Chương 206: Cuộc sống đắng cay thêm vị ngọt ngào
Tô Uyên
04/11/2024
Khương Cửu Sênh ngủ tới giữa buổi sáng mới thức dậy. Cô mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà thật lâu.
Tô Khuynh đi vào phòng bệnh, thấy Khương Cửu Sênh tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: "May quá, cô tỉnh lại rồi."
Khương Cửu Sênh quay đầu lại: "Tô Khuynh."
Sốt nhẹ trong thời gian dài khiến giọng cô rất khàn, khuôn mặt đã hồng hào hơn.
Tô Khuynh nhanh chóng rót một ly nước ấm: "Uống nước trước đi. Nếu giọng cô bị hỏng vì sốt thì sếp sẽ đánh c.h.ế.t tôi mất." Tô Khuynh đưa ly nước cho Khương Cửu Sênh, lại sờ lên trán cô đo nhiệt độ: "May mà hết sốt rồi."
Khương Cửu Sênh uống nước xong, nói tiếng cảm ơn rồi nằm lại trên giường bệnh. Cô không nói lời nào cả, vẻ mặt hoảng hốt như thể có tâm sự vậy.
Cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.
Tô Khuynh rối rắm một chút, vẫn không nhịn được hỏi: "Cô với Thời Cẩn bị sao vậy?" Cô rất là rất là tò mò: "Anh ta đứng ngoài phòng bệnh cả đêm, nhưng lại không chịu đi vào."
Khương Cửu Sênh vẫn im lặng, không đáp một lời.
Giống hệt Thời Cẩn, không chịu nói năng gì cả. Chắc cũng không phải là vấn đề nhỏ gì đâu. Hai người đều thuộc loại người vừa bình tĩnh vừa lý trí, bình thường rất chiều chuộng nhau. Nếu hai người bọn họ mà cãi nhau thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ nhặt gì cho cam.
Tô Khuynh cũng không hỏi lại nữa.
Lúc này, điện thoại của Tô Khuynh vang lên. Là Từ Thanh Cửu.
"Em đang ở đâu đấy?" Giọng Từ Thanh Cửu nghe có vẻ rất bất mãn.
Tô Khuynh đáp lại một cách thành thực: "Bệnh viện."
Từ Thanh Cửu lập tức vặn hỏi: "Em ở bệnh viện làm gì?"
Phản ứng hơi quá đấy.
Tô Khuynh ăn ngay nói thật: "Sênh Sênh bị bệnh, em đang chăm sóc cho cô ấy."
Từ Thanh Cửu nghe vậy, chợt cất cao giọng, nghe có vẻ rất oán giận: "Tôi gọi điện cho em cả đêm mà không được, em chăm sóc cô ấy cả đêm luôn à?"
Để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Khương Cửu Sênh, cậu đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng. Bận bịu cả đêm nên không chú ý. Nghĩ vậy, Tô Khuynh cũng hơi chột dạ, vội giải thích: "Ừ, Sênh Sênh sốt cả đêm."
Giờ thì hay rồi, càng giải thích thì Từ Thanh Cửu lại càng nổi trận lôi đình, nói bằng giọng lồi lõm: "Tô Khuynh, có phải em đã quên rằng mình là người có bạn trai rồi hay không hả?"
Tô Khuynh giờ mới phản ứng lại, hình như có gì sai sai.
Bạn trai ghen với bạn thân, bạn trai không biết đây là bạn thân mà cứ tưởng là người tình cơ đấy. Tô Khuynh cảm thấy mình gặp phải chuyện lớn rồi.
Cô vắt óc, mình phải giải thích thế nào đây?
Từ Thanh Cửu đã bắt đầu ép hỏi dồn dập, lòng đầy căm phẫn: "Có phải em vẫn còn tình cảm với Khương Cửu Sênh không hả?"
Còn tình cảm…
Cô nhớ ra rồi, trước kia cô từng "thừa nhận" là thích Khương Cửu Sênh trước mặt Từ Thanh Cửu.
Quả nhiên, gặp phải chuyện lớn rồi.
Chưa chờ cô trả lời thì Từ Thanh Cửu đã dập máy. Tô Khuynh gọi lại thì Từ Thanh Cửu không chịu nghe.
Văn phòng khoa Ngoại Tim mạch.
Gõ cửa ba lần, người bên trong nói một câu "vào đi", Tạ Đãng mở mới đẩy cửa vào, khoanh tay dựa vào tường, thò một cái chân dài ra đá cánh cửa, giọng điệu vừa tùy hứng lại vừa thách thức: "Họ Thời, đánh một trận đi."
Cậu đến thăm bệnh, trong phòng bệnh lại chẳng thấy bóng dáng Thời Cẩn đâu cả. Tô Khuynh nói anh ta đã cãi nhau với Khương Cửu Sênh.
Hơ.
Cô ấy là đệ tử thứ mười ba của nhà họ Tạ bọn họ, chẳng lẽ lại có lỗi sao? Bất kể là lỗi của ai thì đều tại Thời Cẩn hết! Hết cách, người nhà họ Tạ bọn họ đều bênh vực người mình mà không phân rõ phải trái như thế.
Muốn đánh anh ta!
Thời Cẩn ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên: "Cậu không đánh thắng tôi được đâu."
Tạ Đãng vừa thấy vẻ mặc dù trời có sập thì vẫn bình chân như vại này là lại khó chịu, thế là lại muốn quậy một trận: "Không làm anh bị gãy tay gãy chân thì cũng phải khiến anh mất tí máu."
Mười lăm phút sau, Tạ Đãng trở về phòng bệnh của Khương Cửu Sênh. Vừa vào phòng, người quản lý Tống Tĩnh đã phát hiện điểm bất thường. Cô quan sát một lát, quả nhiên thấy trên tay cậu ta có vết máu. Không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là màu đỏ nhìn chói mắt thôi.
Mới ra ngoài có mười lăm phút thôi mà đã bị thương, thật đúng là không làm cho người ta bớt lo gì cả! Tống Tĩnh cuống quýt: "Tay bị sao vậy?" Tống Tĩnh muốn kéo cậu ta lại xem vết thương.
Tạ Đãng giấu tay ra đằng sau, không cho cô chạm vào, mặt tỉnh rụi: "Bị ngã thôi."
Ngã tới mức m.á.u me đầm đìa thế à? Bình thường không phải cậu luôn nâng niu đôi tay này như nâng trứng đó sao?
Tống Tĩnh cũng muốn đánh người rồi đây. Cô dạy dỗ: "Ông tướng ạ, cậu là nghệ sĩ violon, kiếm cơm nhờ cái tay này đấy, đừng có làm bừa nữa cho tôi nhờ!"
Tạ Đãng nhìn tay của mình, tiếp lời Tống Tĩnh: "Đúng rồi, tay của tôi quý giá lắm, không thể sơ suất được." Cậu ta nhìn về phía người đại diện, mặt nghiêm trang: "Tống Tĩnh, làm thủ tục nằm viện cho tôi đi, đôi tay quý giá của tôi phải nằm viện để theo dõi mới được."
Tống Tĩnh không biết tại sao lại đực mặt ra nhưng mà từ đầu tới cuối vẫn luôn cảm thấy rất mơ hồ.
Cô cảm thấy cô công chúa nhỏ Tạ Đãng này không phải ngã trúng tay, mà là ngã đập đầu thì có lý hơn.
Tạ Đãng hoàn toàn không để ý tới Tống Tĩnh đang trợn trắng mắt. Cậu ta ngồi xuống sofa: "Sênh Sênh, tôi nằm ở phòng bệnh bên cạnh bà nhé?"
Khương Cửu Sênh nằm nghiêng người, trạng thái tinh thần không ổn lắm, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Tống Tĩnh kịp thời tạt cho cậu ta một chậu nước lạnh: "Phòng bên cạnh có người rồi."
Tạ Đãng nói bằng giọng đương nhiên: "Bảo người ta chuyển đi là được."
Tống Tĩnh nổi khùng: "Cậu tưởng bệnh viện là nhà cậu chắc? Bảo chuyển là chuyển được sao?" Đều là bệnh nhân VIP, không để ý tới tiền nong, đâu dễ thuyết phục được đâu.
Tạ Đãng nói bâng quơ: "Đó là chuyện của chị."
Gặp phải một cô công chúa thích xằng bậy thích quậy phá thật sự không nhọc lòng ở mức bình thường đâu.
May mà phòng bệnh bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, vừa nghe thấy Tạ Đãng muốn nằm viện, cô lại vô cùng kích động, đồng thời tha thiết xin ký tên. Tống Tĩnh cũng rất buồn bực, yêu tinh nhỏ Tạ Đãng xấu xa kia tại sao lại được các cô gái trẻ tuổi yêu thích đến vậy chứ?
Yêu tinh nhỏ xấu xa vào phòng cấp cứu băng bó, đeo khẩu trang cùng với một chiếc kính râm to đùng, ăn mặc rất kín đáo. Y tá trong phòng cấp cứu không nhận ra cậu ta.
Y tá lau vết m.á.u trên tay Tạ Đãng, thế mới phát hiện: "Không có vết thương mà."
Đương nhiên là không có vết thương rồi. Máu là của Thời Cẩn.
Tạ Đãng không buồn giải thích, lời ít ý nhiều: "Băng bó đi."
Y tá không hiểu lắm, mặt ngơ ngác: "Anh gì ơi, anh không bị thương mà."
Tạ Đãng nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: "Nội thương, có hiểu không?" Hắn thúc giục: "Mau lên, băng bó đi."
Y tá câm nín.
Cô cảm thấy người bệnh này nên đến khoa Thần kinh thì đúng hơn.
Hai mươi phút trước, trong văn phòng của Thời Cẩn.
Tạ Đãng khó chịu tới mức muốn đánh người. Tuy rằng cậu không đánh lại Thời Cẩn, nhưng không thể kìm nén được khát vọng muốn đánh anh ta.
Thời Cẩn đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ Đãng: "Là tôi bắt nạt cô ấy." Anh nhìn thẳng vào mắt Tạ Đãng, nói rõ từng chữ một: "Tôi khiến cô ấy bị ốm."
Lời này thật sự là gợi đòn.
Tạ Đãng khẽ cắn môi, không nhịn được nữa vung nắm đ.ấ.m lên.
Thời Cẩn giơ tay túm được, đột nhiên dùng sức siết chặt.
Tạ Đãng đang định dùng sức thì trên mu bàn tay lại có chất lỏng ấm áp. Cậu cúi đầu nhìn thì thấy m.á.u trên cổ tay Thời Cẩn đang chảy từ đầu ngón tay tới tay cậu. Cậu sửng sốt mấy giây, không khỏi lặng người. Sao trông giống như đang ăn vạ vậy?
Người ta bị thương nên không thể đánh được. Giọng Tạ Đãng nghe có vẻ bực bội: "Tôi còn chưa đánh đâu, sao anh đã đổ m.á.u rồi?"
"Cậu nằm viện đi, làm bạn với cô ấy." Thời Cẩn bỗng nói, giọng nặng trĩu, ánh mắt đầy rối ren.
Tạ Đãng không hiểu ra sao: "Đầu anh bị cửa kẹp à?"
Thời Cẩn thả tay ra, rút một tờ giấy ra lau m.á.u trên tay: "Trước kia Sênh Sênh có bệnh trầm cảm."
Tạ Đãng không rõ về quá khứ của Khương Cửu Sênh cho lắm, chỉ biết là có liên quan tới Thời Cẩn thôi. Nhưng cậu biết Khương Cửu Sênh vẫn luôn đi tư vấn tâm lý.
Tống Tĩnh đi làm thủ tục nhập viện. Tô Khuynh ngồi trên sofa gọt táo. Tạ Đãng bê ghế ngồi cạnh giường.
"Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh ngồi dậy, ngẩng đầu lên: "Ừ."
"Để tôi kể chuyện cười cho nghe nhé." Tạ Đãng không hề có ý nói đùa.
Cô không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó Tạ Đãng bắt đầu kể chuyện cười. Cậu ta không có khiếu hài hước nào cả, giọng như đang đọc thuộc lòng vậy: "Hai trái cà chua đi qua đường cái, một chiếc ô tô lao tới như bay. Một trái không né kịp nên bị cán qua. Một trái cà chua khác chỉ vào trái cà chua bị cán cười to rồi nói, ha ha ha ha ha ha, sốt cà chua kìa!"
Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh đều câm nín.
Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên im lặng.
Tạ Đãng hơi xấu hổ, sờ mũi nói: "Không buồn cười hả?"
Là vớ vẩn thì có. Tô Khuynh bưng táo đã gọt xong tới, sau đó nhìn Tạ Đãng bằng ánh mắt như nhìn trẻ thiểu năng.
Cậu ta tỉnh rụi: "Thế để tôi kể chuyện khác." Sau đó hắng giọng mấy phát, lần này không giống như đọc thuộc lòng mà giống như đang đọc diễn cảm, hơn nữa còn đọc mà không có cảm tình tí nào: "Vẫn là hai trái cà chua đó, chúng nó đi dạo phố. Trái cà chua thứ nhất bỗng tăng tốc, trái cà chua thứ hai bèn hỏi: Tụi mình đi đâu vậy? Trái cà chua thứ nhất không đáp lại, trái cà chua thứ hai lại hỏi lại. Trái cà chua thứ nhất vẫn không trả lời, trái cà chua thứ hai lại hỏi lần nữa. Cuối cùng trái cà chua thứ nhất chậm rãi quay đầu lại nói: Tụi mình không phải là cà chua sao? Tụi mình biết nói à?"
Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh lại câm nín.
Cà chua đã trêu ai chọc ai chứ?
Tạ Đãng sờ tai: "Vẫn không buồn cười à?" Cậu ta chỉnh lại tư thế ngồi lại, lần này ngồi rất là nghiêm chỉnh: "Tôi lại kể chuyện khác."
Vẫn là câu chuyện về cà chua.
Trước lạ sau quen, lần này Tạ Đãng kể bằng giọng chan chứa tình cảm: "Cà chua thấy hai con rùa vẫn rụt đầu nằm im bên sông, nó bèn hỏi một người nông dân: Tụi nó đang làm gì thế? Người nông dân nói: Đang PK đấy. Cà chua khó hiểu: Chả nhúc nhích tí nào cả, PK cái gì? Người nông dân: Đang đấu giả c.h.ế.t đấy. Cà chua nói: Nhưng con rùa trên mai có chữ giáp cốt kia đã c.h.ế.t từ lâu rồi mà. Lúc này, một con khác bỗng thò đầu ra mắng: Đ*ch, c.h.ế.t mà cũng không nói một tiếng! Đột nhiên một con khác cũng thò đầu ra: Ngu! Cà chua nói mà mày cũng tin, ha ha ha, thua rồi con ạ!"
Khương Cửu Sênh câm nín.
Tô Khuynh gãi đầu, đặt tay sau lưng, vẻ mặt phức tạp rời khỏi phòng bệnh. Cậu muốn đi nói chuyện với Tống Tĩnh, có lẽ Tạ Đãng không bị thương ở tay mà là ở đầu, hơn nữa là bị cà chua đập trúng.
Từ đầu tới cuối, Khương Cửu Sênh đều ngơ ngác.
Tạ Đãng rất thất bại, không khỏi thẹn quá thành giận, giọng u oán: "Khương Cửu Sênh, bà không thể cười được tí xíu à? Tôi đọc suốt nửa giờ đấy!"
Cậu sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ từng làm chuyện ngu xuẩn đến vậy!
Miệng Khương Cửu Sênh khẽ co giật.
Tạ Đãng bỏ cuộc: "Thôi, đừng cười thì hơn." Trông còn xấu hơn cả khóc nữa.
Cô nằm xuống, mí mắt nặng trĩu: "Đãng Đãng, tôi hơi mệt."
"Thế thì ngủ đi." Tạ Đãng hạ giường bệnh xuống thấp hơn một chút cho cô. Cậu mím môi, rối rắm thật lâu, nhưng vẫn cố nói: "Có cần tôi hát ru không?"
Khương Cửu Sênh hỏi: "Vẫn là cà chua hả?"
"Không phải." Tạ Đãng sửa lại một cách nghiêm trang: "Ngôi sao nhỏ."
Cô bỗng bật cười.
Cuối cùng cũng cười rồi…
Tạ Đãng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hát một bài ngôi sao nhỏ. Bởi vì là chơi âm nhạc nên không nói tới chuẩn âm. Chẳng qua giọng hát vừa mềm mại vừa ngây thơ, cậu cảm thấy không đủ khí khái đàn ông.
Tạ Đãng ca hát hơi giống con gái nên cậu ta chưa bao giờ hát, chỉ có Khương Cửu Sênh và Tạ Bánh Trôi từng nghe cậu hát thôi.
Sau khi Khương Cửu Sênh ngủ, Tạ Đãng mới về phòng bệnh của mình. Vừa mở cửa ra đã thấy có người đang đứng ở vách tường sát cửa. Người đó cúi đầu, tóc mái che ánh mắt, trông có vẻ sa sút.
"Cô ấy ngủ rồi." Tạ Đãng tức giận nói: "Có muốn vào hay không tùy anh." Bỏ lại câu này, cậu đi vào phòng bệnh bên cạnh, đóng sầm cửa.
Thời Cẩn tựa vào tường, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra. Anh đi rất nhẹ đến trước giường bệnh, chăm chú nhìn cô thật lâu. Anh muốn hôn cô, lại sợ sẽ đánh thức cô nên cứ thế khom lưng nhìn rất lâu.
Xin lỗi Sênh Sênh, anh lại lừa em rồi!
Anh nâng tay lên, khẽ vuốt mặt cô. Nhưng phải làm sao đây, nếu anh không phải là hung thủ thì chỉ còn lại mình cô thôi.
Buổi chiều, Từ Thanh Cửu đến bệnh viện. Cậu bọc kín mít, trông như kẻ ăn trộm. Sau đó khi thấy Tô Khuynh đang xách bình nước nóng bước ra từ phòng bệnh, dáng vẻ như đi ăn trộm thoáng cái biến thành đi bắt trộm.
Hơn nữa còn là bắt quả tang ông chồng ngoại tình.
Từ Thanh Cửu hổn hển kêu lên: "Tô Khuynh!"
Tô Khuynh thở dài một tiếng, nói rất nhỏ: "Nhỏ giọng tí, Sênh Sênh mới ngủ xong."
Từ Thanh Cửu nghẹn họng.
Cậu cảm thấy trên đầu mình là thảo nguyên Hồi Hột, còn thường xuyên có một bầy ngựa cỏ bùn chạy trên thảo nguyên nữa! Từ Thanh Cửu tức đến mức nổ cả phổi: "Trong mắt em có còn người bạn trai là tôi không hả?!"
Tô Khuynh đặt bình nước xuống, kéo cậu tới cửa cầu thang, ngẩng đầu cười híp mắt: "Có chứ, đang nhìn nè."
Từ Thanh Cửu nhìn nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt của cô một lúc, sau đó quay mặt đi: "Đừng nháy mắt với tôi."
Ai nháy mắt với cậu hả?
Tô Khuynh giơ tay lên nắm cằm Từ Thanh Cửu, quay mặt cậu lại đây đối diện với mình: "Anh ghen à?"
Từ Thanh Cửu tỏ vẻ khinh thường: "Ghen? Tôi mà ghen á?" Khóe miệng cậu khẽ co giật, cười khẩy: "Ha ha…"
Vẻ mặt rõ ràng là ghen điên lên mà còn cố không chịu thừa nhận, sao lại đáng yêu đến thế chứ?!
Tô Khuynh chủ động giải thích, giọng vô cùng nghiêm túc: "Em và Khương Cửu Sênh là bạn bè." Cô nhấn mạnh, nói rất rõ ràng: "Bạn rất tốt." Là bạn thân đó!
Từ Thanh Cửu hoàn toàn không tin, vẻ mặt vẫn rất khó chịu: "Giữa nam và nữ không có tình bạn đơn thuần."
Lời này là Chu Lương nói. Vợ của Chu Lương là người cố vấn tình cảm. Anh ta gần mực thì đen, ngụy biện nhiều, nhưng nghe đều có vẻ rất triết lý. Chu Lương nói giữa nam và nữ, chỉ cần mặt mũi không xấu đau xấu đớn thì không bao giờ tồn tại tình bạn trong sáng hết. Không phải là đang làm bạn tình thì cũng thỉnh thoảng làm bạn tình, không thì cũng là bạn tình dự bị, sớm muộn gì cũng sẽ bốc lửa, bùm, làm bạn trên giường thôi.
Từ Thanh Cửu cảm thấy rất có lý.
Tô Khuynh cảm thấy toàn là c.h.é.m gió. Cô gạt bỏ một cách chính đáng: "Em với anh, hai thằng đực rựa đều có thể có tình yêu, thế thì tại sao với Khương Cửu Sênh lại không thể có tình bạn trong sáng được chứ?"
Hai chữ tình yêu thành công dỗ được Từ Thanh Cửu, chọc trúng uy h.i.ế.p của cậu ta, tất cả cơn giận đều tan thành mây khói trong chớp mắt. Không còn giận nữa, nhưng vẫn phải than vãn một tí: "Thế em cũng đừng chăm sóc cô ấy suốt đêm thế chứ." Nam nữ thụ thụ bất thân nhé!
Tô Khuynh suy nghĩ, thử thương lượng: "Thế lần sau em gọi anh tới cùng chăm sóc được không?"
Từ Thanh Cửu suy xét một cách nghiêm túc, miễn cưỡng nói: "Được rồi."
Tóm lại là không thể cho phép yêu tinh nhỏ Tô Khuynh chung sống một mình với những cô gái khác được. Không phải là anh không tin Tô Khuynh, mà là cậu không tin phụ nữ bên ngoài. Kiều Thanh Thiển chính là một ví dụ rõ ràng. Đừng tưởng cậu không biết, gần đây Kiều Thanh Thiển luôn nói bóng nói gió hỏi thăm Tô Khuynh, ý đồ đập chậu cướp hoa vô cùng rõ ràng. Cậu không thể không đề phòng được.
Từ Thanh Cửu tỏ thái độ: "Lần sau em phải nói rõ với anh, anh đi cùng với em."
Dễ dỗ ghê!
Tô Khuynh buồn cười. Vóc dáng cô cao, mang giày thể thao cũng 1m76, hơi kiễng chân lên là cao bằng Từ Thanh Cửu rồi. Cô sờ đầu cậu: "Không giận nữa à?"
Từ Thanh Cửu gật đầu, mặc cho cô làm rối tung kiểu tóc đã được tạo dáng tỉ mỉ của mình. Trong lòng cậu mềm mại, nhưng vẫn mạnh miệng lên án: "Em không gọi điện cho anh gì cả."
Tô Khuynh giải thích: "Em gọi tám cuộc, anh không nghe máy."
Từ Thanh Cửu nói bằng giọng trịnh trọng: "Em gọi thêm hai cuộc nữa thì anh sẽ nghe."
Cô không hiểu cho lắm: "Tại sao lại phải gọi thêm hai cuộc nữa?"
Bởi vì Chu Lương nói rằng nếu để ý một người thì đều gọi mười mấy cuộc điện thoại, gọi liên hoàn bạt mạng ít nhất là hai con số. Hơn nữa không thể tùy tiện bị mấy cú điện thoại dỗ tí là đầu hàng. Phải làm ra vẻ, chưa nhận được hơn mười cuộc gọi thì không cần nghe máy, để đó.
Quân sư quạt mo, đều là ý kiến vớ vẩn!
Từ Thanh Cửu liếc nhìn sang chỗ khác: "Không tại sao hết, mười là con số may mắn của anh."
Tô Khuynh im luôn. Người yêu thời nay đều chơi kiểu đó à?
Đến chạng vạng, Hoắc Nhất Ninh tới bệnh viện.
Anh nói về vụ án Ôn Thư Ninh vào nhà cướp của kia: "Tôi đã lập hồ sơ rồi, tuần sau là có thể thẩm vấn."
Khương Cửu Sênh hỏi: "Có kết tội được không?"
"Ôn Thư Ninh không đích thân tham dự, vẫn kết tội được, nhưng cùng lắm là tội xúi giục cướp bóc, có lẽ sẽ không bị phạt nặng lắm, dưới ba năm, rất có khả năng sẽ hoãn thi hành." Hoắc Nhất Ninh nói thêm: "Hơn nữa cô ta đã tìm người bảo lãnh chờ xét xử."
Điểm này Khương Cửu Sênh cũng đoán được. Dù sao Ôn Thư Ninh cũng là phụ nữ có thai mà.
Hoãn thi hành hình phạt là đối với phạm nhân bị tuyên án tạm giam, tù dưới ba năm có thời hạn theo pháp luật, cùng với tội phạm tử hình được hoãn án, quy định thời hạn nhất định để tạm hoãn chấp hành hình phạt.
Phụ nữ có thai bị phán xử tạm giam, ở tù dưới ba năm có thời hạn, hơn nữa tình tiết phạm tội tương đối nhẹ, có biểu hiện ăn năn hối lỗi, không có nguy cơ tái phạm. Tuyên cáo hoãn thi hành hình phạt không có ảnh hưởng xấu quá lớn đối với nơi cư trú của phạm nhân nên được phán xử hoãn thi hành hình phạt.
Nói cách khác, Ôn Thư Ninh có thể thoát khỏi bị ngồi tù.
Hoắc Nhất Ninh nói xong rồi ngồi một lát, sau đó đứng dậy về đồn cảnh sát. Lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
"Đội trưởng!" Giọng nói kích động suýt nữa thì kêu ré lên.
Là Cảnh Sắt. Cô vừa mở cửa ra đã thấy người bên trong, không khỏi mừng rỡ như điên, cười đến mức đôi mắt xinh đẹp híp lại: "Chúng ta có duyên thật!." Cô bê một cái bình giữ ấm còn to hơn cả đầu mình, nói: "Sênh Sênh, đây là cháo bào ngư mà mẹ em nấu. Chị ăn chút đi, rất bổ dưỡng đấy!"
Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn đâu." Cảnh Sắt vừa đáp vừa liếc nhìn đội trưởng nhà mình. Một ngày không gặp như cách ba năm, cô đã không gặp đội trưởng rất nhiều rất nhiều năm rồi.
Hoắc Nhất Ninh nhìn đồng hồ, không ở lại nữa: "Tôi về đồn trước đây. Có tiến triển gì tôi sẽ liên lạc với cô." Ánh mắt anh lại vẫn nhìn Cảnh Sắt.
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, Cảnh Sắt lập tức bỏ bình giữ nhiệt xuống, nói bằng giọng đầy mong chờ: "Đội trưởng, để em tiễn anh đi."
Anh không nói là được hay không.
Cô cầm khăn quàng cổ quấn quanh mặt, vui vẻ đi theo.
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh. Cô gái nhỏ thong thả đi theo sau anh, chốc chốc lại ngẩng đầu lên, nhìn người đi đằng trước bằng đôi mắt trăng non luôn cười tủm tỉm.
Hoắc Nhất Ninh đi chậm lại, chờ cô đến bên cạnh mình rồi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ chỉ để lộ ra một đôi mắt to linh hoạt, tròng mắt như hai viên đá quý màu đen, vừa đen vừa sáng. Cô không trang điểm, quầng thâm mắt rất đậm.
"Gần đây vẫn nghiện chơi game à?" Anh bỗng hỏi.
Cảnh Sắt chớp mắt: "Đâu có đâu." Cũng chỉ chơi mười mấy hiệp liên quân, mười mấy hiệp PUBG mà thôi. Không thể khiến đội trưởng cho rằng cô chỉ là thiếu nữ nghiện internet mà chẳng làm gì cả được.
"Có báo chí đưa tin rằng vì cô chưa chơi game xong nên không chịu lên máy bay, thế là bỏ lỡ buổi chiếu phim đầu tiên."
Giọng điệu anh là sự kết hợp giữa chủ nhiệm lớp và phụ huynh học sinh.
Nhưng đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là…
Cô kích động ghê gớm: "Đội trưởng, anh còn xem tin tức về em cơ à!"
"…"
Trọng điểm của anh không phải là thế.
Anh liếc sang chỗ khác, nói: "Sau này chơi game ít thôi." Rồi giọng anh trở nên nhẹ hơn, mềm mại hơn, kiềm chế tính tình: "Không tốt cho mắt đâu."
Đội-trưởng-quan-tâm-cô!
Cảnh Sắt vui vẻ như một con sóc đào đất phấn khởi, ra sức gật đầu: "Dạ vâng!"
Thật nghe lời.
Hoắc Nhất Ninh mỉm cười.
Hai người ăn ý không đi thang máy mà đi thang bộ một lát. Cảnh Sắt bỗng hỏi: "Đội trưởng, anh không chơi game hả?"
Hoắc Nhất Ninh đi chậm lại, bước xuống nấc thang bên dưới: "Trước kia có chơi, vào trường cảnh sát rồi không chơi nữa."
Cảnh Sắt nghiêng đầu: "Tại sao vào trường cảnh sát rồi lại không chơi nữa vậy?"
"Nhìn đường."
"Vâng." Cô đi đường đàng hoàng, tay vịn lan can cầu thang, hỏi lại lần nữa: "Tại sao vào trường cảnh sát rồi lại không chơi nữa vậy?"
Năm đó cô vừa tỏ tình xong, đội trưởng đã mất liên lạc rồi, thì ra là vào trường cảnh sát. Thế thì cô không trách anh nữa.
Hoắc Nhất Ninh bất thình lình đáp lại một câu: "Bởi vì có người muốn yêu qua mạng với tôi."
Cảnh Sắt vừa nghe vậy, không khỏi kích động: "Thế anh cảm thấy người kia thế nào? Anh có thích cô ấy không?"
Là-em-đó!
Em-chính-là-cô-em-yêu-trên-mạng-với-anh-đấy! Ngay lúc cô sắp không kìm được thốt ra câu này thì…
Tô Khuynh đi vào phòng bệnh, thấy Khương Cửu Sênh tỉnh dậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: "May quá, cô tỉnh lại rồi."
Khương Cửu Sênh quay đầu lại: "Tô Khuynh."
Sốt nhẹ trong thời gian dài khiến giọng cô rất khàn, khuôn mặt đã hồng hào hơn.
Tô Khuynh nhanh chóng rót một ly nước ấm: "Uống nước trước đi. Nếu giọng cô bị hỏng vì sốt thì sếp sẽ đánh c.h.ế.t tôi mất." Tô Khuynh đưa ly nước cho Khương Cửu Sênh, lại sờ lên trán cô đo nhiệt độ: "May mà hết sốt rồi."
Khương Cửu Sênh uống nước xong, nói tiếng cảm ơn rồi nằm lại trên giường bệnh. Cô không nói lời nào cả, vẻ mặt hoảng hốt như thể có tâm sự vậy.
Cũng không biết là đang suy nghĩ gì nữa.
Tô Khuynh rối rắm một chút, vẫn không nhịn được hỏi: "Cô với Thời Cẩn bị sao vậy?" Cô rất là rất là tò mò: "Anh ta đứng ngoài phòng bệnh cả đêm, nhưng lại không chịu đi vào."
Khương Cửu Sênh vẫn im lặng, không đáp một lời.
Giống hệt Thời Cẩn, không chịu nói năng gì cả. Chắc cũng không phải là vấn đề nhỏ gì đâu. Hai người đều thuộc loại người vừa bình tĩnh vừa lý trí, bình thường rất chiều chuộng nhau. Nếu hai người bọn họ mà cãi nhau thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ nhặt gì cho cam.
Tô Khuynh cũng không hỏi lại nữa.
Lúc này, điện thoại của Tô Khuynh vang lên. Là Từ Thanh Cửu.
"Em đang ở đâu đấy?" Giọng Từ Thanh Cửu nghe có vẻ rất bất mãn.
Tô Khuynh đáp lại một cách thành thực: "Bệnh viện."
Từ Thanh Cửu lập tức vặn hỏi: "Em ở bệnh viện làm gì?"
Phản ứng hơi quá đấy.
Tô Khuynh ăn ngay nói thật: "Sênh Sênh bị bệnh, em đang chăm sóc cho cô ấy."
Từ Thanh Cửu nghe vậy, chợt cất cao giọng, nghe có vẻ rất oán giận: "Tôi gọi điện cho em cả đêm mà không được, em chăm sóc cô ấy cả đêm luôn à?"
Để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Khương Cửu Sênh, cậu đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng. Bận bịu cả đêm nên không chú ý. Nghĩ vậy, Tô Khuynh cũng hơi chột dạ, vội giải thích: "Ừ, Sênh Sênh sốt cả đêm."
Giờ thì hay rồi, càng giải thích thì Từ Thanh Cửu lại càng nổi trận lôi đình, nói bằng giọng lồi lõm: "Tô Khuynh, có phải em đã quên rằng mình là người có bạn trai rồi hay không hả?"
Tô Khuynh giờ mới phản ứng lại, hình như có gì sai sai.
Bạn trai ghen với bạn thân, bạn trai không biết đây là bạn thân mà cứ tưởng là người tình cơ đấy. Tô Khuynh cảm thấy mình gặp phải chuyện lớn rồi.
Cô vắt óc, mình phải giải thích thế nào đây?
Từ Thanh Cửu đã bắt đầu ép hỏi dồn dập, lòng đầy căm phẫn: "Có phải em vẫn còn tình cảm với Khương Cửu Sênh không hả?"
Còn tình cảm…
Cô nhớ ra rồi, trước kia cô từng "thừa nhận" là thích Khương Cửu Sênh trước mặt Từ Thanh Cửu.
Quả nhiên, gặp phải chuyện lớn rồi.
Chưa chờ cô trả lời thì Từ Thanh Cửu đã dập máy. Tô Khuynh gọi lại thì Từ Thanh Cửu không chịu nghe.
Văn phòng khoa Ngoại Tim mạch.
Gõ cửa ba lần, người bên trong nói một câu "vào đi", Tạ Đãng mở mới đẩy cửa vào, khoanh tay dựa vào tường, thò một cái chân dài ra đá cánh cửa, giọng điệu vừa tùy hứng lại vừa thách thức: "Họ Thời, đánh một trận đi."
Cậu đến thăm bệnh, trong phòng bệnh lại chẳng thấy bóng dáng Thời Cẩn đâu cả. Tô Khuynh nói anh ta đã cãi nhau với Khương Cửu Sênh.
Hơ.
Cô ấy là đệ tử thứ mười ba của nhà họ Tạ bọn họ, chẳng lẽ lại có lỗi sao? Bất kể là lỗi của ai thì đều tại Thời Cẩn hết! Hết cách, người nhà họ Tạ bọn họ đều bênh vực người mình mà không phân rõ phải trái như thế.
Muốn đánh anh ta!
Thời Cẩn ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thản nhiên: "Cậu không đánh thắng tôi được đâu."
Tạ Đãng vừa thấy vẻ mặc dù trời có sập thì vẫn bình chân như vại này là lại khó chịu, thế là lại muốn quậy một trận: "Không làm anh bị gãy tay gãy chân thì cũng phải khiến anh mất tí máu."
Mười lăm phút sau, Tạ Đãng trở về phòng bệnh của Khương Cửu Sênh. Vừa vào phòng, người quản lý Tống Tĩnh đã phát hiện điểm bất thường. Cô quan sát một lát, quả nhiên thấy trên tay cậu ta có vết máu. Không nghiêm trọng lắm, chẳng qua là màu đỏ nhìn chói mắt thôi.
Mới ra ngoài có mười lăm phút thôi mà đã bị thương, thật đúng là không làm cho người ta bớt lo gì cả! Tống Tĩnh cuống quýt: "Tay bị sao vậy?" Tống Tĩnh muốn kéo cậu ta lại xem vết thương.
Tạ Đãng giấu tay ra đằng sau, không cho cô chạm vào, mặt tỉnh rụi: "Bị ngã thôi."
Ngã tới mức m.á.u me đầm đìa thế à? Bình thường không phải cậu luôn nâng niu đôi tay này như nâng trứng đó sao?
Tống Tĩnh cũng muốn đánh người rồi đây. Cô dạy dỗ: "Ông tướng ạ, cậu là nghệ sĩ violon, kiếm cơm nhờ cái tay này đấy, đừng có làm bừa nữa cho tôi nhờ!"
Tạ Đãng nhìn tay của mình, tiếp lời Tống Tĩnh: "Đúng rồi, tay của tôi quý giá lắm, không thể sơ suất được." Cậu ta nhìn về phía người đại diện, mặt nghiêm trang: "Tống Tĩnh, làm thủ tục nằm viện cho tôi đi, đôi tay quý giá của tôi phải nằm viện để theo dõi mới được."
Tống Tĩnh không biết tại sao lại đực mặt ra nhưng mà từ đầu tới cuối vẫn luôn cảm thấy rất mơ hồ.
Cô cảm thấy cô công chúa nhỏ Tạ Đãng này không phải ngã trúng tay, mà là ngã đập đầu thì có lý hơn.
Tạ Đãng hoàn toàn không để ý tới Tống Tĩnh đang trợn trắng mắt. Cậu ta ngồi xuống sofa: "Sênh Sênh, tôi nằm ở phòng bệnh bên cạnh bà nhé?"
Khương Cửu Sênh nằm nghiêng người, trạng thái tinh thần không ổn lắm, chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.
Tống Tĩnh kịp thời tạt cho cậu ta một chậu nước lạnh: "Phòng bên cạnh có người rồi."
Tạ Đãng nói bằng giọng đương nhiên: "Bảo người ta chuyển đi là được."
Tống Tĩnh nổi khùng: "Cậu tưởng bệnh viện là nhà cậu chắc? Bảo chuyển là chuyển được sao?" Đều là bệnh nhân VIP, không để ý tới tiền nong, đâu dễ thuyết phục được đâu.
Tạ Đãng nói bâng quơ: "Đó là chuyện của chị."
Gặp phải một cô công chúa thích xằng bậy thích quậy phá thật sự không nhọc lòng ở mức bình thường đâu.
May mà phòng bệnh bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, vừa nghe thấy Tạ Đãng muốn nằm viện, cô lại vô cùng kích động, đồng thời tha thiết xin ký tên. Tống Tĩnh cũng rất buồn bực, yêu tinh nhỏ Tạ Đãng xấu xa kia tại sao lại được các cô gái trẻ tuổi yêu thích đến vậy chứ?
Yêu tinh nhỏ xấu xa vào phòng cấp cứu băng bó, đeo khẩu trang cùng với một chiếc kính râm to đùng, ăn mặc rất kín đáo. Y tá trong phòng cấp cứu không nhận ra cậu ta.
Y tá lau vết m.á.u trên tay Tạ Đãng, thế mới phát hiện: "Không có vết thương mà."
Đương nhiên là không có vết thương rồi. Máu là của Thời Cẩn.
Tạ Đãng không buồn giải thích, lời ít ý nhiều: "Băng bó đi."
Y tá không hiểu lắm, mặt ngơ ngác: "Anh gì ơi, anh không bị thương mà."
Tạ Đãng nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: "Nội thương, có hiểu không?" Hắn thúc giục: "Mau lên, băng bó đi."
Y tá câm nín.
Cô cảm thấy người bệnh này nên đến khoa Thần kinh thì đúng hơn.
Hai mươi phút trước, trong văn phòng của Thời Cẩn.
Tạ Đãng khó chịu tới mức muốn đánh người. Tuy rằng cậu không đánh lại Thời Cẩn, nhưng không thể kìm nén được khát vọng muốn đánh anh ta.
Thời Cẩn đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ Đãng: "Là tôi bắt nạt cô ấy." Anh nhìn thẳng vào mắt Tạ Đãng, nói rõ từng chữ một: "Tôi khiến cô ấy bị ốm."
Lời này thật sự là gợi đòn.
Tạ Đãng khẽ cắn môi, không nhịn được nữa vung nắm đ.ấ.m lên.
Thời Cẩn giơ tay túm được, đột nhiên dùng sức siết chặt.
Tạ Đãng đang định dùng sức thì trên mu bàn tay lại có chất lỏng ấm áp. Cậu cúi đầu nhìn thì thấy m.á.u trên cổ tay Thời Cẩn đang chảy từ đầu ngón tay tới tay cậu. Cậu sửng sốt mấy giây, không khỏi lặng người. Sao trông giống như đang ăn vạ vậy?
Người ta bị thương nên không thể đánh được. Giọng Tạ Đãng nghe có vẻ bực bội: "Tôi còn chưa đánh đâu, sao anh đã đổ m.á.u rồi?"
"Cậu nằm viện đi, làm bạn với cô ấy." Thời Cẩn bỗng nói, giọng nặng trĩu, ánh mắt đầy rối ren.
Tạ Đãng không hiểu ra sao: "Đầu anh bị cửa kẹp à?"
Thời Cẩn thả tay ra, rút một tờ giấy ra lau m.á.u trên tay: "Trước kia Sênh Sênh có bệnh trầm cảm."
Tạ Đãng không rõ về quá khứ của Khương Cửu Sênh cho lắm, chỉ biết là có liên quan tới Thời Cẩn thôi. Nhưng cậu biết Khương Cửu Sênh vẫn luôn đi tư vấn tâm lý.
Tống Tĩnh đi làm thủ tục nhập viện. Tô Khuynh ngồi trên sofa gọt táo. Tạ Đãng bê ghế ngồi cạnh giường.
"Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh ngồi dậy, ngẩng đầu lên: "Ừ."
"Để tôi kể chuyện cười cho nghe nhé." Tạ Đãng không hề có ý nói đùa.
Cô không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó Tạ Đãng bắt đầu kể chuyện cười. Cậu ta không có khiếu hài hước nào cả, giọng như đang đọc thuộc lòng vậy: "Hai trái cà chua đi qua đường cái, một chiếc ô tô lao tới như bay. Một trái không né kịp nên bị cán qua. Một trái cà chua khác chỉ vào trái cà chua bị cán cười to rồi nói, ha ha ha ha ha ha, sốt cà chua kìa!"
Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh đều câm nín.
Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên im lặng.
Tạ Đãng hơi xấu hổ, sờ mũi nói: "Không buồn cười hả?"
Là vớ vẩn thì có. Tô Khuynh bưng táo đã gọt xong tới, sau đó nhìn Tạ Đãng bằng ánh mắt như nhìn trẻ thiểu năng.
Cậu ta tỉnh rụi: "Thế để tôi kể chuyện khác." Sau đó hắng giọng mấy phát, lần này không giống như đọc thuộc lòng mà giống như đang đọc diễn cảm, hơn nữa còn đọc mà không có cảm tình tí nào: "Vẫn là hai trái cà chua đó, chúng nó đi dạo phố. Trái cà chua thứ nhất bỗng tăng tốc, trái cà chua thứ hai bèn hỏi: Tụi mình đi đâu vậy? Trái cà chua thứ nhất không đáp lại, trái cà chua thứ hai lại hỏi lại. Trái cà chua thứ nhất vẫn không trả lời, trái cà chua thứ hai lại hỏi lần nữa. Cuối cùng trái cà chua thứ nhất chậm rãi quay đầu lại nói: Tụi mình không phải là cà chua sao? Tụi mình biết nói à?"
Khương Cửu Sênh và Tô Khuynh lại câm nín.
Cà chua đã trêu ai chọc ai chứ?
Tạ Đãng sờ tai: "Vẫn không buồn cười à?" Cậu ta chỉnh lại tư thế ngồi lại, lần này ngồi rất là nghiêm chỉnh: "Tôi lại kể chuyện khác."
Vẫn là câu chuyện về cà chua.
Trước lạ sau quen, lần này Tạ Đãng kể bằng giọng chan chứa tình cảm: "Cà chua thấy hai con rùa vẫn rụt đầu nằm im bên sông, nó bèn hỏi một người nông dân: Tụi nó đang làm gì thế? Người nông dân nói: Đang PK đấy. Cà chua khó hiểu: Chả nhúc nhích tí nào cả, PK cái gì? Người nông dân: Đang đấu giả c.h.ế.t đấy. Cà chua nói: Nhưng con rùa trên mai có chữ giáp cốt kia đã c.h.ế.t từ lâu rồi mà. Lúc này, một con khác bỗng thò đầu ra mắng: Đ*ch, c.h.ế.t mà cũng không nói một tiếng! Đột nhiên một con khác cũng thò đầu ra: Ngu! Cà chua nói mà mày cũng tin, ha ha ha, thua rồi con ạ!"
Khương Cửu Sênh câm nín.
Tô Khuynh gãi đầu, đặt tay sau lưng, vẻ mặt phức tạp rời khỏi phòng bệnh. Cậu muốn đi nói chuyện với Tống Tĩnh, có lẽ Tạ Đãng không bị thương ở tay mà là ở đầu, hơn nữa là bị cà chua đập trúng.
Từ đầu tới cuối, Khương Cửu Sênh đều ngơ ngác.
Tạ Đãng rất thất bại, không khỏi thẹn quá thành giận, giọng u oán: "Khương Cửu Sênh, bà không thể cười được tí xíu à? Tôi đọc suốt nửa giờ đấy!"
Cậu sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ từng làm chuyện ngu xuẩn đến vậy!
Miệng Khương Cửu Sênh khẽ co giật.
Tạ Đãng bỏ cuộc: "Thôi, đừng cười thì hơn." Trông còn xấu hơn cả khóc nữa.
Cô nằm xuống, mí mắt nặng trĩu: "Đãng Đãng, tôi hơi mệt."
"Thế thì ngủ đi." Tạ Đãng hạ giường bệnh xuống thấp hơn một chút cho cô. Cậu mím môi, rối rắm thật lâu, nhưng vẫn cố nói: "Có cần tôi hát ru không?"
Khương Cửu Sênh hỏi: "Vẫn là cà chua hả?"
"Không phải." Tạ Đãng sửa lại một cách nghiêm trang: "Ngôi sao nhỏ."
Cô bỗng bật cười.
Cuối cùng cũng cười rồi…
Tạ Đãng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hát một bài ngôi sao nhỏ. Bởi vì là chơi âm nhạc nên không nói tới chuẩn âm. Chẳng qua giọng hát vừa mềm mại vừa ngây thơ, cậu cảm thấy không đủ khí khái đàn ông.
Tạ Đãng ca hát hơi giống con gái nên cậu ta chưa bao giờ hát, chỉ có Khương Cửu Sênh và Tạ Bánh Trôi từng nghe cậu hát thôi.
Sau khi Khương Cửu Sênh ngủ, Tạ Đãng mới về phòng bệnh của mình. Vừa mở cửa ra đã thấy có người đang đứng ở vách tường sát cửa. Người đó cúi đầu, tóc mái che ánh mắt, trông có vẻ sa sút.
"Cô ấy ngủ rồi." Tạ Đãng tức giận nói: "Có muốn vào hay không tùy anh." Bỏ lại câu này, cậu đi vào phòng bệnh bên cạnh, đóng sầm cửa.
Thời Cẩn tựa vào tường, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra. Anh đi rất nhẹ đến trước giường bệnh, chăm chú nhìn cô thật lâu. Anh muốn hôn cô, lại sợ sẽ đánh thức cô nên cứ thế khom lưng nhìn rất lâu.
Xin lỗi Sênh Sênh, anh lại lừa em rồi!
Anh nâng tay lên, khẽ vuốt mặt cô. Nhưng phải làm sao đây, nếu anh không phải là hung thủ thì chỉ còn lại mình cô thôi.
Buổi chiều, Từ Thanh Cửu đến bệnh viện. Cậu bọc kín mít, trông như kẻ ăn trộm. Sau đó khi thấy Tô Khuynh đang xách bình nước nóng bước ra từ phòng bệnh, dáng vẻ như đi ăn trộm thoáng cái biến thành đi bắt trộm.
Hơn nữa còn là bắt quả tang ông chồng ngoại tình.
Từ Thanh Cửu hổn hển kêu lên: "Tô Khuynh!"
Tô Khuynh thở dài một tiếng, nói rất nhỏ: "Nhỏ giọng tí, Sênh Sênh mới ngủ xong."
Từ Thanh Cửu nghẹn họng.
Cậu cảm thấy trên đầu mình là thảo nguyên Hồi Hột, còn thường xuyên có một bầy ngựa cỏ bùn chạy trên thảo nguyên nữa! Từ Thanh Cửu tức đến mức nổ cả phổi: "Trong mắt em có còn người bạn trai là tôi không hả?!"
Tô Khuynh đặt bình nước xuống, kéo cậu tới cửa cầu thang, ngẩng đầu cười híp mắt: "Có chứ, đang nhìn nè."
Từ Thanh Cửu nhìn nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt của cô một lúc, sau đó quay mặt đi: "Đừng nháy mắt với tôi."
Ai nháy mắt với cậu hả?
Tô Khuynh giơ tay lên nắm cằm Từ Thanh Cửu, quay mặt cậu lại đây đối diện với mình: "Anh ghen à?"
Từ Thanh Cửu tỏ vẻ khinh thường: "Ghen? Tôi mà ghen á?" Khóe miệng cậu khẽ co giật, cười khẩy: "Ha ha…"
Vẻ mặt rõ ràng là ghen điên lên mà còn cố không chịu thừa nhận, sao lại đáng yêu đến thế chứ?!
Tô Khuynh chủ động giải thích, giọng vô cùng nghiêm túc: "Em và Khương Cửu Sênh là bạn bè." Cô nhấn mạnh, nói rất rõ ràng: "Bạn rất tốt." Là bạn thân đó!
Từ Thanh Cửu hoàn toàn không tin, vẻ mặt vẫn rất khó chịu: "Giữa nam và nữ không có tình bạn đơn thuần."
Lời này là Chu Lương nói. Vợ của Chu Lương là người cố vấn tình cảm. Anh ta gần mực thì đen, ngụy biện nhiều, nhưng nghe đều có vẻ rất triết lý. Chu Lương nói giữa nam và nữ, chỉ cần mặt mũi không xấu đau xấu đớn thì không bao giờ tồn tại tình bạn trong sáng hết. Không phải là đang làm bạn tình thì cũng thỉnh thoảng làm bạn tình, không thì cũng là bạn tình dự bị, sớm muộn gì cũng sẽ bốc lửa, bùm, làm bạn trên giường thôi.
Từ Thanh Cửu cảm thấy rất có lý.
Tô Khuynh cảm thấy toàn là c.h.é.m gió. Cô gạt bỏ một cách chính đáng: "Em với anh, hai thằng đực rựa đều có thể có tình yêu, thế thì tại sao với Khương Cửu Sênh lại không thể có tình bạn trong sáng được chứ?"
Hai chữ tình yêu thành công dỗ được Từ Thanh Cửu, chọc trúng uy h.i.ế.p của cậu ta, tất cả cơn giận đều tan thành mây khói trong chớp mắt. Không còn giận nữa, nhưng vẫn phải than vãn một tí: "Thế em cũng đừng chăm sóc cô ấy suốt đêm thế chứ." Nam nữ thụ thụ bất thân nhé!
Tô Khuynh suy nghĩ, thử thương lượng: "Thế lần sau em gọi anh tới cùng chăm sóc được không?"
Từ Thanh Cửu suy xét một cách nghiêm túc, miễn cưỡng nói: "Được rồi."
Tóm lại là không thể cho phép yêu tinh nhỏ Tô Khuynh chung sống một mình với những cô gái khác được. Không phải là anh không tin Tô Khuynh, mà là cậu không tin phụ nữ bên ngoài. Kiều Thanh Thiển chính là một ví dụ rõ ràng. Đừng tưởng cậu không biết, gần đây Kiều Thanh Thiển luôn nói bóng nói gió hỏi thăm Tô Khuynh, ý đồ đập chậu cướp hoa vô cùng rõ ràng. Cậu không thể không đề phòng được.
Từ Thanh Cửu tỏ thái độ: "Lần sau em phải nói rõ với anh, anh đi cùng với em."
Dễ dỗ ghê!
Tô Khuynh buồn cười. Vóc dáng cô cao, mang giày thể thao cũng 1m76, hơi kiễng chân lên là cao bằng Từ Thanh Cửu rồi. Cô sờ đầu cậu: "Không giận nữa à?"
Từ Thanh Cửu gật đầu, mặc cho cô làm rối tung kiểu tóc đã được tạo dáng tỉ mỉ của mình. Trong lòng cậu mềm mại, nhưng vẫn mạnh miệng lên án: "Em không gọi điện cho anh gì cả."
Tô Khuynh giải thích: "Em gọi tám cuộc, anh không nghe máy."
Từ Thanh Cửu nói bằng giọng trịnh trọng: "Em gọi thêm hai cuộc nữa thì anh sẽ nghe."
Cô không hiểu cho lắm: "Tại sao lại phải gọi thêm hai cuộc nữa?"
Bởi vì Chu Lương nói rằng nếu để ý một người thì đều gọi mười mấy cuộc điện thoại, gọi liên hoàn bạt mạng ít nhất là hai con số. Hơn nữa không thể tùy tiện bị mấy cú điện thoại dỗ tí là đầu hàng. Phải làm ra vẻ, chưa nhận được hơn mười cuộc gọi thì không cần nghe máy, để đó.
Quân sư quạt mo, đều là ý kiến vớ vẩn!
Từ Thanh Cửu liếc nhìn sang chỗ khác: "Không tại sao hết, mười là con số may mắn của anh."
Tô Khuynh im luôn. Người yêu thời nay đều chơi kiểu đó à?
Đến chạng vạng, Hoắc Nhất Ninh tới bệnh viện.
Anh nói về vụ án Ôn Thư Ninh vào nhà cướp của kia: "Tôi đã lập hồ sơ rồi, tuần sau là có thể thẩm vấn."
Khương Cửu Sênh hỏi: "Có kết tội được không?"
"Ôn Thư Ninh không đích thân tham dự, vẫn kết tội được, nhưng cùng lắm là tội xúi giục cướp bóc, có lẽ sẽ không bị phạt nặng lắm, dưới ba năm, rất có khả năng sẽ hoãn thi hành." Hoắc Nhất Ninh nói thêm: "Hơn nữa cô ta đã tìm người bảo lãnh chờ xét xử."
Điểm này Khương Cửu Sênh cũng đoán được. Dù sao Ôn Thư Ninh cũng là phụ nữ có thai mà.
Hoãn thi hành hình phạt là đối với phạm nhân bị tuyên án tạm giam, tù dưới ba năm có thời hạn theo pháp luật, cùng với tội phạm tử hình được hoãn án, quy định thời hạn nhất định để tạm hoãn chấp hành hình phạt.
Phụ nữ có thai bị phán xử tạm giam, ở tù dưới ba năm có thời hạn, hơn nữa tình tiết phạm tội tương đối nhẹ, có biểu hiện ăn năn hối lỗi, không có nguy cơ tái phạm. Tuyên cáo hoãn thi hành hình phạt không có ảnh hưởng xấu quá lớn đối với nơi cư trú của phạm nhân nên được phán xử hoãn thi hành hình phạt.
Nói cách khác, Ôn Thư Ninh có thể thoát khỏi bị ngồi tù.
Hoắc Nhất Ninh nói xong rồi ngồi một lát, sau đó đứng dậy về đồn cảnh sát. Lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra.
"Đội trưởng!" Giọng nói kích động suýt nữa thì kêu ré lên.
Là Cảnh Sắt. Cô vừa mở cửa ra đã thấy người bên trong, không khỏi mừng rỡ như điên, cười đến mức đôi mắt xinh đẹp híp lại: "Chúng ta có duyên thật!." Cô bê một cái bình giữ ấm còn to hơn cả đầu mình, nói: "Sênh Sênh, đây là cháo bào ngư mà mẹ em nấu. Chị ăn chút đi, rất bổ dưỡng đấy!"
Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn đâu." Cảnh Sắt vừa đáp vừa liếc nhìn đội trưởng nhà mình. Một ngày không gặp như cách ba năm, cô đã không gặp đội trưởng rất nhiều rất nhiều năm rồi.
Hoắc Nhất Ninh nhìn đồng hồ, không ở lại nữa: "Tôi về đồn trước đây. Có tiến triển gì tôi sẽ liên lạc với cô." Ánh mắt anh lại vẫn nhìn Cảnh Sắt.
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, Cảnh Sắt lập tức bỏ bình giữ nhiệt xuống, nói bằng giọng đầy mong chờ: "Đội trưởng, để em tiễn anh đi."
Anh không nói là được hay không.
Cô cầm khăn quàng cổ quấn quanh mặt, vui vẻ đi theo.
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh. Cô gái nhỏ thong thả đi theo sau anh, chốc chốc lại ngẩng đầu lên, nhìn người đi đằng trước bằng đôi mắt trăng non luôn cười tủm tỉm.
Hoắc Nhất Ninh đi chậm lại, chờ cô đến bên cạnh mình rồi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ chỉ để lộ ra một đôi mắt to linh hoạt, tròng mắt như hai viên đá quý màu đen, vừa đen vừa sáng. Cô không trang điểm, quầng thâm mắt rất đậm.
"Gần đây vẫn nghiện chơi game à?" Anh bỗng hỏi.
Cảnh Sắt chớp mắt: "Đâu có đâu." Cũng chỉ chơi mười mấy hiệp liên quân, mười mấy hiệp PUBG mà thôi. Không thể khiến đội trưởng cho rằng cô chỉ là thiếu nữ nghiện internet mà chẳng làm gì cả được.
"Có báo chí đưa tin rằng vì cô chưa chơi game xong nên không chịu lên máy bay, thế là bỏ lỡ buổi chiếu phim đầu tiên."
Giọng điệu anh là sự kết hợp giữa chủ nhiệm lớp và phụ huynh học sinh.
Nhưng đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là…
Cô kích động ghê gớm: "Đội trưởng, anh còn xem tin tức về em cơ à!"
"…"
Trọng điểm của anh không phải là thế.
Anh liếc sang chỗ khác, nói: "Sau này chơi game ít thôi." Rồi giọng anh trở nên nhẹ hơn, mềm mại hơn, kiềm chế tính tình: "Không tốt cho mắt đâu."
Đội-trưởng-quan-tâm-cô!
Cảnh Sắt vui vẻ như một con sóc đào đất phấn khởi, ra sức gật đầu: "Dạ vâng!"
Thật nghe lời.
Hoắc Nhất Ninh mỉm cười.
Hai người ăn ý không đi thang máy mà đi thang bộ một lát. Cảnh Sắt bỗng hỏi: "Đội trưởng, anh không chơi game hả?"
Hoắc Nhất Ninh đi chậm lại, bước xuống nấc thang bên dưới: "Trước kia có chơi, vào trường cảnh sát rồi không chơi nữa."
Cảnh Sắt nghiêng đầu: "Tại sao vào trường cảnh sát rồi lại không chơi nữa vậy?"
"Nhìn đường."
"Vâng." Cô đi đường đàng hoàng, tay vịn lan can cầu thang, hỏi lại lần nữa: "Tại sao vào trường cảnh sát rồi lại không chơi nữa vậy?"
Năm đó cô vừa tỏ tình xong, đội trưởng đã mất liên lạc rồi, thì ra là vào trường cảnh sát. Thế thì cô không trách anh nữa.
Hoắc Nhất Ninh bất thình lình đáp lại một câu: "Bởi vì có người muốn yêu qua mạng với tôi."
Cảnh Sắt vừa nghe vậy, không khỏi kích động: "Thế anh cảm thấy người kia thế nào? Anh có thích cô ấy không?"
Là-em-đó!
Em-chính-là-cô-em-yêu-trên-mạng-với-anh-đấy! Ngay lúc cô sắp không kìm được thốt ra câu này thì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.