Khốn Tại Võng Trung Ương

Chương 3: Chương 3

Cuồng Thượng Gia Cuồng

04/10/2016

Về nhà thu thập vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày để thay, tạm biệt vợ cùng con nhỏ, Trùng Tử bắt đầu thực hiện công việc của mình.

Làm thư đồng cho Lý Tư Phàm kỳ thật rất dễ dàng. Tiểu tử này không cần phải đốc thúc, tự mình biết phương hướng học tập, thỉnh thoảng gặp phải đề bài khó cũng một chút liền hiểu ra.

Trùng Tử làm được nhiều nhất chính là bưng trà đưa nước đưa hoa quả cho tiểu thiếu gia.

Tiểu tử này không thích nói chuyện nhưng Trùng Tử cũng tự biết tìm cách.

“Đi!” Tỏ vẻ muốn uống nước, uống nước xong vẫn còn mắt trợn trắng tỏ vẻ đói bụng, ăn hai miếng còn bĩu môi tỏ vẻ thức ăn không hợp khẩu vị, phải đem đi đổi.

Ngài đừng mở mồm nói, chỉ cần ngươi chăm cắt móng tay, chăm tắm rửa, vị này thật đúng là một thằng nhỏ vô cùng nhã nhặn đấy chứ!

Khoảng thời gian phải đến nửa tháng trơ mặt ở Lý gia, trừ bỏ bác gái làm cơm và thu dọn vệ sinh kia dường như không có người lớn nào khác. Trong lòng Trùng Tử không khỏi sinh nghi ngờ, có một lần vòng vo quanh co hỏi Tiểu Lý.

Thằng nhỏ hừ lạnh một tiếng: “Làm sao? Lo lắng về tiền lương kia của thầy không ai trả cho?”

Trùng Tử bị nghẹn không nói được từ nào.

Y quyết định, con trai mình về sau nếu dám cùng người lớn nói chuyện như vậy, đánh chết nó!

Mười giờ đêm hôm nay, Trùng Tử đang một hồi trà một hồi sữa hầu hạ tiểu tổ tông. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng xe mô tô. Tiểu tử đang viết chữ nhíu mày, đem bút ném một cái nói: “Không học nữa, ngủ!”

Trùng Tử nghĩ thầm: Rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, cũng có thời điểm lười biếng.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Người tới rất cao ngạo, có chuông cửa không ấn, coi cánh cửa như cái trống mà đập xuống.

Trùng Tử vểnh tai nghe bác gái dưới lầu chạy đi mở cửa.

“Mẹ nó! Hạ nhân đâu? Mở cửa chậm như vậy!” Phụ họa cùng tiếng mắng chửi là tiếng bước chân bùm bụp vang lên. Cửa thư phòng bị một lực mạnh đẩy ra.

“Nhìn đi! Đây chính là em trai của tao, xinh đẹp chứ? Đánh cược với bọn mày vẫn còn không tin! Nó có phải so với con đàn bà khiêu vũ thoát y đêm nay còn xinh đẹp hơn không!”

Người đến là một thanh niên ngoài hai mươi, người đầy mùi rượu, bộ dáng tuy rất anh tuấn nhưng chính là không giống người tốt. Ở phía sau gã còn đi theo vài thanh niên trẻ.

Giờ phút này bọn họ cũng không có hảo ý mà đánh giá Lý Tư Phàm.

Trùng Tử vừa thấy Tiểu Lý xưa nay không có ý giới thiệu, liền chủ động hỏi: “Cậu là……”

“Tôi là anh của nó, anh là ai a?” Đầu lĩnh liếc mắt xem thường Trùng Tử.

Trùng Tử nghĩ thầm: Ân, đúng là hai anh em ruột! Mắt đều có chút lé.

“Tôi là thầy dạy kèm tại nhà của Lý Tư Phàm.” Trùng Tử vẻ mặt tươi cười ra vẻ tự giới thiệu.

Lý đại thiếu gia không quan tâm y, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Lý.

“Tiểu Phàm nha, mày rất có mặt mũi a, các anh đều là đến thăm mày.” Nói xong tay kia còn nhắm thẳng trên khuôn mặt tiểu tử sờ sờ. Thằng nhỏ không vui, đẩy gã ra xoay người bỏ đi.

Người làm anh trai chắc là cảm thấy mình rất không có tôn nghiêm, giương tay thưởng cho em trai gã một cái tát vào mặt. Tiểu tử bị đánh thẳng tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lập tức hiện lên dấu tay màu hồng.

Trùng Tử nhìn đến kinh hãi, theo phản xạ mà đứng chắn phía trước Lý Tư Phàm.

“Đi sang một bên! Không có việc của anh!”

“Không được, có chuyện thì hảo hảo nói, cho dù cậu là anh trai của trò ấy cũng không thể vừa đến liền đánh người!”

Khi nói lời này, chân Trùng Tử không ngừng run run, bản thân từ nhỏ gặp đánh nhau đều tránh sang một bên, sợ máu bắn tung tóe.

Nhưng Lý Tư Phàm là học trò của mình. Không có biện pháp, lá gan không to cũng phải ngăn cản một chút.

Mắt thấy một cái tát lại sắp rơi xuống trên người mình, Trùng Tử hai tay ôm đầu hết sức bảo vệ đứa nhỏ phía sau.



Người uống rượu không biết nặng nhẹ, lại một quyền đánh trúng mắt Trùng Tử, nhất thời trước mắt một mảnh tối đen, làm cho Trùng Tử đau đến cả người run rẩy. Nhưng chính là như vậy, y cũng không dịch chuyển nửa bước.

“Lý Tư Bình, đã xong chưa? Lên nhà mày liền xem mày biểu diễn rồi!”

Trong số vài kẻ xem cuộc vui có một giọng nói lười biếng cất lên.

Lý Tư Bình tức tối thu hồi tay: “Hừ! Hôm nay nếu không nể mặt Trang Nghiêm mày, tao chỉnh chết nó! Tạp chủng! Mày với mụ tiện nhân mẹ mày cùng nhau trà trộn vào Lý gia chúng ta, còn dám chọc vào tao……”

Nói xong lại phun một ngụm nước bọt ở trên người Trùng Tử: “Ở đâu đến một tên ngu ngốc như vậy!”

Cái tên kêu Trang Nghiêm kia không kiên nhẫn, xoay người xuống lầu trước.

Vì thế đám hồ bằng cẩu hữu (*) của Lý Tư Bình cũng hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

(*) hồ bằng cẩu hữu : bạn bè xấu

Trùng Tử gắng gượng đứng vững, xoay người nói với Lý Tư Phàm : “Trò……trò không sao chứ? Đừng sợ, có…… có thầy ở đây!”

Tiểu tử như trước không để ý đến y, tự mình đi đến trước cái gương đã rơi xuống đất cẩn thận kiểm tra lại khuôn mặt một chút. Mày càng ngày càng nhíu chặt, quay đầu quát Trùng Tử : “Có việc của thầy sao! Ai cho thầy ngăn cản!”

Trùng Tử bắt đầu đau sốc hông, lỗ tai mình không tốt ư? Người bình thường có ai trả lời như vậy sao?

“Tê — lạp–” Lý Tư Phàm bắt đầu xé áo sơmi trắng trên người ra, đợi khi áo sơmi trắng nhanh chóng thành nhiều mảnh, lại lấy móng tay dùng sức cào vài cái ở trước ngực.

Mắt Trùng Tử bị đánh đã muốn sưng lên, gắng sức khẽ mở một cái liền nhìn thấy hành động quỷ dị của Tiểu Lý. Trong lòng y mơ mơ hồ hồ nghĩ: Tiểu tử này kế tiếp sẽ không hô phi lễ đi?

Chờ Lý Tư Phàm bận bịu xong xuôi, hắn nói với Trùng Tử: “Hôm nay thầy bị đánh không tính là tai nạn lao động, muốn chi trả tiền thuốc men liền nghe theo lời của tôi. Một hồi ba tôi đến đây, thầy đừng nói gì hết, tôi nói cái gì thầy đều gật đầu là được!”

Nói xong, hắn liền bảo bác gái trốn ở dưới lầu đi gọi điện thoại.

Phi! Đùa giỡn gì vậy? Vừa rồi nên để cho bọn họ chó cắn nhau, chính mình hăng hái xen vào cùng làm cái quái gì!

Bỗng nhiên Lý Tư Phàm tiến đến trước mặt y, miệng thiếu chút nữa dán đến trên mặt y.

Tiểu tử trước tiên nâng cái mũi ngửi một chút, Trùng Tử từ khi đi vào Lý gia liền dưỡng thành thói quen cơm nước xong súc miệng sạch sẽ. Cho nên trong miệng tản mát ra, là mùi nước súc miệng thơm ngát.

“Hôn tôi!”

Thân mình Trùng Tử đều cứng lại .

“Nghe thầy nói, hôm nay thầy thay trò bị đánh chính là trách nhiệm của thầy, trò là nam hài tử, cũng không phải hứng lên liền một lòng lấy thân báo đáp a!”

Lý Tư Phàm trừng hai mắt: “Cái dạng như thầy, là nữ cho tôi cũng không muốn! Hôn cổ tôi thành hai dấu đỏ là được.”

Cũng không biết như thế nào, tại trước mặt thằng nhãi 16 tuổi, chính mình khí thế không đủ, cuối cùng bị vây ở thế hạ phong. Ma xui quỷ khiến liền đem miệng sáp qua. Nơi miệng đặt đến là một mảnh trắng mịn nõn nà.

Không trách người xưa nói “Làn da nõn nà”, làn da đứa nhỏ này thật đúng là giống khối mỡ heo, ngay cả lão bà mình cũng không nhẵn nhụi bằng.

Đang mút mút, miệng liền có chút sượng. Tiểu tử cố duỗi cổ một hồi, rốt cục nhịn không được, một phen đẩy Trùng Tử ra.

“Thầy còn cố hôn hăng hái như vậy!”

“Không phải…… Không phải trò bảo tôi hôn ra dấu đỏ sao!”

Tiểu tử lạnh lùng nhìn chằm chằm y: “Dùng miệng là thành, thầy như thế nào còn vươn đầu lưỡi nữa?”

Không cần soi gương, đều có thể biết mặt mình đỏ thành mông khỉ rồi. Đúng nha! Sao còn liếm lên nữa?

“Hừ!” Lý thiếu gia vừa dùng khăn ướt lau cổ vừa hừ hừ, Trùng Tử che mắt lui lại một bên làm rùa rụt cổ.



Một hồi không lâu sau, cha của hai tên hỗn trướng đến đây. Mắt Trùng Tử không tốt làm cho y không thấy rõ người tới là cái dạng gì, chỉ biết vị kia trên cổ có một dây xích vàng rất lớn, mắt nhìn thẳng.

Lão Lý lúc tiến vào liền thấy tiểu nhi tử của mình đang co cụm lui lại ở góc giường! Trên khuôn mặt trắng nhỏ là một dấu hồng đặc biệt bắt mắt.

Điều này làm cho người cha như ông đau lòng, một lão già thô kệch như mình có thể sinh ra đứa nhỏ tinh xảo như vậy cũng không dễ dàng. Khi nhỏ quả thực coi nó làm con gái mà nuôi dưỡng, rất mỏng manh. Kết quả hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn bị người ta đánh một vòng lớn, có thể không tức giận sao!

“Con trai, này do ai làm?” Nói xong hung tợn trừng mắt về phía Trùng Tử.

Trùng Tử rụt cổ lại: “Là…… Là anh trai trò ấy đánh……”

“Lý Tư Bình vừa rồi đến đây?”

Bác gái bên cạnh vội vàng đáp: “Thiếu gia vừa rồi dẫn bạn bè lại đây, dường như có uống chút rượu.”

“Thằng đốn mạt này! Cư nhiên dám mượn rượu làm gió đánh em trai! Thật sự là bản lĩnh lớn a!” Lão Lý tức giận chửi thẳng một mạch.

Như là bị dọa, bạn học Tiểu Lý buông lỏng góc chăn, lộ ra cái cổ đầy những vết đỏ cùng trước ngực trần trụi.

Ánh mắt lão Lý đều phi đến đây, ngón tay chỉ vào đứa nhỏ run nhè nhẹ.

“Này…… Này cũng là anh con làm?”

Thằng nhỏ cúi thấp đầu: “…… Anh nói con lớn lên giống vũ nữ thoát y, bắt con biểu diễn một đoạn, con mặc kệ, anh liền xé quần áo con, còn dùng sức hôn con.” Nói xong, nước mắt từ đâu không cần nháy mắt liền rơi xuống.

Hắn lau nước mắt còn nói: “Ba, đừng nóng giận, anh vẫn hay đùa giỡn cùng con thôi!”

Lão Lý tức giận đến nhảy dựng lên! Trùng Tử liền nhìn cái xích cổ vàng kia di động cao thấp, bỗng nhiên chạy đến ngay trước mắt mình.

“Nó nói đều là sự thật?”

Trùng Tử cuống quít gật đầu, trong hoàn cảnh này cũng không thể làm người tốt. Không phải anh trai hắn hôn chính là Trùng Tử y hôn. Trộm nhìn người cha này giận điên lên rồi, lại vốn là đại lưu manh nổi danh! Mạng người coi như hết, thiên a!

Lão Lý mắng đủ, liền lấy điện thoại di động ra: “Alo! Tao là ba mày! Tao hỏi mày, mày có phải đã đánh em trai không?”

Buổi tối yên tĩnh, âm thanh trong điện thoại người khác đều nghe được nhất thanh nhị sở (*).

(*) nhất thanh nhị sở : rõ ràng, rành mạch

“Con không phải chỉ uống nhiều thôi sao! Chỉ đánh một chút, nó cũng không phải tờ giấy!”

“Con m* mày! Mày không phải còn…… còn nói em giống vũ nữ thoát y?” Việc xấu trong nhà a, cho dù là lão lưu manh cũng có chút nói không nên lời.

“Đâu a! Em con so với những đồ đê tiện kia còn xinh đẹp hơn nhiều ý!” Lý đại công tử có thể cảm thấy mình đùa giỡn có trình độ, nói xong còn cười ha ha vui vẻ.

Đáng tiếc rơi vào trong lỗ tai ba hắn hoàn toàn thành âm thanh cười d*m ma mất trí.

“Mày cái đồ súc sinh! Không bằng cầm thú!”

“Không phải chỉ đùa một chút thôi sao! Ba mắng con đến như vậy sao?” Lý đại công tử không biết mình bị oan ức, còn không chịu phục đâu!

“Thao m* mày! Mày chờ đấy, lão tử không đánh chết mày liền cùng họ với mày!” Lão nhân bị tức giận che phủ, đã quên con của hắn cũng họ Lý.

Quăng điện thoại, lão Lý thở dài một tiếng: “Bùn loãng không thể chát tường, vốn đang muốn cho nó tiếp quản mấy việc làm ăn ở câu lạc bộ đêm, hiện tại vừa thấy, vẫn là quên đi!”

Sau đó sờ sờ đầu Lý Tư Phàm nói: “Lão tử liền trông cậy vào con, hảo hảo học tập, tương lai cùng lão tử tranh khẩu khí!”

Tiểu Lý nhu thuận mà gật đầu. Trong đôi mắt to tất cả đều là loại biểu tình vô tội.

Cha con một mảnh hoà thuận vui vẻ an tường.

Trùng Tử xúc động rất nhiều, thầm hạ quyết tâm: Quái vật này hầu hạ không nổi a! Ta vẫn là nhanh chóng trốn người đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khốn Tại Võng Trung Ương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook