Chương 32: Ăn chung
Tô Uyên
04/11/2024
Mắt Thời Cẩn sáng lên, vui vẻ nhìn cô: "Có thểđợi tôi một chút không? Tôi phải rửa tay đã."
Khương Cửu Sênh khẽ khàng: "… Vâng."
Không phải không quen ăn cơm với người khác à? Hay là do góc nhìn của fan?
Tiêu Lâm Lâm và Từ Thanh Bách đều cứng họng, đúng là chuyện xưa nay chưa từng thấy!
Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh một trước một sau bước ra khỏi văn phòng. Tiêu Lâm Lâm nhíu mày đứng thừ ra đấy, Từ Thanh Bách cũng ngây ra như phỗng.
Ở bệnh viện, chuyện Từ Thanh Bách và Thời Cẩn là bạn học chẳng có gì là bí mật, Tiêu Lâm Lâm thấy thế liền hỏi anh ta: "Không phải bác sĩ Thời không bao giờ nhận lời mời ăn cơm với người khác à?"
Thời Cẩn tao nhã lễđộ, lại ga-lăng, nhưng dường như luôn xa cách với mọi người. Chíít với y tá bác sĩ nữ trong bệnh viện, anh luôn giữ khoảng cách nhất định "không thân cận cũng không xa cách".
Anh là một quýông lịch lãm, nhưng rất kiêu ngạo.
Từ Thanh Bách gãi cằm: "Đúng thế, cậu ấy chưa từng nhận lời mời của phụ nữ." Nghĩ một hồi anh lại chuyển đề tài, "Cóđiều nếu làđàn ông, chỉ cần không đụng chạm tới cậu ấy làđược."
Nhưng cô gái kia...
Tiêu Lâm Lâm đăm chiêu suy nghĩ.
"Cô nàng kia là hàng xóm của cậu ấy, là ngoại lệ." Từ Thanh Bách cười nói.
Chẳng qua, nhiều năm như thế mới xuất hiện một ngoại lệ. Đương nhiên từ trước tới nay bên cạnh Thời Cẩn không thiếu gì phụ nữ chủđộng vồ vập. Suy cho cùng thì anh luôn toát lên vẻ lạnh nhạt hờ hững từ cốt cách màđàn ông ít có, tất nhiên khiến các cô gái đem lòng mến mộ.
Thời Cẩn tư chất tốt, chỉ số IQ cao, mới hai mươi tuổi đã cầm được bằng tiến sĩ, Từ Thanh Bách và những người cùng khóa đều lớn hơn anh bốn năm tuổi. Lúc ấy, một bạn cùng phòng nhìn thấy anh "thanh tâm thoát tục" bèn nổi hứng lôi kéo anh cùng xem "phim người lớn".
Khi đó cậu nhóc ấy trả lời thế nào nhỉ?
Ừ, cậu ấy nói: "Gần đây phòng thí nghiệm có hai t.h.i t.h.ể mới, tôi rất bận." Nói xong cậu ấy liền đứng dậy đi xem thi thể.
Bạn cùng phòng quyết không bỏ cuộc: "Thi thể có gìđáng xem đâu." Rồi cậu ta chỉ vào đôi nam nữ trần như nhộng đang vận động kịch liệt, mồ hôi nhễ nhại trong màn hình máy tính, "Không có chút cảm giác nào sao?"
Thời Cẩn tao nhã thốt ra một câu: "Chẳng có gì khác đám thi thểđâu. Cóđiều, đối với tôi, t.h.i t.h.ể trong y học còn có giá trị. Còn bọn họ…" Ngừng lại trong giây lát, anh nói thật chậm màđầy "tế nhị", "Tôi không cương nổi."
Từ Thanh Bách và bạn cùng phòng á khẩu.
Lúc đó tất cả bọn họđều nghi ngờ Thời Cẩn không phải là"chuẩn man"!
Sau khi giành được hai tấm bằng tiến sĩ, Thời Cẩn được Đại học Yale mời ở lại trường giảng dạy môn lâm sàng tim mạch một thời gian. Khi ấy, mấy cô bé tóc vàng mắt xanh trong lớp đều tâm tư rộn rạo, tất nhiên cũng có người đòi mời anh dùng bữa.
Lúc đó lý do của Thời Cẩn cực kì chính đáng: "Không rảnh, bận duyệt luận văn."
Sau đó còn bắt con gái người ta báo với cả lớp: "Phiền cô thông báo cho cả lớp biết, ngày mai trước khi lên lớp, mỗi người phải nộp hai bài luận văn vềáp dụng phương pháp trao đổi oxy qua màng ngoài cơ thểđiều trị bệnh phình động mạch chủ, không được chép sách giáo khoa, càng không được copy của người khác."
Từđó về sau không còn cô gái nào dám chủđộng mời Thời Cẩn ăn cơm nữa, luận văn không dễ viết, màđóa hoa cao sang lạnh lùng như anh thì càng không dễ cướp.
Lễ nghi trên bàn ăn của Thời Cẩn quả thật không có gì phải soi mói.
Khương Cửu Sênh vừa gặm sườn vừa cảm khái, cô chưa thấy ai ăn sườn mà cử chỉ lại có thể ung dung chậm rãi, nhai kĩ nuốt chậm một cách tao nhã như thế.
Thời Cẩn buông đũa xuống: "Muốn uống chút nước không?"
Cô gật đầu, vì dù sao tay cũng đang bó bột, không tiện cửđộng.
Anh rút khăn ướt lau tay cho cô, rồi đứng dậy đi rót một ly nước ấm đưa tới, đợi cô uống xong lại đặt cốc về chỗ cũ.
Công việc rót nước bê trà tiếp chuyện, bác sĩ Thời đều làm cả rồi, trợ lý Tiểu Kiều biết điều, dứt khoát đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
"Lê và cam em không được ăn nhiều." Thời Cẩn chợt nói.
Khương Cửu Sênh liếc nhìn giỏ hoa quảđặt trên tủ mà Tô Khuynh mang tới lúc sáng. Nhưng cô không hiểu sao lại không được ăn nhiều.
Thời Cẩn giải thích: "Lần trước em tới khám phụ khoa đấy thôi, chứng đau bụng kinh phải kiêng lạnh, lê và cam đều là hoa quả thuộc tính hàn."
Vấn đề hết sức nhạy cảm này được thốt ra từ miệng Thời Cẩn lại không hề lúng túng, ngược lại giống như lời dặn dò của bác sĩ, vô cùng chuyên nghiệp.
Cô không kìm được trêu chọc một câu: "Bác sĩ Thời cũng nghiên cứu về phụ khoa sao?"
Bây giờ anh mới cảm thấy ngượng ngùng, quay mặt đi, thấp giọng trả lời: "Chỉ biết chút lý thuyết vặt vãnh thôi."
"Còn có gì mà anh không biết nữa không…" Khương Cửu Sênh nhướng mày cười, "… Hả bác sĩ Thời toàn năng?"
Cô nhập viện chưa tới hai ngày, màđã luôn nghe thấy mấy cô y tá tám chuyện về Thời Cẩn. Tính cách ôn hòa, phẩm đức tốt, chỉ số IQ cao, là thiên tài y học, khoa nào cũng tinh thông, chậc… anh còn biết nấu cơm, nuôi cún nữa chứ.
Nếu phải kể ra khuyết điểm của anh, Khương Cửu Sênh cảm thấy chắc chỉ có chuyện làm "fan cuồng" tạm được tính là khuyết điểm.
Nhưng bù lại tay anh rất đẹp. Vậy chút khuyết điểm cỏn con kia thì cóđáng gì. Khương Cửu Sênh nghĩ vậy, đồng thời ánh mắt cũng liếc nhìn tay Thời Cẩn.
Thời Cẩn suy nghĩ hồi lâu về câu trêu chọc của cô, rồi mới nghiêm túc trả lời: "Có rất nhiều cái tôi không biết, ví dụ nhạc rock và nhạc cụ sở trường của em. Trước mắt tôi không dám chắc sau này cóđi học hay không, có thể sẽ không thông thạo lắm, nhưng hiểu sơ sơ một vài thứ chắc không khó. Chẳng qua có một việc hiện tại tôi chắc chắn không biết, sau này cũng không nốt."
Cô bỗng thấy hiếu kỳ: "Là cái gì?" Nhất thời cô nghĩ không ra một thiên tài như Thời Cẩn có gì mà học không được cơ chứ.
Anh trịnh trọng trả lời: "Sinh con."
Khương Cửu Sênh nghẹn họng.
Xem bác sĩ ngoại khoa thiên tài dí dỏm kìa!
Thời Cẩn không phát biểu thêm, nhặt lê và cam trong giỏ hoa quả ra, lấy túi bỏ vào xách cho hai vị bảo vệ gác cổng.
Khương Cửu Sênh trố mắt.
Thời Cẩn quả thật là fan cuồng của cô, có thể xem là"chu toàn mọi mặt".
Xử lý xong việc ăn kiêng hoa quả, Thời Cẩn liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi Khương Cửu Sênh: "Muốn uống sữa chua không? Trong phòng tôi có sữa chua vịđào."
"Có. Cảm ơn anh."
Khóe môi anh cong cong: "Không có gì."
Anh rót thêm một ly nước ấm đặt lên tủđầu giường cho cô, rồi quay người rời đi. Lúc này bên ngoài phòng bệnh chợt vang lên một giọng nói.
"Sênh Sênh." Giọng nam khá trầm ấm ôn hoà.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên, ngoài cửa phòng bệnh hai người bốn mắt giao nhau.
"Chào anh." Thời Cẩn giơ tay ra chào, "Tôi là Thời Cẩn."
Người đứng trước cửa chợt sững sờ trong chốc lát rồi đưa tay ra bắt lấy, anh ta tự giới thiệu: "Tôi là Trình Hội."
Khương Cửu Sênh xuống giường, ôm bàn tay bó thạch cao bước tới.
"Sao anh lại tới đây, hôm nay anh không có tiết à?" Cô hỏi Trình Hội.
Trình Hội lịch sự gật đầu với Thời Cẩn, sau đó quay sang nói với Khương Cửu Sênh, giọng trở nên tùy ý mà thân thiết: "Anh nghe Mạc Băng nói em nằm viện, nên xin nhà trường cho nghỉ mấy hôm."
Cô hiểu ra, quay sang giới thiệu với Thời Cẩn: "Đây là anh trai tôi."
Lúc cô bước chân vào giới nghệ sĩ cóđặc biệt nhờ Vũ Văn Xung Phong giữ kín chuyện gia đình, tất cả không tiết lộ ra ngoài, trừ những người thân thiết ra thì không ai biết cô còn có một người anh trai.
Trình Hội theo họ ba, cô theo họ mẹ, dáng vẻ họ lại không giống nhau. Anh giống ba, dáng người cao ráo, đeo thêm chiếc kính không gọng càng làm toát lên vẻđoan chính và phong độ của người tri thức. Không như Khương Cửu Sênh, gương mặt mang nét ương bướng, lúc không cười thì lạnh lùng kiều diễm, biệt danh "Sênh Gia" cũng từđó mà ra.
Thời Cẩn gật đầu, coi như chào hỏi.
Khương Cửu Sênh lại quay qua Trình Hội giới thiệu Thời Cẩn: "Đây là bạn em." Rất nhanh cô lại nói thêm một câu, "Và là hàng xóm." Fan cuồng thì không nên nói ra là hơn.
Trình Hội gật đầu, sau câu "xin chào" kia cũng không bắt chuyện nữa, lách người tránh sang một bên nhường chỗ cho Thời Cẩn bước ra.
Đợi người bước đi xa, ánh mắt Trình Hội vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa không thôi.
Khương Cửu Sênh thắc mắc: "Anh quen biết Thời Cẩn à?"
Khương Cửu Sênh khẽ khàng: "… Vâng."
Không phải không quen ăn cơm với người khác à? Hay là do góc nhìn của fan?
Tiêu Lâm Lâm và Từ Thanh Bách đều cứng họng, đúng là chuyện xưa nay chưa từng thấy!
Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh một trước một sau bước ra khỏi văn phòng. Tiêu Lâm Lâm nhíu mày đứng thừ ra đấy, Từ Thanh Bách cũng ngây ra như phỗng.
Ở bệnh viện, chuyện Từ Thanh Bách và Thời Cẩn là bạn học chẳng có gì là bí mật, Tiêu Lâm Lâm thấy thế liền hỏi anh ta: "Không phải bác sĩ Thời không bao giờ nhận lời mời ăn cơm với người khác à?"
Thời Cẩn tao nhã lễđộ, lại ga-lăng, nhưng dường như luôn xa cách với mọi người. Chíít với y tá bác sĩ nữ trong bệnh viện, anh luôn giữ khoảng cách nhất định "không thân cận cũng không xa cách".
Anh là một quýông lịch lãm, nhưng rất kiêu ngạo.
Từ Thanh Bách gãi cằm: "Đúng thế, cậu ấy chưa từng nhận lời mời của phụ nữ." Nghĩ một hồi anh lại chuyển đề tài, "Cóđiều nếu làđàn ông, chỉ cần không đụng chạm tới cậu ấy làđược."
Nhưng cô gái kia...
Tiêu Lâm Lâm đăm chiêu suy nghĩ.
"Cô nàng kia là hàng xóm của cậu ấy, là ngoại lệ." Từ Thanh Bách cười nói.
Chẳng qua, nhiều năm như thế mới xuất hiện một ngoại lệ. Đương nhiên từ trước tới nay bên cạnh Thời Cẩn không thiếu gì phụ nữ chủđộng vồ vập. Suy cho cùng thì anh luôn toát lên vẻ lạnh nhạt hờ hững từ cốt cách màđàn ông ít có, tất nhiên khiến các cô gái đem lòng mến mộ.
Thời Cẩn tư chất tốt, chỉ số IQ cao, mới hai mươi tuổi đã cầm được bằng tiến sĩ, Từ Thanh Bách và những người cùng khóa đều lớn hơn anh bốn năm tuổi. Lúc ấy, một bạn cùng phòng nhìn thấy anh "thanh tâm thoát tục" bèn nổi hứng lôi kéo anh cùng xem "phim người lớn".
Khi đó cậu nhóc ấy trả lời thế nào nhỉ?
Ừ, cậu ấy nói: "Gần đây phòng thí nghiệm có hai t.h.i t.h.ể mới, tôi rất bận." Nói xong cậu ấy liền đứng dậy đi xem thi thể.
Bạn cùng phòng quyết không bỏ cuộc: "Thi thể có gìđáng xem đâu." Rồi cậu ta chỉ vào đôi nam nữ trần như nhộng đang vận động kịch liệt, mồ hôi nhễ nhại trong màn hình máy tính, "Không có chút cảm giác nào sao?"
Thời Cẩn tao nhã thốt ra một câu: "Chẳng có gì khác đám thi thểđâu. Cóđiều, đối với tôi, t.h.i t.h.ể trong y học còn có giá trị. Còn bọn họ…" Ngừng lại trong giây lát, anh nói thật chậm màđầy "tế nhị", "Tôi không cương nổi."
Từ Thanh Bách và bạn cùng phòng á khẩu.
Lúc đó tất cả bọn họđều nghi ngờ Thời Cẩn không phải là"chuẩn man"!
Sau khi giành được hai tấm bằng tiến sĩ, Thời Cẩn được Đại học Yale mời ở lại trường giảng dạy môn lâm sàng tim mạch một thời gian. Khi ấy, mấy cô bé tóc vàng mắt xanh trong lớp đều tâm tư rộn rạo, tất nhiên cũng có người đòi mời anh dùng bữa.
Lúc đó lý do của Thời Cẩn cực kì chính đáng: "Không rảnh, bận duyệt luận văn."
Sau đó còn bắt con gái người ta báo với cả lớp: "Phiền cô thông báo cho cả lớp biết, ngày mai trước khi lên lớp, mỗi người phải nộp hai bài luận văn vềáp dụng phương pháp trao đổi oxy qua màng ngoài cơ thểđiều trị bệnh phình động mạch chủ, không được chép sách giáo khoa, càng không được copy của người khác."
Từđó về sau không còn cô gái nào dám chủđộng mời Thời Cẩn ăn cơm nữa, luận văn không dễ viết, màđóa hoa cao sang lạnh lùng như anh thì càng không dễ cướp.
Lễ nghi trên bàn ăn của Thời Cẩn quả thật không có gì phải soi mói.
Khương Cửu Sênh vừa gặm sườn vừa cảm khái, cô chưa thấy ai ăn sườn mà cử chỉ lại có thể ung dung chậm rãi, nhai kĩ nuốt chậm một cách tao nhã như thế.
Thời Cẩn buông đũa xuống: "Muốn uống chút nước không?"
Cô gật đầu, vì dù sao tay cũng đang bó bột, không tiện cửđộng.
Anh rút khăn ướt lau tay cho cô, rồi đứng dậy đi rót một ly nước ấm đưa tới, đợi cô uống xong lại đặt cốc về chỗ cũ.
Công việc rót nước bê trà tiếp chuyện, bác sĩ Thời đều làm cả rồi, trợ lý Tiểu Kiều biết điều, dứt khoát đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
"Lê và cam em không được ăn nhiều." Thời Cẩn chợt nói.
Khương Cửu Sênh liếc nhìn giỏ hoa quảđặt trên tủ mà Tô Khuynh mang tới lúc sáng. Nhưng cô không hiểu sao lại không được ăn nhiều.
Thời Cẩn giải thích: "Lần trước em tới khám phụ khoa đấy thôi, chứng đau bụng kinh phải kiêng lạnh, lê và cam đều là hoa quả thuộc tính hàn."
Vấn đề hết sức nhạy cảm này được thốt ra từ miệng Thời Cẩn lại không hề lúng túng, ngược lại giống như lời dặn dò của bác sĩ, vô cùng chuyên nghiệp.
Cô không kìm được trêu chọc một câu: "Bác sĩ Thời cũng nghiên cứu về phụ khoa sao?"
Bây giờ anh mới cảm thấy ngượng ngùng, quay mặt đi, thấp giọng trả lời: "Chỉ biết chút lý thuyết vặt vãnh thôi."
"Còn có gì mà anh không biết nữa không…" Khương Cửu Sênh nhướng mày cười, "… Hả bác sĩ Thời toàn năng?"
Cô nhập viện chưa tới hai ngày, màđã luôn nghe thấy mấy cô y tá tám chuyện về Thời Cẩn. Tính cách ôn hòa, phẩm đức tốt, chỉ số IQ cao, là thiên tài y học, khoa nào cũng tinh thông, chậc… anh còn biết nấu cơm, nuôi cún nữa chứ.
Nếu phải kể ra khuyết điểm của anh, Khương Cửu Sênh cảm thấy chắc chỉ có chuyện làm "fan cuồng" tạm được tính là khuyết điểm.
Nhưng bù lại tay anh rất đẹp. Vậy chút khuyết điểm cỏn con kia thì cóđáng gì. Khương Cửu Sênh nghĩ vậy, đồng thời ánh mắt cũng liếc nhìn tay Thời Cẩn.
Thời Cẩn suy nghĩ hồi lâu về câu trêu chọc của cô, rồi mới nghiêm túc trả lời: "Có rất nhiều cái tôi không biết, ví dụ nhạc rock và nhạc cụ sở trường của em. Trước mắt tôi không dám chắc sau này cóđi học hay không, có thể sẽ không thông thạo lắm, nhưng hiểu sơ sơ một vài thứ chắc không khó. Chẳng qua có một việc hiện tại tôi chắc chắn không biết, sau này cũng không nốt."
Cô bỗng thấy hiếu kỳ: "Là cái gì?" Nhất thời cô nghĩ không ra một thiên tài như Thời Cẩn có gì mà học không được cơ chứ.
Anh trịnh trọng trả lời: "Sinh con."
Khương Cửu Sênh nghẹn họng.
Xem bác sĩ ngoại khoa thiên tài dí dỏm kìa!
Thời Cẩn không phát biểu thêm, nhặt lê và cam trong giỏ hoa quả ra, lấy túi bỏ vào xách cho hai vị bảo vệ gác cổng.
Khương Cửu Sênh trố mắt.
Thời Cẩn quả thật là fan cuồng của cô, có thể xem là"chu toàn mọi mặt".
Xử lý xong việc ăn kiêng hoa quả, Thời Cẩn liếc nhìn đồng hồ rồi hỏi Khương Cửu Sênh: "Muốn uống sữa chua không? Trong phòng tôi có sữa chua vịđào."
"Có. Cảm ơn anh."
Khóe môi anh cong cong: "Không có gì."
Anh rót thêm một ly nước ấm đặt lên tủđầu giường cho cô, rồi quay người rời đi. Lúc này bên ngoài phòng bệnh chợt vang lên một giọng nói.
"Sênh Sênh." Giọng nam khá trầm ấm ôn hoà.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên, ngoài cửa phòng bệnh hai người bốn mắt giao nhau.
"Chào anh." Thời Cẩn giơ tay ra chào, "Tôi là Thời Cẩn."
Người đứng trước cửa chợt sững sờ trong chốc lát rồi đưa tay ra bắt lấy, anh ta tự giới thiệu: "Tôi là Trình Hội."
Khương Cửu Sênh xuống giường, ôm bàn tay bó thạch cao bước tới.
"Sao anh lại tới đây, hôm nay anh không có tiết à?" Cô hỏi Trình Hội.
Trình Hội lịch sự gật đầu với Thời Cẩn, sau đó quay sang nói với Khương Cửu Sênh, giọng trở nên tùy ý mà thân thiết: "Anh nghe Mạc Băng nói em nằm viện, nên xin nhà trường cho nghỉ mấy hôm."
Cô hiểu ra, quay sang giới thiệu với Thời Cẩn: "Đây là anh trai tôi."
Lúc cô bước chân vào giới nghệ sĩ cóđặc biệt nhờ Vũ Văn Xung Phong giữ kín chuyện gia đình, tất cả không tiết lộ ra ngoài, trừ những người thân thiết ra thì không ai biết cô còn có một người anh trai.
Trình Hội theo họ ba, cô theo họ mẹ, dáng vẻ họ lại không giống nhau. Anh giống ba, dáng người cao ráo, đeo thêm chiếc kính không gọng càng làm toát lên vẻđoan chính và phong độ của người tri thức. Không như Khương Cửu Sênh, gương mặt mang nét ương bướng, lúc không cười thì lạnh lùng kiều diễm, biệt danh "Sênh Gia" cũng từđó mà ra.
Thời Cẩn gật đầu, coi như chào hỏi.
Khương Cửu Sênh lại quay qua Trình Hội giới thiệu Thời Cẩn: "Đây là bạn em." Rất nhanh cô lại nói thêm một câu, "Và là hàng xóm." Fan cuồng thì không nên nói ra là hơn.
Trình Hội gật đầu, sau câu "xin chào" kia cũng không bắt chuyện nữa, lách người tránh sang một bên nhường chỗ cho Thời Cẩn bước ra.
Đợi người bước đi xa, ánh mắt Trình Hội vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa không thôi.
Khương Cửu Sênh thắc mắc: "Anh quen biết Thời Cẩn à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.