Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui
Chương 47: Tửu Lượng Của Boss
Quang Diễn Tinh Di
14/04/2024
Tửu Lượng Của BossCác thành viên ngẩng đầu len, thấy Chu Nam Trạch thì câm nín.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, xấu hổ quá.
Chu Nam Trạch bình thản như chưa nghe thấy họ bàn tàn về mình, bước tới vươn tay: “Chào mọi người, tôi là Chu Nam Trạch, thuộc đội khảo cổ đại học Bắc An. Mong thời gian này có thể hợp tác vui vẻ với mọi người.”
Triệu Hiểu Thanh xấu hổ vuốt cái đầu xanh của mình, phát hiện ai cũng đang nhìn mình, đành cầm lấy tay Chu Nam Trạch.
“Tôi là Triệu Hiểu Thanh, không phải đầu xanh.”
“Được rồi Đầu xanh, không sao đâu Đầu xanh.” Chu Nam Trạch biết lắng nghe.
Tuyên Nguyệt đứng bên cạnh bật cười.
Lúc này, tay Chu Nam Trạch hơi đau, do Triệu Hiểu Thanh đột ngột dùng sức. Trên tay cậu phủ một lớp dị năng, nghĩ thầm: Thời buổi này mà còn người giở trò ra oai phủ đầu hả?
Trẻ trâu.
Triệu Hiểu Thanh cảm giác cái tay mình đang cầm bỗng trở nên cứng như sắt, ánh mắt kinh ngạc. Cậu ta tưởng người này chỉ là một cà gà què mọt sách thôi, hóa ra là xài dị năng rất thuần thục.
Tuyên Nguyệt nhíu mày vì hành vi khó hiểu của Triệu Hiểu Thanh, mời Chu Nam Trạch ngồi xuống. Nhờ sự cố gắng của cô mà bầu không khí dần hòa hoãn trở lại, mọi người nói chuyện khá sôi nổi, cho đến khi Triệu Hiểu Thanh phán một câu:
“Chu Nam Trạch, hay cậu ở lại hoang dã đi, tụi này bảo vệ cậu. Cậu với anh Trạm ở xa nhau thì tình cảm dễ rạn nứt đó.”
Tuyên Nguyệt chỉ muốn tới bịt cái mồm cậu ta lại.
Bảo vệ một ông lớn cấp S lên cấp đơn giản như ăn cơm uống nước, chú mày mà nói ra được câu này hả!
Chỉ tại Triệu Hiểu Thanh hoàn toàn không để ý đến tin tức mới nhất, nếu có thì cũng không nghĩ vụ ẩu đả cấp S ảo ma ở trạm Biển Xanh liên quan đến Chu Nam Trạch. Với cậu ta, Chu Nam Trạch chỉ là một nhiên viên nghiên cứu nhu nhược yếu ớt mà thôi.
Chu Nam Trạch nghe Đầu xanh nói xong mà ngẩn người. Im lặng nửa phút mới sắp xếp được từ ngữ.
“Tuyên Nguyệt nói gì với mọi người rồi?”
Tuyên Nguyệt muốn đốt rụi cái đầu của Đầu xanh.
“Thì là người yêu đấy.” Đầu xanh nói thản nhiên: “Có gì đâu mà phải giấu, kỳ thị là chuyện trăm năm trước rồi.”
Chu Nam Trạch nhìn chằm chằm Tuyên Nguyệt. ·_·)
Tuyên Nguyệt nhìn lại. (·_·
? ·_·) (·_·?
“Sao cậu lại hiểu thành ra vầy?” Chu Nam Trạch nhịn không nổi nữa mà hỏi.
Tuyên Nguyệt ngạc nhiên đến nỗi suýt đứng bật dậy: “Không phải hả??”
“Không phải mà!”
“Sao thế được?”
“Cậu bị cái gì vậy?”
Lúc tất cả đều đang khó hiểu thì cửa mở, trong phòng lập tức im bặt.
Trạm Mặc đến.
Y nhạy bén phát hiện ra điểm kỳ lạ, hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Ha ha ha, không có gì, ồn quá ngại.” Tuyên Nguyệt đứng ra phủi phui: “Đội trưởng, đoàn trưởng đưa tài liệu rồi hả?”
“Ừm.”
Trạm Mặc phát tài liệu trong tay ra cho mọi người, ngồi xuống cạnh Chu Nam Trạch, nhỏ giọng giải thích cho cậu: “Bọn tớ điều tra được có người nắm được manh mối quan trọng về di tích nhưng bản thân người đó thì lại chẳng biết. Manh mối lần trước chỉ anh ta đến thành phố Vạn Mộ.”
Chu Nam Trạch hiểu. “Lần trước Tuyên Nguyệt nói đến thành phố Vạn Mộ tìm người là tìm nhân vật quan trọng này hả?”
Trạm Mặc gật đầu.
“Bây giờ có thể xác định được Phong Ngọc Long cũng biết manh mối này. Nhưng lão ta không tìm được người.”
Tuyên Nguyệt đang đọc tài liệu thì ngẩng đầu, thấy Trạm Mặc như thể dán hẳn lên người Chu Nam Trạch, giải thích nhiệm vụ thôi, mắc gì phải gần thế, nói thầm vào tai nữa chứ, Chu Nam Trạch cũng chả thấy có vấn đề gì.
Cô bỗng thấy oan ức. Truyện Xuyên Không
Thế rồi mà còn bảo không phải người yêu, có oan không cơ chứ? Oan chết đi được!
Tiếng của Chu Nam Trạch kéo cô quay lại cuộc trò chuyện.
“Tuyên Nguyệt, manh mối cậu phát hiện thì sao?”
Tuyên Nguyệt sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời rõ ràng:
“Tin đồn về di tích có thể bắt đầu từ năm ngoái, ở phía Đông thành phố Vạn Mộ. Nghe nói là một di tích siêu năng cổ đại quy mô lớn, gần như vô giá. Nên lần nào tin này cũng gây mưa gió ngoài hoang dã.
“Tóm lại thì qua điều tra, thậm chí còn gây ra xung đột giữa các nhóm thảm hiểm nhỏ, trước mắt ta có thể xác định ba tháng trước có kẻ đưa một người bí ẩn đến thành phố Vạn Mộ.”
“Người bí ẩn này giữ tin tức về di tích, nhưng bỗng nhiên biến mất rồi.”
Tuyên Nguyệt tiếp tục nói: “Vụ này có nhiều điểm đáng ngờ. Thứ nhất, nhân viên đưa đón bốc hơi giữa đường, thành phố Vạn Mộ lại không có phản ứng gì. Chứng tỏ trong khi đưa đón người này, thành phố Vạn Mộ, hay là đoàn xe đưa đón cũng không biết người đó giữ manh mối về di tích?”
“Có khả năng.” Chu Nam Trạch nói: “Có thể giải thích vì sao dạo này Phong Ngọc Long mới bắt đầu tìm kiếm người bí ẩn đó, nếu lão biết rồi thì với thân phận ở thành phố của lão chắc chắn sẽ có thể tìm ra.”
Tuyên Nguyệt âu sầu: “Về người bí ẩn đó là ai, đang ở đâu thì ta không biết gì hết.”
Chu Nam Trạch trầm ngâm, đột nhiên một tia chớp lóe lên trong đầu.
“Cậu bảo người bị ẩn đó có thể cũng không biết mình giữ manh mối quan trọng về di tích hả?”
“Ớ?” Tuyên Nguyệt cả kinh nói: “Cũng có khả năng......”
“Nãy cậu bảo tin tức về di tích bắt nguồn từ phía Đông thành phố Vạn Mộ hả?”
“Không sai.”
Chu Nam Trạch cười chắc chắn.
“Phỏng chừng tớ biết ai đấy.”
Vừa dứt lời thì mọi người đều nhìn về phía cậu. Kinh ngạc, nghi ngờ, không dám tin, đủ loại cảm xúc tạp nham.
“Là ai?” Trạm Mặc hỏi.
Chu Nam Trạch nhàn nhã uống hớp nước, phun ra ba chữ: “Cu nhà quê.”
Người ở ngoài hoang dã bôn ba không hay lên mạng:?
Sau khi hiểu rõ sự việc của Nhà quê, mọi người quyết định để Chu Nam Trạch, Trạm Mặc và Tuyên Nguyệt đi tìm Nhà quê, sáng hôm sau xuất phát.
Buổi tối, Chu Nam Trạch gõ cửa phòng Trạm Mặc.
“Lì Lì, tới căn tin thôi!”
Lúc Trạm Mặc xuống lầu, trên bàn cơm đã bày dọn vài món đơn giản, Chu Nam Trạch nhanh chóng lục tủ lạnh.
Trạm Mặc khó hiểu nhìn cậu: “Ăn cơm tối rồi còn tìm gì nữa?”
Chu Nam Trạch ló đầu ra khỏi tủ lạnh. “Cậu không có rượu hả? Tớ kiếm ở quầy rượu cũng trống không, tưởng trong tủ lạnh ít gì cũng có bia chứ.”
“Tớ không uống rượu.” Trạm Mặc nói.
“Tớ cũng không, nhưng thấy hôm nay đáng ăn mừng, mọi người ăn mừng thì đều uống rượu mà?”
Chu Nam Trạch đúng lý hợp tình.
Hai người đều 20 rồi, nhắc đến rượu vẫn có cảm giác con nít lén người lớn uống thử.
Trạm Mặc hết cách: “Tớ đi tìm Triệu Hiểu Thanh lấy một chai, cậu ta có.”
“Được!”
Trạm Mặc gõ cửa phòng Triệu Hiểu Thanh làm cậu ta hết hồn. Sau khi giải thích, Triệu Hiểu Thanh mới nhét cho y một chai rượu vang đỏ tốt nhất.
Triệu Hiểu Thanh nhìn Trạm Mặc rời đi, nói thầm: “Chắc mặt trời mọc đằng Tây rồi.”
Nhắc đến đoàn thám hiểm của Kỳ Tùng là đã đủ thanh tâm quả dục rồi, làm một đám người ở ngoài hoang dã liếm máu trên dao, quan niệm từ chối bài bạc ma túy dâm ô rất phổ biến.
Trong cả đám người như thế, Trạm Mặc thanh tâm quả dục cực kì nổi bật, đến mức ai cũng kinh ngạc. Không rượu không thuốc lá, không mua dâm không tình một đêm, không có cả người yêu, ngay cả hàng cấm cũng không coi, đúng là có thể đi tu luôn rồi.
Mặt mũi cũng đẹp, luôn lạnh lùng, một thời gian sau, mọi thành viên đều ngầm gọi y là bông hoa kiêu ngạo.
Triệu Hiểu Thanh rất ghét cái tên này, dù gì Trạm Mặc cũng là anh cả của cậu ta, đời sống sinh hoạt cá nhân của y không thể bị người ta bàn tán, hễ nghe ai nhắc cái tên này là cậu ta đánh ngay.
Hồi trước anh cả không tiếp xúc cơ thể với người khác, cũng không uống rượu, từ khi Chu Nam Trạch đến thì mọi quy tắc đều như bị phá bỏ.
Triệu Hiểu Thanh than ôi, trong lòng bắt đầu kêu oan cho Tuyên Nguyệt.
Trạm Mặc quay lại phòng khách, đưa rượu cho Chu Nam Trạch, hành động tỉnh rượu của người sau rất quen thuộc, một lát sau lấy hai cái ly chân dài từ dưới tủ, rót khoảng một nửa.
Chu Nam Trạch đẩy ly đến trước mặt Trạm Mặc, cười nói: “Từng này thì uống được nhỉ?”
Trạm Mặc cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nói không chừng cậu gục trước đấy.”
“Chút xíu thì không say đâu, người bình thường đâu có thế, yên tâm, đổ rượu là xúc phạm đấy.” Chu Nam Trạch nhìn thoáng qua nơi sản xuất và năm ủ rượu: “Ngoài hoang dã mà kiếm được cái này, Đầu xanh ghê gớm đấy, không ngờ.”
Cậu đặt chai rượu xuống, cười giơ ly rượu: “Chúc mừng chúng ta thành công tìm được manh mối?”
Trạm Mặc im lặng cụng ly, nghĩ thầm.
—— cũng chúc mừng cậu lại quay về với tớ.
Họ vừa uống vừa trò chuyện, Chu Nam Trạch thấy ly Trạm Mặc đã cạn, định lấy chai rượu rót thêm cho y.
Ánh đèn lờ mờ, lúc cậu ró rượu, đến cạnh Trạm Mặc mới thoáng thấy má y ửng hồng. Trạm Mặc ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt mê ly, cơ thể bỗng tựa ra ghế.
Chu Nam Trạch luống cuống đỡ lấy y, cảm thấy người trong ngực mềm nhũn.
Không phải chứ? Chu Nam Trạch trợn mắt há hốc mồm.
Cậu là trùm cuối lạnh lùng vô tình làm mưa làm gió đó! Nửa ly là gục là cái thiết lập quái gì vậy!
Cậu đang sững sờ thì thấy người trong ngực đưa tay kéo cậu lại, môi mỏng mấp máy. Cậu cúi đầu xuống, nghe thấy Trạm Mặc lẩm bẩm: “Đau đầu...... Là lạ......”
“Cậu say rồi, tớ đỡ cậu dậy.”
Nói xong, Chu Nam Trạch đỡ y định lên lầu. Những Trạm Mặc không phối hợp, tư thế kỳ lạ, kéo không nổi. Hết nước, cập phải bế y lên.
Dùng xúc tu để mở cửa bật đèn, Chu Nam Trạch để y lên giường, lo lắng xem trán có nóng không, không bị gì.
“Có buồn nôn không?”
Trạm Mặc lắc đầu.
“Thế ngủ một giấc là được.” Chu Nam Trạch quyết định: “Cậu tự thay đồ được không?”
Trạm Mặc nghiêng đầu, ánh mắt mê man.
Chu Nam Trạch hết cách với trùm cuối nửa ly là gục này, thở dài.
“Thôi để tớ giúp.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, xấu hổ quá.
Chu Nam Trạch bình thản như chưa nghe thấy họ bàn tàn về mình, bước tới vươn tay: “Chào mọi người, tôi là Chu Nam Trạch, thuộc đội khảo cổ đại học Bắc An. Mong thời gian này có thể hợp tác vui vẻ với mọi người.”
Triệu Hiểu Thanh xấu hổ vuốt cái đầu xanh của mình, phát hiện ai cũng đang nhìn mình, đành cầm lấy tay Chu Nam Trạch.
“Tôi là Triệu Hiểu Thanh, không phải đầu xanh.”
“Được rồi Đầu xanh, không sao đâu Đầu xanh.” Chu Nam Trạch biết lắng nghe.
Tuyên Nguyệt đứng bên cạnh bật cười.
Lúc này, tay Chu Nam Trạch hơi đau, do Triệu Hiểu Thanh đột ngột dùng sức. Trên tay cậu phủ một lớp dị năng, nghĩ thầm: Thời buổi này mà còn người giở trò ra oai phủ đầu hả?
Trẻ trâu.
Triệu Hiểu Thanh cảm giác cái tay mình đang cầm bỗng trở nên cứng như sắt, ánh mắt kinh ngạc. Cậu ta tưởng người này chỉ là một cà gà què mọt sách thôi, hóa ra là xài dị năng rất thuần thục.
Tuyên Nguyệt nhíu mày vì hành vi khó hiểu của Triệu Hiểu Thanh, mời Chu Nam Trạch ngồi xuống. Nhờ sự cố gắng của cô mà bầu không khí dần hòa hoãn trở lại, mọi người nói chuyện khá sôi nổi, cho đến khi Triệu Hiểu Thanh phán một câu:
“Chu Nam Trạch, hay cậu ở lại hoang dã đi, tụi này bảo vệ cậu. Cậu với anh Trạm ở xa nhau thì tình cảm dễ rạn nứt đó.”
Tuyên Nguyệt chỉ muốn tới bịt cái mồm cậu ta lại.
Bảo vệ một ông lớn cấp S lên cấp đơn giản như ăn cơm uống nước, chú mày mà nói ra được câu này hả!
Chỉ tại Triệu Hiểu Thanh hoàn toàn không để ý đến tin tức mới nhất, nếu có thì cũng không nghĩ vụ ẩu đả cấp S ảo ma ở trạm Biển Xanh liên quan đến Chu Nam Trạch. Với cậu ta, Chu Nam Trạch chỉ là một nhiên viên nghiên cứu nhu nhược yếu ớt mà thôi.
Chu Nam Trạch nghe Đầu xanh nói xong mà ngẩn người. Im lặng nửa phút mới sắp xếp được từ ngữ.
“Tuyên Nguyệt nói gì với mọi người rồi?”
Tuyên Nguyệt muốn đốt rụi cái đầu của Đầu xanh.
“Thì là người yêu đấy.” Đầu xanh nói thản nhiên: “Có gì đâu mà phải giấu, kỳ thị là chuyện trăm năm trước rồi.”
Chu Nam Trạch nhìn chằm chằm Tuyên Nguyệt. ·_·)
Tuyên Nguyệt nhìn lại. (·_·
? ·_·) (·_·?
“Sao cậu lại hiểu thành ra vầy?” Chu Nam Trạch nhịn không nổi nữa mà hỏi.
Tuyên Nguyệt ngạc nhiên đến nỗi suýt đứng bật dậy: “Không phải hả??”
“Không phải mà!”
“Sao thế được?”
“Cậu bị cái gì vậy?”
Lúc tất cả đều đang khó hiểu thì cửa mở, trong phòng lập tức im bặt.
Trạm Mặc đến.
Y nhạy bén phát hiện ra điểm kỳ lạ, hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Ha ha ha, không có gì, ồn quá ngại.” Tuyên Nguyệt đứng ra phủi phui: “Đội trưởng, đoàn trưởng đưa tài liệu rồi hả?”
“Ừm.”
Trạm Mặc phát tài liệu trong tay ra cho mọi người, ngồi xuống cạnh Chu Nam Trạch, nhỏ giọng giải thích cho cậu: “Bọn tớ điều tra được có người nắm được manh mối quan trọng về di tích nhưng bản thân người đó thì lại chẳng biết. Manh mối lần trước chỉ anh ta đến thành phố Vạn Mộ.”
Chu Nam Trạch hiểu. “Lần trước Tuyên Nguyệt nói đến thành phố Vạn Mộ tìm người là tìm nhân vật quan trọng này hả?”
Trạm Mặc gật đầu.
“Bây giờ có thể xác định được Phong Ngọc Long cũng biết manh mối này. Nhưng lão ta không tìm được người.”
Tuyên Nguyệt đang đọc tài liệu thì ngẩng đầu, thấy Trạm Mặc như thể dán hẳn lên người Chu Nam Trạch, giải thích nhiệm vụ thôi, mắc gì phải gần thế, nói thầm vào tai nữa chứ, Chu Nam Trạch cũng chả thấy có vấn đề gì.
Cô bỗng thấy oan ức. Truyện Xuyên Không
Thế rồi mà còn bảo không phải người yêu, có oan không cơ chứ? Oan chết đi được!
Tiếng của Chu Nam Trạch kéo cô quay lại cuộc trò chuyện.
“Tuyên Nguyệt, manh mối cậu phát hiện thì sao?”
Tuyên Nguyệt sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời rõ ràng:
“Tin đồn về di tích có thể bắt đầu từ năm ngoái, ở phía Đông thành phố Vạn Mộ. Nghe nói là một di tích siêu năng cổ đại quy mô lớn, gần như vô giá. Nên lần nào tin này cũng gây mưa gió ngoài hoang dã.
“Tóm lại thì qua điều tra, thậm chí còn gây ra xung đột giữa các nhóm thảm hiểm nhỏ, trước mắt ta có thể xác định ba tháng trước có kẻ đưa một người bí ẩn đến thành phố Vạn Mộ.”
“Người bí ẩn này giữ tin tức về di tích, nhưng bỗng nhiên biến mất rồi.”
Tuyên Nguyệt tiếp tục nói: “Vụ này có nhiều điểm đáng ngờ. Thứ nhất, nhân viên đưa đón bốc hơi giữa đường, thành phố Vạn Mộ lại không có phản ứng gì. Chứng tỏ trong khi đưa đón người này, thành phố Vạn Mộ, hay là đoàn xe đưa đón cũng không biết người đó giữ manh mối về di tích?”
“Có khả năng.” Chu Nam Trạch nói: “Có thể giải thích vì sao dạo này Phong Ngọc Long mới bắt đầu tìm kiếm người bí ẩn đó, nếu lão biết rồi thì với thân phận ở thành phố của lão chắc chắn sẽ có thể tìm ra.”
Tuyên Nguyệt âu sầu: “Về người bí ẩn đó là ai, đang ở đâu thì ta không biết gì hết.”
Chu Nam Trạch trầm ngâm, đột nhiên một tia chớp lóe lên trong đầu.
“Cậu bảo người bị ẩn đó có thể cũng không biết mình giữ manh mối quan trọng về di tích hả?”
“Ớ?” Tuyên Nguyệt cả kinh nói: “Cũng có khả năng......”
“Nãy cậu bảo tin tức về di tích bắt nguồn từ phía Đông thành phố Vạn Mộ hả?”
“Không sai.”
Chu Nam Trạch cười chắc chắn.
“Phỏng chừng tớ biết ai đấy.”
Vừa dứt lời thì mọi người đều nhìn về phía cậu. Kinh ngạc, nghi ngờ, không dám tin, đủ loại cảm xúc tạp nham.
“Là ai?” Trạm Mặc hỏi.
Chu Nam Trạch nhàn nhã uống hớp nước, phun ra ba chữ: “Cu nhà quê.”
Người ở ngoài hoang dã bôn ba không hay lên mạng:?
Sau khi hiểu rõ sự việc của Nhà quê, mọi người quyết định để Chu Nam Trạch, Trạm Mặc và Tuyên Nguyệt đi tìm Nhà quê, sáng hôm sau xuất phát.
Buổi tối, Chu Nam Trạch gõ cửa phòng Trạm Mặc.
“Lì Lì, tới căn tin thôi!”
Lúc Trạm Mặc xuống lầu, trên bàn cơm đã bày dọn vài món đơn giản, Chu Nam Trạch nhanh chóng lục tủ lạnh.
Trạm Mặc khó hiểu nhìn cậu: “Ăn cơm tối rồi còn tìm gì nữa?”
Chu Nam Trạch ló đầu ra khỏi tủ lạnh. “Cậu không có rượu hả? Tớ kiếm ở quầy rượu cũng trống không, tưởng trong tủ lạnh ít gì cũng có bia chứ.”
“Tớ không uống rượu.” Trạm Mặc nói.
“Tớ cũng không, nhưng thấy hôm nay đáng ăn mừng, mọi người ăn mừng thì đều uống rượu mà?”
Chu Nam Trạch đúng lý hợp tình.
Hai người đều 20 rồi, nhắc đến rượu vẫn có cảm giác con nít lén người lớn uống thử.
Trạm Mặc hết cách: “Tớ đi tìm Triệu Hiểu Thanh lấy một chai, cậu ta có.”
“Được!”
Trạm Mặc gõ cửa phòng Triệu Hiểu Thanh làm cậu ta hết hồn. Sau khi giải thích, Triệu Hiểu Thanh mới nhét cho y một chai rượu vang đỏ tốt nhất.
Triệu Hiểu Thanh nhìn Trạm Mặc rời đi, nói thầm: “Chắc mặt trời mọc đằng Tây rồi.”
Nhắc đến đoàn thám hiểm của Kỳ Tùng là đã đủ thanh tâm quả dục rồi, làm một đám người ở ngoài hoang dã liếm máu trên dao, quan niệm từ chối bài bạc ma túy dâm ô rất phổ biến.
Trong cả đám người như thế, Trạm Mặc thanh tâm quả dục cực kì nổi bật, đến mức ai cũng kinh ngạc. Không rượu không thuốc lá, không mua dâm không tình một đêm, không có cả người yêu, ngay cả hàng cấm cũng không coi, đúng là có thể đi tu luôn rồi.
Mặt mũi cũng đẹp, luôn lạnh lùng, một thời gian sau, mọi thành viên đều ngầm gọi y là bông hoa kiêu ngạo.
Triệu Hiểu Thanh rất ghét cái tên này, dù gì Trạm Mặc cũng là anh cả của cậu ta, đời sống sinh hoạt cá nhân của y không thể bị người ta bàn tán, hễ nghe ai nhắc cái tên này là cậu ta đánh ngay.
Hồi trước anh cả không tiếp xúc cơ thể với người khác, cũng không uống rượu, từ khi Chu Nam Trạch đến thì mọi quy tắc đều như bị phá bỏ.
Triệu Hiểu Thanh than ôi, trong lòng bắt đầu kêu oan cho Tuyên Nguyệt.
Trạm Mặc quay lại phòng khách, đưa rượu cho Chu Nam Trạch, hành động tỉnh rượu của người sau rất quen thuộc, một lát sau lấy hai cái ly chân dài từ dưới tủ, rót khoảng một nửa.
Chu Nam Trạch đẩy ly đến trước mặt Trạm Mặc, cười nói: “Từng này thì uống được nhỉ?”
Trạm Mặc cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nói không chừng cậu gục trước đấy.”
“Chút xíu thì không say đâu, người bình thường đâu có thế, yên tâm, đổ rượu là xúc phạm đấy.” Chu Nam Trạch nhìn thoáng qua nơi sản xuất và năm ủ rượu: “Ngoài hoang dã mà kiếm được cái này, Đầu xanh ghê gớm đấy, không ngờ.”
Cậu đặt chai rượu xuống, cười giơ ly rượu: “Chúc mừng chúng ta thành công tìm được manh mối?”
Trạm Mặc im lặng cụng ly, nghĩ thầm.
—— cũng chúc mừng cậu lại quay về với tớ.
Họ vừa uống vừa trò chuyện, Chu Nam Trạch thấy ly Trạm Mặc đã cạn, định lấy chai rượu rót thêm cho y.
Ánh đèn lờ mờ, lúc cậu ró rượu, đến cạnh Trạm Mặc mới thoáng thấy má y ửng hồng. Trạm Mặc ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt mê ly, cơ thể bỗng tựa ra ghế.
Chu Nam Trạch luống cuống đỡ lấy y, cảm thấy người trong ngực mềm nhũn.
Không phải chứ? Chu Nam Trạch trợn mắt há hốc mồm.
Cậu là trùm cuối lạnh lùng vô tình làm mưa làm gió đó! Nửa ly là gục là cái thiết lập quái gì vậy!
Cậu đang sững sờ thì thấy người trong ngực đưa tay kéo cậu lại, môi mỏng mấp máy. Cậu cúi đầu xuống, nghe thấy Trạm Mặc lẩm bẩm: “Đau đầu...... Là lạ......”
“Cậu say rồi, tớ đỡ cậu dậy.”
Nói xong, Chu Nam Trạch đỡ y định lên lầu. Những Trạm Mặc không phối hợp, tư thế kỳ lạ, kéo không nổi. Hết nước, cập phải bế y lên.
Dùng xúc tu để mở cửa bật đèn, Chu Nam Trạch để y lên giường, lo lắng xem trán có nóng không, không bị gì.
“Có buồn nôn không?”
Trạm Mặc lắc đầu.
“Thế ngủ một giấc là được.” Chu Nam Trạch quyết định: “Cậu tự thay đồ được không?”
Trạm Mặc nghiêng đầu, ánh mắt mê man.
Chu Nam Trạch hết cách với trùm cuối nửa ly là gục này, thở dài.
“Thôi để tớ giúp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.