Không Bằng Duyên Thiển

Chương 54

Viên Nghệ

22/04/2016

Lằng nhằng dây dưa, Tiếu Hàm khẽ cắn môi, sợ cái gì, anh Triển Nguyên cũng không phải loại người --- đầy khẩn trương, Tiếu Hàm không tự chủ được liền gọi là anh Triển Nguyên.

Tắt nước, Tiếu Hàm vừa mới bước ra cửa nhà tắm --- ‘piada’, đèn tắt.

Cái tình huống gì đây! Tiếu Hàm đứng nguyên, một cử động nhỏ cũng không dám, sau vài giây, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa: “Tiếu Hàm, em sao rồi? Hình như là cháy cầu chì rồi, anh đi xem thử, em cẩn thận một chút.” Là Chu Triển Nguyên.

“Vâng.” Tiếu Hàm cố gắng giữ bình tĩnh, mò mẫm tìm khăn tắm, quấn qua loa vào người, không biết sau bao lâu, âm thanh của Chu Triển Nguyên lại truyền đến: “Tiểu Hàm, em ở trong đó sao rồi? Khả năng còn phải đợi một lúc mới có điện. Hay là em mặc quần áo chỉnh tề rồi ra trước đi.” Bên ngoài có điện thoại di động có đèn pin, bên trong là một mảnh tối đen, tiểu Hàm luôn luôn sợ bóng tối. “Trước tiên em mặc quần áo ra đi, anh đứng ngay tại cửa, đèn pin trong nhà anh không tìm thấy, em đi ra tìm đi.”

Tiếu Hàm sờ soạng một hồi, không tìm thấy quần áo, thử đi về phía trước hai bước, lại cảm thấy dưới lòng bàn chân có một cái gì đó mềm mềm, xong đời, vừa rồi lấy khăn tắm đã làm quần áo rơi xuống đất rồi.

Nắm chặt khăn tắm, Tiếu Hàm đè ngực, vẫn nên đi ra trước lần mò xem, dù sao một mảnh tối đen, cũng không nhìn được cái gì.

“Triển Nguyên, em ra rồi.” Tiếu Hàm một tay lôi kéo khăn tắm, một tay hướng phía trước dò xét, sợ chạm vào thứ gì, đến lúc đó mà ngã một cái thì thực sự là thảm, trên người cô cực kỳ dễ dàng để lại vết bầm tím, hơi đụng một chút liền xuất hiện một mảnh màu tím.

“Ừ, em xuất hiện đi.” Chu Triển nguyên giơ điện thoại lên cao, chiếu vào cửa phòng vệ sinh, dưới ánh đèn yếu ớt, Chu Triển Nguyên nhìn cô gái quàng khăn tắm, thả tóc đi ra, mặt Tiếu Hàm hơi hơi nhìn xuống đất, không nhìn rõ biểu tình.

Dù là ăn đậu hủ non hơn bình thường Chu Triển Nguyên cũng không quay mặt đi, cô gái vừa mới tắm xong có duy nhất chính là mùi hương thơm ngát xông vào mũi, bả vai gầy nhỏ trắng nõn lộ ra ngoài, khăn tắm không che hết đầu gối, bắp đùi thon dài làm như thẹn thùng, lại hơi đan vào nhau.

Tiếu Hàm không được tự nhiên nắm thật chặt khăn tắm trước ngực, “Quần áo rơi xuống đất ướt hết rồi.” Cô không phải cố ý xuất hiện như vậy.

“Ừ, trước đi ra đi.” Chu Triển Nguyên quay sang, chiếu di động về phía trước: “Không phải do cầu chì, hình như cả tòa nhà này đều mất điện.” Anh vừa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả tiểu khu hình như đều mất điện. Đoán chừng là vì có mưa to cùng gió lớn bất ngờ, muốn có điện còn phải chờ thêm một lát.

“Em đi gọi điện.” Tiếu Hàm đi vội vàng, Chu Triển Nguyên vội vàng lấy di động đuổi theo: “Cẩn thận một chút, không nhìn rõ đường.”

Tiếu Hàm nhất định có ý thức lo sợ, nên phòng bị gì gì đó đều có chuẩn bị, đặc biệt là cô vẫn dđlqđ sợ bóng tối như vậy, đèn pin là ắt không thể thiếu.

“Cái kia, Triển Nguyên, em đi thay quần áo trước đã.” Tiếu Hàm cầm đèn pin, nhẹ giọng nói.



“Ừ, anh sẽ ở bên ngoài, nếu có việc gì thì hô một tiếng.” Dừng lại một chút, lại nói thêm: “Không cần khóa cửa.” Cô nhóc này, trưởng thành rồi đúng là không sợ bóng tối như trước nữa.

Vội vàng thay váy ngủ, Tiếu Hàm vội mở cửa phòng, nhìn thấy anh lẳng lặng đứng cách cửa hai bước, Tiếu Hàm bỗng nhiên nở nụ cười: “Triển Nguyên, được rồi.” Thật tốt, bất luận như thế nào, đã có anh bảo vệ.

Chu Triển Nguyên nhẹ cười, tiến lên kéo tay cô qua: “Trước tới phòng khách ngồi đi, chờ có điện lại về phòng.” Không tồi, sau khi có mưa nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, nếu vẫn giống như buổi chiều, đừng nói đợi mất điện trong phòng, sợ là đợi dưới điều hòa cũng không khỏi ra mồ hôi.

Nhìn nhau không nói gì, đã không có TV, cũng không có âm thanh, cả tiểu khu bên ngoài vẫn cực kỳ náo nhiệt âm thanh của nhà trọ cũng không có tiếng vang.

“Tiểu Hàm,” Chu Triển Nguyên phá bầu không khí yên lặng: “Có nóng không?” Trọng tâm đề tài đúng là không có ý nghĩa, nhưng mà ngồi không cũng cực kỳ kỳ quái.

“Không tồi.” Tiếu Hàm vuốt ve cánh tay, rất mát mẻ.

“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”

Tiếu Hàm:…

Được rồi, vẫn là do cô nói đi: “Sư tỷ có gọi điện cho em, bảo là muốn đi Nam Kinh một chuyến, hỏi em có muốn đi cùng không, anh nói em có nên đi hay không?” Tiếu Hàm mím môi nói: “Nghỉ hè nếu không đi đâu thì cực kỳ đáng tiếc.”

Kỳ thật không nhất định phải đi Nam Kinh, nhưng mà ra ngoài ngắm cảnh một chuyến quả thật không thể thiếu. Mà cô đối với việc làm bóng đèn cũng không có hứng thú gì, hình như sư tỷ đi cùng bạn trai thì phải?

Được rồi, gần l3quyd0n 30 năm làm gái ế cực kỳ thảm hại, sư tỷ đã bị hai vị lão nhân gia trong nhà bức hôn, nghe nói là tiểu đoàn trưởng bộ phận trinh sát, con trai của chiến hữu ba ba Diệp năm đó.

Ừm, Tiếu Hàm cũng gặp qua một lần, trong hôn sự của cô giáo Lý, người kia thay chú rể chắn rượu phù rể, diện mạo khí chất tương đối khá được.

“Muốn đi đến chỗ nào sao?” Chu Triển Nguyên nhận khăn mặt trong tay cô, nhẹ nhàng thay cô lau tóc ướt. Không có điện, máy sấy cũng không dùng được, nhưng nếu tóc không làm khô mà đi ngủ, ngày hôm sau dễ bị đau đầu, không có biện pháp, đành phải lau khô trước.

Tiếu Hàm nghiêng đầy suy nghĩ một hồi lâu, “Muốn đến chỗ nào mát mẻ, Nam Kinh quá nóng rồi.” Mà còn làm bóng đèn gì gì đó, dễ dàng gặp sét đánh. Bây giờ thời tiết mưa gió thường xuyên như vậy, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.

“Vậy sao.” Động tác trong tay Chu Triển Nguyên không ngừng. tâm tư xoay chuyển thông suốt, tháng sau vừa đúng lúc anh phải đi công tác, đến Hồng Kong, đưa cả tiểu Hàm đi cùng, vấn đề cũng không lớn chứ? “Tháng sau anh phải đi Hồng Kong một chuyến, đại khái là mất một tuần, em đi cùng anh đi.” Ba mẹ bây giờ đang ở Hàng Châu, như vậy Nãi Tích về cũng không sợ không có ai chăm sóc, vừa lúc nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi cùng tiểu Hàm.



“Như vậy được sao?” Tiếu Hàm do dự hỏi, việc công ra việc công, việc tư ra việc tư, hỗn độn một chỗ không tốt lắm đâu.

“Không vấn đề gì, chỉ là tham gia một buổi triển lãm buôn bán, hẳn không có nhiều việc.” Thời gian còn lại anh có thể sắp xếp. “Mà Nãi Tích đã có ba mẹ chăm sóc, cũng không cần lo lắng. Cơ hội không có nhiều, không thể bỏ qua…” Chu Triển Nguyên cảm thấy mình chính là con sói xám lớn lừa gạt tiểu bạch thỏ, loại cảm giác này, thật đúng là, thật sự không nói nên lời, quá quỷ dị.

“Sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ? Tiếu Hàm vẫn có chút do dự, “Em sợ người công ty anh nói anh là lão tổng làm việc thiên tư *.”

(*) Vì tình riêng mà làm việc không hợp lẽ.

Chu Triển Nguyên cười sờ sờ đầu cô, mỉm cười nói: “Giám đốc mang bà chủ tương lai ra ngoài, có cái gì không được?” Xoa bóp chóp mũi cô, tiếp tục nói: “Đợi lần sau du lịch một mình, sợ là phải chờ đến tuần trăng mật, cho nên vẫn còn không bắt lấy cơ hội?”

Một câu, nói Tiếu Hàm đỏ mặt, cái gì hả, sao lại nói đến chuyến đi tuần trăng mật. “Ai nói muốn gả cho anh…” May mà không có đèn, mặt đỏ hồng cũng không thấy rõ lắm.

“A?...” Chu Triển Nguyên bưng mặt cô, bỡn cợt nhếch miệng: “Không gả cho anh, em tính gả cho người nào?” Anh cũng không tính sẽ đem cô tặng cho bất kì kẻ nào. “Chẳng lẽ, em muốn anh sớm một chút dán lên nhãn phu nhân Chu sao? Cái này quá dễ, đợi bác Tiếu và dì Vương đồng ý, chúng ta lập tức chứng mình đi, không phải là chín đồng tiền thôi sao.”

Tiếu Hàm chu miệng liếc anh một cái, nói thật dễ nghe, chín đồng tiền gả cho anh, còn có, nói dán nhãn cái gì, cô cũng không phải là hàng hóa. “Phu nhân Chu không dễ nghe bằng Tiếu Hàm.”

Chu Triển Nguyên bật cười ra tiếng, cô nhoc này, đều tích cực trong chuyện không quan trọng, “Được rồi, tháng sau theo anh đi Hồng Kong, Chu phu nhân.” Nói xong, lqđ người lại nhịn không được tiếng đến gần sát cô, mềm mại lướt qua môi, giống như bộ dạng ăn như thế nào cũng không đủ, nhất là nếm tư vị của cái lưỡi thơm tho kia, Chu Triển Nguyên lại càng giống như bị nghiện, vài phút không gặp, đã nhớ nhung được ngay.

“Ưm ~~” đáng ghét, cắn cô làm gì chứ. Ngày mai sao có thể gặp người ~ Tiếu Hàm trợn mắt, mà trong khoảnh khắc lại bị anh quyến rũ thần hồn, theo hô hấp của anh mà thở.

Vừa hôn xong, cả người Tiếu Hàm đã xụi lơ ở trên người anh, hôn môi cũng là một công việc dùng thể lực.

Vừa đúng lúc, răng môi quấn quýt vừa kết thúc, ánh sáng chờ mong đã lâu lại trở lại trần gian. Ánh sáng chợt có làm cho Tiếu Hàm không khỏi híp híp mắt, bởi vì hôn nhau mà đôi môi đỏ mọng sưng nhẹ vô ý thức chu lên, xương quai xanh tinh xao như ẩn như hiện, cái cổ duyên dáng ở dưới ánh đèn càng hiện lên trắng nõn trơn mềm.

Người ngồi trên người anh nháy một cặp mắt ngẩn ngơ theo dõi anh, vừa ngây thơ vừa lười biếng, không có một chút ý tứ muốn quyến rũ người, không ngờ không để tâm như vậy lại hấp dẫn làm người mê say, cũng làm người khó có thể thao túng.

“Tiểu Hàm…” Chu Triển Nguyên chỉ cảm thấy yết hầu khàn khàn, thấp giọng gọi, xong một câu, thân thể đã kiễng qua, môi nhào vào môi cô, cũng không thể vãn hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Bằng Duyên Thiển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook