Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
Chương 20: Kẻ Hủy Diệt Cuộc Trò Chuyện
Quang Diễn Tinh Di
14/04/2024
“Ầy, bình thường thằng bé không như thế đâu, chắc là mệt quá...” Hiệu trưởng Trần bõ công giải thích.
Nhưng một giây sau, ngay trước mặt tất cả mọi người, Trạm Mặc lấy một cái gối cổ chẳng biết từ đâu ra, cẩn thận đeo vào cho Chu Nam Trạch, động tác nhẹ nhàng giúp cậu điều chỉnh tư thế, làm cậu ngủ càng thêm thoải mái.
Hiệu trưởng Trần: “......”
Sao tôi lại dạy ra cái loại học sinh này! (╯°□°) ╯︵ ┻━┻
“Ha ha, không sao mà, học sinh giỏi có cá tính là bình thường.”
Ông lão giảng hòa, tuy nụ cười trên mặt cũng có chút xấu hổ.
“Dậy dậy......”
Bên tai Chu Nam Trạch vang lên âm thanh quen thuộc, cảm thấy bả vai mình bị day vài cái bèn từ từ tỉnh táo lại.
Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Trạm Mặc.
Chu Nam Trạch chớp chớp, ánh mắt dừng lại trên hàng mi của Trạm Mặc. Vừa dài vừa dày, như một cây quạt nhỏ.
Quy luật nào cậu cũng hiểu, nhưng vì sao lông mi của Boss lại dài hơn cả nữ chính?
Khi cậu hãy còn suy nghĩ giả thiết trò chơi phi khoa học, Trạm Mặc đã lôi cậu trở lại hiện thực: “Xong rồi. Về ký túc xá thôi, cho cậu biết lịch thi.”
“Ừ.”
Khu ký túc xá là dãy nhà tạm dựng, vẻ ngoài rất đơn giản, bên trong thì bày biện đâu ra đấy, đầy đủ mọi thiết bị. Theo quy tắc là mỗi người một phòng, Chu Nam Trạch ở đối diện Trạm Mặc.
Trạm Mặc đưa chìa khóa cho cậu, vừa mở cửa hóng đã thấy hành lý được nhân viên công tác bỏ vào phòng, liền đóng cạch cửa lại, xoay người vào phòng Trạm mặc.
Cậu bước vào, hất giày, quăng áo khoác lên giá rồi nằm ụp xuống giường. Nệm mềm mại, cậu còn bị bật lên hai lần cơ.
Một loạt động tác vô cùng tự nhiên, cứ như đây là phòng mình vậy.
Trạm Mặc vừa mới mở sách, giương mắt lên đã thấy Chu Nam Trạch nằm nghiêng trên giường y, miệng nở nụ cười, tay phải đang cởi nút áo trên cổ, lúc trước thầy Từ trưởng khoa đã bảo họ phải ăn mặc chỉnh tề. Vừa mở đã lộ ra hầu kết và làn da trắng nõn
Y bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn dời mắt.
Tuy y cũng chẳng biết mất tự nhiên chỗ nào.
“Cậu đọc cái tập đấy lâu thế, tổng kết thế nào rồi?”
Tiếng cười trong veo của Chu Nam Trạch xua đi sự khó xử trong lòng y, Trạm Mặc trở lại trạng thái bình thường mà nói chuyện với Chu Nam Trạch.
“Phần lớn thông tin đều có trong tập. Đấu đội có vòng loại, chung kết, vòng loại là thi sống còn, chung kết thì không biết.”
Chu Nam Trạch gật đầu, cậu cũng đọc qua cái tập kia hồi khai mạc nhàm chán rồi. Thi sống còn nói trắng ra là đưa cả đội vào rừng núi hoang vu sinh tồn, tất nhiên là trừ khi xảy ra các tai nạn hi hữu thì sẽ không có tử vong.
“Vừa rồi lúc khai mạc có tiết lộ hình thức trận chung kết. Không phải đối chiến.”
Trạm Mặc vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát cho lắm, chỉ chọn những từ ngữ mấu chốt, chủ ngữ vị ngữ định ngữ lược được thì lược hết.
Đây là nói chuyện với Chu Nam Trạch, còn với những người khác thì bình thường chỉ có “Ừ” “ Được” “Không” “Cút“.
Chu Nam Trạch hiểu ý y, chỉ là phần “Không phải đối chiến” làm cậu khá hoang mang.
Không phải đối chiến? Chẳng lẽ là kiểu Battle Royale? Nhưng thế thì lặp với vòng loại rồi.. Không dễ đoán chút nào. Ngay lúc này, phía dưới giao diện 【 Tuyến Trạm Mặc ( đã mở khóa) - cốt truyện 2: Phát triển tài năng 】 hiển thị một dòng:
【 Nhiệm vụ 2: Xin hãy đưa đội mình vào vòng chung kết 】
Không có thêm nhắc nhở nào.
Suy nghĩ một lát, cậu quyết định quăng nó ra sau đầu. Dù sao so với thực lực của họ thì bất kể hình thức của trận chung kết là gì, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Chu Nam Trạch nghĩ đến đốg hành lý phòng đối diện, nằm liệt trên giường không muốn cử động, nói đùa:
“Trạm Pì Pì, đêm nay tớ ở ké đây được không?”
Trạm Mặc ngây ngẩn cả người, mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Chu Nam Trạch.
Mỗi phòng chỉ có một chiếc giường.
Khuôn mặt y vẫn không cảm xúc, nhìn bình tĩnh lắm nhưng nội tâm thì lại cuống cả lên.
“Giường......”
Trạm Mặc bước đến gần mép giường, Chu Năm Trạch duỗi tay kéo y xuống té lên giường. Cậu đè Trạm Mặc mà cười:
“Hầy, con trai như nhau cả, cùng lắm thì chen nhau gì có gì đâu? Tối tớ chán lắm, có cậu nói chuyện tốt hơn.”
Nhiệt độ nóng hổi từ bàn tay không ngừng truyền đến bên hông, Trạm Mặc lại cảm thấy xúc cảm kỳ lạ nổi lên trong lòng, cơ bắp căng thẳng, cơ thể cũng vì vậy mà cứng đờ.
Lúc đầu óc y rối bời chẳng nói nên lời, Chu Nam Trạch buông y ra.
Chu Nam Trạch nhớ hồi ở thế giới gốc, năm trung học cậu thường trốn trong chăn chơi game với bạn cùng phòng. Thầy quản lý ký túc cực nghiêm, sau khi tắt đèn mà thấy ánh sáng nhỏ lóe từ cửa sổ đã vào kiểm tra ngay, bắt quả tang liền phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ. Lần thảm nhất thậm chí không phải chơi game, mà là làm bài tập với nhau.
Nếu là bạn cùng phòng thời trung học của cậu, nghe xong lời đề nghị này sẽ không chỉ duyệt ngay mà còn trao dổi muốn chơi trò gì, hóng hớt gì, hít drama nào, sắp xếp cực kì rõ ràng.
Cậu nhìn chằm chằm Trạm Mặc một hồi lâu nhưng chẳng nghe y trả lời “Được”, mà lại căng thẳng.
Chu Nam Trạch não bổ nói, có lẽ vì quá khứ bi thương của Boss, thích giữ khoảng cách với người khác nên mới căng thẳng?
Ôi, không hổ là Trùm thiết lập!
“Tớ đùa thôi haha. Tớ phải đi đây người anh em, mai đi tập gặp nhé.”
Cậu đeo giày đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa giúp Trạm Mặc.
Khi tiếng cạch vang lên, Trạm Mặc thả lỏng cái tay vô thức siết lấy góc áo. Căng thẳng vơi dần, nhưng một chút mất mát như cọng lông vũ quét qua lòng.
Mất mát......
Lạ thật, y mong đợi cái gì sao?
Sáng sớm hôm sau, Chu Nam Trạch bị tiếng đập cửa đánh thức.
Cậu ngái ngủ bò dậy mở cửa, phát hiện người đứng bên ngoài là Tuyên Nguyệt.
Cô gái ăn mặc chỉnh chủ, thấy cậu ra bèn nói ngắn gọn: “Đề phòng cậu đến trễ nên thầy Từ bảo tôi đến gọi.”
Lúc này giao diện bất chợt có động tĩnh.
【 Chinh phục nhân vật nhánh ( tùy chọn): Tuyên nguyệt 】
Cô là hoa khôi trường trung học Bắc An, vẻ ngoài xinh đẹp, lại có tài, là nữ thần trong lòng của vô số nam sinh. Ngoại trừ nhân vật chủ tuyến cần chinh phục thì bạn cũng có thể chọn cô làm nhân vật chinh phục.
Nhắc nhở: Vì cùng cấp với người chơi đang giả vờ, Tuyên Nguyệt mới đầu rất có thiện cảm với bạn, nhưng hôm qua cậu đến điều nghiên địa hình, còn ngủ ngay lúc diễn ra lễ khai mạc, với tính cách kiêu ngạo nên cô không hài lòng về hành vi của bạn, xin hãy nhanh chóng theo cô ấy đến sân tập, bù vào khuyết điểm trước kia, để lại ấn tượng tốt!
Chu Nam Trạch nhanh chóng rửa mặt, lúc bước ra Tuyên Nguyệt hãy còn kiên nhẫn đứng đợi ở cửa.
Cậu không tìm thấy áo khoác của mình mới nhớ ra hôm qua để trong phòng Trạm Mặc, bèn hỏi Tuyên Nguyệt: “Cậu thấy Trạm Mặc không?”
Tuyên Nguyệt nói: “Lúc nãy thấy ở nhà ăn, đang lấy bữa sáng, sao vậy?”
Chu Nam Trạch bất đắc dĩ nói: “Đêm qua tớ để quên quần áo ở phòng cậu ấy.”
Tâm lý nhạy cảm của Tuyên Nguyệt thông suốt, nghĩ cũng khá nhiều. Câu này lọt vào tai cô chưa đến vài giây đã phân tích ra hai thông tin mức G.
Sóng to gió lớn nổi lên trong lòng cô, cố lắm mới bình tĩnh lại, nhìn cái mặt tỉnh bơ của Chu Nam Trạch, cô tự an ủi chính mình:
Ừ, cũng được, chẳng có gì ghê gớm.. Đúng như dự đoán đúng như dự đoán, họ thân mật như thế cũng có thể giải thích, logic hoàn hảo...
Tuyên Nguyệt ngây người trong chốc lát, sau đó hạ giọng vừa chân thành lại tử tế nói với Chu Nam Trạch:
“Lần sau chú ý thêm, may mà hôm nay thầy không đến gọi cậu. Với lại chúng ta hãy còn là học sinh, tốt nhất là không nên.”
Chu Nam Trạch gật gật đầu.
Cậu hiểu, cậu hiểu, không nên ngủ nướng, cũng không nên để đồ bừa bãi. Tuyên Nguyệt đúng là hơi cổ hủ, yêu cầu nghiêm khắc thật.
“Tôi đi kêu Trạm Mặc.”
Tuyên Nguyệt nói xong liền quay đầu đi.
Không ngờ Tuyên Nguyệt lại lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, hơn nữa họ nói chuyện cũng rất vui. Chu Nam Trạch vừa cảm thán xong thì giao diện liền nhảy ra.
【 Công lược nhân vật nhánh ( Đã hủy bỏ): Tuyên nguyệt 】
Thà rằng, thần suy đoán;
Thà rằng, là thẳng nam sắt thép;
Thà rằng, là kẻ hủy diệt cuộc trò chuyện.
Tôi xin đại diện cho toàn thế giới, gửi đến bạn giải thưởng [ thiên tài công lược ].
#GĂH: Cái đoạn này ấy, raw dùng chữ 宁 mà tui tra mãi chả ra nó có ý gì trong đoạn này.
Chu Nam Trạch không hiểu mô tê gì giận dỗi giao diện một hồi.
Thật ra trong giới thiệu cốt truyện đã ghi rồi, giao diện không có ý thức, Chu Nam Trạch sớm đã biết. Nghĩ lại, cái người viết nội dung đúng là tinh vi.
Không phải trình cậu không đạt tiêu chuẩn của Tuyên Nguyện sao? Ngủ nướng vứt đồ bữa bãi có gì sai, đấy chẳng phải là bản chất của con người hả?
Não giao diện liệt rồi, không tin được!
Cách thức huấn luyện thi sinh tồn rất đơn giản, các đội tập trung vào sân được sắp sẵn đồng thời cũng là sân thi, tiến hành huấn luyện tự do một tuần. Thông thường khi huyến luyện sinh tồn nơi hoang dã bắt đầu thì theo sau sẽ là đối chiến theo đội.
Trong thế giới này, con người có được dị năng, nơi hoang dã cũng có rất nhiều dị thú đẳng cấp cao và thực vật biến dị. Động vật đặc biệt nguy hiểm, thực vật cũng chẳng thua. Khi xác định khu vực, ban tổ chức đã kiểm tra qua, phần rừng này không có động vật hoặc thực vật bậc quá cao.
Tuy vậy, huấn luyện và thi đấu vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định.
Năm nay, ban tổ chức cùng suy nghĩ, nảy ra một “phương pháp“. Người nhiều thì lực lượng lớn, nếu tiểu đội năm người có thể gặp nguy, vậy trong quá trình huấn luận để mỗi hai đội hỗ trợ lẫn nhau thì chẳng phải sẽ hạ thấp độ nguy hiểm sao? Còn có thể bồi đắp tình hữu nghị giữa các học sinh, quá là hài hòa!
Chỉ là họ quên mất, trong quá trình huấn luyện thì đồng đội thường nguy hiểm hơn thú dữ, chưa kể đến bất đồng giữa các đội.
Các đội cộng sự được quyết định bằng cách rút thăm. Chu Nam Trạch rút một tờ, mở ra thấy bèn không khỏi cảm thán duyên phận thần kỳ.
Trên trờ giấy viết: Thành phố Bàn Ninh, đội Học viện Thượng Đại.
Bên kia, đội Học viện Thượng Đại, ánh mắt của Cao Minh Hướng hướng về đội cấp 3 Bắc An.
Trải qua mấy ngày điều tra, gã đã biết được thân phận thật sự của Trạm Mặc. Chiến dịch chống tội phạm buôn người của Chu Nam Trạch từng rất nổi tiếng, không khó tra ra tin tức, vừa tìm ra được Chiêm Thanh Thanh ả đã cầu xin đừng đánh, có gì nói được thì nói hết, thể đã từng bị đánh tơi tả rồi.
Gã không thương hại Chiêm Thanh Thanh mà tuân theo tác phong của mình, xử lý ả đàn bà chướng mắt kia.
Chu Nam Trạch phát hiện ra ánh mắt của Cao Minh Hiên, lạnh lẽo như con rắn độc.
Cậu bước lên một bước, vô thức chắn Trạm Mặc ra sau lưng.
Nhưng một giây sau, ngay trước mặt tất cả mọi người, Trạm Mặc lấy một cái gối cổ chẳng biết từ đâu ra, cẩn thận đeo vào cho Chu Nam Trạch, động tác nhẹ nhàng giúp cậu điều chỉnh tư thế, làm cậu ngủ càng thêm thoải mái.
Hiệu trưởng Trần: “......”
Sao tôi lại dạy ra cái loại học sinh này! (╯°□°) ╯︵ ┻━┻
“Ha ha, không sao mà, học sinh giỏi có cá tính là bình thường.”
Ông lão giảng hòa, tuy nụ cười trên mặt cũng có chút xấu hổ.
“Dậy dậy......”
Bên tai Chu Nam Trạch vang lên âm thanh quen thuộc, cảm thấy bả vai mình bị day vài cái bèn từ từ tỉnh táo lại.
Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Trạm Mặc.
Chu Nam Trạch chớp chớp, ánh mắt dừng lại trên hàng mi của Trạm Mặc. Vừa dài vừa dày, như một cây quạt nhỏ.
Quy luật nào cậu cũng hiểu, nhưng vì sao lông mi của Boss lại dài hơn cả nữ chính?
Khi cậu hãy còn suy nghĩ giả thiết trò chơi phi khoa học, Trạm Mặc đã lôi cậu trở lại hiện thực: “Xong rồi. Về ký túc xá thôi, cho cậu biết lịch thi.”
“Ừ.”
Khu ký túc xá là dãy nhà tạm dựng, vẻ ngoài rất đơn giản, bên trong thì bày biện đâu ra đấy, đầy đủ mọi thiết bị. Theo quy tắc là mỗi người một phòng, Chu Nam Trạch ở đối diện Trạm Mặc.
Trạm Mặc đưa chìa khóa cho cậu, vừa mở cửa hóng đã thấy hành lý được nhân viên công tác bỏ vào phòng, liền đóng cạch cửa lại, xoay người vào phòng Trạm mặc.
Cậu bước vào, hất giày, quăng áo khoác lên giá rồi nằm ụp xuống giường. Nệm mềm mại, cậu còn bị bật lên hai lần cơ.
Một loạt động tác vô cùng tự nhiên, cứ như đây là phòng mình vậy.
Trạm Mặc vừa mới mở sách, giương mắt lên đã thấy Chu Nam Trạch nằm nghiêng trên giường y, miệng nở nụ cười, tay phải đang cởi nút áo trên cổ, lúc trước thầy Từ trưởng khoa đã bảo họ phải ăn mặc chỉnh tề. Vừa mở đã lộ ra hầu kết và làn da trắng nõn
Y bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn dời mắt.
Tuy y cũng chẳng biết mất tự nhiên chỗ nào.
“Cậu đọc cái tập đấy lâu thế, tổng kết thế nào rồi?”
Tiếng cười trong veo của Chu Nam Trạch xua đi sự khó xử trong lòng y, Trạm Mặc trở lại trạng thái bình thường mà nói chuyện với Chu Nam Trạch.
“Phần lớn thông tin đều có trong tập. Đấu đội có vòng loại, chung kết, vòng loại là thi sống còn, chung kết thì không biết.”
Chu Nam Trạch gật đầu, cậu cũng đọc qua cái tập kia hồi khai mạc nhàm chán rồi. Thi sống còn nói trắng ra là đưa cả đội vào rừng núi hoang vu sinh tồn, tất nhiên là trừ khi xảy ra các tai nạn hi hữu thì sẽ không có tử vong.
“Vừa rồi lúc khai mạc có tiết lộ hình thức trận chung kết. Không phải đối chiến.”
Trạm Mặc vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát cho lắm, chỉ chọn những từ ngữ mấu chốt, chủ ngữ vị ngữ định ngữ lược được thì lược hết.
Đây là nói chuyện với Chu Nam Trạch, còn với những người khác thì bình thường chỉ có “Ừ” “ Được” “Không” “Cút“.
Chu Nam Trạch hiểu ý y, chỉ là phần “Không phải đối chiến” làm cậu khá hoang mang.
Không phải đối chiến? Chẳng lẽ là kiểu Battle Royale? Nhưng thế thì lặp với vòng loại rồi.. Không dễ đoán chút nào. Ngay lúc này, phía dưới giao diện 【 Tuyến Trạm Mặc ( đã mở khóa) - cốt truyện 2: Phát triển tài năng 】 hiển thị một dòng:
【 Nhiệm vụ 2: Xin hãy đưa đội mình vào vòng chung kết 】
Không có thêm nhắc nhở nào.
Suy nghĩ một lát, cậu quyết định quăng nó ra sau đầu. Dù sao so với thực lực của họ thì bất kể hình thức của trận chung kết là gì, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Chu Nam Trạch nghĩ đến đốg hành lý phòng đối diện, nằm liệt trên giường không muốn cử động, nói đùa:
“Trạm Pì Pì, đêm nay tớ ở ké đây được không?”
Trạm Mặc ngây ngẩn cả người, mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Chu Nam Trạch.
Mỗi phòng chỉ có một chiếc giường.
Khuôn mặt y vẫn không cảm xúc, nhìn bình tĩnh lắm nhưng nội tâm thì lại cuống cả lên.
“Giường......”
Trạm Mặc bước đến gần mép giường, Chu Năm Trạch duỗi tay kéo y xuống té lên giường. Cậu đè Trạm Mặc mà cười:
“Hầy, con trai như nhau cả, cùng lắm thì chen nhau gì có gì đâu? Tối tớ chán lắm, có cậu nói chuyện tốt hơn.”
Nhiệt độ nóng hổi từ bàn tay không ngừng truyền đến bên hông, Trạm Mặc lại cảm thấy xúc cảm kỳ lạ nổi lên trong lòng, cơ bắp căng thẳng, cơ thể cũng vì vậy mà cứng đờ.
Lúc đầu óc y rối bời chẳng nói nên lời, Chu Nam Trạch buông y ra.
Chu Nam Trạch nhớ hồi ở thế giới gốc, năm trung học cậu thường trốn trong chăn chơi game với bạn cùng phòng. Thầy quản lý ký túc cực nghiêm, sau khi tắt đèn mà thấy ánh sáng nhỏ lóe từ cửa sổ đã vào kiểm tra ngay, bắt quả tang liền phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ. Lần thảm nhất thậm chí không phải chơi game, mà là làm bài tập với nhau.
Nếu là bạn cùng phòng thời trung học của cậu, nghe xong lời đề nghị này sẽ không chỉ duyệt ngay mà còn trao dổi muốn chơi trò gì, hóng hớt gì, hít drama nào, sắp xếp cực kì rõ ràng.
Cậu nhìn chằm chằm Trạm Mặc một hồi lâu nhưng chẳng nghe y trả lời “Được”, mà lại căng thẳng.
Chu Nam Trạch não bổ nói, có lẽ vì quá khứ bi thương của Boss, thích giữ khoảng cách với người khác nên mới căng thẳng?
Ôi, không hổ là Trùm thiết lập!
“Tớ đùa thôi haha. Tớ phải đi đây người anh em, mai đi tập gặp nhé.”
Cậu đeo giày đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa giúp Trạm Mặc.
Khi tiếng cạch vang lên, Trạm Mặc thả lỏng cái tay vô thức siết lấy góc áo. Căng thẳng vơi dần, nhưng một chút mất mát như cọng lông vũ quét qua lòng.
Mất mát......
Lạ thật, y mong đợi cái gì sao?
Sáng sớm hôm sau, Chu Nam Trạch bị tiếng đập cửa đánh thức.
Cậu ngái ngủ bò dậy mở cửa, phát hiện người đứng bên ngoài là Tuyên Nguyệt.
Cô gái ăn mặc chỉnh chủ, thấy cậu ra bèn nói ngắn gọn: “Đề phòng cậu đến trễ nên thầy Từ bảo tôi đến gọi.”
Lúc này giao diện bất chợt có động tĩnh.
【 Chinh phục nhân vật nhánh ( tùy chọn): Tuyên nguyệt 】
Cô là hoa khôi trường trung học Bắc An, vẻ ngoài xinh đẹp, lại có tài, là nữ thần trong lòng của vô số nam sinh. Ngoại trừ nhân vật chủ tuyến cần chinh phục thì bạn cũng có thể chọn cô làm nhân vật chinh phục.
Nhắc nhở: Vì cùng cấp với người chơi đang giả vờ, Tuyên Nguyệt mới đầu rất có thiện cảm với bạn, nhưng hôm qua cậu đến điều nghiên địa hình, còn ngủ ngay lúc diễn ra lễ khai mạc, với tính cách kiêu ngạo nên cô không hài lòng về hành vi của bạn, xin hãy nhanh chóng theo cô ấy đến sân tập, bù vào khuyết điểm trước kia, để lại ấn tượng tốt!
Chu Nam Trạch nhanh chóng rửa mặt, lúc bước ra Tuyên Nguyệt hãy còn kiên nhẫn đứng đợi ở cửa.
Cậu không tìm thấy áo khoác của mình mới nhớ ra hôm qua để trong phòng Trạm Mặc, bèn hỏi Tuyên Nguyệt: “Cậu thấy Trạm Mặc không?”
Tuyên Nguyệt nói: “Lúc nãy thấy ở nhà ăn, đang lấy bữa sáng, sao vậy?”
Chu Nam Trạch bất đắc dĩ nói: “Đêm qua tớ để quên quần áo ở phòng cậu ấy.”
Tâm lý nhạy cảm của Tuyên Nguyệt thông suốt, nghĩ cũng khá nhiều. Câu này lọt vào tai cô chưa đến vài giây đã phân tích ra hai thông tin mức G.
Sóng to gió lớn nổi lên trong lòng cô, cố lắm mới bình tĩnh lại, nhìn cái mặt tỉnh bơ của Chu Nam Trạch, cô tự an ủi chính mình:
Ừ, cũng được, chẳng có gì ghê gớm.. Đúng như dự đoán đúng như dự đoán, họ thân mật như thế cũng có thể giải thích, logic hoàn hảo...
Tuyên Nguyệt ngây người trong chốc lát, sau đó hạ giọng vừa chân thành lại tử tế nói với Chu Nam Trạch:
“Lần sau chú ý thêm, may mà hôm nay thầy không đến gọi cậu. Với lại chúng ta hãy còn là học sinh, tốt nhất là không nên.”
Chu Nam Trạch gật gật đầu.
Cậu hiểu, cậu hiểu, không nên ngủ nướng, cũng không nên để đồ bừa bãi. Tuyên Nguyệt đúng là hơi cổ hủ, yêu cầu nghiêm khắc thật.
“Tôi đi kêu Trạm Mặc.”
Tuyên Nguyệt nói xong liền quay đầu đi.
Không ngờ Tuyên Nguyệt lại lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, hơn nữa họ nói chuyện cũng rất vui. Chu Nam Trạch vừa cảm thán xong thì giao diện liền nhảy ra.
【 Công lược nhân vật nhánh ( Đã hủy bỏ): Tuyên nguyệt 】
Thà rằng, thần suy đoán;
Thà rằng, là thẳng nam sắt thép;
Thà rằng, là kẻ hủy diệt cuộc trò chuyện.
Tôi xin đại diện cho toàn thế giới, gửi đến bạn giải thưởng [ thiên tài công lược ].
#GĂH: Cái đoạn này ấy, raw dùng chữ 宁 mà tui tra mãi chả ra nó có ý gì trong đoạn này.
Chu Nam Trạch không hiểu mô tê gì giận dỗi giao diện một hồi.
Thật ra trong giới thiệu cốt truyện đã ghi rồi, giao diện không có ý thức, Chu Nam Trạch sớm đã biết. Nghĩ lại, cái người viết nội dung đúng là tinh vi.
Không phải trình cậu không đạt tiêu chuẩn của Tuyên Nguyện sao? Ngủ nướng vứt đồ bữa bãi có gì sai, đấy chẳng phải là bản chất của con người hả?
Não giao diện liệt rồi, không tin được!
Cách thức huấn luyện thi sinh tồn rất đơn giản, các đội tập trung vào sân được sắp sẵn đồng thời cũng là sân thi, tiến hành huấn luyện tự do một tuần. Thông thường khi huyến luyện sinh tồn nơi hoang dã bắt đầu thì theo sau sẽ là đối chiến theo đội.
Trong thế giới này, con người có được dị năng, nơi hoang dã cũng có rất nhiều dị thú đẳng cấp cao và thực vật biến dị. Động vật đặc biệt nguy hiểm, thực vật cũng chẳng thua. Khi xác định khu vực, ban tổ chức đã kiểm tra qua, phần rừng này không có động vật hoặc thực vật bậc quá cao.
Tuy vậy, huấn luyện và thi đấu vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định.
Năm nay, ban tổ chức cùng suy nghĩ, nảy ra một “phương pháp“. Người nhiều thì lực lượng lớn, nếu tiểu đội năm người có thể gặp nguy, vậy trong quá trình huấn luận để mỗi hai đội hỗ trợ lẫn nhau thì chẳng phải sẽ hạ thấp độ nguy hiểm sao? Còn có thể bồi đắp tình hữu nghị giữa các học sinh, quá là hài hòa!
Chỉ là họ quên mất, trong quá trình huấn luyện thì đồng đội thường nguy hiểm hơn thú dữ, chưa kể đến bất đồng giữa các đội.
Các đội cộng sự được quyết định bằng cách rút thăm. Chu Nam Trạch rút một tờ, mở ra thấy bèn không khỏi cảm thán duyên phận thần kỳ.
Trên trờ giấy viết: Thành phố Bàn Ninh, đội Học viện Thượng Đại.
Bên kia, đội Học viện Thượng Đại, ánh mắt của Cao Minh Hướng hướng về đội cấp 3 Bắc An.
Trải qua mấy ngày điều tra, gã đã biết được thân phận thật sự của Trạm Mặc. Chiến dịch chống tội phạm buôn người của Chu Nam Trạch từng rất nổi tiếng, không khó tra ra tin tức, vừa tìm ra được Chiêm Thanh Thanh ả đã cầu xin đừng đánh, có gì nói được thì nói hết, thể đã từng bị đánh tơi tả rồi.
Gã không thương hại Chiêm Thanh Thanh mà tuân theo tác phong của mình, xử lý ả đàn bà chướng mắt kia.
Chu Nam Trạch phát hiện ra ánh mắt của Cao Minh Hiên, lạnh lẽo như con rắn độc.
Cậu bước lên một bước, vô thức chắn Trạm Mặc ra sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.