Không Ai Khác Ngoài Em

Chương 397: Ngoại Truyện Vấn Thính (17) Muốn Ôm Ấp, Hôn Hít, Còn Muốn Kết Hôn

Tô Uyên

05/11/2024

Lúc này Vũ Văn Thính mới phát hiện ra mình cũng là một người rất nhỏ nhen, chỉ nắm tay áo thôi cô cũng cảm thấy không được rồi.

Cảnh này chỉ quay một lần là qua.

Tô Vấn thoát vai rất nhanh, vừa vứt thanh kiếm đạo cụ xuống, anh đã chạy ngay đến bên cạnh bạn gái, muốn được khen ngợi: "Thính Thính, anh diễn có tốt không?"

Vũ Văn Thính khen từ tận đáy lòng: "Rất tốt."

Tô Vấn mỉm cười, trông anh mãn nguyện như đứa trẻ được ăn kẹo vậy.

"Phim điện ảnh của anh em đều xem hết."

Vũ Văn Thính lại khen thêm một lần nữa: "Diễn xuất của anh rất tốt"

Ừm, cô lại bổ sung thêm: "Tốt nhất ấy"

Cô không phải là người mê điện ảnh, nhưng phim của Tô Vấn, cô đã xem hết toàn bộ. Lúc đó mới quen anh không lâu, cô trốn hai ngày tập huấn không làm gì cả, chỉ xem phim của anh. Đó là lần đầu tiên cô trốn tập huấn, huấn luyện viên còn cố tình gọi cô đến, hỏi xem có phải cô cảm thấy không khỏe không. Cô không nói ra được lý do gì, bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại khác thường như vậy.

Tô Vấn được cô khen nên rất vui vẻ: "Các trận đấu của em anh cũng xem hết đấy, em bơi giỏi nhất, chẳng ai vượt được em cả."

Mọi người ở phim trường đều cảm thấy bó tay. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.

9 giờ tối đoàn phim mới kết thúc công việc.

Trên đường về nhà, Vũ Văn Thính ngủ trên xe. Ngày hôm nay cô chạy qua chạy lại giữa Ngô Châu và Giang Bắc, rất lâu rồi chưa chợp mắt. Tô Vấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô ngủ thoải mái một chút.

Tô Tử Tô lái xe, lén liếc nhìn mấy lần qua gương chiếu hậu.

Trong gương, Tô Vấn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Đừng lén nhìn nữa, tập trung lái xe đi"

Tô Tử Tô lập tức ngồi thẳng lên: "Vâng ạ."

Sau đó, cô lại nhìn sang Lưu Xung trên ghế lái phụ, ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình.

Lưu Xung cạn lời, anh ta trợn mắt lên với cô: "Đầu mì tôm, ánh mắt đó của cô là ý gì hå?"

Từ sau khi Lưu Xung bị "bắt cóc", anh ta đã đặt cho Tô Tử Tô biệt danh "Đầu mì tôm" này.

Tô Tử Tô khẽ lắc đầu: "Không có gì ạ."

Cô tuyệt đối không dám nói cho anh Xung rằng, cô vẫn cảm thấy bà chủ lớn thích hợp là thím Tư hơn. Anh Xung bị giấu suốt 8 năm quả thật là rất tội nghiệp, nhưng mà ở nhà họ Tô đã định sẵn là mối quan hệ nam - nam sẽ không có được lời chúc phúc rồi.

Đồng cảm với anh ấy quá đi mất.

Lưu Xung nổi hết cả da gà: "Ông đây chỉ muốn bổ đầu của cô ra, xem xem rốt cuộc bên trong đó chứa phân hay chứa đậu hũ"

Vẻ mặt của Tô Tử Tô trông rất vô tội: "Không phải phân, cũng không phải đậu hũ đâu ạ."

Cô rất nghiêm túc nói với anh Xung: "Là não mà."

Lưu Xung nghẹn lời!

Kiểu con gái này, bình thường anh ta còn không dám đánh, sợ bị người khác nói anh ta ức h.i.ế.p kẻ thiểu năng.

"Tô Tử Tô"

Đột nhiên Tô Vấn gọi.

Tô Tử Tô lập tức ngồi thẳng dậy: "Có ạ!"

Tâm trạng của Tô Vấn rất tốt nên cũng muốn từ bi bác ái một lần: "Tiền thuốc men có đủ không?"

Cô gật đầu, đáp: "Đủ rồi ạ."

Sau khi kế hoạch của Tô Bính Tiễn không thành công, ông ta lập tức qua cầu rút ván, cắt tiền thuốc men của mẹ cô, cũng may là chú Tư cho mẹ con cô tiền.

Cô cảm động đến nỗi muốn òa khóc: "Cảm ơn chú Tư ạ."

Tô Tử Tô cảm thấy chú Tư là một người rất độ lượng, còn có lòng chính nghĩa nữa. Chú ấy cũng chẳng hề tính toán đến hiềm khích trước đây, quả là một người vô cùng vĩ đại!

Tô Vấn "không tính toán hiềm khích trước đây", "vô cùng vĩ đại" nói: "Sau này đừng có nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng nữa"

Tô Tử Tô gật đầu ngay tức khắc: "Vâng, vâng, sau này cháu sẽ không dám nữa ạ"

Nửa câu sau của Tô Vấn là: "Trí thông minh không đủ thì phải biết an phận một chút."

Tô Tử Tô á khẩu!

Hình như cô lại bị chê rồi...

Tô Tử Tô hơi nản lòng, nhưng mà vẫn phải "Cháu biết rồi ạ, chú Tư"

nghe lời chú ruột, an phận, thật thà trả lời:

Lưu Xung chống cằm, hỏi một câu: "Này cô nhóc đầu mì tôm, cô làm thế nào mà sống được đến giờ thế nhỉ?"

Tô Tử Tô nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này, sau đó trả lời: "Ở dưới lầu chỗ trước đây tôi ở có một ông cụ bán bánh kếp mặn. Mỗi lần tan học về, tôi đều đến giúp ông ấy bán bánh. Ngày nào ông cụ cũng đều cho tôi ăn miễn phí hai cái, do vậy mà tôi lớn lên được tới giờ đấy."

Lưu Xung nói không nên lời.

Thật đúng là một câu chuyện vừa buồn cười vừa chua xót.

Hai mươi phút sau, chiếc xe màu xám bạc dừng lại ở bên ngoài căn hộ.

Lưu Xung quay đầu hỏi Tô Vấn: "Cô ấy vẫn còn chưa tỉnh à?"

"Nhỏ tiếng thôi." Giọng nói của Tô Vấn hạ xuống rất thấp: "Hai người xuống xe đi"



Lưu Xung vòng tay ôm lấy mình, nói: "Bên ngoài lạnh lắm. Hôm nay trời đổ mưa, vào mùa xuân nhiệt độ buổi tối không cao lắm.

Tô Vấn lời ít mà ý nhiều: "Anh gọi xe về đi"

Lưu Xung không còn gì để nói nữa, Tô Vấn là điển hình cho kiểu người có vợ rồi thì không nhận họ hàng thân thích nữa. Lưu Xung đồng cảm với bản thân vài giây rồi

dẫn theo đầu mì tôm, xuống xe hứng gió lạnh.

Tô Vấn không nỡ đánh thức Vũ Văn Thính. Anh ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ, càng ngắm càng cảm thấy lòng vui phơi phới. Bạn gái anh là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất, nhất, nhất, nhất,...

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Vũ Văn Thính khẽ chau mày, Tô Vấn lập tức tắt chuông điện thoại đi. Anh vốn không muốn để ý, nhưng điện thoại cứ reo mãi không ngừng, anh đành khẽ khàng đỡ cô nằm xuống rồi ra khỏi xe nghe máy.

Là điện thoại của Tô Tân.

"Vấn Vấn à, tháng sau là sinh nhật của con đấy, con có trở về không?"

Tô Vấn suy nghĩ một lúc rồi từ chối: "Con không về đâu ạ."

Tô Tân hơi buồn, từng ấy tuổi rồi còn nhõng nhẽo trong điện thoại: "Về đi mà, về đi mà, ba nhớ con lắm"

Cái quần bông của ông không ở bên cạnh, người già neo đơn như ông rất cô đơn, quạnh quẽ.

Tô Vấn nói: "Con phải ở bên cạnh bạn gái. Nhìn cái dáng vẻ dương dương tự đắc của anh xem.

Đến tận bây giờ Tô Tân mới biết được tin tức chấn động này: "Ây da, cuối cùng con cũng theo đuổi con dấu thành công rồi à"

Người làm ba này cảm thấy vô cùng tự hào: "Vấn Vấn của chúng ta giỏi ghê!"

Khóe miệng Tô Vấn khẽ cong lên.

Tô Tân cũng mừng thay cho con trai, cuối cùng cũng khổ tận cam lai: "Vậy vừa khéo con có thể đưa con dâu cùng trở về đây mà."

Tô Vấn cũng muốn đưa bạn gái về gặp người lớn trong nhà, có điều, anh lại nói: "Phải hỏi xem ý của Thính Thính thế nào đã."

Tổ Tần cảm thấy rất nuối tiếc: "Vậy được thôi, nếu như tụi con không trở về, thì ba sẽ đến Giang Bắc thăm chúng con."

Ông muốn nhìn thấy con trai và con dâu yêu thương tình cảm, quấn quít triền miên... sau đó sinh một thằng nhóc bụ bẫm!

Tô Vấn không đồng ý: "Hai đứa con vừa mới hẹn hò, ba đừng làm cô ấy sợ"

Tô Tân cảm thấy tủi thân, lên án trong điện thoại: "Vấn Vấn, con vừa có vợ đã bắt đầu chê bai ba phải không"

Lại nữa rồi.

Tố Vấn phủ nhận: "Không có mà"

Tổ Tân mạnh mẽ lên án: "Con có đấy."

"Không có."

Trong xe có tiếng động, Tô Vấn quay đầu lại nhìn: "Hình như Thính Thính thức giấc rồi, con không nói nữa đâu"

Sau đó, anh lập tức cúp máy, không đợi một giấy nào.

Tổ Tần cạn lời!

Cái đồ có vợ là quên mất ba!

Động tác của Tô Vấn rất nhẹ nhàng, mở cửa xe, vừa khéo bắt gặp đôi mắt còn đang lim dim của cô, trong phút chốc tim anh chợt trở nên mềm nhũn: "Em tỉnh rồi à"

Cô vừa thức dậy, có hơi mơ màng, ngồi ngẩn người ra: "Mấy giờ rồi anh?"

Tô Vấn xem đồng hồ: "10 giờ 20 rồi."

"Muộn thế à, sao anh không gọi em dậy?"

Tô Vấn vẫn còn chưa ăn cơm nữa.

Tô Vấn khom người đứng ở cửa xe, ánh đèn màu vàng trong khoang xe chiếu rọi làm những đường nét trên góc nghiêng của anh trở nên dịu dàng vô cùng: "Thấy em mệt nên anh muốn để em ngủ thêm một lúc nữa"

Vũ Văn Thính cầm áo khoác mặc vào, vừa đứng dậy lập tức lại chau mày, bước chân khựng lại.

Tô Vấn bước vào, hỏi: "Em sao thế?"

Cô đứng yên không động đậy: "Chân em tê rồi."

 

"Anh bế em xuống được không?" Vẻ vui mừng trong mắt anh vô cùng rõ rệt.

Cô nói được.

Anh mỉm cười, bế cô ra ngoài, xuống xe cũng không đặt cô xuống mà đi thẳng về phía cửa thang máy, vừa đi vừa nghĩ: Cô nhẹ quá, phải nuôi cô béo lên một chút mới được.

"Bữa tối thì sao đây?"

Anh suy nghĩ một lúc bèn nói: "Ăn ở nhà đi"

Nếu như ăn ở nhà thì... Cô lại hỏi: "Gọi đồ ăn ở ngoài à anh?"

Tô Vấn cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt sáng lấp lánh: "Ừm, ăn cùng với em."

"Tô Vấn này"

Cô cảm thấy mình cần phải thẳng thắn, ngữ điệu hơi chán nản: "Em không biết nấu cơm, em chỉ biết nấu mì gói thôi."

15 năm trong quá khứ, phần lớn thời gian của cô đều dùng vào việc huấn luyện trong hồ bơi, không có cơ hội học nấu ăn.



Đi đến cửa thang máy, anh đặt cô xuống, nói: "Anh biết."

Xem ra anh phải ghi danh một lớp nấu ăn rồi, anh thì không sao, nhưng không thể để cô cứ gọi đồ ăn bên ngoài được.

Vũ Văn Thính tiếp tục thẳng thắn nói ra hết mọi khuyết điểm của mình cho anh nghe: "Ngoại trừ bơi lội, có rất nhiều việc em đều không biết làm. Ba chậu hoa em trồng đều c.h.ế.t cả, hai lần làm rơi mất chìa khóa, việc nhà cũng lộn xộn hết cả lên."

Cô sợ sau khi Tô Vấn hẹn hò với cô thì hối hận: "Nhưng mà, em có thể học.

Tô Vấn dẫn cô đi vào thang máy, đợi của đóng lại rồi, anh quay người sang ôm lấy cô, nói: "Em không cần học, em đã rất tốt, rất tốt rồi"

Cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô, khẽ dụi dụi cọ cọ lên mái tóc Vũ Văn Thính, khóe miệng nở một nụ cười rất tùy ý. "Thính Thính, anh thật sự rất thích em"

Cô hơi mím môi, khẽ mỉm cười.

"Nếu như em không ngại thì để anh giúp em bảo quản chìa khóa sơ cua nhé.

Giọng nói của Vũ Văn Thính rất nhỏ: "Em không ngại.

Cô bây giờ không giống như dáng vẻ yên tĩnh hướng nội thường ngày nữa, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều. Gương mặt của cô dán sát vào trước lồng n.g.ự.c anh, khẽ rúc vào trốn tránh không dám nhìn anh. Cô cúi đầu xuống, hai bên tai đỏ ửng.

Dáng vẻ này khiến Tố Vấn cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy.

Muốn hôn cô vô cùng.

Còn muốn ngủ nữa.

Không thể gấp gáp được, Tô Vấn, đừng cầm thú như vậy, anh tự cảnh cáo bản thân mình.

Họ gọi món ăn Trung ở bên ngoài, sau khi ăn xong thì ngồi nghỉ một lát. Lúc hai người uống xong một bình trà xanh, đêm cũng đã về khuya.

Tô Vấn nhìn thời gian, đến giờ cô phải đi ngủ rồi.

"Anh về đây."

"Vâng"

Tô Vấn đứng dậy, nói: "Chúc em ngủ ngon"

Vũ Văn Thính đặt chiếc cốc xuống, cũng đứng lên, nói: "Chúc anh ngủ ngon"

Anh đi được bốn bước về phía cửa chính thì quay đầu lại: "Anh về thật đấy nhé.

Vũ Văn Thính mỉm cười.

Màu sắc trang trí trong nhà cô đều là gam màu ấm, ánh đèn màu vàng hơi đỏ, màu sắc ấm áp bao bọc lấy cô, hòa tan vào ánh mắt cô. Cô yên lặng đứng đó, ánh mắt dịu dàng, tựa như một bức tranh cổ xưa cũ, nhưng lại dùng sắc màu hiện đại sặc sỡ rực rỡ nhất.

Sao lại có thể xinh đẹp như vậy cơ chứ.

Tô Vấn quay trở lại, nói: "Thính Thính, anh không muốn xa em."

Trong thời điểm yêu đương nồng nhiệt, các cặp đôi dù có ở khoảng cách chưa tới một trăm mét cũng cảm thấy giống như sinh ly tử biệt, hận không thể dính vào nhau. Tô Vấn cũng có suy nghĩ ấu trĩ như vậy đó.

Trước giờ Vũ Văn Thính luôn ngoan ngoãn nghe lời những người thân thiết bên mình, vì thế cô bèn nói: "Vậy anh ngồi thêm một lúc nữa nhé?"

Tô Vấn dắt tay cô, quay lại ngồi xuống ghế sofa, lần này là anh ngồi ôm lấy cô. Tính cách cô yên tĩnh đến mức gần như trầm lặng, cô rất ít nói. Chiếc laptop trên bộ trà kỷ đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, cũng không biết họ diễn gì, dù sao anh cũng không có tâm trạng xem, mà chỉ vô cùng chuyên tâm... chơi đùa bàn tay của bạn gái.

Lại qua nửa tiếng đồng hồ nữa.

"Lần này anh đi thật đấy"

"Vâng"

Tô Vấn đi đến cửa chính, cửa đã vặn ra rồi, anh lại quay trở lại lần nữa: "Anh muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon"

Vũ Văn Thính nhỏ giọng ừm một tiếng rồi đi về phía anh, cô kiễng chân lên, khẽ hôn lên gương mặt anh.

Sau đó, eo của cô bị Tô Vấn ôm lấy, anh cúi đầu, ấn môi lên vầng trán của cô, khẽ chạm nhẹ rồi buông ra, nói: "Có qua có lại."

Anh muốn hôn cô, nhưng mà, không dám nhanh như vậy.

Ngày hôm sau, bầu trời mưa âm u rả rích suốt mấy ngày cuối cùng cũng hửng nắng. Bầu trời sau cơn mưa lúc nào cũng xanh thăm thẳm, thời tiết rất đẹp, gió nhẹ mây bay, rất thích hợp với các hoạt động ngoài trời.

Vừa khéo Tô Vấn có một chương trình thực tế ghi hình ở ngoài trời, trước giờ anh không hề thích chương trình giải trí. Ngoại trừ đóng phim, Tô Vấn rất ít khi sôi nổi như vậy trên màn hình. Nhưng chương trình này là kế hoạch chính của Truyền thông Thiên Vũ, công ty chương trình mời anh đến tham gia tập đầu tiên để tạo tiếng vang. Lúc ấy còn là đích thân Vũ Văn Thính đến thương lượng với anh, đương nhiên anh phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.

Trong lúc trang điểm, Tô Vấn vốn đang lướt Weibo rất vui vẻ, đột nhiên anh ném ipad xuống đất, mặt xị cả ra.

Thợ trang điểm của chương trình bị dọa đến ngẩn người.

Lưu Xung bước tới, thận trọng hỏi: "Lại sao thế này?" Ông tổ nội ơi!

Tô Vấn rất không vui, nói: "Trên mạng nói là tôi với Thính Thính đang đóng kịch."

Lưu Xung cũng nhìn thấy không ít những bình luận như thế này như thế này, anh ta rất biết cách giải thích: "Cũng không thể trách fan không tin được, trong giới giải trí này chuyện thật giả gì cũng có thể lấy ra tạo scandal, bây giờ những đôi tình nhân như vậy còn ít sao? Mấy thủ đoạn PR đó, đừng nói fan không tin, đến tôi cũng không tin, không khoe đăng ký kết hôn ra thì đều có hiềm nghi là giở trò PR hết"

Lưu Xung cũng chỉ bình thản bàn luận theo thực tế thôi. Anh ta ở trong giới giải trí này sắp 10 năm rồi, quá hiểu rõ quy tắc trong này. Ống kính vừa mở ra thì một phần thật, chín phần giả, diễn xuất có kém thế nào đi chăng nữa cũng có thể diễn tốt hình tượng của mình.

Đừng nói các nghệ sĩ, chỉ là người bình thường thôi, lúc chụp hình trước điện thoại cũng phải bày ra đủ các loại biểu cảm. Huống chi là các nghệ sĩ dựa vào đó để nuôi sống bản thân và gia đình. Anh giả vờ, tôi giả vờ, mọi người cùng giả vờ. Cho nên, thỉnh thoảng có chuyện thật thì đương nhiên các fan cũng khó mà tin

Tô Vấn chìm sâu vào suy ngẫm, sau đó vẻ mặt anh vô cùng rối rắm: "Như vậy nhanh quá."

Lưu Xung không hiểu được tư duy nhảy vọt của Tô Vấn: "Cái gì nhanh cơ?"

"Khoe đăng ký kết hôn ấy."

Lưu Xung hoàn toàn bó tay!

Anh ta nói nhiều như vậy, Tô Vấn lại chỉ nắm được trọng điểm này thôi sao? Chỉ muốn hộc máu!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Ai Khác Ngoài Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook