Không Ai Khác Ngoài Em

Chương 177: Khương Cẩm Vũ bảo vệ chị gái một cách khí phách

Tô Uyên

04/11/2024

Chín giờ, Tống Tĩnh, quản lý của Tạ Đãng tới đón cậu ta. Cậu ta đòi xe, rồi đuổi cô về vì chồng Tống Tĩnh thì đang đi công tác, con cái trong nhà không ai trông. Trước khi đi, cô thật sự không yên lòng, cứ cảm thấy ông tướng Tạ Đãng này có thể gây họa bất cứ lúc nào.

Đàm Mặc Bảo không có người đón. Đồn cảnh sát gọi điện thoại tới nhà họ Đàm. Người hầu nghe máy, nói là ông chủ bà chủ đều ngủ rồi. Thủ tục nộp tiền bảo lãnh là Thời Cẩn làm. Đàm Mặc Bảo nói đùa là bình thường ba ruột với mẹ kế đều không nhớ rõ sự tồn tại của cô, đương nhiên chỉ trừ ngày đi khám ra.

Khương Cửu Sênh sống ở Ngự Cảnh Ngân Loan, không cùng đường với Đàm Mặc Bảo. Sắc trời không còn sớm nữa, cô không yên lòng để Đàm Mặc Bảo về nhà một mình: "Đãng Đãng, cậu đưa Mặc Bảo về đi."

Không chờ Tạ Đãng tỏ thái độ, Đàm Mặc Bảo đã vội xua tay: "Không cần không cần đâu! Tự em về được mà."

Tạ Đãng trực tiếp mở cửa xe, không thèm dài dòng mà ra lệnh: "Đi lên."

Đàm Mặc Bảo lập tức biết điều chui vào xe. Cô vẫy tay với Khương Cửu Sênh, vịn cửa kính xe, tay cầm tay mắt đẫm lệ, lưu luyến bịn rịn, chỉ hận không thể diễn cảnh đưa tiễn mười dặm.

Tạ Đãng cạn lời.

Sao diễn gì sâu thế!

Cậu ta trực tiếp đạp chân ga: "Đóng cửa sổ lại. Lạnh c.h.ế.t đi được."

Đàm Mặc Bảo ngồi thẳng dậy, nâng cửa kính lên, thắt dây an toàn rồi nói một cách nghiêm túc: "Tạ Đãng, sau này tôi không dìm anh nữa."

Trước kia chỉ cần Tạ Đãng đăng weibo thì cô đều sẽ đi châm chọc một phen, còn gia nhập vào group anti-fan của Tạ Đãng, là một anti-fan có trách nhiệm, có kỷ luật.

Tạ Đãng thờ ơ: "Tôi cảm ơn cả nhà cô."

Đàm Mặc Bảo hớn hở tươi cười như một đóa hoa chào xuân: "Tôi thay mặt cả nhà tôi nhận lòng biết ơn của anh."

Độ mặt dày của người này thật sự làm Tạ Đãng mở rộng tầm mắt: "Cô nhây như thế, sao còn chưa lên trời đi?"

Đàm Mặc Bảo trôi chảy đáp: "Tôi vừa từ trên đó xuống mà."

Má nó chứ, thiểu năng.

Tạ Đãng chẳng buồn nhây với cô nữa, mở nhạc lên. Là một bài rock nhẹ của Khương Cửu Sênh.

Đàm Mặc Bảo nghe cao hứng quá liền cùng hát theo. Cô híp mắt lại có vẻ rất say mê.

Nhưng không đúng nhạc một câu nào cả!

Cả đường đi ma âm cứ ve vởn bên tai. Tính cách của Tạ Đãng không tốt, không nhịn được nói: "Cô có thể câm miệng được không hả?"

Đàm Mặc Bảo kiên quyết lắc đầu, nói rất hùng hồn: "Không được, nhạc của idol, tôi còn có thể hát thêm một trăm năm nữa!"

Tạ Đãng khó chịu vò đầu bứt tai: "Cô còn tiếp tục hát nữa thì có khi còn chưa sống được tới một trăm tuổi đã bị tai nạn xe cộ rồi!"

Đàm Mặc Bảo bỏ ngoài tai, tiếp tục tự kỷ say mê. Một bài rock nhẹ mà bị cô hát thành ngoằn nghèo khúc khuỷu, chuyển tiếp mở kết, tình cảm dồi dào, âm cuối kéo dài rồi bay lên âm cao. Màng nhĩ của Tạ Đãng rung động, vừa thất thần một chút, chiếc xe bên trái bỗng đổi làn đường, cậu ta xoay tay lái thật mạnh, ngay trước mặt chính là lan can bảo vệ.

"Rầm!"

Tiếng hát bỗng ngừng lại.

Tạ Đãng xoa đầu, nhìn thoáng qua mui xe đang bốc khói, nghiến răng nghĩ, gặp phải người này không lần nào là cậu không bị xui cả.

Đàm Mặc Bảo mỉm cười gượng gạo nhưng vẫn rất lịch thiệp: "Thật là một màn trình diễn rung động tâm hồn!"

Tạ Đãng nhìn cô, bình tĩnh nhả ra một từ: "Sh*t!"

Đàm Mặc Bảo ngẩng đầu nhìn trời: "Anh nhìn kìa, thất tinh bắc đẩu!"

Cạn lời.

Lúc trở về Ngự Cảnh Ngân Loan đã là hơn chín giờ. Khương Cửu Sênh đang rửa mặt, Thời Cẩn ra ban công nghe điện thoại. Khương Bác Mỹ đang ngủ mơ bỗng giật mình tỉnh dậy, vừa thấy bóng người, lập tức co cẳng chạy ra phòng khách.

"Cậu Sáu."

Là Tần Trung.

Ban công không bật đèn. Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên mặt bên của Thời Cẩn tạo thành hai bên sáng tối, giọng anh trở nên rất rõ ràng trong đêm tối: "Lấy được chưa?"

Ý của cậu Sáu là tìm thứ gì đó có thể khiến Ôn Thư Ninh bị tù ba năm năm, không tìm được thì tạo ra một cái.

Tần Trung nói: "Chưa chờ cho bên tôi ra tay thì đã nhận được một bản báo cáo kế toán của Hoa Nạp rồi. Mấy hạng mục trong đó có chút vấn đề." Tần Trung đáp rất tường tận chi tiết: "Là một ID lạ gửi tới, không tra ra được người gửi."

Thời Cẩn thoáng trầm ngâm: "Không cần tra nữa."

Là cậu em vợ nhà anh.

Anh chỉ nói: "Đi tìm Ôn Thư Ninh đàm phán đi." Anh chỉ để ý tới chuyện của Sênh Sênh nhà anh thôi. Những chuyện khác anh không có hứng thú. Anh cũng không phải là Chúa cứu thế, đương nhiên sẽ không bất bình vì người khác.

Tần Trung đáp: "Tôi hiểu rồi."



Khương Cửu Sênh rời khỏi đồn cảnh sát chưa được nửa giờ, tin tức cô dẫn đầu đám người đánh hội đồng đã lan truyền khắp nơi. Chuyện này liên lụy tới rất nhiều nghệ sĩ, trên internet đã nháo nhào hết cả lên, nhất là đám nghệ sĩ của Hoa Nạp. Họ up ảnh bị thương, làm ra vẻ người bị hại. Nhất thời, trên mạng có rất nhiều người chửi Khương Cửu Sênh.

"Thân là người của công chúng, thế mà chẳng có chút tự giác văn minh nào cả."

"Cho dù là ca sĩ nhạc rock thì cũng không thể làm thế được chứ."

"Đàn bà đúng là đàn bà, hở tí là kéo tóc đánh nhau."

"Đánh nữ thần của tôi, anti cô cả đời!"

"Tôi vẫn tin chắc rằng nếu Khương Cửu Sênh đánh người thì chắn chắn là người đó đáng bị đánh."

"Ai đúng ai sai đều không có chứng cứ, đừng ở đó bày trò dẫn đường dư luận nữa."

"Có một số người thật buồn cười. Cái gì gọi là đánh nhau? Một người có thể đánh được sao? Không đánh thắng được thì khóc hu hu, mấy bông sen trắng biến đi, ôm Sênh gia chồng tao!"

"Sênh gia, nhớ kĩ, chị là phụ nữ, chuyện đánh đ.ấ.m giao cho đàn em bọn em đi. Cho em địa chỉ, em đi cắm chốt đánh họ cho chị!"

"Tao là fan não tàn đấy thì đã sao? Chồng tao đánh nhau cũng ngầu nhất thiên hạ nhé!"

"Bọn anti dìm Khương Cửu Sênh đừng chạy, quân đoàn nhà Tạ Đãng đến rồi!"

"Đây là quân đoàn chồng của Cảnh Sắt, cầm d.a.o này, thằng nào sủa nữa thử xem."

"Quân đoàn của hot girl Mặc Bảo, tới đây đi WC nhé! Cảm ơn trời cảm ơn đất, cuối cùng thì Bảo Bảo nhà tui cũng hot từ giới hot girl mạng hot ra showbiz rồi."

"Trời, ở đây có hot girl ăn ké độ hot kìa!"

"Người anh em bên trên, mày đã thành công thu hút sự chú ý của tao rồi. Đêm nay nhớ khóa cửa cho kĩ nhé."

Đủ loại ngôn luận, có khen có chê. Không chỉ Khương Cửu Sênh mà ngay cả weibo của đám Cảnh Sắt Tạ Đãng cũng không thoát được. Trong vòng trăm năm, chắc showbiz sẽ không xuất hiện một trận chiến bàn phím với quy mô lớn như thế này nữa đâu, cả server weibo sập luôn.

Chín giờ rưỡi, Khương Cửu Sênh đăng một weibo. Chỉ có mấy chữ đơn giản.

Khương Cửu Sênh V: Đánh nhau là xấu, đừng học theo tôi.

Không xin lỗi, cũng không nói rõ lý do, rất có phong cách của Khương Cửu Sênh. Mấy người tham dự vụ đánh nhau này cũng đều share. Tất cả đều một thái độ như nhau, không nhận lỗi.

Vốn tưởng rằng chuyện làm to như vậy chắc chắn sẽ có nội tình bị bới ra, thế nhưng ngoài mấy tấm ảnh động ra thì không có thứ gì cả. Chỉ có thể thấy tư thế của Khương Cửu Sênh lúc đánh nhau ngầu hết nấc, ngoài ra không thể tìm được chân tướng gì, ai đúng ai sai, trở thành một bí ẩn không có lời giải. Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết là vận dụng quan hệ rồi. Nhưng rốt cuộc là ai vận dụng thì cũng không biết được. Dù sao thì trong mấy người đánh nhau kia, ai ai cũng đều là nhân vật tai to mặt lớn hết.

Trên mạng, mỗi người mỗi ý, nhưng đến dùng thì cũng thế cả. Người thích Khương Cửu Sênh thì vẫn thích cô, người không thích cô thì không quan trọng.

Nhưng sau này có người phát hiện ra, máy tính bọn anti chuyên bôi nhọ Khương Cửu Sênh đều dính virus.

Đ*ch mợ! Sự kiện ma quái! Có bẫy rồi!

"Xoảng!"

Cốc nước bị nện mạnh xuống sàn nhà.

Trên đầu Ôn Thư Ninh còn quấn băng, bàn tay cầm di động đã siết tới mức trắng bệch, miệng bị rách da, đỏ thẫm như máu. Trong biệt thự rộng lớn chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng chiếu tới từ xa, rơi vào trong mắt cô ta trông như hai ngọn lửa: "Đi tra xem ai đã tiết lộ tài liệu ra ngoài."

Trong điện thoại, giọng nói của người đàn ông kia run lẩy bẩy: "Đã… Đã điều tra rồi. Là máy tính của chúng ta bị hack."

Ôn Thư Ninh siết chặt tay, móng tay xẹt qua mặt bàn thủy tinh phát ra tiếng động chói tai. Cô ta nghiến răng, sau một lúc lâu mới gằn từng chữ: "Rút đơn kiện đi."

Người nhà họ Tần đã nói rồi, nếu không rút đơn kiện thì ngày mai, những bản báo cáo này sẽ xuất hiện trong đồn cảnh sát.

Khá khen cho Thời Cẩn!

Ôn Thư Ninh cúp điện thoại, lại ấn một dãy số.

 

"Đã khuya rồi, có chuyện gì vậy?"

Là Ôn Thư Hoa.

Ôn Thư Ninh lạnh lùng nói với vẻ vô cùng tức giận: "Bà chị, dạy dỗ thằng con của chị cho tử tế vào!"

Bình thường Ôn Thư Hoa không quản lý công việc, tính cách nhẫn nhịn hơn Ôn Thư Ninh, nhưng một khi đề cập tới Khương Cẩm Vũ thì bà ta cũng sẽ không hiền lành chút nào: "Ý cô là gì? Cẩm Vũ làm sao?"

Ôn Thư Ninh cười lạnh: "Chỉ bảo chị chú ý chút thôi, nuôi một đứa vong ơn bội nghĩa, đừng chờ tới khi bị đ.â.m cũng không biết là ai làm."

"Cô bảo ai là vong ơn bội nghĩa hả?"

Ôn Thư Ninh trực tiếp cúp điện thoại.

Nhà họ Ôn bọn họ, bên ngoài nhìn bình yên, bên trong lại không ai là thực sự an phận cả. Bản thân cô ta đầy dã tâm, thì Ôn Thư Hoa kia cũng chỉ là nằm chờ thời cơ mà thôi.



Trong phòng yên tĩnh thật lâu.

Ôn Thư Ninh gọi điện cho Lâm An Chi, chờ rất lâu bên kia mới nhấc máy: "Chúng ta gặp mặt đi."

Anh không đáp lời cô ta lấy một chữ.

Ôn Thư Ninh trào phúng: "Anh tưởng rằng chuyện của chúng ta có thể kéo dài tới khi nào? Lâm An Chi, anh đừng mơ có thể được cả chì lẫn chài. Nếu không cam lòng thì dừng ở đây đi, đừng khiến tôi phải sốt ruột mong chờ."

Lâm An Chi không nói một lời, cúp điện thoại.

Cô ta ném di động, đập hết những thứ có thể đập, gào thét như một kẻ điên, tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

Nhà họ Ôn ở Vân Thành.

Cửa phòng vang lên ba tiếng, Ôn Thư Hoa đẩy cửa đi vào.

"Cẩm Vũ, sao con lại chọc giận dì con vậy…" Ôn Thư Hoa khựng lại, bỗng cất cao giọng: "Con đang làm gì đấy?"

Trên giường rải rác rất nhiều quần áo, bên cạnh còn đặt một cái vali rất to. Khương Cẩm Vũ đang khom lưng bỏ từng bộ từng bộ vào. Cậu bị mắc chứng cưỡng chế rất nặng, mọi thứ trong rương đều sắp xếp rất ngay ngắn chỉnh tề, tất cả đều đặt theo thứ tự từ nhỏ tới lớn.

Thiếu niên cúi đầu, lông mi dài rủ xuống, giấu đi cảm xúc của cậu, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm, gần như là phát âm từng chữ một: "Thu dọn hành lý."

Ôn Thư Hoa ngạc nhiên: "Đêm hôm khuya khoắt, con còn đi đâu?"

Cậu khẽ nói: "Giang Bắc."

Mí mắt Ôn Thư Hoa giật lên, sốt ruột hỏi: "Con đi Giang Bắc làm gì?" Từ khi Cẩm Vũ nhận Khương Cửu Sênh, bệnh tình của thằng bé ổn hơn nhiều, không bài xích việc tiếp xúc với người khác như trước nữa. Nhưng dù sao cũng là người bị bệnh tự kỷ, sao bà có thể yên tâm cho thằng bé ra ngoài được.

Thiếu niên đang thu dọn hành lý chợt khựng lại, khóe miệng cong lên: "Tìm chị của con."

Chỉ khi nào nhắc tới Khương Cửu Sênh thì trông cậu mới có sức sống hơn một chút.

Có vẻ như cậu đã quá ỷ lại vào Khương Cửu Sênh rồi.

Trong lòng Ôn Thư Hoa tràn đầy cảm xúc phức tạp: "Chờ thêm mấy ngày nữa mẹ rảnh rồi đi cùng với con."

Giọng nói trong vắt của thiếu niên trầm xuống: "Con tự đi."

Ôn Thư Hoa không hề nghĩ ngợi, nói: "Không được, vậy thì để chị con dẫn con đi."

Thiếu niên đang cúi đầu bỗng ngước mắt lên, con ngươi đen bóng, không có chút hơi ấm nào, nói: "Con chỉ có một người chị thôi."

Giọng cậu cũng rất lạnh lùng.

Cậu phân chia rất rõ giữa Khương Cửu Sênh và người nhà họ Ôn. Khương Cửu Sênh là người mà cậu luôn nhớ nhung chờ đợi, còn người nhà họ Ôn thì như nước với lửa.

Ôn Thư Hoa không khỏi tức giận: "Cẩm Vũ, rốt cuộc con bị làm sao thế hả? Nhà họ Ôn mới là nhà của con, mẹ và chị mới là người nhà của con." Sao đầu óc thằng bé chỉ có mình Khương Cửu Sênh thôi vậy?

Khóe môi Khương Cẩm Vũ hạ xuống, mím chặt. Dưới ngọn đèn, đường nét gầy gò của cậu mang theo vẻ lạnh lùng: "Nếu có thể lựa chọn thì con chỉ cần chị của con."

Lời nói tràn đầy sự kiên quyết.

Ôn Thư Hoa tức giận tới mức run lên, giơ tay muốn tát cậu.

Thiếu niên đứng yên dưới ngọn đèn không nhúc nhích, ánh mắt không có lấy một chút d.a.o động, trông rất giống con rối trong tủ kính. Không biết cười, không biết giận, cũng không biết sợ hãi.

Ôn Thư Hoa giơ tay lên, run rẩy thật lâu, cuối cùng vẫn không hạ xuống. Mắt bà đỏ hoe, nghẹn ngào: "Ngay cả mẹ con cũng không cần sao?"

Cậu cúi xuống xách vali lên, vác lên lưng, ánh mắt đờ đẫn: "Con không muốn làm công cụ để tranh giành tài sản của mẹ."

Dứt lời, cậu quay lưng không chút do dự, vác rương hành lý thật to, ưỡn thẳng lưng, càng đi càng xa.

Ôn Thư Hoa không thể tin được, đứng ngây ra tại chỗ.

Ôn Thư Ninh, cô Hai nhà họ Ôn quản lý ngân hàng gần mười năm, đắm mình trong thương trường, khôn khéo lanh lợi là thế, người ngoài đều nói sau này cô hai nhà họ Ôn sẽ tiếp quản từ tay cụ Ôn. Nhưng sự tình nào có yên bình được như mặt ngoài. Cổ phần lớn nhất còn đang nằm trong tay ông cụ, ngày nào ông cụ còn chưa lập di chúc thì ngày ấy còn chưa thể chắc chắn được rằng ai sẽ là chủ nhân của nhà họ Ôn.

Ôn Thư Ninh là người rất thủ đoạn, mạng lưới quan hệ rộng rãi.

Còn Ôn Thư Hoa thì chỉ có một át chủ bài, chính là Cẩm Vũ, đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Ôn.

Từ khi nào mà đứa trẻ không rành sự đời ấy, đứa trẻ luôn cúi đầu cụp mắt ấy đã trưởng thành rồi? Đôi mắt của thằng bé bình thản như nước lặng nhưng có thể nhìn thấu mọi chuyện.

Đã hơn mười giờ, Khương Cửu Sênh lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cô nằm trên giường chơi weibo. Thời Cẩn rửa mặt xong, vắt khăn lau đầu lên vai, đi tới lấy đi iPad trong tay cô: "Không được chơi nữa, hỏng mắt bây giờ."

Khương Cửu Sênh ngồi dậy, cầm khăn lau tóc cho anh: "Trên mạng có rất nhiều status tag chửi bới em đều biến mất, có phải là anh không?"

Nếu là anh thì anh sẽ khóa acc của họ hết chứ không khách sáo như vậy đâu.

Thời Cẩn ngẩng đầu lên, tóc mái hơi ướt rủ xuống thoáng che mắt, trông có vẻ hiền lành hơn nhiều: "Là cậu nhóc nhà họ Ôn đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Ai Khác Ngoài Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook