Chương 427: Ngoại Truyện Đế Hậu (3) Dung Lịch Muốn Lấy Thân Báo Đáp
Tô Uyên
05/11/2024
Người nói chuyện là Dung Đường, chị cả của Dung Lịch, cháu gái trưởng của nhà họ Dung. Cô lớn hơn Dung Lịch gần 20 tuổi, bởi vì mẹ mất sớm, nên người chị cả này nuôi Dung Lịch như nuôi con trai vậy.
Trong sáu chị em nhà họ Dung, ngoại trừ Dung Lịch ra, ngoại hình của những người còn lại đều rất giống mẹ, đường nét khá dịu dàng, trông rất mềm mại. Nhưng tính cách của Dung Đường giống ba, làm lính máy năm, trông cô rất nhanh nhẹn, dứt khoát.
"Ninh Dã"
Dung Đường sai con trai đang ngồi chơi game trên sofa: "Đi gọi bác sĩ."
Nhà họ Ninh, nhà chồng của Dung Đường cũng là gia đình quân nhân. Ninh Dã là con trai duy nhất của cô, vừa tròn 20 tuổi, học năm hai khoa Vật lý ở Đại học Thủ đô. Cậu con trai cao một mét tám mươi mấy, răng trắng môi đỏ, mặt mũi thanh tú, nhuộm cả đầu màu xanh khói, tôn lên làn da trắng ngần của mình, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà, tính cách thì không ngoan chút nào, nhà họ Ninh chỉ có Ninh Dã một đứa cháu vàng cháu ngọc như vậy thôi, nên cậu được người lớn trong nhà chiều chuộng từ bé, tính tình hơi công tử, lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt với người khác. Người khiến Ninh Dã sợ sệt từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có người cậu lớn hơn cậu ta 8 tuổi này thôi.
Cậu ta đóng game lại, đưa mắt nhìn cậu của mình rồi đứng dậy: "Oh!"
"Dung Lịch."
Dung Đường thấy anh ngẩn người nhìn trần nhà bèn gọi anh một tiếng.
Anh ngồi dậy, như vừa choàng tỉnh, ánh mắt tìm kiếm hết một vòng quanh phòng bệnh: "A Hòa đâu?"
Dung Đường rót nước cho anh: "A Hòa nào?"
Anh ngồi ngẩn người, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm 'A Hòa, như hồn bay phách lạc một lúc lâu rồi vén chăn, xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài.
Ở cửa ra vào của phòng bệnh, Lục Khởi Đông vừa làm xong thủ tục nhập viện, quay trở lại thì thấy Dung Lịch hồn bay phách lạc chạy ra ngoài, giày cũng không mang.
Lục Khởi Đông kéo anh lại, hỏi: "Sao thế này?"
Hốc mắt anh đỏ ửng: "A Hòa đâu rồi?"
Lục Khởi Đông còn chưa kịp phản ứng: "Ai Co?"
Trên đầu anh đầy mồ hôi, trong mắt vừa cuống cuồng vừa sốt ruột: "Cô lính cứu hỏa"
Ồ, cô lính cứu hỏa rất cương trực ấy à.
Dung Lịch bị cô ấy đánh, có lẽ rất tức giận, thân là anh em, sao Lục Khởi Đông có thể không làm gì: "Cậu đừng giận quá, tôi đã giúp cậu kiện cô ta rồi, còn đặc biệt dặn dò người của đồn công an số 7, nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận ra trò"
Nói đến đây, cậu ấm Lục cũng rất tức giận: "Thật đúng là coi trời bằng vung, đến cậu mà cũng dám đánh, không biết trời cao đất dày là gì..."
"Ai cho phép cậu đi kiện cô ấy?"
Giọng nói lạnh lùng như con d.a.o đ.â.m Lục Khởi Đông một nhát đến điếng người: "Hả?"
"Lập tức đi hủy bỏ ngay" Trong mắt anh như ngưng đọng một tầng băng, mang theo ý lạnh thấu xương.
Sao nhìn lại có vẻ tức giận thế?!
Lục Khởi Đông hơi ngơ ngác: "Dung Lịch, cậu bị đụng trúng đầu rồi à? Cô lính cứu hỏa đó..."
Thật trùng hợp.
Cô lính cứu hỏa vừa đi từ phòng cấp cứu ra.
"A Hòa"
Trong phúc chốc tầm nhìn của Dung Lịch bị một tiếng 'A Hòa' ấy thu hút, Lục Khởi Đông cũng quay đầu lại nhìn.
Hà Lương Thanh vừa vội vã chạy đến, hỏi: "Không sao chứ?"
Tiêu Kinh Hòa thả tay áo bị xắn lên lúc băng bó cánh tay xuống, nói: "Bỏng nhẹ thôi, không có vấn đề gì."
Lục Khởi Đông khoanh tay, nhìn kỹ hai cô gái ấy: "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp"
Lời còn chưa nói xong, người anh em của anh ta đã xông đến, ôm chầm lấy người ta.
Lục Khởi Đông á khẩu.
Đây là chuyện gì thế này?
Đột nhiên eo bị ôm lấy, Tiêu Kinh Hòa ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn thấy một bên khuôn mặt quen thuộc: "Anh này"
Anh không buông tay, dùng lực rất lớn, ôm cả người cô vào trong lòng mình.
Dung Lịch cúi đầu, vùi mặt vào vai của cô: "A Hòa, anh tên là Dung Lịch"
Cô biết, anh tên là Dung Lịch, cùng tên với Viêm Hoàng Đế.
Cô khẽ đẩy anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cô chau mày, nói: "Xin anh buông tay ra."
Anh vẫn không buông, thu chặt vòng tay ôm eo cô lại: "Em đi đâu?"
Khuôn mặt anh vẫn vùi vào vai cô, giọng nói như thủ thỉ bên tại cô: "Em đưa anh đi với, anh muốn đi theo em."
Giọng nói rất mềm mại, giống như van nài.
Lục Khởi Đông á khẩu.
Dung Đường choáng váng.
Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Dung Lịch hạ thấp mình như vậy. Tính cách Dung Lịch vốn hờ hững, cũng chưa từng thân thiết với người nhà như vậy.
Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên đầu mũi, khiến Tiêu Kinh Hòa bồn chồn bất an, đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời. Cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, sắc mặt lạnh đi mấy phần.
Dung Lịch bị đẩy lùi lại vài bước, lại lập tức bước đến gần, hốc mắt đỏ ửng, trong mắt vằn đỏ tia máu. Lúc anh nhìn cô, ánh mắt vừa say mê, vương vấn vừa nơm nớp lo sợ.
Trái tim của cô bỗng nhói lên, đau đến nỗi khiến cô chau mày, cô càng cảm thấy cảm xúc này rất kỳ lạ, hơi cáu kỉnh lùi về sau: "Chúng ta không quen không biết, anh đi theo tôi làm gì?"
Áo sơ mi trên người Dung Lịch bị nhàu, tóc cũng bị vò rối cả. Anh không đi giày, chân trần đứng trên mặt đất. Vừa tỉnh lại, khuôn mặt anh mang theo vẻ trắng bệch của người bệnh, trong ánh mắt luôn có mấy phần dè dặt, cẩn thận.
Yếu ớt như vậy, làm gì còn giống vị công tử cao quý bước ra từ bức họa như lần đầu gặp mặt chứ, nhưng ngược lại, lại tăng thêm chút khói bụi nhân gian.
Anh mím chặt môi, một hồi lâu mới trả lời: "Em đã cứu anh"
Cho nên anh muốn đi theo cổ sao?
Tiêu Kinh Hòa không hiểu ý của anh: "Tôi là lính cứu hỏa, đây là chuyện thuộc trách nhiệm của tôi
Anh mím môi đến trắng bệch.
Cô có tin vào chuyển thế hồi sinh không? Có tin vào kiếp trước kiếp này không? Có lẽ cô nghĩ anh là kẻ điên mất.
Dung Lịch chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng không biết phải nói thế nào. Không có ai hiểu được, không có ai hiểu được chấp niệm của anh sau khi trải qua kiếp luân hồi. Giống như trộm được một niềm vui vậy, anh không dám quá trắng trợn, sợ rằng sau khi tỉnh lại, mình vẫn còn nằm trong quan tài, bên cạnh chỉ còn lại tro cốt của người ấy.
Anh bước đến gần cô, đưa tay ra muốn chạm vào gương mặt của cô, nhưng lại bị cô dùng tay cản lại.
Chạm đến rồi, không phải tro cốt, cô có độ ám.
Khóe môi anh mím thành một đường cong, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt, nói: "Anh muốn trả ơn cứu mạng"
Tiêu Kinh Hòa thu tay về, ngón tay vẫn còn cảm giác lạnh lẽo từ mu bàn tay anh, cô vô thức vuốt ve ngón tay, hỏi: "Cho nên?"
Anh nói rất nghiêm túc: "Anh muốn lấy thân báo đáp"
Cô nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.
Ở một nơi không xa, Dung Đường lộ ra vẻ mặt không thể tin được: "Đây là em trai của tôi sao?"
Lục Khởi Đông tự véo mình một cái, không phải là mơ: "Đúng vậy đấy, chị Đường"
Một lúc lâu sau.
Tiêu Kinh Hòa mới đáp lại câu nói kỳ lạ của anh: "Tôi không tiếp nhận"
Giọng điệu của anh vừa có vẻ nịnh nọt vừa như đang thương lượng với cô: "Có thể từ từ mà."
Nhưng anh rất kiên định, lại kéo lấy tay áo cô: "Em đưa anh đi trước đi" Tóm lại sau này cô ở đâu thì anh ở đó.
Tiêu Kinh Hòa khẽ kéo tay áo, anh vẫn nắm chặt không buông, cô không biết phải làm thể nào với anh nữa. Rõ ràng là người xa lạ, nhưng cô luôn cảm thấy không đành lòng.
Dung Đường không nhìn nổi nữa bèn gọi: "Dung Lịch."
Cô muốn kéo Dung Lịch qua một bên, nhưng anh vẫn không động đậy, còn kéo tay áo người ta không chịu buông. Dung Đường cảm thấy rất xấu hổ, xin lỗi con gái nhà người ta: "Xin lỗi, có lẽ em trai tôi bị thương ở đầu rồi.
Lấy thân báo đáp á?
Vậy mà anh cũng nói ra được à!
Dung Lịch phủ nhận: "Em không sao cả"
Tiêu Kinh Hòa dùng sức kéo tay áo về: "Không sao"
Cô thấy người nhà của người ta đến rồi bèn gọi Hà Lương Thanh, rồi cùng cô ấy rời đi.
Dung Lịch đuổi theo cô, nhưng bị chị mình kéo lại: "Em làm gì đấy?"
Anh hất ra, nhưng không hất được, liền sốt ruột nói: "Em phải đi theo cô ấy"
Dung Đường choáng váng!
Uổng công nuôi anh lớn như vậy!
Dung Đường còn không nhìn ra ý của anh sao? Cô ổn định anh trước: "Gấp cái gì chứ. Em biết là ai rồi thì cô ấy chạy làm sao được.
Cô nói rất nghiêm túc: "Thích người ta rồi à?"
Cô đã đi mất rồi, anh bèn thu lại ánh mắt: "Vâng"
Anh trả lời rất quả quyết dứt khoát, Dung Đường cảm thấy thật khó tin. Cô biết tính tình của anh như thế nào, lạnh lùng, hờ hững nhiều năm như vậy, đối với người thân cũng luôn có ba phần xa cách, không có thứ gì lọt được vào mắt anh, càng đừng nói đến được anh thích.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ một người phụ nữ thôi đã hoàn toàn khiến anh c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.
Khí thế hung hãn thế này khiến Dung Đường không yên tâm: "Em còn không biết người ta đã có bạn trai chưa, tùy tiện như vậy..."
"Em không quan tâm."
Anh luôn lạnh nhạt với mọi thứ, hiếm khi không có chừng mực như vậy.
Dung Đường cảm thấy chuyện này thực sự rất nghiêm trọng: "Vậy nếu như người ta kết hôn rồi thì sao?"
Dung Lịch chau mày, một lúc lâu sau mới nói như chấp nhận số phận: "Em có thể làm 'tiểu tam' mà."
Dung Đường cạn lời.
Một người hờ hững như vậy, lại có thể nói ra lời càn rỡ nhường ấy. Đây là lần đầu tiên Dung Đường nhìn thấy người em trai này của cô có cảm xúc giống một người bình thường.
Tình sâu đậm không lâu dài, quá thông minh sẽ tổn thương. Lúc Dung Lịch được 3 tuổi, nhà họ Dung mời thầy về bói toán cho anh, mấy chữ này chính là số mệnh của anh. Anh thông minh từ sớm, không giống đứa trẻ bình thường, anh xuất khẩu thành thơ, thư pháp tranh vẽ đều rất giỏi.
Tất cả mọi người đều ca ngợi nhà họ Dung có thiên tài, nhưng người ngoài không biết rằng, cậu út nhà họ Dung không chỉ thông minh từ nhỏ. Anh gần như không có cảm giác với thế giới bên ngoài, khép kín bản thân, phát tiết tất cả cảm xúc của mình vào từng bức tranh thủy mặc Đan Thanh không ai hiểu được.
Đột nhiên giờ anh lại nói anh muốn đi làm 'tiểu tam.
Suy nghĩ đầu tiên của Dung Đường không phải là đạo đức lẽ thường, mà là cuối cùng em trai cô cũng giống một con người rồi.
Đương nhiên cô không đồng ý: "Đừng có làm càn!"
Người chị cả như cô sao có thể cho phép người nhà họ Dung bọn họ làm 'tiểu tam' được chứ, "Ít nhất phải nghĩ cách để cô ấy ly hôn trước đã"
Dung Lịch suy nghĩ một lúc, dường như đang suy nghĩ đến khả năng thực hiện.
Dung Đường là một người có tính cách dứt khoát nhanh nhẹn, nói làm là làm: "Đông Tử, cậu điều tra giúp chị một chút"
Lục Khởi Đông mắt chữ A mồm chữ O.
Tam quan của anh ta đã vỡ nát tan tành.
Chỗ lấy thuốc ở tầng 1, Hà Lương Thanh xuống lầu rồi mới nói đến chuyện vừa nãy: "Hình như anh Dung đó yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên hay sao ấy"
Tiêu Kinh Hòa rất lý trí: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên đều chỉ là yêu cái vỏ ngoài mà thôi"
Hà Lương Thanh nói đùa: "Vậy cậu cảm thấy cái vỏ ngoài của anh ấy như thế nào?"
Cô chỉ thản nhiên nhận xét: "Rất cao cấp"
Hà Lương Thanh bật cười.
Cô hiểu quá rõ Tiêu Kinh Hòa, đối với cô ấy người này vẫn có chút đặc biệt, nếu không, ôm cũng ôm rồi, tay cũng nắm rồi, sao có thể không bị đánh được. Trước đây lúc học đại học, không phải không có các bạn nam điên cuồng theo đuổi cô ấy. nhưng có ai điên cuồng theo đuổi cô ấy, nhưng có ai chạm được vào cô ấy đâu.
Trong lòng Hà Lương Thanh hiểu nhưng không nói thẳng ra, cô trêu đùa một câu: "A Hòa, cậu nên tìm một người bạn trai rồi đấy"
Cô nói: "Tùy duyên thôi."
Ừm, Hà Lương Thanh cảm thấy duyên phận của cô ấy đến rồi.
"Cậu ngồi một lát đi, mình đi lấy thuốc cho cậu."
"Được."
Hà Lương Thanh đi lấy thuốc, cô tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng hơi cáu kỉnh, nhưng lại không biết cáu kỉnh điều gì, rất nóng ruột bất an.
Người xếp hàng lấy thuốc rất nhiều, Hà Lương Thanh đợi hơn 10 phút vẫn chưa đến lượt cô. Phía sau bỗng có người vỗ vai, cô bèn quay đầu lại.
Là một chàng trai trẻ tuổi, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tóc nhuộm màu khói xanh, rất trẻ trung, môi đỏ răng trắng, trông rất điển trai.
Gương mặt của anh hơi đỏ lên: "Tiền của chị rơi kìa"
Hà Lương Thanh nhìn trên mặt đất, quả thật có một tờ tiền giấy màu đỏ: "Đây không phải là tiền của tôi" Ví của cô ở chỗ của A Hòa.
Ông bác bên cạnh lớn tiếng nói một câu: "Là của tôi đấy!"
Nói i xong, ông bác nhặt tiền lên, nhìn ngó xung quanh rồi nhét vào túi áo của mình.
Hà Lương Thanh tiếp tục xếp hàng.
Chốc lát sau, cô lại bị vỗ vai.
Vẫn là chàng trai đó, đứng cách một người ở phía sau cô, giọng nói nhỏ nhẹ, nghe rất ngoan ngoãn: "Trên đất vẫn còn một tờ 100 tệ, có phải là của chị không?"
Hà Lương Thanh cúi đầu, tiền ở ngay bên chân cô, cô lắc đầu: "Không phải của tôi."
Ví tiền của cô không ở trên người, sao lại có tiền rơi ra được.
Ông bác bên cạnh lại lớn tiếng nói một câu: "Là của tôi!"
Ông bác nhanh chóng nhặt lên, nhét vào túi áo mình, cười đến khóe mắt cong cong.
Lại qua mất phút nữa.
"Này."
Hà Lương Thanh quay đầu lại.
Gương mặt của chàng trai còn đỏ hơn lúc nãy, cậu đội mũ của áo hoodie lên, nón đen còn tôn lên làn da trắng.
Vẻ mặt không tự nhiên, ánh mắt lúc nhìn cô cũng hơi trốn tránh: "Vẫn, vẫn còn 100 tệ"
Hà Lương Thanh bật cười, vẫn lắc đầu.
Ông bác bên cạnh không nhịn được, kích động vui mừng đến không kìm nén được: "Tôi tôi tôi, đều là của tôi đấy!"
Ha ha ha!
Ông bác nhanh chóng nhặt tiền lên.
Lúc này đã đến lượt Hà Lương Thanh, cô đưa đơn thuốc trong tay cho y tá, y tá hỏi cô trả bằng Wechat hay tiền mặt.
Cô nói Wechat.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, đang định quét mã trả tiền, đột nhiên có một chiếc điện thoại chắn trước mã vạch thanh toán.
"Ting!"
Hà Lương Thanh quét mã vạch của một người lạ, cô ngẩng đầu, nhìn thấy một cánh tay thon dài, chủ nhân của cánh tay đó lập tức thu tay về. Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của chàng trai, chính là người vừa nãy đã gọi cô ba lần.
"Cậu.."
Cậu ta nhấc chân lên chạy đi mất.
Hà Lương Thanh á khẩu.
Một chàng trai cao một mét tám mươi mấy, chân dài, chỉ mấy bước đã chạy xa rồi.
Cậu khẽ kéo nón của áo hoodie lên, lại vòng trở lại, ánh mắt nhìn cô, ấp a ấp úng nói: "Tôi, tôi nhấn đồng ý rồi"
Nói xong, cậu quay đầu lại chạy đi mất.
Hà Lương Thanh che miệng, cười rất dịu dàng.
Ở bên cạnh, ông bác đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất to: "Vừa nãy có một tên ngốc, vì muốn bắt chuyện với con gái, tự vứt 300 tệ xuống đất, toàn để tôi nhặt được, ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Hà Lương Thanh cạn lời.
Cô mở Wechat ra, kết bạn thành công, sau đó, một tin nhắn nhanh chóng xuất hiện: "Tôi tên là Ninh Dã"
Ninh Dã đứng tựa vào tường, lướt hết trang cá nhân của Hà Lương Thanh, buồn bực đá thùng rác một cước, mắng bản thân là heo rồi ỉu xìu đi về phòng bệnh.
"Chẳng phải bảo con đi gọi bác sĩ sao?"
Dung Đường rất muốn đánh cậu: "Bác sĩ đâu?"
Cậu uể oải nói: "Con quên mất"
Dung Đường cạn lời.
Con ruột đấy, con ruột đấy!
Dung Đường đá một cước: "Cút"
Ninh Dã nhanh chóng tránh đi, kéo chiếc mũ trên đầu xuống, hai tai đỏ ửng: "Mẹ, mẹ có thể mua một bệnh viện nha khoa cho con không?"
Dung Đường nghi ngờ mình nghe nhầm: "Mua cái gì?"
Bình thường Ninh Dã rất lười, ngoại trừ chơi bời thì cái gì cũng không để tâm, hiếm khi thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt cậu: "Bệnh viện nha khoa."
"Con mua bệnh viện nha khoa để làm gì?"
Cậu vẫn hơi xấu hổ, túm lấy mái tóc ngắn màu xanh khói của mình, nói: "Cô gái con thích là nha sĩ"
20 tuổi, biết động lòng xuân rồi.
20 tuổi, có thể đánh được rồi.
"Mua bệnh viện rất phiền phức, mẹ giúp con đánh gãy răng, rồi con tìm cô gái đó giúp con trồng lại nhé"
Ninh Dã trợn mắt lên với mẹ.
Dung Đường bảo cậu cút xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai người lớn trong nhà.
"Ba, ông nội."
Dung Đường nhanh chóng bước đến dìu: "Sao hai người lại đến đây ạ?".
Trong sáu chị em nhà họ Dung, ngoại trừ Dung Lịch ra, ngoại hình của những người còn lại đều rất giống mẹ, đường nét khá dịu dàng, trông rất mềm mại. Nhưng tính cách của Dung Đường giống ba, làm lính máy năm, trông cô rất nhanh nhẹn, dứt khoát.
"Ninh Dã"
Dung Đường sai con trai đang ngồi chơi game trên sofa: "Đi gọi bác sĩ."
Nhà họ Ninh, nhà chồng của Dung Đường cũng là gia đình quân nhân. Ninh Dã là con trai duy nhất của cô, vừa tròn 20 tuổi, học năm hai khoa Vật lý ở Đại học Thủ đô. Cậu con trai cao một mét tám mươi mấy, răng trắng môi đỏ, mặt mũi thanh tú, nhuộm cả đầu màu xanh khói, tôn lên làn da trắng ngần của mình, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà, tính cách thì không ngoan chút nào, nhà họ Ninh chỉ có Ninh Dã một đứa cháu vàng cháu ngọc như vậy thôi, nên cậu được người lớn trong nhà chiều chuộng từ bé, tính tình hơi công tử, lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt với người khác. Người khiến Ninh Dã sợ sệt từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có người cậu lớn hơn cậu ta 8 tuổi này thôi.
Cậu ta đóng game lại, đưa mắt nhìn cậu của mình rồi đứng dậy: "Oh!"
"Dung Lịch."
Dung Đường thấy anh ngẩn người nhìn trần nhà bèn gọi anh một tiếng.
Anh ngồi dậy, như vừa choàng tỉnh, ánh mắt tìm kiếm hết một vòng quanh phòng bệnh: "A Hòa đâu?"
Dung Đường rót nước cho anh: "A Hòa nào?"
Anh ngồi ngẩn người, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm 'A Hòa, như hồn bay phách lạc một lúc lâu rồi vén chăn, xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài.
Ở cửa ra vào của phòng bệnh, Lục Khởi Đông vừa làm xong thủ tục nhập viện, quay trở lại thì thấy Dung Lịch hồn bay phách lạc chạy ra ngoài, giày cũng không mang.
Lục Khởi Đông kéo anh lại, hỏi: "Sao thế này?"
Hốc mắt anh đỏ ửng: "A Hòa đâu rồi?"
Lục Khởi Đông còn chưa kịp phản ứng: "Ai Co?"
Trên đầu anh đầy mồ hôi, trong mắt vừa cuống cuồng vừa sốt ruột: "Cô lính cứu hỏa"
Ồ, cô lính cứu hỏa rất cương trực ấy à.
Dung Lịch bị cô ấy đánh, có lẽ rất tức giận, thân là anh em, sao Lục Khởi Đông có thể không làm gì: "Cậu đừng giận quá, tôi đã giúp cậu kiện cô ta rồi, còn đặc biệt dặn dò người của đồn công an số 7, nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận ra trò"
Nói đến đây, cậu ấm Lục cũng rất tức giận: "Thật đúng là coi trời bằng vung, đến cậu mà cũng dám đánh, không biết trời cao đất dày là gì..."
"Ai cho phép cậu đi kiện cô ấy?"
Giọng nói lạnh lùng như con d.a.o đ.â.m Lục Khởi Đông một nhát đến điếng người: "Hả?"
"Lập tức đi hủy bỏ ngay" Trong mắt anh như ngưng đọng một tầng băng, mang theo ý lạnh thấu xương.
Sao nhìn lại có vẻ tức giận thế?!
Lục Khởi Đông hơi ngơ ngác: "Dung Lịch, cậu bị đụng trúng đầu rồi à? Cô lính cứu hỏa đó..."
Thật trùng hợp.
Cô lính cứu hỏa vừa đi từ phòng cấp cứu ra.
"A Hòa"
Trong phúc chốc tầm nhìn của Dung Lịch bị một tiếng 'A Hòa' ấy thu hút, Lục Khởi Đông cũng quay đầu lại nhìn.
Hà Lương Thanh vừa vội vã chạy đến, hỏi: "Không sao chứ?"
Tiêu Kinh Hòa thả tay áo bị xắn lên lúc băng bó cánh tay xuống, nói: "Bỏng nhẹ thôi, không có vấn đề gì."
Lục Khởi Đông khoanh tay, nhìn kỹ hai cô gái ấy: "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp"
Lời còn chưa nói xong, người anh em của anh ta đã xông đến, ôm chầm lấy người ta.
Lục Khởi Đông á khẩu.
Đây là chuyện gì thế này?
Đột nhiên eo bị ôm lấy, Tiêu Kinh Hòa ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn thấy một bên khuôn mặt quen thuộc: "Anh này"
Anh không buông tay, dùng lực rất lớn, ôm cả người cô vào trong lòng mình.
Dung Lịch cúi đầu, vùi mặt vào vai của cô: "A Hòa, anh tên là Dung Lịch"
Cô biết, anh tên là Dung Lịch, cùng tên với Viêm Hoàng Đế.
Cô khẽ đẩy anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cô chau mày, nói: "Xin anh buông tay ra."
Anh vẫn không buông, thu chặt vòng tay ôm eo cô lại: "Em đi đâu?"
Khuôn mặt anh vẫn vùi vào vai cô, giọng nói như thủ thỉ bên tại cô: "Em đưa anh đi với, anh muốn đi theo em."
Giọng nói rất mềm mại, giống như van nài.
Lục Khởi Đông á khẩu.
Dung Đường choáng váng.
Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy Dung Lịch hạ thấp mình như vậy. Tính cách Dung Lịch vốn hờ hững, cũng chưa từng thân thiết với người nhà như vậy.
Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên đầu mũi, khiến Tiêu Kinh Hòa bồn chồn bất an, đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời. Cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, sắc mặt lạnh đi mấy phần.
Dung Lịch bị đẩy lùi lại vài bước, lại lập tức bước đến gần, hốc mắt đỏ ửng, trong mắt vằn đỏ tia máu. Lúc anh nhìn cô, ánh mắt vừa say mê, vương vấn vừa nơm nớp lo sợ.
Trái tim của cô bỗng nhói lên, đau đến nỗi khiến cô chau mày, cô càng cảm thấy cảm xúc này rất kỳ lạ, hơi cáu kỉnh lùi về sau: "Chúng ta không quen không biết, anh đi theo tôi làm gì?"
Áo sơ mi trên người Dung Lịch bị nhàu, tóc cũng bị vò rối cả. Anh không đi giày, chân trần đứng trên mặt đất. Vừa tỉnh lại, khuôn mặt anh mang theo vẻ trắng bệch của người bệnh, trong ánh mắt luôn có mấy phần dè dặt, cẩn thận.
Yếu ớt như vậy, làm gì còn giống vị công tử cao quý bước ra từ bức họa như lần đầu gặp mặt chứ, nhưng ngược lại, lại tăng thêm chút khói bụi nhân gian.
Anh mím chặt môi, một hồi lâu mới trả lời: "Em đã cứu anh"
Cho nên anh muốn đi theo cổ sao?
Tiêu Kinh Hòa không hiểu ý của anh: "Tôi là lính cứu hỏa, đây là chuyện thuộc trách nhiệm của tôi
Anh mím môi đến trắng bệch.
Cô có tin vào chuyển thế hồi sinh không? Có tin vào kiếp trước kiếp này không? Có lẽ cô nghĩ anh là kẻ điên mất.
Dung Lịch chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng không biết phải nói thế nào. Không có ai hiểu được, không có ai hiểu được chấp niệm của anh sau khi trải qua kiếp luân hồi. Giống như trộm được một niềm vui vậy, anh không dám quá trắng trợn, sợ rằng sau khi tỉnh lại, mình vẫn còn nằm trong quan tài, bên cạnh chỉ còn lại tro cốt của người ấy.
Anh bước đến gần cô, đưa tay ra muốn chạm vào gương mặt của cô, nhưng lại bị cô dùng tay cản lại.
Chạm đến rồi, không phải tro cốt, cô có độ ám.
Khóe môi anh mím thành một đường cong, đáy mắt có ý cười nhàn nhạt, nói: "Anh muốn trả ơn cứu mạng"
Tiêu Kinh Hòa thu tay về, ngón tay vẫn còn cảm giác lạnh lẽo từ mu bàn tay anh, cô vô thức vuốt ve ngón tay, hỏi: "Cho nên?"
Anh nói rất nghiêm túc: "Anh muốn lấy thân báo đáp"
Cô nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.
Ở một nơi không xa, Dung Đường lộ ra vẻ mặt không thể tin được: "Đây là em trai của tôi sao?"
Lục Khởi Đông tự véo mình một cái, không phải là mơ: "Đúng vậy đấy, chị Đường"
Một lúc lâu sau.
Tiêu Kinh Hòa mới đáp lại câu nói kỳ lạ của anh: "Tôi không tiếp nhận"
Giọng điệu của anh vừa có vẻ nịnh nọt vừa như đang thương lượng với cô: "Có thể từ từ mà."
Nhưng anh rất kiên định, lại kéo lấy tay áo cô: "Em đưa anh đi trước đi" Tóm lại sau này cô ở đâu thì anh ở đó.
Tiêu Kinh Hòa khẽ kéo tay áo, anh vẫn nắm chặt không buông, cô không biết phải làm thể nào với anh nữa. Rõ ràng là người xa lạ, nhưng cô luôn cảm thấy không đành lòng.
Dung Đường không nhìn nổi nữa bèn gọi: "Dung Lịch."
Cô muốn kéo Dung Lịch qua một bên, nhưng anh vẫn không động đậy, còn kéo tay áo người ta không chịu buông. Dung Đường cảm thấy rất xấu hổ, xin lỗi con gái nhà người ta: "Xin lỗi, có lẽ em trai tôi bị thương ở đầu rồi.
Lấy thân báo đáp á?
Vậy mà anh cũng nói ra được à!
Dung Lịch phủ nhận: "Em không sao cả"
Tiêu Kinh Hòa dùng sức kéo tay áo về: "Không sao"
Cô thấy người nhà của người ta đến rồi bèn gọi Hà Lương Thanh, rồi cùng cô ấy rời đi.
Dung Lịch đuổi theo cô, nhưng bị chị mình kéo lại: "Em làm gì đấy?"
Anh hất ra, nhưng không hất được, liền sốt ruột nói: "Em phải đi theo cô ấy"
Dung Đường choáng váng!
Uổng công nuôi anh lớn như vậy!
Dung Đường còn không nhìn ra ý của anh sao? Cô ổn định anh trước: "Gấp cái gì chứ. Em biết là ai rồi thì cô ấy chạy làm sao được.
Cô nói rất nghiêm túc: "Thích người ta rồi à?"
Cô đã đi mất rồi, anh bèn thu lại ánh mắt: "Vâng"
Anh trả lời rất quả quyết dứt khoát, Dung Đường cảm thấy thật khó tin. Cô biết tính tình của anh như thế nào, lạnh lùng, hờ hững nhiều năm như vậy, đối với người thân cũng luôn có ba phần xa cách, không có thứ gì lọt được vào mắt anh, càng đừng nói đến được anh thích.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ một người phụ nữ thôi đã hoàn toàn khiến anh c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.
Khí thế hung hãn thế này khiến Dung Đường không yên tâm: "Em còn không biết người ta đã có bạn trai chưa, tùy tiện như vậy..."
"Em không quan tâm."
Anh luôn lạnh nhạt với mọi thứ, hiếm khi không có chừng mực như vậy.
Dung Đường cảm thấy chuyện này thực sự rất nghiêm trọng: "Vậy nếu như người ta kết hôn rồi thì sao?"
Dung Lịch chau mày, một lúc lâu sau mới nói như chấp nhận số phận: "Em có thể làm 'tiểu tam' mà."
Dung Đường cạn lời.
Một người hờ hững như vậy, lại có thể nói ra lời càn rỡ nhường ấy. Đây là lần đầu tiên Dung Đường nhìn thấy người em trai này của cô có cảm xúc giống một người bình thường.
Tình sâu đậm không lâu dài, quá thông minh sẽ tổn thương. Lúc Dung Lịch được 3 tuổi, nhà họ Dung mời thầy về bói toán cho anh, mấy chữ này chính là số mệnh của anh. Anh thông minh từ sớm, không giống đứa trẻ bình thường, anh xuất khẩu thành thơ, thư pháp tranh vẽ đều rất giỏi.
Tất cả mọi người đều ca ngợi nhà họ Dung có thiên tài, nhưng người ngoài không biết rằng, cậu út nhà họ Dung không chỉ thông minh từ nhỏ. Anh gần như không có cảm giác với thế giới bên ngoài, khép kín bản thân, phát tiết tất cả cảm xúc của mình vào từng bức tranh thủy mặc Đan Thanh không ai hiểu được.
Đột nhiên giờ anh lại nói anh muốn đi làm 'tiểu tam.
Suy nghĩ đầu tiên của Dung Đường không phải là đạo đức lẽ thường, mà là cuối cùng em trai cô cũng giống một con người rồi.
Đương nhiên cô không đồng ý: "Đừng có làm càn!"
Người chị cả như cô sao có thể cho phép người nhà họ Dung bọn họ làm 'tiểu tam' được chứ, "Ít nhất phải nghĩ cách để cô ấy ly hôn trước đã"
Dung Lịch suy nghĩ một lúc, dường như đang suy nghĩ đến khả năng thực hiện.
Dung Đường là một người có tính cách dứt khoát nhanh nhẹn, nói làm là làm: "Đông Tử, cậu điều tra giúp chị một chút"
Lục Khởi Đông mắt chữ A mồm chữ O.
Tam quan của anh ta đã vỡ nát tan tành.
Chỗ lấy thuốc ở tầng 1, Hà Lương Thanh xuống lầu rồi mới nói đến chuyện vừa nãy: "Hình như anh Dung đó yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên hay sao ấy"
Tiêu Kinh Hòa rất lý trí: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên đều chỉ là yêu cái vỏ ngoài mà thôi"
Hà Lương Thanh nói đùa: "Vậy cậu cảm thấy cái vỏ ngoài của anh ấy như thế nào?"
Cô chỉ thản nhiên nhận xét: "Rất cao cấp"
Hà Lương Thanh bật cười.
Cô hiểu quá rõ Tiêu Kinh Hòa, đối với cô ấy người này vẫn có chút đặc biệt, nếu không, ôm cũng ôm rồi, tay cũng nắm rồi, sao có thể không bị đánh được. Trước đây lúc học đại học, không phải không có các bạn nam điên cuồng theo đuổi cô ấy. nhưng có ai điên cuồng theo đuổi cô ấy, nhưng có ai chạm được vào cô ấy đâu.
Trong lòng Hà Lương Thanh hiểu nhưng không nói thẳng ra, cô trêu đùa một câu: "A Hòa, cậu nên tìm một người bạn trai rồi đấy"
Cô nói: "Tùy duyên thôi."
Ừm, Hà Lương Thanh cảm thấy duyên phận của cô ấy đến rồi.
"Cậu ngồi một lát đi, mình đi lấy thuốc cho cậu."
"Được."
Hà Lương Thanh đi lấy thuốc, cô tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng hơi cáu kỉnh, nhưng lại không biết cáu kỉnh điều gì, rất nóng ruột bất an.
Người xếp hàng lấy thuốc rất nhiều, Hà Lương Thanh đợi hơn 10 phút vẫn chưa đến lượt cô. Phía sau bỗng có người vỗ vai, cô bèn quay đầu lại.
Là một chàng trai trẻ tuổi, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tóc nhuộm màu khói xanh, rất trẻ trung, môi đỏ răng trắng, trông rất điển trai.
Gương mặt của anh hơi đỏ lên: "Tiền của chị rơi kìa"
Hà Lương Thanh nhìn trên mặt đất, quả thật có một tờ tiền giấy màu đỏ: "Đây không phải là tiền của tôi" Ví của cô ở chỗ của A Hòa.
Ông bác bên cạnh lớn tiếng nói một câu: "Là của tôi đấy!"
Nói i xong, ông bác nhặt tiền lên, nhìn ngó xung quanh rồi nhét vào túi áo của mình.
Hà Lương Thanh tiếp tục xếp hàng.
Chốc lát sau, cô lại bị vỗ vai.
Vẫn là chàng trai đó, đứng cách một người ở phía sau cô, giọng nói nhỏ nhẹ, nghe rất ngoan ngoãn: "Trên đất vẫn còn một tờ 100 tệ, có phải là của chị không?"
Hà Lương Thanh cúi đầu, tiền ở ngay bên chân cô, cô lắc đầu: "Không phải của tôi."
Ví tiền của cô không ở trên người, sao lại có tiền rơi ra được.
Ông bác bên cạnh lại lớn tiếng nói một câu: "Là của tôi!"
Ông bác nhanh chóng nhặt lên, nhét vào túi áo mình, cười đến khóe mắt cong cong.
Lại qua mất phút nữa.
"Này."
Hà Lương Thanh quay đầu lại.
Gương mặt của chàng trai còn đỏ hơn lúc nãy, cậu đội mũ của áo hoodie lên, nón đen còn tôn lên làn da trắng.
Vẻ mặt không tự nhiên, ánh mắt lúc nhìn cô cũng hơi trốn tránh: "Vẫn, vẫn còn 100 tệ"
Hà Lương Thanh bật cười, vẫn lắc đầu.
Ông bác bên cạnh không nhịn được, kích động vui mừng đến không kìm nén được: "Tôi tôi tôi, đều là của tôi đấy!"
Ha ha ha!
Ông bác nhanh chóng nhặt tiền lên.
Lúc này đã đến lượt Hà Lương Thanh, cô đưa đơn thuốc trong tay cho y tá, y tá hỏi cô trả bằng Wechat hay tiền mặt.
Cô nói Wechat.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, đang định quét mã trả tiền, đột nhiên có một chiếc điện thoại chắn trước mã vạch thanh toán.
"Ting!"
Hà Lương Thanh quét mã vạch của một người lạ, cô ngẩng đầu, nhìn thấy một cánh tay thon dài, chủ nhân của cánh tay đó lập tức thu tay về. Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của chàng trai, chính là người vừa nãy đã gọi cô ba lần.
"Cậu.."
Cậu ta nhấc chân lên chạy đi mất.
Hà Lương Thanh á khẩu.
Một chàng trai cao một mét tám mươi mấy, chân dài, chỉ mấy bước đã chạy xa rồi.
Cậu khẽ kéo nón của áo hoodie lên, lại vòng trở lại, ánh mắt nhìn cô, ấp a ấp úng nói: "Tôi, tôi nhấn đồng ý rồi"
Nói xong, cậu quay đầu lại chạy đi mất.
Hà Lương Thanh che miệng, cười rất dịu dàng.
Ở bên cạnh, ông bác đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất to: "Vừa nãy có một tên ngốc, vì muốn bắt chuyện với con gái, tự vứt 300 tệ xuống đất, toàn để tôi nhặt được, ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Hà Lương Thanh cạn lời.
Cô mở Wechat ra, kết bạn thành công, sau đó, một tin nhắn nhanh chóng xuất hiện: "Tôi tên là Ninh Dã"
Ninh Dã đứng tựa vào tường, lướt hết trang cá nhân của Hà Lương Thanh, buồn bực đá thùng rác một cước, mắng bản thân là heo rồi ỉu xìu đi về phòng bệnh.
"Chẳng phải bảo con đi gọi bác sĩ sao?"
Dung Đường rất muốn đánh cậu: "Bác sĩ đâu?"
Cậu uể oải nói: "Con quên mất"
Dung Đường cạn lời.
Con ruột đấy, con ruột đấy!
Dung Đường đá một cước: "Cút"
Ninh Dã nhanh chóng tránh đi, kéo chiếc mũ trên đầu xuống, hai tai đỏ ửng: "Mẹ, mẹ có thể mua một bệnh viện nha khoa cho con không?"
Dung Đường nghi ngờ mình nghe nhầm: "Mua cái gì?"
Bình thường Ninh Dã rất lười, ngoại trừ chơi bời thì cái gì cũng không để tâm, hiếm khi thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt cậu: "Bệnh viện nha khoa."
"Con mua bệnh viện nha khoa để làm gì?"
Cậu vẫn hơi xấu hổ, túm lấy mái tóc ngắn màu xanh khói của mình, nói: "Cô gái con thích là nha sĩ"
20 tuổi, biết động lòng xuân rồi.
20 tuổi, có thể đánh được rồi.
"Mua bệnh viện rất phiền phức, mẹ giúp con đánh gãy răng, rồi con tìm cô gái đó giúp con trồng lại nhé"
Ninh Dã trợn mắt lên với mẹ.
Dung Đường bảo cậu cút xong, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai người lớn trong nhà.
"Ba, ông nội."
Dung Đường nhanh chóng bước đến dìu: "Sao hai người lại đến đây ạ?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.