Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
Chương 55: Đọc Theo Tốc Độ Sóng Lượng Tử
Quang Diễn Tinh Di
14/04/2024
“Bài kiểm tra thứ hai, đọc nhanh.”
Hình chiếu đại Hiền giả phất tay, vách ngăn bí mật trên tường mở ra, xuất hiện một chồng sách nặng trịch. Mấy cuốn sách được phù phép, tự động mở ra bay đến trước mặt mọi người.
“Đường đến ma pháp, tri thức là thứ đầu tiên không thể thiếu. Các ngươi phải đọc xong chúng trong nửa tiếng mới vượt qua bài kiểm tra, ai trước?”
“Ớ?” Mọi người trợn mắt há hốc mồm. “Ai trước? Không phải cùng nhau sao?”
Trên đầu đại Hiền giả xuất hiện một dấu chấm hỏi.
“Từng người một hoàn thành thử thách chứ, tiết kiệm thời giờ cũng không được phá luật. Nếu muốn cùng nhau đọc cũng được, nhưng không làm bài chung được.”
“Nói cách khác, mỗi người chúng ta đều phải nhớ......”
Tuyên Nguyệt nhìn mấy cuốn sách đó, không khép miệng nổi.
Trạm Mặc đã đếm xong, bình tĩnh giúp cô bổ sung: “Tổng cộng sáu cuốn, mỗi cuốn tầm 200 tới 800 trang.”
Tuyên Nguyệt đớ ra: “Người mà làm nổi hả?”
Đại Hiền giả ừ một tiếng.
“Đây là năng lực học tập cơ bản của người học ma pháp, không đạt thì quá cùi bắp.”
Một thành viên Thư viện Hòa bình nhịn không nổi nữa.
“Chỉ số thông minh của người cổ đại cao thế thì sao chưa rời khỏi hành tinh này vậy?”
Đại Hiền giả ngạo nghễ nói: “Có phải ai cũng có tư chất thành pháp sư đâu.. Không nói nhảm nữa, ai trước?”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía thiên tài được công nhận duy nhất ở đây: Diệp Nhiễm Đình.
Diệp Nhiễm Đình bị mấy ánh mắt đó làm cho run lên, do dự một lát mới nói: “Để tôi thử......”
30 phút bắt đầu, Diệp Nhiễm Đình lập tức tiến vào trạng thái tập trung, đúng là thiên tài cấp thế giới được chính phủ đóng dấu, lật sách cực nhanh, đọc như gió. Mỗi khi đọc xong mấy tờ cô sẽ tạm dừng một lát, miệng lẩm bẩm, có vẻ là học thuộc.
30 phút lúc sau, Diệp Nhiễm Đình khép sách, mặt mũi rõ mệt mỏi lo lắng.
“Được, mời nghe đề.”
Đại Hiền giả hỏi mười câu liên quan đến trong sách, Diệp Nhiễm Đình trả lời đúng sáu câu.
Đại Hiền giả hài lòng gật đầu: “Không tệ, vừa đủ đạt chuẩn.”
Diệp Nhiễm Đình thành công đã khích lệ mọi người, dù ai cũng biết chỉ số thông minh của mình khác xa Diệp Nhiễm Đình, nhưng đều có tâm lý may mắn. Họ nghĩ không chừng mình sẽ nhớ đúng cái câu đại Hiền giả kiểm tra.
Khi những người khác xung phong, Chu Nam Trạch ngồi xuống cạnh Trạm Mặc.
“Không chơi à?” Cậu hỏi.
Trạm Mặc lắc đầu. “Tớ bỏ cuộc.”
“Tớ thấy cậu rất thông minh mà.” Chu Nam Trạch cười nói, sau đó hạ giọng: “Cậu nhìn kìa, mấy tên ngốc đánh thuê đô con đều chơi.”
Trạm Mặc cũng ghé qua, nói vào tai cậu: “Vô dụng thôi, chút nữa đều thất bại hết. Bài kiểm tra này không dễ vậy đâu.”
Hai người cứ thế tụm lại nói xấu người khác. Mấy tiếng sau, đúng như Trạm Mặc đã nói, tất cả đều thất bại.
“Đm cái di tích này!”
Một người ôm đầu, điên mất.
Hắn đến cạnh người anh em phụ họa nói: “Con người mà nghĩ ra được bài kiểm tra này hả? Quá biến thái!”
Đại Hiền giả hừ một tiếng. “Này, ta nghe thấy đấy.”
Nếu ở chỗ khác, đừng nói là thật thà qua bài, ngay khi đám phần tử võ trang hoang dã này bước vào thì đã lật ngược cái di tích này lại mà xốc rồi. Nhưng tình huống lần này lại khác, di tích này quá kỳ lạ, phá bừa thì hậu quả không lường trước được.
Hết cách, đành làm người thật thà.
Một thành viên oán giận nói: “Chẳng lẽ chỉ có Diệp Nhiễm Đình là qua cửa sao? Lỡ cô ấy không qua được bài sau thì chúng ta không lấy được truyền thừa nữa hả?”
Nghe thấy những lời này, Diệp Nhiễm Đình càng căng thẳng, tay bụm lại siết chặt, run rẩy.
Chu Nam Trạch thấy học trò như thế thì không đành lòng, thở dài nói: “Thôi, để tôi lên.”
Có lẽ giọng điệu cậu quá tự tin, mấy thành viên bị loại nghe không mấy lọt tai, mỉa mai một câu: “Biết cậu đánh nhau được, nhưng học lại là chuyện khác, nhiều người thất bại thế rồi, Diệp Nhiễm Đình cũng vừa đạt thôi. Cậu còn thông minh hơn cổ nữa hả? Mau vào bài kiểm tra tiếp theo đi, đừng lãng phí thời gian.”
Sau đó, hắn liền thấy Chu Nam Trạch ngồi xuống cạnh đống sách.
“Tôi không cần 30 phút, 3 phút là đủ.”
Chu Nam Trạch điềm nhiên ra vẻ.
Mọi người hít một hơi sâu.
Làm màu cũng phải có nền tảng chớ! Ba phút thì làm được gì, người mà làm nổi à?
Sau đó, bọn họ liền thấy Chu Nam Trạch nhanh chóng lật sách với tốc độ xáo bài.
“C-Cậu làm gì vậy?”
Thành viên vừa mỉa mai Chu Nam Trạch nhìn không hiểu. Vụ gì vậy?
Chu Nam Trạch cười bí hiểm.
“Đây là đọc theo tốc độ sóng lượng tử.”
Mọi người:???
Tất nhiên là nói bừa. Chu Nam Trạch mở giao diện sử dụng đạo cụ dùng một lần【 người bạn thiên tài 】. Cái này đạo cụ là sau khi dạy Diệp Nhiễm Đình chửi người, giao diện tặng quà thưởng.
Người bạn thiên tài ( 1/1): Đạo cụ dùng một lần, đạt được tri thức cao nhất do người chơi chỉ định, phải tồn tại ( không thể là khoa học kỹ thuật của Zentradi).
Sau nhiều lần hỏi đáp, Chu Nam Trạch phát hiện mấy cuốn sách với câu hỏi của đại Hiền giả đều cùng một lĩnh vực, cũng là lĩnh vực đại Hiền giả tinh thông nhất: Thuật giả kim.
Nếu cái đạo cụ này có thể cho mình tri thức tồn tại, vậy thì thuật giả kim chắc chắn sẽ được.
Quả nhiên, chỉ định thuật giả kim là lĩnh vực quyết định đã thành công. Sau khi xác nhận sử dụng đạo cụ, một luồng tri thức ùa vào đầu cậu như trận hồng thủy, dù không thể thuần thục nhưng ứng phó với câu hỏi của đại Hiền giả thì không khó.
Hết ba phút, Chu Nam Trạch đứng lên, nói với đại Hiền giả: “Ngài hỏi đi.”
Đại Hiền giả rất săn sóc, hỏi 30 câu nhưng cậu trả lời đúng hết.
Mỗi câu cậu trả lời đúng thì người đứng xem sẽ rộng hơn một phân. Lúc đầu thành viên mỉa mai cậu còn cãi cùn bảo “Chắn chắn là số may”, nhưng lượng câu trả lời đúng ngày càng nhiều, câu hỏi ngày càng khó, tròng mắt hắn ta ngày một lồi.
“Không, không thể nào, đây là người hả?” Hắn lẩm bẩm.
Chu Nam Trạch cười một tiếng. “Mắc gì tôi phải làm người?”
Đại Hiền giả đang cảm thán mình tìm được hạt giống tốt: “......”
Không tồi, ứng cử học trò này có phong thái hồi trẻ của mình.
“Cái vụ đọc theo tốc độ sóng lượng tử...” Thành viên kia chìa mặt ra nói: “Có thể chỉ chúng tôi không?”
“Được thôi.” Chu Nam Trạch vui vẻ đồng ý. “29800 một bộ, bao dạy bao hiểu, khai phá toàn bộ não, hiệu suất cao gấp chục lần.”
Đại Hiền giả nhìn không nổi nữa, chặn lại:
“Nó đang nói bậy đấy. Chắc chắn nó đang dùng pháp thuật để đọc. Không ngờ thời này vẫn còn pháp thuật chưa mất truyền thừa.”
“Pháp thuật?” Mọi người nghi ngờ.
“Đương nhiên, các ngươi tưởng người học ma pháp đều đọc được hết 6 cuốn sách trong 30 phút thật à? Thời tụi ta, học sẽ có pháp thuật phụ trợ. Ta làm ra bài kiểm tra này chỉ để khảo sát năng lực học tập của các ngươi thôi chứ có đòi các người đọc hết đống sách đó đâu.”
Đại Hiền giả nhìn về phía Diệp Nhiễm Đình với Chu Nam Trạch, cảm thán: “Nhưng ta không ngờ lại có người không nhờ pháp thuật phụ trợ mà vẫn đọc hết đống sách đó. Không ngờ lại có người biết pháp thuật. Hai ngươi qua bài.”
Mọi người đánh giá Chu Nam Trạch với ánh mắt khiếp sợ.
Cái tên này là pháp sư à? Thâm tàng bất lộ!
Họ nghỉ ngơi một lát, đại Hiền giả lại nói tiếp: “Nhờ bài kiểm tra vừa rồi mà ta đã kiểm nghiệm được năng lực học tập của các ngươi. Bài tiếp đây ta sẽ kiểm tra quá khứ, tìm ra hi vọng sâu trong trái tim. Các ngươi sẽ bước vào ảo cảnh, thấy một sự việc từng trải khó quên.”
Đại Hiền giả vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt họ bỗng thay đổi như bị quét sạch bởi một lớp sơn.
Bấy giờ họ mới biết đây là ảo cảnh, nhưng mọi người đều cùng vào.
Cái gì gọi là công khai xử tử? Cái này là công khai xử tử.
Vẫn tốt, không biết có phải vì pháp thuật có thể lọc không mà mọi người đều thấy những hình ảnh rất bình thường, không có gì là “Sự việc khó quên”, cũng chẳng phản chiếu suy nghĩ cá nhân với ký ức của người chủ, chưa tính là hoàn toàn xử tử.
Hình ảnh trước mắt thay đổi liên tục, họ thấy lần đầu Kỳ Tùng chiến đấu, thấy hôn lễ của giáo sư Trịnh với vợ, thấy Diệp Nhiễm Đình mừng sinh nhật mẹ......
Đến lượt Tang Phỉ, ký ức chưa hiện ra mà Chu Nam Trạch đã biết là cảnh nào.
Tang Phỉ 7 tuổi đang ở nhà tại thành phố, ba mẹ cô vì công việc nên đang chuyển hàng ngoài hoang dã.
Bé Tang Phỉ ở nhà yên lặng làm bài tập, đột nhiên có người gõ cửa. Tang Phỉ bưng ghế nhìn vào mắt mèo thì thấy có mấy người nam đô con lảng vảng ngoài cửa.
Cô nhớ đến lời ba mẹ dắn, không được mở cửa cho người lạ, nên không trả lời, giả vờ không ở nhà. Nhưng mấy người đó không bỏ cuộc, gõ cửa mạnh hơn.
Tang Phỉ sợ hãi, trốn vào phòng. Cùng lúc đó, cửa bị phá, mấy người đó đi vào.
“Tang Phỉ, Tang Phỉ đâu rồi?”
“Đừng sợ, chúng tôi là bạn của ba mẹ cháu.”
“Mau ra đây.”
Cô trốn xuống gầm giường. Nhưng trốn một lúc chứ không trốn được cả đời, cô vẫn bị đám người đó lôi ra.
Cô tưởng họ là bắt cọc, muốn làm cô bị thương, nhưng sự thật khác với tưởng tượng của cô.
Mấy người đó đúng là người tốt, học đúng là bạn của ba mẹ cô.
Bốn người đàn ông cao to ngồi trên ghế sô pha nhà cô, ấp úng một lúc lâu mới nói, ba mẹ cô mất tích ngoài hoang dã rồi.
Mất tích ngoài hoang dã, một đứa trẻ sống từ nhỏ ở thành phố cũng biết nó là gì. Chính là một cách nói khác của chết.
Từ mấy năm trước cô đã biết ba mẹ mình chết rồi, nhưng trên thực tế lại không từ bỏ việc tìm kiếm.
Chu Nam Trạch xem xong đoạn “cắt cảnh” này, quay đầu nhìn về phía Tang Phỉ, chỉ thấy nước mắt cô đã chảy ròng ròng.
Cậu nghĩ nếu giao diện còn sống thì giờ hẳn sẽ giao nhiệm vụ, nói không chừng là giai đoạn cuối trong công cuộc chinh phục Tang Phỉ. Hiện phần chinh phục trên giao diện đã bị cậu chọc tức đến nỗi offline, có vẻ chinh phục nhân vật không phải quan trọng nhất.
Nhưng không phải vì “chinh phục” Tang Phỉ nên cậu mới làm bạn với cô.
Họ là bạn cùng công trường!
Cậu đi qua, làm người anh em tốt vỗ vai Tang Phỉ.
“Đừng buồn, không chừng sẽ tìm được.”
Tang Phỉ: “Hả?”
“Tôi nói ba mẹ cậu, không chừng sẽ tìm được.”
Chu Nam Trạch không nói dối, đây là cốt truyện cuối trong tuyến chinh phục Tang Phỉ của trò chơi. Nam chính giúp Tang Phỉ tìm thấy ba mẹ, hai người đều còn sống, nhưng bị cầm tù.
“Thật sao?”
Câu này gây ảnh hưởng hơn mấy lời an ủi nhạt nhòa khác, một lúc sau Tang Phỉ đã phấn chấn hơn.
“Thật, ra khỏi di tích tôi sẽ nói cụ thể.”
Nhìn nước mắt cảm động của Tang Phỉ, Chu Nam Trạch cho mình thêm 100 điểm giá trị yêu thích.
Nhưng cậu đã phải nhanh chóng bỏ qua người anh em Tang Phỉ, vì tiếp theo là ký ức của Trạm Mặc.
Ký ức của Trạm Mặc sẽ là gì đây?
Chu Nam Trạch vô cùng chờ mong.
Hình chiếu đại Hiền giả phất tay, vách ngăn bí mật trên tường mở ra, xuất hiện một chồng sách nặng trịch. Mấy cuốn sách được phù phép, tự động mở ra bay đến trước mặt mọi người.
“Đường đến ma pháp, tri thức là thứ đầu tiên không thể thiếu. Các ngươi phải đọc xong chúng trong nửa tiếng mới vượt qua bài kiểm tra, ai trước?”
“Ớ?” Mọi người trợn mắt há hốc mồm. “Ai trước? Không phải cùng nhau sao?”
Trên đầu đại Hiền giả xuất hiện một dấu chấm hỏi.
“Từng người một hoàn thành thử thách chứ, tiết kiệm thời giờ cũng không được phá luật. Nếu muốn cùng nhau đọc cũng được, nhưng không làm bài chung được.”
“Nói cách khác, mỗi người chúng ta đều phải nhớ......”
Tuyên Nguyệt nhìn mấy cuốn sách đó, không khép miệng nổi.
Trạm Mặc đã đếm xong, bình tĩnh giúp cô bổ sung: “Tổng cộng sáu cuốn, mỗi cuốn tầm 200 tới 800 trang.”
Tuyên Nguyệt đớ ra: “Người mà làm nổi hả?”
Đại Hiền giả ừ một tiếng.
“Đây là năng lực học tập cơ bản của người học ma pháp, không đạt thì quá cùi bắp.”
Một thành viên Thư viện Hòa bình nhịn không nổi nữa.
“Chỉ số thông minh của người cổ đại cao thế thì sao chưa rời khỏi hành tinh này vậy?”
Đại Hiền giả ngạo nghễ nói: “Có phải ai cũng có tư chất thành pháp sư đâu.. Không nói nhảm nữa, ai trước?”
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía thiên tài được công nhận duy nhất ở đây: Diệp Nhiễm Đình.
Diệp Nhiễm Đình bị mấy ánh mắt đó làm cho run lên, do dự một lát mới nói: “Để tôi thử......”
30 phút bắt đầu, Diệp Nhiễm Đình lập tức tiến vào trạng thái tập trung, đúng là thiên tài cấp thế giới được chính phủ đóng dấu, lật sách cực nhanh, đọc như gió. Mỗi khi đọc xong mấy tờ cô sẽ tạm dừng một lát, miệng lẩm bẩm, có vẻ là học thuộc.
30 phút lúc sau, Diệp Nhiễm Đình khép sách, mặt mũi rõ mệt mỏi lo lắng.
“Được, mời nghe đề.”
Đại Hiền giả hỏi mười câu liên quan đến trong sách, Diệp Nhiễm Đình trả lời đúng sáu câu.
Đại Hiền giả hài lòng gật đầu: “Không tệ, vừa đủ đạt chuẩn.”
Diệp Nhiễm Đình thành công đã khích lệ mọi người, dù ai cũng biết chỉ số thông minh của mình khác xa Diệp Nhiễm Đình, nhưng đều có tâm lý may mắn. Họ nghĩ không chừng mình sẽ nhớ đúng cái câu đại Hiền giả kiểm tra.
Khi những người khác xung phong, Chu Nam Trạch ngồi xuống cạnh Trạm Mặc.
“Không chơi à?” Cậu hỏi.
Trạm Mặc lắc đầu. “Tớ bỏ cuộc.”
“Tớ thấy cậu rất thông minh mà.” Chu Nam Trạch cười nói, sau đó hạ giọng: “Cậu nhìn kìa, mấy tên ngốc đánh thuê đô con đều chơi.”
Trạm Mặc cũng ghé qua, nói vào tai cậu: “Vô dụng thôi, chút nữa đều thất bại hết. Bài kiểm tra này không dễ vậy đâu.”
Hai người cứ thế tụm lại nói xấu người khác. Mấy tiếng sau, đúng như Trạm Mặc đã nói, tất cả đều thất bại.
“Đm cái di tích này!”
Một người ôm đầu, điên mất.
Hắn đến cạnh người anh em phụ họa nói: “Con người mà nghĩ ra được bài kiểm tra này hả? Quá biến thái!”
Đại Hiền giả hừ một tiếng. “Này, ta nghe thấy đấy.”
Nếu ở chỗ khác, đừng nói là thật thà qua bài, ngay khi đám phần tử võ trang hoang dã này bước vào thì đã lật ngược cái di tích này lại mà xốc rồi. Nhưng tình huống lần này lại khác, di tích này quá kỳ lạ, phá bừa thì hậu quả không lường trước được.
Hết cách, đành làm người thật thà.
Một thành viên oán giận nói: “Chẳng lẽ chỉ có Diệp Nhiễm Đình là qua cửa sao? Lỡ cô ấy không qua được bài sau thì chúng ta không lấy được truyền thừa nữa hả?”
Nghe thấy những lời này, Diệp Nhiễm Đình càng căng thẳng, tay bụm lại siết chặt, run rẩy.
Chu Nam Trạch thấy học trò như thế thì không đành lòng, thở dài nói: “Thôi, để tôi lên.”
Có lẽ giọng điệu cậu quá tự tin, mấy thành viên bị loại nghe không mấy lọt tai, mỉa mai một câu: “Biết cậu đánh nhau được, nhưng học lại là chuyện khác, nhiều người thất bại thế rồi, Diệp Nhiễm Đình cũng vừa đạt thôi. Cậu còn thông minh hơn cổ nữa hả? Mau vào bài kiểm tra tiếp theo đi, đừng lãng phí thời gian.”
Sau đó, hắn liền thấy Chu Nam Trạch ngồi xuống cạnh đống sách.
“Tôi không cần 30 phút, 3 phút là đủ.”
Chu Nam Trạch điềm nhiên ra vẻ.
Mọi người hít một hơi sâu.
Làm màu cũng phải có nền tảng chớ! Ba phút thì làm được gì, người mà làm nổi à?
Sau đó, bọn họ liền thấy Chu Nam Trạch nhanh chóng lật sách với tốc độ xáo bài.
“C-Cậu làm gì vậy?”
Thành viên vừa mỉa mai Chu Nam Trạch nhìn không hiểu. Vụ gì vậy?
Chu Nam Trạch cười bí hiểm.
“Đây là đọc theo tốc độ sóng lượng tử.”
Mọi người:???
Tất nhiên là nói bừa. Chu Nam Trạch mở giao diện sử dụng đạo cụ dùng một lần【 người bạn thiên tài 】. Cái này đạo cụ là sau khi dạy Diệp Nhiễm Đình chửi người, giao diện tặng quà thưởng.
Người bạn thiên tài ( 1/1): Đạo cụ dùng một lần, đạt được tri thức cao nhất do người chơi chỉ định, phải tồn tại ( không thể là khoa học kỹ thuật của Zentradi).
Sau nhiều lần hỏi đáp, Chu Nam Trạch phát hiện mấy cuốn sách với câu hỏi của đại Hiền giả đều cùng một lĩnh vực, cũng là lĩnh vực đại Hiền giả tinh thông nhất: Thuật giả kim.
Nếu cái đạo cụ này có thể cho mình tri thức tồn tại, vậy thì thuật giả kim chắc chắn sẽ được.
Quả nhiên, chỉ định thuật giả kim là lĩnh vực quyết định đã thành công. Sau khi xác nhận sử dụng đạo cụ, một luồng tri thức ùa vào đầu cậu như trận hồng thủy, dù không thể thuần thục nhưng ứng phó với câu hỏi của đại Hiền giả thì không khó.
Hết ba phút, Chu Nam Trạch đứng lên, nói với đại Hiền giả: “Ngài hỏi đi.”
Đại Hiền giả rất săn sóc, hỏi 30 câu nhưng cậu trả lời đúng hết.
Mỗi câu cậu trả lời đúng thì người đứng xem sẽ rộng hơn một phân. Lúc đầu thành viên mỉa mai cậu còn cãi cùn bảo “Chắn chắn là số may”, nhưng lượng câu trả lời đúng ngày càng nhiều, câu hỏi ngày càng khó, tròng mắt hắn ta ngày một lồi.
“Không, không thể nào, đây là người hả?” Hắn lẩm bẩm.
Chu Nam Trạch cười một tiếng. “Mắc gì tôi phải làm người?”
Đại Hiền giả đang cảm thán mình tìm được hạt giống tốt: “......”
Không tồi, ứng cử học trò này có phong thái hồi trẻ của mình.
“Cái vụ đọc theo tốc độ sóng lượng tử...” Thành viên kia chìa mặt ra nói: “Có thể chỉ chúng tôi không?”
“Được thôi.” Chu Nam Trạch vui vẻ đồng ý. “29800 một bộ, bao dạy bao hiểu, khai phá toàn bộ não, hiệu suất cao gấp chục lần.”
Đại Hiền giả nhìn không nổi nữa, chặn lại:
“Nó đang nói bậy đấy. Chắc chắn nó đang dùng pháp thuật để đọc. Không ngờ thời này vẫn còn pháp thuật chưa mất truyền thừa.”
“Pháp thuật?” Mọi người nghi ngờ.
“Đương nhiên, các ngươi tưởng người học ma pháp đều đọc được hết 6 cuốn sách trong 30 phút thật à? Thời tụi ta, học sẽ có pháp thuật phụ trợ. Ta làm ra bài kiểm tra này chỉ để khảo sát năng lực học tập của các ngươi thôi chứ có đòi các người đọc hết đống sách đó đâu.”
Đại Hiền giả nhìn về phía Diệp Nhiễm Đình với Chu Nam Trạch, cảm thán: “Nhưng ta không ngờ lại có người không nhờ pháp thuật phụ trợ mà vẫn đọc hết đống sách đó. Không ngờ lại có người biết pháp thuật. Hai ngươi qua bài.”
Mọi người đánh giá Chu Nam Trạch với ánh mắt khiếp sợ.
Cái tên này là pháp sư à? Thâm tàng bất lộ!
Họ nghỉ ngơi một lát, đại Hiền giả lại nói tiếp: “Nhờ bài kiểm tra vừa rồi mà ta đã kiểm nghiệm được năng lực học tập của các ngươi. Bài tiếp đây ta sẽ kiểm tra quá khứ, tìm ra hi vọng sâu trong trái tim. Các ngươi sẽ bước vào ảo cảnh, thấy một sự việc từng trải khó quên.”
Đại Hiền giả vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt họ bỗng thay đổi như bị quét sạch bởi một lớp sơn.
Bấy giờ họ mới biết đây là ảo cảnh, nhưng mọi người đều cùng vào.
Cái gì gọi là công khai xử tử? Cái này là công khai xử tử.
Vẫn tốt, không biết có phải vì pháp thuật có thể lọc không mà mọi người đều thấy những hình ảnh rất bình thường, không có gì là “Sự việc khó quên”, cũng chẳng phản chiếu suy nghĩ cá nhân với ký ức của người chủ, chưa tính là hoàn toàn xử tử.
Hình ảnh trước mắt thay đổi liên tục, họ thấy lần đầu Kỳ Tùng chiến đấu, thấy hôn lễ của giáo sư Trịnh với vợ, thấy Diệp Nhiễm Đình mừng sinh nhật mẹ......
Đến lượt Tang Phỉ, ký ức chưa hiện ra mà Chu Nam Trạch đã biết là cảnh nào.
Tang Phỉ 7 tuổi đang ở nhà tại thành phố, ba mẹ cô vì công việc nên đang chuyển hàng ngoài hoang dã.
Bé Tang Phỉ ở nhà yên lặng làm bài tập, đột nhiên có người gõ cửa. Tang Phỉ bưng ghế nhìn vào mắt mèo thì thấy có mấy người nam đô con lảng vảng ngoài cửa.
Cô nhớ đến lời ba mẹ dắn, không được mở cửa cho người lạ, nên không trả lời, giả vờ không ở nhà. Nhưng mấy người đó không bỏ cuộc, gõ cửa mạnh hơn.
Tang Phỉ sợ hãi, trốn vào phòng. Cùng lúc đó, cửa bị phá, mấy người đó đi vào.
“Tang Phỉ, Tang Phỉ đâu rồi?”
“Đừng sợ, chúng tôi là bạn của ba mẹ cháu.”
“Mau ra đây.”
Cô trốn xuống gầm giường. Nhưng trốn một lúc chứ không trốn được cả đời, cô vẫn bị đám người đó lôi ra.
Cô tưởng họ là bắt cọc, muốn làm cô bị thương, nhưng sự thật khác với tưởng tượng của cô.
Mấy người đó đúng là người tốt, học đúng là bạn của ba mẹ cô.
Bốn người đàn ông cao to ngồi trên ghế sô pha nhà cô, ấp úng một lúc lâu mới nói, ba mẹ cô mất tích ngoài hoang dã rồi.
Mất tích ngoài hoang dã, một đứa trẻ sống từ nhỏ ở thành phố cũng biết nó là gì. Chính là một cách nói khác của chết.
Từ mấy năm trước cô đã biết ba mẹ mình chết rồi, nhưng trên thực tế lại không từ bỏ việc tìm kiếm.
Chu Nam Trạch xem xong đoạn “cắt cảnh” này, quay đầu nhìn về phía Tang Phỉ, chỉ thấy nước mắt cô đã chảy ròng ròng.
Cậu nghĩ nếu giao diện còn sống thì giờ hẳn sẽ giao nhiệm vụ, nói không chừng là giai đoạn cuối trong công cuộc chinh phục Tang Phỉ. Hiện phần chinh phục trên giao diện đã bị cậu chọc tức đến nỗi offline, có vẻ chinh phục nhân vật không phải quan trọng nhất.
Nhưng không phải vì “chinh phục” Tang Phỉ nên cậu mới làm bạn với cô.
Họ là bạn cùng công trường!
Cậu đi qua, làm người anh em tốt vỗ vai Tang Phỉ.
“Đừng buồn, không chừng sẽ tìm được.”
Tang Phỉ: “Hả?”
“Tôi nói ba mẹ cậu, không chừng sẽ tìm được.”
Chu Nam Trạch không nói dối, đây là cốt truyện cuối trong tuyến chinh phục Tang Phỉ của trò chơi. Nam chính giúp Tang Phỉ tìm thấy ba mẹ, hai người đều còn sống, nhưng bị cầm tù.
“Thật sao?”
Câu này gây ảnh hưởng hơn mấy lời an ủi nhạt nhòa khác, một lúc sau Tang Phỉ đã phấn chấn hơn.
“Thật, ra khỏi di tích tôi sẽ nói cụ thể.”
Nhìn nước mắt cảm động của Tang Phỉ, Chu Nam Trạch cho mình thêm 100 điểm giá trị yêu thích.
Nhưng cậu đã phải nhanh chóng bỏ qua người anh em Tang Phỉ, vì tiếp theo là ký ức của Trạm Mặc.
Ký ức của Trạm Mặc sẽ là gì đây?
Chu Nam Trạch vô cùng chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.