Chương 411: Ngoại Truyện Vấn Thính (31), Kết Thúc Viên Mãn
Tô Uyên
05/11/2024
"Nếu như em có thai, chắc anh trai em cũng sẽ không phản đối nữa đâu nhỉ"
Tô Vấn sững người. Một ngọn lửa tà ác đang bùng lên, đập ngang đập dọc trong cơ thể anh. Khuôn mặt vốn hơi tai tái của anh chợt ánh lên sắc hồng... hồng phấn...
Đương nhiên, ngày hôm đó hai người họ cũng không hề tạo người ở trong phòng nghỉ, thời gian không phù hợp, hoàn cảnh không phù hợp, đến địa điểm cũng không phù hợp. Ngay khi Tô Vấn đang đấu tranh tư tưởng thì Lưu Xung và Vũ Văn Xung Phong đã đến gõ cửa rồi.
Việc tạo người... Thôi để lần sau đi vậy.
Sau đó nữa, cứ Vũ Văn Thính đi đâu là Tô Vấn sẽ theo đuôi tới đó, chỉ sợ sẽ không nhìn thấy cô nữa thôi. Về đến khách sạn, anh vẫn theo sát Vũ Văn Thính không rời một bước nào, hơn nữa, còn định thử chui vào phòng cô để ngủ.
Mặt Vũ Văn Xung Phong lạnh tanh, dáng vẻ hùng hổ như muốn đánh người.
Lần này Tô Vấn mới tem tém lại một chút. Dù sao cũng là ông anh vợ mà, không thể quá không kiêng nể được.
Qua một đêm bình an vô sự, sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Xung đã thấy Tô Vấn cuống quít tít mù lao ra khỏi phòng khách sạn.
Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của anh, Lưu Xung hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Không thấy Thính Thính nhà tôi đâu nữa rồi."
Anh luống cuống, vừa lo lắng vừa hoang mang: "Mọi người có nhìn thấy cô ấy đâu không?"
Lưu Xung lắc đầu: "Sáng sớm tinh mơ thế này thì đi đâu được chứ, có phải cô ấy đi ăn sáng không?"
Tô Tử Tô cũng lắc cái đầu mì tôm của mình.
Tống Dung ở bên cạnh thản nhiên buông một câu: "8 giờ sáng nay Vũ Văn Xung Phong bay."
Tô Vấn hơi sững sờ một chút rồi co giò chạy thẳng ra ngoài.
Lưu Xung ôm hai tay trước n.g.ự.c nhìn dáng vẻ lao đi đầy nhếch nhác thảm thương của Tô Vấn, chép miệng cảm thán: "Chậc chậc chậc, đường đời mấp mô, đường tình khúc khuỷu nhỉ."
Cảm thán xong, anh ta lại quay sang dặn Tô Tử Tô: "Này đầu mì tôm, cô mau đi ăn sáng đi, ăn xong thì đưa giúp tôi bản hợp đồng sang chỗ nhà đầu tư Tán nhé"
Đầu mì tôm là biệt danh mà Lưu Xung đặt cho cô ta.
Lưu Xung vẫn còn đang mải miết dặn dò, với cái chỉ số thông minh đáng lo ngại của cô ta, thì anh ta thực sự không yên tâm nổi: "Cô biết nhà đầu tư Tán là ai chứ hả? Là người hôm qua tặng đồng hồ cho sếp Vấn ay..."
Anh ta còn chưa nói xong, Tống Dung đã ngắt trước.
Anh nói rất gọn gàng dứt khoát: "Để tôi tự đi."
Sao gió lạnh từng cơn thế này nhỉ? Chuyện gì thế???
Lưu Xung ôm chặt lấy cơ thể lạnh băng của mình, nói: "Tổng giám đốc Tống, đầu mì tôm là trợ lý của sếp Vấn mà"
Ý của anh ta là, chẳng lẽ để cô ấy không làm việc mà vẫn hưởng lương sao?
Tống Dung không nói gì, rút điện thoại ra gọi: "Là tôi, Tống Dung đây."
Hồn vía của cô thư ký nhỏ ở đầu dây bên kia lập tức bay lên mây vì sợ.
Boss tổng giám đốc Tống không thèm nói chuyện với thư ký mà hô thẳng người phụ trách: "Bảo trưởng phòng Quách của phòng nhân sự ra nghe điện thoại."
Đầu dây bên kia đổi thành trưởng phòng Quách nghe điện thoại.
Trong Công ty Truyền thông Thiên Vũ, các nhân viên từ trên xuống dưới còn sợ vị Tổng giám đốc điều hành này hơn cả hai vị Chủ tịch hội đồng quản trị. Con người đó, nhìn thì nhã nhặn lịch lãm vậy thôi, bụng dạ đen tối thôi rồi. Lần trước vụ xác nhập kia đấy, anh ta còn khiến ông chủ của công ty đối phương cùng đường mạt lộ tới mức vài lần muốn nhảy lầu ngay tại buổi thương thảo.
Ấy vậy mà, tổng giám đốc Tống vẫn cười vô cùng nhẹ nhàng hòa nhã: "Nhảy lầu á? Có cần tôi báo cảnh sát giúp không?"
Ông chủ kia:... Cái đ*ch con mợ đồ biến thái!
À... đi xa quá rồi.
Tống Dung nói rất ngắn gọn rõ ý, chỉ một câu duy nhất: "Thuê một trợ lý khác cho Tô Vấn, điều Tô Tử Tô đến phòng tổng giám đốc."
Trưởng phòng Quách luôn miệng dạ vâng.
Lưu Xung đứng hình tại chỗ.
Một loạt thao tác này, manly ghê chưa. Quả nhiên, sếp sòng của công ty có khác, ra tay nó phải cao cấp như vậy chứ.
Lưu Xung liếc nhìn đầu mì tôm đang che miệng cười trộm một cái, rồi lắm điều hỏi một câu: "Tổng giám đốc Tống này, quan hệ của anh và đầu mì tôm là thế nào ạ?"
Kiểu bênh vực bao che như thế, chắc chắn không thể chỉ là bạn ăn cơm, cùng ăn với nhau một cái bánh kếp mặn đâu nhỉ? Lần trước anh ta còn từng nghe thư ký của Tống Dung nói rằng, gần đây khẩu vị của ngài Tổng giám đốc rất kỳ quặc, suốt ngày sai cô ta đi mua bánh kếp mặn không cho hành thôi.
Tống Dung trả lời thế này: "Là mối quan hệ lấy kết hôn làm tiền đề"
Lưu Xung giật thót mình.
Ối cha cha, đầu mì tôm kia, lợi hại quá nhỉ!!
Còn nữa, có thể lương thiện hơn với con ch.ó FA vừa ly hôn chưa bao lâu này một chút không? Sao như kiểu cả thế giới chỉ có mình anh ta là chó FA đã ly hôn vậy?! Thật đúng là... thảm đến không còn chút chó tính nào nữa rồi!!
Sân bay Berlin.
Vũ Văn Xung Phong không có hành lý, lần này anh đến Berlin cũng là ý định nhất thời thôi.
Vũ Văn Thính tiễn anh vào trong sân bay. Vì cô rất không yên tâm nên trên đường cứ nhíu mày mãi: "Anh đừng đi đến những nơi không tiện liên lạc nữa. Ngày nào anh cũng phải gọi cho em một cuộc đấy."
Vũ Văn Xung Phong cười nói: "Em cứ lo cho em tử tế vào là được rồi." Anh gỡ kính đen xuống, đeo lên cho cổ, che đi đôi mắt đã phiếm hồng của cô: "Em về đi."
Trên thế gian này, anh chỉ sợ có hai người phụ nữ khóc, một là người trong tim anh, một là em gái của anh.
Vũ Văn Thính vẫn dặn dò: "Anh đi đường cẩn thận nhé.
Trên đường đi, cô đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi.
Vũ Văn Xung Phong cũng đành bó tay với cô, lại ừ một câu, dặn lại: "Em đừng lo cho anh nữa, phải chăm sóc cho mình thật tốt nhé, biết chưa nào?"
Cô khẽ gật đầu: "Vâng ạ.
Anh ôm lấy cô, nói: "Thính Thính à, em và cậu ấy phải thật hạnh phúc nhé"
Cô sụt sịt mũi, hỏi: "Chẳng phải anh không đồng ý cho em và anh ấy ở bên nhau sao?" Anh trai cô nói, nhà họ Tô quá nguy hiểm.
Anh nói rằng, hy vọng cuộc sống sau này của cô sẽ bình thường, yên ả một chút, khỏe mạnh không lo âu gì là tốt rồi.
Vì thế, anh trai cô mới đưa cô đi ngắm núi ngắm sông, đứng dưới ráng chiều tà bên bờ sông Mille và hỏi cô rằng: "Thính Thính này, em nhất quyết phải ở bên cậu ấy sao?"
Cô nói: Vâng ạ.
Sau đó, anh lại đưa cô về Berlin.
Anh cười, xoa đầu cô nói: "Nếu anh mà không đồng ý, thì anh đưa em đến Berlin làm gì" Anh còn nói: "Thính Thính à, chúng ta là anh em sinh đôi, rất giống nhau, cả một đời sẽ chỉ yêu một người mà thôi.
Do đó, anh mới đưa cô về.
Bởi vì, chính mắt anh đã nhìn thấy, lúc ở bên bờ sông Mille, khi nhắc đến Tô Vấn, cô đã cười tươi hạnh phúc nhường nào.
Anh khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Anh sao có thể nhẫn tâm được chứ"
Sao có thể nhẫn tâm để cô cũng yêu mà không đạt được, giống như anh chứ.
Vũ Văn Xung Phong buông tay ra: "Nếu Tô Vấn chọc em tức giận, thì nhớ gọi điện thoại cho anh nhé"
Cô lại gật đầu, vâng một tiếng, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Anh ơi, anh giữ gìn sức khỏe nhé"
Anh vỗ nhẹ vào đầu cô rồi quay người vẫy tay: "Anh đi đây.
Một thân một mình, phiêu du khắp chốn... là anh trai của cô đó...
Cô bầu bạn với anh một tháng, ngắm những phong cảnh anh từng ngắm, đi những con đường anh từng đi. Cô vốn cho rằng mình sẽ càng yên tâm hơn rồi, thế nhưng nào có đâu, chỉ càng thấy lo lắng hơn mà thôi.
Giữ gìn sức khỏe nhé, anh trai yêu dấu của em.
Cô gỡ kính xuống, ánh mắt cứ dõi mãi theo bóng dáng kia, nước mắt đã làm nhòa hết cả tầm nhìn.
"Thính Thính!"
Cô quay đầu, nhìn thấy Tô Vấn. Chân anh vẫn còn đang đi dép lê của khách sạn, hoảng hốt cuống cuồng chạy tới.
"Thính Thính ơi"
Thấy mắt cô đỏ hồng, anh lại càng hoảng hơn: "Sao em lại khóc thế này?"
Cô ôm lấy anh, giấu khuôn mặt mình vào trong lồng n.g.ự.c anh, để mặc cho nước mắt thoải mái tuôn rơi: "Vấn Vấn ơi"
"Ừ, anh đây?"
"Anh trai em đi ra ngoài một mình, chắc chắn sẽ rất cô đơn"
"Vậy thì sau này em bầu bạn với anh ấy nhiều một chút." Tô Vấn lại nói thêm: "Nhưng phải mang anh theo với"
"Vâng"
Cô vùi đầu lau hết nước mắt vào áo anh. Anh khẽ khàng vỗ vào lưng cô, không ngừng dỗ dành...
Ba ngày sau, Tô Vấn và Vũ Văn Thính cùng về nước. Vũ Văn Xung Phong sang một quốc gia ở Đông Âu để ngắm tuyết.
2 tháng sau,
Tô Bính Nghiệp bị tuyên án tử hình vì vượt ngục và bắt cóc.
Vụ án của Tô Bính Tiễn cũng đã đi đến buổi xét xử cuối cùng. Luật sự nói với ông ta rằng có lẽ sẽ bị tuyên án 1 năm.
Tô Bính Tiễn lo cuống lên: "Luật sư Lý, lúc trước chẳng phải anh đã nói rằng cùng lắm chỉ bị xử 3 tháng thôi sao?" Tô Vấn cũng nói rồi, chỉ ở trong tù một thời gian ngắn thôi mà.
Luật sư Lý day mi tâm, nói: "Ông Hai à, chính ông nói với tôi ông chỉ hối lộ thôi mà? Sao trong tay kiểm sát trưởng lại có cả chứng cứ về việc trốn thuế lậu thuế của ông?"
Tô Bính Tiễn điếng người.
Rõ ràng ông ta làm vô cùng bí mật mà a a a
Ông ta chỉ muốn dậm chân, đập bàn, gào khóc, ngửa mặt lên trời chửi um lên: "Tô Vấn, thằng ch.ó c.h.ế.t lừa đảo!!!"
Tháng Mười một, Vũ Văn Đàm Sinh cầm theo quà cáp, đi tới nhà họ Tô ở Tây Đường một chuyến. Tô Tân mở tiệc rất to để chiêu đãi ông thông gia tương lai nhà mình. Cũng chính lần đó, Tô Nhượng Thanh bị giam chân ở nhà 4 tháng cuối cùng cũng thừa cơ chạy trốn đến Giang Bắc. Cậu ta muốn đi tìm 'người tình' của mình, anh Tư của cậu ta.
Kết quả là...
Tần Tiêu Chu ôm một cô gái đi từ trong khách sạn ra. Cô gái kia còn rất trẻ, rất xinh đẹp, tư thế lại rất hiên ngang, khí phách.
Mắt Tô Nhượng Thanh lập tức đỏ bừng lên, chỉ vào cô gái kia, hỏi: "Anh Tư, cô ta là ai chứ?"
Tần Tiêu Chu dùng giọng điệu đậm chất khoe khoang: "Bạn gái tương lai của tôi đấy"
Bạn gái tương lai...
Tổ Nhượng Thanh đau đớn đến không muốn sống nữa, cậu ta ôm lấy ngực, hỏi: "Vậy còn em thì sao?"
Da gà da vịt của Tần Tiêu Chu nổi lên không sót cái nào, xù lông vì tức: "Ông đây nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ông đây là trai thẳng sắt thép, thẳng 100% nhé!"
M* kiếp, ông già nhà cậu ta còn ngày ngày gọi điện thoại cho hắn bảo hắn tránh xa con trai ông ta kia kìa. Thậm chí, ông ta còn chuyển khoản cho hắn hẳn 10 triệu nữa chú.
Tần Tiêu Chu tức đến mức ngay trong ngày hôm đấy tiêu hết sạch 10 triệu.
Tô Nhượng Thanh không thể chịu đựng được cảnh bị người yêu hắt hủi vô tình, mắt lã chã chực khóc: "Cô ta có gì tốt chứ? Vì sao anh thích cô ta mà không thích em?"
Người qua đường ai ai cũng ngó sang bên này. Tần Tiêu Chu cả thấy mặt mình sắp mất sạch rồi, chỉ muốn đạp thẳng m* nó thằng ranh tiểu thụ này về nhà họ Tô thôi.
Hắn hừ một tiếng nói: "Cô ấy là phụ nữ, cô ấy còn biết ném qua vai cơ." Chết lòng chưa, tiểu thụ!
"Anh..."
Hai dòng nước mắt đau đớn lăn dài trên mặt Tô Nhượng Thanh, vẻ mặt vô cùng đáng thương, gào lên đau đớn như tan nát cõi lòng: "Em hận anh!"
Nói xong, cậu ta trào nước mắt quay người bỏ đi. Tâm trạng của Tần Tiêu Chu lúc này vô cùng sung sướng.
"Tay!"
Cô gái trong lòng hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng: "Lấy ra đi"
Cô gái chừng 24, 25tuổi, nét mặt vừa khí phách vừa nhanh nhẹn. Tóc cô ấy cắt rất ngắn, rất rất ngắn, thậm chí còn ngắn hơn cả Tần Tiêu Chu.
Như con đàn ông!!!
Tần Tiêu Chu thầm phỉ báng trong lòng, hừ lạnh một tiếng: "Chạm một cái thì c.h.ế.t à" Tay hắn vẫn đặt trên vai cô ấy, nhất quyết không bỏ ra.
Đối phương khẽ nhíu mày, chán chẳng buồn nói nhiều, lập tức ra tay thẳng thừng.
Cô kéo cánh tay đang khoác lên vai mình xuống, quật một cú ném qua vai, hất cả người hắn ra ngoài.
Tần Tiêu Chu đứng hình toàn tập.
Hắn đau tới mức mặt mũi vặn vẹo nhăn nhó cả, như thể thân chia năm xẻ bảy vậy. Hắn chỉ vào cô gái kia, nghiến răng nghiến lợi: "Cô..."
Cô gái phủi tay, nói: "Chạm một cái chẳng c.h.ế.t đâu, nên ngã một cái cũng làm sao c.h.ế.t được.
Tần Tiêu Chu tức điên tức rồ.
Từ cái lần hắn gặp phải kiếp nạn đào hoa kia, khẩu vị chọn con gái cũng thay đổi hẳn, chỉ thích những cô nàng biết ném qua vai. Sau đó, hắn lại gặp được cô gái không chỉ biết ném qua vai mà còn biết các kiểu tư thể đấu vật khác này.
Cô gái ấy tên là Dung Tân.
Cô ấy là cô gái thô lỗ nhất mà hắn từng gặp, không phải là 'một trong những đâu!!! Cô ấy là tài xế lái thay, hắn là khách quen của cô ấy.
Hôm nay khách quen ném ra một tờ chi phiếu, nói, giả mạo làm bạn gái một chút.
Cô không nhận tờ chi phiếu kia, nói: Tôi giúp anh một lần, sau này còn dám gửi đánh giá thấp cho tôi thì tôi chơi c.h.ế.t anh đấy!
Cùng ngày hôm đó, Tần Tiêu Chu bắt đám bạn chó của mình thi nhau đi đánh giá năm sao. Đám bạn chó đều nói, thôi xong, thằng Tư lại gặp phải kiếp nạn đào hoa lần thứ hai rôi.
Thời điểm cuối năm, phòng làm việc của Tô Vấn đăng một bài Weibo, thanh minh một số vấn đề:
Thứ nhất, một năm Tố Vấn chỉ nhận một phim điện ảnh.
Thứ hai, Tô Vấn không nhận phim tình cảm.
Thứ ba, Tô Vấn không tham gia bất cứ chương trình truyền hình thực tế hay game show nào.
Thứ tư, Tô Vấn nhận chức thư ký Chủ tịch Hội đồng quản trị của Truyền thông Thiên Vũ.
Mấy dòng thanh mình này vừa xuất hiện, các fan đều sôi sục cả lên.
Fan của Tô Vấn: "Anh Vấn nhà chúng ta bị bao nuôi rồi hở?"
Fan của Thính Thần: "Đúng thế, không cần phải hoài nghi, anh Vấn của các người bị Chủ tịch thần thánh Vũ Văn của chúng tôi bao nuôi rồi."
Đêm giao thừa, Vũ Văn Thính đón Tết ở nhà họ Tô. Kỳ Ngọc rất vui vẻ, cho cô hết số kẹo của mình. Cô tặng cho Kỳ Ngọc một bao lì xì, còn cho thằng bé một món đồ chơi bông mà cô đích thân đan nữa.
Buổi sáng mùng một Tết, một chuyện lớn đã xảy ra.
Vũ Văn Thính cuống quít chạy từ trong phòng ngủ ra, lao thẳng vào lòng Tô Vấn: "Vấn Vấn ơi."
Tô Vấn đỡ lấy eo cô: "Ơi, anh đây"
Họ mặc một chiếc áo khoác đỏ kiểu tình nhân, trong buổi sáng sớm tuyết bay đầy trời này, nhìn vui mắt đến lạ thường.
Trong mắt Vũ Văn Thính tràn ngập nụ cười, dáng vẻ như tâm trạng vô cùng tốt. Cô nói với Tô Vấn: "Em có món quà năm mới tặng anh đấy"
Mặt anh đầy vẻ mong chờ: "Cái gì thế?"
Cô nhét chiếc que thử thai vào tay anh, nói: "Anh sắp làm ba rồi."
Tô Vấn đứng hình tại chỗ.
Đây là sấm sét giữa trời xanh ấy chứ, em hiểu hôngggg?!!!
Tin này khiến anh hoảng đến mức lắp ba lắp bắp: "Không... không phải chúng ta đã tránh thai rồi sao?"
Vũ Văn Thính cũng rất khó hiểu: "Em cũng không biết nữa"
Cô nhìn Tô Vấn, hỏi: "Anh không vui à?"
Anh sao dám...
Giọng anh đầy vẻ ấm ức: "Anh vẫn còn chưa chuẩn bị xong mà. Còn chưa hưởng thụ đủ thế giới của hai người..."
Hiếm khi Vũ Văn Thính cười vui sướng như vậy. Cô vòng tay ôm eo Tô Vấn, lắc qua lắc lại, nói: "Em vui lắm anh ạ"
Tô Vấn vùi mặt mình vào hõm vai cô: "Em vui là tốt rồi. Mình anh u buồn thôi.
Tô Tân đang ngồi xổm ở cách đó không xa giả vờ cắt hoa tỉa cành: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Con dâu vui vẻ là tốt rồi, con dâu nói thích Kỳ Ngọc, muốn sinh một đứa bé đáng yêu như thế mà. Còn con trai ấy à... cứ lờ nó đi là được, đẻ thằng con trai không để troll thì còn gì là ý nghĩa nữa?
Mùng bảy tháng Giêng, ở Cục Dân chính đã có người làm việc. Tô Vấn và Vũ Văn Thính đi đăng ký kết hôn. Về nhà, anh lập tức khoe giấy đăng ký.
Tô Vấn V: Vợ của tôi, Vũ Văn Thính. @Vũ Văn Thính V
Fan của Thính Thần: "Mang theo lời chúc phúc của tôi rồi cút đi!!!"
Fan của anh Vấn: "Cút đi, lăn ga giường đi..."
Ngày 9 tháng Mười một năm sau, Vũ Văn Thính sinh một bé trai nặng 2.9kg, Tô Vấn đặt tên là Tô Ái Thính.
Cái tên này... nói thật là... quê c.h.ế.t đi được.
À vâng, đúng là anh Vấn của các người quê mùa thô thiển vậy đấy.
Lúc bạn nhỏ Tô Ái Thính được 4 tuổi, bị bạn nhỏ ở trường mẫu giáo trêu chọc cười đùa.
Thằng bé mếu máo nói với ba: "Tiểu Hồng nói tên của con ái c.h.ế.t đi được"
Đứa bé mới 4 tuổi còn hôi miệng sữa nhìn rất giống mẹ, trắng trẻo hồng hào, cực kỳ xinh xắn.
Tô Vấn đang đọc kịch bản, không cả ngước mắt lên: "Tiểu Hồng là ai?"
Khuôn mặt nhỏ xinh của bạn nhỏ Tô Ái Thính lộ ra một nụ cười rất tươi, có chút xấu hổ nói: "Là bạn gái xinh xắn nhất ở lớp Chuối của bọn con ạ"
Tô Vấn thản nhiên nói: "Đúng là rất ái"
Tô Ái Thính cất giọng non nớt trách móc anh: "Vậy vì sao ba lại đặt cho con cái tên ái như thế ạ?"
Tô Vấn ngước lên, nói: "Đẻ thằng con trai ra không để troll thì còn gì là ý nghĩa nữa"
Tô Ái Thính tức điên người.
Câu này ông nội cũng từng nói rồi, nhưng tiểu Ái Thính vẫn chưa hiểu. Cậu nhóc hơi sợ ba, có điều vẫn rất dũng cảm: "Ba, con muốn đổi tên."
Tô Vấn tiếp tục đọc kịch bản: "Ra chỗ mát mẻ ngồi chờ đi!"
Tiểu Ái Thính mếu máo, ấm ức quay đầu gào lên, nức nở hô: "Mẹ ơi mẹ... ba bắt nạt con..."
Tô Vấn sững người. Một ngọn lửa tà ác đang bùng lên, đập ngang đập dọc trong cơ thể anh. Khuôn mặt vốn hơi tai tái của anh chợt ánh lên sắc hồng... hồng phấn...
Đương nhiên, ngày hôm đó hai người họ cũng không hề tạo người ở trong phòng nghỉ, thời gian không phù hợp, hoàn cảnh không phù hợp, đến địa điểm cũng không phù hợp. Ngay khi Tô Vấn đang đấu tranh tư tưởng thì Lưu Xung và Vũ Văn Xung Phong đã đến gõ cửa rồi.
Việc tạo người... Thôi để lần sau đi vậy.
Sau đó nữa, cứ Vũ Văn Thính đi đâu là Tô Vấn sẽ theo đuôi tới đó, chỉ sợ sẽ không nhìn thấy cô nữa thôi. Về đến khách sạn, anh vẫn theo sát Vũ Văn Thính không rời một bước nào, hơn nữa, còn định thử chui vào phòng cô để ngủ.
Mặt Vũ Văn Xung Phong lạnh tanh, dáng vẻ hùng hổ như muốn đánh người.
Lần này Tô Vấn mới tem tém lại một chút. Dù sao cũng là ông anh vợ mà, không thể quá không kiêng nể được.
Qua một đêm bình an vô sự, sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Xung đã thấy Tô Vấn cuống quít tít mù lao ra khỏi phòng khách sạn.
Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của anh, Lưu Xung hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Không thấy Thính Thính nhà tôi đâu nữa rồi."
Anh luống cuống, vừa lo lắng vừa hoang mang: "Mọi người có nhìn thấy cô ấy đâu không?"
Lưu Xung lắc đầu: "Sáng sớm tinh mơ thế này thì đi đâu được chứ, có phải cô ấy đi ăn sáng không?"
Tô Tử Tô cũng lắc cái đầu mì tôm của mình.
Tống Dung ở bên cạnh thản nhiên buông một câu: "8 giờ sáng nay Vũ Văn Xung Phong bay."
Tô Vấn hơi sững sờ một chút rồi co giò chạy thẳng ra ngoài.
Lưu Xung ôm hai tay trước n.g.ự.c nhìn dáng vẻ lao đi đầy nhếch nhác thảm thương của Tô Vấn, chép miệng cảm thán: "Chậc chậc chậc, đường đời mấp mô, đường tình khúc khuỷu nhỉ."
Cảm thán xong, anh ta lại quay sang dặn Tô Tử Tô: "Này đầu mì tôm, cô mau đi ăn sáng đi, ăn xong thì đưa giúp tôi bản hợp đồng sang chỗ nhà đầu tư Tán nhé"
Đầu mì tôm là biệt danh mà Lưu Xung đặt cho cô ta.
Lưu Xung vẫn còn đang mải miết dặn dò, với cái chỉ số thông minh đáng lo ngại của cô ta, thì anh ta thực sự không yên tâm nổi: "Cô biết nhà đầu tư Tán là ai chứ hả? Là người hôm qua tặng đồng hồ cho sếp Vấn ay..."
Anh ta còn chưa nói xong, Tống Dung đã ngắt trước.
Anh nói rất gọn gàng dứt khoát: "Để tôi tự đi."
Sao gió lạnh từng cơn thế này nhỉ? Chuyện gì thế???
Lưu Xung ôm chặt lấy cơ thể lạnh băng của mình, nói: "Tổng giám đốc Tống, đầu mì tôm là trợ lý của sếp Vấn mà"
Ý của anh ta là, chẳng lẽ để cô ấy không làm việc mà vẫn hưởng lương sao?
Tống Dung không nói gì, rút điện thoại ra gọi: "Là tôi, Tống Dung đây."
Hồn vía của cô thư ký nhỏ ở đầu dây bên kia lập tức bay lên mây vì sợ.
Boss tổng giám đốc Tống không thèm nói chuyện với thư ký mà hô thẳng người phụ trách: "Bảo trưởng phòng Quách của phòng nhân sự ra nghe điện thoại."
Đầu dây bên kia đổi thành trưởng phòng Quách nghe điện thoại.
Trong Công ty Truyền thông Thiên Vũ, các nhân viên từ trên xuống dưới còn sợ vị Tổng giám đốc điều hành này hơn cả hai vị Chủ tịch hội đồng quản trị. Con người đó, nhìn thì nhã nhặn lịch lãm vậy thôi, bụng dạ đen tối thôi rồi. Lần trước vụ xác nhập kia đấy, anh ta còn khiến ông chủ của công ty đối phương cùng đường mạt lộ tới mức vài lần muốn nhảy lầu ngay tại buổi thương thảo.
Ấy vậy mà, tổng giám đốc Tống vẫn cười vô cùng nhẹ nhàng hòa nhã: "Nhảy lầu á? Có cần tôi báo cảnh sát giúp không?"
Ông chủ kia:... Cái đ*ch con mợ đồ biến thái!
À... đi xa quá rồi.
Tống Dung nói rất ngắn gọn rõ ý, chỉ một câu duy nhất: "Thuê một trợ lý khác cho Tô Vấn, điều Tô Tử Tô đến phòng tổng giám đốc."
Trưởng phòng Quách luôn miệng dạ vâng.
Lưu Xung đứng hình tại chỗ.
Một loạt thao tác này, manly ghê chưa. Quả nhiên, sếp sòng của công ty có khác, ra tay nó phải cao cấp như vậy chứ.
Lưu Xung liếc nhìn đầu mì tôm đang che miệng cười trộm một cái, rồi lắm điều hỏi một câu: "Tổng giám đốc Tống này, quan hệ của anh và đầu mì tôm là thế nào ạ?"
Kiểu bênh vực bao che như thế, chắc chắn không thể chỉ là bạn ăn cơm, cùng ăn với nhau một cái bánh kếp mặn đâu nhỉ? Lần trước anh ta còn từng nghe thư ký của Tống Dung nói rằng, gần đây khẩu vị của ngài Tổng giám đốc rất kỳ quặc, suốt ngày sai cô ta đi mua bánh kếp mặn không cho hành thôi.
Tống Dung trả lời thế này: "Là mối quan hệ lấy kết hôn làm tiền đề"
Lưu Xung giật thót mình.
Ối cha cha, đầu mì tôm kia, lợi hại quá nhỉ!!
Còn nữa, có thể lương thiện hơn với con ch.ó FA vừa ly hôn chưa bao lâu này một chút không? Sao như kiểu cả thế giới chỉ có mình anh ta là chó FA đã ly hôn vậy?! Thật đúng là... thảm đến không còn chút chó tính nào nữa rồi!!
Sân bay Berlin.
Vũ Văn Xung Phong không có hành lý, lần này anh đến Berlin cũng là ý định nhất thời thôi.
Vũ Văn Thính tiễn anh vào trong sân bay. Vì cô rất không yên tâm nên trên đường cứ nhíu mày mãi: "Anh đừng đi đến những nơi không tiện liên lạc nữa. Ngày nào anh cũng phải gọi cho em một cuộc đấy."
Vũ Văn Xung Phong cười nói: "Em cứ lo cho em tử tế vào là được rồi." Anh gỡ kính đen xuống, đeo lên cho cổ, che đi đôi mắt đã phiếm hồng của cô: "Em về đi."
Trên thế gian này, anh chỉ sợ có hai người phụ nữ khóc, một là người trong tim anh, một là em gái của anh.
Vũ Văn Thính vẫn dặn dò: "Anh đi đường cẩn thận nhé.
Trên đường đi, cô đã nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi.
Vũ Văn Xung Phong cũng đành bó tay với cô, lại ừ một câu, dặn lại: "Em đừng lo cho anh nữa, phải chăm sóc cho mình thật tốt nhé, biết chưa nào?"
Cô khẽ gật đầu: "Vâng ạ.
Anh ôm lấy cô, nói: "Thính Thính à, em và cậu ấy phải thật hạnh phúc nhé"
Cô sụt sịt mũi, hỏi: "Chẳng phải anh không đồng ý cho em và anh ấy ở bên nhau sao?" Anh trai cô nói, nhà họ Tô quá nguy hiểm.
Anh nói rằng, hy vọng cuộc sống sau này của cô sẽ bình thường, yên ả một chút, khỏe mạnh không lo âu gì là tốt rồi.
Vì thế, anh trai cô mới đưa cô đi ngắm núi ngắm sông, đứng dưới ráng chiều tà bên bờ sông Mille và hỏi cô rằng: "Thính Thính này, em nhất quyết phải ở bên cậu ấy sao?"
Cô nói: Vâng ạ.
Sau đó, anh lại đưa cô về Berlin.
Anh cười, xoa đầu cô nói: "Nếu anh mà không đồng ý, thì anh đưa em đến Berlin làm gì" Anh còn nói: "Thính Thính à, chúng ta là anh em sinh đôi, rất giống nhau, cả một đời sẽ chỉ yêu một người mà thôi.
Do đó, anh mới đưa cô về.
Bởi vì, chính mắt anh đã nhìn thấy, lúc ở bên bờ sông Mille, khi nhắc đến Tô Vấn, cô đã cười tươi hạnh phúc nhường nào.
Anh khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Anh sao có thể nhẫn tâm được chứ"
Sao có thể nhẫn tâm để cô cũng yêu mà không đạt được, giống như anh chứ.
Vũ Văn Xung Phong buông tay ra: "Nếu Tô Vấn chọc em tức giận, thì nhớ gọi điện thoại cho anh nhé"
Cô lại gật đầu, vâng một tiếng, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Anh ơi, anh giữ gìn sức khỏe nhé"
Anh vỗ nhẹ vào đầu cô rồi quay người vẫy tay: "Anh đi đây.
Một thân một mình, phiêu du khắp chốn... là anh trai của cô đó...
Cô bầu bạn với anh một tháng, ngắm những phong cảnh anh từng ngắm, đi những con đường anh từng đi. Cô vốn cho rằng mình sẽ càng yên tâm hơn rồi, thế nhưng nào có đâu, chỉ càng thấy lo lắng hơn mà thôi.
Giữ gìn sức khỏe nhé, anh trai yêu dấu của em.
Cô gỡ kính xuống, ánh mắt cứ dõi mãi theo bóng dáng kia, nước mắt đã làm nhòa hết cả tầm nhìn.
"Thính Thính!"
Cô quay đầu, nhìn thấy Tô Vấn. Chân anh vẫn còn đang đi dép lê của khách sạn, hoảng hốt cuống cuồng chạy tới.
"Thính Thính ơi"
Thấy mắt cô đỏ hồng, anh lại càng hoảng hơn: "Sao em lại khóc thế này?"
Cô ôm lấy anh, giấu khuôn mặt mình vào trong lồng n.g.ự.c anh, để mặc cho nước mắt thoải mái tuôn rơi: "Vấn Vấn ơi"
"Ừ, anh đây?"
"Anh trai em đi ra ngoài một mình, chắc chắn sẽ rất cô đơn"
"Vậy thì sau này em bầu bạn với anh ấy nhiều một chút." Tô Vấn lại nói thêm: "Nhưng phải mang anh theo với"
"Vâng"
Cô vùi đầu lau hết nước mắt vào áo anh. Anh khẽ khàng vỗ vào lưng cô, không ngừng dỗ dành...
Ba ngày sau, Tô Vấn và Vũ Văn Thính cùng về nước. Vũ Văn Xung Phong sang một quốc gia ở Đông Âu để ngắm tuyết.
2 tháng sau,
Tô Bính Nghiệp bị tuyên án tử hình vì vượt ngục và bắt cóc.
Vụ án của Tô Bính Tiễn cũng đã đi đến buổi xét xử cuối cùng. Luật sự nói với ông ta rằng có lẽ sẽ bị tuyên án 1 năm.
Tô Bính Tiễn lo cuống lên: "Luật sư Lý, lúc trước chẳng phải anh đã nói rằng cùng lắm chỉ bị xử 3 tháng thôi sao?" Tô Vấn cũng nói rồi, chỉ ở trong tù một thời gian ngắn thôi mà.
Luật sư Lý day mi tâm, nói: "Ông Hai à, chính ông nói với tôi ông chỉ hối lộ thôi mà? Sao trong tay kiểm sát trưởng lại có cả chứng cứ về việc trốn thuế lậu thuế của ông?"
Tô Bính Tiễn điếng người.
Rõ ràng ông ta làm vô cùng bí mật mà a a a
Ông ta chỉ muốn dậm chân, đập bàn, gào khóc, ngửa mặt lên trời chửi um lên: "Tô Vấn, thằng ch.ó c.h.ế.t lừa đảo!!!"
Tháng Mười một, Vũ Văn Đàm Sinh cầm theo quà cáp, đi tới nhà họ Tô ở Tây Đường một chuyến. Tô Tân mở tiệc rất to để chiêu đãi ông thông gia tương lai nhà mình. Cũng chính lần đó, Tô Nhượng Thanh bị giam chân ở nhà 4 tháng cuối cùng cũng thừa cơ chạy trốn đến Giang Bắc. Cậu ta muốn đi tìm 'người tình' của mình, anh Tư của cậu ta.
Kết quả là...
Tần Tiêu Chu ôm một cô gái đi từ trong khách sạn ra. Cô gái kia còn rất trẻ, rất xinh đẹp, tư thế lại rất hiên ngang, khí phách.
Mắt Tô Nhượng Thanh lập tức đỏ bừng lên, chỉ vào cô gái kia, hỏi: "Anh Tư, cô ta là ai chứ?"
Tần Tiêu Chu dùng giọng điệu đậm chất khoe khoang: "Bạn gái tương lai của tôi đấy"
Bạn gái tương lai...
Tổ Nhượng Thanh đau đớn đến không muốn sống nữa, cậu ta ôm lấy ngực, hỏi: "Vậy còn em thì sao?"
Da gà da vịt của Tần Tiêu Chu nổi lên không sót cái nào, xù lông vì tức: "Ông đây nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ông đây là trai thẳng sắt thép, thẳng 100% nhé!"
M* kiếp, ông già nhà cậu ta còn ngày ngày gọi điện thoại cho hắn bảo hắn tránh xa con trai ông ta kia kìa. Thậm chí, ông ta còn chuyển khoản cho hắn hẳn 10 triệu nữa chú.
Tần Tiêu Chu tức đến mức ngay trong ngày hôm đấy tiêu hết sạch 10 triệu.
Tô Nhượng Thanh không thể chịu đựng được cảnh bị người yêu hắt hủi vô tình, mắt lã chã chực khóc: "Cô ta có gì tốt chứ? Vì sao anh thích cô ta mà không thích em?"
Người qua đường ai ai cũng ngó sang bên này. Tần Tiêu Chu cả thấy mặt mình sắp mất sạch rồi, chỉ muốn đạp thẳng m* nó thằng ranh tiểu thụ này về nhà họ Tô thôi.
Hắn hừ một tiếng nói: "Cô ấy là phụ nữ, cô ấy còn biết ném qua vai cơ." Chết lòng chưa, tiểu thụ!
"Anh..."
Hai dòng nước mắt đau đớn lăn dài trên mặt Tô Nhượng Thanh, vẻ mặt vô cùng đáng thương, gào lên đau đớn như tan nát cõi lòng: "Em hận anh!"
Nói xong, cậu ta trào nước mắt quay người bỏ đi. Tâm trạng của Tần Tiêu Chu lúc này vô cùng sung sướng.
"Tay!"
Cô gái trong lòng hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng: "Lấy ra đi"
Cô gái chừng 24, 25tuổi, nét mặt vừa khí phách vừa nhanh nhẹn. Tóc cô ấy cắt rất ngắn, rất rất ngắn, thậm chí còn ngắn hơn cả Tần Tiêu Chu.
Như con đàn ông!!!
Tần Tiêu Chu thầm phỉ báng trong lòng, hừ lạnh một tiếng: "Chạm một cái thì c.h.ế.t à" Tay hắn vẫn đặt trên vai cô ấy, nhất quyết không bỏ ra.
Đối phương khẽ nhíu mày, chán chẳng buồn nói nhiều, lập tức ra tay thẳng thừng.
Cô kéo cánh tay đang khoác lên vai mình xuống, quật một cú ném qua vai, hất cả người hắn ra ngoài.
Tần Tiêu Chu đứng hình toàn tập.
Hắn đau tới mức mặt mũi vặn vẹo nhăn nhó cả, như thể thân chia năm xẻ bảy vậy. Hắn chỉ vào cô gái kia, nghiến răng nghiến lợi: "Cô..."
Cô gái phủi tay, nói: "Chạm một cái chẳng c.h.ế.t đâu, nên ngã một cái cũng làm sao c.h.ế.t được.
Tần Tiêu Chu tức điên tức rồ.
Từ cái lần hắn gặp phải kiếp nạn đào hoa kia, khẩu vị chọn con gái cũng thay đổi hẳn, chỉ thích những cô nàng biết ném qua vai. Sau đó, hắn lại gặp được cô gái không chỉ biết ném qua vai mà còn biết các kiểu tư thể đấu vật khác này.
Cô gái ấy tên là Dung Tân.
Cô ấy là cô gái thô lỗ nhất mà hắn từng gặp, không phải là 'một trong những đâu!!! Cô ấy là tài xế lái thay, hắn là khách quen của cô ấy.
Hôm nay khách quen ném ra một tờ chi phiếu, nói, giả mạo làm bạn gái một chút.
Cô không nhận tờ chi phiếu kia, nói: Tôi giúp anh một lần, sau này còn dám gửi đánh giá thấp cho tôi thì tôi chơi c.h.ế.t anh đấy!
Cùng ngày hôm đó, Tần Tiêu Chu bắt đám bạn chó của mình thi nhau đi đánh giá năm sao. Đám bạn chó đều nói, thôi xong, thằng Tư lại gặp phải kiếp nạn đào hoa lần thứ hai rôi.
Thời điểm cuối năm, phòng làm việc của Tô Vấn đăng một bài Weibo, thanh minh một số vấn đề:
Thứ nhất, một năm Tố Vấn chỉ nhận một phim điện ảnh.
Thứ hai, Tô Vấn không nhận phim tình cảm.
Thứ ba, Tô Vấn không tham gia bất cứ chương trình truyền hình thực tế hay game show nào.
Thứ tư, Tô Vấn nhận chức thư ký Chủ tịch Hội đồng quản trị của Truyền thông Thiên Vũ.
Mấy dòng thanh mình này vừa xuất hiện, các fan đều sôi sục cả lên.
Fan của Tô Vấn: "Anh Vấn nhà chúng ta bị bao nuôi rồi hở?"
Fan của Thính Thần: "Đúng thế, không cần phải hoài nghi, anh Vấn của các người bị Chủ tịch thần thánh Vũ Văn của chúng tôi bao nuôi rồi."
Đêm giao thừa, Vũ Văn Thính đón Tết ở nhà họ Tô. Kỳ Ngọc rất vui vẻ, cho cô hết số kẹo của mình. Cô tặng cho Kỳ Ngọc một bao lì xì, còn cho thằng bé một món đồ chơi bông mà cô đích thân đan nữa.
Buổi sáng mùng một Tết, một chuyện lớn đã xảy ra.
Vũ Văn Thính cuống quít chạy từ trong phòng ngủ ra, lao thẳng vào lòng Tô Vấn: "Vấn Vấn ơi."
Tô Vấn đỡ lấy eo cô: "Ơi, anh đây"
Họ mặc một chiếc áo khoác đỏ kiểu tình nhân, trong buổi sáng sớm tuyết bay đầy trời này, nhìn vui mắt đến lạ thường.
Trong mắt Vũ Văn Thính tràn ngập nụ cười, dáng vẻ như tâm trạng vô cùng tốt. Cô nói với Tô Vấn: "Em có món quà năm mới tặng anh đấy"
Mặt anh đầy vẻ mong chờ: "Cái gì thế?"
Cô nhét chiếc que thử thai vào tay anh, nói: "Anh sắp làm ba rồi."
Tô Vấn đứng hình tại chỗ.
Đây là sấm sét giữa trời xanh ấy chứ, em hiểu hôngggg?!!!
Tin này khiến anh hoảng đến mức lắp ba lắp bắp: "Không... không phải chúng ta đã tránh thai rồi sao?"
Vũ Văn Thính cũng rất khó hiểu: "Em cũng không biết nữa"
Cô nhìn Tô Vấn, hỏi: "Anh không vui à?"
Anh sao dám...
Giọng anh đầy vẻ ấm ức: "Anh vẫn còn chưa chuẩn bị xong mà. Còn chưa hưởng thụ đủ thế giới của hai người..."
Hiếm khi Vũ Văn Thính cười vui sướng như vậy. Cô vòng tay ôm eo Tô Vấn, lắc qua lắc lại, nói: "Em vui lắm anh ạ"
Tô Vấn vùi mặt mình vào hõm vai cô: "Em vui là tốt rồi. Mình anh u buồn thôi.
Tô Tân đang ngồi xổm ở cách đó không xa giả vờ cắt hoa tỉa cành: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...
Con dâu vui vẻ là tốt rồi, con dâu nói thích Kỳ Ngọc, muốn sinh một đứa bé đáng yêu như thế mà. Còn con trai ấy à... cứ lờ nó đi là được, đẻ thằng con trai không để troll thì còn gì là ý nghĩa nữa?
Mùng bảy tháng Giêng, ở Cục Dân chính đã có người làm việc. Tô Vấn và Vũ Văn Thính đi đăng ký kết hôn. Về nhà, anh lập tức khoe giấy đăng ký.
Tô Vấn V: Vợ của tôi, Vũ Văn Thính. @Vũ Văn Thính V
Fan của Thính Thần: "Mang theo lời chúc phúc của tôi rồi cút đi!!!"
Fan của anh Vấn: "Cút đi, lăn ga giường đi..."
Ngày 9 tháng Mười một năm sau, Vũ Văn Thính sinh một bé trai nặng 2.9kg, Tô Vấn đặt tên là Tô Ái Thính.
Cái tên này... nói thật là... quê c.h.ế.t đi được.
À vâng, đúng là anh Vấn của các người quê mùa thô thiển vậy đấy.
Lúc bạn nhỏ Tô Ái Thính được 4 tuổi, bị bạn nhỏ ở trường mẫu giáo trêu chọc cười đùa.
Thằng bé mếu máo nói với ba: "Tiểu Hồng nói tên của con ái c.h.ế.t đi được"
Đứa bé mới 4 tuổi còn hôi miệng sữa nhìn rất giống mẹ, trắng trẻo hồng hào, cực kỳ xinh xắn.
Tô Vấn đang đọc kịch bản, không cả ngước mắt lên: "Tiểu Hồng là ai?"
Khuôn mặt nhỏ xinh của bạn nhỏ Tô Ái Thính lộ ra một nụ cười rất tươi, có chút xấu hổ nói: "Là bạn gái xinh xắn nhất ở lớp Chuối của bọn con ạ"
Tô Vấn thản nhiên nói: "Đúng là rất ái"
Tô Ái Thính cất giọng non nớt trách móc anh: "Vậy vì sao ba lại đặt cho con cái tên ái như thế ạ?"
Tô Vấn ngước lên, nói: "Đẻ thằng con trai ra không để troll thì còn gì là ý nghĩa nữa"
Tô Ái Thính tức điên người.
Câu này ông nội cũng từng nói rồi, nhưng tiểu Ái Thính vẫn chưa hiểu. Cậu nhóc hơi sợ ba, có điều vẫn rất dũng cảm: "Ba, con muốn đổi tên."
Tô Vấn tiếp tục đọc kịch bản: "Ra chỗ mát mẻ ngồi chờ đi!"
Tiểu Ái Thính mếu máo, ấm ức quay đầu gào lên, nức nở hô: "Mẹ ơi mẹ... ba bắt nạt con..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.