Chương 24
Viên Nghệ
04/11/2015
Chu Triển Nguyên cau
mày, bất đắc dĩ nhìn tác phẩm của con trai, không thể làm gì khác hơn là cười khổ nhìn Tiếu Hàm nói: "Hết cách rồi, nuông chiều quá."
Tiếu Hàm nghiêng người, ngồi xuống giữa ghế salon, chỉnh chỉnh một chút, mới xoay người cười nói: "Không có gì, đứa nhỏ mỗi nhà, ai mà không nuông chiều, chúng ta khi còn bé ba mẹ cũng không phải như vậy cả sao."
Chu Triển Nguyên có lẽ cũng đang nghĩ đến hồi còn bé dáng vẻ của cha đối với sự nghịch ngợm, phá phách của anh cũng đành bất đắc dĩ, không khỏi cười nhẹ ra tiếng, "Nói cũng đúng, chỉ cần nó tốt là được." Làm cha mẹ thật không dễ dàng gì, bây giờ những điều cần lo lắng quá nhiều, từ khi Nãi Tích còn đang uống sữa bột, thay tã đến bây giờ là đi nhà trẻ, cái gì anh cũng phải lo, cái gì cũng không thể không quan tâm được.
Nghe được sự chua xót trong lời nói của Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm chợt không biết nên nói cái gì tiếp, đối với đứa bé Nãi Tích này, dĩ nhiên cô thích, cũng rất đau lòng, nhưng lại không làm gì được và cũng bị anh Triển Nguyên lây làm cảm động, dù sao, cách giải quyết cũng không phải không có chỉ là vấn đề thời gian thôi.
"Nãi Tích thật sự rất thích em." Hai tay Chu Triển Nguyên đang cầm chén nước, ôn hòa cười một tiếng: "Chuyện ngày hôm nay, em không cần để trong lòng, no chỉ là rất thích em." Tay Chu Triển Nguyên đang cầm chén nước cũng không khỏi dùng sức một chút, sắc mặt cũng có chút không được tự nhiên, nếu như những cô gái khác, ngược lại anh thật sự sẽ không phải làm như vậy, hết lần này đến lần khác, Tiếu Hàm vẫn là em gái của anh, hôm nay bị Nãi Tích làm ầm ĩ một trận như vậy, Chu Triển Nguyên cũng cảm thấy có chút lúng túng, tuy nói lời con nít không chấp, nhưng mà anh vẫn lo Tiếu Hàm sẽ để trong lòng, dù sao người ta cũng là một cô gái tốt, không có lý do gì vì mình mà làm hỏng danh tiếng.
Tiếu Hàm ra vẻ không sao, khoát khoát tay, cười cười trả lời: "Em biết, đối với tính tình của Nãi Tích, em cũng rất thích nó. Hơn nữa, thật ra thì, nó gọi em một tiếng cô cũng không quá đáng." Năm đó, dì Phượng Trân muốn nhận cô làm con gái nuôi, sau vì cô vẫn không sửa được nên cũng không giải quyết được gì. Mẹ nói khi còn bé cô rất nhanh mồm nhanh miệng, thời điểm gọi người rất nhanh liền méo mặt, giống như ai thiếu cô mười vạn đồng vậy.
Nhưng mà, dì Phượng Trân vẫn xem cô như con gái mà đối đãi. Vốn dĩ bác Chu và dì Phượng Trân còn tính đẻ thêm một đứa, là con gái thì tốt, nhưng mà sau đó lại bởi vì công việc của bác Chu, dì Phượng Trân không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý nghĩ này, liền coi đứa mập mạp như Tiếu Hàm là con gái mà yêu thương.
Đó là lí do mà Tiếu Hàm nói cũng có thể như vậy.
Chu Triển Nguyên chắc cũng nghĩ vậy, khóe miệng gợi lên, đáy mắt vui vẻ, buồn cười nhìn mặt cô trắng nõn từ từ đỏ ửng, "Ha, lúc còn nhỏ toàn là anh đưa em đi học, đón em tan trường." Lời này không sai, người lớn hai nhà đều bận rộn, Chu Triển Nguyên từ nhỏ liền tự lực cánh sinh, có thể tự mình làm thì tuyệt đối sẽ không làm phiền cha mẹ, mà đối với Tiếu Hàm nhỏ hơn anh chín tuổi, vừa lên tiểu học toàn bộ trách nhiệm đều giao cho anh hết.
"Khi còn bé da mặt em rất mỏng, bị người ta khinh dễ chỉ biết khóc..." Cuối cùng là anh biết được sau đó đi tìm tên nhóc xấu xa kia, dạy dỗ nó một bữa thật tốt.
Khi đó, Chu Triển Nguyên cũng chỉ là tên nhóc mới học trung học cơ sở, lúc nhiệt huyết sôi trào, nhìn em gái mình luôn thương yêu không biết bị tên nhóc nào khinh dễ chỉ biết dáng vẻ khóc nức nở, lập tức liền đem tên đầu xỏ dạy dỗ một phen, tên nhóc chỉ biết cậy nắm đấm mạnh như thế nào bây giờ lại biến thành tác phong nhanh nhẹn, người đàn ông đẹp trai nho nhã chứ?
Tiếu Hàm thấy anh nói lại chuyện cũ, trong lòng lại ngượng ngùng, trên mặt đỏ ửng, sợ ạnh nói xong lại đỏ hơn, phải biết rằng, khi đó chuyện cô đái dầm trên giường, anh cũng biết hết nha. Cho nên nói, có một người anh trai hiểu rõ tường tận ngay cả khi bạn còn bé đái dầm mấy lần cũng biết, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Tiếu Hàm nghĩ như vậy, ngoài miệng liền vội vàng không ngừng nói sang chuyện khác: "Đợi lát nữa Nãi Tích tỉnh dậy, anh Triển Nguyên muốn dẫn nó đi bơi sao?"
Mặc dù đề tài này xoay chuyển có chút đột ngột, nhưng Chu Triển Nguyên vẫn biết lời nói vừa rồi là có chút không đúng lúc, Tiếu Hàm đã không còn là cô bé đầy nước mũi đi theo sau anh nữa, bây giờ nói những lời này, chỉ làm thêm lúng túng mà thôi, liền theo cô đi xuống nói: "Ừ, hôm nay vừa vặn Nãi Tích học lớp bơi lội." Mặc dù Chu Triển Nguyên không giống những bậc cha mẹ vội vàng như vậy, có cái gì thú vị đều bắt con cái đi, nhưng anh cũng không nuông chiều ý thích của Nãi Tích, nên học hay là phải học, bơi lội là kỹ năng cần thiết để sinh tồn, vẫn không thể thiếu được.
"À." Tiếu Hàm trừng mắt nhìn, gật đầu lên tiếng, cách mấy giây, dường như nghĩ đến điều gì, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay nói: "Anh Triển Nguyên, em còn có chút việc, phải về trước, đợi lát nữa anh giúp em nói một tiếng với Nãi Tích nhé." Sợ hãi, lại bổ sung: "Ngày mai còn phải lên lớp, em phải trở về để chuẩn bị..."
Chu Triển Nguyên gật đầu hiểu rõ biểu thị đồng ý, đồng thời một đôi mắt đen lại có chút áy náy nhìn Tiếu Hàm, "Tính khí của thằng bé Nãi Tích, đã làm phiền em, em có việc thì đi làm đi, đợi khi nào rảnh, anh sẽ mời em ăn cơm, để cảm ơn vậy."
Tiếu Hàm vội vàng khoát tay, một đôi mắt đen như mực của anh cứ lẳng lặng nhìn vào mắt cô, nhịp tim chợt loạn lên, vội vàng đứng dậy, đầu gối lại không cẩn thận đụng phải khay trà trước mặt, cả người không khỏi lung lay hoảng sợ, Chu Triển Nguyên thấy vậy, vội vàng đứng lên đỡ cô, lại không nghĩ đến Tiếu Hàm lại giống như chạm vào điện, nhảy một cái ra xa.
Chu Triển Nguyên nhìn khuôn mặt nhiều màu của cô, không khỏi giật mình, nhưng mà ngay sau đó liền thoải mái, Tiếu Hàm không phải là cô nhóc nữa, dĩ nhiên không thể giống như trước kia không cố kỵ gì.
Không gian trong nhà yên tĩnh, bầu không khí chợt không khỏi lúng túng.
Gương mặt Tiếu Hàm đỏ ửng, có chút không biết phải làm sao, trong lòng thầm buồn bực với cử chỉ vừa rồi của mình, tuy nói là phản xạ có điều kiện, nhưng cũng làm cho người ta khó chịu, anh Triển Nguyên cũng không phải là người lạ, sao vừa rồi cô lại làm hành động thất lễ như vậy chứ?
Chu Triển Nguyên cũng không buồn phiền như cô, chỉ là nhớ đến những chuyện lúc trưa và lời nói của Nãi Tích, chợt trên mặt cũng có chút nóng lên, Tiếu Hàm không phải là con nít... Sau này phải chú ý cho tốt. Chu Triển Nguyên nghĩ như vậy, cũng không nghĩ đến tâm lý của một đứa trẻ khi chúng lớn, phải loại bỏ bầu không khí quỷ dị này đã.
"Vậy, anh Triển Nguyên, em đi trước." Ý tứ của Tiếu Hàm có chút chạy trối chết, mà trong lòng Chu Triển Nguyên không như bình thường, thoáng qua giây lát, đã rất nhanh khôi phục trạng thái như thường, vẻ mặt bình thường nói: "Được rồi, rãnh rỗi thì tới chơi với Nãi Tích nhé." Trong lời nói không đề cập tới anh.
Tiếu Hàm gật đầu một cái, cầm túi ở một bên trên ghế salon lên, đỏ mặt đi đến cửa, "Anh Triển Nguyên, em về một mình là được rồi, anh dừng bước không cần tiễn em đâu." Nãi Tích đang ngủ trưa, không thể để con nít ở nhà một mình.
Chu Triển Nguyên mở cửa, trên mặt cười dịu dàng: "Được rồi, em về cẩn thận nhé."
Tiếu Hàm nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài một chút, lại nhìn cách hai khu nhà, trên trán đổ ba giọt mồ hôi, trong lòng chợt không biết nói gì cho phải, đang là ban ngày, cách vài bước chân, haiz, dặn dò như vậy, quả nhiên vẫn xem cô là con nít, xếp cô và Nãi Tích cùng một chỗ.
Rẽ vào chỗ ngoặt cầu thang, khóe miệng Tiếu Hàm mới tự cười vui vẻ, mới vừa rồi còn không biết đang làm những gì, nên mới thất lễ như thế, nhưng mà người ta cũng chỉ coi cô là đứa trẻ, nhịp tim của cô lại ở chỗ này âm thầm đánh dồn dập, bị người ta biết, còn không phải là cười đến rụng răng sao?
Tiếu Hàm nghiêng người, ngồi xuống giữa ghế salon, chỉnh chỉnh một chút, mới xoay người cười nói: "Không có gì, đứa nhỏ mỗi nhà, ai mà không nuông chiều, chúng ta khi còn bé ba mẹ cũng không phải như vậy cả sao."
Chu Triển Nguyên có lẽ cũng đang nghĩ đến hồi còn bé dáng vẻ của cha đối với sự nghịch ngợm, phá phách của anh cũng đành bất đắc dĩ, không khỏi cười nhẹ ra tiếng, "Nói cũng đúng, chỉ cần nó tốt là được." Làm cha mẹ thật không dễ dàng gì, bây giờ những điều cần lo lắng quá nhiều, từ khi Nãi Tích còn đang uống sữa bột, thay tã đến bây giờ là đi nhà trẻ, cái gì anh cũng phải lo, cái gì cũng không thể không quan tâm được.
Nghe được sự chua xót trong lời nói của Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm chợt không biết nên nói cái gì tiếp, đối với đứa bé Nãi Tích này, dĩ nhiên cô thích, cũng rất đau lòng, nhưng lại không làm gì được và cũng bị anh Triển Nguyên lây làm cảm động, dù sao, cách giải quyết cũng không phải không có chỉ là vấn đề thời gian thôi.
"Nãi Tích thật sự rất thích em." Hai tay Chu Triển Nguyên đang cầm chén nước, ôn hòa cười một tiếng: "Chuyện ngày hôm nay, em không cần để trong lòng, no chỉ là rất thích em." Tay Chu Triển Nguyên đang cầm chén nước cũng không khỏi dùng sức một chút, sắc mặt cũng có chút không được tự nhiên, nếu như những cô gái khác, ngược lại anh thật sự sẽ không phải làm như vậy, hết lần này đến lần khác, Tiếu Hàm vẫn là em gái của anh, hôm nay bị Nãi Tích làm ầm ĩ một trận như vậy, Chu Triển Nguyên cũng cảm thấy có chút lúng túng, tuy nói lời con nít không chấp, nhưng mà anh vẫn lo Tiếu Hàm sẽ để trong lòng, dù sao người ta cũng là một cô gái tốt, không có lý do gì vì mình mà làm hỏng danh tiếng.
Tiếu Hàm ra vẻ không sao, khoát khoát tay, cười cười trả lời: "Em biết, đối với tính tình của Nãi Tích, em cũng rất thích nó. Hơn nữa, thật ra thì, nó gọi em một tiếng cô cũng không quá đáng." Năm đó, dì Phượng Trân muốn nhận cô làm con gái nuôi, sau vì cô vẫn không sửa được nên cũng không giải quyết được gì. Mẹ nói khi còn bé cô rất nhanh mồm nhanh miệng, thời điểm gọi người rất nhanh liền méo mặt, giống như ai thiếu cô mười vạn đồng vậy.
Nhưng mà, dì Phượng Trân vẫn xem cô như con gái mà đối đãi. Vốn dĩ bác Chu và dì Phượng Trân còn tính đẻ thêm một đứa, là con gái thì tốt, nhưng mà sau đó lại bởi vì công việc của bác Chu, dì Phượng Trân không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý nghĩ này, liền coi đứa mập mạp như Tiếu Hàm là con gái mà yêu thương.
Đó là lí do mà Tiếu Hàm nói cũng có thể như vậy.
Chu Triển Nguyên chắc cũng nghĩ vậy, khóe miệng gợi lên, đáy mắt vui vẻ, buồn cười nhìn mặt cô trắng nõn từ từ đỏ ửng, "Ha, lúc còn nhỏ toàn là anh đưa em đi học, đón em tan trường." Lời này không sai, người lớn hai nhà đều bận rộn, Chu Triển Nguyên từ nhỏ liền tự lực cánh sinh, có thể tự mình làm thì tuyệt đối sẽ không làm phiền cha mẹ, mà đối với Tiếu Hàm nhỏ hơn anh chín tuổi, vừa lên tiểu học toàn bộ trách nhiệm đều giao cho anh hết.
"Khi còn bé da mặt em rất mỏng, bị người ta khinh dễ chỉ biết khóc..." Cuối cùng là anh biết được sau đó đi tìm tên nhóc xấu xa kia, dạy dỗ nó một bữa thật tốt.
Khi đó, Chu Triển Nguyên cũng chỉ là tên nhóc mới học trung học cơ sở, lúc nhiệt huyết sôi trào, nhìn em gái mình luôn thương yêu không biết bị tên nhóc nào khinh dễ chỉ biết dáng vẻ khóc nức nở, lập tức liền đem tên đầu xỏ dạy dỗ một phen, tên nhóc chỉ biết cậy nắm đấm mạnh như thế nào bây giờ lại biến thành tác phong nhanh nhẹn, người đàn ông đẹp trai nho nhã chứ?
Tiếu Hàm thấy anh nói lại chuyện cũ, trong lòng lại ngượng ngùng, trên mặt đỏ ửng, sợ ạnh nói xong lại đỏ hơn, phải biết rằng, khi đó chuyện cô đái dầm trên giường, anh cũng biết hết nha. Cho nên nói, có một người anh trai hiểu rõ tường tận ngay cả khi bạn còn bé đái dầm mấy lần cũng biết, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Tiếu Hàm nghĩ như vậy, ngoài miệng liền vội vàng không ngừng nói sang chuyện khác: "Đợi lát nữa Nãi Tích tỉnh dậy, anh Triển Nguyên muốn dẫn nó đi bơi sao?"
Mặc dù đề tài này xoay chuyển có chút đột ngột, nhưng Chu Triển Nguyên vẫn biết lời nói vừa rồi là có chút không đúng lúc, Tiếu Hàm đã không còn là cô bé đầy nước mũi đi theo sau anh nữa, bây giờ nói những lời này, chỉ làm thêm lúng túng mà thôi, liền theo cô đi xuống nói: "Ừ, hôm nay vừa vặn Nãi Tích học lớp bơi lội." Mặc dù Chu Triển Nguyên không giống những bậc cha mẹ vội vàng như vậy, có cái gì thú vị đều bắt con cái đi, nhưng anh cũng không nuông chiều ý thích của Nãi Tích, nên học hay là phải học, bơi lội là kỹ năng cần thiết để sinh tồn, vẫn không thể thiếu được.
"À." Tiếu Hàm trừng mắt nhìn, gật đầu lên tiếng, cách mấy giây, dường như nghĩ đến điều gì, có chút ngượng ngùng xoa xoa tay nói: "Anh Triển Nguyên, em còn có chút việc, phải về trước, đợi lát nữa anh giúp em nói một tiếng với Nãi Tích nhé." Sợ hãi, lại bổ sung: "Ngày mai còn phải lên lớp, em phải trở về để chuẩn bị..."
Chu Triển Nguyên gật đầu hiểu rõ biểu thị đồng ý, đồng thời một đôi mắt đen lại có chút áy náy nhìn Tiếu Hàm, "Tính khí của thằng bé Nãi Tích, đã làm phiền em, em có việc thì đi làm đi, đợi khi nào rảnh, anh sẽ mời em ăn cơm, để cảm ơn vậy."
Tiếu Hàm vội vàng khoát tay, một đôi mắt đen như mực của anh cứ lẳng lặng nhìn vào mắt cô, nhịp tim chợt loạn lên, vội vàng đứng dậy, đầu gối lại không cẩn thận đụng phải khay trà trước mặt, cả người không khỏi lung lay hoảng sợ, Chu Triển Nguyên thấy vậy, vội vàng đứng lên đỡ cô, lại không nghĩ đến Tiếu Hàm lại giống như chạm vào điện, nhảy một cái ra xa.
Chu Triển Nguyên nhìn khuôn mặt nhiều màu của cô, không khỏi giật mình, nhưng mà ngay sau đó liền thoải mái, Tiếu Hàm không phải là cô nhóc nữa, dĩ nhiên không thể giống như trước kia không cố kỵ gì.
Không gian trong nhà yên tĩnh, bầu không khí chợt không khỏi lúng túng.
Gương mặt Tiếu Hàm đỏ ửng, có chút không biết phải làm sao, trong lòng thầm buồn bực với cử chỉ vừa rồi của mình, tuy nói là phản xạ có điều kiện, nhưng cũng làm cho người ta khó chịu, anh Triển Nguyên cũng không phải là người lạ, sao vừa rồi cô lại làm hành động thất lễ như vậy chứ?
Chu Triển Nguyên cũng không buồn phiền như cô, chỉ là nhớ đến những chuyện lúc trưa và lời nói của Nãi Tích, chợt trên mặt cũng có chút nóng lên, Tiếu Hàm không phải là con nít... Sau này phải chú ý cho tốt. Chu Triển Nguyên nghĩ như vậy, cũng không nghĩ đến tâm lý của một đứa trẻ khi chúng lớn, phải loại bỏ bầu không khí quỷ dị này đã.
"Vậy, anh Triển Nguyên, em đi trước." Ý tứ của Tiếu Hàm có chút chạy trối chết, mà trong lòng Chu Triển Nguyên không như bình thường, thoáng qua giây lát, đã rất nhanh khôi phục trạng thái như thường, vẻ mặt bình thường nói: "Được rồi, rãnh rỗi thì tới chơi với Nãi Tích nhé." Trong lời nói không đề cập tới anh.
Tiếu Hàm gật đầu một cái, cầm túi ở một bên trên ghế salon lên, đỏ mặt đi đến cửa, "Anh Triển Nguyên, em về một mình là được rồi, anh dừng bước không cần tiễn em đâu." Nãi Tích đang ngủ trưa, không thể để con nít ở nhà một mình.
Chu Triển Nguyên mở cửa, trên mặt cười dịu dàng: "Được rồi, em về cẩn thận nhé."
Tiếu Hàm nhìn ánh nắng gay gắt bên ngoài một chút, lại nhìn cách hai khu nhà, trên trán đổ ba giọt mồ hôi, trong lòng chợt không biết nói gì cho phải, đang là ban ngày, cách vài bước chân, haiz, dặn dò như vậy, quả nhiên vẫn xem cô là con nít, xếp cô và Nãi Tích cùng một chỗ.
Rẽ vào chỗ ngoặt cầu thang, khóe miệng Tiếu Hàm mới tự cười vui vẻ, mới vừa rồi còn không biết đang làm những gì, nên mới thất lễ như thế, nhưng mà người ta cũng chỉ coi cô là đứa trẻ, nhịp tim của cô lại ở chỗ này âm thầm đánh dồn dập, bị người ta biết, còn không phải là cười đến rụng răng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.