Không Bằng Duyên Thiển

Chương 33

Viên Nghệ

04/01/2016

“Vậy em đi lên nhà trước nha.” Tiếu Hàm quay đầu nhìn anh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Dưới ánh đèn thỉnh thoảng có mấy con côn trùng, phát ra âm thanh ‘Xì xì’ rất nhỏ, ban đêm vào mùa hè hơi lạnh gió thôi vào người, cực kỳ thoải mái.

Chu Triển Nguyên thản nhiên nhếch khóe môi, nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, lúc cô xoay người đi, lại vội vã bổ sung thêm một câu: “Chủ nhật tuần tới Nãi Tích nghỉ, em có thời gian rảnh không?” Nhìn cô một cái, thấy cô chỉ mỉm cười, Chu Triển Nguyên có chút chột dạ nhìn cô tiếp tục nói: “Nãi Tích, nó rất muốn đi chơi công viên với em.” Anh đã đồng ý với con trai, chờ lúc nào nó được nghỉ sẽ dẫn nó đi chơi công viên. Nhưng mà khi đó, anh vẫn chưa gặp lại Tiếu Hàm, dĩ nhiên Nãi Tích cũng sẽ không nói là muốn cô giáo Tiếu đi cùng.

Chẳng qua bây giờ mỗi giây mỗi phút anh đều muốn nhìn thấy cô, cho dù là bỉ ổi lấy con trai ra làm cái cớ. Bởi vì anh biết, bình thường con trai sẽ dễ làm cô mềm lòng hơn anh.

“Như vậy sao.” Tiếu Hàm quay đầu lại, tay chỉ chỉ môi nói lầm bầm.

Đôi tay ngọc ngà chỉ chỉ đôi môi đỏ hồng, làm Chu Triển Nguyên chợt nhớ tới hôm cô say rượu không cẩn thận hôn, cái cảm xúc ngọt ngào mềm mại kia…

Vẻ mặt Chu Triển Nguyên mất tự nhiên quay đầu sang hướng khác, lúc quay đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nếu như em có việc, anh sẽ nói với Nãi Tích. Không sao đâu.” Rõ ràng là an ủi, nhưng Tiếu Hàm nghe ra lại có cảm giác mình thật độc ác, giống như thấy được tên nhóc ra vẻ bĩu môi đáng thương, cảm thấy không đành lòng, do dự gật đầu nói: “Anh Triển Nguyên, trước mấy hôm em sẽ nói cho anh có đi được hay không, em phải sắp xếp công việc trước đã.” Khi đó cũng được nghỉ, chẳng qua thành tích của học sinh còn có chút liên quan đến việc cần xử lý, nhưng mà cũng không nhất thiết không bớt được chút thời gian.

Chu Triển Nguyên nhẹ gật đầu, trong lòng cũng tính toán xong, dời lịch lùi lại mấy ngày, chờ cô làm xong việc nữa là mang Nãi Tích đi công viên chơi. Không muốn nhìn thấy cô vì dồn thời gian lại mà khiến cho bản thân mệt mỏi như vậy, một chút cũng không muốn.

Tiếu Hàm nhìn về phía anh gật đầu cười, mới xoay người đi vào cổng tiểu khu, lơ đãng quay đầu lại, lại thấy anh ngơ ngẩn nhìn theo phương hướng của mình, ánh vàng của đèn chiếu lên thân hình cao lớn của người đàn ông, làm cho xung quanh anh lấp lánh một vùng ánh sáng ấm áp.

Đến khi đứng trên lầu, Tiếu Hàm kéo màn cửa sổ ra, ngắm nhìn xuống cửa sổ, bóng dáng kia vẫn còn đứng đó, thẳng tắp. Giống như thấy được cô trong ánh đèn hắt lên, anh mới xoay người rời đi.

Một giây kia, Tiếu Hàm đột nhiên cảm giác được trong lòng mình mềm mại như một dòng suối.

Biết Cao Thần và Tiếu Hàm không phải là quan hệ nam nữ, Chu Triển Nguyên liền không bao giờ… kìm nén con tim của mình nữa, mấy ngày nay, anh nhẫn nhịn cũng đủ rồi. Muốn gặp cô lại không thể, muốn nghe thấy giọng nói của cô, nhấc điện thoại di động lên lại để xuống, loại cảm giác này, hỏng bét rồi.

Phương Hân yên tĩnh không được mấy ngày, lại phấn khởi gọi điện cho Tiếu Hàm, nói là muốn cùng nhau ăn một bữa cơm. Tiếu Hàm suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Chu Triển Nguyên, cũng không thể để cho Cao Thần lại ngồi ngốc một mình ở chỗ đó chứ?

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng là mới quen biết hai người, nhưng giống như bạn gái thân quen từ lâu, luôn luôn có rất nhiều chuyện để nói không hết, như Cao Thần nói, hai người bọn họ chắc chắn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Hình như là đúng. Tiếu Hàm cong cong khóe miệng, thật ra thì thân là cô giáo Ngữ Văn, cô rất muốn chỉnh lại anh ta, cái này được gọi là cùng chí cùng hướng. Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ anh ta tội nghiệp, cô vẫn không nỡ đả kích. Cô cũng đã có thể tưởng tượng cảnh náo nhiệt khi cô và Phương Hân ở chung một chỗ, mà khi Phương Hân và cô sáp lại với nhau, là chắc chắn không để ý đến Cao Thần vẫn đang là bạn trai.

Thời điểm Chu Triển Nguyên nhận được điện thoại của Tiếu Hàm có chút sửng sốt, không nghĩ đến cô sẽ tìm mình rủ đi cùng.

Tiếu Hàm nhận ra khoảng cách ngắn ngủi trong điện thoại, cũng cảm thấy mình có chút đường đột, có chút ngượng ngùng giải thích: “Em với Tiểu Hân nói chuyện, Cao Thần không có ai nói với, muốn anh Triển Nguyên cùng đến đó, hai người các anh cũng có thể nói chuyện với nhau một chút.” Cao Thần cũng không cần dùng ánh mắt tình địch nhìn mình.



Dĩ nhiên là Chu Triển Nguyên đồng ý, mặc dù đã biết Cao Thần và Tiếu Hàm chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng mà trong lòng anh vẫn có chút khó chịu nho nhỏ, thời điển có thể đả kích cậu ta dĩ nhiên là không thể bỏ qua. Ở phương diện khác, Chu Triển Nguyên cho tới bây giờ cũng không phải là loại người hào phóng gì.

Hẹn thời gian xong, bốn người đến nhà hàng của lão Lý đúng giờ.

Lão Lý vẫn nhiệt tình như trước, chẳng qua là thời điểm nhìn thấy tổ hợp quỷ dị của bốn người này, khóe miệng không khỏi vặn vẹo. Không biết cô gái bám vào người Tiếu Hàm là ai, lão Chu mặt mũi trầm tĩnh cùng một bộ mặt ủy khuất đáng thương của cậu trai trẻ tuổi đang đứng chung một chỗ, đây là có chuyện gì xảy ra vậy? !

Nhưng mà lão Lý cũng là một người từng trải qua sóng nhỏ gió bé, loại chấn động này vẫn có thể trấn tĩnh được. Nhưng mà giây lát sau sắc mặt liền bình thường, dẫn bọn họ đi vào phòng ăn lần trước.

Phương Hân vui vẻ lôi kéo Tiếu Hàm ngồi vào bên trong, vẻ mặt ủy khuất đáng thương của Cao Thần cùng với vẻ không cảm xúc của Chu Triển Nguyên chia ra ngồi vào bên người Phương Hân và Tiếu Hàm.

Vào lúc này Chu Triển Nguyên có chút đồng tình nhìn Cao Thần, trong mắt bạn gái mình, người quan trọng nhất không phải là cậu ta, loại cảm giác này, thật đúng là buồn sầu nói không nên lời.

“Tiểu Hàm, gọi thức ăn đi.” Chu Triển Nguyên đưa thực đơn cho cô, lại thuận tay thay cô rót trà. Trà nơi này của lão Lý cũng không tệ lắm, lão Lý là một người thông thạo về trà, lại không thích uất ức chính mình, lần trước lúc anh tới, lão Lý lấy ra chính là loại Bích Loa Xuân* mà lão cất giấu kỹ, cũng không biết lần này sẽ là cái gì.

(Trà Bích Loa Xuân sản xuất tại núi Động Đình ở Thái Hồ huyện Ngô tỉnh Giang Tô. Trà ở đây có lịch sử lâu đời, nổi tiếng khắp nơi.)

Phương Hân nhìn một màn này cười, mập mờ nhìn Tiếu Hàm nháy mắt, hai cô gái nhỏ giọng thì thầm nói với nhau, bỏ lại hai người đàn ông ở kia giương mắt nhìn.

“Tôi nói, bạn trai cô thật là tốt, lại dịu dàng lại quan tâm, so với Cao Thần nhà chúng tôi tốt hơn nhiều.” Phương Hân nói nhỏ bên tai Tiếu Hàm vừa cười nói.

Tiếu Hàm chọc cô một cái, sắc mặt dần dần ửng hồng, nói cái gì đó! “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi!” Tiếu Hàm đè ép thấp giọng, “Anh ấy là anh trai tôi.”

Phương Hân mới không tin, bĩu môi, dùng ánh mắt ý bảo Tiếu Hàm lui về phía sau nhìn, Chu Triển Nguyên đang gọi thức ăn, mặt mày lúc này đều là yên tĩnh, nhìn thế nào cũng là thành vợ thành chồng đúng là một người đàn ông lý tưởng.

Tiếu Hàm cũng nhìn Chu Triển Nguyên gọi thức ăn, đều là loại nhẹ, nồi gà đen này, lần trước cũng tới ăn, rất là tươi ngon. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, trong lòng Tiếu Hàm không khỏi có chút mừng rỡ, lại có chút chua xót, rũ mắt xuống, không muốn để người khác nhìn thấy cảm xúc trong mắt khi luôn nhìn anh tỉ mỉ như vậy, xem cô như em gái mà chăm sóc.

Cao Thần trong tay cũng cầm một quyển thực đơn, chỉ cá dưa chua cho người phục vụ nói: “Món này, phải cho thêm nhiều cay.” Vừa nói, lại có chút ngượng ngùng nhìn Chu Triển Nguyên bổ sung: “Tiểu Hân thích ăn cay.”

Tiếu Hàm quyết tâm giấu vẻ đăm chiêu, ngẩng khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Phương Hân đá lông mày, xem đi, còn nói tôi đây, Cao Thần đối với cô mới phải là muốn gì được đó đấy.

Chu Triển Nguyên vô tình nhìn Cao Thần gật đầu một cái, bổ sung: “Chọn món cá chua Tây Hồ đi, Tiếu Hàm không ăn cay.”

Phương Hân nhất thời tìm được cơ hội phản kích, dương dương tự đắc nhìn về phía Tiếu Hàm nhếch miệng, còn nói không phải, ánh mắt Chu Triển Nguyên nhìn Tiểu Hàm rõ ràng không phải là ánh mắt của người anh trai nhìn em gái, còn muốn khinh cô còn nhỏ tuổi sao. Cô nhìn thấy rất rõ ràng.



Tiếu Hàm đỏ mặt, Chu Triển Nguyên và Cao Thần cũng không biết đề tài đang nói của hai cô gái là gì, Chu Triển Nguyên chỉ cho là trong phòng này quá nóng, vội vàng bảo phục vụ điều chỉnh máy điều hòa thấp đi một chút.

Tiếu Hàm liếc Phương Hân một cái, trên mặt nóng bừng, không thể làm gì khác hơn là giả vờ ra dáng vẻ như rất nóng, cũng không dám chống lại ánh mắt ân cần của Chu Triển Nguyên.

Chu Triển Nguyên nhìn một chút thấy điều hòa chỉnh đến hai mươi độ, lại nhìn trên người Tiếu Hàm chỉ mặc áo ngắn tay màu trắng, cau mày nói: “Không thể thấp nữa, rất dễ bị cảm.”

Phương Hân ở một bên vui vẻ hài lòng thêm phiền phức: “Đúng nha, không thể thấp nữa, nếu không là bị cảm có người sẽ đau lòng.”

Tiếu Hàm hận không che được miệng của cô ấy, hết lần này đến lần khác Chu Triển Nguyên giống như không có việc gì, vẫn không đưa ánh mắt từ trên người cô xuống, làm cho cô vẫn không dám có động tác mạnh gì, không thể làm gì khác hơn là vụng trộm liếc mắt trừng cô ấy, lại làm cho Phương Hân càng thêm cười đắc ý.

Phương Hân che miệng tựa vào người Cao Thần, cười đến ngã trái ngã phải, còn không có ý tốt nhìn Cao Thần chớp mắt: “Anh nói bọn họ có phải rất xứng đôi không?”

Cao Thần cũng sớm đã cảm thất không đúng, nhưng lại không thể nói được rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Anh vẫn cho là Chu Triển Nguyên là anh trai ruột của Tiếu Hàm, có phải một mẹ ruột hay không, hay là anh họ linh tinh gì đó, cho nên cũng không nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ nghe Tiểu Hân nói như thế, đúng là cảm thấy rất xứng đôi, ánh mắt Chu Triển Nguyên nhìn Tiếu Hàm, anh nói sao mà quen thuộc thế, rõ ràng giống như anh nhìn Tiểu Hân!

Cao Thần không nói nên lời.

Chu Triển Nguyên giống như biết cậu ta suy nghĩ cái gì, bình tĩnh rót thêm ly trà cho Tiếu Hàm, giương mắt nói: “Tôi với Tiếu Hàm là hàng xóm, cô ấy vẫn xem tôi như vậy.” Hiện tại làm anh đau đầu cũng là vấn đề này, Tiếu Hàm dường như vẫn luôn chỉ xem anh như là anh trai, cái vấn đề này, thật đúng là nói không nên lời.

“Nha~~” Cao Thần chợt hiểu ra, gật đầu. Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, hiểu, ủng hộ.

Thanh mai trúc mã, bảo vệ thiên sứ, hộ hoa sứ giả. Cao Thần nhấp một ngụm trà, không trách được năm đó anh gặp đả kích thê thảm như vậy! Nguyên lai là làm trể nãi người ta lập kế hoạch nuôi dưỡng lolita! TAT.

Nhưng mà, nhìn bộ dạng của Tiếu Hàm, giống như không biết ý định này của anh trai đi? Cao Thần không khỏi có chút nhìn hả hê, tính tình Tiếu Hàm coa chút chậm hiểu, kiểu này cũng không biết Triển Nguyên phải mất bao lâu mới có thể ôm mỹ nhân về đây. Haiz, vẫn là anh với Tiểu Hân đáng yêu, thích chính là thích, không nói ra có thể ngẹn chết cô ấy.

Cao Thần thật đúng là hiểu lầm, khi đó Chu Triển Nguyên, chưa có suy nghĩ phức tạp như thế, đối với Tiếu Hàm không giống như tình cảm anh em, chẳng qua cũng chỉ mới xảy ra gần đây thôi. Trước đó, Chu Triển Nguyên với Tiếu Hàm đã mười mấy năm không gặp.

Tiếu Hàm rũ mắt, không nhìn thấy đợt không khí quỷ dị này, càng thêm không có chú ý tới ánh mắt dịu dàng của Chu Triển Nguyên dừng trên người cô.

Có một số việc, người trong cuộc không thể hiểu nổi, người bên cạnh nói thế nào đi nữa cũng chỉ có uổng công. Phương Hân và Cao Thần bình tĩnh ăn thức ăn, quyết định không làm người nhiều chuyện nữa.

Thật ra thì, trong lòng Cao Thần cũng có tính toán riêng, thật muốn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ‘Đại ca’ một chút! Oa, khà khà, nhất định rất đặc sắc a ~~ cho anh khinh dễ tôi, hừ, khinh dễ tôi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Bằng Duyên Thiển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook