Chương 46: Sênh Sênh, đừng đi được không?
Tô Uyên
04/11/2024
Gãđau đến mức khuỵu gối, cánh tay phải bịđè lại, tay trái đưa lên ôm đầu. Trên tay gãđều là máu, gã không ngừng run rẩy: "Mày là quỷ dữ, mày là quỷ dữ tới cướp Sênh Sênh."
"Sênh Sênh, em chạy đi, chạy mau!"
"Hắn là kẻ xấu, Sênh Sênh chạy mau!"
Gã nghiêng đầu, đôi mắt đỏ sẫm vì nhiễm m.á.u nhìn Khương Cửu Sênh chằm chằm, hét to bảo cô chạy. Hắn la lên một câu, Thời Cẩn đập một phát.
Khương Cửu Sênh đờđẫn, hai chân nặng nhưđeo chì, không sao nhúc nhích được. Cô trơ mắt nhìn Thời Cẩn ném bình cứu hỏa, ghìm cổáo gã kéo dậy rồi nhấn gã lên tường, nắm đ.ấ.m thụi mạnh lên đầu gã, khiến hai tay dính đầy máu.
Hình như từ khoảnh khắc nhìn thấy máu, thậm chí sớm hơn, từ khi anh thấy vết thương trên tay cô thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi.
Gặp chuyện nguy nan không hoảng loạn, gặp việc kinh hoàng không luống cuống, thản nhiên trước tất cả, Thái Sơn có sập sắc mặt vẫn không đổi, hươu nai bất thình lình xuất hiện mà mắt không chớp, sau đó có thể bình tĩnh toan tính, giải quyết kẻ thù.
Không, anh không phải người như vậy, ít nhất trong trường hợp này không phải.
Khương Cửu Sênh phủđịnh tất cả những gì cô biết về Thời Cẩn, không chỉấm áp chính trực, không chỉ lịch thiệp tao nhã, đây cũng là Thời Cẩn, một Thời Cẩn tàn nhẫn khát máu.
Tiếng kêu của gã ta yếu dần.
Khương Cửu Sênh quát khẽ: "Đủ rồi."
Thời Cẩn thoáng khựng người nhưng không dừng lại, quảđấm vừa hiểm vừa nhanh, nện lên đầu, bụng và bàn tay cầm d.a.o của gã.
Khương Cửu Sênh hét to hơn: "Còn đánh nữa hắn sẽ c.h.ế.t đấy!"
"Vậy cứđể hắn c.h.ế.t đi." Giọng nói lạnh đến thấu xương.
Khương Cửu Sênh từng học tán thủ, cũng từng học lớp lý thuyết tự kiềm chế. Thời Cẩn như vậy có thể nói là mất khống chế, là nguy cấp chí mạng.
Cô nắm lấy tay Thời Cẩn.
"Thời Cẩn."
Thời Cẩn ngước đôi mắt đỏ quạch màu m.á.u nhìn cô.
Cô trầm giọng, có phần run rẩy: "Anh làm sao vậy?"
Thời Cẩn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, buông lỏng tay, đôi mắt cũng dần dần sáng trong trở lại, cùng với đó là cảm xúc hoang mang, lúng túng. Anh cúi đầu, giấu bàn tay dính m.á.u ra sau lưng.
"Sênh Sênh."
Tiếng gọi run rẩy dè dặt như nghẹn nơi cổ họng, đôi mắt khi thì rũ xuống, lát lại ngước lên, nhìn cô nhưng rồi không dám nhìn cô.
Hệt đứa trẻ phạm sai lầm.
Khương Cửu Sênh chưa từng thấy một Thời Cẩn xa lạ như vậy, bíẩn khó lường mà không thể nắm bắt. Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, như thể giấc mơ thuở thơấu, một mình đứng ở con ngõ sâu vắng vẻ, cứ thế cất bước không dừng. Dù nơi ấy âm u vắng lặng, cô vẫn không sợ hãi. Khung cảnh dọc đường quen thuộc đến vậy, tìm kiếm thế nào cũng không thấy điểm cuối, chạy đến đâu cũng không thoát được.
Thời Cẩn hệt như giấc mộng ấy.
Cô hỏi anh, giọng bình tĩnh đến lạ: "Có phải anh đi theo tôi suốt từ lễ trao giải không?"
Gãđàn ông bịđánh đến biến dạng nằm dưới đất rên rỉ, giọng Thời Cẩn càng khó có thể nghe rõ: "Đúng."
"Chiếc xe có biển số ngày sinh của tôi là của anh phải không?" Không hề hùng hổ cáu giận, vẻ mặt cô vẫn như ban đầu, cóđiều đôi mắt đã lạnh đi.
Thời Cẩn chần chừ rất lâu mới gật đầu, không còn vẻôn hòa nhã nhặn của ngày thường, anh có phần thảm hại không biết phải xoay xở ra sao, vội vã giải thích: "Tôi lo cho em, sợ có fan cuồng làm em bị thương."
Khương Cửu Sênh buột miệng: "Anh cũng là fan cuồng mà."
Vừa nói xong côđã biết mình lỡ lời rồi. Cô không cóý gì khác, chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi, không biết bị thứ gì làm rối loạn tâm tư, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào.
Thời Cẩn cũng lặng im, đôi mắt rực sáng nhìn cô cứ thế tối dần.
"Tôi…"
Chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt ngang câu nói cô sắp thốt thành lời. Cô im lặng hồi lâu, nhặt chiếc điện thoại vẫn đổ chuông inh ỏi như không biết mệt mỏi, vừa cấp bách vừa sốt ruột.
Khương Cửu Sênh nhận điện, nghe một lát rồi đáp: "Tôi đây."
Thời Cẩn không nghe được bên kia là nam hay nữ, nội dung câu chuyện là gì, chỉ thấy mặt cô biến sắc: "Làm phiền rồi."
Cô cúp máy, ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn như muốn nói lại thôi. Im lặng hồi lâu, cô quyết định không nói gì nữa, chỉ quay đầu rời đi.
Thời Cẩn gọi cô lại: "Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh quay lại.
Ánh mắt tối tăm mà mờ mịt như hòn đáđen nhuốm bụi, Thời Cẩn nói: "Tôi không giống hắn ta."
Đúng là không giống. Dù anh cũng là fan cuồng, dù anh sống ngay sát nhà cô, dù anh theo dõi cô, dù anh yêu cô vô ngần cũng hung tợn đến tột cùng, dù anh làm nhiều việc điên cuồng và cố chấp, nhưng họ vẫn khác nhau.
Ít nhất, con d.a.o của Thời Cẩn, sẽ không chĩa về phía cô như gã kia.
Anh lặp lại từng câu từng chữ: "Tôi không giống hắn." Anh dừng lại thật lâu, rồi mới nói tiếp bằng giọng run run, "Em cũng không giống hắn, tôi sẽ không đối xử với em như cách đối xử với hắn."
Anh không giống, cô cũng vậy. Dù cách nhau thác nước mù sương, cô không thấy rõ anh, anh lại thấy rõ bóng dáng mình trong mắt cô vẫn như quá khứ…
Anh buông thõng tay, nắm chặt rồi thả lỏng, cuối cùng cọ lên vạt áo khoác, cố gắng lau sạch m.á.u trên tay.
Khương Cửu Sênh nhìn tay anh rất lâu mới dời mắt: "Chờ tôi trở lại rồi nói."
"Đừng đi được không?" Thời Cẩn hỏi.
Cô do dự thật lâu, lắc đầu: "Anh về trước đi."
Anh thôi không lau tay nữa. Bởi côđi rồi…
Mùa hoa gạo nở năm ấy, anh kéo tay cô dưới tàng cây, dỗ dành cô hết lần này đến lần khác.
"Sênh Sênh, em đừng sợ."
"Sau này anh không thế nữa."
"Anh nghe em hết, sẽ không phạm sai lầm nữa."
"Em đừng khóc nữa được không?"
"Anh không làm người ta bị thương nữa, không bao giờ làm vậy nữa…"
Cô nức nở gọi anh: "Thời Cẩn."
"Anh đây, anh đây."
Anh quỳ gối trước cô, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô không nói một lời, chỉ rơi nước mắt, lau sạch m.á.u trên tay anh.
Sênh Sênh không thích anh hại người, không thích hai tay anh nhuốm máu, chưa bao giờ thích cả. Anh nhớ, cũng chưa bao giờ dám quên, dù bản tính anh tàn nhẫn đến thế nào đi nữa, cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.
Thời Cẩn xoay người, nhìn gãđàn ông nằm dưới đất: "Đều tại mày."
Gã ngẩng đầu dậy, chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh băng đang nhích tới gần, ngón tay tuyệt đẹp dần cong lại, siết thành nắm đấm.
"Đều tại mày."
Mười giờđêm, tại ngã tư trên đường quốc lộ cách Ngự Cảnh Ngân Loan hai kilomet về phía Nam xảy ra tai nạn giao thông. Cảnh sát tạm phong tỏa tuyến đường, hiện đang tắc đến mức nước chảy không lọt.
"Sênh Sênh, em chạy đi, chạy mau!"
"Hắn là kẻ xấu, Sênh Sênh chạy mau!"
Gã nghiêng đầu, đôi mắt đỏ sẫm vì nhiễm m.á.u nhìn Khương Cửu Sênh chằm chằm, hét to bảo cô chạy. Hắn la lên một câu, Thời Cẩn đập một phát.
Khương Cửu Sênh đờđẫn, hai chân nặng nhưđeo chì, không sao nhúc nhích được. Cô trơ mắt nhìn Thời Cẩn ném bình cứu hỏa, ghìm cổáo gã kéo dậy rồi nhấn gã lên tường, nắm đ.ấ.m thụi mạnh lên đầu gã, khiến hai tay dính đầy máu.
Hình như từ khoảnh khắc nhìn thấy máu, thậm chí sớm hơn, từ khi anh thấy vết thương trên tay cô thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi.
Gặp chuyện nguy nan không hoảng loạn, gặp việc kinh hoàng không luống cuống, thản nhiên trước tất cả, Thái Sơn có sập sắc mặt vẫn không đổi, hươu nai bất thình lình xuất hiện mà mắt không chớp, sau đó có thể bình tĩnh toan tính, giải quyết kẻ thù.
Không, anh không phải người như vậy, ít nhất trong trường hợp này không phải.
Khương Cửu Sênh phủđịnh tất cả những gì cô biết về Thời Cẩn, không chỉấm áp chính trực, không chỉ lịch thiệp tao nhã, đây cũng là Thời Cẩn, một Thời Cẩn tàn nhẫn khát máu.
Tiếng kêu của gã ta yếu dần.
Khương Cửu Sênh quát khẽ: "Đủ rồi."
Thời Cẩn thoáng khựng người nhưng không dừng lại, quảđấm vừa hiểm vừa nhanh, nện lên đầu, bụng và bàn tay cầm d.a.o của gã.
Khương Cửu Sênh hét to hơn: "Còn đánh nữa hắn sẽ c.h.ế.t đấy!"
"Vậy cứđể hắn c.h.ế.t đi." Giọng nói lạnh đến thấu xương.
Khương Cửu Sênh từng học tán thủ, cũng từng học lớp lý thuyết tự kiềm chế. Thời Cẩn như vậy có thể nói là mất khống chế, là nguy cấp chí mạng.
Cô nắm lấy tay Thời Cẩn.
"Thời Cẩn."
Thời Cẩn ngước đôi mắt đỏ quạch màu m.á.u nhìn cô.
Cô trầm giọng, có phần run rẩy: "Anh làm sao vậy?"
Thời Cẩn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, buông lỏng tay, đôi mắt cũng dần dần sáng trong trở lại, cùng với đó là cảm xúc hoang mang, lúng túng. Anh cúi đầu, giấu bàn tay dính m.á.u ra sau lưng.
"Sênh Sênh."
Tiếng gọi run rẩy dè dặt như nghẹn nơi cổ họng, đôi mắt khi thì rũ xuống, lát lại ngước lên, nhìn cô nhưng rồi không dám nhìn cô.
Hệt đứa trẻ phạm sai lầm.
Khương Cửu Sênh chưa từng thấy một Thời Cẩn xa lạ như vậy, bíẩn khó lường mà không thể nắm bắt. Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu, như thể giấc mơ thuở thơấu, một mình đứng ở con ngõ sâu vắng vẻ, cứ thế cất bước không dừng. Dù nơi ấy âm u vắng lặng, cô vẫn không sợ hãi. Khung cảnh dọc đường quen thuộc đến vậy, tìm kiếm thế nào cũng không thấy điểm cuối, chạy đến đâu cũng không thoát được.
Thời Cẩn hệt như giấc mộng ấy.
Cô hỏi anh, giọng bình tĩnh đến lạ: "Có phải anh đi theo tôi suốt từ lễ trao giải không?"
Gãđàn ông bịđánh đến biến dạng nằm dưới đất rên rỉ, giọng Thời Cẩn càng khó có thể nghe rõ: "Đúng."
"Chiếc xe có biển số ngày sinh của tôi là của anh phải không?" Không hề hùng hổ cáu giận, vẻ mặt cô vẫn như ban đầu, cóđiều đôi mắt đã lạnh đi.
Thời Cẩn chần chừ rất lâu mới gật đầu, không còn vẻôn hòa nhã nhặn của ngày thường, anh có phần thảm hại không biết phải xoay xở ra sao, vội vã giải thích: "Tôi lo cho em, sợ có fan cuồng làm em bị thương."
Khương Cửu Sênh buột miệng: "Anh cũng là fan cuồng mà."
Vừa nói xong côđã biết mình lỡ lời rồi. Cô không cóý gì khác, chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi, không biết bị thứ gì làm rối loạn tâm tư, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào.
Thời Cẩn cũng lặng im, đôi mắt rực sáng nhìn cô cứ thế tối dần.
"Tôi…"
Chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt ngang câu nói cô sắp thốt thành lời. Cô im lặng hồi lâu, nhặt chiếc điện thoại vẫn đổ chuông inh ỏi như không biết mệt mỏi, vừa cấp bách vừa sốt ruột.
Khương Cửu Sênh nhận điện, nghe một lát rồi đáp: "Tôi đây."
Thời Cẩn không nghe được bên kia là nam hay nữ, nội dung câu chuyện là gì, chỉ thấy mặt cô biến sắc: "Làm phiền rồi."
Cô cúp máy, ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn như muốn nói lại thôi. Im lặng hồi lâu, cô quyết định không nói gì nữa, chỉ quay đầu rời đi.
Thời Cẩn gọi cô lại: "Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh quay lại.
Ánh mắt tối tăm mà mờ mịt như hòn đáđen nhuốm bụi, Thời Cẩn nói: "Tôi không giống hắn ta."
Đúng là không giống. Dù anh cũng là fan cuồng, dù anh sống ngay sát nhà cô, dù anh theo dõi cô, dù anh yêu cô vô ngần cũng hung tợn đến tột cùng, dù anh làm nhiều việc điên cuồng và cố chấp, nhưng họ vẫn khác nhau.
Ít nhất, con d.a.o của Thời Cẩn, sẽ không chĩa về phía cô như gã kia.
Anh lặp lại từng câu từng chữ: "Tôi không giống hắn." Anh dừng lại thật lâu, rồi mới nói tiếp bằng giọng run run, "Em cũng không giống hắn, tôi sẽ không đối xử với em như cách đối xử với hắn."
Anh không giống, cô cũng vậy. Dù cách nhau thác nước mù sương, cô không thấy rõ anh, anh lại thấy rõ bóng dáng mình trong mắt cô vẫn như quá khứ…
Anh buông thõng tay, nắm chặt rồi thả lỏng, cuối cùng cọ lên vạt áo khoác, cố gắng lau sạch m.á.u trên tay.
Khương Cửu Sênh nhìn tay anh rất lâu mới dời mắt: "Chờ tôi trở lại rồi nói."
"Đừng đi được không?" Thời Cẩn hỏi.
Cô do dự thật lâu, lắc đầu: "Anh về trước đi."
Anh thôi không lau tay nữa. Bởi côđi rồi…
Mùa hoa gạo nở năm ấy, anh kéo tay cô dưới tàng cây, dỗ dành cô hết lần này đến lần khác.
"Sênh Sênh, em đừng sợ."
"Sau này anh không thế nữa."
"Anh nghe em hết, sẽ không phạm sai lầm nữa."
"Em đừng khóc nữa được không?"
"Anh không làm người ta bị thương nữa, không bao giờ làm vậy nữa…"
Cô nức nở gọi anh: "Thời Cẩn."
"Anh đây, anh đây."
Anh quỳ gối trước cô, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô không nói một lời, chỉ rơi nước mắt, lau sạch m.á.u trên tay anh.
Sênh Sênh không thích anh hại người, không thích hai tay anh nhuốm máu, chưa bao giờ thích cả. Anh nhớ, cũng chưa bao giờ dám quên, dù bản tính anh tàn nhẫn đến thế nào đi nữa, cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.
Thời Cẩn xoay người, nhìn gãđàn ông nằm dưới đất: "Đều tại mày."
Gã ngẩng đầu dậy, chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh băng đang nhích tới gần, ngón tay tuyệt đẹp dần cong lại, siết thành nắm đấm.
"Đều tại mày."
Mười giờđêm, tại ngã tư trên đường quốc lộ cách Ngự Cảnh Ngân Loan hai kilomet về phía Nam xảy ra tai nạn giao thông. Cảnh sát tạm phong tỏa tuyến đường, hiện đang tắc đến mức nước chảy không lọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.