Phàn Nghi Lan thì gặp ai cũng vậy, cũng không thấy Tô thượng nghi đáng sợ.
Tô thượng nghi thấy vậy lông mày liền nhíu lại, đi đến đứng trước đám người, ngữ khí không chút chập chùng mà nói: “Hai ngày này thượng nghi cục phụng mệnh đến dạy các vị tiểu thư chút lễ nghi trong cung. Các vị tiểu thư có thể gọi ta là ‘Tô thượng nghi’. Về sau các vị đều là thư đồng của trưởng công chúa điện hạ, phải thật cẩn thận. Cho nên mong rằng mọi người hai ngày này nghiêm túc học hành, nếu có ai lười biếng hoặc học không được, thì mời về phủ cho.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Lúc trước Hoàng Nhân Lễ cũng nói qua như vậy một lần, nhưng mọi người đều thấy bình thường; nhưng khi Tô thượng nghi nói ra, đáy lòng tất cả mọi người thầm run lên, rùng mình. Tô thượng nghi thấy các nàng đều nghe được, lúc này mới nói: “Hiện tại mời chư vị tiểu thư tự chia ra ba tổ đi, lát nữa ba vị nữ quan tách ra dạy, cũng có thể chỉ điểm rõ ràng hơn.”
Đám người cùng nhau khom người đáp: “Vâng.” Sau đó Tô thượng nghi liền ngồi xuống bên cạnh. Tất cả mọi người thấy vậy lập tức thở dài một hơi: Xem ra vị thượng nghi đại nhân yêu cầu nghiêm nhất, đáng sợ nhất, hẳn là sẽ không tự mình đến “Chỉ điểm” các nàng.
Nhưng chuyện “Tự chia tổ” lại có chút vi diệu.
Tiêu Xu, Trần Thục Nghi, Diêu Tích cùng đi một xe ngựa tới, tự nhiên cùng một nhóm; Vưu Nguyệt nhìn chung quanh, sau đó tiến tới kéo Phàn Nghi Lan, đi tới Chu Bảo Anh bên cạnh Tiêu Xu, mỉm cười nói với nàng: “Ta trước đây có quen Bảo Anh, vậy chúng ta thành một nhóm nhé?” Chu Bảo Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy không sao, liền gật đầu.
Khương Tuyết Ninh đứng tại chỗ không nhúc nhích, suy nghĩ xem mình nên cùng nhóm với ai thì tốt hơn —— Kiếp trước nàng cứng rắn cùng nhóm với Chu Bảo Anh. Kết quả vận khí không tốt gặp Tô thượng nghi, bị hành hạ thảm hại. Đời này nàng mặc dù định lui, không muốn thông qua cửa này, nếu đụng phải Tô thượng nghi, rời cung là chuyện mười phần chắc chín, thế nhưng sẽ bị hành hạ tơi tả.
Nàng còn chưa nghĩ ra. “Muốn chọn cùng nhóm với ai, nhất định phải nhìn ‘Thế’ “. Một giọng nói thần thần bí bí vang lên phía sau, Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Phương Diệu đi tới, đôi mắt khôn khéo linh hoạt nhìn nàng, tay chạm vào bả vai Khương Tuyết Ninh, cười nói, “Khương nhị cô nương gần đây “Thế” rất tốt, hào quang cũng sáng, ta cảm thấy nếu có thể cùng ngươi, nhất định có thể mượn được mấy phần “thế”, dính vào chút hào quang. Cho nên, ta cùng Khương nhị cô nương cùng tổ —— ”
Chữ “Đi” cuối cùng, đột nhiên ngừng lại trên môi.
Phương Diệu vốn nghe Khương Tuyết Ninh là người duy nhất vốn không trình tên lên nhưng cuối cùng lại xuất hiện trên danh sách thư đồng, lại còn được Lạc Dương trưởng công chúa để mắt hôm trùng dương yến, lần này vào cung chỉ sợ là người trưởng công chúa điện hạ để ý nhất ngoại trừ Tiêu Xu, cho nên vốn định cùng nàng một tổ, cũng dễ tìm cơ hội khiến trưởng công chúa chú ý tới mình. Nhưng nàng đang nói, vô tình liếc mắt qua thấy Tô thượng nghi đứng lên! Không chỉ đứng lên, còn đi về phía Khương Tuyết Ninh!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Ông trời ơi! Mí mắt Phương Diệu cuồng loạn, một đống câu nói lôi kéo làm quen Khương Tuyết Ninh còn chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại trong bụng, ngón tay nhẹ nhàng chuyển một cái, xoay vòng chỉ qua hướng Phàn Nghi Lan bên kia. “A, “thế” bên kia hình như cũng không tệ à!”
Nói xong nàng cũng rút tay đang đặt trên vai Khương Tuyết Ninh, còn vuốt vuốt nếp uốn trên áo nàng, nói: “Vậy ta đây liền đi qua kia, Khương nhị cô nương đừng thương nhớ ta nha!”
Sau đó nhanh như chớp chạy tới chỗ Phàn Nghi Lan.
Nhất thời tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn nàng, Vưu Nguyệt còn “Sách” cười một tiếng, Khương Tuyết Ninh ngày xưa ở bá phủ bọn hắn phách lối, hôm nay cuối cùng cũng gặp xui xẻo: Loại người này nên trị thật tốt. Rơi vào tay Tô thượng nghi, không chết cũng bị lột da!
“...”
Khương Tuyết Ninh lúc này mới nhận ra có gì là lạ. Sau đó nàng nghe thấy sau lưng có một giọng nói lãnh đạm: “Khương nhị cô nương.”
Toàn thân Khương Tuyết Ninh cứng đờ, xoay người lại, đã nhìn thấy Tô thượng nghi không biết đã đứng sau lưng mình lúc nào!
Nhìn gương mặt vô cảm này, toàn thân nàng đều đau. Trong lòng thầm nói, quả nhiên đời này cũng chạy không thoát khỏi Tô thượng nghi, nhưng cố nghĩ hướng tốt, Tô thượng nghi yêu cầu nghiêm khắc, nàng chỉ cần bộc lộ ra tính tình được nuông chiều cùng đầu cơ trục lợi, hơn phân nửa sẽ được xuất cung.
Nàng vội vàng hành lễ. Nhưng nàng không ngờ tới, sau một khắc, gương mặt đầy ý tứ của Tô thượng nghi lại có chút tươi cười! Lúc nãy còn không rõ ràng, nhưng giờ so với lúc trước bỗng nhiên hoàn toàn khác biệt!
Trong chớp nhoáng này, không chỉ có Khương Tuyết Ninh, những kẻ đang cười trên nỗi đau của người khác hoặc vừa định chế giễu đều choáng váng, không thể tin vào mắt mình!
Cây vạn tuế ra hoa a!
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao!
Tô thượng nghi lại cười!
Nàng không quen cười, cho nên nhìn qua có chút cứng ngắc không hài hòa, lúc này chỉ nhìn chăm chú Khương Tuyết Ninh, đến giọng nói cũng chậm rãi nhu hòa hơn, chỉ nói: “Khương nhị cô nương lần đầu vào cung a? Lễ nghi để ta dạy cho.”
Khương Tuyết Ninh: “...”
Chờ chút, hình như có chỗ nào không đúng?
Tất cả những người khác: “...”
Ai nói đối xử với mọi người như nhau còn cực kỳ nghiêm khắc vậy?!
Tiêu Xu trong nhóm người hoàn toàn có dáng vẻ người đứng đầu chỉ thiếu ngai, mới vừa đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, trừ cực kỳ hâm mộ ra cũng có nhiều ít ý e ngại cùng thần phục, cũng có nhiều người chủ động chào hỏi nàng. Tiêu Xu cũng nghiêm túc gật đầu đáp lại, nhưng với người nào cũng như thế.
Duy chỉ có lúc nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, khóe môi nàng nhẹ nhếch lên. Lúc này Khương Tuyết Ninh chưa chào hỏi gì, nàng từ xa nhẹ gật đầu với nàng, xem như chào hỏi, nhìn tựa hồ khá thân mật khác đám người kia.
Nếu là người khác, có lẽ đã sớm thụ sủng nhược kinh. Nhưng thái độ Tiêu Xu như vậy, như Khương Tuyết Ninh thấy, nàng ta vẫn bình thường giống như quý tộc trời sinh cao cao tại thượng, cũng không phải bình đẳng biểu đạt ý tốt, bất quá là bởi vì cảm thấy nàng được trưởng công chúa để mắt, cho nên cũng đáng để nàng để mắt, nhưng cũng không mấy coi trọng nàng ——
Tính tình Tiêu Xu chính là như thế. Xuất thân hiển hách, người khác cả đời tha thiết ước mơ, còn nàng từ nhỏ đã có. Có rất ít thứ nàng muốn mà không có được. Điều này khiến nàng khi đối mặt với mỗi sự kiện, mỗi người đều cực kì bình tĩnh, thậm chí gặp hoàng tộc cũng có thể giữ vững không kiêu ngạo không tự ti. Hết thảy những người đối với nàng không có uy hiếp, cho dù đối phương mười phần vô lễ, nàng cũng có thể chuyện trò vui vẻ, tuyệt sẽ không tức giận. Bởi vì hết thảy người thấp kém hơn, đều không có tư cách nói chuyện với nàng. Duy chỉ có khi nàng cảm thấy ai uy hiếp tới nàng, mới lộ ra móng vuốt.
Khương Tuyết Ninh kiếp trước từng giao thủ với nàng. Năm đó nàng còn chưa lên làm hoàng hậu, nàng còn cần phải nịnh nọt dỗ dành Thẩm Giới, mặc dù trong lòng Thẩm Giới chưa hẳn có nàng, nhưng nam nhân a, ai không thích nữ nhân xinh đẹp cung phụng? Cho nên thời gian đó nàng tạm coi như “Được sủng ái”.
Nhưng đợi sau khi Thẩm Giới đăng cơ, Khương Tuyết Ninh lên làm hoàng hậu, đạt mục đích rồi, liền lười nịnh nọt Thẩm Giới. Vừa vặn sau đó không lâu Tiêu Xu vào cung, nàng dứt khoát để người trong hậu cung tranh thủ tình cảm, mừng rỡ nhường hoàng đế nghỉ trong cung Tiêu Xu, mình không phải hầu hạ, chỉ ở Khôn Ninh cung chấp chưởng phượng ấn, toàn tâm toàn ý làm hoàng hậu, tháng ngày trôi qua thật thoải mái.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Mãi đến khi Tiêu Xu có thai, phong hoàng quý phi, Thẩm Giới còn để nàng cùng nhau giải quyết lục cung. Khương Tuyết Ninh mới bắt đầu luống cuống. Hoặc là, nàng bắt đầu phẫn nộ. Nhận ra không phải lên làm hoàng hậu rồi thì cả đời đều là hoàng hậu. Trong hậu cung nhiều người như vậy, kiểu gì cũng sẽ có người có năng lực. Nhất là như Tiêu Xu, xuất thân thế gia đại tộc, mẫu tộc ủng hộ cực kỳ mạnh mẽ, chính mình lại có bản lĩnh, rất không chịu thua kém, cả đời đã quen cao cao tại thượng, chỉ sợ rất khó thoả mãn với vị trí hoàng quý phi, cũng khó chấp chận trên đầu mình còn người khác. Thế là tranh đấu chính thức bắt đầu.
Quan hệ của Khương Tuyết Ninh với nhà ngoại mặc dù chẳng ra sao, nhưng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Khương Bá Du lúc ấy vừa lên làm Hộ bộ thượng thư, trong triều cũng coi như có tiếng nói; Nàng lại có Chu Dần Chi, lúc đó đã khống chế hơn phân nửa Cẩm Y vệ, tâm ngoan thủ lạt, làm việc chắc chắn; Mà thú vị là Tiêu thị có một trưởng tử “Lưu lạc bên ngoài”, tên là Tiêu Định Phi, hai năm kia vừa “Tìm được về”, là thế tử có thể kế thừa tước vị Thành quốc công, cũng là huynh trưởng cùng cha khác mẹ của Tiêu Xu.
Bất ngờ là, tính tình phong lưu phóng đãng vang khắp triều đình, khéo léo lăn lộn, chạy theo nịnh nọt Khương Tuyết Ninh, cũng coi như cúi đầu quy phục. Vì nàng, Tiêu Định Phi có thể làm Thành quốc công tức giận đến ngất đi, cũng không thèm nể mặt Tiêu Xu, hoàn toàn là thanh đao tốt Khương Tuyết Ninh dùng để kích thích Thành quốc công phủ. Cho nên đấu với Tiêu Xu cùng Thành quốc công phủ, nàng không thua thiệt mấy, nhiều lắm là có chút giằng co.
Về sau Tạ Nguy đánh đổ Tiêu thị, nàng còn vỗ tay khen hay một trận. Đương nhiên là không thể vui mừng quá lâu. Chưa tới nửa năm, Tạ Nguy lại đánh đổ hoàng tộc, khống chế toàn bộ triều chính trong tay, vị hoàng hậu Khương Tuyết Ninh này cũng không còn chút uy quyền nào nữa. Thật sự là “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”.
Mặc dù kết cục nàng cùng Tiêu Xu không tính là tốt, cuối cùng đều vì liên luỵ triều cục, thua trong tay Tạ Nguy, nên nàng có chút đồng bệnh tương liên với “Đối thủ” ngày xưa này. Tạ Nguy vẻ ngoài thánh nhân tâm địa ma quỷ, nhưng không có nghĩa Tiêu Xu là người tốt, càng không có nghĩa là nàng muốn “Cùng chung mối thù” với Tiêu Xu. Ngược lại, đời này Khương Tuyết Ninh vẫn không thích nàng, còn kiêng kị nàng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Thấy Tiêu Xu chủ động chào hỏi, nàng suy nghĩ một lát, chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lễ, vẫn như cũ không vui không giận. Tiêu Xu trong lòng lại có suy nghĩ. Nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng liền dời đi, bởi vì Hoàng Nhân Lễ đã thấy đủ người, kêu mấy cung nhân đến xách đồ giúp bọn nàng, kiểm xong lệnh bài thì dẫn các nàng vào cung, trên đường còn giới thiệu một chút về các cung điện xung quanh.
Hoàng Nhân Lễ biết một nhóm đều là tiểu thư huân quý, trong đó có bằng hữu trưởng công chúa điện hạ, cũng có người trưởng công chúa điện hạ cảm thấy rất hứng thú, nên giọng nói âm nhu hơn, trong lòng càng phơi phới gió xuân: “Lần này chư vị tiểu thư đều ở Ngưỡng Chỉ trai. Thánh thượng vì điện hạ rất để tâm chuyện thư đồng này, Ngưỡng Chỉ trai vốn là chỗ thư đồng hoàng tử ở. Nhưng bây giờ trong cung không có hoàng tử, vừa vặn chư vị tiểu thư đến, liền sai Ngự dụng giám thay mới đồ đạc, cắm thêm chút hoa lá. Lúc về ở, một người một gian cũng coi là thoải mái. Nơi này sát bên chỗ dạy học – Phụng Thần điện. Hướng bắc giáp hậu cung các nương nương, phía nam thì có thể xa xa thấy Văn Hoa điện, Văn Chiêu các. Như vậy các tiên sinh đến dạy công chúa điện hạ cùng chư vị tiểu thư thuận tiện hơn. Dù sao xung quanh có nhiều cung nhiều người, nếu các tiểu thư sợ không cẩn thận gặp phải ai, nên cẩn thận, bớt đi lại chút là được.”
Triều này quan niệm nam nữ cũng không quá nghiêm ngặt, nhưng vài phủ quy củ mười phần nghiêm khắc rất để ý, thậm chí không muốn để cô nương nhà mình gặp bất kỳ ngoại nam nào, nên Hoàng Nhân Lễ mới nói câu này. Khương Tuyết Ninh tất nhiên là không quan tâm. Nhưng mấy cô nương khác lại có người tán thành gật gật đầu. Khương Tuyết Ninh khịt mũi coi thường.
Ngưỡng Chỉ trai đối với nàng đời này thực sự có chút quá mức thuận tiện. Do gần Văn Hoa điện, nên tiên sinh dạy xong ở chỗ hoàng đế vương gia và đám đại thần, chỉ cần đi một chút liền tới chỗ dạy học cho công chúa. Cũng vậy, bọn Yến Lâm, Thẩm Giới cũng có thể vụng trộm lẻn qua. Có đôi khi gặp Tạ Nguy giảng bài, còn có vương tôn đệ tử xin chỉ thị của hoàng đế, đặt một bình phong, ngồi bên ngoài nghe. Vậy nên muốn gặp ai thì dễ dàng gặp người đó.
Đời này Ngưỡng Chỉ trai cũng y như kiếp trước. Đến vị trí hai gốc cây quế dưới tường cung đều không khác gì, bởi vì trước kia thư đồng hoàng tử ở, cho nên rất thanh nhã mộc mạc, rất có mấy phần không khí thư quán yên tĩnh lạnh nhạt, vừa nhìn là biết chỗ để học hành. Thế gia tiểu thư trong nhà phú quý đã quen, nên không thấy có gì tốt. Nhưng Diêu Dung Dung xuất thân thấp hơn, trong mắt lộ ra kinh hỉ, đang muốn tán dương khí phái hoàng cung, vừa quay đầu trông thấy những người khác thần sắc thường thường, lời muốn nói lại nuốt vào.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Hoàng Nhân Lễ nói: “Nơi này đã quét tước sạch sẽ, nhưng chư vị tiểu thư muốn ở gian nào thì thương lượng một chút. Đợi các ngài chọn chỗ xong, chuẩn bị một chút, sẽ có mấy vị nữ quan thượng nghi cục đến dạy lễ nghi trong cung. Chư vị tiểu thư cần tập trung học hành, bởi vì Tô thượng nghi cũng sẽ đích thân đến xem. Nàng ở trong cung nhiều năm, trước kia một mực hầu hạ trưởng công chúa điện hạ, có thể coi là nhìn công chúa điện hạ lớn lên, trên phương diện lễ nghi yêu cầu mười phần nghiêm ngặt. Nếu không thể qua cửa nàng, chỉ sợ phải chuẩn bị mà về phủ thôi.”
Tô thượng nghi.
Khương Tuyết Ninh vừa nghe cái tên này, như phản xạ có điều kiện cảm thấy đầu gối, lưng eo, cổ, thậm chí ngón tay, cũng bắt đầu ẩn ẩn đau. Kiếp trước nàng vốn lớn lên ở thôn trang, trước đó cũng không thích học quy củ. Sau khi về kinh, nàng ỷ có Yến Lâm nên làm càn. Kết quả tiến cung liền đụng phải Tô thượng nghi. Mà Tô thượng nghi hầu hạ Thẩm Chỉ Y, không biết có phải bởi vì công chúa bất bình hay không, hoặc là được Thẩm Chỉ Y chỉ thị, Yêu cầu rất nghiêm với nàng, lặp đi lặp lại giày vò nàng, sơ ý một chút phải làm lại từ đầu. Lúc đó rất khó xử, bởi vì tất cả mọi người học xong, đều đứng bên cạnh nhìn nàng buồn cười, ánh mắt khác thường, chỉ trỏ trào phúng.
Các tiểu thư thế gia trước khi vào cung hẳn đã nghe ngóng tình hình trước, hiển nhiên cũng biết thượng nghi cục Tô đại nhân, nên đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Đến lúc chọn chỗ ở các nàng vẫn thì thầm nho nhỏ.
“Tô thượng nghi ta biết, đặc biệt đáng sợ, mẫu thân ta sáng nay còn nói tốt nhất không được đụng đến nàng nha. Nhưng Hoàng công công còn nói sẽ có mấy nữ quan đến, hẳn là tách ra dạy a? Nếu xui xẻo gặp phải Tô thượng nghi, ta phải làm sao bây giờ, ô...”
“Đáng sợ như thế sao?”
“Căn phòng này hướng nam, cửa sổ mở ra phía tây, vừa vặn thấy cây quế, biết đâu có thể gặp được quý nhân đó. Ta liền chọn căn phòng này, các ngươi đừng ai giành với ta! Lão quân phù hộ, chọn căn phòng này, giúp ta thuận lợi qua ải.”
Khương Tuyết Ninh không giành với các nàng, dứt khoát chọn nơi hẻo lánh nhất yên lặng nhất cũng tối tăm nhất, chỉ cần nghe tiếng nói sau lưng, cũng biết được là ai rồi. Nói chuyện lúc nào cũng có hậu tố “Lạc” “Nha”, thanh âm ngọt ngào kia là Chu Bảo Anh; Rụt rè là Diêu Dung Dung; Người lý lẽ rõ ràng chọn phòng còn lầu bầu tính tới tính lui kia quá nửa là Phương Diệu. Những người khác còn lại không nói lời nào.
Chỉ chốc lát sau đã chọn xong. Mọi người cực kỳ ăn ý để lại gian tốt nhất cho Tiêu Xu, phòng Trần Thục Nghi cùng Diêu Tích ở hai bên; những người khác liền tùy ý chia ra; phòng của Khương Tuyết Ninh ở ngoài rìa, cho nên chỉ giáp một phòng phía đông, vị trí cũng không được tốt, là Phàn Nghi Lan không để tâm chuyện thư đồng chọn.
Tất cả chọn xong thì chia ra về phòng chuẩn bị. Khương Tuyết Ninh mang ít đồ nhất, tùy tiện sửa sang một chút là xong, lúc ra vốn tưởng mình xong đầu tiên, ai ngờ vừa nhìn đã thấy Phàn Nghi Lan ngồi bên ngoài. Thấy nàng ra, Phàn Nghi Lan nhẹ gật đầu với nàng, không biết có phải do cảm thấy Khương Tuyết Ninh coi nhẹ những việc này giống mình, nên nhìn nàng nở nụ cười hiếm hoi, giống như u lan nở rộ, dù không phải quốc sắc thiên hương, lại có khí chất thanh nhã tuyệt trần.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Khương Tuyết Ninh đoán Phàn tiểu thư có thể đã hiểu lầm mình giống nàng, nhưng cũng không giải thích loại hiểu lầm “Tốt đẹp” này, dứt khoát mặt dày mày dạn tiếp nhận thiện ý của đối phương, cũng cười cười một tiếng. Hai người không nói chuyện, ngồi chờ ở gian ngoài.
Gần nửa canh giờ sau tất cả mọi người mới lục tục thu dọn xong. Lúc này bên ngoài có một tiếng thông truyền, nói nhóm nữ quan thượng nghi cục tới, tất cả cung nữ trong ngoài Ngưỡng Chỉ trai lập tức đứng thẳng, khom người cúi đầu, nín thở ngưng thần, không phát ra chút thanh âm nào. Tất cả mọi người bị điệu bộ này làm chấn động.
Ngay sau đó bốn vị nữ quan từ ngoài cửa đi vào. Dẫn đầu là vị nữ quan mặc trang phục ngũ phẩm màu xanh, búi tóc cao cao, có hai cái trâm vàng như ý họa tiết đám mây, hai tay trước eo, lại không ép vào bên hông. Lúc đi, cả người nghiêm cẩn, mỗi bước đi đều rộng bằng nhau. Gương mặt đã có tuổi lại không chút ý cười, hai góc mắt thêm nếp nhăn, mi tâm cũng vì thường xuyên chau mày mà có vết nhăn nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người.
Trong mười hai người có người nhát gan lập tức sợ hãi cúi đầu. Chỉ có Tiêu Xu, Trần Thục Nghi, Phàn Nghi Lan còn có thể thản nhiên, bình tĩnh khom mình hành lễ. Tiêu Xu, Trần Thục Nghi thường xuyên tiến cung, đã sớm học lễ nghi; Phàn Nghi Lan thì gặp ai cũng vậy, cũng không thấy Tô thượng nghi đáng sợ.
Tô thượng nghi thấy vậy lông mày liền nhíu lại, đi đến đứng trước đám người, ngữ khí không chút chập chùng mà nói: “Hai ngày này thượng nghi cục phụng mệnh đến dạy các vị tiểu thư chút lễ nghi trong cung. Các vị tiểu thư có thể gọi ta là ‘Tô thượng nghi’. Về sau các vị đều là thư đồng của trưởng công chúa điện hạ, phải thật cẩn thận. Cho nên mong rằng mọi người hai ngày này nghiêm túc học hành, nếu có ai lười biếng hoặc học không được, thì mời về phủ cho.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Lúc trước Hoàng Nhân Lễ cũng nói qua như vậy một lần, nhưng mọi người đều thấy bình thường; nhưng khi Tô thượng nghi nói ra, đáy lòng tất cả mọi người thầm run lên, rùng mình. Tô thượng nghi thấy các nàng đều nghe được, lúc này mới nói: “Hiện tại mời chư vị tiểu thư tự chia ra ba tổ đi, lát nữa ba vị nữ quan tách ra dạy, cũng có thể chỉ điểm rõ ràng hơn.”
Đám người cùng nhau khom người đáp: “Vâng.” Sau đó Tô thượng nghi liền ngồi xuống bên cạnh. Tất cả mọi người thấy vậy lập tức thở dài một hơi: Xem ra vị thượng nghi đại nhân yêu cầu nghiêm nhất, đáng sợ nhất, hẳn là sẽ không tự mình đến “Chỉ điểm” các nàng.
Nhưng chuyện “Tự chia tổ” lại có chút vi diệu.
Tiêu Xu, Trần Thục Nghi, Diêu Tích cùng đi một xe ngựa tới, tự nhiên cùng một nhóm; Vưu Nguyệt nhìn chung quanh, sau đó tiến tới kéo Phàn Nghi Lan, đi tới Chu Bảo Anh bên cạnh Tiêu Xu, mỉm cười nói với nàng: “Ta trước đây có quen Bảo Anh, vậy chúng ta thành một nhóm nhé?” Chu Bảo Anh nghĩ nghĩ, cảm thấy không sao, liền gật đầu.
Khương Tuyết Ninh đứng tại chỗ không nhúc nhích, suy nghĩ xem mình nên cùng nhóm với ai thì tốt hơn —— Kiếp trước nàng cứng rắn cùng nhóm với Chu Bảo Anh. Kết quả vận khí không tốt gặp Tô thượng nghi, bị hành hạ thảm hại. Đời này nàng mặc dù định lui, không muốn thông qua cửa này, nếu đụng phải Tô thượng nghi, rời cung là chuyện mười phần chắc chín, thế nhưng sẽ bị hành hạ tơi tả.
Nàng còn chưa nghĩ ra. “Muốn chọn cùng nhóm với ai, nhất định phải nhìn ‘Thế’ “. Một giọng nói thần thần bí bí vang lên phía sau, Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Phương Diệu đi tới, đôi mắt khôn khéo linh hoạt nhìn nàng, tay chạm vào bả vai Khương Tuyết Ninh, cười nói, “Khương nhị cô nương gần đây “Thế” rất tốt, hào quang cũng sáng, ta cảm thấy nếu có thể cùng ngươi, nhất định có thể mượn được mấy phần “thế”, dính vào chút hào quang. Cho nên, ta cùng Khương nhị cô nương cùng tổ —— ”
Chữ “Đi” cuối cùng, đột nhiên ngừng lại trên môi.
Phương Diệu vốn nghe Khương Tuyết Ninh là người duy nhất vốn không trình tên lên nhưng cuối cùng lại xuất hiện trên danh sách thư đồng, lại còn được Lạc Dương trưởng công chúa để mắt hôm trùng dương yến, lần này vào cung chỉ sợ là người trưởng công chúa điện hạ để ý nhất ngoại trừ Tiêu Xu, cho nên vốn định cùng nàng một tổ, cũng dễ tìm cơ hội khiến trưởng công chúa chú ý tới mình. Nhưng nàng đang nói, vô tình liếc mắt qua thấy Tô thượng nghi đứng lên! Không chỉ đứng lên, còn đi về phía Khương Tuyết Ninh!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*
Ông trời ơi! Mí mắt Phương Diệu cuồng loạn, một đống câu nói lôi kéo làm quen Khương Tuyết Ninh còn chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại trong bụng, ngón tay nhẹ nhàng chuyển một cái, xoay vòng chỉ qua hướng Phàn Nghi Lan bên kia. “A, “thế” bên kia hình như cũng không tệ à!”
Nói xong nàng cũng rút tay đang đặt trên vai Khương Tuyết Ninh, còn vuốt vuốt nếp uốn trên áo nàng, nói: “Vậy ta đây liền đi qua kia, Khương nhị cô nương đừng thương nhớ ta nha!”
Sau đó nhanh như chớp chạy tới chỗ Phàn Nghi Lan.
Nhất thời tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn nàng, Vưu Nguyệt còn “Sách” cười một tiếng, Khương Tuyết Ninh ngày xưa ở bá phủ bọn hắn phách lối, hôm nay cuối cùng cũng gặp xui xẻo: Loại người này nên trị thật tốt. Rơi vào tay Tô thượng nghi, không chết cũng bị lột da!
“...”
Khương Tuyết Ninh lúc này mới nhận ra có gì là lạ. Sau đó nàng nghe thấy sau lưng có một giọng nói lãnh đạm: “Khương nhị cô nương.”
Toàn thân Khương Tuyết Ninh cứng đờ, xoay người lại, đã nhìn thấy Tô thượng nghi không biết đã đứng sau lưng mình lúc nào!
Nhìn gương mặt vô cảm này, toàn thân nàng đều đau. Trong lòng thầm nói, quả nhiên đời này cũng chạy không thoát khỏi Tô thượng nghi, nhưng cố nghĩ hướng tốt, Tô thượng nghi yêu cầu nghiêm khắc, nàng chỉ cần bộc lộ ra tính tình được nuông chiều cùng đầu cơ trục lợi, hơn phân nửa sẽ được xuất cung.
Nàng vội vàng hành lễ. Nhưng nàng không ngờ tới, sau một khắc, gương mặt đầy ý tứ của Tô thượng nghi lại có chút tươi cười! Lúc nãy còn không rõ ràng, nhưng giờ so với lúc trước bỗng nhiên hoàn toàn khác biệt!
Trong chớp nhoáng này, không chỉ có Khương Tuyết Ninh, những kẻ đang cười trên nỗi đau của người khác hoặc vừa định chế giễu đều choáng váng, không thể tin vào mắt mình!
Cây vạn tuế ra hoa a!
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao!
Tô thượng nghi lại cười!
Nàng không quen cười, cho nên nhìn qua có chút cứng ngắc không hài hòa, lúc này chỉ nhìn chăm chú Khương Tuyết Ninh, đến giọng nói cũng chậm rãi nhu hòa hơn, chỉ nói: “Khương nhị cô nương lần đầu vào cung a? Lễ nghi để ta dạy cho.”
Khương Tuyết Ninh: “...”
Chờ chút, hình như có chỗ nào không đúng?
Tất cả những người khác: “...”
Ai nói đối xử với mọi người như nhau còn cực kỳ nghiêm khắc vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.