Chương 196: Rất hành xác, rất hấp dẫn
Tô Uyên
04/11/2024
"Chúng ta nói chuyện một chút đi." Ôn Thư Ninh phá vỡ sự im lặng trước.
Mắt anh không động, miệng cũng không nói một lời.
Cô ta đứng dậy, ngồi vào ghế sofa đối diện với anh: "Em biết anh còn hận em, trong lòng anh không hề tự nguyện cũng rất bình thường thôi. Em có thể cho anh thời gian, đợi đứa bé ra đời, chúng ta sẽ sống những ngày tháng thật hạnh phúc nhé."
Đây là kết quả cô ta đã suy nghĩ rất lâu.
Anh không yêu cô ta, giữa họ có thể nói là không có một chút xíu sự tin tưởng nào, thậm chí còn đề phòng lẫn nhau. Nhưng không sao cả, cô ta có đứa bé, hơn nữa còn có được anh, từ đầu đến cuối cô ta đều tin rằng, chỉ cần thời gian đủ dài thì cuối cùng anh sẽ chỉ thuộc về một mình cô ta mà thôi.
Ôn Thư Ninh nhìn người đàn ông không buồn cho cô ta lấy một ánh mắt đang ngồi đối diện, sự hụt hẫng xẹt qua trong mắt: "Không yêu em, vậy cũng không sao, chúng ta đều có được cái mình muốn, anh ở lại bên cạnh em cùng đứa bé, em cho anh thứ anh muốn."
Lâm An Chi cũng không ngẩng đầu, vẫn im lặng rất lâu.
"Ừ."
Coi như là đã tỏ rõ thái độ rồi.
Ánh mắt Ôn Thư Ninh sáng lên, cô ta đưa tay ra.
Anh lập tức lui về sau.
Khóe môi đang cười của cô ta cứng đờ.
Lâm An Chi đứng dậy, cầm áo vest khoác ngoài: "Cô ở lại nhà họ Ôn dưỡng thai cho tốt, tôi trở về công ty."
Chi để lại một câu như vậy rồi anh xoay người đi ra khỏi phòng.
Ôn Thư Ninh siết chặt tay, cho đến khi lòng bàn tay bị siết đến tê cứng, mới lại từ từ buông ra, cảm xúc cuộn trào trong mắt mới bình tĩnh lại.
Không sao, cuộc đời này còn dài, người đàn ông này, sớm muộn gì cũng là của cô ta.
"Cốc… cốc… cốc."
Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên.
Ôn Thư Ninh ngồi thẳng dậy: "Vào đi."
Là Ôn Thi Hảo, cô ta đi vào, nhân tiện bê thuốc dưỡng thai tới, thuận miệng hỏi một câu: "Lâm An Chi không ngủ lại à?"
Cặp vợ chồng chưa cưới này, không bằng cả người xa lạ.
"Công ty có việc phải xử lý." Ôn Thư Ninh đương nhiên không muốn nói chuyện nhiều: "Cháu có chuyện gì?"
Ôn Thi Hảo không vội đi ra ngoài, phủi phủi váy ngồi xuống, vắt chéo chân, hai tay để ở trên mép váy.
Khí chất của cô ta không giống mẹ cô ta là Ôn Thư Hoa, ngược lại càng giống Ôn Thư Ninh, mạnh mẽ kiên cường từ tận trong xương.
"Vừa rồi cháu đã thương lượng với ông ngoại xong xuôi. Bây giờ dì không tiện đi lại, bác sĩ cũng nói ba tháng đầu không được quá vất vả. Thế nên, hạng mục SJ"s kia, cháu sẽ tiếp quản, nếu như có gì không hiểu, đến lúc đó dì làm cố vấn thêm cho cháu." Giọng cô ta đều đều như đang kể chuyện mà không phải là thương lượng.
Ôn Thư Ninh là sản phụ lớn tuổi, không thích hợp làm những việc mệt nhọc, hơn nữa hạng mục SJ"s về cơ bản đã hoàn thành, Ôn Chí Hiếu có ý để cô ta giao quyền lại, chỉ cần giám sát là được. Hơn nữa, Ôn Chí Hiếu cũng có ý muốn cho cháu gái vào công ty.
"Cháu có thể vào công ty, nhưng," Ôn Thư Ninh chuyển đề tài, giọng nhẹ nhàng hiền lành: "Dự án kia, Dì định giao cho An Chi làm tiếp, nếu như cháu có hứng thú, có thể trực tiếp bàn bạc với anh ấy."
Đề phòng cô ta sao?
Hơn nữa Lâm An Chi vẫn còn đắm đuối với Mạc Băng, làm sao anh ta có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy được.
Ôn Thi Hảo cười: "Dì tin tưởng anh ta à?"
Tôi không tin, nhưng càng không tin cô hơn.
Giọng nói của Ôn Thư Ninh thản nhiên như đây là chuyện đương nhiên: "Đều là người một nhà, đương nhiên phải một lòng rồi."
Ôn Thi Hảo cười không nói nữa.
Không tiếp tục đề tài này nữa, thuốc dưỡng thai trên bàn đã nguội. Ôn Thư Ninh ung dung mà thong thả uống, tùy ý nói: "Dì có chuyện muốn hỏi cháu."
"Dì cứ nói ạ."
Ôn Thư Ninh ngẩng đầu, nhìn cô ta: "Có phải cháu biết điều gì đó về vụ án mạng năm đó ở nhà họ Ôn không??"
Vẻ mặt Ôn Thi Hảo lộ vẻ kinh ngạc, có vẻ nghi ngờ: "Tại sao dì hỏi như vậy?"
Dì một câu thăm dò, cháu một câu hỏi ngược, cả hai đều dò xét lẫn nhau.
Người một nhà, cũng đều mang mặt nạ.
"Không phải Thời Cẩn đã từng bắt cóc cháu sao?" Ôn Thư Ninh hỏi ngược một câu, tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn, nhìn cháu gái, ánh mắt có vài phần soi xét: "Có liên quan đến Khương Cửu Sênh à?"
Lại có thêm một người bước chân vào vũng nước đục này, vụ án năm đó, quả nhiên là một miếng mồi ngon.
Ôn Thi Hảo vén tóc lên một bên tai, vẻ mặt vô tội: "Cháu làm sao mà biết được?" Cô ta cau mày, vẻ mặt mệt mỏi: "Thời Cẩn là một thằng điên, cũng không biết cháu đã chọc gì vào anh ta nữa."
Khương Cửu Sênh chính là lá bài chốt cuối cùng của cô ta, làm sao có thể chia cho người khác cùng hưởng thụ được.
Ôn Thư Ninh chăm chú nhìn cô ta, rồi cũng không nói gì nữa.
Trong khách sạn Tần thị ở Giang Bắc.
Sáu giờ, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ một góc chân trời ngoài kia.
Hai đồng nghiệp chuyên tiếp đón khách đang đứng nghiêm trang ở quầy lễ tân của khách sạn, ánh mắt luôn luôn nhìn về cửa ra vào. Ông chủ lớn đang đứng bên cạnh bức tường kính gọi điện thoại, nhân viên qua lại đều vội vã cung kính cúi chào.
"Cậu Sáu, tài liệu về anh em nhà họ Triệu đã được gửi cho anh rồi." Tần Trung nói trong điện thoại.
Thời Cẩn đeo tai nghe bluetooth, trong tay cầm Ipad xem lướt mấy trang rồi hỏi: "Nhà họ Ôn thì sao?"
Gần đây anh đang theo dõi nhà họ Ôn.
Ý của cậu Sáu là không thể giữ lại người nhà họ Ôn nữa, thù hận quá lớn, giữ lại hậu hoạn khôn lường.
Tần Trung trình bày cặn kẽ: "Sau khi Ôn Chí Hiếu ra khỏi trại tạm giam thì nhập viện, Ôn Thư Ninh ở nhà dưỡng thai. Cô ta giao hạng mục SJ"s cho Lâm An Chi, chỉ cho người âm thầm theo dõi. Ngoài ra, một tuần trước, Ôn Thư Ninh và Triệu Trí Hiền từng gặp nhau, có lẽ họ đã phát hiện chúng ta đang điều tra chuyện năm đó."
Thời Cẩn hơi suy nghĩ một lát: "Tiếp tục theo dõi."
"Vâng."
Thời Cẩn cúp điện thoại, cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên màn hình, vẻ mặt chuyên chú. Nắng chiều xuyên thấu qua cửa kính, lọc qua một tầng kính, khúc xạ thành màu vàng phớt đỏ mềm mại, đầu ngón tay thỉnh thoảng trượt trượt, ánh sáng lại lóe lên.
Trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, thật là một đôi tay đẹp đến khó tin.
"Tổng giám đốc Thời." Phó Đông Thanh bước lên, gọi một tiếng.
Thời Cẩn ngẩng lên, gật đầu: "Chào cô Phó."
Cô Phó à.
Lễ phép mà lại chu đáo, nhưng cũng cực kì lạnh nhạt.
Phó Đông Thanh mỉm cười cười một tiếng: "Tổng giám đốc Thời khách sáo quá, gọi tên tôi là được rồi."
Tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên, là một bài hát soft rock êm ái.
Thời Cẩn nhìn điện thoại, khóe mắt hơi cong lên, không ngẩng đầu, nói một tiếng: "Mời cô Phó cứ tự nhiên." Sau đó xoay người, đặt điện thoại lên bên tai: "Sênh Sênh à."
Giọng nói anh hơi nhỏ lại, rất nhẹ: "Anh ở cửa khách sạn, em không cần đến đây, để anh đến chỗ em."
Cách nói chuyện của anh dịu dàng giống như làn gió vậy.
Không giống vừa nãy, mặc dù mang theo phong thái của quý tộc, nhưng từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng cách rất xa, từ chối người khác từ ngoài nghìn dặm. Phó Đông Thanh đứng tại chỗ, nắng chiều hơi nhức mắt khiến cô ta khẽ nheo mắt lại.
Người đàn ông này, tạo cho cô một cảm giác, giống như thuốc phiện, khiến người ta nghiện mà không cai được.
"Đông Thanh."
"Đông Thanh."
Quản lý Lý Huy An gọi hai câu, Phó Đông Thanh vẫn không có phản ứng gì, Lý Huy An quơ tay trước mắt cô ta hai cái: "Nhìn cái gì mà chăm chú vậy?"
Phó Đông Thanh thu hồi ánh mắt: "Không có gì."
Chiếc Cayenne màu đen đậu sát ở bên đường phía trước cửa khách sạn. Thời Cẩn đến gần, cửa kính xe mới hạ xuống.
Hôm nay Khương Cửu Sênh mặc một chiếc áo khoác kẻ caro màu đỏ, khiến làn da trắng của cô càng thêm nổi bật, cả người nhìn thoáng qua tràn đầy sức sống, đồ trang sức nhã nhặn lịch sự, son môi lì, mắt đánh chút phấn màu hoa đào nhạt.
Ngày thường cô không thích trang điểm, phong cách thiên về lạnh lùng xa cách. Lúc trang điểm theo tông nhạt thế này, màu sắc dịu nhẹ càng khiến cô xinh đẹp thêm vài phần.
Thời Cẩn hơi cúi người xuống: "Sao không đợi anh đến đón em?"
Cô tháo khẩu trang xuống: "Em quay phim suôn sẻ nên xong sớm."
Thời Cẩn nghiêng người về trước, hôn lên môi cô mấy cái: "Sênh Sênh, em ngồi sang bên cạnh đi, anh lái."
Cô cởi đai an toàn, ngồi vào ghế phụ bên cạnh. Thời Cẩn lên xe, thắt dây an toàn cho cô trước, tay vòng qua eo của cô, đóng cửa xe lại, sau đó hôn cô.
Người qua lại trên đường không nhiều, đôi tình nhân trong xe hôn nhau rất lâu.
Son của cô dính một chút ở trên môi của Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh còn đang suy nghĩ có nên lau cho anh hay không thì đã thấy anh l.i.ế.m sạch vết son một cách rất tự nhiên.
Khương Cửu Sênh cứng người.
Thời Cẩn làm gì cũng rất đẹp mắt.
Thật sự rất hấp dẫn.
Rất cấm dục.
Cô dời mắt sang chỗ khác: "Tại sao gần đây anh toàn lái chiếc xe này thế?"
Hai tay anh để ở trên tay lái, lái rất chậm, giải thích đơn giản: "Chống đạn mà."
Thảo nào, ở nhà tự nhiên lại có thêm hai chiếc xe.
Giờ tan tầm, xe hơi đông, đi qua bốn ngã tư đèn xanh đèn đỏ, nhạc trên xe toàn là bài hát của cô, cô hỏi Thời Cẩn nghe có chán không.
Thời Cẩn hỏi ngược lại cô: "Là bài em hát thì sao lại chán?" Anh vừa cười vừa bổ sung một câu, "Anh yêu ai là yêu tất cả những gì thuộc về người đó."
Nếu như không phải là anh đang lái xe, thì cô rất muốn nhào tới hôn Thời Cẩn.
Phía trước là đường dành cho người đi bộ, lượng người đi lại rất lớn, Khương Cửu Sênh nhìn ngoài cửa xe, vội nói: "Anh dừng ở cửa hàng đồ ngọt phía trước một chút đi, Cẩm Vũ thích ăn bánh bông lan matcha ở quán này."
Thời Cẩn dừng xe ở bên lề đường, khóa cửa xe cẩn thận: "Anh đi mua cho, em ở trên xe đợi anh."
Tiệm bánh ngọt kia làm ăn rất tốt, rất nhiều người xếp hàng mua bánh, Khương Cửu Sênh đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy Thời Cẩn đi ra. Cô nhìn qua cửa kính xe, xe cộ phía bên ngoài ngày càng đông nghịt.
Trên đường phố rất đông người, giờ tan tầm người đi lại đều rất vội vàng, một cụ già tóc bạc trắng bị người qua đường xô ngã, kéo theo chiếc xe ba bánh của cụ cũng bị đổ, đầu bánh xe nghiêng sang sau đó lại đụng ngã một hàng xe đạp.
Người qua đường đi qua đi lại nhưng chẳng qua cũng chỉ dừng lại nhìn mấy cái rồi lại tiếp tục vội vàng đi qua. Nói chung gần đây mấy vụ đụng xe rồi ăn vạ xảy ra quá nhiều, mọi người cũng không muốn làm người tốt nữa. Ông lão bảy mươi tuổi chật vật nâng từng chiếc xe đạp lên, có lẽ ông đã bị đụng vào chân, bước đi cà nhắc. Nhiều người đi ngang qua như vậy, nhưng lại không có một người nào bước đến giúp đỡ ông.
Khương Cửu Sênh tháo đai an toàn, xuống xe, đi tới ven đường: "Để cháu giúp, cụ qua bên kia nghỉ một lát."
Ông cụ mỉm cười với cô, lắc đầu, từ từ khom người đỡ lấy xe, mu bàn tay ông đã xuất hiện rất nhiều đốm đồi mồi, bàn tay đã hơi run rẩy.
Khương Cửu Sênh không nói gì, vội vàng đi tới giúp.
Dựng xong số xe đạp, ông cụ lấy một chai nước ở trên xe ba bánh ra, mỉm cười đưa cho cô: "Cảm ơn cháu, cô bé."
Cô nhận lấy, nói: "Không có gì đâu ạ."
Cô đang định quay lại xe, thì một chiếc xe máy từ phía đối diện phóng đến, cho dù là đang đi trên vỉa hè, nhưng tốc độ xe vẫn chạy nhanh như cũ, bánh xe đè lên nắp cống thoát nước chưa đậy chặt. Bánh xe máy bị trượt đi, không điều khiển được phương hướng, xiêu xiêu vẹo vẹo lao về phía trước. Đám người trên đường nhanh chóng né ra, bánh xe lắc bên phải một cái, vô tình lại đụng trúng chiếc xe ba bánh vừa mới dựng xong của ông cụ.
Xe ba bánh theo quán tính lăn về phía trước, trục xe nằm ngang va vào mắt cá chân của Khương Cửu Sênh. Lực ma sát và lực đẩy đều rất lớn khiến chân cô đau nhói, suýt chút nữa ngã xuống.
Xe máy bị xe ba bánh cản lại mới chịu dừng, chủ nhân của chiếc xe máy là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trông rất thật thà, vóc dáng không cao, thấy mình đụng vào người, lập tức nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, cô có sao không?"
Khương Cửu Sênh cau mày, nhưng vẫn lắc đầu: "Không sao."
Người đàn ông sờ vào túi, móc một tấm danh thiếp ra: "Tôi tên Triệu Trí Hiền, nếu như có chuyện gì, cô... "
Còn chưa kịp nói hết câu...
"Anh đã làm gì cô ấy?"
Giọng nói lạnh như băng, ẩn chứa sự tức giận.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Cẩn đứng ở phía sau người đàn ông kia, một đôi mắt cực kì u ám.
Người đàn ông nhất thời rụt rè, co rụt đầu lại, cúi đầu: "Tôi không cố ý."
Tay ông ta run lên, danh thiếp rơi xuống đất.
Triệu Trí Hiền, Farmhouse Hiền Đức.
Mắt Thời Cẩn nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, hai lông mày đè nén cơn giận ở giữa: "Ai sai anh tới?"
Ánh mắt sắc bén, lạnh như tảng băng chìm dưới biển sâu, khiến cho người khác không rét mà run.
"Tôi… tôi... "
Người đàn ông lắp ba lắp bắp, không dám ngẩng đầu.
Sự tàn ác tràn ngập trong đáy mắt Thời Cẩn.
"Thời Cẩn." Khương Cửu Sênh đi tới, kéo tay anh: "Em không sao, chẳng qua là chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi."
Thời Cẩn cố kiềm chế cảm xúc: "Cút."
Người đàn ông như được đại xá, đẩy xe máy nhanh chóng rời đi.
Thời Cẩn đưa túi trong tay cho Khương Cửu Sênh để rảnh tay ngồi xuống. Anh cuộn ống quần của cô lên một chút, quả nhiên đã tím bầm rồi.
Anh ngửa đầu, cau mày: "Em có đi được không?"
"Có." Cô dậm tại chỗ hai bước: "Em không sao đâu."
Thời Cẩn dắt cô quay về xe, trên xe có hộp thuốc, anh lấy hai tuýp thuốc ra, quay đầu: "Đưa chân đây."
Khương Cửu Sênh ngoan ngoãn đặt chân ở trên đầu gối của anh, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh. Trong con ngươi của anh, vẫn còn sương mù chưa tan hết, vừa lạnh vừa u tối. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao anh lại nổi giận như vậy?"
Thời Cẩn dùng bông thấm thuốc, nhẹ nhàng xoa đều lên mắt cá chân của cô.
Anh nói: "Anh không kiểm soát được." Anh ngẩng đầu lên, sự sắc bén trong mắt dần dần mềm xuống: "Sênh Sênh, anh đang làm chữa trị tâm lý, nhưng hình như không có tác dụng gì, vừa gặp phải chuyện liên quan đến em, anh đều mất kiểm soát."
Cô vừa mới bị đụng một chút mà anh đã loạn cả lên, chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần bị mắc chứng hoang tưởng bị hại, luôn cảm thấy mọi người trên thế giới đều muốn hại Sênh Sênh của anh.
Nhất là người đàn ông mới vừa rồi kia, gương mặt đó, anh nhận ra được...
Anh cụp mắt xuống, lông mi dài che giấu toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt.
"Không sao," Khương Cửu Sênh xích lại gần anh một chút, nhìn anh từ khoảng cách thật gần: "Lúc anh mất kiểm soát em sẽ kéo anh lại."
Thoa thuốc xong, Thời Cẩn kéo lại ống quần cho cô, dùng khăn tay lau tay rồi vòng qua eo cô, hỏi: "Vừa rồi em có sợ không?"
Mới vừa rồi quả thật tinh thần của cô cũng hơi hoảng hốt một chút.
Cô lắc đầu: "Em chỉ lo nếu một ngày em thực sự xảy ra chuyện gì, anh..."
Thời Cẩn cắt đứt lời cô: "Đừng đưa ra loại giả thiết này."
Cô không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ tiếp cái giả thiết kia. Với một người cực đoan như Thời Cẩn, nếu anh mất kiểm soát mà cô không có ở đây, thì anh sẽ còn cực đoan tới mức độ nào.
Tệ hơn nữa là, nếu như ngày nào đó cô xảy ra chuyện, Thời Cẩn sẽ điên cuồng đến mức nào.
Chỉ mới nghĩ đến chuyện này thôi cô đã vô cùng sợ hãi rồi.
Buổi tối, Tần Trung gọi điện thoại tới.
Thời Cẩn đang đứng ngoài ban công: "Có chuyện gì?"
"Ôn Thư Ninh đi gặp Triệu Trí Hiền, hơn nữa..." Giọng Tần Trung có chút nóng lòng muốn thử: "Trong tay anh em nhà họ Triệu, có thứ chúng ta muốn."
Thời Cẩn chăm chú về một phía, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu con ngươi trắng đen rõ ràng của anh, ánh mắt giống như màu máu, trong sự ấm nóng lại có lạnh lùng, nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Tần Trung hiểu ý ngay.
Anh vừa cúp điện thoại thì Khương Cửu Sênh cũng bước từ phòng tắm ra. Thời Cẩn đi tới, nhìn mắt cá chân của cô một chút, chỗ bị tím bầm hình như lại lớn hơn một chút.
Anh ngồi xổm xuống, khẽ ấn theo mép chỗ sưng đỏ: "Em đau không?"
"Hơi hơi ạ."
Anh bế cô, đặt lên ghế sofa, xoay người đi lấy hòm thuốc. Ở nhà thuốc gì anh cũng đều chuẩn bị đủ cả. Anh bôi mấy loại thuốc tan m.á.u tiêu sưng, sau đó dùng băng vải cố định mắt cá chân xong buộc chặt lại cho cô.
Chỉ bầm tím một chút thôi mà.
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Có anh bạn trai làm bác sĩ tốt thật đấy."
Đầu lông mày Thời Cẩn hơi giãn ra, lúc này mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Em gọi thẳng tên của anh, anh sẽ vui hơn." Giọng anh nghiêm túc hơn, ánh mắt vẫn dịu dàng, giống như khuyên bảo, lại cũng giống như dỗ dành:" Sênh Sênh, cho dù anh là bác sĩ, em cũng không thể luôn để bị thương, biết chưa?"
Cái này cũng gọi bị thương sao?
Khương Cửu Sênh gật đầu, vô cùng nghe lời.
Lúc đáp ứng rất biết điều, lúc gặp chuyện, lại luôn liều mạng không cần nghĩ nữa. Tính cô vốn là vậy mà!
Thời Cẩn không nỡ trách móc cô. Anh ôm cô trở về phòng, đặt cô lên giường, lấy chăn đắp cho cô xong: "Sênh Sênh, em đi ngủ trước đi."
Khương Cửu Sênh ôm cổ của anh không buông tay: "Anh thì sao?"
Thời Cẩn mặc áo sơ mi, cúc cổ áo bị tuột ra, lộ ra một chút xíu da thịt ở cổ, lúc nói chuyện, yết hầu nhẹ nhàng động đậy, anh nói: "Anh phải ra ngoài một chuyến."
Khương Cửu Sênh có chút kinh ngạc: "Bây giờ á?"
Đã hơn chín giờ rồi.
"Ừ, anh sẽ về muộn chút, em đừng chờ anh." Thời Cẩn vừa nói vừa vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng.
Cô có chút không yên tâm: "Có chuyện gì xảy ra à?"
"Không có chuyện gì cả." Thời Cẩn không giải thích nhiều, dặn dò cô: "Điều hòa đừng bật quá thấp, nếu em không ngủ được cũng đừng uống thuốc ngủ, có thể uống một ly rượu nho cho dễ ngủ. Nhưng em đừng uống nhiều, chỉ được uống một ly thôi nhé."
Rất ít khi Thời Cẩn để cô ở nhà một mình vào buổi tối, còn chưa đi, đã bắt đầu dặn dò một tràng rồi. Khương Cửu Sênh buồn cười: "Bác sĩ Thời, em có phải trẻ con đâu."
Thời Cẩn hôn một cái lên trán cô, chúc cô ngủ ngon.
Cô đưa tay cài lại cúc cổ áo cho anh, dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Thời Cẩn đóng cửa phòng lại, đi sang phòng quần áo lấy áo khoác. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh liếc nhìn cậu thiếu niên đang nghịch điện thoại bên cạnh ổ chó ngoài ban công. Là trò chơi mà cậu tự lập trình ra, nói là có thể phát triển não phải. Khương Bác Mỹ trong lòng cậu thò đầu ra, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động trong tay thiếu niên, dáng vẻ tập trung tinh thần. Vừa quay đầu nhìn thấy Thời Cẩn, nó lập tức rụt một cái, chui đầu vào trong quần áo của cậu thiếu niên.
Có lẽ não phải của Khương Bác Mỹ được mở mang rồi.
Thời Cẩn hỏi: "Cậu không về đi ngủ à?"
Khương Cẩm Vũ nhìn đồng hồ, đứng dậy, Khương Bác Mỹ đuổi sát theo, muốn ở chung với cậu qua đêm.
Thời Cẩn lại gọi cậu lại: "Có thể chờ hai tiếng nữa được không?"
Khương Cẩm Vũ quay đầu, nhướng mày khó hiểu.
Khương Bác Mỹ cũng nghiêng đầu.
Hiếm khi Thời Cẩn kiên nhẫn giải thích như vậy: "Anh phải ra ngoài, cậu ở lại bên này trông chừng chị cậu nhé."
Khương Cẩm Vũ không cần nghĩ: "Vâng."
Cậu cầm điện thoại di động, lại quay về chỗ ổ chó.
Khương Bác Mỹ phấn khởi tung tăng đuổi theo.
Mười giờ mười phút đêm, phía công an nhận được báo án, ngoài ngoại ô có một farmhouse xảy ra án mạng. Nhân viên giám định hiện trường và khám nghiệm tử thi đều tới trước điều tra hiện trường tìm chứng cứ, đội hình sự số một theo sát phía sau.
Hiện trường đã được chăng dây cách ly, Hoắc Nhất Ninh lấy ra thẻ cảnh sát ra, vào khu vực bị phong tỏa.
Farmhouse này ngoài kinh doanh ăn uống, còn có thêm kiến trúc xây dựng ngoài trời, diện tích rất rộng, phía trước phía sau còn có bảy tám tòa nhà nhỏ, ở giữa cách nhau vườn rau và vườn cây ăn quả. Toà nhà diện tích lớn nhất ở trong cùng, là chỗ ở của chủ nhà. Vừa bước vào, nạn nhân nằm ngay ở cửa, trên đất có một vũng máu, dấu vết đánh nhau không rõ ràng.
Hoắc Nhất Ninh đeo găng tay và bọc giày đi vào.
Đồng nghiệp Tiểu Giang bên bộ phận khám nghiệm tử thi chào hỏi một tiếng: "Đội trưởng Hoắc."
Hoắc Nhất Ninh đi đến bên cạnh thi thể, ngồi xuống quan sát: "Đã xác định thân phận của nạn nhân chưa?"
Tiểu Giang gật đầu: "Nạn nhân tên Triệu Trí Hiền, là ông chủ của farmhouse này."
"Thời gian tử vong thì sao?"
"Từ độ ấm của gan có thể suy đoán, thời gian nạn nhân tử vong khoảng chừng nửa giờ trước, cũng chính là khoảng chín giờ bốn mươi."
Từ đồn cảnh sát tới đây mất hai mươi phút.
Hoắc Nhất Ninh nhìn chằm chằm con d.a.o trên bụng nạn nhân, suy nghĩ một lát: "Có nghĩa là, nạn nhân vừa c.h.ế.t thì phía cảnh sát cũng nhận được thông tin báo án sao?"
"Có thể suy đoán như vậy."
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, nhìn quanh một vòng, trên đất có một cái ghế bị lật ngửa, trên bàn uống trà vẫn còn dư lại một nửa quả quýt, cùng với một tách nước trà. Mặt đất không có dấu giày, cũng không có đất bùn, dưới bậc cầu thang có vài đôi dép lê được xếp ngay ngắn chỉnh tề, hai đôi dép nam, hai đôi dép nữ.
Hoắc Nhất Ninh đi tới bậc thang phía đầu cầu thang: "Ai báo án?"
Tiểu Giang trả lời: "Anh trai Triệu Trí Đức của nạn nhân, cũng là nhân chứng của vụ án này."
"Anh em bọn họ cùng ở trong tòa nhà này à?"
" Đúng vậy, cùng ở tầng hai."
"Còn ai nữa?"
"Còn vợ của Triệu Trí Đức và con gái đang học cấp ba."
Quả nhiên, bốn người ở cùng nhau.
Hoắc Nhất Ninh lại hỏi: "Nơi này có phải là hiện trường đầu tiên phát hiện án mạng không?"
Tiểu Giang mang ảnh chụp của bên dựng hiện trường chụp cho anh xem qua, nói: "Nơi này là hiện trường đầu tiên, hung khí đã đưa đi làm giám định, nhanh nhất phải ngày mai mới có kết quả."
Hoắc Nhất Ninh nhìn xem từng tờ, dấu vết bị g.i.ế.c rất rõ ràng, vết thương trí mạng ở bụng, m.á.u chảy không nhiều, đ.â.m vào rất sâu: "Kẻ tình nghi thì sao?"
Tiểu Giang nói: "Ở trên xe cảnh sát."
Rất rõ ràng không chỉ bị giết, chứng cớ cũng rất đầy đủ, còn có nhân chứng, thậm chí kẻ tình nghi cũng không trốn. Nghe nói khi cảnh sát đến hiện trường, kẻ tình nghi còn ngồi ở trên ghế sofa, yên tĩnh nhìn nạn nhân ở trên mặt đất, cực kì bình tĩnh.
Kỳ quái, rất kỳ quái.
Hoắc Nhất Ninh đi thẳng tới xe cảnh sát, mở cửa xe, ngạc nhiên.
Thời Cẩn ngồi ngay ngắn ở ghế sau, bình tĩnh nói: "Tôi có thể gọi điện thoại không?"
Mắt anh không động, miệng cũng không nói một lời.
Cô ta đứng dậy, ngồi vào ghế sofa đối diện với anh: "Em biết anh còn hận em, trong lòng anh không hề tự nguyện cũng rất bình thường thôi. Em có thể cho anh thời gian, đợi đứa bé ra đời, chúng ta sẽ sống những ngày tháng thật hạnh phúc nhé."
Đây là kết quả cô ta đã suy nghĩ rất lâu.
Anh không yêu cô ta, giữa họ có thể nói là không có một chút xíu sự tin tưởng nào, thậm chí còn đề phòng lẫn nhau. Nhưng không sao cả, cô ta có đứa bé, hơn nữa còn có được anh, từ đầu đến cuối cô ta đều tin rằng, chỉ cần thời gian đủ dài thì cuối cùng anh sẽ chỉ thuộc về một mình cô ta mà thôi.
Ôn Thư Ninh nhìn người đàn ông không buồn cho cô ta lấy một ánh mắt đang ngồi đối diện, sự hụt hẫng xẹt qua trong mắt: "Không yêu em, vậy cũng không sao, chúng ta đều có được cái mình muốn, anh ở lại bên cạnh em cùng đứa bé, em cho anh thứ anh muốn."
Lâm An Chi cũng không ngẩng đầu, vẫn im lặng rất lâu.
"Ừ."
Coi như là đã tỏ rõ thái độ rồi.
Ánh mắt Ôn Thư Ninh sáng lên, cô ta đưa tay ra.
Anh lập tức lui về sau.
Khóe môi đang cười của cô ta cứng đờ.
Lâm An Chi đứng dậy, cầm áo vest khoác ngoài: "Cô ở lại nhà họ Ôn dưỡng thai cho tốt, tôi trở về công ty."
Chi để lại một câu như vậy rồi anh xoay người đi ra khỏi phòng.
Ôn Thư Ninh siết chặt tay, cho đến khi lòng bàn tay bị siết đến tê cứng, mới lại từ từ buông ra, cảm xúc cuộn trào trong mắt mới bình tĩnh lại.
Không sao, cuộc đời này còn dài, người đàn ông này, sớm muộn gì cũng là của cô ta.
"Cốc… cốc… cốc."
Tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên.
Ôn Thư Ninh ngồi thẳng dậy: "Vào đi."
Là Ôn Thi Hảo, cô ta đi vào, nhân tiện bê thuốc dưỡng thai tới, thuận miệng hỏi một câu: "Lâm An Chi không ngủ lại à?"
Cặp vợ chồng chưa cưới này, không bằng cả người xa lạ.
"Công ty có việc phải xử lý." Ôn Thư Ninh đương nhiên không muốn nói chuyện nhiều: "Cháu có chuyện gì?"
Ôn Thi Hảo không vội đi ra ngoài, phủi phủi váy ngồi xuống, vắt chéo chân, hai tay để ở trên mép váy.
Khí chất của cô ta không giống mẹ cô ta là Ôn Thư Hoa, ngược lại càng giống Ôn Thư Ninh, mạnh mẽ kiên cường từ tận trong xương.
"Vừa rồi cháu đã thương lượng với ông ngoại xong xuôi. Bây giờ dì không tiện đi lại, bác sĩ cũng nói ba tháng đầu không được quá vất vả. Thế nên, hạng mục SJ"s kia, cháu sẽ tiếp quản, nếu như có gì không hiểu, đến lúc đó dì làm cố vấn thêm cho cháu." Giọng cô ta đều đều như đang kể chuyện mà không phải là thương lượng.
Ôn Thư Ninh là sản phụ lớn tuổi, không thích hợp làm những việc mệt nhọc, hơn nữa hạng mục SJ"s về cơ bản đã hoàn thành, Ôn Chí Hiếu có ý để cô ta giao quyền lại, chỉ cần giám sát là được. Hơn nữa, Ôn Chí Hiếu cũng có ý muốn cho cháu gái vào công ty.
"Cháu có thể vào công ty, nhưng," Ôn Thư Ninh chuyển đề tài, giọng nhẹ nhàng hiền lành: "Dự án kia, Dì định giao cho An Chi làm tiếp, nếu như cháu có hứng thú, có thể trực tiếp bàn bạc với anh ấy."
Đề phòng cô ta sao?
Hơn nữa Lâm An Chi vẫn còn đắm đuối với Mạc Băng, làm sao anh ta có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy được.
Ôn Thi Hảo cười: "Dì tin tưởng anh ta à?"
Tôi không tin, nhưng càng không tin cô hơn.
Giọng nói của Ôn Thư Ninh thản nhiên như đây là chuyện đương nhiên: "Đều là người một nhà, đương nhiên phải một lòng rồi."
Ôn Thi Hảo cười không nói nữa.
Không tiếp tục đề tài này nữa, thuốc dưỡng thai trên bàn đã nguội. Ôn Thư Ninh ung dung mà thong thả uống, tùy ý nói: "Dì có chuyện muốn hỏi cháu."
"Dì cứ nói ạ."
Ôn Thư Ninh ngẩng đầu, nhìn cô ta: "Có phải cháu biết điều gì đó về vụ án mạng năm đó ở nhà họ Ôn không??"
Vẻ mặt Ôn Thi Hảo lộ vẻ kinh ngạc, có vẻ nghi ngờ: "Tại sao dì hỏi như vậy?"
Dì một câu thăm dò, cháu một câu hỏi ngược, cả hai đều dò xét lẫn nhau.
Người một nhà, cũng đều mang mặt nạ.
"Không phải Thời Cẩn đã từng bắt cóc cháu sao?" Ôn Thư Ninh hỏi ngược một câu, tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại chắc chắn, nhìn cháu gái, ánh mắt có vài phần soi xét: "Có liên quan đến Khương Cửu Sênh à?"
Lại có thêm một người bước chân vào vũng nước đục này, vụ án năm đó, quả nhiên là một miếng mồi ngon.
Ôn Thi Hảo vén tóc lên một bên tai, vẻ mặt vô tội: "Cháu làm sao mà biết được?" Cô ta cau mày, vẻ mặt mệt mỏi: "Thời Cẩn là một thằng điên, cũng không biết cháu đã chọc gì vào anh ta nữa."
Khương Cửu Sênh chính là lá bài chốt cuối cùng của cô ta, làm sao có thể chia cho người khác cùng hưởng thụ được.
Ôn Thư Ninh chăm chú nhìn cô ta, rồi cũng không nói gì nữa.
Trong khách sạn Tần thị ở Giang Bắc.
Sáu giờ, mặt trời đã lặn xuống phía Tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ một góc chân trời ngoài kia.
Hai đồng nghiệp chuyên tiếp đón khách đang đứng nghiêm trang ở quầy lễ tân của khách sạn, ánh mắt luôn luôn nhìn về cửa ra vào. Ông chủ lớn đang đứng bên cạnh bức tường kính gọi điện thoại, nhân viên qua lại đều vội vã cung kính cúi chào.
"Cậu Sáu, tài liệu về anh em nhà họ Triệu đã được gửi cho anh rồi." Tần Trung nói trong điện thoại.
Thời Cẩn đeo tai nghe bluetooth, trong tay cầm Ipad xem lướt mấy trang rồi hỏi: "Nhà họ Ôn thì sao?"
Gần đây anh đang theo dõi nhà họ Ôn.
Ý của cậu Sáu là không thể giữ lại người nhà họ Ôn nữa, thù hận quá lớn, giữ lại hậu hoạn khôn lường.
Tần Trung trình bày cặn kẽ: "Sau khi Ôn Chí Hiếu ra khỏi trại tạm giam thì nhập viện, Ôn Thư Ninh ở nhà dưỡng thai. Cô ta giao hạng mục SJ"s cho Lâm An Chi, chỉ cho người âm thầm theo dõi. Ngoài ra, một tuần trước, Ôn Thư Ninh và Triệu Trí Hiền từng gặp nhau, có lẽ họ đã phát hiện chúng ta đang điều tra chuyện năm đó."
Thời Cẩn hơi suy nghĩ một lát: "Tiếp tục theo dõi."
"Vâng."
Thời Cẩn cúp điện thoại, cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên màn hình, vẻ mặt chuyên chú. Nắng chiều xuyên thấu qua cửa kính, lọc qua một tầng kính, khúc xạ thành màu vàng phớt đỏ mềm mại, đầu ngón tay thỉnh thoảng trượt trượt, ánh sáng lại lóe lên.
Trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, thật là một đôi tay đẹp đến khó tin.
"Tổng giám đốc Thời." Phó Đông Thanh bước lên, gọi một tiếng.
Thời Cẩn ngẩng lên, gật đầu: "Chào cô Phó."
Cô Phó à.
Lễ phép mà lại chu đáo, nhưng cũng cực kì lạnh nhạt.
Phó Đông Thanh mỉm cười cười một tiếng: "Tổng giám đốc Thời khách sáo quá, gọi tên tôi là được rồi."
Tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên, là một bài hát soft rock êm ái.
Thời Cẩn nhìn điện thoại, khóe mắt hơi cong lên, không ngẩng đầu, nói một tiếng: "Mời cô Phó cứ tự nhiên." Sau đó xoay người, đặt điện thoại lên bên tai: "Sênh Sênh à."
Giọng nói anh hơi nhỏ lại, rất nhẹ: "Anh ở cửa khách sạn, em không cần đến đây, để anh đến chỗ em."
Cách nói chuyện của anh dịu dàng giống như làn gió vậy.
Không giống vừa nãy, mặc dù mang theo phong thái của quý tộc, nhưng từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng cách rất xa, từ chối người khác từ ngoài nghìn dặm. Phó Đông Thanh đứng tại chỗ, nắng chiều hơi nhức mắt khiến cô ta khẽ nheo mắt lại.
Người đàn ông này, tạo cho cô một cảm giác, giống như thuốc phiện, khiến người ta nghiện mà không cai được.
"Đông Thanh."
"Đông Thanh."
Quản lý Lý Huy An gọi hai câu, Phó Đông Thanh vẫn không có phản ứng gì, Lý Huy An quơ tay trước mắt cô ta hai cái: "Nhìn cái gì mà chăm chú vậy?"
Phó Đông Thanh thu hồi ánh mắt: "Không có gì."
Chiếc Cayenne màu đen đậu sát ở bên đường phía trước cửa khách sạn. Thời Cẩn đến gần, cửa kính xe mới hạ xuống.
Hôm nay Khương Cửu Sênh mặc một chiếc áo khoác kẻ caro màu đỏ, khiến làn da trắng của cô càng thêm nổi bật, cả người nhìn thoáng qua tràn đầy sức sống, đồ trang sức nhã nhặn lịch sự, son môi lì, mắt đánh chút phấn màu hoa đào nhạt.
Ngày thường cô không thích trang điểm, phong cách thiên về lạnh lùng xa cách. Lúc trang điểm theo tông nhạt thế này, màu sắc dịu nhẹ càng khiến cô xinh đẹp thêm vài phần.
Thời Cẩn hơi cúi người xuống: "Sao không đợi anh đến đón em?"
Cô tháo khẩu trang xuống: "Em quay phim suôn sẻ nên xong sớm."
Thời Cẩn nghiêng người về trước, hôn lên môi cô mấy cái: "Sênh Sênh, em ngồi sang bên cạnh đi, anh lái."
Cô cởi đai an toàn, ngồi vào ghế phụ bên cạnh. Thời Cẩn lên xe, thắt dây an toàn cho cô trước, tay vòng qua eo của cô, đóng cửa xe lại, sau đó hôn cô.
Người qua lại trên đường không nhiều, đôi tình nhân trong xe hôn nhau rất lâu.
Son của cô dính một chút ở trên môi của Thời Cẩn, Khương Cửu Sênh còn đang suy nghĩ có nên lau cho anh hay không thì đã thấy anh l.i.ế.m sạch vết son một cách rất tự nhiên.
Khương Cửu Sênh cứng người.
Thời Cẩn làm gì cũng rất đẹp mắt.
Thật sự rất hấp dẫn.
Rất cấm dục.
Cô dời mắt sang chỗ khác: "Tại sao gần đây anh toàn lái chiếc xe này thế?"
Hai tay anh để ở trên tay lái, lái rất chậm, giải thích đơn giản: "Chống đạn mà."
Thảo nào, ở nhà tự nhiên lại có thêm hai chiếc xe.
Giờ tan tầm, xe hơi đông, đi qua bốn ngã tư đèn xanh đèn đỏ, nhạc trên xe toàn là bài hát của cô, cô hỏi Thời Cẩn nghe có chán không.
Thời Cẩn hỏi ngược lại cô: "Là bài em hát thì sao lại chán?" Anh vừa cười vừa bổ sung một câu, "Anh yêu ai là yêu tất cả những gì thuộc về người đó."
Nếu như không phải là anh đang lái xe, thì cô rất muốn nhào tới hôn Thời Cẩn.
Phía trước là đường dành cho người đi bộ, lượng người đi lại rất lớn, Khương Cửu Sênh nhìn ngoài cửa xe, vội nói: "Anh dừng ở cửa hàng đồ ngọt phía trước một chút đi, Cẩm Vũ thích ăn bánh bông lan matcha ở quán này."
Thời Cẩn dừng xe ở bên lề đường, khóa cửa xe cẩn thận: "Anh đi mua cho, em ở trên xe đợi anh."
Tiệm bánh ngọt kia làm ăn rất tốt, rất nhiều người xếp hàng mua bánh, Khương Cửu Sênh đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy Thời Cẩn đi ra. Cô nhìn qua cửa kính xe, xe cộ phía bên ngoài ngày càng đông nghịt.
Trên đường phố rất đông người, giờ tan tầm người đi lại đều rất vội vàng, một cụ già tóc bạc trắng bị người qua đường xô ngã, kéo theo chiếc xe ba bánh của cụ cũng bị đổ, đầu bánh xe nghiêng sang sau đó lại đụng ngã một hàng xe đạp.
Người qua đường đi qua đi lại nhưng chẳng qua cũng chỉ dừng lại nhìn mấy cái rồi lại tiếp tục vội vàng đi qua. Nói chung gần đây mấy vụ đụng xe rồi ăn vạ xảy ra quá nhiều, mọi người cũng không muốn làm người tốt nữa. Ông lão bảy mươi tuổi chật vật nâng từng chiếc xe đạp lên, có lẽ ông đã bị đụng vào chân, bước đi cà nhắc. Nhiều người đi ngang qua như vậy, nhưng lại không có một người nào bước đến giúp đỡ ông.
Khương Cửu Sênh tháo đai an toàn, xuống xe, đi tới ven đường: "Để cháu giúp, cụ qua bên kia nghỉ một lát."
Ông cụ mỉm cười với cô, lắc đầu, từ từ khom người đỡ lấy xe, mu bàn tay ông đã xuất hiện rất nhiều đốm đồi mồi, bàn tay đã hơi run rẩy.
Khương Cửu Sênh không nói gì, vội vàng đi tới giúp.
Dựng xong số xe đạp, ông cụ lấy một chai nước ở trên xe ba bánh ra, mỉm cười đưa cho cô: "Cảm ơn cháu, cô bé."
Cô nhận lấy, nói: "Không có gì đâu ạ."
Cô đang định quay lại xe, thì một chiếc xe máy từ phía đối diện phóng đến, cho dù là đang đi trên vỉa hè, nhưng tốc độ xe vẫn chạy nhanh như cũ, bánh xe đè lên nắp cống thoát nước chưa đậy chặt. Bánh xe máy bị trượt đi, không điều khiển được phương hướng, xiêu xiêu vẹo vẹo lao về phía trước. Đám người trên đường nhanh chóng né ra, bánh xe lắc bên phải một cái, vô tình lại đụng trúng chiếc xe ba bánh vừa mới dựng xong của ông cụ.
Xe ba bánh theo quán tính lăn về phía trước, trục xe nằm ngang va vào mắt cá chân của Khương Cửu Sênh. Lực ma sát và lực đẩy đều rất lớn khiến chân cô đau nhói, suýt chút nữa ngã xuống.
Xe máy bị xe ba bánh cản lại mới chịu dừng, chủ nhân của chiếc xe máy là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt trông rất thật thà, vóc dáng không cao, thấy mình đụng vào người, lập tức nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, cô có sao không?"
Khương Cửu Sênh cau mày, nhưng vẫn lắc đầu: "Không sao."
Người đàn ông sờ vào túi, móc một tấm danh thiếp ra: "Tôi tên Triệu Trí Hiền, nếu như có chuyện gì, cô... "
Còn chưa kịp nói hết câu...
"Anh đã làm gì cô ấy?"
Giọng nói lạnh như băng, ẩn chứa sự tức giận.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Cẩn đứng ở phía sau người đàn ông kia, một đôi mắt cực kì u ám.
Người đàn ông nhất thời rụt rè, co rụt đầu lại, cúi đầu: "Tôi không cố ý."
Tay ông ta run lên, danh thiếp rơi xuống đất.
Triệu Trí Hiền, Farmhouse Hiền Đức.
Mắt Thời Cẩn nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, hai lông mày đè nén cơn giận ở giữa: "Ai sai anh tới?"
Ánh mắt sắc bén, lạnh như tảng băng chìm dưới biển sâu, khiến cho người khác không rét mà run.
"Tôi… tôi... "
Người đàn ông lắp ba lắp bắp, không dám ngẩng đầu.
Sự tàn ác tràn ngập trong đáy mắt Thời Cẩn.
"Thời Cẩn." Khương Cửu Sênh đi tới, kéo tay anh: "Em không sao, chẳng qua là chuyện nhỏ ngoài ý muốn thôi."
Thời Cẩn cố kiềm chế cảm xúc: "Cút."
Người đàn ông như được đại xá, đẩy xe máy nhanh chóng rời đi.
Thời Cẩn đưa túi trong tay cho Khương Cửu Sênh để rảnh tay ngồi xuống. Anh cuộn ống quần của cô lên một chút, quả nhiên đã tím bầm rồi.
Anh ngửa đầu, cau mày: "Em có đi được không?"
"Có." Cô dậm tại chỗ hai bước: "Em không sao đâu."
Thời Cẩn dắt cô quay về xe, trên xe có hộp thuốc, anh lấy hai tuýp thuốc ra, quay đầu: "Đưa chân đây."
Khương Cửu Sênh ngoan ngoãn đặt chân ở trên đầu gối của anh, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh. Trong con ngươi của anh, vẫn còn sương mù chưa tan hết, vừa lạnh vừa u tối. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao anh lại nổi giận như vậy?"
Thời Cẩn dùng bông thấm thuốc, nhẹ nhàng xoa đều lên mắt cá chân của cô.
Anh nói: "Anh không kiểm soát được." Anh ngẩng đầu lên, sự sắc bén trong mắt dần dần mềm xuống: "Sênh Sênh, anh đang làm chữa trị tâm lý, nhưng hình như không có tác dụng gì, vừa gặp phải chuyện liên quan đến em, anh đều mất kiểm soát."
Cô vừa mới bị đụng một chút mà anh đã loạn cả lên, chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần bị mắc chứng hoang tưởng bị hại, luôn cảm thấy mọi người trên thế giới đều muốn hại Sênh Sênh của anh.
Nhất là người đàn ông mới vừa rồi kia, gương mặt đó, anh nhận ra được...
Anh cụp mắt xuống, lông mi dài che giấu toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt.
"Không sao," Khương Cửu Sênh xích lại gần anh một chút, nhìn anh từ khoảng cách thật gần: "Lúc anh mất kiểm soát em sẽ kéo anh lại."
Thoa thuốc xong, Thời Cẩn kéo lại ống quần cho cô, dùng khăn tay lau tay rồi vòng qua eo cô, hỏi: "Vừa rồi em có sợ không?"
Mới vừa rồi quả thật tinh thần của cô cũng hơi hoảng hốt một chút.
Cô lắc đầu: "Em chỉ lo nếu một ngày em thực sự xảy ra chuyện gì, anh..."
Thời Cẩn cắt đứt lời cô: "Đừng đưa ra loại giả thiết này."
Cô không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ tiếp cái giả thiết kia. Với một người cực đoan như Thời Cẩn, nếu anh mất kiểm soát mà cô không có ở đây, thì anh sẽ còn cực đoan tới mức độ nào.
Tệ hơn nữa là, nếu như ngày nào đó cô xảy ra chuyện, Thời Cẩn sẽ điên cuồng đến mức nào.
Chỉ mới nghĩ đến chuyện này thôi cô đã vô cùng sợ hãi rồi.
Buổi tối, Tần Trung gọi điện thoại tới.
Thời Cẩn đang đứng ngoài ban công: "Có chuyện gì?"
"Ôn Thư Ninh đi gặp Triệu Trí Hiền, hơn nữa..." Giọng Tần Trung có chút nóng lòng muốn thử: "Trong tay anh em nhà họ Triệu, có thứ chúng ta muốn."
Thời Cẩn chăm chú về một phía, trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu con ngươi trắng đen rõ ràng của anh, ánh mắt giống như màu máu, trong sự ấm nóng lại có lạnh lùng, nói: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Tần Trung hiểu ý ngay.
Anh vừa cúp điện thoại thì Khương Cửu Sênh cũng bước từ phòng tắm ra. Thời Cẩn đi tới, nhìn mắt cá chân của cô một chút, chỗ bị tím bầm hình như lại lớn hơn một chút.
Anh ngồi xổm xuống, khẽ ấn theo mép chỗ sưng đỏ: "Em đau không?"
"Hơi hơi ạ."
Anh bế cô, đặt lên ghế sofa, xoay người đi lấy hòm thuốc. Ở nhà thuốc gì anh cũng đều chuẩn bị đủ cả. Anh bôi mấy loại thuốc tan m.á.u tiêu sưng, sau đó dùng băng vải cố định mắt cá chân xong buộc chặt lại cho cô.
Chỉ bầm tím một chút thôi mà.
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Có anh bạn trai làm bác sĩ tốt thật đấy."
Đầu lông mày Thời Cẩn hơi giãn ra, lúc này mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Em gọi thẳng tên của anh, anh sẽ vui hơn." Giọng anh nghiêm túc hơn, ánh mắt vẫn dịu dàng, giống như khuyên bảo, lại cũng giống như dỗ dành:" Sênh Sênh, cho dù anh là bác sĩ, em cũng không thể luôn để bị thương, biết chưa?"
Cái này cũng gọi bị thương sao?
Khương Cửu Sênh gật đầu, vô cùng nghe lời.
Lúc đáp ứng rất biết điều, lúc gặp chuyện, lại luôn liều mạng không cần nghĩ nữa. Tính cô vốn là vậy mà!
Thời Cẩn không nỡ trách móc cô. Anh ôm cô trở về phòng, đặt cô lên giường, lấy chăn đắp cho cô xong: "Sênh Sênh, em đi ngủ trước đi."
Khương Cửu Sênh ôm cổ của anh không buông tay: "Anh thì sao?"
Thời Cẩn mặc áo sơ mi, cúc cổ áo bị tuột ra, lộ ra một chút xíu da thịt ở cổ, lúc nói chuyện, yết hầu nhẹ nhàng động đậy, anh nói: "Anh phải ra ngoài một chuyến."
Khương Cửu Sênh có chút kinh ngạc: "Bây giờ á?"
Đã hơn chín giờ rồi.
"Ừ, anh sẽ về muộn chút, em đừng chờ anh." Thời Cẩn vừa nói vừa vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng.
Cô có chút không yên tâm: "Có chuyện gì xảy ra à?"
"Không có chuyện gì cả." Thời Cẩn không giải thích nhiều, dặn dò cô: "Điều hòa đừng bật quá thấp, nếu em không ngủ được cũng đừng uống thuốc ngủ, có thể uống một ly rượu nho cho dễ ngủ. Nhưng em đừng uống nhiều, chỉ được uống một ly thôi nhé."
Rất ít khi Thời Cẩn để cô ở nhà một mình vào buổi tối, còn chưa đi, đã bắt đầu dặn dò một tràng rồi. Khương Cửu Sênh buồn cười: "Bác sĩ Thời, em có phải trẻ con đâu."
Thời Cẩn hôn một cái lên trán cô, chúc cô ngủ ngon.
Cô đưa tay cài lại cúc cổ áo cho anh, dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Thời Cẩn đóng cửa phòng lại, đi sang phòng quần áo lấy áo khoác. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh liếc nhìn cậu thiếu niên đang nghịch điện thoại bên cạnh ổ chó ngoài ban công. Là trò chơi mà cậu tự lập trình ra, nói là có thể phát triển não phải. Khương Bác Mỹ trong lòng cậu thò đầu ra, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động trong tay thiếu niên, dáng vẻ tập trung tinh thần. Vừa quay đầu nhìn thấy Thời Cẩn, nó lập tức rụt một cái, chui đầu vào trong quần áo của cậu thiếu niên.
Có lẽ não phải của Khương Bác Mỹ được mở mang rồi.
Thời Cẩn hỏi: "Cậu không về đi ngủ à?"
Khương Cẩm Vũ nhìn đồng hồ, đứng dậy, Khương Bác Mỹ đuổi sát theo, muốn ở chung với cậu qua đêm.
Thời Cẩn lại gọi cậu lại: "Có thể chờ hai tiếng nữa được không?"
Khương Cẩm Vũ quay đầu, nhướng mày khó hiểu.
Khương Bác Mỹ cũng nghiêng đầu.
Hiếm khi Thời Cẩn kiên nhẫn giải thích như vậy: "Anh phải ra ngoài, cậu ở lại bên này trông chừng chị cậu nhé."
Khương Cẩm Vũ không cần nghĩ: "Vâng."
Cậu cầm điện thoại di động, lại quay về chỗ ổ chó.
Khương Bác Mỹ phấn khởi tung tăng đuổi theo.
Mười giờ mười phút đêm, phía công an nhận được báo án, ngoài ngoại ô có một farmhouse xảy ra án mạng. Nhân viên giám định hiện trường và khám nghiệm tử thi đều tới trước điều tra hiện trường tìm chứng cứ, đội hình sự số một theo sát phía sau.
Hiện trường đã được chăng dây cách ly, Hoắc Nhất Ninh lấy ra thẻ cảnh sát ra, vào khu vực bị phong tỏa.
Farmhouse này ngoài kinh doanh ăn uống, còn có thêm kiến trúc xây dựng ngoài trời, diện tích rất rộng, phía trước phía sau còn có bảy tám tòa nhà nhỏ, ở giữa cách nhau vườn rau và vườn cây ăn quả. Toà nhà diện tích lớn nhất ở trong cùng, là chỗ ở của chủ nhà. Vừa bước vào, nạn nhân nằm ngay ở cửa, trên đất có một vũng máu, dấu vết đánh nhau không rõ ràng.
Hoắc Nhất Ninh đeo găng tay và bọc giày đi vào.
Đồng nghiệp Tiểu Giang bên bộ phận khám nghiệm tử thi chào hỏi một tiếng: "Đội trưởng Hoắc."
Hoắc Nhất Ninh đi đến bên cạnh thi thể, ngồi xuống quan sát: "Đã xác định thân phận của nạn nhân chưa?"
Tiểu Giang gật đầu: "Nạn nhân tên Triệu Trí Hiền, là ông chủ của farmhouse này."
"Thời gian tử vong thì sao?"
"Từ độ ấm của gan có thể suy đoán, thời gian nạn nhân tử vong khoảng chừng nửa giờ trước, cũng chính là khoảng chín giờ bốn mươi."
Từ đồn cảnh sát tới đây mất hai mươi phút.
Hoắc Nhất Ninh nhìn chằm chằm con d.a.o trên bụng nạn nhân, suy nghĩ một lát: "Có nghĩa là, nạn nhân vừa c.h.ế.t thì phía cảnh sát cũng nhận được thông tin báo án sao?"
"Có thể suy đoán như vậy."
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, nhìn quanh một vòng, trên đất có một cái ghế bị lật ngửa, trên bàn uống trà vẫn còn dư lại một nửa quả quýt, cùng với một tách nước trà. Mặt đất không có dấu giày, cũng không có đất bùn, dưới bậc cầu thang có vài đôi dép lê được xếp ngay ngắn chỉnh tề, hai đôi dép nam, hai đôi dép nữ.
Hoắc Nhất Ninh đi tới bậc thang phía đầu cầu thang: "Ai báo án?"
Tiểu Giang trả lời: "Anh trai Triệu Trí Đức của nạn nhân, cũng là nhân chứng của vụ án này."
"Anh em bọn họ cùng ở trong tòa nhà này à?"
" Đúng vậy, cùng ở tầng hai."
"Còn ai nữa?"
"Còn vợ của Triệu Trí Đức và con gái đang học cấp ba."
Quả nhiên, bốn người ở cùng nhau.
Hoắc Nhất Ninh lại hỏi: "Nơi này có phải là hiện trường đầu tiên phát hiện án mạng không?"
Tiểu Giang mang ảnh chụp của bên dựng hiện trường chụp cho anh xem qua, nói: "Nơi này là hiện trường đầu tiên, hung khí đã đưa đi làm giám định, nhanh nhất phải ngày mai mới có kết quả."
Hoắc Nhất Ninh nhìn xem từng tờ, dấu vết bị g.i.ế.c rất rõ ràng, vết thương trí mạng ở bụng, m.á.u chảy không nhiều, đ.â.m vào rất sâu: "Kẻ tình nghi thì sao?"
Tiểu Giang nói: "Ở trên xe cảnh sát."
Rất rõ ràng không chỉ bị giết, chứng cớ cũng rất đầy đủ, còn có nhân chứng, thậm chí kẻ tình nghi cũng không trốn. Nghe nói khi cảnh sát đến hiện trường, kẻ tình nghi còn ngồi ở trên ghế sofa, yên tĩnh nhìn nạn nhân ở trên mặt đất, cực kì bình tĩnh.
Kỳ quái, rất kỳ quái.
Hoắc Nhất Ninh đi thẳng tới xe cảnh sát, mở cửa xe, ngạc nhiên.
Thời Cẩn ngồi ngay ngắn ở ghế sau, bình tĩnh nói: "Tôi có thể gọi điện thoại không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.