Chương 69: Rất thích, rất thích
Thời Kính
21/05/2023
Hắn muốn từ hôn. Hắn không thích Diêu Tích.
Hai câu này, bỗng nhiên vang lên trong lòng Khương Tuyết Ninh, như hai tảng đá nện vào đáy lòng nàng, phá vỡ bình tĩnh cùng trấn định nàng cố gắng treo lên, mang đến vô hạn hân hoan cùng vui mừng.
Không cần phải kiêng kị gì nữa.
Bởi vì là chính Trương Già không thích Diêu Tích, là chính Trương Già muốn từ hôn, mà Khương Tuyết Ninh nàng đối không thẹn với lương tâm, không âm mưu thủ đoạn, nàng vẫn tuân thủ hứa hẹn cùng hắn kiếp trước, không làm người xấu. Tim Khương Tuyết Ninh đập rộn ràng.
Trương Già nói xong hai chữ này, lại thêm hai chữ “Đa tạ”, hai chữ “Cáo từ”, thì quay người rời đi theo đường cung dài thật dài. Ánh trăng trên trời như đang tối đi. Bởi vậy mà ánh sao lại trở nên rực rỡ. Rõ ràng trong thâm cung bóng đêm bao phủ này khắp nơi đều là nguy cơ không lường được, nhưng Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy ánh sáng khắp đất trời đang phủ trên người hắn, mà nàng chỉ muốn hóa thành một tia sáng bé nhỏ, vì hắn chiếu sáng đường về gập ghềnh khúc khuỷu.
Phía trước có Trần Doanh đang chờ hắn. Tiểu thái giám cầm đèn lồng đứng cúi đầu. Bóng dáng Trương Già dần dần tới gần.
Khương Tuyết Ninh chợt nhận ra mình đã đứng ở đây quá lâu, nếu bị người có ý nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ bị lộ, liền quay người trở về. Trong nháy mắt quay lưng lại, tươi cười trên môi lại tràn ra. Tối nay, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã gặp phải một trận giáp mặt với sinh tử, nhưng vào lúc yên tĩnh hiếm có này, nàng lại tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều thêm, chỉ muốn thuần túy chìm đắm trong hoan hỉ to lơn này, dù là chỉ trong chốc lát. Cứ thế, bước chân nàng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngay trước ngã rẽ, nàng rốt cục nhịn không được tâm tư vui vẻ, muốn nghịch một chút, nên nhảy về phía trước một bước.
“Nha!” Bên kia ngã rẽ bỗng truyền đến tiếng kêu kinh hãi. Tiểu thái giám xách đèn lồng trong tay cũng lung lay theo, vô ý nói: “Lớn mật, dám va chạm thiếu sư đại nhân!”
“...” Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Tạ Nguy đứng trước mặt nàng, tựa hồ cũng không ngờ sẽ bị đụng phải, đáy mắt chút kinh ngạc, nhưng sau khi thấy rõ là nàng, lông mày liền nhíu lại. Nàng bỗng nhiên toàn thân cứng đờ. Tạ Nguy ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua nàng, hướng về phía sau nàng nhìn thoáng qua. Bên kia Trần Doanh cùng Trương Già vừa vặn đi đến cuối đường, chỉ một lát liền rẽ sang, không thấy bóng dáng nữa. Nhưng Tạ Nguy thoáng nghĩ liền biết, thời gian này ngoại thần từ nội cung đi ra, không ai ngoài hai người Trần Doanh, Trương Già, lại thấy Khương Tuyết Ninh đang vui cười hơn hở, đâu có chút nào giống như mới bị người hãm hại, khó khăn tránh thoát được một kiếp?
Khương Tuyết Ninh không hiểu sao có chút rụt rè, chậm rãi đứng thẳng người, giống như người nhảy một bước đến trước mặt hắn vừa không phải nàng vậy, cung kính cúi đầu hành lễ với Tạ Nguy: “Chào Tạ tiên sinh.”
Tạ Nguy lẳng lặng nhìn nàng: “Vui mừng như vậy sao?” Khương Tuyết Ninh tê cả da đầu. Tạ Nguy chỉ nhận lấy đèn lồng từ tay tiểu thái giám bên cạnh, khoát tay cho hắn lui ra, mới nói: “Nếu ta là ngươi, mới bị người hãm hại, may mắn giữ được một mạng, nhất định sẽ cười không nổi.”
Lại tới giáo huấn nàng. Khương Tuyết Ninh nghe ra ngữ khí hắn không được tốt, lại nghĩ nàng trong cung hiếm lắm mới có được lúc vui vẻ như vậy, còn không thể tươi cười lên một chút sao? Nàng định bật lại hắn hai câu, nhưng nghĩ tình cảnh mình vốn đã gian nan, nếu lại đắc tội hắn, thì sau này mới thực sự nửa bước cũng khó đi. Thế nên, nàng chỉ rũ mắt cúi đầu không nói lời nào.
Tạ Nguy liền giơ đèn lồng, đi về phía trước, nói: “Hôm nay trong Từ Ninh cung thế nào, có nhìn ra được là ai muốn hại ngươi không?” Khương Tuyết Ninh có chút sững sờ. Tạ Nguy quay lại thấy nàng còn đứng ngốc tại chỗ, lông mày lại nhíu sâu hơn: “Ngươi không biết đuổi theo?” Khương Tuyết Ninh nói: “Nhưng ta không đi con đường này.” Tạ Nguy nói: “Ngưỡng Chỉ trai trên đường xuất cung, ngươi có đi hay không?”
Khương Tuyết Ninh rụt cổ lại, rốt cục cũng kịp phản ứng: Đây chính là Tạ Nguy a, hắn cầm đèn lồng đi trước, gọi nàng đi cùng, nàng phải đi, nếu không nghe lời không phải là muốn chết sao? Nàng cúi đầu đi theo. Tạ Nguy lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, vừa đi vừa nói: “Thật có mặt mũi nhỉ?”
Vui vẻ vì mới gặp được Trương Già vừa nãy đã bị người này chà đạp phá hủy gần hết, đầu óc bắt đầu an tĩnh lại, liền dần dần cảm thấy hơi lạnh đêm đông ngấm đến tận xương. Hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở Từ Ninh cung, nàng trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Tra xét ra là tiểu cung nữ giở trò quỷ, nhưng Thái hậu nương nương nói đã quá muộn, ở trước cửa cung chém chém giết giết thì không tốt, Thánh thượng cho người nhốt nàng vào Thận hình tư thẩm vấn, không biết có ra kết quả hay không.”
Tạ Nguy rũ mắt, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo thâm sâu, hỏi: “Ngươi không nghi ngờ ai?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Còn đang suy nghĩ.”
Tạ Nguy không nghĩ tới thời buổi rối ren này, hắn xử lý đủ chuyện ngoài cung, nàng trong cung còn không có chút khả năng tự vệ nào, càng nghĩ càng bức bối: “Cẩn thận nghĩ đi.”
Khương Tuyết Ninh mới nói: “Có đối tượng hoài nghi, lại không chứng cớ xác thực.”
Tạ Nguy nói: “Cũng không phải là hết thảy đều cần chứng cứ.”
Khương Tuyết Ninh nghĩ cũng phải: “Quá chú ý mỗi chi tiết có hợp lý hay không, có khi khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ đại cục trọng yếu. Người đứng trên đỉnh núi mới nhìn hết được toàn cảnh.”
Tạ Nguy nói: “Lời này lại hợp ý ta.”
Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ, không hợp mới lạ. Kiếp trước, lời này chính là nàng ngẫu nhiên nghe được bên ngoài chính điện ở hành cung khi Tạ Nguy nói với các đại thần bên dưới, ấn tượng cực kì sâu sắc, nên mới nhớ thật lâu. Lời là hắn nói, sao có thể không hợp ý được? Chỉ là Khương Tuyết Ninh nghĩ tới suy đoán của mình, trên mặt lại có chút ủ rũ, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy nàng không cần phải dùng thủ đoạn bỉ ổi lại đơn giản như vậy, nhưng nếu đúng như ta nghĩ, để không ai nhìn ra tác phong của nàng, trù tính như vậy mới hợp lý. Dù sao tới giờ khắc này, ta vẫn cảm thấy nàng không thể tính toán thiếu chu toàn như vậy. Thế nhưng nhìn toàn cục, thái độ của thái hậu mập mờ, người này vừa phải mua chuộc cung nữ, vừa biết được bốn câu phản nghịch, nhất định đã sớm chuẩn bị xong, tuyệt đối không phải là sau khi biết tin Uông Thuyên vây tra cung cấm mới bắt đầu làm. Nàng hẳn đã biết từ lâu, nên hôm nay mới có thể ung dung không vội như thế.”
Tạ Nguy mới hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?” Hắn cho dù có thể như trước nay âm thầm bảo vệ nàng, nhưng chưa hẳn lúc nào cũng kịp, Ninh nhị nếu không thể tự vệ, tựa như chim tước trong lồng, thì thực không tốt.
Khương Tuyết Ninh cũng không biết vì cái gì, cảm thấy Tạ Nguy tối nay liên tiếp hỏi mấy câu, ẩn ẩn như có ý kiểm tra dạy dỗ nàng, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều hơn, chỉ đáp: “Ta không làm gì thẹn với người, nên bất kể là ai muốn hại ta, không muốn ta sống tốt, vậy ta càng phải sống tốt hơn, khiến nàng càng khó chịu. Tạm thời không phải không có biện pháp làm gì nàng, nếu không làm gì, e rằng nàng sẽ tưởng ta dễ ăn hiếp lắm. Hôm nay nàng đã dám khiến ta ăn khổ, về sau cũng nên để nàng ngồi nằm không ổn, ăn ngủ không yên mới được.”
Lời nói này rất trầm ổn, giống như trong lòng nàng đã có kế hoạch. Tạ Nguy không khỏi ngoái lại nhìn nàng. Ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng trong tay phủ trên mặt nàng, nổi bật gương mặt kiều diễm xinh đẹp, chỉ là nàng hơi rũ mắt, có một loại hờ hững khó tả. Lúc này hắn mới giật mình, nàng không còn vui vẻ, càng không ý cười nhẹ nhàng thậm chí mang theo chút ngượng ngùng như ban nãy. Thế là hắn ý thức được, sự xuất hiện của hắn đã phá hư rồi. Tạ Nguy lại cảm thấy tâm tư mình hơi nóng nảy, nên lần nữa thả nhẹ giọng, hỏi nàng: “Vừa rồi sao ngươi lại đi đường này?”
Khương Tuyết Ninh “A” một tiếng, lại nghĩ tới Trương Già, mặt mày mới thả lỏng một chút, nói: “Trần đại nhân cùng Trương đại nhân đi bên này, học sinh nhờ Trương đại nhân điều tra rõ nội tình mới có thể thoát hiểm, nên mới đuổi theo cảm tạ.” Mặc dù có chút không hợp lễ nghi, nhưng nàng một khắc này thật sự không sợ bị hắn răn dạy. Chính là có một ý niệm như vậy trong đầu, vô luận thế nào cũng kìm lại không được.
Tạ Nguy nhìn thấy thần thái của nàng, bước chân bỗng dừng lại: “Trương Già?” Khương Tuyết Ninh ngước mắt nhìn hắn, nhẹ gật đầu. Tạ Nguy vốn không cười, giờ phút này lại lần nữa dò xét khóe mắt đuôi mày nàng, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi nàng: “Ngươi không phải thích Yến Lâm sao?” Khương Tuyết Ninh sửng sốt. Nhưng câu hỏi tiếp theo của Tạ Nguy mới khiến nàng như nổ tung: “Ngươi thích Trương Già?”
Đây cũng là chỗ đáng sợ nhất của Tạ Cư An. Cho dù ai đứng trước mặt hắn, thoáng lộ ra chút sơ hở, nhất định sẽ bị hắn nhìn rõ ngọn nguồn, cho dù phủ thêm lớp da thật dày, cũng khó cản nổi! Khương Tuyết Ninh luống cuống như vậy một lát. Nhưng lập tức lại nghĩ, có gì để hốt hoảng đâu? Nàng thực sự không yêu Yến Lâm, có đủ chuyện ở kiếp trước, nay thực sự không thể làm ngơ đi mà yêu hắn. Bây giờ nàng không phải hoàng hậu. Không có cả núi lễ pháp trói buộc, nàng có thể rất thẳng thắn mà đối mặt với nội tâm, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Chút ít dư quang tươi đẹp rực rỡ rốt cục lần nữa trở lại trên khóe mắt đuôi mày nàng, Khương Tuyết Ninh nhìn Tạ Nguy, lớn mật nói: “Thích.” Tạ Nguy nhìn nàng chăm chú không nói gì. Nàng lại nhớ tới chuyện mình hổ thẹn với Trương Già kiếp trước, tầm mắt hơi rũ xuống, chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, thấp giọng khẽ thêm mấy từ: “Rất thích, rất thích...”
Hai câu này, bỗng nhiên vang lên trong lòng Khương Tuyết Ninh, như hai tảng đá nện vào đáy lòng nàng, phá vỡ bình tĩnh cùng trấn định nàng cố gắng treo lên, mang đến vô hạn hân hoan cùng vui mừng.
Không cần phải kiêng kị gì nữa.
Bởi vì là chính Trương Già không thích Diêu Tích, là chính Trương Già muốn từ hôn, mà Khương Tuyết Ninh nàng đối không thẹn với lương tâm, không âm mưu thủ đoạn, nàng vẫn tuân thủ hứa hẹn cùng hắn kiếp trước, không làm người xấu. Tim Khương Tuyết Ninh đập rộn ràng.
Trương Già nói xong hai chữ này, lại thêm hai chữ “Đa tạ”, hai chữ “Cáo từ”, thì quay người rời đi theo đường cung dài thật dài. Ánh trăng trên trời như đang tối đi. Bởi vậy mà ánh sao lại trở nên rực rỡ. Rõ ràng trong thâm cung bóng đêm bao phủ này khắp nơi đều là nguy cơ không lường được, nhưng Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy ánh sáng khắp đất trời đang phủ trên người hắn, mà nàng chỉ muốn hóa thành một tia sáng bé nhỏ, vì hắn chiếu sáng đường về gập ghềnh khúc khuỷu.
Phía trước có Trần Doanh đang chờ hắn. Tiểu thái giám cầm đèn lồng đứng cúi đầu. Bóng dáng Trương Già dần dần tới gần.
Khương Tuyết Ninh chợt nhận ra mình đã đứng ở đây quá lâu, nếu bị người có ý nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ bị lộ, liền quay người trở về. Trong nháy mắt quay lưng lại, tươi cười trên môi lại tràn ra. Tối nay, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã gặp phải một trận giáp mặt với sinh tử, nhưng vào lúc yên tĩnh hiếm có này, nàng lại tạm thời không muốn suy nghĩ nhiều thêm, chỉ muốn thuần túy chìm đắm trong hoan hỉ to lơn này, dù là chỉ trong chốc lát. Cứ thế, bước chân nàng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngay trước ngã rẽ, nàng rốt cục nhịn không được tâm tư vui vẻ, muốn nghịch một chút, nên nhảy về phía trước một bước.
“Nha!” Bên kia ngã rẽ bỗng truyền đến tiếng kêu kinh hãi. Tiểu thái giám xách đèn lồng trong tay cũng lung lay theo, vô ý nói: “Lớn mật, dám va chạm thiếu sư đại nhân!”
“...” Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Tạ Nguy đứng trước mặt nàng, tựa hồ cũng không ngờ sẽ bị đụng phải, đáy mắt chút kinh ngạc, nhưng sau khi thấy rõ là nàng, lông mày liền nhíu lại. Nàng bỗng nhiên toàn thân cứng đờ. Tạ Nguy ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua nàng, hướng về phía sau nàng nhìn thoáng qua. Bên kia Trần Doanh cùng Trương Già vừa vặn đi đến cuối đường, chỉ một lát liền rẽ sang, không thấy bóng dáng nữa. Nhưng Tạ Nguy thoáng nghĩ liền biết, thời gian này ngoại thần từ nội cung đi ra, không ai ngoài hai người Trần Doanh, Trương Già, lại thấy Khương Tuyết Ninh đang vui cười hơn hở, đâu có chút nào giống như mới bị người hãm hại, khó khăn tránh thoát được một kiếp?
Khương Tuyết Ninh không hiểu sao có chút rụt rè, chậm rãi đứng thẳng người, giống như người nhảy một bước đến trước mặt hắn vừa không phải nàng vậy, cung kính cúi đầu hành lễ với Tạ Nguy: “Chào Tạ tiên sinh.”
Tạ Nguy lẳng lặng nhìn nàng: “Vui mừng như vậy sao?” Khương Tuyết Ninh tê cả da đầu. Tạ Nguy chỉ nhận lấy đèn lồng từ tay tiểu thái giám bên cạnh, khoát tay cho hắn lui ra, mới nói: “Nếu ta là ngươi, mới bị người hãm hại, may mắn giữ được một mạng, nhất định sẽ cười không nổi.”
Lại tới giáo huấn nàng. Khương Tuyết Ninh nghe ra ngữ khí hắn không được tốt, lại nghĩ nàng trong cung hiếm lắm mới có được lúc vui vẻ như vậy, còn không thể tươi cười lên một chút sao? Nàng định bật lại hắn hai câu, nhưng nghĩ tình cảnh mình vốn đã gian nan, nếu lại đắc tội hắn, thì sau này mới thực sự nửa bước cũng khó đi. Thế nên, nàng chỉ rũ mắt cúi đầu không nói lời nào.
Tạ Nguy liền giơ đèn lồng, đi về phía trước, nói: “Hôm nay trong Từ Ninh cung thế nào, có nhìn ra được là ai muốn hại ngươi không?” Khương Tuyết Ninh có chút sững sờ. Tạ Nguy quay lại thấy nàng còn đứng ngốc tại chỗ, lông mày lại nhíu sâu hơn: “Ngươi không biết đuổi theo?” Khương Tuyết Ninh nói: “Nhưng ta không đi con đường này.” Tạ Nguy nói: “Ngưỡng Chỉ trai trên đường xuất cung, ngươi có đi hay không?”
Khương Tuyết Ninh rụt cổ lại, rốt cục cũng kịp phản ứng: Đây chính là Tạ Nguy a, hắn cầm đèn lồng đi trước, gọi nàng đi cùng, nàng phải đi, nếu không nghe lời không phải là muốn chết sao? Nàng cúi đầu đi theo. Tạ Nguy lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút, vừa đi vừa nói: “Thật có mặt mũi nhỉ?”
Vui vẻ vì mới gặp được Trương Già vừa nãy đã bị người này chà đạp phá hủy gần hết, đầu óc bắt đầu an tĩnh lại, liền dần dần cảm thấy hơi lạnh đêm đông ngấm đến tận xương. Hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở Từ Ninh cung, nàng trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Tra xét ra là tiểu cung nữ giở trò quỷ, nhưng Thái hậu nương nương nói đã quá muộn, ở trước cửa cung chém chém giết giết thì không tốt, Thánh thượng cho người nhốt nàng vào Thận hình tư thẩm vấn, không biết có ra kết quả hay không.”
Tạ Nguy rũ mắt, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo thâm sâu, hỏi: “Ngươi không nghi ngờ ai?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Còn đang suy nghĩ.”
Tạ Nguy không nghĩ tới thời buổi rối ren này, hắn xử lý đủ chuyện ngoài cung, nàng trong cung còn không có chút khả năng tự vệ nào, càng nghĩ càng bức bối: “Cẩn thận nghĩ đi.”
Khương Tuyết Ninh mới nói: “Có đối tượng hoài nghi, lại không chứng cớ xác thực.”
Tạ Nguy nói: “Cũng không phải là hết thảy đều cần chứng cứ.”
Khương Tuyết Ninh nghĩ cũng phải: “Quá chú ý mỗi chi tiết có hợp lý hay không, có khi khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ đại cục trọng yếu. Người đứng trên đỉnh núi mới nhìn hết được toàn cảnh.”
Tạ Nguy nói: “Lời này lại hợp ý ta.”
Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ, không hợp mới lạ. Kiếp trước, lời này chính là nàng ngẫu nhiên nghe được bên ngoài chính điện ở hành cung khi Tạ Nguy nói với các đại thần bên dưới, ấn tượng cực kì sâu sắc, nên mới nhớ thật lâu. Lời là hắn nói, sao có thể không hợp ý được? Chỉ là Khương Tuyết Ninh nghĩ tới suy đoán của mình, trên mặt lại có chút ủ rũ, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy nàng không cần phải dùng thủ đoạn bỉ ổi lại đơn giản như vậy, nhưng nếu đúng như ta nghĩ, để không ai nhìn ra tác phong của nàng, trù tính như vậy mới hợp lý. Dù sao tới giờ khắc này, ta vẫn cảm thấy nàng không thể tính toán thiếu chu toàn như vậy. Thế nhưng nhìn toàn cục, thái độ của thái hậu mập mờ, người này vừa phải mua chuộc cung nữ, vừa biết được bốn câu phản nghịch, nhất định đã sớm chuẩn bị xong, tuyệt đối không phải là sau khi biết tin Uông Thuyên vây tra cung cấm mới bắt đầu làm. Nàng hẳn đã biết từ lâu, nên hôm nay mới có thể ung dung không vội như thế.”
Tạ Nguy mới hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?” Hắn cho dù có thể như trước nay âm thầm bảo vệ nàng, nhưng chưa hẳn lúc nào cũng kịp, Ninh nhị nếu không thể tự vệ, tựa như chim tước trong lồng, thì thực không tốt.
Khương Tuyết Ninh cũng không biết vì cái gì, cảm thấy Tạ Nguy tối nay liên tiếp hỏi mấy câu, ẩn ẩn như có ý kiểm tra dạy dỗ nàng, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều hơn, chỉ đáp: “Ta không làm gì thẹn với người, nên bất kể là ai muốn hại ta, không muốn ta sống tốt, vậy ta càng phải sống tốt hơn, khiến nàng càng khó chịu. Tạm thời không phải không có biện pháp làm gì nàng, nếu không làm gì, e rằng nàng sẽ tưởng ta dễ ăn hiếp lắm. Hôm nay nàng đã dám khiến ta ăn khổ, về sau cũng nên để nàng ngồi nằm không ổn, ăn ngủ không yên mới được.”
Lời nói này rất trầm ổn, giống như trong lòng nàng đã có kế hoạch. Tạ Nguy không khỏi ngoái lại nhìn nàng. Ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng trong tay phủ trên mặt nàng, nổi bật gương mặt kiều diễm xinh đẹp, chỉ là nàng hơi rũ mắt, có một loại hờ hững khó tả. Lúc này hắn mới giật mình, nàng không còn vui vẻ, càng không ý cười nhẹ nhàng thậm chí mang theo chút ngượng ngùng như ban nãy. Thế là hắn ý thức được, sự xuất hiện của hắn đã phá hư rồi. Tạ Nguy lại cảm thấy tâm tư mình hơi nóng nảy, nên lần nữa thả nhẹ giọng, hỏi nàng: “Vừa rồi sao ngươi lại đi đường này?”
Khương Tuyết Ninh “A” một tiếng, lại nghĩ tới Trương Già, mặt mày mới thả lỏng một chút, nói: “Trần đại nhân cùng Trương đại nhân đi bên này, học sinh nhờ Trương đại nhân điều tra rõ nội tình mới có thể thoát hiểm, nên mới đuổi theo cảm tạ.” Mặc dù có chút không hợp lễ nghi, nhưng nàng một khắc này thật sự không sợ bị hắn răn dạy. Chính là có một ý niệm như vậy trong đầu, vô luận thế nào cũng kìm lại không được.
Tạ Nguy nhìn thấy thần thái của nàng, bước chân bỗng dừng lại: “Trương Già?” Khương Tuyết Ninh ngước mắt nhìn hắn, nhẹ gật đầu. Tạ Nguy vốn không cười, giờ phút này lại lần nữa dò xét khóe mắt đuôi mày nàng, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi nàng: “Ngươi không phải thích Yến Lâm sao?” Khương Tuyết Ninh sửng sốt. Nhưng câu hỏi tiếp theo của Tạ Nguy mới khiến nàng như nổ tung: “Ngươi thích Trương Già?”
Đây cũng là chỗ đáng sợ nhất của Tạ Cư An. Cho dù ai đứng trước mặt hắn, thoáng lộ ra chút sơ hở, nhất định sẽ bị hắn nhìn rõ ngọn nguồn, cho dù phủ thêm lớp da thật dày, cũng khó cản nổi! Khương Tuyết Ninh luống cuống như vậy một lát. Nhưng lập tức lại nghĩ, có gì để hốt hoảng đâu? Nàng thực sự không yêu Yến Lâm, có đủ chuyện ở kiếp trước, nay thực sự không thể làm ngơ đi mà yêu hắn. Bây giờ nàng không phải hoàng hậu. Không có cả núi lễ pháp trói buộc, nàng có thể rất thẳng thắn mà đối mặt với nội tâm, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Chút ít dư quang tươi đẹp rực rỡ rốt cục lần nữa trở lại trên khóe mắt đuôi mày nàng, Khương Tuyết Ninh nhìn Tạ Nguy, lớn mật nói: “Thích.” Tạ Nguy nhìn nàng chăm chú không nói gì. Nàng lại nhớ tới chuyện mình hổ thẹn với Trương Già kiếp trước, tầm mắt hơi rũ xuống, chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, thấp giọng khẽ thêm mấy từ: “Rất thích, rất thích...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.