Chương 97: Thời Cẩn thổ lộ
Tô Uyên
04/11/2024
Mạc Băng còn càm ràm thêm một câu: "Chị không phản đối hai người thân mật với nhau, có điều, nhớ phải dùng biện pháp an toàn."
Đừng có mở miệng là nói chuyện 18+ như vậy được không!
Khương Cửu Sênh chưa kịp cúp điện thoại nghe vậy thì cạn lời.
Mạc Băng "18+" nhìn Khương Cửu Sênh đầy ý tứ, lúc phát hiện cô nàng đỏ mặt tía tai thì nụ cười bên môi càng thêm xấu xa. Mạc Băng mở cửa, khi trông thấy Thời Cẩn đang đứng chờ bên ngoài, cô ngừng cười và chào hỏi một cách nghiêm túc: "Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn gật đầu đáp lại: "Cô Mạc."
Vừa khách sáo, vừa lạnh lùng.
Mạc Băng phất tay với Khương Cửu Sênh, thức thời đi sang phòng bên cạnh. Khó khăn lắm nghệ sĩ nhà cô mới có một mối tình vắt vai, tất nhiên cô ủng hộ hết mình rồi!
Bấy giờ trời đã ngả về chiều, chỉ còn sót vài tia nắng le lói giữa trời không. Lúc này Thời Cẩn đứng trước cửa, trên người anh là một bộ quần áo trắng tinh, khoác thêm áo gió đen cổ điển. Dù giản dị đời thường là vậy, nhưng khi mặc lên người anh, lại khiến người ta không thể dời mắt.
Khương Cửu Sênh không khỏi nhếch môi: "Sao anh lại đến đây?"
Thời Cẩn nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú: "Anh lo cho em."
Nhìn anh lặn lộn xa xôi, mang theo đôi mắt trũng sâu và mỏi mệt đường dài đến chỉ để gặp mình, trong lòng cô như có dòng nước ấm áp chảy qua, giọng nói cũng trở nên êm dịu: "Anh vào nhé?"
"Được."
Khương Cửu Sênh bước vào phòng, đóng kín cửa rồi đưa cho anh một đôi dép vải đi trong nhà: "Tin trên weibo đều là giả thôi."
Cô sợ anh hiểu lầm, cũng lo anh ngờ vực hoang mang nên nói được gì thì cô sẽ nói hết, không giấu giếm dù chỉ một chút.
Anh khom người đổi giày, ngẩng đầu nhìn cô: "Ừ, anh biết mà."
Ánh đèn ở gần cửa ra vào rất sáng, rọi lên gương mặt anh, khiến đôi mắt đen láy càng thêm sâu thẳm.
Khương Cửu Sênh đến gần, cúi người nhìn anh: "Anh sao thế?"
"Hửm?" Thời Cẩn chớp mắt, lông mi anh rất dài, còn hơi cong, không hề cứng nhắc như tính cách lạnh nhạt của anh. Hàng mi mềm mại, lại hơi rũ xuống tạo thành một bóng mờ in trên gương mặt lạnh lùng, khiến nó trở nên nhu hòa hơn.
"Mặt anh hơi hồng."
Thời Cẩn vừa định đứng thẳng người, một bàn tay lành lạnh lại áp lên, khiến thân thể anh cứng đờ không dám động đậy.
Khương Cửu Sênh đặt tay lên trán anh, để yên một chút rồi lại đặt tay lên trán mình: "Trán anh nóng lắm." Cô nói rồi lại dùng mu bàn tay để đo nhiệt độ trên trán anh lần nữa, xác nhận: "Anh sốt rồi."
Cô thu tay về, định quay đi tìm thuốc, nhưng anh lại cứ cầm tay cô không chịu buông.
Khương Cửu Sênh quay đầu hỏi anh: "Sao thế?"
"Anh không sao." Anh vẫn nắm lấy tay cô, khẽ khom lưng để tầm mắt hai người ngang nhau, sau đó nhìn cô vô cùng dịu dàng: "Sênh Sênh."
Cô từng nghe rất nhiều người gọi tên mình,
Sênh Sênh, Sênh Sênh…
Cũng dịu dàng và êm ái như thế.
Nhưng chỉ có mình Thời Cẩn mới có thể khiến cô mềm lòng đến nhường này. Cách anh tha thiết gọi cô tựa như một loại rượu ủ lâu năm, hồn say mộng tỉnh quyến luyến vô ngần.
Cô khẽ đáp lời anh.
Anh đứng thẳng người dậy, vóc dáng cao ngất che khuất bóng đèn rọi tỏ phía trên. Ánh đèn lạnh lẽo rơi vào đáy mắt anh lại trở nên nhu hòa ấm áp, hàng mi mềm mại hơi rũ xuống cùng viền môi cương nghị khẽ mím chặt. Có lẽ vì đang sốt mà hai gò má thoáng ửng hồng.
Thời Cẩn quả thật là một người đàn ông tuấn tú.
Anh nói: "Anh thích em, rất thích em."
Đáy mắt Khương Cửu Sênh bỗng sáng ngời. Cô ngẩng đầu lên tỉ mỉ ngắm người đàn ông trước mặt mình. Anh của lúc này hệt như một bức họa mỹ nhân hấp dẫn trọn vẹn ánh nhìn của cô.
Ánh trăng tối nay nên thơ là thế, ráng chiều ngoài cửa mỹ lệ xiết bao, chỉ tiếc rằng đẹp đẽ nhường nào cũng chẳng thể so được với người trong lòng cô. May sao người ấy động lòng. Khéo sao, thời tiết thuận hòa, trời đêm quang đãng, ánh đèn dịu êm. Đưa người tới đây, cho ta gặp gỡ, thời gian vừa vặn cùng người nên duyên.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô vẫn thả hồn mình chìm vào mộng riêng nào đó.
Thời Cẩn vẫn cầm lấy tay cô, lòng bàn tay thoáng rịn một lớp mồ hôi mỏng. Trong lúc vô thức anh khẽ siết chặt cổ tay mảnh khảnh, đau nhức nơi đó khiến cô bừng tỉnh. Cô nghe thấy bên tai mình giọng nói hữu lực vừa căng thẳng vừa khàn khàn của anh:
"Đó không chỉ là tình cảm yêu thích giữa một fan cuồng với thần tượng." Anh gằn từng chữ, vô cùng rõ ràng, "Sênh Sênh, anh muốn em, cũng muốn em làm vợ của anh."
Cuối cùng, anh vẫn là người mở lời trước, vẫn không dằn nổi lòng mình, quyết liều một phen để thỏa nỗi khát khao. Những tưởng bản thân có thể kiên nhẫn một chút, phó mặc tất thảy thuận theo tự nhiên, nhưng không, anh sắp phát điên, sắp phát điên vì khao khát cô rồi! Không chỉ đơn thuần là nam nữ yêu đương, không chỉ dừng lại ở tình cảm hời hợt bên ngoài, anh rất tham lam, vừa bày tỏ đã muốn tiến đến hôn nhân, đòi hỏi sự gắn bó cả đời.
Khương Cửu Sênh gần như không chút nghĩ ngợi: "Thời Cẩn…"
Anh cắt ngang lời cô: "Sênh Sênh."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm.
Thời Cẩn cầm lấy tay cô, không dám động đậy, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Em không cần trả lời anh ngay đâu. Là do anh bày tỏ trước, là do anh không đợi được nữa, anh càng lúc càng muốn có em, cho nên, anh cũng mong em được quyền suy nghĩ lựa chọn. Ngày mai được không em? Ngày mai hãy trả lời anh. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu." Anh nói một hơi, trong chất giọng khản đặc mang theo sự cẩn trọng và nghiêm túc: "Không chỉ là một mối quan hệ gặp gỡ bình thường, nếu em gật đầu, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa."
Cách anh nói có phần táo bạo, nhưng ngữ điệu lại chất chứa chút bối rối khó phát hiện.
Cô gật đầu: "Được."
Anh thở phào nhẹ nhõm, khóe môi mím chặt khẽ thả lòng, yết hầu nhúc nhích, mồ hôi ướt đẫm.
Cô động đậy cổ tay mình: "Thời Cẩn, anh thả tay em ra trước đã."
Anh lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, theo bản năng lắc đầu: "Đừng."
Cô bật cười, dịu dàng giải thích với anh: "Em mua thuốc cho anh."
Anh từ chối: "Không cần đâu." Nói rồi anh hơi cau mày, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, "Em ở bên cạnh anh một lúc được không?"
Dáng vẻ này hệt như khi Bác Mỹ làm nũng vậy.
Có lẽ do phát sốt nên Thời Cẩn lúc này trông rất yếu ớt, tựa như búp bê thủy tinh mong manh dễ vỡ, vừa tinh tế vừa cố chấp, làm gì cũng thật cẩn thận, dường như rất sợ cô hất tay ra.
Cô đành chiều theo anh: "Được rồi."
Cuối cùng, cô phải dịu giọng dỗ dành một lúc lâu, anh mới chịu lên giường nằm. Anh đã sốt rất cao rồi. Có lẽ ban nãy chút sức lực còn sót lại anh đều dùng để bày tỏ cùng cô, vì vậy khi nói xong cả người đều lả đi, đôi mắt mệt mỏi cũng dần nặng trĩu. Không biết bao lâu rồi anh chưa chợp mắt.
Mặc dù anh thiếp đi nhưng vẫn cố chấp không buông tay cô ra. Sau cùng cô đành phải nhờ Mạc Băng mua thuốc giúp mình.
Khương Cửu Sênh gọi mãi nhưng anh ngủ rất sâu, nên cô chỉ còn cách đập nát thuốc ra rồi đút cho anh. Thời Cẩn hơi nhíu mi bảo đắng, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền và ngoan ngoan nuốt thuốc xuống, như thể biết người đang chăm sóc mình là ai.
Cô càng nhìn càng thấy nhiều khi Thời Cẩn thật sự giống Bác Mỹ, cuối cùng quyết định kéo ghế đến ngồi ngay đầu giường, chống cằm ngắm anh, bên khóe môi không giấu nổi ý cười.
Thật tốt, người cô thương cũng thương cô rồi...
Đừng có mở miệng là nói chuyện 18+ như vậy được không!
Khương Cửu Sênh chưa kịp cúp điện thoại nghe vậy thì cạn lời.
Mạc Băng "18+" nhìn Khương Cửu Sênh đầy ý tứ, lúc phát hiện cô nàng đỏ mặt tía tai thì nụ cười bên môi càng thêm xấu xa. Mạc Băng mở cửa, khi trông thấy Thời Cẩn đang đứng chờ bên ngoài, cô ngừng cười và chào hỏi một cách nghiêm túc: "Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn gật đầu đáp lại: "Cô Mạc."
Vừa khách sáo, vừa lạnh lùng.
Mạc Băng phất tay với Khương Cửu Sênh, thức thời đi sang phòng bên cạnh. Khó khăn lắm nghệ sĩ nhà cô mới có một mối tình vắt vai, tất nhiên cô ủng hộ hết mình rồi!
Bấy giờ trời đã ngả về chiều, chỉ còn sót vài tia nắng le lói giữa trời không. Lúc này Thời Cẩn đứng trước cửa, trên người anh là một bộ quần áo trắng tinh, khoác thêm áo gió đen cổ điển. Dù giản dị đời thường là vậy, nhưng khi mặc lên người anh, lại khiến người ta không thể dời mắt.
Khương Cửu Sênh không khỏi nhếch môi: "Sao anh lại đến đây?"
Thời Cẩn nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú: "Anh lo cho em."
Nhìn anh lặn lộn xa xôi, mang theo đôi mắt trũng sâu và mỏi mệt đường dài đến chỉ để gặp mình, trong lòng cô như có dòng nước ấm áp chảy qua, giọng nói cũng trở nên êm dịu: "Anh vào nhé?"
"Được."
Khương Cửu Sênh bước vào phòng, đóng kín cửa rồi đưa cho anh một đôi dép vải đi trong nhà: "Tin trên weibo đều là giả thôi."
Cô sợ anh hiểu lầm, cũng lo anh ngờ vực hoang mang nên nói được gì thì cô sẽ nói hết, không giấu giếm dù chỉ một chút.
Anh khom người đổi giày, ngẩng đầu nhìn cô: "Ừ, anh biết mà."
Ánh đèn ở gần cửa ra vào rất sáng, rọi lên gương mặt anh, khiến đôi mắt đen láy càng thêm sâu thẳm.
Khương Cửu Sênh đến gần, cúi người nhìn anh: "Anh sao thế?"
"Hửm?" Thời Cẩn chớp mắt, lông mi anh rất dài, còn hơi cong, không hề cứng nhắc như tính cách lạnh nhạt của anh. Hàng mi mềm mại, lại hơi rũ xuống tạo thành một bóng mờ in trên gương mặt lạnh lùng, khiến nó trở nên nhu hòa hơn.
"Mặt anh hơi hồng."
Thời Cẩn vừa định đứng thẳng người, một bàn tay lành lạnh lại áp lên, khiến thân thể anh cứng đờ không dám động đậy.
Khương Cửu Sênh đặt tay lên trán anh, để yên một chút rồi lại đặt tay lên trán mình: "Trán anh nóng lắm." Cô nói rồi lại dùng mu bàn tay để đo nhiệt độ trên trán anh lần nữa, xác nhận: "Anh sốt rồi."
Cô thu tay về, định quay đi tìm thuốc, nhưng anh lại cứ cầm tay cô không chịu buông.
Khương Cửu Sênh quay đầu hỏi anh: "Sao thế?"
"Anh không sao." Anh vẫn nắm lấy tay cô, khẽ khom lưng để tầm mắt hai người ngang nhau, sau đó nhìn cô vô cùng dịu dàng: "Sênh Sênh."
Cô từng nghe rất nhiều người gọi tên mình,
Sênh Sênh, Sênh Sênh…
Cũng dịu dàng và êm ái như thế.
Nhưng chỉ có mình Thời Cẩn mới có thể khiến cô mềm lòng đến nhường này. Cách anh tha thiết gọi cô tựa như một loại rượu ủ lâu năm, hồn say mộng tỉnh quyến luyến vô ngần.
Cô khẽ đáp lời anh.
Anh đứng thẳng người dậy, vóc dáng cao ngất che khuất bóng đèn rọi tỏ phía trên. Ánh đèn lạnh lẽo rơi vào đáy mắt anh lại trở nên nhu hòa ấm áp, hàng mi mềm mại hơi rũ xuống cùng viền môi cương nghị khẽ mím chặt. Có lẽ vì đang sốt mà hai gò má thoáng ửng hồng.
Thời Cẩn quả thật là một người đàn ông tuấn tú.
Anh nói: "Anh thích em, rất thích em."
Đáy mắt Khương Cửu Sênh bỗng sáng ngời. Cô ngẩng đầu lên tỉ mỉ ngắm người đàn ông trước mặt mình. Anh của lúc này hệt như một bức họa mỹ nhân hấp dẫn trọn vẹn ánh nhìn của cô.
Ánh trăng tối nay nên thơ là thế, ráng chiều ngoài cửa mỹ lệ xiết bao, chỉ tiếc rằng đẹp đẽ nhường nào cũng chẳng thể so được với người trong lòng cô. May sao người ấy động lòng. Khéo sao, thời tiết thuận hòa, trời đêm quang đãng, ánh đèn dịu êm. Đưa người tới đây, cho ta gặp gỡ, thời gian vừa vặn cùng người nên duyên.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô vẫn thả hồn mình chìm vào mộng riêng nào đó.
Thời Cẩn vẫn cầm lấy tay cô, lòng bàn tay thoáng rịn một lớp mồ hôi mỏng. Trong lúc vô thức anh khẽ siết chặt cổ tay mảnh khảnh, đau nhức nơi đó khiến cô bừng tỉnh. Cô nghe thấy bên tai mình giọng nói hữu lực vừa căng thẳng vừa khàn khàn của anh:
"Đó không chỉ là tình cảm yêu thích giữa một fan cuồng với thần tượng." Anh gằn từng chữ, vô cùng rõ ràng, "Sênh Sênh, anh muốn em, cũng muốn em làm vợ của anh."
Cuối cùng, anh vẫn là người mở lời trước, vẫn không dằn nổi lòng mình, quyết liều một phen để thỏa nỗi khát khao. Những tưởng bản thân có thể kiên nhẫn một chút, phó mặc tất thảy thuận theo tự nhiên, nhưng không, anh sắp phát điên, sắp phát điên vì khao khát cô rồi! Không chỉ đơn thuần là nam nữ yêu đương, không chỉ dừng lại ở tình cảm hời hợt bên ngoài, anh rất tham lam, vừa bày tỏ đã muốn tiến đến hôn nhân, đòi hỏi sự gắn bó cả đời.
Khương Cửu Sênh gần như không chút nghĩ ngợi: "Thời Cẩn…"
Anh cắt ngang lời cô: "Sênh Sênh."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm.
Thời Cẩn cầm lấy tay cô, không dám động đậy, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Em không cần trả lời anh ngay đâu. Là do anh bày tỏ trước, là do anh không đợi được nữa, anh càng lúc càng muốn có em, cho nên, anh cũng mong em được quyền suy nghĩ lựa chọn. Ngày mai được không em? Ngày mai hãy trả lời anh. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu." Anh nói một hơi, trong chất giọng khản đặc mang theo sự cẩn trọng và nghiêm túc: "Không chỉ là một mối quan hệ gặp gỡ bình thường, nếu em gật đầu, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa."
Cách anh nói có phần táo bạo, nhưng ngữ điệu lại chất chứa chút bối rối khó phát hiện.
Cô gật đầu: "Được."
Anh thở phào nhẹ nhõm, khóe môi mím chặt khẽ thả lòng, yết hầu nhúc nhích, mồ hôi ướt đẫm.
Cô động đậy cổ tay mình: "Thời Cẩn, anh thả tay em ra trước đã."
Anh lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, theo bản năng lắc đầu: "Đừng."
Cô bật cười, dịu dàng giải thích với anh: "Em mua thuốc cho anh."
Anh từ chối: "Không cần đâu." Nói rồi anh hơi cau mày, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, "Em ở bên cạnh anh một lúc được không?"
Dáng vẻ này hệt như khi Bác Mỹ làm nũng vậy.
Có lẽ do phát sốt nên Thời Cẩn lúc này trông rất yếu ớt, tựa như búp bê thủy tinh mong manh dễ vỡ, vừa tinh tế vừa cố chấp, làm gì cũng thật cẩn thận, dường như rất sợ cô hất tay ra.
Cô đành chiều theo anh: "Được rồi."
Cuối cùng, cô phải dịu giọng dỗ dành một lúc lâu, anh mới chịu lên giường nằm. Anh đã sốt rất cao rồi. Có lẽ ban nãy chút sức lực còn sót lại anh đều dùng để bày tỏ cùng cô, vì vậy khi nói xong cả người đều lả đi, đôi mắt mệt mỏi cũng dần nặng trĩu. Không biết bao lâu rồi anh chưa chợp mắt.
Mặc dù anh thiếp đi nhưng vẫn cố chấp không buông tay cô ra. Sau cùng cô đành phải nhờ Mạc Băng mua thuốc giúp mình.
Khương Cửu Sênh gọi mãi nhưng anh ngủ rất sâu, nên cô chỉ còn cách đập nát thuốc ra rồi đút cho anh. Thời Cẩn hơi nhíu mi bảo đắng, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền và ngoan ngoan nuốt thuốc xuống, như thể biết người đang chăm sóc mình là ai.
Cô càng nhìn càng thấy nhiều khi Thời Cẩn thật sự giống Bác Mỹ, cuối cùng quyết định kéo ghế đến ngồi ngay đầu giường, chống cằm ngắm anh, bên khóe môi không giấu nổi ý cười.
Thật tốt, người cô thương cũng thương cô rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.