Chương 10
Du Diên
16/08/2022
Suy nghĩ suốt cả ngày không ngờ chỉ một câu nói của Lưu Trương có thể giải quyết nhanh như vậy, Trình Dư cuống quýt cảm ơn anh rồi hẹn khi nào có thời gian rảnh sẽ mời anh ăn một bữa. Nhân lúc nghỉ ngơi Trình Dư cũng tìm hiểu qua công ty mà Lưu Trương nhắc đến, là một công ty chi nhánh của một tập đoàn lớn, mới nhảy sang lĩnh vực bất động sản.
Lưu Trương cho cậu số của quản lý, người đó hẹn cậu hai ngày sau có thể đến phỏng vấn rồi đi làm luôn, vì là người quen nên cũng được châm trước, thông báo này khiến cậu vui vẻ suốt cả một ngày.
Cậu còn nhớ khi mới lên thành phố là Tạ Lâm đi đón cậu, ngày đó Trình Ngọc có tiết học nên không thể tới, nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm, dù sao quyết định lên thành phố Nam làm cũng chỉ để gặp được anh.
Nhìn thấy anh ở bến xe, trái tim Trình Dư cứ ngỡ như ngừng đập, cứ tưởng sau hai năm xa cách tình cảm của cậu với anh đã vơi đi phần nào, nhưng không hề, nó chỉ như một tảng băng chìm bị cậu giấu sâu xuống tận đáy, cắm rễ sâu trong lòng không thể nào thoát ra.
Đôi lúc cậu còn không hiểu vì sao cậu lại kém Tạ Lâm tận hai tuổi, nếu bằng tuổi anh thì tốt rồi, có thể cùng anh đi học.
Sau khi Trình Ngọc và Tạ Lâm chuyển lên thành phố Nam Trình Dư còn khó sống hơn, vì mẹ cậu phải vay một khoản tiền lớn để lo cho anh nên lúc nào cũng lải nhải vào tai cậu, nào là: . ngôn tình hay
"Sao mày không học xong nhanh nhanh để đi làm đi."
"Nếu không phải bỏ thêm tiền ra cho mày nhà này cũng không túng thiếu đến thế."
"Sao tao lại có một đứa ngu ngơ như mày thế không biết, mày xem trước kia anh mày đi học giỏi như thế nào..."
Đôi lúc cậu còn nghĩ Trình Ngọc mới là con ruột còn cậu là do bố mẹ nhặt từ bãi rác về. Nhưng Trình Dư nghe nhiều cũng thành nhàm, cậu thấy không sao cả, chỉ cần nghĩ đến học xong là cậu có thể đến thành phố Nam gặp Tạ Lâm cậu lại bừng bừng hi vọng.
Trước kia cậu hay đến nhà Tạ Lâm bám riết lấy anh, thực ra nói là bám riết cũng không phải bởi vì còn có Trình Ngọc nữa, Tạ Lâm hay lấy lý do phải ôn bài gọi Trình Ngọc đến, cậu cũng lấy lý do ở nhà buồn chán nên đi theo.
Khi đó Tạ Lâm còn nhìn cậu mất kiên nhẫn hỏi: "Trình Ngọc là anh trai chứ có phải mẹ đâu mà cậu bám lấy không rời nửa bước thế?"
Cậu còn tưởng anh nói đùa nên không nghĩ gì nhiều, sau này biết Tạ Lâm thích Trình Ngọc mới vỡ lẽ. Tạ Lâm gọi Trình Ngọc đến nhà ôn bài thật nhưng chỉ muốn hai người họ mà thôi, cậu đi theo chẳng khác gì kì đà cản mũi khiến anh bực mình là phải.
Đã thế con kì đà là cậu còn tưởng thế là hay, ngay cả khi Trình Ngọc không đến cũng chạy đến nhà anh, đôi khi chỉ im lặng nhìn anh chơi game thôi cũng hết cả buổi.
Vì suốt ngày ở đó nên cậu cũng rất thân với ông nội của Tạ Lâm, đối với cậu thì Tạ Quân còn thương cậu hơn cả bố mẹ ruột, mỗi lần cậu sang đều lén chia cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, thấy Tạ Lâm không để ý đến cậu ông lại lôi anh ra mắng.
Ngay cả lần trước cậu về quê ông cũng vui mừng kéo cậu lại hỏi han đủ đường, lúc về còn nói: "Ở trên đấy có chuyện gì thì cứ bảo Tạ Lâm giúp, nó không nghe con bảo ông để ông đánh nó một trận."
Nghĩ đến cảnh tượng Tạ Lâm bị ông đánh cậu cười mãi không thôi, cũng chọc cho ông cụ rất vui vẻ. Nhưng ông mà biết quan hệ của cậu và Tạ Lâm chắc ông chẳng cười được nữa đâu.
Những năm Tạ Lâm lên Đại học cậu vẫn giữ thói quen đến thăm ông nên ông cũng hay kể cho cậu nghe cuộc sống ở trên thành phố, đôi lúc cậu còn tranh thủ nói vài ba câu với Tạ Lâm qua điện thoại, vậy nên khi thật sự bước đến thành phố Nam gặp được anh cậu vui lắm. Ngồi trên xe mà cứ liên tục kéo tay áo anh hỏi:
"Anh ơi tòa nhà kia có gì mà cao thế?"
"Anh ơi sao công viên ở đây lớn vậy?"
"Anh ơi trường của anh ở đâu?"
"Anh ơi..."
Hỏi nhiều đến mức giờ nghĩ lại Trình Dư cảm thấy lúc đó Tạ Lâm muốn lôi cậu ra đánh một trận luôn rồi.
Nếu không phải cậu là em trai của người anh thích còn lâu anh mới chịu kiên nhẫn như vậy.
Chỉ là cậu có nằm mơ cũng không thể ngờ nổi quan hệ của hai người trong chớp mắt đã thay đổi.
Ngày hôm đó hình như Tạ Lâm uống rượu với bạn đến say mèm, anh gọi Trình Ngọc đến đón nhưng Trình Ngọc ở kí túc xá đã quá muộn không thể ra ngoài, cậu đành đảm đương trọng trách lớn lao đi đón anh về.
Và rồi khi xảy ra chuyện đó, cậu thật sự hoảng sợ nhưng lại nổi lên lòng tham đáng sợ muốn anh ở bên cạnh cậu. Dù biết anh không hề thích cậu, nhưng chỉ cần được ở gần anh vậy là đủ.
Thật may là anh chấp nhận, chỉ tiếc là thái độ cũng không còn được tốt như trước kia nữa. Trước kia dù không thích thì anh cũng sẽ không nặng lời với cậu, nhưng sau chuyện đó có lời khó nghe nào anh cũng nói ra.
Vì chưa quen với cuộc sống ở thành phố nên Trình Dư rất lạ lẫm, Trình Ngọc cũng rất bận nên chẳng dẫn cậu đi tìm việc hay làm quen, khi đó cậu chỉ có mỗi cái điện thoại ghẻ nào như bây giờ ngồi một chỗ là có thể tìm việc, đành lăn lộn chạy vào từng quán một hỏi.
Lần đầu tiên cậu đi làm ở một quán cơm, bà chủ ở đấy cực kỳ khó tính, bắt nhân viên ở làm luôn chân luôn tay đã vậy còn lớn tiếng mắng chửi. Trình Dư làm việc được hai tháng, giỏi nhẫn nhịn như cậu cũng không chịu nổi nữa quyết định xin nghỉ, ai ngờ bà chủ biết được không những mắng cậu một trận còn không trả tiền công.
Làm việc mấy tháng còn rửa bát giữa trời đông, tay cậu nứt nẻ đến chảy cả máu vậy mà một đồng cũng không được, Trình Dư cãi nhau với bà chủ một hồi còn bị bà ta gọi mấy người đến đuổi thẳng cổ ra ngoài, về đến nhà Trình Dư ôm mặt ngồi khóc mãi. Khi Tạ Lâm biết chuyện thì hai mắt cậu cũng sưng vù chẳng mở nổi, anh hình như rất tức giận, mắng sao mà cậu ngu ngốc thế đi làm cũng bị người ta bắt nạt, sau đó mặc kệ cậu luôn, còn đi đâu cả tuần chẳng thấy mặt đâu, vô tình đến thế là cùng.
Trình Dư uất ức mà chẳng làm được gì, cậu sức yếu lực yếu, đánh thì không nổi, người quen trên thành phố này chỉ có Tạ Lâm và Trình Ngọc, rõ ràng là tiền công sức mình làm ra vậy mà đành ngậm ngùi chịu nhục.
Cho nên giờ có người giới thiệu việc làm cho cậu thật sự rất vui, hơn nữa công việc này cũng ổn, hôm nay cậu đến công ty làm việc thử, tổ trưởng ở đó cũng rất nhiệt tình bảo cậu cứ làm quen trước một thời gian, quan trọng nhất còn được nghỉ cuối tuần.
Niềm vui này khiến cậu rất sốt ruột muốn khoe với Tạ Lâm, vậy nên khi về cậu đem số tiền anh chuyển cho mua một đống đồ ăn thật ngon. May là hôm nay cả hai đều được về sớm, khi Tạ Lâm thấy bàn đồ ăn còn kinh ngạc không thôi hỏi sao hôm nay làm nhiều vậy.
Trình Dư cười để lộ ra hàm răng trắng xóa khoe: "Hôm nay em mới tìm được việc rồi, ở công ty Ly San đó."
Cứ nghĩ khi khoe xong Tạ Lâm cũng sẽ vui thay, nào ngờ cậu chẳng thấy anh nói gì, gương mặt còn hiện lên một chút tiếc nuối.
Mà chắc là ảo giác của cậu thôi.
Lưu Trương cho cậu số của quản lý, người đó hẹn cậu hai ngày sau có thể đến phỏng vấn rồi đi làm luôn, vì là người quen nên cũng được châm trước, thông báo này khiến cậu vui vẻ suốt cả một ngày.
Cậu còn nhớ khi mới lên thành phố là Tạ Lâm đi đón cậu, ngày đó Trình Ngọc có tiết học nên không thể tới, nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm, dù sao quyết định lên thành phố Nam làm cũng chỉ để gặp được anh.
Nhìn thấy anh ở bến xe, trái tim Trình Dư cứ ngỡ như ngừng đập, cứ tưởng sau hai năm xa cách tình cảm của cậu với anh đã vơi đi phần nào, nhưng không hề, nó chỉ như một tảng băng chìm bị cậu giấu sâu xuống tận đáy, cắm rễ sâu trong lòng không thể nào thoát ra.
Đôi lúc cậu còn không hiểu vì sao cậu lại kém Tạ Lâm tận hai tuổi, nếu bằng tuổi anh thì tốt rồi, có thể cùng anh đi học.
Sau khi Trình Ngọc và Tạ Lâm chuyển lên thành phố Nam Trình Dư còn khó sống hơn, vì mẹ cậu phải vay một khoản tiền lớn để lo cho anh nên lúc nào cũng lải nhải vào tai cậu, nào là: . ngôn tình hay
"Sao mày không học xong nhanh nhanh để đi làm đi."
"Nếu không phải bỏ thêm tiền ra cho mày nhà này cũng không túng thiếu đến thế."
"Sao tao lại có một đứa ngu ngơ như mày thế không biết, mày xem trước kia anh mày đi học giỏi như thế nào..."
Đôi lúc cậu còn nghĩ Trình Ngọc mới là con ruột còn cậu là do bố mẹ nhặt từ bãi rác về. Nhưng Trình Dư nghe nhiều cũng thành nhàm, cậu thấy không sao cả, chỉ cần nghĩ đến học xong là cậu có thể đến thành phố Nam gặp Tạ Lâm cậu lại bừng bừng hi vọng.
Trước kia cậu hay đến nhà Tạ Lâm bám riết lấy anh, thực ra nói là bám riết cũng không phải bởi vì còn có Trình Ngọc nữa, Tạ Lâm hay lấy lý do phải ôn bài gọi Trình Ngọc đến, cậu cũng lấy lý do ở nhà buồn chán nên đi theo.
Khi đó Tạ Lâm còn nhìn cậu mất kiên nhẫn hỏi: "Trình Ngọc là anh trai chứ có phải mẹ đâu mà cậu bám lấy không rời nửa bước thế?"
Cậu còn tưởng anh nói đùa nên không nghĩ gì nhiều, sau này biết Tạ Lâm thích Trình Ngọc mới vỡ lẽ. Tạ Lâm gọi Trình Ngọc đến nhà ôn bài thật nhưng chỉ muốn hai người họ mà thôi, cậu đi theo chẳng khác gì kì đà cản mũi khiến anh bực mình là phải.
Đã thế con kì đà là cậu còn tưởng thế là hay, ngay cả khi Trình Ngọc không đến cũng chạy đến nhà anh, đôi khi chỉ im lặng nhìn anh chơi game thôi cũng hết cả buổi.
Vì suốt ngày ở đó nên cậu cũng rất thân với ông nội của Tạ Lâm, đối với cậu thì Tạ Quân còn thương cậu hơn cả bố mẹ ruột, mỗi lần cậu sang đều lén chia cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt, thấy Tạ Lâm không để ý đến cậu ông lại lôi anh ra mắng.
Ngay cả lần trước cậu về quê ông cũng vui mừng kéo cậu lại hỏi han đủ đường, lúc về còn nói: "Ở trên đấy có chuyện gì thì cứ bảo Tạ Lâm giúp, nó không nghe con bảo ông để ông đánh nó một trận."
Nghĩ đến cảnh tượng Tạ Lâm bị ông đánh cậu cười mãi không thôi, cũng chọc cho ông cụ rất vui vẻ. Nhưng ông mà biết quan hệ của cậu và Tạ Lâm chắc ông chẳng cười được nữa đâu.
Những năm Tạ Lâm lên Đại học cậu vẫn giữ thói quen đến thăm ông nên ông cũng hay kể cho cậu nghe cuộc sống ở trên thành phố, đôi lúc cậu còn tranh thủ nói vài ba câu với Tạ Lâm qua điện thoại, vậy nên khi thật sự bước đến thành phố Nam gặp được anh cậu vui lắm. Ngồi trên xe mà cứ liên tục kéo tay áo anh hỏi:
"Anh ơi tòa nhà kia có gì mà cao thế?"
"Anh ơi sao công viên ở đây lớn vậy?"
"Anh ơi trường của anh ở đâu?"
"Anh ơi..."
Hỏi nhiều đến mức giờ nghĩ lại Trình Dư cảm thấy lúc đó Tạ Lâm muốn lôi cậu ra đánh một trận luôn rồi.
Nếu không phải cậu là em trai của người anh thích còn lâu anh mới chịu kiên nhẫn như vậy.
Chỉ là cậu có nằm mơ cũng không thể ngờ nổi quan hệ của hai người trong chớp mắt đã thay đổi.
Ngày hôm đó hình như Tạ Lâm uống rượu với bạn đến say mèm, anh gọi Trình Ngọc đến đón nhưng Trình Ngọc ở kí túc xá đã quá muộn không thể ra ngoài, cậu đành đảm đương trọng trách lớn lao đi đón anh về.
Và rồi khi xảy ra chuyện đó, cậu thật sự hoảng sợ nhưng lại nổi lên lòng tham đáng sợ muốn anh ở bên cạnh cậu. Dù biết anh không hề thích cậu, nhưng chỉ cần được ở gần anh vậy là đủ.
Thật may là anh chấp nhận, chỉ tiếc là thái độ cũng không còn được tốt như trước kia nữa. Trước kia dù không thích thì anh cũng sẽ không nặng lời với cậu, nhưng sau chuyện đó có lời khó nghe nào anh cũng nói ra.
Vì chưa quen với cuộc sống ở thành phố nên Trình Dư rất lạ lẫm, Trình Ngọc cũng rất bận nên chẳng dẫn cậu đi tìm việc hay làm quen, khi đó cậu chỉ có mỗi cái điện thoại ghẻ nào như bây giờ ngồi một chỗ là có thể tìm việc, đành lăn lộn chạy vào từng quán một hỏi.
Lần đầu tiên cậu đi làm ở một quán cơm, bà chủ ở đấy cực kỳ khó tính, bắt nhân viên ở làm luôn chân luôn tay đã vậy còn lớn tiếng mắng chửi. Trình Dư làm việc được hai tháng, giỏi nhẫn nhịn như cậu cũng không chịu nổi nữa quyết định xin nghỉ, ai ngờ bà chủ biết được không những mắng cậu một trận còn không trả tiền công.
Làm việc mấy tháng còn rửa bát giữa trời đông, tay cậu nứt nẻ đến chảy cả máu vậy mà một đồng cũng không được, Trình Dư cãi nhau với bà chủ một hồi còn bị bà ta gọi mấy người đến đuổi thẳng cổ ra ngoài, về đến nhà Trình Dư ôm mặt ngồi khóc mãi. Khi Tạ Lâm biết chuyện thì hai mắt cậu cũng sưng vù chẳng mở nổi, anh hình như rất tức giận, mắng sao mà cậu ngu ngốc thế đi làm cũng bị người ta bắt nạt, sau đó mặc kệ cậu luôn, còn đi đâu cả tuần chẳng thấy mặt đâu, vô tình đến thế là cùng.
Trình Dư uất ức mà chẳng làm được gì, cậu sức yếu lực yếu, đánh thì không nổi, người quen trên thành phố này chỉ có Tạ Lâm và Trình Ngọc, rõ ràng là tiền công sức mình làm ra vậy mà đành ngậm ngùi chịu nhục.
Cho nên giờ có người giới thiệu việc làm cho cậu thật sự rất vui, hơn nữa công việc này cũng ổn, hôm nay cậu đến công ty làm việc thử, tổ trưởng ở đó cũng rất nhiệt tình bảo cậu cứ làm quen trước một thời gian, quan trọng nhất còn được nghỉ cuối tuần.
Niềm vui này khiến cậu rất sốt ruột muốn khoe với Tạ Lâm, vậy nên khi về cậu đem số tiền anh chuyển cho mua một đống đồ ăn thật ngon. May là hôm nay cả hai đều được về sớm, khi Tạ Lâm thấy bàn đồ ăn còn kinh ngạc không thôi hỏi sao hôm nay làm nhiều vậy.
Trình Dư cười để lộ ra hàm răng trắng xóa khoe: "Hôm nay em mới tìm được việc rồi, ở công ty Ly San đó."
Cứ nghĩ khi khoe xong Tạ Lâm cũng sẽ vui thay, nào ngờ cậu chẳng thấy anh nói gì, gương mặt còn hiện lên một chút tiếc nuối.
Mà chắc là ảo giác của cậu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.