Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
Chương 34: Bị Bùng Kèo Thật Rồi
Quang Diễn Tinh Di
14/04/2024
Trạm Mặc nhìn trang giấy trắng mà nghẹn ứ một lúc, đành nhận thua.
“Không hiểu.”
“Không phải mới nãy cậu bảo hiểu mà?” Thầy Chu khá thất vọng.
“Tớ có nghe gì đâu.” Trạm Mặc đặt bút xuống. “Tớ kiếm đề này để làm khó cậu thôi.”
Chu Nam Trạch: “Mình không oán không thù, cớ gì phải dùng toán vặt tóc tớ chứ......”
“Không oán không thù, sao lại tránh mặt tớ?”
Chu Nam Trạch:???
Cậu ấy biết rồi? Cậu ấy biết biết rồi! Cứu tôi phải trả lời thế nào đây!
“Không phải, có phải đâu, bậy bạ, sao tớ lại tránh mặt cậu chứ......” Cậu mạnh miệng nói.
Trạm Mặc không nói gì mà chỉ nhìn cậu chằm chằm.
Đôi mắt hẹp dài đen nhánh kia lúc nhìn người khác rất lạnh lùng, nhưng khi nhìn Chu Nam Trạch thì lại dịu dàng thấy rõ. Bấy giờ nó còn ươn ướt, môi mỏng mím thẳng, buồn bã bất ngờ.
“Không phải thật mà, tình bạn chúng ta như tàu lớn đạp gió cưỡi sóng...” Chu Nam Trạch lúng túc một hồi cũng chẳng nói nữa. Im lặng giả vờ không có gì: “Về nhà không?”
Trạm Mặc không cử động.
“Đánh game không?”
“Cái gì?” Trạm Mặc chậm rì hỏi.
“Cậu muốn chơi gì cũng được.”
“Được.”
Từ hôm đó quan hệ của hai người đã bình thường trở lại.
Tất nhiên cậu Ảnh đế họ Chu đã cực khổ tôi luyện kỹ thuật diễn như thế nào chứ, ứa cả nước mắt.
Khi học kỳ này trôi qua một cách nhanh chóng, đã xảy ra một chuyện: Người ba ruột về mặt sinh học của Trạm Mặc đã tìm đến cửa.
Khác với ba của Ôn Y Dao chạy thẳng đến cửa lớp học, Cao Thiên Duệ là người có phong cách mạnh mẽ.
Một ngày nọ, tan học Trạm Mặc vừa ra đến cổng trường là đã thấy một chiếc limousine sang trọng mang theo hơi thở xa xỉ khiêm tốn đang chầm chậm lái về phía họ rồi dừng đúng ngay trước mặt y.
Người xuống trước là một cậu thanh niên trẻ mặc vest và giày da, đi sang bên kéo cửa xe ra một cách kính trọng.
Một cái chân khá là cường tráng đưa ra, theo sau là cái bụng hơi bự, người đàn ông trung niên mặt mũi u ám xuất hiện trước mặt họ.
“Con là Trạm Mặc nhỉ.” Ông ta liếc một vòng rồi dừng trên người Trạm Mặc. “Chắc con cũng biết, ta là Cao Thiên Duệ, Tổng giám đốc tương lai của tập đoàn thành phố Bàn Ninh. Thật ra con là con của ta, ta đến đón con về.”
Trạm Mặc: “......”
Cuối cùng y cũng biết Cao Minh Hiên học được sự tự tin vô đối đó từ đâu ra.
Ông bảo đón về là đón về liền, mặt dày cỡ nào vậy?
Thấy Trạm Mặc không nói lời nào, Cao Thiên Duệ nhíu mày, nghĩ thầm chắc chắn là đứa nhỏ này nghe không hiểu ý.
“Ta đến đây vì ông con muốn đón con về làm người thừa kế. Người thừa thế nhà họ Cao, con cũng hiểu ý nghĩa của việc này nhỉ?” Ông ta thẳng thắn nói rõ.
Kết quả là Trạm Mặc vẫn không nói lời nào.
Ánh mắt Cao Thiên Duệ dần xuất hiện sự khinh thường đồ nhà quê lên phố: “Con không biết nhà họ Cao của thành phố Bàn Ninh sao? Tiểu Trương, lấy tài liệu lại giảng cho nó.”
Tiểu Trương là cậu thanh niên mặc vest và giày da, dành vài phút giảng cho Trạm Mặc về lịch sử làm giàu và đào tạo doanh nghiệp của nhà họ Cao, nước miếng cũng cạn.
“Dừng.” Cao Thiên Duệ thấy ổn rồi, nhìn về phía Trạm Mặc: “Giờ đã biết chưa?”
Ông ta đợi Trạm Mặc ngộ ra, chờ ánh mắt sùng bái và kích động của y, nhưng chỉ nhận được một câu thản nhiên:
“Ồ.”
Ồ? Cao Thiên Duệ khó tin, sao có thể là “Ồ”?
Người đứng đầu họ Cao, ba của Cao Thiên Duệ đã đích thân điều tra hoàn cảnh của Trạm Mặc, trước 15 tuổi rất thê thảm, theo lý thì loại người này phải rất khao khát quyền lực. Ông ta cho rằng Trạm Mặc là người thừa kế lý tưởng không từ thủ đoạn, đưa y về nhà chỉ là chuyện cỏn con, vậy nên mới gửi đồ bị thịt như Cao Thiên Duệ đến đón.
Theo lời tôn trưởng Cao thì Cao Thiên Duệ chỉ có một ít tác dụng là vậy thôi.
Thật ra chính ông ta cũng chẳng quan tâm gì đến con mình, tuy Cao Minh Hiên là con ông ta nhưng trước giờ chưa hề để ý, từ khi ra đời luôn được ba ông ta dạy dỗ. Cao Minh Hiên bị thương nặng ở ngoài, ông bô đã nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi suy xét thì ông Cao vẫn phải có người thừa kế, phải đưa Trạm Mặc về.
Thấy Trạm Mặc muốn đi, Cao Thiên Duệ bèn sử dụng thủ đoạn quen thuộc: Uy hiếp.
“Thằng bạn Chu Nam Trạch của con, trong lúc thi đấu đã dùng kế bẩn đánh con ta thành tật, họ Cao sẽ không bỏ qua đâu, nhưng ta cho con một cơ hội, nếu con về với ta làm người thừa kế ưu tú thì ta sẽ xóa sạch món nợ này.”
Ông ta còn chưa nói xong thì thấy cậu trai này có vẻ đang tức giận, híp mắt như sói, tiếng gầm gừ nguyền rủa phát ra từ cổ họng.
“Cút!”
Ông ta cảm thấy cả người như bị châm chích. Ông ta biết đây là gì, thời trẻ ở ngoài hoang dã đã từng trải qua.
Đây là sát ý.
Ông ta chưa kịp nói gì để cứu vãn mặt mũi thì Trạm Mặc đã quay lưng bỏ đi.
Cao Thiên Duệ u ám ngồi lại trong xe, Tiểu Trương còn chưa đóng cửa giúp mà ông ta đã tự đóng sầm cửa, phát ra một tiếng rầm.
Tài xế của ông ta lẫn Tiểu Trương đều run.
“Lái xe.” Ông ta nói một cách mất kiên nhẫn.
Nhìn cảnh sắc ngoài xe trôi đi, Cao Thiên Duệ mất mặt nghĩ: Thằng lỏi, mày chắc chắn sẽ hối hận.
Chu Nam Trạch hoàn thành hoạt động ngoại khóa, khi về đến nhà thì Trạm Mặc đã ngồi làm bài tập rồi.
Khóe miệng Trạm Mặc mím thẳng, gằn sức mà viết, nét nào cũng cứng cáp, trên đầu như có mây đen bao phủ.
“Sao thế?” Chu Nam Trạch hỏi.
Trạm Mặc quăng bút, kể lại chuyện lúc tan học.
Khéo hay không khéo, lúc y vừa dứt lời thì điện thoại vang lên một tiếng đing, màn hình sáng lên.
Cầm lên xem, là tin nhắn từ Cao Thiên Duệ, giọng điệu vẫn tự phụ, câu từ cẩn thận hơn Cao Minh Hiên nhưng cái hào quang xã hội nợ ổng một bài học đúng là được truyền theo đời.
Đại ý là không so đo với tiểu bối phạm sai lầm, cho Trạm Mặc cơ hội xin lỗi, hẹn Chủ nhật, địa điểm ở nhà hàng cao cấp nhà họ Cao ở thành phố Bàn Ninh.
Trạm Mặc nhíu mày.
Trước khi gửi “Cút” thì Chu Nam Trạch đã ngăn y lại: “Khoan từ chối.”
“Tại sao?”
“Cứ đồng ý đi, rồi mình bùng lão.”
Trạm Mặc không hiểu: “Bùng?”
“......”
Chu Nam Trạch thấy ánh mắt sắc lạnh là biết y hiểu sai: “Ý tớ là mình bùng kèo lão.”
“Ồ.” Trạm Mặc nói: “Thế bây giờ tớ đồng ý?”
Chu Nam Trạch cười mưu mô. “Ừ, cậu đồng ý đi, tớ có ý này, chuẩn bị đi, chắc chắn lão sẽ tức điên.”
Chủ Nhật đến rất nhanh.
Cao Thiên Duệ đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng cao cấp của họ Cao. Vẫn là chiếc xe limousine, kỹ thuật cao siêu của tài xế và sự hỗ trợ nhanh lẹ của Tiểu Trương. Lần này còn làm to hơn, lúc ông ta xuống xe vào nhà hàng thì được giám đốc đón tiếp, đưa người đẹp đến phục vụ, đứng chỉnh đốn ngoài cửa chính, vừa thấy ông ta là gập lưng 90 độ.
“Chào mừng Tổng giám đốc Cao!”
Đúng vậy, nhà hàng này là của một công ty con thuộc nhà học Cao.
Chu Nam Trạch đang âm thầm quan sát kéo thấp mũ, hớp một ngụm trà.
Khiếp, Cao Thiên Duệ này không sợ giảm thọ.
Cao Thiên Duệ vô cùng khoái chí, nghĩ mình phô bày thế này chắc chắn sẽ làm thằng con ruột kinh sợ, đến trước bàn ăn thì trợn tròn mắt.
Không có ai.
Sao không có ai?!
Ông ta ngồi xuống đợi, càng đợi càng bực. Nghĩ thầm thằng lỏi này đã hẹn, nghĩa là nhắm trúng vị trí người thừa kế nhà họ Cao, giờ lại làm mình làm mẩy với ông ta. Đợi nó quay lại nhà họ Cao, ông ta chắc chắn sẽ cho nó biết gì gọi là đúng giờ, gì gọi là tôn kính!
Đợi nửa tiếng mà chưa ai tới, lão ta bảo Tiểu Trương gọi cho Trạm Mặc mới biết mình bị chặn số rồi.
Nhìn nơi này, Chu Nam Trạch thấy đúng giờ, lại đợi thêm chút nữa, Cao Thiên Duệ sắp đi rồi. Cậu mang áo mũ nghênh ngang đi qua trước mặt Cao Thiên Duệ, vào bếp.
Cậu cản bừa một nhân viên tạp vụ cậu trai 20 non xanh đang ráng bưng một chồng mâm, sợ chúng nó rơi.
“Chuyện gì vậy ạ?” Cậu ta nói: “Khách không được vào sau bếp đâu ạ.”
“Người anh em giúp nhau chút.”
“Đợi tôi dọn xong đống này...... Ủa?”
Cậu tra đó trợn mắt há hốc nhìn chồng mâm rỗng nổi lên, cậu thiếu niên trước mặt hai tay đút túi, thoải mái nói: “Để chỗ nào nhi?”
“À, để chỗ bồn nước ấy ạ.” Cậu ta như tỉnh lại từ trong mộng.
“Được rồi.” Chu Nam Trạch để xong: “Giúp tôi chút, lên món đặc biệt cho Tổng giám đốc mọi người.”
“Hả?” Cậu trai gãi đầu: “Món gì —— vãi đạn???”
Cậu ta há hốc khi thấy thiếu niên móc... một con bồ câu ra từ trong túi.
Một con, bồ câu, sống.
Nó vẫn đang đập cánh, phát ra tiếng nhà sản xuất và ứng dụng chưa cập nhật.
“Cậu muốn tôi làm gì?”
Cậu trai chỉ con bồ câu, rồi chỉ vào mình, mắt dại ra.
“Không phải mọi người có mâm sao? Để con bồ câu trên mâm ấy, đậy nắp lại rồi bưng lên cho Cao Thiên Duệ.”
“Cậu muốn tôi bị đuổi việc hả?”
“Anh làm việc ở đây có vui không?” Chu Nam Trạch mỉm cười hỏi lại.
“Thôi xin!” Cậu trai nổi giận: “Tôi thực tập ở đây một năm rồi mà chưa lên chính thức, bảo là làm đầu bếp mà cuối cùng lại thành bưng mâm, lương một tháng chả được bao nhiêu, làm việc thì mệt, còn 996* nữa. Nói ai chứ họ ttoafn đổ thừa tôi bất tài, nếu có dị năng tiềm lực cao thì đã đi làm cho nhà nước, gan to không chừng còn đi thám hiểm hốt tiền.”
#GĂH: Chắc là làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, tuần 6 ngày
Cậu ta nói tiếp: “Nếu bỏ việc cũng chả kiếm ra việc, cậu đừng hại tôi bị đuổi nữa.”
Chu Nam Trạch vỗ vai cậu ta: “Anh làm theo lời tôi, bị đuổi thì tới làm công cho nhà em.”
“Cậu là ai thế?” Cậu trai nghi ngờ.
“Tôi là Chu Nam Trạch, anh tra đi.”
“Uầy......” Cậu trai cầm điện thoại tra. “Ố này, công khai sờ mèo trong cuộc thi tìm kiếm tài năng?”
Chu Nam Trạch: “...... Anh lướt xuống dưới.”
“A! Tôi nhớ ra rồi! Cậu là người họ Chu ở thành phố Bắc An.”
“Thế nào, làm không?”
“Nói lời phải giữ lấy lời nhé?”
Chu Nam Trạch rút một tờ séc từ trong túi, viết loạt xoạt một năm tiền lương của cậu trai rồi nhét vào tay cậu ta.
“Nhanh lên, sắp đi rồi.”
Cậu trai kinh ngạc nói: “Được rồi được rồi.”
Cậu ta phi tới chộp con bồ câu đang kêu cục cục và cả tờ séc của Chu Nam Trạch, nhét vào mâm rồi bưng “đồ ăn” lướt như bay.
Bên kia Cao Thiên Duệ đang muốn đi thì lại thấy một cậu trai bưng khay đồ ăn vội vàng chạy tới.
Mắc gì mà hối hả thế?
Ông ta nhíu mày, chuẩn bị quát lớn thì cậu trai đã đặt khay lên bàn.
Cao Thiên Duệ:?
“Tôi chưa gọi món.” Ông ta nói: “Tôi phải đi rồi, mấy người muốn bày vẽ gì thì bớt đi.”
Cậu trai cười hàm hậu: “Người ngài đang đợi đã gọi đấy ạ.”
Ngoài dự đoán của Cao Thiên Duệ.
Thằng con ruột của lão tự biết đến muộn nên xin lỗi bằng cách này?
Chậc, có vẻ phải dạy bảo nó nhiều hơn về cách xử sự của người có tiền.
“Mở ra đi.” Ông ta xua tay.
“Vâng.”
Sau đó, Cao Thiên Duệ trợn mắt há hốc nhìn một con bồ câu nhào về phía mình.
“Cục cục cục cục!!”
“Không hiểu.”
“Không phải mới nãy cậu bảo hiểu mà?” Thầy Chu khá thất vọng.
“Tớ có nghe gì đâu.” Trạm Mặc đặt bút xuống. “Tớ kiếm đề này để làm khó cậu thôi.”
Chu Nam Trạch: “Mình không oán không thù, cớ gì phải dùng toán vặt tóc tớ chứ......”
“Không oán không thù, sao lại tránh mặt tớ?”
Chu Nam Trạch:???
Cậu ấy biết rồi? Cậu ấy biết biết rồi! Cứu tôi phải trả lời thế nào đây!
“Không phải, có phải đâu, bậy bạ, sao tớ lại tránh mặt cậu chứ......” Cậu mạnh miệng nói.
Trạm Mặc không nói gì mà chỉ nhìn cậu chằm chằm.
Đôi mắt hẹp dài đen nhánh kia lúc nhìn người khác rất lạnh lùng, nhưng khi nhìn Chu Nam Trạch thì lại dịu dàng thấy rõ. Bấy giờ nó còn ươn ướt, môi mỏng mím thẳng, buồn bã bất ngờ.
“Không phải thật mà, tình bạn chúng ta như tàu lớn đạp gió cưỡi sóng...” Chu Nam Trạch lúng túc một hồi cũng chẳng nói nữa. Im lặng giả vờ không có gì: “Về nhà không?”
Trạm Mặc không cử động.
“Đánh game không?”
“Cái gì?” Trạm Mặc chậm rì hỏi.
“Cậu muốn chơi gì cũng được.”
“Được.”
Từ hôm đó quan hệ của hai người đã bình thường trở lại.
Tất nhiên cậu Ảnh đế họ Chu đã cực khổ tôi luyện kỹ thuật diễn như thế nào chứ, ứa cả nước mắt.
Khi học kỳ này trôi qua một cách nhanh chóng, đã xảy ra một chuyện: Người ba ruột về mặt sinh học của Trạm Mặc đã tìm đến cửa.
Khác với ba của Ôn Y Dao chạy thẳng đến cửa lớp học, Cao Thiên Duệ là người có phong cách mạnh mẽ.
Một ngày nọ, tan học Trạm Mặc vừa ra đến cổng trường là đã thấy một chiếc limousine sang trọng mang theo hơi thở xa xỉ khiêm tốn đang chầm chậm lái về phía họ rồi dừng đúng ngay trước mặt y.
Người xuống trước là một cậu thanh niên trẻ mặc vest và giày da, đi sang bên kéo cửa xe ra một cách kính trọng.
Một cái chân khá là cường tráng đưa ra, theo sau là cái bụng hơi bự, người đàn ông trung niên mặt mũi u ám xuất hiện trước mặt họ.
“Con là Trạm Mặc nhỉ.” Ông ta liếc một vòng rồi dừng trên người Trạm Mặc. “Chắc con cũng biết, ta là Cao Thiên Duệ, Tổng giám đốc tương lai của tập đoàn thành phố Bàn Ninh. Thật ra con là con của ta, ta đến đón con về.”
Trạm Mặc: “......”
Cuối cùng y cũng biết Cao Minh Hiên học được sự tự tin vô đối đó từ đâu ra.
Ông bảo đón về là đón về liền, mặt dày cỡ nào vậy?
Thấy Trạm Mặc không nói lời nào, Cao Thiên Duệ nhíu mày, nghĩ thầm chắc chắn là đứa nhỏ này nghe không hiểu ý.
“Ta đến đây vì ông con muốn đón con về làm người thừa kế. Người thừa thế nhà họ Cao, con cũng hiểu ý nghĩa của việc này nhỉ?” Ông ta thẳng thắn nói rõ.
Kết quả là Trạm Mặc vẫn không nói lời nào.
Ánh mắt Cao Thiên Duệ dần xuất hiện sự khinh thường đồ nhà quê lên phố: “Con không biết nhà họ Cao của thành phố Bàn Ninh sao? Tiểu Trương, lấy tài liệu lại giảng cho nó.”
Tiểu Trương là cậu thanh niên mặc vest và giày da, dành vài phút giảng cho Trạm Mặc về lịch sử làm giàu và đào tạo doanh nghiệp của nhà họ Cao, nước miếng cũng cạn.
“Dừng.” Cao Thiên Duệ thấy ổn rồi, nhìn về phía Trạm Mặc: “Giờ đã biết chưa?”
Ông ta đợi Trạm Mặc ngộ ra, chờ ánh mắt sùng bái và kích động của y, nhưng chỉ nhận được một câu thản nhiên:
“Ồ.”
Ồ? Cao Thiên Duệ khó tin, sao có thể là “Ồ”?
Người đứng đầu họ Cao, ba của Cao Thiên Duệ đã đích thân điều tra hoàn cảnh của Trạm Mặc, trước 15 tuổi rất thê thảm, theo lý thì loại người này phải rất khao khát quyền lực. Ông ta cho rằng Trạm Mặc là người thừa kế lý tưởng không từ thủ đoạn, đưa y về nhà chỉ là chuyện cỏn con, vậy nên mới gửi đồ bị thịt như Cao Thiên Duệ đến đón.
Theo lời tôn trưởng Cao thì Cao Thiên Duệ chỉ có một ít tác dụng là vậy thôi.
Thật ra chính ông ta cũng chẳng quan tâm gì đến con mình, tuy Cao Minh Hiên là con ông ta nhưng trước giờ chưa hề để ý, từ khi ra đời luôn được ba ông ta dạy dỗ. Cao Minh Hiên bị thương nặng ở ngoài, ông bô đã nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi suy xét thì ông Cao vẫn phải có người thừa kế, phải đưa Trạm Mặc về.
Thấy Trạm Mặc muốn đi, Cao Thiên Duệ bèn sử dụng thủ đoạn quen thuộc: Uy hiếp.
“Thằng bạn Chu Nam Trạch của con, trong lúc thi đấu đã dùng kế bẩn đánh con ta thành tật, họ Cao sẽ không bỏ qua đâu, nhưng ta cho con một cơ hội, nếu con về với ta làm người thừa kế ưu tú thì ta sẽ xóa sạch món nợ này.”
Ông ta còn chưa nói xong thì thấy cậu trai này có vẻ đang tức giận, híp mắt như sói, tiếng gầm gừ nguyền rủa phát ra từ cổ họng.
“Cút!”
Ông ta cảm thấy cả người như bị châm chích. Ông ta biết đây là gì, thời trẻ ở ngoài hoang dã đã từng trải qua.
Đây là sát ý.
Ông ta chưa kịp nói gì để cứu vãn mặt mũi thì Trạm Mặc đã quay lưng bỏ đi.
Cao Thiên Duệ u ám ngồi lại trong xe, Tiểu Trương còn chưa đóng cửa giúp mà ông ta đã tự đóng sầm cửa, phát ra một tiếng rầm.
Tài xế của ông ta lẫn Tiểu Trương đều run.
“Lái xe.” Ông ta nói một cách mất kiên nhẫn.
Nhìn cảnh sắc ngoài xe trôi đi, Cao Thiên Duệ mất mặt nghĩ: Thằng lỏi, mày chắc chắn sẽ hối hận.
Chu Nam Trạch hoàn thành hoạt động ngoại khóa, khi về đến nhà thì Trạm Mặc đã ngồi làm bài tập rồi.
Khóe miệng Trạm Mặc mím thẳng, gằn sức mà viết, nét nào cũng cứng cáp, trên đầu như có mây đen bao phủ.
“Sao thế?” Chu Nam Trạch hỏi.
Trạm Mặc quăng bút, kể lại chuyện lúc tan học.
Khéo hay không khéo, lúc y vừa dứt lời thì điện thoại vang lên một tiếng đing, màn hình sáng lên.
Cầm lên xem, là tin nhắn từ Cao Thiên Duệ, giọng điệu vẫn tự phụ, câu từ cẩn thận hơn Cao Minh Hiên nhưng cái hào quang xã hội nợ ổng một bài học đúng là được truyền theo đời.
Đại ý là không so đo với tiểu bối phạm sai lầm, cho Trạm Mặc cơ hội xin lỗi, hẹn Chủ nhật, địa điểm ở nhà hàng cao cấp nhà họ Cao ở thành phố Bàn Ninh.
Trạm Mặc nhíu mày.
Trước khi gửi “Cút” thì Chu Nam Trạch đã ngăn y lại: “Khoan từ chối.”
“Tại sao?”
“Cứ đồng ý đi, rồi mình bùng lão.”
Trạm Mặc không hiểu: “Bùng?”
“......”
Chu Nam Trạch thấy ánh mắt sắc lạnh là biết y hiểu sai: “Ý tớ là mình bùng kèo lão.”
“Ồ.” Trạm Mặc nói: “Thế bây giờ tớ đồng ý?”
Chu Nam Trạch cười mưu mô. “Ừ, cậu đồng ý đi, tớ có ý này, chuẩn bị đi, chắc chắn lão sẽ tức điên.”
Chủ Nhật đến rất nhanh.
Cao Thiên Duệ đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng cao cấp của họ Cao. Vẫn là chiếc xe limousine, kỹ thuật cao siêu của tài xế và sự hỗ trợ nhanh lẹ của Tiểu Trương. Lần này còn làm to hơn, lúc ông ta xuống xe vào nhà hàng thì được giám đốc đón tiếp, đưa người đẹp đến phục vụ, đứng chỉnh đốn ngoài cửa chính, vừa thấy ông ta là gập lưng 90 độ.
“Chào mừng Tổng giám đốc Cao!”
Đúng vậy, nhà hàng này là của một công ty con thuộc nhà học Cao.
Chu Nam Trạch đang âm thầm quan sát kéo thấp mũ, hớp một ngụm trà.
Khiếp, Cao Thiên Duệ này không sợ giảm thọ.
Cao Thiên Duệ vô cùng khoái chí, nghĩ mình phô bày thế này chắc chắn sẽ làm thằng con ruột kinh sợ, đến trước bàn ăn thì trợn tròn mắt.
Không có ai.
Sao không có ai?!
Ông ta ngồi xuống đợi, càng đợi càng bực. Nghĩ thầm thằng lỏi này đã hẹn, nghĩa là nhắm trúng vị trí người thừa kế nhà họ Cao, giờ lại làm mình làm mẩy với ông ta. Đợi nó quay lại nhà họ Cao, ông ta chắc chắn sẽ cho nó biết gì gọi là đúng giờ, gì gọi là tôn kính!
Đợi nửa tiếng mà chưa ai tới, lão ta bảo Tiểu Trương gọi cho Trạm Mặc mới biết mình bị chặn số rồi.
Nhìn nơi này, Chu Nam Trạch thấy đúng giờ, lại đợi thêm chút nữa, Cao Thiên Duệ sắp đi rồi. Cậu mang áo mũ nghênh ngang đi qua trước mặt Cao Thiên Duệ, vào bếp.
Cậu cản bừa một nhân viên tạp vụ cậu trai 20 non xanh đang ráng bưng một chồng mâm, sợ chúng nó rơi.
“Chuyện gì vậy ạ?” Cậu ta nói: “Khách không được vào sau bếp đâu ạ.”
“Người anh em giúp nhau chút.”
“Đợi tôi dọn xong đống này...... Ủa?”
Cậu tra đó trợn mắt há hốc nhìn chồng mâm rỗng nổi lên, cậu thiếu niên trước mặt hai tay đút túi, thoải mái nói: “Để chỗ nào nhi?”
“À, để chỗ bồn nước ấy ạ.” Cậu ta như tỉnh lại từ trong mộng.
“Được rồi.” Chu Nam Trạch để xong: “Giúp tôi chút, lên món đặc biệt cho Tổng giám đốc mọi người.”
“Hả?” Cậu trai gãi đầu: “Món gì —— vãi đạn???”
Cậu ta há hốc khi thấy thiếu niên móc... một con bồ câu ra từ trong túi.
Một con, bồ câu, sống.
Nó vẫn đang đập cánh, phát ra tiếng nhà sản xuất và ứng dụng chưa cập nhật.
“Cậu muốn tôi làm gì?”
Cậu trai chỉ con bồ câu, rồi chỉ vào mình, mắt dại ra.
“Không phải mọi người có mâm sao? Để con bồ câu trên mâm ấy, đậy nắp lại rồi bưng lên cho Cao Thiên Duệ.”
“Cậu muốn tôi bị đuổi việc hả?”
“Anh làm việc ở đây có vui không?” Chu Nam Trạch mỉm cười hỏi lại.
“Thôi xin!” Cậu trai nổi giận: “Tôi thực tập ở đây một năm rồi mà chưa lên chính thức, bảo là làm đầu bếp mà cuối cùng lại thành bưng mâm, lương một tháng chả được bao nhiêu, làm việc thì mệt, còn 996* nữa. Nói ai chứ họ ttoafn đổ thừa tôi bất tài, nếu có dị năng tiềm lực cao thì đã đi làm cho nhà nước, gan to không chừng còn đi thám hiểm hốt tiền.”
#GĂH: Chắc là làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, tuần 6 ngày
Cậu ta nói tiếp: “Nếu bỏ việc cũng chả kiếm ra việc, cậu đừng hại tôi bị đuổi nữa.”
Chu Nam Trạch vỗ vai cậu ta: “Anh làm theo lời tôi, bị đuổi thì tới làm công cho nhà em.”
“Cậu là ai thế?” Cậu trai nghi ngờ.
“Tôi là Chu Nam Trạch, anh tra đi.”
“Uầy......” Cậu trai cầm điện thoại tra. “Ố này, công khai sờ mèo trong cuộc thi tìm kiếm tài năng?”
Chu Nam Trạch: “...... Anh lướt xuống dưới.”
“A! Tôi nhớ ra rồi! Cậu là người họ Chu ở thành phố Bắc An.”
“Thế nào, làm không?”
“Nói lời phải giữ lấy lời nhé?”
Chu Nam Trạch rút một tờ séc từ trong túi, viết loạt xoạt một năm tiền lương của cậu trai rồi nhét vào tay cậu ta.
“Nhanh lên, sắp đi rồi.”
Cậu trai kinh ngạc nói: “Được rồi được rồi.”
Cậu ta phi tới chộp con bồ câu đang kêu cục cục và cả tờ séc của Chu Nam Trạch, nhét vào mâm rồi bưng “đồ ăn” lướt như bay.
Bên kia Cao Thiên Duệ đang muốn đi thì lại thấy một cậu trai bưng khay đồ ăn vội vàng chạy tới.
Mắc gì mà hối hả thế?
Ông ta nhíu mày, chuẩn bị quát lớn thì cậu trai đã đặt khay lên bàn.
Cao Thiên Duệ:?
“Tôi chưa gọi món.” Ông ta nói: “Tôi phải đi rồi, mấy người muốn bày vẽ gì thì bớt đi.”
Cậu trai cười hàm hậu: “Người ngài đang đợi đã gọi đấy ạ.”
Ngoài dự đoán của Cao Thiên Duệ.
Thằng con ruột của lão tự biết đến muộn nên xin lỗi bằng cách này?
Chậc, có vẻ phải dạy bảo nó nhiều hơn về cách xử sự của người có tiền.
“Mở ra đi.” Ông ta xua tay.
“Vâng.”
Sau đó, Cao Thiên Duệ trợn mắt há hốc nhìn một con bồ câu nhào về phía mình.
“Cục cục cục cục!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.